ZingTruyen.Top

[SEVENTEEN/SOONHOON] Hồng trà và phấn em bé

4. Con cháu bà Park

pyong2402


Tối hôm sau, Soonyoung giữ đúng lời hứa quay lại quán ăn tìm cu Chan. Hắn lại gọi một suất tokbokki lớn như hôm qua, và gọi thêm một phần sườn hầm.

Seungcheol với Jeonghan còn đang nghĩ cái tên này là heo hay sao mà ăn lắm thế, thì nhóc Chan từ đâu ra đã ngồi ngay đối diện Soonyoung, đánh chén đĩa sườn hầm, cười nói vui vẻ cùng hắn.

"Hóa ra là đãi thằng bé à?"

"Nhưng sao tự nhiên lại ăn cùng nhau?" Jeonghan thắc mắc, "Mới gặp nhau hôm qua mà đã quý nhau tới vậy sao?"

"Thằng cu Chan cứ có đồ ăn là tớn hết cả lên mà." Seungcheol nhún vai, "Còn lý do cậu Soonyoung kia mời thằng bé ăn thì chỉ có mình cậu ta biết. Có khi hôm qua gặp xong ưng nhau quá, kết tri kỉ luôn rồi đó chứ."

"Càng nhìn càng thấy giống cha con đó." 

"Jihoon mà thấy cảnh này sẽ sốc lắm đây..."

"Mấy giờ thì Jihoon về thế?"

"Giao hàng tới nhà ông Kim ở tận khu bên kia, chắc phải mười lăm phút nữa mới về đến."


"Ngon vậy sao?" Soonyoung cười tươi hỏi Chan, nhìn thằng bé ăn ngon miệng tới vậy làm hắn cũng thấy hạnh phúc lây.

"Sườn hầm này là ba cháu ướp đó, là món bét seo lơ của quán."

"Best seller ấy hả?" Hắn bật cười trước phát âm tiếng Anh lơ lớ của thằng nhóc, đoạn lấy giấy ăn lau giúp phần nước dùng bị dây ra tay giúp nó.

"Vâng, đúng rồi ạ. Mấy món chú Seungcheol với chú Jeonghan làm cũng ngon đó, nhưng đồ ba cháu làm là ngon nhất."

"Ba cháu tên là gì vậy?"

"Lee Jihoon." Chan cười toe khi nhắc về ba mình.

"Vậy lát chú ký tên hộ cháu cũng phải ghi tên là Lee Jihoon nhỉ?"

"Vâng, chú cứ ký bừa thôi. Giáo viên chỉ cần liếc qua xem có phải người lớn ký không thôi ấy mà, chả bao giờ đọc xem cháu viết gì hay người ký là ai đâu."

"Giáo viên gì mà vô tâm thế?"

"Ầy, bây giờ giáo viên nào cũng thế thôi chú." Chan chẹp miệng, giở giọng nói như một ông già, "Hơn nữa cháu cũng là trường hợp không cần chú ý nhiều, nên như thế cũng dễ hiểu."

"Trường hợp đó là sao vậy?"

"Chú biết đấy, ở trường học luôn có những đứa trẻ bị bỏ rơi và ngó lơ mà. Bởi vì không có tiền đóng học, bởi vì là trẻ mồ côi, bởi vì có bố mẹ nhiều tai tiếng, bởi vì là đứa côn đồ... cháu cũng thuộc diện đó."

Soonyoung tròn mắt, sao thằng bé lại nói với giọng đều đều như thế? Nó đang nghĩ rằng việc bị đối xử tệ là điều hiển nhiên đấy à?

"Cháu chỉ có một người ba thôi, ba cháu là omega, đã một mình sinh cháu ra và nuôi lớn cháu. Chả hiểu mọi người tưởng tượng cái gì, mà họ bàn tán nói xấu ba cháu rất nhiều, rồi dần dần cháu với ba bị ghét." Chan đã ăn hết nửa số sườn, mau miệng nói nốt, "Nhưng cũng không phải tất cả đều xấu tính. Có hai chú ở đây và bà Park ở cuối khu phố rất tốt với cháu và ba, nên cháu không thấy buồn nữa."

"Bà Park á?" Không phải là mẹ hắn đấy ư?

"Bà Park hay cho nhà cháu nhiều đồ ăn lắm, mấy hôm cháu qua chơi bà còn làm đồ ăn cho cháu nữa. Bà bảo nhìn cháu ăn giống hệt thằng con ngốc nghếch của bà, nên bà thích nấu cơm cho cháu ăn."

"Ngốc nghếch à..." Soonyoung nhếch khóe môi, không ngờ mẹ lại đi kể về hắn với mọi người như vậy. Rồi hắn vô thức quan sát cu Chan, hình như đúng là nết ăn uống của thằng bé rất giống hắn. Hồi trước cả năm hắn chỉ về có đôi ba ngày, hẳn là mẹ rất nhớ hắn, nên mới dễ gắn bó với thằng nhóc này, chứ vốn dĩ quý bà Park cực kì không thích trẻ con.

"Hay là hôm nào cháu dắt chú qua nhà bà Park ăn cơm nhá? Bà với cháu là bạn thân, nên chắc bà cũng sẽ quý chú thôi. Bà Park có món canh kimchi cực kì ngon luôn, đảm bảo chú ăn một lần là thích mê."

"Hay là tí nữa dắt chú qua đó luôn đi."

"Ể? Tối rồi còn qua bắt bà nấu cơm hả? Chú chả ngoan gì cả."

"Biết đâu chú lăn ra làm nũng lại được nấu cơm cho ăn thật đấy." Hắn nín cười.

"Không được, giờ này là giờ bà Park nghỉ ngơi xem phim truyền hình rồi. Nếu mà làm phiền bà xem phim, hậu quả sẽ rất lớn đấy, chú không chịu nổi đâu." Chan dùng vẻ mặt hết sức nghiêm túc mà cảnh báo Soonyoung. Xem ra đứa nhóc này còn hiểu mẹ hắn hơn cả hắn nữa.


"Em về rồi đây." Jihoon xách theo túi giữ nhiệt đã rỗng trở về quán, chưa gì đã bắt gặp thằng nhóc con nhà mình ngồi gặm hết đĩa sườn của khách hàng.

"A, ba ơi!" Chan giật nảy mình, cắn nốt miếng sườn cuối rồi lấy giấy ăn lau miệng.

"Con sao lại ngồi đó ăn sườn hả?"

"Không không không, nghe con nói đã, thật ra-"

"Ba dặn không làm phiền khách hàng cơ mà?"

"Con thề con không-"

"Xin lỗi cậu vì đã để thằng bé làm phiền nhé." Jihoon cúi đầu xin lỗi Soonyoung, rồi vội vàng định kéo Chan ra chỗ khác.

"Ơ, không phải đâu." Soonyoung xua tay, "Là tôi chủ động mời cậu bé ăn cùng tôi mà."

"Hôm nay sao ba nóng tính vậy, mọi lần ba đều nghe con nói hết câu mà?"

"Con nghịch đủ rồi đó." Jihoon đanh giọng, "Về nhà học bài đi, ngay bây giờ!"

"Nhưng con đã làm xong h-"

"Xong rồi thì kiếm thêm bài mà học. Ba mua cho con cả đống sách bài tập cơ mà, tìm tòi mà học thêm đi."

"Vâng..." Chan khẽ đáp, rồi nghe lời ba mà về nhà, trước khi rời đi cũng không quên tạm biệt Soonyoung với vẻ nuối tiếc lộ rõ.

Jihoon thấy thằng nhóc thân thiết với người nọ hơn, cậu lại càng bất an.

"Xin lỗi, cậu là Lee Jihoon đúng không..?" Soonyoung dè dặt hỏi. Khi nãy rõ ràng Chan có kể rằng ba nó vốn rất hiền lành và ít khi nổi nóng. Sao hắn vừa mới gặp đã thấy ngay cảnh cậu mắng nó thế...

"Vâng, là tôi. Xin lỗi lần nữa vì đã không quản lý thằng bé cẩn thận, để nó làm phiền cậu. Phần sườn hầm này sẽ do tôi thanh toán-"

"Tôi đã bảo không phải mà." Hắn nhẹ ngắt lời Jihoon, "Là tôi mời Chan ăn tối cùng tôi, vì tôi rất quý cậu bé và nói chuyện cùng nó rất vui. Nhóc Chan không hề làm phiền tôi chút nào. Mong cậu đừng hiểu lầm và mắng cậu bé nhé."

Jihoon khó xử. Càng nhìn kĩ và tiếp xúc với hắn, cậu càng chắc chắn người tên Soonyoung này chính là người cậu đã gặp hôm say khướt đó. Nếu hắn cũng nhận ra cậu thì sao? Hắn sẽ phát hiện ra Chan đúng chứ? Hắn có làm hại Chan hoặc ép thằng bé rời xa cậu không đây? Cậu phải mau chóng tách hai người họ ra, không thể để Soonyoung tiếp xúc với Chan thêm bất cứ lần nào nữa.

"Nhưng mà cậu Lee Jihoon này, tôi có một thắc mắc. Liệu có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không? Hình như rất lâu rồi, là vài năm trước thì phải?"


____________

Cuối cùng thì ông anh sundon đã bớt ngố rồiiii 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top