ZingTruyen.Top

||seungjin - trans|| tang phục đám ma xe hoa đám cưới

12

ry_253

"Em không cần phải tới đâu, em biết đấy." Namjoon chỉnh lại cà vạt cho cậu. "Chúng ta có đủ nhân lực để quán xuyến mọi việc. Em có thể về nhà nghỉ ngơi." Seungmin hít một hơi thật sâu, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. "Không. Em có thể tới. Em ổn rồi.."

Ngày 1 tháng 1: ngày đầu năm mới, ngày diễn ra minh hôn và (có thể là) ngày đầu tiên Seungmin gặp Hyunjin kể từ sự cố Giáng sinh một tuần trước. Mình cần phải giải thích, Seungmin nghĩ, lau lòng bàn tay đẫm mồ hôi vào quần. Mình phải cứu vãn mọi chuyện.

Cậu chưa bao giờ giỏi thể hiện cảm xúc của mình, chưa bao giờ giỏi thể hiện cảm xúc của mình ra bên ngoài – nhưng Hyunjin cũng vậy. Nếu không ai trong số họ chủ động, cả hai sẽ mãi mãi mắc kẹt.

Namjoon vỗ vai cậu. "Anh tự hào về em, cậu bạn nhỏ. Hãy đi tìm người đàn ông của đời em. Và đảm bảo đám cưới diễn ra suôn sẻ." Seungmin trừng mắt. "Vâng, thưa sếp."

Cậu mặc thêm áo khoác khi bước ra ngoài, cẩn thận nhường lối đi cho khách. Địa điểm tổ chức đám cưới lần này nhỏ hơn bình thường và có một phần ở ngoài trời - một canh bạc mạo hiểm cho thời tiết tháng Một, nhưng lần này họ đã thắng cược. Hoa ở khắp mọi nơi - treo trên trần nhà, rải rác trên bàn và leo lên cột.

Trong vài giờ đầu tiên, cậu lao vào làm việc, vuốt phẳng những bộ lông xù và kiểm tra tất cả các khâu, khiến bản thân thật bận rộn để không mải mê tìm kiếm Hyunjin khi mọi chuyện chưa hoàn thành. Thậm chí có thể cậu ấy sẽ không tới, Seungmin cay đắng nghĩ khi đang điều hướng một chiếc xe đồ ăn qua cổng. Có lẽ mình sẽ không thể gặp lại người ta nữa. Bụng cậu thắt lại với ý nghĩ đó và cậu thề sẽ phải đi tìm Hyunjin sau buổi lễ.

Li Mei kéo cậu sang một bên ngay trước khi đám cưới bắt đầu, đôi mắt bà rưng rưng cảm động với ánh nhìn ấm áp. "Cảm ơn vì đã tổ chức sự kiện này, cậu Kim. Junghae của bà rất biết ơn và bà nghĩ rằng Daehyun cũng vậy." Bà đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên má cậu, và Seungmin ngửi thấy mùi hoa nhài và gỗ sồi trên người bà. "Bà cần phải đi bây giờ – buổi lễ sắp bắt đầu."

"Bà," Seungmin gọi với theo. Bà quay lại, nhướng mày. "Hyunjin có tới không ạ?" Bà Mei nghiêng đầu. "Cháu không biết sao? Junghae đã gửi thiệp mời cho thằng bé vào đầu tuần này. Phải mất rất lâu thì Junghae mới thuyết phục được người em họ yêu thích của nó đồng ý."

"Ồ," Seungmin thở hổn hển, một chút hạnh phúc dâng lên trong lồng ngực, "Cháu rất vui khi nghe điều đó."

Li Mei nhìn cậu đầy thấu hiểu. "Hãy đi bày tỏ với thằng bé đi, cháu trai. Đừng cậy mình còn trẻ mà lãng phí thời gian." Nói xong, bà quay gót rời đi, để lại Seungmin cười toe toét như một tên ngốc.

Cậu không thể tham dự toàn bộ buổi lễ, nhưng vẫn kịp thò đầu vào xem mọi người nhảy múa và ăn mừng. Chính giữa căn phòng là một chàng trai trẻ đẹp đang ngồi cạnh một hình nộm bằng giấy. Đó là Junghae. Trông anh ấy có vẻ buồn và hơi mệt mỏi nhưng những giọt nước mắt và nụ cười trên môi lại tràn ngập hạnh phúc. Seungmin dùng lòng bàn tay xoa dịu cơn đau ấm áp trong lồng ngực rồi bước tiếp.

Sau cùng, không phải Seungmin tìm thấy Hyunjin mà là Hyunjin tìm thấy Seungmin. Seungmin hút thuốc trên một vọng lâu tràn ngập hoa huệ, mẫu đơn và những ngọn đèn nhỏ lơ lửng. Cậu rít một hơi thuốc trước khi đặt nó lên lan can và đứng yên ở đó.

Đây là những điều cậu biết chắc chắn - một: cậu đã lái xe đâm trúng Hwang Hyunjin, hai: cuộc đời cậu xám xịt, đầy bão gió và có chút cô đơn, và ba: Hwang Hyunjin khiến nỗi cô đơn của cậu biến mất.

"Tôi không biết là cậu có hút thuốc đấy," giọng Hyunjin đột ngột vang lên. Seungmin giật nảy người, những ngón tay co giật trên lan can. "Tôi đã từng hút rất nhiều," Cậu thành thật trả lời, tóc gáy dựng đứng, "Nhưng giờ thì không, chỉ thỉnh thoảng thôi."

