ZingTruyen.Asia

Sau Nam Cho Doi Chung Ta Nghenh Don Hanh Phuc Thuc Van Editing

Ngày: 24-09-2013 14:23:47

Chính văn

Tháng mười hai đến, thời tiết càng ngày càng rét buốt, nhiệt độ trên cơ thể luôn là lạnh như băng. Tối đến mặc dù tôi đã đắp rất nhiều chăn nhưng người vẫn cảm thấy lạnh giá, đặc biệt là hai đôi bàn chân, phải nằm ngủ một lúc lâu mới dần ấm lên. Trước kia khi còn học đại học, lúc trời trở lạnh sẽ ở trong ký túc xá nói chuyện phiếm cùng các chị em, Yen sẽ không kiêng dè mà ngồi ở phía sau ôm lấy lưng tôi. Nàng sợ tôi lạnh nên luôn sưởi chăn thật ấm để tôi nằm ngủ, được nàng ôm chặt khiến cho tôi cảm giác mùa đông cũng thật ấm áp, đồng thời hưởng thụ tình thương yêu nàng dành cho tôi.

Nhưng từ khi bắt đầu mùa đông này, tôi phải cô độc một mình ngủ trên chiếc giường lạnh giá cùng với những cơn trằn trọc khó ngủ. Rất nhớ mỗi khi được nàng ôm trong lồng ngực, nhắm hai mắt lại, mơ tưởng rằng giờ phút này nàng đang nằm bên cạnh và bảo vệ tôi. Đôi chân mềm mại của nàng cọ xát chân tôi, sưởi ấm đôi chân lạnh buốt này, tôi như thấy được nàng đang hướng về phía tôi mà nở một nụ cười dịu dàng, rất đẹp, rất xinh đẹp!  Không lâu sau liền dần dần chìm vào giấc mộng đẹp….

Tôi là người rất thích vận động, lúc này sau khi bận rộn với công việc xong xuôi liền đi đến khu thể dục ở trường để đánh cầu lông. Trước kia tôi cực kỳ ghét chạy bộ, nhưng giờ đây lại ưa thích vừa nghe nhạc vừa chậm rãi chạy bộ.

Buổi chiều cuối tuần hiếm hoi này không phải đi làm thêm nên tụi học sinh thường xuyên hẹn tôi ra khu thể dục đánh cầu. Trong cái tiết trời lạnh lẽo, còn chưa tới một tiếng mà tôi đã đổ mồ hôi đầm đìa, cảm giác đổ mồ hôi này làm cho người ta rất vui vẻ, áp lực đè nặng trên người như vơi đi không ít.

Đừng tìm cái cớ cho bản thân nữa, thời gian lúc nào cũng trôi qua rất vội vàng. Coi như bận rộn kiếm tiền cả ngày, bận bịu học hành đi chăng nữa nhưng cơ thể khỏe mạnh vẫn quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác. Vận động không những làm cho tôi ngủ ngon hơn mà còn giúp cho tôi làm quen được rất nhiều học sinh và giảng viên có tính cách cởi mở, thoải mái. Ở trên sân cầu so tài cùng bọn họ là một chuyện rất vui vẻ, có vài học sinh sau khi thân thiết với tôi thì không gọi tôi là cô giáo nữa, mà gọi là sếp. Mới đầu còn cảm thấy có hơi kỳ quái nhưng sau này lại cảm thấy cách xưng hô này rất gần gũi.

Khi ở trên sân cầu tôi luôn rất vui vẻ, hơn nữa tôi cũng cần thứ không khí vui tươi này để che giấu đi nội tâm hiu quạnh của mình. Hai tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, tụi học sinh vô cùng phấn khởi rủ tôi đi ăn cơm, nhưng tôi đã có hẹn với Thiên Qua và DK. Mới vừa rồi còn đông vui náo nhiệt mà giờ đây lại biến thành chỉ còn mình tôi trơ trọi. Ngồi nghỉ ngơi trên băng ghế, chậm rãi thu dọn cầu và vợt. Tôi thích vận động xong rồi ngồi yên tĩnh một lát, mặc những giọt mồ hôi nặng trĩu trên người rơi xuống, lúc này trong lòng lại bắt đầu cảm thấy mất mát, trong đầu đều là hình bóng của Yen. Nàng rời xa tôi đã gần nửa năm, không một ngày nào là tôi thôi nhớ về nàng, rất nhớ, mỗi khi nghĩ đến trong lòng sẽ chua xót, (những từ ngữ tôi viết ra cũng không thể nào miêu tả được cảm giác đau khổ đó), sáng sớm tỉnh mộng sẽ không kìm được nước mắt, tôi bây giờ có thể cảm nhận được rằng khi yêu một người sâu đậm thì cuộc sống của mình sẽ thay đổi hoàn toàn, trong sinh mệnh vĩnh viễn có nàng, bất kể khi nào, ở đâu cũng đều nhớ nàng, sẽ vì nàng mà cố gắng, vì nàng mà lo lắng, vì nàng mà đặt những mục tiêu cao hơn.

Mở túi xách ra, cầm lên khăn lông thể thao mà nàng mua cho tôi, không dám mở ra dùng. Chiếc khăn này cực kỳ đẹp mắt, vì sợ mồ hôi sẽ làm vấy bẩn vật trân quý này cho nên lần nào tôi cũng chỉ mang chứ không dùng, nhìn một lúc thì sẽ ngây ngốc cười, nhớ tới giây phút ngọt ngào sau khi tôi vận động nàng sẽ dịu dàng lau mồ hôi cho tôi. 

“Hey! Cô giáo Doãn!” Trong lúc đang ngẩn người, bị một giọng nam phá vỡ sự yên lặng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt, nghi hoặc nhìn hắn.

“Anh… Chào anh!” Tôi hé miệng đứng dậy, cảm thấy không biết phải làm sao.

“Chào em! A, a chào hỏi em lỗ mãng như vậy, nhưng mà lần này không nắm bắt cơ hội thì không biết bao giờ mới có thể gặp lại em. Tôi tên Vương Địch, đồng nghiệp của Tử Hiên, nàng luôn miệng nhắc đến em, có mấy lần muốn hẹn em đi ăn bữa cơm, không phải tôi không muốn mà là do không có thời gian, hôm nay rốt cuộc cũng gặp được em rồi.” Người này nói chuyện rất khéo léo, không có một tí ngại ngùng nào, nhìn một cái là biết người có kinh nghiệm xã hội phong phú.

“A… Thì ra anh chính là người anh em tốt mà chị Tử Hiên bình thường vẫn hay nhắc tới, rất hân hạnh được gặp anh.” Tôi kinh ngạc, kéo dài thanh âm của mình. Chị Tử Hiên luôn muốn giới thiệu người quen của chị cho tôi, mà tôi lại chẳng có hứng thú. Không ngờ sau mấy tháng lại tình cờ gặp được người quen của chị dưới tình huống này, cảm thấy có chút buồn cười, nhẫn nhịn, giả vờ thuỳ mị chào hỏi với hắn.

“Tôi cũng rất hân hạnh được làm quen với em, mới vừa rồi thấy em đánh cầu rất siêu, không ngờ được cô gái bé nhỏ như em lại là một kiện tướng cầu lông nha!” Cô gái bé nhỏ??? Đây là đang muốn khen hay chê đây? Rất ghét người khác nói mình là bé nhỏ.

“A,a! Để anh chê cười rồi, anh cũng tới đây đánh cầu sao?” Nhanh chóng chuyển đề tài.

“Đúng vậy, tôi tới sớm hơn em một chút, mới vừa rồi tôi luôn xem em đánh cầu.” Cách nói chuyện và ánh mắt của Vương Địch rất trực tiếp, bị hắn nhìn chằm chằm khiến tôi cảm thấy thật khó chịu. Dáng dấp của hắn đúng là cao to, anh tuấn, nhưng đối với tôi mà nói thì đàn ông nào cũng đều nhìn như vậy, không có hứng thú!

“A! Bây giờ tôi có việc gấp phải ra ngoài rồi, xin lỗi! Lần sau trò chuyện tiếp.” Không có chuyện gì để nói với hắn, nhanh chóng xoay người thu dọn đồ đạc.

“Em đi đâu, tôi lấy xe chở em đi? Dù sao tôi cũng đang rảnh.” Vương Địch vừa nói vừa tiến đến.

“Không cần làm phiền anh, ra ngoài cổng trường là có xe bus chở đến nơi, gặp lại sau!” Túi đựng vợt còn chưa kịp kéo xong đã vội vã vẫy tay tạm biệt hắn. Hắn đứng ở xa ngây ngốc nhìn tôi, cũng đưa tay ra vẫy chào hai cái, tôi xoay người bước nhanh về phía cửa sân cầu rồi khẽ thở phào một cái.

Chạy về phòng trọ việc đầu tiên phải làm là đi tắm nước nóng, nhìn đồng hồ treo trên tường, thầm nhủ may mà về kịp lúc. Tối nay tôi phải cùng DK và Thiên Qua đi gặp mặt một nhà sáng tác âm nhạc. Muốn hợp tác với hắn cuối năm nay cùng nhau tham gia tranh giải, tranh thủ nhận hợp đồng biên kịch và sáng tác bài hát chủ đề cho một bộ phim.

Sau khi thay xong một bộ quần áo thanh lịch, đứng trước gương chỉn chu lại diện mạo liền mang theo túi xách rồi chạy vội xuống dưới tầng. Khi vừa đi đến tầng một, trong khi tôi đang xoay xở tìm chiếc bịt tai thì đột nhiên bị một tiếng còi lớn dọa sợ làm tim như muốn rớt ra ngoài. Nghe vậy liền nhíu mày nhìn về nơi phát ra tiếng ồn lớn này, bắt gặp một chiếc ô tô nhỏ màu xanh đang đỗ ở phía bên trái tôi. Cảm thấy người này có chút quen mắt, mất hai giây sau mới kịp nhận ra, thì ra là Vương Địch, hắn đang nhìn tôi cười híp mắt.

“Lên xe đi! Nãy giờ tôi vẫn ở dưới tầng chờ em.” Động tác xuống xe của hắn rất nhanh nhẹn, ga lăng mở cửa xe bên trái cho tôi, người này vẫn luôn dùng chiêu này để tán gái sao? Thật không thể chịu nổi được nữa, mới gặp mặt một lần mà đã mặt dày đòi làm quen, khiến tôi cảm thấy hơi chán ghét, nhưng nếu từ chối thì sẽ khiến hắn mất mặt, sau này chị Tử Hiên sẽ giống như Đường Tăng mà ở bên tai tôi tụng kinh cả ngày mất.

“Ách… Tôi không có ý đồ gì đâu, bạn tốt của Tử Hiên cũng là bạn tốt của tôi, hơn nữa hôm nay tôi thật sự rất rảnh rỗi, cũng không muốn ở nhà một mình.” Vương Địch nhận thấy tôi đứng yên bất động liền vội vàng giải thích.

“Cảm ơn!” Cuối cùng tôi vẫn mềm lòng mà thỏa hiệp với hắn, do dự một chút rồi lên xe.

Hắn hiển nhiên là rất vui vẻ, ngồi trong xe hào hứng trò chuyện với tôi, hắn hỏi một câu, tôi đáp một câu. Nhìn thấy trên xe hắn có treo một cái đồ trang sức Phong tộc, trong lòng bỗng dâng lên một cơn xúc động.

“Đồ trang sức này anh mua ở Vân Nam đúng không?” Tôi trực tiếp hỏi.

“Đúng vậy! Sao em biết?” Vẻ mặt hắn có hơi ngạc nhiên.

“Tôi đã đi đến nơi này rồi, hơn nữa tôi có một cái giống y đúc cái của anh.” Sờ món đồ trang sức, nó gợi tôi nhớ tới Yen. Năm đó khi hai chúng tôi đến Vân Nam chơi, tôi rất thích món đồ trang sức tinh xảo này. Nàng thấy vậy liền không nói lời nào mà dứt khoát mua tặng tôi, bây giờ tôi vẫn treo nó ở trên tường gần máy vi tính. Nghĩ đến đây trong lòng chợt chùng xuống.

Lúc này điện thoại đột nhiên reo lên, là một dãy số hoàn toàn xa lạ.

“A lô! Xin chào.” Cẩn trọng nghe điện thoại.

“Mạt Mạt…” Giọng nói của người ở đường dây bên kia làm tim tôi đập rộn lên.

“Chú?” Trong lòng tôi đã thầm khẳng định 100% rằng người gọi tới là ba của Yen.

“Ha ha! Không ngờ là cháu mới nghe giọng đã nhận ra được rồi, nhóc con, tối nay cháu có rảnh không? Chú muốn mời cháu bữa cơm.” Đột nhiên nghe được giọng nói vừa thân thương vừa vui mừng của chú, không biết tại sao đôi mắt chợt cảm thấy ê ẩm, là do kích động hay sao?

“Chú về nước rồi ạ?” Không biết có phải bản thân ảo tưởng hay không, tay trái dùng sức ấn thật chặt vào bắp đùi trái, toàn thân bị kích động ngồi thẳng tắp. Khiến cho Vương Địch ngồi bên cạnh nhìn tôi bằng ánh mặt nghi hoặc.

“Đúng vậy! Về nước xử lý chuyện trong công ty, đây là số điện thoại gọi trong nước mà chú mới mở, số liên lạc cũ đã mất rồi.

“Vâng ạ! Lát nữa cháu sẽ lưu dãy số này, vậy tối nay chúng ta hẹn gặp mặt ở đâu ạ?” Tôi không hề mảy may suy nghĩ chút nào mà đã vội vàng đáp ứng. Tôi là người luôn giữ lời hứa, hứa hẹn gặp mặt thì sẽ luôn đến đúng giờ, vả lại tối nay lại có chuyện quan trọng, nhưng giờ phút này tôi lại muốn làm một kẻ thất hứa, bởi vì tôi rất muốn gặp chú, rất muốn biết tình trạng của Yen bây giờ.

Bây giờ chúng ta hẹn gặp mặt ở phòng ăn mà chúng ta vẫn thường lui tới có được không? Chú gọi tài xế đến đón cháu.” Chú vẫn như thường lệ luôn hỏi trước ý kiến của tôi.

“Dạ. Cháu tự đi được ạ, hẹn gặp chú lúc 7 giờ.” Sau khi gọi xong điện thoại trái tim tôi liền đập mạnh điên cuồng, hít thở một hơi thật dài.

“A a! Cuộc điện thoại này khiến cho em rất vui vẻ nha!” Vương Địch cũng bị tôi ảnh hưởng mà cười một tiếng.

“Ừm! Làm phiền anh có thể lái xe quay đầu về phía trước mặt kia được không? Đi nhà hàng Tây xxx”. Tôi ngượng ngùng yêu cầu.

“Được! Không thành vấn đề.” Vương Địch cam tâm tình nguyện chấp thuận, quãng đường sau đó cũng không cùng trò chuyện với hắn, yên tĩnh lái xe, cho đến khi chở tôi đến nơi thì tôi nói lời cảm ơn với hắn, hắn liền quay đầu xe đi mất.

------------------

Hoàn thành chính văn hôm nay!

(Editor: Mọi người vote hay cmt gì đó để mình thấy mình không cô đơn được không ạ. Chứ như kiểu tự edit tự đọc z á 🥲)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia