ZingTruyen.Top

|Sakamoto Days Fanfic| Ouroboros

12

--Tangerine--

- Mọi người mau lên máy bay di chuyển nào!

Giọng mấy người điều hướng vang lên, kéo mọi người về lại với thực tại. Ruu đưa mắt, nhìn hướng đi của tất cả. Đặc biệt là Kanaguri, dù không ưa nhau lắm nhưng vì cô đang cần gã cho mục đích tiếp theo của mình.

Vì nếu như suy đoán của Ruu là đúng, gã sẽ là kẻ đưa cô tới chìa khoá của thành công.

- Em đi theo bên đây. Hai người cứ đi trước nhé. Hẹn khi khác lại gặp.

Cô nói vội, sau đó lại quay người chạy về phía dàn giảng viên ở phía xa. Nhìn theo bóng lưng dần khuất, Sakamoto đột nhiên cảm thấy, bây giờ Ruu chẳng còn là Ruu mà anh biết.

Vẫn là người như cũ nhưng khí tức trên người càng lúc càng đổi khác. Càng mang theo hơi thở xa lạ đến chẳng nhận ra được.

.

.

.

.

Việc ngồi trực thăng nhưng không phải trên ghế khách thật sự là một trải nghiệm mới lạ. Gió tốc hừng hực qua cả người khiến Ruu có cảm giác giống như bản thân sắp bay lên tới nơi.

Tuyệt vời, game play cảm giác mạnh này đã kinh khủng khiếp.

Nhìn khung cảnh trượt qua tầm mắt cùng với đó là gió mù cả mắt khiến Ruu cũng chẳng xác định được mình đã trôi tới đâu.

"Chắc là sẽ không xuất ngoại đâu nhỉ?"

Nhưng thực tế chứng minh, có lẽ là xuất ngoại thật, vì sau khi bay hơn cả tiếng Ruu mới cảm nhận được máy bay đang dần đáp xuống.

Đó là giữa một cánh rừng lớn, nơi có một nhà máy bỏ hoang nho nhỏ. Xem xét không gian xung quanh, hiển nhiên là họ đang ở Thái.

Cũng chẳng ngoài dự đoán là mấy, vì lộ trình bay ban đầu cũng là đi tới nơi đây chứ không phải đâu khác. Nên việc dùng trực thăng để đến Thái thì cũng chẳng phải quá mức tưởng tượng.

Tung người nhảy xuống trước khi trực thăng đáp đất, Ruu vội lẩn đi, cũng chẳng vì lý do gì mà phải xuất hiện trước.

Sử dụng thiết bị liên lạc đặc biệt được sát đoàn cấp, Ruu nhập một dãy số, chậm rãi từ bên kia đáp lại.

- " Alo? "

Giọng nam vang lên từ trong thiết bị. Không khó để nhận ra, chủ nhân chính là người gọi đến cho Ruu cách đây không lâu.

- Tôi đây.

Cô đáp, cả người lúc này đang vắt vẻo trên ngọn cây cao. Tầm mắt nhìn chăm chăm về phía nhà kho đổ nát, không nhanh không chậm tiếp tục đối thoại.

- Hơi đột ngột nhưng bây giờ tôi đang ở Thái. Ở đâu thì chắc cậu cũng đoán được rồi nhỉ? Chắc cần cậu giúp đỡ một chút.

- "Em hiểu, chị tính gặp thằng bé rồi sao?"

Gã trai nhìn vào trong máy điện, cảm thấy cực kỳ e dè. Ruu là một người khó kiểm soát, ngay cả gã cũng chẳng nắm chắc bản thân đủ hiểu cô. Vì không một ai, dù cho có là kẻ có năng lực đọc tâm kia, có lẽ cũng chẳng nhìn thấu được.

- Không. Tôi muốn nói chuyện với một người khác. Còn về Kei...

Nhắc tới cái tên kia, Ruu trong phút chốc chẳng thể thốt tiếp thành lời. Thật kì lạ, vốn tưởng là ghét nhau, giờ lại thừa ra một đoạn liên kết. Dù cho Ruu chưa thể xác định thực hư rõ ràng nhưng cô cũng chẳng thể liều lĩnh như trước được.

- Có lẽ sẽ là lần sau.

Đúng là một kiếp sống phiền phức mà.

.

.

.

.

Không khí trong nhà kho lúc này thập phần căng thẳng. Slur đứng trên cao, mắt nhìn xuống hai thành viên mới vừa được hộ tống đến. Mắt nhìn của Gaku tất nhiên không cần bàn cãi làm gì, chắc chắn thực lực sẽ thuộc vào nhóm còn thừa tiềm năng phát triển. Nhưng hiển nhiên, để họ chịu nghe theo, thật sự sẽ là một loại thử thách.

Kanaguri lúc này, vẫn còn đang tận tâm với mấy thước phim của gã. Chẳng rõ, liệu NG đã tới lần thứ bao nhiêu. Tất cả, đều đang mất kiên nhẫn.

Gaku chợt ngồi thẳng dậy, chiếc switch trên tay cũng đã bị đặt xuống. Một tiếng bước chân thật khẽ vang lên từ phía xa buộc tất cả phải quay đầu.

- Bất ngờ chưa. Chúng ta lại gặp lại rồi này.

Ruu xuất hiện, trên người là một loại khí áp khiến người ta e dè. Mái tóc đỏ rượu theo từng bước chân chầm chậm rung động.

Có lẽ là bởi vì cái bộ dáng quá mức thờ ơ hay vì sự xuất hiện quá đột ngột của một Order. Tất cả đều khựng lại, dường như chẳng tin lắm vào mắt.

- Thôi nào đừng tỏ ra bất ngờ thế. Dù gì dưới tư cách là một giảng viên quan sát, tôi không thể để thí sinh của mình không về được tới nhà đâu.

Ruu cười nhạt, lúc này cũng đã đem hai đứa nhỏ che chở phía sau. Kanaguri đứng ngay đối diện cô, lúc này dường như cảm thấy hơi ngoài dự đoán.

- Cô... Làm sao biết được?

- Ôi chào ngài đạo diễn. Ngài không biết à? Ngài diễn dở vãi~

Giọng ngân của Ruu rất cao. Lọt vào tai Kanaguri càng là chói tai khủng khiếp. Nhất là nội dung của câu nói kia, càng ngoáy sâu vào lòng tự trọng của một đạo diễn như gã.

Cũng may, trước khi cả hai kịp lao vào choảng nhau, Slur đã xuất hiện, nhảy vào giữa mà ngăn cản trận chiến.

- Sao cô lại ở đây? Bộ cô đổi ý à?

Slur nói trong khi cả hai đang nhìn nhau chằm chằm.

Thật sự, trong khoảnh khắc này, khi nhìn vào mắt xanh của người nọ, Ruu mới cảm thấy thế nào là cảm xúc rung động một cách mảnh liệt.

Chạm vào trái tim đang nhảy lung tung lộn xộn. Cô kéo gần khoảng cách giữa cả hai, sau đó lại nhỏ giọng thì thầm.

- Không, tôi tới để gặp nhân cách kia của cậu.

Vừa dứt lời, Ruu đã vội thu người lại. Cả hai tiếp tục duy trì im lặng giống như chẳng ai muốn phá vỡ nó trước.

Không khí giằng co này kéo dài rất lâu. Tận tới khi Slur cuối cùng cũng chịu xuống nước trước.

- Tại sao tôi phải làm thế? Chúng ta chẳng có lý gì để phải làm điều đó cả.

Khá khen cho một kẻ thông minh như Slur. Rõ ràng, gã chẳng hề muốn để lộ cái bí mật nhỏ này cho lắm. Vậy nên, câu nói vừa thốt ra, dù đã đầy đủ ý nhưng vẫn chẳng đá động gì tới cái gọi là lý do thật sự.

- Tất nhiên tôi thì không đáng tin nhưng người này thì chắc là được đấy!

Cô nói, sau đó hướng máy điện về phía tất cả. Sau một tiếng tút ngắn cuối cùng. Một giọng nói vang lên, khiến tất cả trong phút chốc cứng người.

- Boss, là tôi, Uda đây.

Tất cả lúc này chìm trong hoảng loạn chưa từng có. Giọng nói vừa vang lên, mặc dù đúng là một phần của nhóm nhưng rõ ràng, đã được ghi nhận tử vong trong trận với sát đoàn khi trước.

Họ chẳng biết, liệu đây có phải là một dạng lập trình cao cấp hay gì khác nhưng hiển nhiên, việc này quá chí mạng.

- Có thể hơi khó giải thích nhưng Boss hãy cứ làm theo yêu cầu của cô Ruu đi. Còn nguyên nhân tôi sẽ giải thích khi chúng ta gặp lại

Ruu mặc dù cầm chuôi trong vụ việc này nhưng hiển nhiên khi này cũng đang bối rối không kém. Cô biết việc Uda về phe mình nhưng thẳng thắn đến mức này với Slur. Thật sự khiến cô hơi quan ngại.

Tất cả lúc này đều duy trì im lặng đến cực điểm. Slur cũng thế. Gã không nói, Ruu cũng biết điều không vội. Dù gì bây giờ cũng không phải sân khấu của cô. Làm nhiều chỉ thêm phiền toái.

- Được, nếu như Uda đã nói vậy thì cứ là như vậy đi.

.

.

.

.

P/s: Tính sủi không up chap nma anhyeu của tui đã khui xong nên up cho cả nhà đọc


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top