Hyunjin dựa vào lan can cạnh Seungmin. Người kia mặc một bộ đồ màu đen trông rất đắt tiền và tóc được uốn xoăn. Có ánh sáng lấp lánh trên mí mắt của cậu ấy, và Seungmin nghĩ rằng Hyunjin sang chảnh như dát vàng lên người - nhưng nghĩ lại thì, có bao giờ cậu ấy trông không sang chảnh đâu?

"Hyunjin," Seungmin mở lời, "Đêm hôm nọ-,"

"Đó là lỗi của tôi," Hyunjin nhẹ nhàng nói, nhặt một bông hoa huệ lên và khẽ miết những cánh hoa trắng. "Tâm trạng tôi không tốt và tôi đã lợi dụng cậu. Tôi xin lỗi. Tôi là một mớ hỗn độn."

Seungmin nuốt khan. "Không sao đâu. Tôi không khó chịu."

Hyunjin cười nhạt, đôi khuyên tai phản chiếu ánh sáng vàng mờ ảo. "Tôi biết. Đó chính là vấn đề: cậu quá tử tế."

"Tôi không!" Seungmin nói, hơi cao giọng khiến Hyunjin giật mình nhìn cậu. "Tôi không tốt như thế," cậu lặp lại, lần này nhỏ tiếng hơn. "Tôi đáng ghét, nhỏ mọn và ích kỷ. Tôi luôn lo lắng quá mức và cố gắng tránh nói chuyện thẳng thắn với mọi người nếu có thể."

Cậu dập tắt điếu thuốc, hơi nhăn mặt khi ngón tay cái chạm vào tàn thuốc nóng hổi. "Tôi cũng là một mớ hỗn độn. Vậy thì sao? Tất cả chúng ta đều như thế. Cậu là một mớ hỗn độn đẹp đẽ, Hyunjin; cậu chân thành với cảm xúc, thanh tao, sống động và tôi có thể hơi yêu cậu một chút."

Trước đây Seungmin chưa bao giờ bày tỏ thành thật như vậy. Lần đầu tiên khiến cậu sợ hãi. Nó rất đáng sợ.

"Ồ," Hyunjin ngạc nhiên.

"Ồ." Seungmin lặp lại, và Hyunjin nở một nụ cười đẹp như mơ. "Cậu yêu tôi à?"

Seungmin gật đầu. "Tôi chắc chắn chín mươi tám phần trăm."

"Đối với tôi thế là đủ rồi," Hyunjin thì thầm, tóm lấy cà vạt của Seungmin và kéo cậu vào một nụ hôn cháy bỏng, ngay dưới những vì sao và trước sự chứng kiến của những bông hoa huệ.

Hyunjin hôn rất giỏi- Seungmin không ngạc nhiên. Cậu bắt đầu nghĩ Hyunjin sẽ giỏi hầu hết mọi thứ. Cậu cắn môi dưới của đối phương, mỉm cười đắc ý trước tiếng rên rỉ nho nhỏ mà cậu nhận được. Hyunjin có vị như dâu tây, socola, thoang thoảng chút rượu vang, và cậu cần áp sát vào cơ thể cậu ấy để có được hương vị ngon hơn.

"Ôi chúa ơi," Hyunjin thở hổn hển, tựa người vào lan can vọng lâu khi Seungmin hôn tới điểm mạch trên cổ. "Sao cậu hôn giỏi thế?"

"Tôi đã luyện tập rất nhiều," Seungmin ậm ừ, cắn nhẹ vào hàm dưới của Hyunjin. "Bản thân cậu cũng không kém đâu." Hyunjin dùng cả hai tay nắm lấy mặt cậu và kéo cậu vào một nụ hôn cẩu thả, lộn xộn, và cuồng nhiệt khác, nhưng Seungmin rất hưởng thụ. Miễn người đó là Hyunjin.

"Tôi thích cậu phát điên lên được," Hyunjin nói giữa những nụ hôn. "Tôi thích cậu nhiều hơn mức tôi nên có." Seungmin lướt môi dọc theo sống mũi, gò má và viền môi của người kia.

"Thật là trùng hợp," Seungmin lẩm bẩm. "Tôi cũng cảm thấy như vậy."

"Tuyệt," Hyunjin thở ra, rồi họ lại hôn nhau, dài hơn, chậm rãi và nhẹ nhàng.

Vẫn còn nhiều điều cần nói, vẫn còn những thứ cần giải quyết, nhưng Seungmin không còn lo lắng gì nữa. Có Hyunjin, và ở bên cạnh là Seungmin: hai mặt của một đồng xu. Mọi thứ vẫn chưa hoàn toàn ổn, nhưng với Hyunjin trong vòng tay, cậu nghĩ mình có thể ngừng lo lắng và tận hưởng giây phút này.

-

-

-

Chrismas 2023, bản dịch đã hoàn thành.

Tiêu đề gốc là two sides of a coin - hai mặt của một đồng xu, ngụ ý về sự đối lập nhưng không thể tách rời; tang phục đám ma xe hoa đám cưới là dịch giả giật tít, nhưng cũng là cái tên lấy cảm hứng từ chi tiết truyện. Hyunjin khoác lên mình vỏ bọc gai góc sau những đau thương, Seungmin luôn chuẩn bị hạnh phúc cho người khác nhưng lại lờ đi vấn đề của chính mình. Cách hai người biết tới nhau có phần nghiệt ngã, hoàn cảnh của họ khác biệt nhưng lại thu hút nhau vì có chung nỗi cô đơn và khao khát một người sát cánh bên cạnh. Thật mừng là họ tìm được nhau.

Đây là một câu chuyện vừa đủ, vừa đủ bi, vừa đủ hài, vừa đủ hạnh phúc. Hi vọng các bạn đọc ở đây cũng có được một Giáng sinh an lành và một năm mới vui vẻ. Hẹn gặp ở những câu chuyện sau. See ya!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top