ZingTruyen.Asia

Rinbachi Chuyen Tinh Doi Ta

Ver Việt nha mấy bà, bối cảnh Tây Nam Bộ thời còn chiến tranh nha.
Ooc nhe
* bé Hồi là Bachira Meguru
________________

"Nhà con nay gặp bước đường cùng khó khăn, đói khổ xin ông bà phú hộ thương xót mà nhận thằng Hồi vào làm việc cho ông bà, con sao cũng cũng được nhưng con của con nó đói tội nghiệp nó lắm, nó còn nhỏ không chịu nổi được đâu. Ông bà thương xót nhận nó vào làm, tuy nó nhỏ nhưng nó lanh lẹ lắm, không làm trái ý ông bà đâu ạ. Xin ông bà thương xót cho hoàn cảnh nhà con."

Người đàn bà vừa nói vừa khóc, tay ôm chặt lấy đứa con mình dù không nỡ xa con nhưng trong tình cảm này để con mình chịu đói, chịu khổ thì người mẹ nào mà cầm lòng được. Chỉ có cách là cho con mình vào nhà giàu làm việc thì may ra có ăn qua ngày. Còn thằng bé Hồi nó cứ thút thít mãi không thôi dù biết rằng mẹ muốn tốt cho mình nhưng nhà có 2 mẹ con nương tựa nhau mà sống thì làm sao nỡ xa mẹ mình được.

"Tôi cũng hiểu cho gia cảnh nhà chị nhưng mà chị nè cái nhà này không phải muốn nhận ai thì nhận mà phải coi mặt mũi ra sao cái đã, coi con chị có phải cái quân mà khôn lỏi, gian manh hay không thì tôi mới dám. Tôi sợ cái cảnh nuôi ông tay áo lắm."

Bà hội đồng vừa nói vừa vẫy quạt đều tay, lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng tựa dao gặm phóng thẳng vào người phụ nữ tội nghiệp đang quỳ dưới kia.

"Hồi lại đây ông xem mặt cái nào, cái thằng này sao cứ khóc hoài vậy, có ai ăn thịt con đâu, lại đây ông xem mặt rồi cho ăn ha."

Ông hội đồng cũng cảm nhận được lời nói sắc như dao của vợ mình nên bẻ sang chuyện khác, muốn xem mặt của Hồi. Từ đầu đến giờ, ông luôn thương cảm cho số phận ngưòi đàn bà khốn khổ này, vì hoàn cảnh, vì con, muốn con sống tốt hơn mà cố chịu đựng cảnh 'mẫu tử chia ly'.

"Bà coi nè, mặt thằng nhỏ sáng sủa vậy mà, không phải loại đó đâu, thằng nhỏ nhìn cũng thông minh nữa mà. Nhìn nó trạc tuổi hai đứa con nhà mình nữa hay là mình nhận nó vào rồi cho nó theo hầu hai đứa nhỏ, bà thấy sao?"

"Ông nhẹ dạ quá, lỡ đâu nó ăn hiếp hai đứa con mình rồi sao, làm sao tôi biết được chứ?"

"Vậy cứ cho nó làm thử đi, bà chưa thử thì sao chắc được thằng nhỏ là người xấu. Nếu có ăn hiếp thì hai đứa con mình có bị câm đâu mà không biết méc."

Sau trận tranh luận giữ hai ông bà phú hộ thì bé Hồi cuối cùng cũng được nhận vao nhà. Hai mẹ con được cho ăn một bữa cơm chia tay nhau. Trước khi ra khỏi nhà phú hộ, mẹ nắm chặt tay Hồi dặn dò nhiều điều lắm. Họ khóc nhiều lắm.Khó lòng mà xa nhau được.

"Sau này con lớn con sẽ lo lại cho mẹ nên mẹ ơi mẹ đừng khóc nữa mà, con đau lòng lắm, những ngày không có con bên cạnh thì mẹ phải giữ gìn sức khỏe nha."

Cuộc chia tay đầy nước mắt nhưng số phận đã an bài, Hồi phải làm việc cho nhà phú hộ, con mẹ Hồi buộc phải rời đi.
___________

* Tui dự định là sẽ tách nó ra thành truyện riêng á*


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia