ZingTruyen.Top

Rhymtee Chuyen Ver Tu Han Thanh Yeu

Anh vừa bước ra khỏi là gặp mặt cô ta. Anh không nói gì, cứ đi thẳng, coi cô ta là cát bụi. Cô ta thấy anh thì cố tình đẩy anh. Anh đứng lên, phủi tay, phủi mông.

- Trời đất ơi, cái gì đây?

- Mày... chính mày... kế hoạch của tao sắp thành công thì mày và thằng Trung Đan kia phá đám!

- Trời xui khiến tôi làm chứ hơi đâu mà phá cô?

Cô ta bực tức với cách nói chuyện đó, lập tức sấn sổ tới anh. Cô ta vừa đánh anh vừa la. Anh thì không nói gì, chỉ lấy tay chống đỡ.

Cậu ngồi ở ghế, nghe tiếng la hét liền mở cửa. Phiền thật. Đang muốn tĩnh lặng thế mà lại ồn ào quá. Cậu mở cửa ra thì thấy cảnh cô ta đang đánh anh tới tấp. Liền bước đến can và tát vào mặt cô ta một cái, ôm lấy anh.

- Lương Ái Hân... đừng hòng đụng đến Thanh Tuấn...

- Coi kìa coi kìa... ngày xưa từng hành hạ anh ta lắm cơ mà? Sao giờ lại bênh anh ta thế?

- Ngày đó tôi còn ngốc nên mới tin cô. Làm ơn tránh xa đi!

Cậu lập tức ôm anh đi đến chỗ khác. Mặc cho anh giãy nãy. Cậu và anh đến một chỗ kín đáo, không ai thấy. Cậu ôm anh vào lòng thật chặt, rồi lập tức hôn lên môi anh một cách nồng nhiệt. Anh nhắm nghiền mắt, anh không muốn nhận nụ hôn này chút nào. Anh giãy nãy thoát khỏi cậu nhưng không được. Anh liền lấy tay tát vào mặt cậu. Lấy tay chùi lên môi, như từ chối nụ hôn đó, gạt nó sang bên.

- Thanh Tuấn... anh...

- Cậu làm ơn tha cho tôi đi được không? Tôi và cậu không còn là gì kể từ khi tôi rời khỏi nhà cậu rồi! Cậu đừng có khiến tôi khó xử như thế được chứ? Làm ơn đi! Buông tha cho tôi, thời gian qua tôi đã sống rất mệt mỏi vì ai chứ hả? Chưa tính lại mệt mỏi vì một người không đem lại gì cho tôi nữa cơ. Cậu đừng theo đuổi tôi nữa. Cậu đã có hạnh phúc riêng rồi cơ mà? Theo đuổi tôi để tôi tiếp tục một cuộc sống của một đứa ngốc sao?

- Thanh Tuấn... anh bình tĩnh và nghe em nói... Thời gian qua là do em sai. Em không biết là mình đã bị sụp bẫy của con cáo kia. Em bị mê hoặc bởi những lời nói ngọt ngào đó. Em biết em sai rồi, em rất sai là đằng khác. Anh có thể tha thứ cho em lần này được không?

Anh nghe xong thì bật cười. Anh không tin cậu lại nói thế. Tha lần này để cậu còn sai phạm thêm những lần khác sao? Đùa giỡn với anh quá nhiều rồi. Đến lúc phải kết thúc thôi.

Nói xong anh nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng. Bỏ đi.

Cậu lấy tay đặt lên trán. Thất vọng, bật khóc. Lần đầu tiên cậu khóc không phải vì người thân, mà là vì tình yêu. Tình yêu đúng là rất ngọt ngào, nhưng cũng rất đau đớn.

Cậu từng bước từng bước đi ra. Cậu đi rồi ngồi ở một góc tường.

- Buồn thì đi uống mấy chén, khóc làm chi?

Tiếng nói quen thuộc, cậu ngước mặt lên là Lê Nguyễn Trung Đan. Anh ta thảy cho cậu một lon bia. Anh ta cười cười, sau đó kéo cậu đứng dậy. Dẫn cậu tới một cửa hàng tiện lợi, mua mấy lon bia về uống.

- Sao? Bia ngon không?

- Bia không ngon lúc buồn, bia chỉ ngon lúc vui. Rượu chỉ ngon lúc buồn. Số bia này cất vào tủ lạnh đi!

Cậu lấy trong cái tủ một cái chai rượu rồi rót ra hai cái ly thủy tinh. Rồi sau đó nốc cạn ly rượu. Ngồi đấy ngắm nhìn, đầu óc bây giờ chỉ có suy nghĩ về anh. Tay cậu đặt lên má, chỗ anh đánh cậu ban nãy. Cậu chạm lên đôi môi mình. Đôi môi của cậu đã chạm lên đôi môi anh. Cậu muốn lần nữa chạm vào môi anh.

- Tao hỏi cái này?

- Cứ nói.

- Mày... ghét tao không?

- Lúc mày cứ khăng khăng là mày đúng với lựa chọn là Ái Hân thì tao rất ghét mày. Nhưng chẳng hiểu sao tao ghét mày không được, cũng ghét nhưng không nhiều lắm.

- Vậy à?

- Ừ, ước gì...

- Biết mày ước gì luôn rồi.

Cậu ngước lên nhìn anh ta. Anh ta cười, cầm ly rượu uống. Bảo rằng cậu ước Nguyễn Thanh Tuấn cũng như thế. Dù ghét nhưng không ghét được, phải quay lưng lại. Mà tiếc là không, anh sẽ không như thế. Cậu cảm thấy nói trúng tim đen lập tức cười khổ. Trên đời này có rất nhiều con người có nhiều bản tính khác nhau. Nhưng có vài bản tính được che đậy rất kĩ. Chẳng hạn như ban đầu rất yêu mến, nhưng khi ghét thì ghê lắm, nói xéo sắc nhau đủ điều. Cũng như anh, bản tính thực chất rất hiền lành, yếu đuối nhưng đang cố lấy bản tính mạnh mẽ ra để làm vỏ bọc, để tránh né cậu. Suy nghĩ của cậu như thế.

- Thanh Tuấn thực sự không mạnh mẽ như thế? Đúng không?

- Ban đầu rất yếu đuối nhưng bây giờ đã mạnh mẽ lên rồi. Có vẻ dường như cậu ấy lựa chọn con đường không có một nửa kia. Sống một cuộc sống một mình, an nhàn, không phải bận tâm gì cả. Tao nghĩ vậy.

Cậu tựa đầu ra sau.

- Vậy là tao mất trắng rồi sao?

- Tại mày nên Thanh Tuấn mới lựa chọn con đường sống như thế. Nếu mày không đánh cậu ấy, hay làm những điều gì đó tao cho là gây tổn thương rất lớn. Thì tao nghĩ cậu ấy ban đầu sẽ chọn sống một mình, nhưng về sau sẽ lựa chọn quay về với mày. Nhưng vì mày cho cậu ta nếm trải quá nhiều đau khổ nên giờ cậu ta sẽ nhất định không lung lay cái ý định sống một mình đâu.

- Tao phải làm sao đây? Tao giờ đây giống một bông hoa đang cần ánh mặt trời và ánh mặt trời đó chính là Nguyễn Thanh Tuấn.

Anh ta đứng lên, lấy tay cậu đặt lên ngực trái của cậu.

- Chuyện này là của mày, chuyện tình cảm là của chính bản thân mày, chính trái tim mày mới hiểu rõ. Bây giờ cầu cứu người khác cũng vô dụng thôi. Vì họ không phải là mày, không hiểu những chuyện gì đã xảy ra. Chính vì thế, lần này mày hãy tự lo lấy chuyện của chính trái tim mày.

- Ý mày...

- Nói sao hiểu vậy.

Nói xong, anh ta đóng cửa. Cảm giác cô đơn bao trùm cả căn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top