ZingTruyen.Asia

Sau Nam Cho Doi Chung Ta Nghenh Don Hanh Phuc Thuc Van Editing

Ngày: 10-10-2013 15:17:40

Chính văn

Đêm giáng sinh hôm nay tôi có một buổi biểu diễn do tôi và mấy vị giảng viên trẻ tuổi khác cùng nhau tổ chức. Không có những bài hát đòi hỏi kỹ thuật cao hay bel canto khó nhằn, chỉ có những bài ca giáng sinh và nhạc Jazz nhẹ nhàng. Tôi không muốn cứ như cũ chỉ hát chuyên về một loại giọng, ngoại trừ sở trường hát bel canto thì tôi cũng rất thích những bài Jazz đang thịnh hành, tôi yêu thích cảm giác phấn khích và niềm say mê khi được biểu diễn trong một ban nhạc.

Nhắc tới yêu cầu tổ chức buổi biểu diễn này thì phải quay về thời điểm một tháng trước. Khi tôi vừa đến phòng luyện đàn thì bất chợt có một người lạ gõ cửa đi vào, học sinh nhìn thấy người bước vào thì ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, tại sao bọn họ lại biết đấy là ai? Tụi học sinh nhanh nhảu gọi người kia là thầy Hắc, cả phòng chỉ có mình tôi không hiểu tình huống gì xảy ra, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn bọn họ. Người đàn ông ở trước mắt có lối ăn mặc rất hiện đại, tóc buộc đuôi ngựa nhỏ, ở thái dương hai phía bên tai được cạo rất ngắn, đã vậy còn xỏ khuyên tai nữa. Rất khó có thể tin được anh ấy chính là thầy giáo.

"Giảng viên Doãn, chào em! Đột ngột làm phiền em, có thể ra ngoài nói chuyện một lát được không? Anh có chuyện muốn bàn bạc với em!" Dù cử chỉ của Tiểu Hắc có mang chút đùa giỡn nhưng vẫn rất lịch sự.

"Được! Vậy chúng ta ra ngoài nói chuyện!" Mặc dù không hiểu tình huống gì đang xảy ra nhưng không hiểu sao nhìn thấy anh ấy làm tôi cảm thấy rất buồn cười. Còn rất nhiều thầy cô trong khoa âm nhạc mà tôi chưa biết, hôm nay có dịp gặp mặt một vị thầy giáo ăn mặc thời trang như vậy làm cho tôi rất tò mò rốt cuộc anh ấy dạy chuyên ngành gì.

"Là như vầy, để không tốn thời gian của em thì anh vào thẳng vấn đề chính. Anh cùng mấy người trong khoa cùng nhau hợp thành một ban nhạc, chuẩn bị tổ chức một buổi biểu diễn nhạc giáng sinh và Jazz vào đêm giáng sinh ở hội trường âm nhạc của trường. Hôm đó anh có thể mời em hát mấy bài được không?" Người này có tính cách khá thoải mái, tốc độ nói chuyện rất nhanh, không có nói cà lăm, gương mặt luôn mỉm cười, ánh mắt thì rất dũng cảm nhìn thẳng vào tôi.

"A....Em vẫn chưa biết anh dạy bộ môn gì ở chuyên ngành nào? Còn có...Sao anh biết em có thể hát thể loại Jazz?" Vẻ mặt tôi mang theo sự nghi hoặc, tôi bối rối nhìn anh ấy.

"A! Thật xin lỗi! Anh quên mất không giới thiệu bản thân mình, ho khan một cái (Hành động nghiêm túc ho khan hắng giọng của anh ấy suýt chút nữa làm cho tôi không nhịn được cười) anh tên là Vi Minh, bởi vì trời sinh da đen cho nên mọi người thường hay gọi tên là Tiểu Hắc hay Hắc soái ca*(Ở qt ghi là đen đẹp trai nhưng mà nghe buồn cười quá nên tui sửa lại chút :))), chuyên ngành của anh là Jazz Piano, hơn nữa còn có sở trường chơi Saxophone, tuổi tác coi như là bí mật, không tiện tiết lộ. Còn về việc tại sao anh biết em có thể hát Jazz là bởi vì anh đã gặp em từ trước. Mấy năm trước anh có dịp nghe em biểu diễn nhạc Jazz ở hội trường âm nhạc xx, rất hay, không ngờ rằng chuyên ngành chính của em lại là hát bel canto, vậy mà còn hát được cả Jazz, càng không ngờ tới việc lại có thể dạy học ở cùng một trường đại học với em, anh thật sự rất bất ngờ. Anh luôn muốn tìm cơ hội hợp tác với em, hy vọng em sẽ tham gia cùng tụi anh, không biết anh có thể có vinh hạnh này không?" Giọng nói và biểu cảm nói chuyện hài hước của Tiểu Hắc khiến tôi cảm thấy anh là người rất thú vị, lông mày của anh ấy rậm như nhân vật Shin cậu bé bút chì vậy, nhìn rất buồn cười, nhưng ngũ quan và dáng dấp cũng không tệ.

"Thầy Tiểu Hắc đánh giá em cao quá rồi, em mới là người vinh hạnh khi được tham gia diễn xuất chung với mọi người." Tôi đặt hai tay ra sau lưng, vui vẻ nói với anh Tiểu Hắc.

"Ha ha! Vậy là em đồng ý rồi?" Tiểu Hắc đột nhiên xấu hổ.

"Ừm! Số điện thoại của em có ghi trong sổ địa chỉ trường, khi nào có lịch tập thì nhắn tin cho em." Có thể tìm được người chung chí hướng ở nơi này là một chuyện rất hạnh phúc.

"Tuyệt vời! Vậy sau khi tan lớp em có tiện đến phòng đàn 602 ở tầng 6 không? Anh muốn giới thiệu em với mấy người trong nhóm." Tiểu Hắc đút hai tay vào túi quần, nhún vai, cười hỏi.

"Được! Tan lớp gặp mặt." Sau khi đáp ứng xong tôi liền quay người trở lại phòng đàn.

Dạy học xong đã gần 12 giờ, cất xong giáo trình liền nhanh chóng đi đến cửa thang máy.

Chưa từng đi lên tầng sáu, thời điểm cửa thang máy mở ra tôi liền nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ ban nhạc, nghe rất hay, không hổ là giáo viên chuyên nghiệp, nghe thấy giai điệu nhạc Blues khiến cho tâm tình của tôi trở nên phấn khởi. Đứng từ ngoài cửa thuỷ tinh nhìn vào bọn họ, lúc này Tiểu Hắc cũng nhìn thấy tôi, bảo mọi người dừng nhạc rồi đi đến mở cửa cho tôi.

"Hi!" Tôi rất mất tự nhiên đứng ngoài cửa chào hỏi mọi người, những vị thầy giáo trong phòng đàn đồng loạt nhìn tôi, mặt tôi đỏ bừng lên, hai tay cầm sách giáo khoa chắn trước mặt để che giấu đi nội tâm khẩn trương của mình. Sau đó Tiểu Hắc giới thiệu tôi với mọi người, mấy người thầy giáo trẻ này ai cũng rất hài hước, giống như đã quen biết từ trước vậy, tôi còn chưa kịp nhớ ra tên từng người thì họ đã tiến tới bắt chuyện với tôi, bỏ hết đi những thứ bậc hay kinh nghiệm giảng dạy, bọn họ cũng chỉ là đến trường dạy học sớm hơn tôi vài năm mà thôi. Lúc này cửa bị mở ra, bước vào là một người đàn ông có vóc dáng cao lớn, tay cầm một túi đồ uống, đầu đội mũ lưỡi trai, mặc quần Jean đen áo T shirt, chân đeo giày Nike đỏ. Anh ấy nhìn thấy tôi thì ngây người một lát, tôi lễ phép mỉm cười. Tiểu Hắc giới thiệu anh ấy là giáo viên dạy trống tên là Tào Việt, mới vừa đi mua đồ uống cho chúng ta.

"Là em? Thì ra em không phải là sinh viên ở đây? Em chính là giảng viên Doãn???" Người đàn ông kia kinh ngạc nhìn tôi nói, bỏ mũ trên đầu xuống.

"Ừm? Chúng ta..." Tôi bị dọa đến ngớ người, nghi hoặc nhìn anh ấy, hình như đã gặp người này ở đâu rồi mà không nhớ rõ.

"Anh lái xe đạp chở em tới cổng trường, lúc đấy em đang chạy rất vội, không nhớ sao?" Tào Việt mỉm cười nhắc tôi.

"Oh! Em nhớ rồi, anh...Anh cũng là giảng viên sao? Lúc ấy em còn tưởng anh là sinh viên, nhìn anh rất trẻ!" Tôi cũng rất bất ngờ, người đàn ông trước mặt nhìn như một cậu bé, da dẻ trắng trẻo, gần như không có lỗ chân lông nào, phong cách ăn mặc thoải mái càng khiến cho người khác hiểu nhầm.

"Ha ha! Người khác cũng hay nói vậy, anh trời sinh đã đẹp, đành bó tay thôi!" Người này còn rất đắc ý tự khen mình, khiến cho những người khác đồng loạt khinh bỉ làm tôi không nhịn được cười.

"Giảng viên Doãn, ý của em là nói bọn anh già sao?" Bọn họ bắt đầu ồn ào nói.

"Không phải, không phải, em không có ý này...Các anh đều rất trẻ..." Tôi đỏ mặt hốt hoảng vội vã giải thích, bị bọn họ trêu chọc khiến tôi rất khó xử.

"Ha ha! Em đã từng nói muốn mời anh đi ăn cơm đó." Tào Việt đưa đồ uống cho tôi, vẻ mặt như kẻ gian cười tôi.

"Được, không thành vấn đề!" Tôi sảng khoái đáp ứng.

Thế giới này thật nhỏ, duyên phận thật diệu kỳ, sau này tôi trở thành bạn hợp tác lâu dài với họ, mỗi người sống ở giai đoạn khác nhau sẽ trải qua những kinh nghiệm cuộc sống khác nhau, những thứ này đều vô cùng quý báu.

Buổi biểu diễn sắp bắt đầu, tối nay các chị em không tới xem, mỗi người đều có chương trình và lịch biểu diễn của riêng mình. Tối nay tôi trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc váy màu đen đơn giản, kết hợp với một đôi giày màu đen không tính là giày cao gót, tóc xõa dài bên vai, chải gọn gàng tóc mái lên, đeo một cái vương miện nhỏ, ở trên cánh gà chờ đợi mọi người làm nóng sân khấu rồi mới bước ra biểu diễn.

Bầu không khí ở hội trường náo nhiệt hơn tôi tưởng, tất cả học sinh đều đứng lên hoan hô, bọn họ tự mình mặc rất nhiều bộ đồ màu đỏ, đầu đội cả mũ giáng sinh, Tào Việt và Tiểu Hắc trình diễn solo để làm nóng sân khấu, bọn họ thực sự rất giỏi, tự tin, trẻ tuổi, khoa trương, tiếng học sinh hét ầm ĩ chói tai làm người ta hào hứng. Tôi bắt đầu cảm thấy căng thẳng, lần đầu tiên biểu diễn ở trường đại học này, còn là thân phận giáo viên bị học sinh đánh giá. Nếu như tôi hát không tốt thì hỏng bét, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến buổi biểu diễn solo vào tháng 1 của mình.

Đặt tay lên trước ngực, nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ về Yen, nhớ về những lời khích lệ nàng nói với tôi khi trước, nhớ về nụ cười dịu dàng của nàng, nhớ về những lần nàng ngồi dưới khán đài làm động tác tay ra hiệu cho tôi thả lỏng tinh thần, giương miệng lên, mở mắt ra, ngẩng đầu ưỡn ngực, tự tin bước ra sân khấu.

Thời điểm tôi đạp giày cao gót bước lên sân khấu, dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tiếng hoan hô xen lẫn những lời bàn tán. Tôi nhìn thấy đám học trò đáng yêu đang ngồi ngay ngắn kêu tên tôi, trong tay còn cầm chiếc bảng mà bọn họ tự làm có ghi chữ "cố gắng lên" để cổ vũ tôi. Nhìn bọn họ khiến tôi vừa cảm động vừa buồn cười, sự căng thẳng trong lòng đã dần trấn tĩnh lại. Tôi đứng ở chân micro phía trước mặt, xoay người mỉm cười thăm hỏi các thầy giáo trong ban nhạc, bọn họ ai nấy đều tươi cười rạng rỡ tạo cho tôi lòng tin rất lớn, bên trên sân khấu dần yên tĩnh lại, nhìn ánh mắt mong đợi của mọi người khiến tôi càng muốn thể hiện màn ca hát thật tốt.

Khi khúc dương cầm dạo nhạc vang lên, rất du dương, hai tay tôi nắm lấy microphone rồi hát vang lên những nhịp điệu——down by riverside, lúc âm thanh lười nhác nhưng không mất đi cường độ chậm rãi vang lên, tôi nghe được tiếng vỗ tay của toàn trường, mỉm cười nhìn những người dưới khán đài, ung dung tự nhiên hát xong đoạn solo đầu tiên, sau đó Tào Việt nhấc dùi trống lên nhanh chóng gõ một tiết tấu nhịp nhàng, ban nhạc ở phía sau cũng đồng thời chơi nhạc vang lên những âm thanh nhanh nhẹn thoải mái. Bầu không khí lúc này trở nên náo động, tôi nhẹ nhàng đung đưa theo những điệu nhạc, tinh nghịch hát ca khúc, Tiểu Hắc và Bối Tư, còn có tiếng violoncello hoà âm khiến cho giai điệu bài hát trở nên phong phú hơn. Những người ở dưới khán đài cùng nhau vỗ tay theo tiết tấu, có sự tương tác lẫn nhau như vậy sẽ khiến cho người hát càng cảm thấy hưng phấn, toàn thân toàn ý thả hồn vào bài hát, hưởng thụ thời khắc ngắn ngủi trên sân khấu.

Sau khi hát xong, tôi cười rất vui vẻ, nhìn học sinh ở dưới khán đài mặt mày phấn khởi, vui vẻ hoan hô, tôi biết rằng tối nay chắc hẳn sẽ là một đêm khó quên, đêm giáng sinh này đem đến cho tôi một cảm xúc thật mãnh liệt, buông thả tất cả để thỏa thích tận hưởng, âm nhạc có thể khiến cho tôi vui vẻ!

------------------------------

Hoàn thành chính văn hôm nay, thả nhẹ bài hát này, có cả 2 phiên bản.

(Mình không rõ Mạt tỷ thả nhạc gì ý :<, mạnh dạn thả link hai phiên bản của bài hát mà Mạt tỷ biểu diễn cho mọi người nghe:3)

Link bài hát: 

Phiên bản 1: https://youtu.be/nQ1gHm8v3ek?si=NRTuo4m5a4Lr03-R

https://youtu.be/nQ1gHm8v3ek

Phiên bản 2: https://youtu.be/rNkVtqysL3I?si=gTLziWad3qYh7M63

https://youtu.be/rNkVtqysL3I

(Editor: Hôm nay mình có một ngày tồi tệ, chuẩn bị bài thuyết trình rồi nhưng do căng thẳng nên bị run, hỏng bé bài thuyết trình, điểm còn thấp hơn mong đợi nữa, đã vậy còn là lấy điểm thi cuối kỳ. Không bao giờ ngừng căm ghét và thất vọng về bản thân!)

Chúc mọi người một ngày vui vẻ!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia