ZingTruyen.Top

[SanRin] [Sanzu x Rindou] Nhật Kí Nhà SanRin.

3. Chuyện mùa dịch.

tournesol1611

Hơn 10 ngày rồi mình chưa viết nhật kí, thật sự ngứa tay quá đi, có lẽ thói quen viết lách sắp trở thành một phần trong cuộc sống của mình rồi. Nếu một ngày tập tành viết truyện thì mình sẽ thiết lập nhân vật dựa theo hình tượng của cha lớn và cha nhỏ. Mối quan hệ của hai người đó có nhiều cái để bàn lắm.

Quay lại vấn đề vì sao mình lặn một phát hơn mười hôm thì phải kể đến chuyện mùa dịch. Khiếp thật, trường gì mà ham mê thành tích gớm, sợ cho học sinh học online sẽ bị tụt dốc nên cứ bắt tụi mình học off dù số ca F0 trong trường đã tăng lên đáng kể. Nói chi đâu xa, lớp mình là ví dụ điển hình nhất luôn á. Một lớp học với 33 con người được mệnh danh bất tử khi giữa ngôi trường gần trăm F0 (mỗi lớp ít nhất có một đứa mình) thì lớp mình vẫn giữ vững quân số. Nhưng kể từ lúc cô giáo trở thành người ngã ngựa đầu tiên, lớp mình không còn bất tử nữa, chúng nó bắt đầu rụng như sung, liên tục báo nghỉ và nộp giấy dương tính. Mọi chuyện xảy ra từ lúc cô giáo hết kì cách li và quay trở lại lớp sau một tuần dài. Cô đã chuẩn bị một bài powerpoint dài tận 38 slide chỉ để hướng dẫn chúng mình học tập an toàn - giãn cách hiệu quả - nâng cao cảnh giác. Thật tuyệt vời khi cô vừa giảng xong thì bạn lớp trưởng từ phòng giám thị hớt ha hớt hải chạy lên báo: "Thưa cô, lớp phó học tập vừa dính covid, nhà trường yêu cầu lớp chúng ta xuống sân trường chuẩn bị test ạ."

Mặt cô giáo nghệch ra, còn bọn điên kia ngoài mặt thì gào rú than vãn, bên trong thầm cười ha hả như vớ được vàng. Đơn giản một điều là tụi nó ngán học trực tiếp rồi, tụi nó cần được nghỉ ngơi phè phỡn ở nhà. Càng nhiều F0, trường càng rơi vào thế bắt buộc cho học sinh học online. Đương nhiên tụi nó chẳng mong bản thân dương tính mà chỉ mong được hưởng ké ân phúc của tụi F0 (đúng là lũ tồi, haha). Và từ khoảnh khắc cả lớp đặt chân xuống sân trường để tiến hành test covid, lớp vinh hạnh nhận được những quả F0 từ trên trời rơi xuống. Mỗi tổ ít nhất một đứa, từ ban cán sự đến dân thường, không một ai mong sống sót thoát nạn. Nhưng mình vẫn sống, phải, vẫn sống giữa hai bên trên dưới trái phải ra kết quả F0, và mình sống trong sợ hãi lo âu. Cho đến hôm thứ tư cùng tuần, mình có triệu chứng ho sốt sau khi nghe tin thằng cha hôm trước ngồi luyên thuyên về waifu của nó vừa dính covid hôm qua. Ban đầu mình còn vui vẻ lấy điện thoại nhắn tin trêu nó, cà khịa các thứ, nhưng về sau cơ thể mình càng lộ rõ sự bất ổn. Nó bảo nó đã quá mệt mỏi rồi, nó cần được nghỉ ngơi dù nó không chắc rằng virus đã xâm nhập vào được chưa. Mình chính thức gục hôm thứ tư.

Nhưng bằng một cách thần kì nào đó, mình vẫn âm tính ạ, thật sự không thể tin được mà!!

Ông quản gia sau khi thấy mình xách cặp về nhà, ngửi thấy có điềm không lành nên đã kêu gọi toàn bộ người giúp việc trong nhà đi test. Sau đó cả đám phát hiện ra ổng là người đầu tiên trong nhà dương tính. Quá hoảng loạn, ông khăn gói đóng chặt cửa phòng, gọi cho cha lớn cha nhỏ về gấp trong ngày.

Mình lên cơn sốt, mặt đỏ gấc, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, phổi thiếu oxi khó thở. Nhưng ông quản gia lại trông có vẻ ổn hơn mình rất nhiều nếu không muốn nói là ổng khỏe như trâu. Cha lớn đã test đi test lại cho mình 7 lần, nhưng kết quả vẫn âm tính. Cha nhỏ lắc đầu nói mình bị hai chữ 'bất tử' ám rồi, dù thật sự mình đã tạch bất đắc kì tử từ lúc nằm bẹp trên giường. Mình tự gọi đó là nghịch cảnh F1 bệnh nặng hơn F0.

Vì không có giấy xác nhận dương tính nên cha lớn đã báo với cô chủ nhiệm là mình bị sốt ho khó thở do bị hạng nhì giải Toán quốc gia. Một lí do hết sức kiêu ngạo và khùng điên, nhưng cô vẫn chấp nhận. Có lẽ hai người đó cùng tần sóng não với nhau. Cha lớn và cha nhỏ cũng dừng làm việc trực tiếp ở trụ sở mà chuyển về nhà tự cách li và hoạt động online, sẵn tiện theo dõi tình hình diễn biến mầm bệnh bên trong mình. Vì chuyện mùa dịch nên hai cha đã cho 2/3 số người làm trong nhà nghỉ, chỉ chừa lại vài người thể chất khỏe mạnh chăm sóc vườn tược, dọn nhà hay làm vài việc lặt vặt khác. Ông quản gia và cô đầu bếp đều đã dọn về căn phòng tách biệt ở phía tây để tự cách li, thành ra chuyện ăn uống rơi vào tay hai cha mình. Cha nhỏ nhìn cha lớn, cha lớn nhìn mình, mình nhìn cha nhỏ, một nhà ba người rơi vào cảnh bối rối. Mình có thể nấu ăn, nhưng không phải trong tình trạng F1 bệnh nặng hơn F0 như này, còn hai cha thì không. Tuy thế, nếu phải lựa chọn giữa một người chỉ biết nấu cháo thịt bằm thêm tí hành tiêu xả ớt và một người có kĩ năng chiên trứng cháy trong khi trứng chưa chín, thì mình xin nghiêng về phương án đầu... hoặc mình sẽ bật tín hiệu 'ét ô ét' cầu cứu bác Ran... Thôi được rồi, bác Ran là người tốt, bác không nên vướng vào bệnh dịch.

Và chuyện bắt đầu trầm trọng hơn khi cha nhỏ bưng nồi cháo nóng hôi hổi đặt lên bàn và lấy muôi múc vào chén của mình lẫn cha lớn.

"Á á á, sao mặn lè vậy nè. Rindou, có phải anh nhầm muối với đường và bột ngọt không vậy hả?" Cha lớn lè lưỡi sau muỗng cháo đầu tiên, trong khi mình vẫn bình thản múc từng muỗng cho vào miệng.

"Có mặn đâu, mày bị khùng hay gì?" Cha nhỏ nếm thử muỗng cháo mà cha lớn đút, cau mày phản bác. Cha nhìn sang mình: "Có mặn không con?"

"Dạ không ạ, con thấy hơi lạt cơ..." Mình thật thà đáp.

Và mặt cha nhỏ chuyển sang trắng bệch, lắp bắp với cha lớn: "Thôi xong rồi..."

"Xong cái gì?"

"Mày bị mất vị giác rồi Haru ơi!"

Cha lớn nhanh chóng nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, hoảng hốt túm lấy bả vai mình lắc lắc: "Shino ơi, ta mất vị giác rồi, ta F0 mất rồi, phải làm sao phải làm sao đây??"

"Mày tránh xa con bé ra, cút vào phòng tự cách li đi, đừng đứng gần hai cha con tao." Cha nhỏ túm cha lớn xách đi, để lại mình ngơ ngác vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Mình nhìn ông quản gia và cô đầu bếp - hai người tình cờ chứng kiến mọi chuyện khi đang rón rén lấy đồ shipper giao, họ cũng nhìn mình. Cả ba lắc đầu thở dài ngao ngán. Giây phút ấy mình thực sự muốn gào lên rằng: Cha lớn ơi, thế lực gì đã khiến người mù quáng như vậy hả? Là người đàn ông quyền lực mang danh nóc nhà ấy ư? Là giai cấp thống trị đang ngự tại nơi đây ư? Người phải ra tín hiệu cầu cứu để con đến giải thoát cho người chứ sao lại chọn cách chịu đựng cái nồi F0 bự tổ chảng như vậy hả? Tại sao? Tại sao vậy hả người đàn ông mạnh mẽ yêu màu tím thích màu hồng kia? Nhưng thôi, cứ ăn hết bát cháo lạt nhách này rồi con sẽ tìm cách cứu người sau vậy (hoặc là không).

Tầm thứ 7 cùng tuần thì bệnh tình mình thuyên giảm. Cha lớn - người mang danh F0 bị cách li trong nhà từ lúc chê cháo mặn - vẫn còn âm tính. Còn cha nhỏ - người có sứ mệnh bảo vệ con gái yêu khỏi thế lực tà ác của virus - đã chính thức dương tính sau một trận ho khàn đầu ngày. Lẽ ra mình không cần đi test nữa vì mình đã khỏi bệnh, nhưng xét thấy nhà đã có quá nhiều F0 nên mình cũng tự giác test lại, thì thật tuyệt vời làm sao, mình dương tính. Chời đắc ơi, mình dương tính trong khi mình đã hết sốt và khó thở??? Mình chỉ còn ho và sổ mũi thôi mà?? Và mình được nghỉ học một cách hợp pháp.

Đó là khởi đầu cho muôn vàn chuyện xoay quanh hai cha vào một tuần cách li sau đó. Chẳng biết phải nói sao nữa nhưng mình chợt nhận ra hai người này đúng kiểu bù trừ khuyết điểm cho nhau. Chỉ với mấy ngày ở nhà, mình nhận ra cha nhỏ nấu ăn khá ổn, còn cha lớn thích rửa chén hơn. Cha nhỏ đam mê chăm hoa và vườn, còn cha lớn thích chơi với bọn cá cảnh. Cha nhỏ mang dép vào nhà tắm để sạch chân, không để nước bẩn dính vào; nhưng cha lớn thích đi chân không hơn... Và còn kha khá chuyện ngoài sau nữa. Nhưng giờ mình buồn ngủ quá, có lẽ mình sẽ đi ngủ và viết tiếp những chuyện ở trên vào ngày mai. Ban đầu tính tranh thủ làm vài đề luyện thi thôi mà nổi hứng viết nhật kí tới tận giờ này, cha nhỏ mà biết chắc kí lủng đầu mình mất huhu... Ủa quên, hai người đó còn đang bận làm hòa sau mấy ngày cãi nhau long trời lở đất mà, làm gì để ý tới mình đâu.

Khiếp, làm hòa gì mà đóng cửa kín mít, nếu không phải cô Senju bảo đó là chuyện bình thường thì mình đã xông vào cứu cha nhỏ rồi, nhớ sắc mặt cha lớn lúc chiều ghê lắm cơ. Nhưng mà thôi, mình tin cô Senju nói không sai đâu. Chuyện cãi nhau của họ thì mình cũng sẽ kể sau luôn tại nó hơi dài. Giờ thì mình phải ngủ rồi, đau lưng chết mất.

00h55' ngày 19 tháng 03 năm 2022.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top