ZingTruyen.Top

Sau Khi Mang Thai Con Cua Kim Chu Cau Xin Chia Tay

Chỉ cần nghĩ đến có người muốn hại Chử Tiểu Du, Lâm Cận Ngôn xoay người muốn vào phòng, nhưng lại bị Triệu Tân Đức kéo lại.

“Làm cái gì vậy?” Lâm Cận Ngôn trừng hắn.

Triệu Tân Đức không biết làm gì ngoài giơ hai tay tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Là ông muốn làm gì?”

“Tất nhiên là đi nói cho Chử Tiểu Du biết…” Chợt nhận ra bây giờ nói cho Chử Tiểu Du cũng bằng thừa, Lâm Cận Ngôn im bặt, rũ mắt nhìn chằm chằm Triệu Tân Đức: “Nó không thù không oán với ai, bị người hại chắn chắn liên quan đến Trịnh Tranh.”

Chuyện này quá rõ ràng, Triệu Tân Đức cười cười: “Vậy ông đi vào làm gì nữa? Chỉ vì Trịnh tiên sinh nguy hiểm nên muốn chia rẽ đôi uyên ương?”

Lâm Cận Ngôn nghẹn một chút, cũng không biết đi vào xong làm gì nhưng cũng không thể đứng ngoài đợi.

Triệu Tân Đức thở dài một tiếng: “Không phải chúng ta muốn vào là vào được…”

“Cậu có ý gì?” Lâm Cận Ngôn nhíu mày.

Theo Triệu Tân Đức mà nói, Trịnh Tranh không nhốt Chử Tiểu Du lại đã là may lắm rồi. Chắc hôm nay không còn cơ hội gặp Chử Tiểu Du nữa.

Nhưng lời này không thể nói, Triệu Tân Đức cười tao nhã: “Quan trọng là bây giờ phải giữ bình tĩnh cho Chử tiên sinh. Chuyện như này chắc sẽ để lại ảnh hưởng đúng không? Không ít người trải qua tai nạn giao thông đều có chướng ngại tâm lý, thậm chí cả đời không dám ngồi lên xe, việc này chắc ông hiểu rõ hơn tôi?”

Lâm Cận Ngôn rơi vào trầm mặc.

Triệu Tân Đức khoác vai Lâm Cận Ngôn, cười: “Ông yên tâm, Trịnh tiên sinh sẽ xử lý, chúng ta qua xem người gây tai nạn đi, ông cũng nên nói một tiếng với bệnh viện bất cứu giá nào cũng phải cứu hắn bằng được, tôi nghĩ người đứng sau sẽ không dừng tay đâu.”

Lâm Cận Ngôn bất an nhìn phòng Chử Tiểu Du, vẫn bị Triệu Tân Đức lôi đi.
Trịnh Tranh có cùng suy nghĩ với Triệu Tân Đức. Chuyện quan trọng nhất vẫn là trấn an Chử Tiểu Du, không để cho cậu có chướng ngại tâm lý. Cho nên hắn cực kì tức giận, hận không thể đem Chử Tiểu Du đặt dưới thân dạy dỗ để cậu không dám ra khỏi cửa nữa, nhưng lại không để lộ trước mặt Chử Tiểu Du, giả vờ làm một người chồng đảm đang.

Trong phòng bệnh rộng rãi, Chử Tiểu Du ngồi trên đùi Trịnh Tranh khóc đến hôn thiên ám địa, nước mắt trong suốt rơi từng hạt một. Trịnh Tranh bình tĩnh ôm cậu, nhẹ nhàng nói: “Mèo ngoan, để tôi xem em có bị thương hay không?”

Chử Tiểu Du không phản kháng.

Cậu có cảm giác hôm nay kim chủ thật ôn nhu, một cách khác thường.

Trịnh Tranh còn thay cậu cởϊ qυầи áo, Chử Tiểu Du cả người nép ở trong lồng ngực hắn. Cổ lộ ra đầu tiên, toàn dấu vết hôn ngân của người nào đó. Chờ đến khi Trịnh Tranh cởi cái áo cuối cùng ra, Chử Tiểu Du cảm giác không khí lạnh lẽo đang tiếp xúc với da thịt, không tránh khỏi run rẩy muốn co người từ chối nhưng lại bị Trịnh Tranh trêu đùa, hôn môi thân mật.

Chử Tiểu Du xấu hổ giống như chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, cảm thấy hôm nay Trịnh Tranh thật ngọt ngào.

Tiếp theo phải cởϊ qυầи, Chử Tiểu Du lại rất phối hợp. Lúc tay hắn chạm đến hông Chử Tiểu Du, cậu liền hơi hơi nhổm người lên để hắn tuột quần. Nhưng Trịnh Tranh không nghiêm túc, cố tình đưa tay vào trong quần, nhéo mông cậu mấy cái làm Chử Tiểu Du mặt đỏ tai hồng. Thật vất vả mới cởi xong cái quần, Trịnh Tranh quan sát tỉ mỉ, thậm trí còn dùng tay tách đùi trắng nõn ra xem, xác nhận Chử Tiểu Du không bị thương mới thôi. Nhưng ngón tay hắn lại thô ráp, thỉnh thoáng mu bàn tay lại chạm vào chim nhỏ của cậu, còn có cả hoa huy*t, làm Chử Tiểu Du hít thở không thông.

Bé ngoan Chử Tiểu Du ngồi im mặc cho Trịnh Tranh cẩn thận kiểm tra mọi bộ phận trên người mình.
Kiểm tra vết thương mà làm như này sao?!
Chử Tiểu Du sợ xảy ra chuyện, đỏ mặt phá hư không khí nói: “Hình như vừa nãy em cầm bô chưa rửa tay.”

Trịnh Tranh buồn cười, con ngươi đen nhánh nhìn Chử Tiểu Du, không chê mà còn cưng chiều dỗ dành cậu: “Vậy tôi bế mèo Tiểu Du đi rửa tay nhé?”

Chử Tiểu Du không ngừng gật đầu. Trịnh Tranh trực tiếp bế cậu đứng lên, Chử Tiểu Du nhanh chóng hét: “Giày của em!” 
Trịnh Tranh không để ý đến cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top