ZingTruyen.biz

reup TC2T PART.2

Chương 984-987

HuynhNhiNguyen

Chương 984: Ông chủ Tru Tiên

Fanclub đã đến, hai đội dĩ nhiên cần phải giao lưu với fan. Bên phía Tru Tiên, cuộc giao lưu giữa chiến đội và fan diễn ra rất vui vẻ hòa hợp, chiến đội tỏ ý cảm ơn sự ủng hộ của fan, fan không ngừng cổ vũ, động viên chiến đội. Còn bên phía Hưng Hân, fan và chiến đội giao lưu như ăn cướp, Bánh Bao quen với mọi người là khỏi cần nói, mà Đường Nhu thì xa lạ à? Chẳng qua mọi khi Đường Nhu ở trong game rất uy vũ dũng mãnh, dù giọng nói là nữ nhưng không ít người của công hội Hưng Hân vẫn luôn nghi nghi trong bụng. Bây giờ nhìn thấy người thật việc thật, không những là một em gái mà còn là một em gái siêu đẹp, thành ra anh em đều hơi rén không dám bắt chuyện.

Trừ đi hai người, có thêm La Tập đã lăn lộn trong công hội Hưng Hân cũng rất lâu, còn cung cấp cho người trong công hội không ít hàng ngon như bản hướng dẫn. Trong mắt của những người mới, La Tập lấp lánh như một cao thủ cấp đại ca. Bây giờ nhìn thấy La Tập trong chiến đội, ai cũng phải gật đầu giơ ngón cái: “Quả nhiên là cao thủ”.

Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm vì đưa cho người khác luyện thay khá nhiều nên không giao lưu thường xuyên với công hội Hưng Hân. Nhưng một khi đã đeo trên đầu tên công hội thì là người phe mình, có kém gì anh em khác cha cùng ông nội đâu.

Bầu không khí nhiệt liệt bên Hưng Hân liên tục gây nên sự chú ý của bảo an nên fan hâm mộ Hưng Hân cũng không dám quá manh động. Giữa khán đài và chỗ ngồi dành cho tuyển thủ có một khu vực cách ly để đảm bảo an toàn cho tuyển thủ lên sân. Theo quy định, khán giả không được phép vượt qua khu vực cách ly đó. Bất quá, đôi khi có fan muốn xin chữ ký của tuyển thủ mà tuyển thủ cũng đồng ý, bảo an thỉnh thoảng sẽ nhắm một mắt mở một mắt. Có điều hôm nay, dân Hưng Hân đã có sẵn tiền án tiền sự, bị bảo an trong nhà thi đấu xem là đối tượng trọng điểm giám sát, đương nhiên khỏi hy vọng được châm chước cho qua. Tuyển thủ và fan chỉ đành “em ở đầu sông anh cuối sông” mà gọi nhau ý ới.

Bên phía Tru Tiên giao lưu rất bài bản, dăm ba câu là xong, quay qua thấy Hưng Hân ríu ra ríu rít không ngừng, ai nấy trong Tru Tiên đều bỗng ngậm ngùi. Họ rất thèm khát bầu không khí hòa mình với fan của tuyển thủ Hưng Hân nhưng cũng đồng thời khinh bỉ phong cách tụi này quá lưu manh giang hồ. Thế nhưng nghĩ lại, chưa tính đến người khác, chỉ cần 4 chữ “đại thần Diệp Thu” thôi đã đủ chói mù mắt toàn đội Tru Tiên nhà mình, khinh người ta quê mùa, mình lấy thân phận gì để mà khinh?

Tuyển thủ chiến đội Tru Tiên ngổn ngang trăm mối, ngu ngơ ngồi một chỗ chờ bắt đầu trận đấu. Fanclub sau lưng họ lúc này cũng không ai lên tiếng, yên vị nhìn về phía Hưng Hân. Nếu muốn nói thèm khát, fan hâm mộ còn thèm hơn. Chiến đội chuyên nghiệp bây giờ ai cũng đứng trên cao chót vót, tuyển thủ đều là ngôi sao, khoảng cách với người chơi càng ngày càng xa, muốn họ thân với mình như bạn bè chẳng khác nào đòi hỏi thứ không thể.

Nhìn thấy Hưng Hân náo nhiệt đến vậy mà bên nhà mình thì mạnh ai nấy ngồi đìu hiu đớp gió, một người đang trong khu vực của tuyển thủ chiến đội Tru Tiên đột nhiên mỉm cười quay mặt nói mấy câu với người bên cạnh. Người bên cạnh gật đầu, hai người liền cùng nhau đứng dậy đi về phía chiến đội Hưng Hân.

Kỳ thực Diệp Thu đã sớm để mắt tới hai người này. Họ chưa từng xuất hiện trong đội hình chiến đội Tru Tiên trong khoảng thời gian qua, hôm nay là lần đầu tiên Diệp Tu nhìn thấy. Mà bọn họ cũng không thể là tuyển thủ, vì vòng đấu LAN không cho phép thay đổi tuyển thủ lâm thời.

Nhìn kỹ, người bên phải có hơi lớn tuổi một chút, phỏng chừng trên dưới 30, người bên trái thì trẻ hơn một chút, cỡ 25, 26.

Thấy họ đi thẳng về phía mình, Diệp Tu bèn đứng dậy đón. Những người xung quanh cũng ngừng nói chuyện, đưa mắt nhìn hai người này.

“Xin chào Diệp Thần.” Họ chủ động chào hỏi.

“Hai anh là?”

“Trương Giản.” Người lớn tuổi hơn bên phải giới thiệu trước.

Diệp Tu nghe xong hơi ngẩn người, quan sát Trương Giản kỹ hơn, bỗng nhiên sực nhớ: “Là anh? Đã lâu không gặp, nhìn không ra nha.”

“Nhân vật nhỏ nhoi như tôi có thể được Diệp thần nghe tên mà nhớ ra đã là vô cùng vinh dự rồi.” Trương Giản cười nói.

“Làm gì có.” Diệp Tu cũng cười.

Trương Giản là một tuyển thủ chuyên nghiệp thời sơ khai của liên minh, lúc đó làm đội trưởng chiến đội Tru Tiên, liên tục 2 năm dẫn dắt chiến đội Tru Tiên lót đáy trong giải đấu. Vị trí này đem so với đội trưởng của đội quán quân liên tục 2 năm thì chắc chắn là khoảng cách xa xôi nhất trong liên minh, do đó khi Trương Giản nói mình là nhân vật nhỏ cũng không thể gọi là khiêm tốn.

Thật ra nếu luận về thực lực cá nhân, Trương Giản còn lâu mới thấp kém đến nỗi phải lót đáy. Nhưng có đôi khi thực lực không thể đánh đồng với thành tích, mà thành tích mới là thứ để người ta đem ra nói chuyện. Chiến đội Tru Tiên liên tục 2 năm đội sổ, có thành tích nát đến không thể nát hơn, vì vậy vị đội trưởng kiêm át chủ bài này của chiến đội Tru Tiên đã nhận hết toàn bộ chỉ trích.

Mùa giải thứ hai, liên minh chuyên nghiệp bắt đầu có quy chế loại 2 vị trí cuối, chiến đội Tru Tiên lập tức văng khỏi liên minh, nhưng bản thân Trương Giản thì nhận được vài lời mời từ các chiến đội khác. Ngay vào lúc mọi người cho rằng hắn nhất định sẽ nhân cơ hội chạy khỏi hầm lửa, hắn đã ở lại, gánh áp lực lên vai, cuối cùng đem được chiến đội Tru Tiên quay về liên minh. Sau đó hắn tuyên bố giải nghệ.

Sau đó nữa thì không còn ai nghe thêm một tin tức nào về hắn. Thời kỳ đó liên minh Vinh Quang vẫn chưa phồn thịnh bao nhiêu, tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không kiếm được bao nhiêu, tuyển thủ giải nghệ phải trải qua cuộc sống bình đạm của người thường, mà hắn lại là tuyển thủ của một chiến đội tệ hại, dĩ nhiên sẽ có ai rảnh mà lần theo xem hắn đang làm gì, hay đang ở đâu chứ?

Không ngờ nhiều năm trôi qua lại bất ngờ nhìn thấy người này trong giới Vinh Quang, không những vậy vẫn đang đứng bên cạnh chiến đội Tru Tiên mà ngày xưa hắn đã ra sức cống hiến, lẽ nào mấy năm qua Trương Giản đã phát tài rồi thu mua luôn chiến đội Tru Tiên?

Lúc này, Trương Giản đã giới thiệu người trẻ tuổi bên cạnh cho Diệp Tu: “Vị này chính là ông chủ chiến đội Tru Tiên của chúng tôi, Tiêu Kiệt.”

“Ồ?” Diệp Tu còn đang đoán già đoán non thì chính chủ đã được giới thiệu. Lại nói, ông chủ đầu tiên của chiến đội Tru Tiên là ai Diệp Tu cũng không biết, tài liệu mà Thường Tiên đưa tới càng không đề cập. Thế nhưng người đứng trước mặt không hơn 25, 26 tuổi, rõ ràng không thể là ông chủ Tru Tiên từ đầu đến giờ. Hồi đó gã mới bao lớn? 16, 17 tuổi mà thôi!

Không ngờ bên này giới thiệu xong, Diệp Tu mới chào một câu, An Văn Dật đã bất ngờ sáp tới hỏi: “Tiêu Kiệt? Là Tiêu Kiệt đó đấy à?”

Chỉ thấy ông chủ trẻ tuổi kia gật đầu cười: “Chính là Tiêu Kiệt đó.”

“Ai dzậy? Ai dzậy?” Đám người Diệp Tu nhìn về phía An Văn Dật.

“Là một nhà văn có tiểu thuyết bán rất chạy.” An Văn Dật nói.

“Nhà văn?” Diệp Tu cào đầu, 2 chữ này cách hắn xa đến nửa vòng trái đất. Ngụy Sâm còn khoa trương hơn, nghe thấy vội chạy tới: “Đâu đâu? Nhà văn ở đâu? Cho tao xem thử, tao chưa bao giờ thấy nhà văn sống!”

Trần Quả cũng khá hiếu kỳ, nhưng may là chưa khoa trương đến mức như Ngụy Sâm. Nhìn vào Ngụy Sâm, nếu không bàn tới Vinh Quang thì cô chỉ cảm nhận thấy một mùi vô học nồng nặc.

“Hế lô nhà văn, hân hạnh hân hạnh.” Ngụy Sâm bước tới bắt tay người ta lắc tới lắc lui liên tọi.

“Ngụy lão đại, khi còn nhỏ tôi cũng có xem anh thi đấu.” Tiêu Kiệt cười mà nói.

“Úi úi vậy hả? Có muốn tôi ký tên cho không? Ha ha ha.” Hai chữ liêm sỉ đối với Ngụy Sâm là không tồn tại.

Tiêu Kiệt chỉ cười chứ không phát biểu, rõ ràng gã không phải fan của Ngụy Sâm. Nhưng ít nhất lời gã nói đã để lộ chút thông tin, rằng gã cũng là một người quan tâm Vinh Quang lâu năm không bỏ.

“Xem ra ông chủ Tiêu là fan hâm mộ của chiến đội Tru Tiên a!” Lúc này Diệp Tu nói.

“Đúng, bao năm qua chưa hề thay đổi.” Tiêu Kiệt nói.

“Thật không dễ dàng.” Diệp Tu nói.

Trương Giản bên kia lập tức lườm. Lời này của Diệp Tu tuy có hơi trào phúng nhưng cũng là sự thật. Một chiến đội nát bét như Tru Tiên mà có thể thu hút được một fan hâm mộ kiên trì ủng hộ, nhiều năm không nản thế này, quả thật là một việc rất khó khăn.

“Ha ha, chính xác.” Thấy chưa? Đến cả bản thân Tiêu Kiệt cũng phải thừa nhận, “Thành tích của Tru Tiên luôn luôn không tốt, đúng là làm người ta lo lắng. Có điều, hồi xưa chỉ biết nóng ruột mà thôi, nhưng bây giờ thì tốt hơn nhiều rồi, bản thân mình đã có năng lực để giúp được chiến đội, cũng mừng.”

“Tru Tiên hẳn cũng rất vui mừng vì có được một fan hâm mộ như anh.” Diệp Tu nói.

“Ha ha.” Tiêu Kiệt nở nụ cười, vốn đang định nói cái gì đó nữa, bỗng phát hiện trọng tài đi về phía bọn họ. Thấy hai bên đều nhìn mình, trọng tài lập tức vẫy tay: “Hai đội chuẩn bị, trận đấu sắp bắt đầu.”

“Nếu vậy, chúng ta đánh xong rồi nói tiếp?” Diệp Tu nói.

“Hoặc là vừa đánh vừa trò chuyện cũng được mà, tôi rất muốn nghe cách nhìn và cao kiến của đại thần đối với trận đấu.” Tiêu Kiệt nói.

“Không vấn đề, dù sao hai nhà chúng ta cũng ngồi gần nhau.” Diệp Tu nói.

“Vậy mời anh.”

“Mời anh.”

Hai người đều nói mời, nhưng không ai thực sự ngồi chung với nhau mà từng người quay về chỗ trước đó của mình. Còn mấy lời theo kiểu “chúc anh giành được thành tích tốt” thì dĩ nhiên khỏi tính, bây giờ đang là đối thủ của nhau mà, chúc đối phương có thành tích tốt không phải nghĩa là tự rủa bản thân mình tèo? Khách sáo tới mức đó thì biến thành xalococo, cho nên hai bên đều dứt khoát cho qua.

Người Hưng Hân về chỗ ngồi mà trong lòng thật ra đang mất bình tĩnh. Chuyện giữa chiến đội Tru Tiên và Tiêu Kiệt là thế nào, chỉ cần mấy câu nói vừa rồi cũng đã quá rõ. Trước đây Tiêu Kiệt chính là fan của chiến đội Tru Tiên, mãi vẫn luôn ủng hộ chiến đội này, nhưng tiếc rằng chiến đội này lại quá bất lực. Không ai ngờ tới, thiếu niên năm đó đã từng ngày từng ngày lớn lên, trở thành một tác giả tiểu thuyết bán chạy, gia nhập hội người thành công có của nên dứt khoát mua lại chiến đội mà mình ủng hộ. Chỉ vì ủng hộ một chiến đội mà có thể làm được đến mức này, trong lịch sử Vinh Quang quả thật chưa từng xảy ra. Nếu nhất định phải kể có ai tranh được cao thấp với cái sự khùng của Tiêu Kiệt, chắc cũng chỉ có 5 đứa COCC bên Nghĩa Trảm, cái hội mà chơi Vinh Quang tới mức lập chiến đội rồi lập luôn câu lạc bộ, tiến quân vào giới chuyên nghiệp ấy.

Cơ duyên thần kỳ của chiến đội Tru Tiên coi như đã rõ ràng rồi, nhưng điều đó cũng không có ích gì với việc tăng thêm phần thắng của trận đấu trước mắt, chỉ cần đừng vì thế mà phân tán sự tập trung là được.

Nhìn thấy trận đấu sắp bắt đầu, Điền Thất vội vàng ngăn cản anh em nhà mình quấy rầy chiến đội. Dưới sự chỉ huy của hắn, người kéo băng rôn, người vẫy cờ, người hú hét, fanclub Hưng Hân bắc loa cổ vũ. Fanclub Tru Tiên đương nhiên cũng không cam lòng yếu thế, lập tức xăn tay áo chiến đấu với Hưng Hân.

Còn khu vực chiến đội Tru Tiên, Tiêu Kiệt cũng ngồi vào vị trí gần Hưng Hân hơn. Theo một nụ cười và cái hất mắt của gã, tuyển thủ đầu tiên trong đội bọn họ đã đứng dậy lên sân đấu.

Chương 985: Sâu không thấy đáy

Với thể thức thi đấu mới, các chiến đội sẽ bày binh bố trận như thế nào? Chiến đội quan tâm, người hâm mộ lại càng quan tâm, khắp nơi đều tích cực thảo luận nghiên cứu phương pháp. Nếu theo như trước thì khi đấu lôi đài, tuyển thủ át chủ bài thường sẽ được xếp đến cuối cùng, nhưng bây giờ, cách làm này có vẻ đã bị động.

Nhưng nếu đẩy tuyển thủ át chủ bài lên đánh đầu tiên cũng không hợp lí. Trong thi đấu chuyên nghiệp, 1 chấp 3 là điều cực kì hiếm thấy, trước nay trường hợp thường thấy nhất khi tuyển thủ phát huy xuất sắc trong phần lôi đài cũng chỉ là 1 người đánh bại được trên dưới 2 người mà thôi.

Vì sao có khái niệm trên dưới 2 người? Là vì có lúc táng chết 1 em rồi, táng tới em thứ 2 gần vẹo thì mình tèo. Hoặc là táng em thứ 2 vẹo luôn, nhưng em thứ 3 lên táng ngược cho mình ngoẻo nhanh như tên lửa. Mà trường hợp này cũng đã là kì tích hiếm có trong đấu lôi đài rồi. Cho nên nếu tính điểm theo đầu người thì dù có ném tuyển thủ át chủ bài lên đánh đầu tiên cũng chưa chắc là một chiến lược hay.

Thép tốt phải dùng ở lưỡi dao, trước đây át chủ bài thường xuất hiện cuối cùng để giữ ải ở thời khắc sống còn của đội mình, nhưng xét theo tình hình hiện tại là cần liều mạng chém tướng giành điểm mới được tính thắng, thì phải chọn thời cơ thích hợp hơn cho tuyển thủ át chủ bài ra trận. Ví dụ như đánh cho đối thủ chỉ còn nửa cái mạng rồi thảy át chủ bài lên, rõ ràng sẽ cầm chắc chiến thắng hơn nhiều.

Trải qua vô số phân tích, phần đông mọi người đều cảm thấy tuyển thủ át chủ bài xếp ở vị trí thứ 3, thứ 4 trong 5 người đấu lôi đài là ngon nhất.

Mà dù vậy đi nữa, đấu lôi đài muốn giành điểm đầu người vẫn khó hơn hẳn so với đấu đoàn đội. Xu thế phát triển trong tương lai của lôi đài là lấy ổn định làm chủ, bảo vệ tốt điểm số, không hiến đầu cho địch quá nhiều ở phần lôi đài, sau đó lấy phần đoàn đội mà phân thắng bại. Đó là dự đoán về hướng thi đấu sắp tới của các chiến đội.

Thế nhưng hôm nay, người đầu tiên bên Tru Tiên bước lên sàn đấu lại là đội trưởng hiện tại của họ: tuyển thủ Lâm Dịch, chuyên chơi kiếm khách.

Nhìn từ các trận trước, Lâm Dịch chính là tuyển thủ có biểu hiện xuất sắc nhất trong đội hình Tru Tiên. Lúc này hắn lại đột nhiên xuất hiện ở vị trí thứ nhất, nghĩa là Tru Tiên quá tự tin hay đang chơi chiêu?

Ông chủ Tiêu Kiệt của chiến đội Tru Tiên nhìn về phía Hưng Hân, mỉm cười đưa tay ra hiệu xin mời. Diệp Tu cũng bèn cười mà vỗ vỗ người bên cạnh: “Lên đi!”

“À úúúúúú!!!” Fanclub Hưng Hân lập tức rú lên vì con người đang bước ra trận.

“Bánh Bao, 1 chấp 5!!” Fan hâm mộ chả buồn quan tâm vụ này có thực tế hay không. Khẩu hiệu mà pa, phải bố láo nó mới trất!

“Hahaha!!!” Bánh Bao cười ha hả, người như Bánh Bao có cần care chi đến đối phương bày binh bố trận thế nào, cậu chàng chỉ lo giơ nắm đấm lên với đám anh em trong game ở phía sau thôi.

“1 chấp 5!” Bánh Bao gào to. Mọi người xung quanh bắt đầu cảm thấy thằng này quá láo. Fanclub Tru Tiên sớm đã la ó ầm ĩ rồi, mà fanclub Hưng Hân cũng ngại hò theo Bánh Bao. Tụi tui hô là hô vậy thôi, chứ ai chả biết 1 chấp 5 là chuyện trên trời, nhất quyết hú hét vô mặt người ta khác nào không cần thể diện?

Tuyển thủ hai bên vào phòng thi đấu, bắt đầu quẹt thẻ tài khoản đăng nhập. Người trong chiến đội Hưng Hân không hẹn mà liếc nhìn nhau, sau đó cùng tập trung ánh mắt vào màn hình nhân vật đang tải. Nhân vật tải xong chính là lúc bảng trang bị của 2 bên sẽ phơi bày trước mắt khán giả.

“Quả nhiên là vậy!”

Nhân vật của Lâm Dịch – kiếm khách Vạn Kiếm Quy Nhất vừa mới xuất hiện, mọi người đều nhận thấy quần áo trên người hắn đã khác hẳn trước đây. Đến khi bảng trang bị được mở ra, một loạt trang bị bạc chói hết cả chang, lấp hết cả lánh nhảy lên. Vạn Kiếm Quy Nhất từ trên xuống dưới, từ trước ra sau có tới 7 món trang bị bạc. Tuy rằng ít hơn Nghênh Phong Bố Trận 1 món, nhưng thật ra Hưng Hân phân chia lượng trang bị bạc đâu có đều nhau. Nghênh Phong Bố Trận của Ngụy Sâm có 8 món, các nhân vật còn lại thì hơi ít, đến cả Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu cũng chỉ có mỗi món vũ khí bạc là Ô Thiên Cơ. Mọi trang bị bạc được tạo ra chủ yếu đều ưu tiên cho những nhân vật khác.

Các chiến đội chuyên nghiệp bình thường không ai chơi kiểu bên trọng bên khinh đến thế. Nhân vật át chủ bài sẽ nhận được nhiều ưu ái về tài nguyên hơn, nhưng cũng không đến mức át chủ bài thì có 8 món bạc mà nhân vật khác chỉ có 1 món quèn kiểu này. Thêm vào đó, rõ ràng khi xem replay thấy tất cả các tuyển thủ của chiến đội Tru Tiên đều có vẻ đánh không thuận tay, vì thế số lượng trang bị bạc trên người Vạn Kiếm Quy Nhất của Lâm Dịch rất có khả năng chính là mức trung bình của các nhân vật chủ lực bên bọn họ. Trung bình 7 món trang bị bạc… Trình độ này đã vượt mức bình quân trong liên minh rồi, Tru Tiên quả nhiên sâu không thấy đáy.

Nói đi cũng phải nói lại, trên người Vạn Kiếm Quy Nhất đắp 7 món trang bị bạc nhưng lại không có món nào cấp 75. Đó cũng là vì nguồn vật liệu cấp 75 rất có hạn. Trong liên minh bây giờ, trang bị bạc cấp 70 vẫn thông dụng nhất, nhờ vào nguồn nguyên liệu tích góp bao năm khi giai đoạn 70 dừng quá lâu. Chứ nếu thật sự mỗi năm tăng hạn mức max level một lần, tỉ lệ rơi quá thấp của vật liệu hiếm trong Thần Chi Lĩnh Vực không làm đám chiến đội chuyên nghiệp phát điên mới là lạ.

Thôi thì tình hình hiện tại của Tru Tiên coi như vẫn nằm trong dự liệu, vì thế sắc mặt người Hưng Hân không đến nỗi méo mó. Nhưng cũng phải nói, Tru Tiên có thể gom được nhiều trang bị bạc nhanh như vậy, ắt hẳn không chỉ nhờ vào tiền bạc… Tiêu Kiệt kiểu gì cũng chỉ là nhà văn trẻ tuổi, sách có bán chạy đến cỡ nào đi nữa, bàn về tài lực còn lâu mới sánh được với đám Lâu Quan Ninh. Đã thế Nghĩa Trảm còn có tới 5 đại gia chống lưng, nhưng hồi đầu mới vào liên minh họ cũng chỉ ôm được tổng cộng 20 trang bị bạc mà thôi.

Chiến đội Tru Tiên tuy yếu kém nhưng dù gì cũng đã đâm đầu vào giới chuyên nghiệp từ thời sơ khai, bao nhiêu năm nay không hề từ bỏ, thế nên chắc chắn cũng có của để dành. Chuyến đầu tư lần này của Tiêu Kiệt đã nhóm lên một mồi lửa cho khoản tích lũy nhiều năm của Tru Tiên bùng nổ, mà Trương Giản lại đóng vai trò then chốt trong đó. Một người đã có trình độ chuyên nghiệp từ thời cổ đại của liên minh, nếu bao nhiêu năm qua hắn vẫn chăm chỉ rèn luyện Vinh Quang thì thật sự không thể xem thường.

Đám Diệp Tu lặng lẽ suy đoán chuyện của Tru Tiên, mà hiệp một của trận lôi đài cũng đã sắp chiến. Đếm ngược kết thúc, nhân vật của hai bên xuất hiện trong bản đồ, trận đấu chính thức bắt đầu. Ông chủ Tiêu Kiệt của Tru Tiên nói chuyện giữ lời, giờ đang nghiêng người qua phía Diệp Tu mà bắt chuyện.

“Cậu tuyển thủ này của các anh, tôi cảm thấy thiệt thú dzị.” Tiêu Kiệt nói, giọng điệu có vẻ kẻ cả. Nhưng mà nói thật, Diệp Tu cũng không cách nào phản bác rằng gã trẻ trâu. 25, 26 tuổi rõ ràng là ngang hàng với hắn rồi.

“Cậu tuyển thủ nhà các anh cũng cứng đó thôi.” Diệp Tu nói.

“Vị trí đội trưởng dĩ nhiên là cần một người như vậy.” Tiêu Kiệt than thở.

“Nhưng xem ra, cậu ta vẫn chưa phải là át chủ bài của Tru Tiên.” Diệp Tu nói.

Tiêu Kiệt nở nụ cười, lập tức hỏi: “Diệp thần xem xem, trong Tru Tiên chúng tôi đâu mới là tuyển thủ át chủ bài?”

Diệp Tu cũng nở nụ cười, ánh mắt hướng về một vị tuyển thủ khác trên chỗ ngồi của Tru Tiên: “Tuyển thủ át chủ bài của các anh nếu muốn đóng vai trò trung tâm để dẫn dắt thế trận thì có hơi khó, nhưng lại là người đảm bảo tuyến phòng thủ sau cùng.”

“Diệp thần quả nhiên tinh tường!” Tiêu Kiệt bật ngón cái lên khen một tiếng, ánh mắt cũng theo Diệp Tu mà nhìn về phía mục sư Đặng Tuân của Tru Tiên nhà mình.

“Nhưng mà Diệp thần nói mục sư không thể nào đóng vai trò cốt lõi dẫn dắt thế trận, tôi cảm thấy suy nghĩ ấy lỗi thời rồi.” Tiêu Kiệt nói.

“À ha, kể ra phải nói là chủ đạo mới đúng, không phải dẫn dắt, dùng từ sai rồi! Ngại quá, anh biết đó, tôi đâu phải nhà văn.” Diệp Tu nói.

Tiêu Kiệt sửng sốt, dở khóc dở cười. “Chủ đạo” với “dẫn dắt” đúng là khác ý nhau hoàn toàn. Hắn đang muốn mỉa mai Diệp Tu, không ngờ tên này lại lấy việc dùng từ sai ra mà lấp liếm, còn thuận tiện móc xỉa thân phận nhà văn của mình nữa chứ.

“Nếu vậy, ắt hẳn Diệp thần đã dự liệu cách đối phó trước rồi?” Tiêu Kiệt lấy lại bình tĩnh, nói tiếp.

“Một con át chủ bài không thể có tác dụng chủ đạo thế trận thì không cần thiết được đối xử đặc biệt.” Diệp Tu nói.

“Thật thế sao?” Tiêu Kiệt cười cười không nói thêm, chỉ ngồi thẳng về tiếp tục xem trận đấu.

Người này quả thật rất thích cười, kiểu cười khe khẽ, nhàn nhạt ấy. Cái nét cười này mới nhìn thì rất dễ dàng để lại ấn tượng tốt, khiến người ta cảm thấy con người này thật khiêm tốn, lễ phép. Nhưng cứ cười như vậy hết lần này đến lần khác thì rõ ràng là kiêu ngạo và tự phụ. Gã dùng khuôn mặt làm cha thiên hạ mà bày tỏ sự phản đối với nhận xét của đối phương. Trong mắt Trần Quả, thái độ ấy còn khó chịu hơn nói thẳng một câu “Mày phát biểu ngu như con Lulu!”

Trần Quả quay qua nói với Diệp Tu: “Thằng này cười thấy ghét quá.”

“Không cười cũng thấy ghét, lôi cái chiến đội này tới đây ngáng đường mình, có bực không chứ!” Diệp Tu nói.

“…”

Giao lưu ngoài sân chỉ thế mà thôi, còn trong trận, Bánh Bao điều khiển Bánh Bao Xâm Lấn và Lâm Dịch điều khiển Vạn Kiếm Quy Nhất cũng đã bem nhau được một hồi. Cả hai chẳng chọn lối di chuyển chiến thuật gì, cứ thế lao đến giữa bản đồ, đụng mặt là lập tức lao vào húc nhau.

Húc nhau bằng thao tác, bằng ý thức, bằng phán đoán, có thể xem đây là một cuộc chiến mà hai đối thủ không hề suy tính hay mưu kế gì nhiều. Kinh nghiệm phong phú hơn, kỹ thuật vững chắc, trang bị càng tốt hơn nên Lâm Dịch rất nhanh đã chiếm thế thượng phong. Hắn không có thực lực áp đảo nhưng trạng thái chiến đấu thì rất ổn định, như một cái giếng cũ không có lấy một tia gợn sóng, thành công khắc chế được kiểu chập mạch của Bánh Bao. Bánh Bao thỉnh thoảng vẫn có những động tác mà người ngoài bắt không thấy sóng não, nhưng chẳng hề phát huy tác dụng tâm lý với Lâm Dịch. Tuy không thể nắm được quy luật nhưng Lâm Dịch trước sau vẫn tùy cơ ứng biến, không vì thế mà xáo trộn.

Diệp Tu liếc nhìn phía Tru Tiên, vừa vặn cũng thấy Tiêu Kiệt bên kia nhìn sang. Gã vẫn treo sẵn một nụ cười trên môi, mặt nghếch song song với đường chim bay như muốn nói: Thấy chưa cưng, anh biết ngay mà.

Tru Tiên để Lâm Dịch ra trận đầu tiên là một sự bố trí có tính chiến lược, có vẻ như đã đoán được ý đồ của Hưng Hân. Tiêu Kiệt này, kỹ thuật chơi Vinh Quang không biết cao thấp thế nào, nhưng gã vẫn luôn chung thủy một lòng với Tru Tiên từ khi thành lập đến nay, thế nên hiển nhiên cũng sẽ là một fan cuồng của Vinh Quang, xem ra kiến thức của gã về Vinh Quang rất có đường có lối.

Đám người Điền Thất lúc ban đầu thì điên cuồng cổ vũ Bánh Bao, nhưng bây giờ đã hơi lắng xuống, bởi vì mọi người đều nhìn ra được tình huống hiện tại đối với Bánh Bao khá bất lợi.

Ngay cả khán giả cũng nhìn ra rồi thì còn gì để nói nữa, bình luận viên trên TV chỉ còn thiếu điều công bố luôn kết quả trận đấu.

“Ha ha, kết quả trận này xem ra đã rõ?” Tiêu Kiệt lần thứ hai rướn người qua nói.

“Ừ, ai cũng hiểu, chỉ một người không hiểu!” Diệp Tu nói.

“Người nào?” Tiêu Kiệt khó hiểu, cục diện đã vậy còn ai chưa chịu nhìn ra?

“Coi đi.” Diệp Tu chỉ lên màn hình trận đấu, “Bánh Bao lò chúng tôi lúc nào cũng sung thế đấy.”

Chương 986: Điểm sáng quyết định

Quả thật trên sàn đấu, Bánh Bao trông chẳng khác gì lúc mới bắt đầu, vẫn hết sức hăng hái bụp nhau với Vạn Kiếm Quy Nhất của Lâm Dịch, thi thoảng sẽ đánh ra một chiêu kì quái gì đó, Lâm Dịch cũng sẽ vô cùng bình thản đỡ lấy. Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, cục diện cuộc chiến vẫn không hề thay đổi, Lâm Dịch vẫn nắm chắc thế trận. Nếu không thì làm sao mà ngay cả khán giả bình thường còn nhất trí cho rằng trận này đã rõ thắng thua?

Tiêu Kiệt nhìn trận đấu đang diễn ra, nở nụ cười.

“Thật là lì đòn.” Tiêu Kiệt nói.

“Lì đòn? Vậy thì anh nhầm rồi. Nhóc ấy không hề lì đòn bởi thật tâm nó chưa hề nghĩ đến việc từ bỏ trận đấu này, nó chỉ đang tiếp tục đánh theo tiết tấu của nó thôi. Đúng là bây giờ Lâm Dịch đang nắm giữ thế trận, nhưng nếu nói thắng bại đã rõ thì có phần hơi sớm đó.”

“Ha ha.” Tiêu Kiệt cười một tiếng, mặt đầy ý xem thường kẻ đang đang tranh luận với mình. Hiển nhiên trong mắt gã, Diệp Tu chỉ đang lừa mình dối người thôi, cục diện đã thế này, nói thắng thua có gì mà sớm?

Tiêu Kiệt quay lại nhìn màn hình thi đấu, liền thấy Bánh Bao Xâm Lấn ra một chiêu rõ vô lý, một cái Tập Kích Gối Cường Lực đột nhiên hướng về phía Vạn Kiếm Quy Nhất đánh tới, Lâm Dịch điều khiển Vạn Kiếm Quy Nhất tránh sang một bên, định thừa cơ phản kích. Ai ngờ đúng lúc này Bánh Bao đang ở sát người Vạn Kiếm Quy Nhất lại quay ngoắt đầu sang, quát lên một tiếng chói tai.

Kỹ năng của lưu manh: Đe Dọa.

Đe Dọa là kỹ năng mang tính trạng thái, thuộc hệ tinh thần, không gây sát thương trực tiếp mà làm giảm lực công kích của đối phương. Không có cách nào tránh được kỹ năng thuộc hệ tinh thần, chỉ có thể dùng các kỹ năng đề kháng tương ứng hoặc sức đề kháng tinh thần của chính bản thân nhân vật để trung hòa hoặc tiêu trừ tác dụng của nó.

Từ đặc điểm cũng như hiệu quả của kỹ năng này, có thể thấy được vừa nãy Bánh Bao bộp một phát ra chiêu Đe Dọa đúng là có hơi cạn lời thật. Cho dù có muốn liều mạng ác chiến với đối phương, sợ không ứng phó kịp nên dùng để giảm lực công kích nhưng ai lại phối hợp Tập Kích Gối Cường Lực. Địch giờ thì có trúng Đe Dọa đấy, cơ mà bản thân cũng bay theo chiều lực quán tính của Tập Kích Gối Cường Lực luôn rồi. Vạn Kiếm Quy Nhất tuy bị giảm lực công kích nhưng đâu phải không thể cử động, nên đã tiếp tục ra đòn phản kích đã chuẩn bị sẵn từ nãy. Một Đao Đón Gió cứ thế mà đuổi theo lưng Bánh Bao.

Bánh Bao tuy phản ứng nhanh, nhưng chiêu Một Đao Đón Gió này Lâm Dịch đánh rất đúng lúc, chuẩn xác trúng mục tiêu.

Bánh Bao Xâm Lấn bị đánh trúng, cả người nhào về phía trước. Lâm Dịch lập tức điều khiển Vạn Kiểm Quy Nhất dùng Tam Đoạn Trảm đuổi theo mà chém. Ai ngờ Bánh Bao Xâm Lấn vừa mới trượt chân bỗng đứng phắt lại, búng người ngược về phía Vạn Kiếm Quy Nhất. Lâm Dịch còn đang sững sờ đã thấy một luồng kiếm khí bay thẳng về phía mình. Bánh Bao Xâm Lấn kia vốn là lưu manh vậy mà giờ lại bất thình lình xuất chiêu Một Đao Đón Gió. Tam Đoạn Trảm đương nhiên không đọ nổi mà bị ngắt chiêu, Vạn Kiếm Quy Nhất cũng bị chém đến xiêu vẹo.

Khán giả lập tức xôn xao, người nào người nấy thộn cả mặt ra. Rốt cuộc Bánh Bao chơi nghề gì bây, sao tự dưng ra được chiêu Một Đao Đón Gió dữ thần vậy. Cũng có người nhạy bén đã lập tức nghĩ tới kỹ năng mới cấp 75 của lưu manh: Ăn Miếng Trả Miếng.

Ăn Miếng Trả Miếng là kỹ năng dưới hình thức trạng thái, khi sử dụng sẽ dán một loại buff lên cho nhân vật. Buff này mất đi khi trúng sát thương, nhưng sẽ giúp nhân vật nhớ được kỹ năng địch vừa phóng ra, và kỹ năng đó lập tức xuất hiện trong danh sách kỹ năng của nhân vật. Hiệu quả và số lần sử dụng kỹ năng vừa học lỏm được phụ thuộc vào cấp bậc của Ăn Miếng Trả Miếng, khi sử dụng cũng mất gấp đôi mana so với chính chủ.

Rất hiển nhiên vừa rồi Bánh Bao Xâm Lấn đã mở trạng thái Ăn Miếng Trả Miếng, cho nên khi trúng chiêu Một Đao Đón Gió, nhân vật đã nhớ được kỹ năng này mà ra tay phản công. Nhưng thế này lại nảy sinh ra một vấn đề trong việc Bánh Bao dùng Ăn Miếng Trả Miếng: trước đó đã ra chiêu Đe Dọa, sau lại đi trộm cái skill bị Đe Dọa ảnh hưởng, dẫn đến chiêu Một Đao Đón Gió mà Bánh Bao Xâm Lấn học trộm đã bị Đe Dọa giảm uy lực vốn có. Đánh ngược một đòn quá đẹp, nhưng lại càng làm người ta không hiểu nổi chiêu Đe Dọa trước đó sử dụng làm chi.

Dù vậy, nhờ vào chiêu Một Đao Đón Gió khiến Lâm Dịch trở tay không kịp, Bánh Bao chớp được cơ hội phản kích liền mãnh liệt tấn công.

Fanclub Hưng Hân lập tức lên tinh thần, ra sức cổ vũ, hò hét hai chữ “Bánh Bao”. Bên chỗ ngồi tuyển thủ của Hưng Hân, Tôn Triết Bình lại nhíu mày. Hắn đang suy nghĩ đoạn vừa rồi, mà vừa vặn lúc này màn hình phát sóng cũng chiếu lại cảnh phản kích của Bánh Bao. Tôn Triết Bình nhìn thêm một lần rồi ghé sang chỗ Diệp Tu: “Nếu như không có Đe Dọa, Một Đao Đón Gió đầu tiên…”

“Sẽ nhanh hơn, lực xung kích cũng mạnh hơn, sẽ trúng Bánh Bao Xâm Lấn trước khi nó rơi xuống đất bởi quán tính của Tập Kích Gối Cường Lực. Đòn đánh ấy sẽ được tính là công kích trong không trung, Bánh Bao sẽ bị đánh bay khá xa, buộc phải Chịu Thân. Trong tình huống đó mà bật ngược bằng Một Đao Đón Gió thì hiệu quả sẽ không ngon như bây giờ.” Diệp Tu nói.

“Vậy nó…”

“Đừng hỏi tôi nó dùng Đe Dọa có chủ đích như vậy hay không, tôi cũng bó tay.” Diệp Tu nói. Đây chính là nét đáng sợ trong đấu pháp chập mạch của Bánh Bao. Một thao tác ngoài dự đoán của cậu chàng hoàn toàn có thể là một nước cờ vô dụng, hoặc có thể là điểm mấu chốt cực kì tinh vi. Nếu nhìn thao tác này là nước cờ phế thì nó chỉ có tác dụng chọc cười thiên hạ, nhưng nếu nhìn thành điểm mấu chốt thì sẽ hiểu ra nó là điểm sáng quyết định trận đấu. Mà kiểu điểm sáng này còn rất khó lòng phòng bị. Mạnh như Tôn Triết Bình còn phải suy ngẫm khi chuyện đã rồi, huống chi trong thi đấu nó chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, mấy ai có thể nắm bắt kịp chi tiết vi diệu ấy?

Bánh Bao phản công một tràng làm cho mặt mũi Tiêu Kiệt thêm mấy phần khó coi. Nhưng Lâm Dịch rốt cuộc vẫn là một tuyển thủ rất vững. Rất nhanh hắn đã chống đỡ qua đợt tấn công của Bánh Bao, một lần nữa cướp lại thế trận, khiến đợt phản kích vừa rồi của Bánh Bao trông như giãy dụa trước khi chết vậy. Tiêu Kiệt lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khá đắc ý liếc qua bên Hưng Hân. Vừa vặn thấy Diệp Tu quay đầu lại, bèn lập tức cười mà nói: “Đúng là khó đoán thật!”

“Cho nên lúc nãy anh mới nói cậu ta thú vị?” Diệp Tu cười.

“Phải đó.” Tiêu Kiệt gật đầu, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng khán giả hô lớn đầy kinh ngạc. Tiêu Kiệt vội vàng quay đầu, đã thấy Vạn Kiếm Quy Nhất của Lâm Dịch đang bị Bánh Bao Xâm Lấn đè xuống, dùng Bá Vương Liên Quyền mà nã tới tối tăm mặt mũi.

Cái hợi gì vừa xảy ra vậy?

Tiêu Kiệt kinh hãi, thế trận vừa mới ổn định sao đã thành thế này rồi?

Màn hình điện tử vừa khéo chiếu lại khoảnh khắc mới xảy ra.

Tập Kích Gối Cường Lực. Lại là Tập Kích Gối Cường Lực! Có điều lần này hai bên chỉ cách nhau một đoạn ngắn, Vạn Kiếm Quy Nhất của Lâm Dịch đang liên kích bằng một chiêu Đâm Ngược Gió, nhưng Bánh Bao Xâm Lấn lại đột nhiên hăng máu, Tập Kích Gối Cường Lực thẳng tiến. Bánh Bao Xâm Lấn đúng là có bị Đâm Ngược Gió xin tí huyết nhưng lại thành công phá vỡ vòng kiếm, trực tiếp tung ra Bá Vương Liên Quyền, từ không trung đập Vạn Kiếm Quy Nhất ngã sấp mặt, sau đó là đến cảnh vừa rồi.

Tiêu Kiệt ngây người.

Nếu nói là giãy dụa trước khi chết thì giãy một lần thôi chứ con! Có đứa nào giãy đi giãy lại hoài không tạch không? Cứ giãy mãi như này, chả lẽ mày là zombie có skill bất tử chắc?

Chẳng lẽ thật sự còn quá sớm để nói thắng thua sao? Ý nghĩ này thoáng lướt qua tâm trí Tiêu Kiệt nhưng gã không tài nào chấp nhận được. Bàn về trang bị, họ mạnh hơn; về tuyển thủ, bên họ cũng ổn định hơn; về thế trận, họ vẫn luôn chiếm ưu thế; kể cả thanh máu hiện tại của hai nhân vật, Bánh Bao vừa mới giãy chết mấy cái cũng chẳng còn bao nhiêu máu. Một Đao Đón Gió bắt buộc phải trúng chiêu mới học lỏm được, đã vậy còn ăn trọn cả Đâm Ngược Gió nữa, lượng sát thương đâu có nhỏ. Thêm vào trước đó Lâm Dịch luôn áp chế được cục diện, đập cho Bánh Bao Xâm Lấn thua mình đến nửa cây máu, lẽ nào như vậy mà vẫn có thể bị lật ngược thế trận?

Không thể, tuyệt đối không thể!

Lúc này Tiêu Kiệt đâu còn lòng dạ nào mà quay qua Hưng Hân để cười duyên, hay vểnh cái mặt làm cha thiên hạ nữa. Gã chăm chú nhìn màn hình, thấy rõ thanh máu bên mình vẫn dài hơn một đoạn, nhưng trong lòng gã lại không kiềm chế nổi bắt đầu hoang mang.

Tiêu Kiệt hoang mang cũng đúng thôi. Trận đấu dần tiếp tục, Bánh Bao thế mà đã thật sự lật ngược thế trận từng chút từng chút một, còn Lâm Dịch vốn ổn trọng lại có vẻ như khống chế không nổi cục diện nữa rồi. Bây giờ, mỗi khi Bánh Bao lên cơn bất chợt đều gây được sát thương cho hắn. Tuy hắn lâu lâu có phản kích được đôi chút nhưng còn khuya mới bì được hiệu suất tấn công của Bánh Bao.

Tiêu Kiệt càng lúc càng mất bình tĩnh, trong mắt đã nhen nhóm lửa giận, xem chừng rất bất mãn với biểu hiện của Lâm Dịch. Chỉ tiếc lửa giận của gã không cách nào len lên nổi sân đấu. Thanh máu hai nhân vật dần đuổi kịp nhau, nốt gót nhau, bám sát nhau, để rồi cuối cùng, đã đồng thời chạm mốc 8%.

Fanclub Hưng Hân triệt để nổi điên, tay có thứ gì gõ ra tiếng được là gõ khí thế, dưới sự chỉ huy của Điền Thất mà du dương trầm bổng hô “Bánh Bao, Bánh Bao”.

Bánh Bao không hề khiến họ thất vọng, mà biểu hiện của Lâm Dịch mới là càng lúc càng chán so với lúc đầu. Fanclub Tru Tiên vẫn đang gào thét cổ vũ đội trưởng nhà mình, nhưng đến khi thanh máu Bánh Bao là 5% mà Vạn Kiếm Quy Nhất thì 3%, bọn họ thật như đang ngồi trên đống lửa. Cục diện trận đấu đang ngon đến vậy, sao lại tự dưng đánh mất được chứ?

Thế nhưng dù là 5% hay 3% HP thì cũng đều có thể tạch trong một đợt công kích. Đã đánh đến đây, chỉ còn xem ai có thể nắm được cơ hội cuối cùng.

Cả fan, cả tuyển thủ của cả hai bên đều đã đứng dậy, chăm chú dõi theo màn hình thi đấu.

Bánh Bao Xâm Lấn!

Lại là Bánh Bao, lại là thao tác quỷ dị khó lường đã giúp cậu nắm được cơ hội, nắm được điểm sáng quyết định này, Vạn Kiếm Quy Nhất chỉ còn 3% máu không thể chờ nổi đến cơ hội kế tiếp. Lôi đài trận đầu tiên, Bánh Bao Xâm Lấn thắng!

“Ồ ô ố ồ ô!!!” Fan Hưng Hân sung sướng reo hò, các tuyển thủ cũng vỗ tay ăn mừng. Bên phía Tru Tiên tuy có hơi ảm đạm thật nhưng dù sao đây vẫn là đấu lôi đài, đánh đến đối thủ chỉ còn 5% máu mới ngã xuống, tình huống thế này không tính là gay. Tuy nhiên, khi đội tưởng Lâm Dịch từ trên đi xuống, ông chủ Tiêu Kiệt lại sầm mặt quở mắng.

“Cậu đánh kiểu gì vậy? Đã chiếm được ưu thế đến đó còn để đối thủ lật ngược? Cậu như thế này làm sao có thể làm gương cho các đội viên đây?”

“Thực xin lỗi…” Lâm Dịch trên mặt chất đầy mệt nhọc, nhưng cũng chỉ đành lặng lẽ để ông chủ trút giận.

Chương 987: Lỗi tại ai

“Nói năng gì kỳ vậy trời?” Thái độ của Tiêu Kiệt khiến Trần Quả đang ngồi bên Hưng Hân cũng phải khó chịu.

Thi đấu không được tốt, phê bình kiểm điểm sau trận đấu thì cũng bình thường. Còn về việc trực tiếp vạch ra một cách nghiêm khắc hay cổ vũ an ủi trước rồi sau đó mới bình tĩnh phân tích, thì còn tùy vào thủ pháp trao đổi của mỗi người. Từ cái nhìn của người ngoài, không thể nói là cái nào đúng cái nào sai.

Bây giờ tuy Lâm Dịch thua, nhưng đánh lôi đài mà mài máu đối thủ đến mức chỉ còn 5% thì biểu hiện đủ chuẩn rồi. Chỉ có điều, nguyên nhân thực sự khiến Tiêu Kiệt không cam tâm là Lâm Dịch vốn đã hoàn toàn khống chế cục diện, cuối cùng lại bị đối phương đập cho ngoẻo luôn trong tình huống hai bên chênh lệch như thế, cho nên tuy kết quả cuối cùng không hề tệ nhưng Lâm Dịch vẫn bị gã chửi xối xả.

Trần Quả không nhìn nổi, nhưng dù sao cũng là chuyện của đội người ta, cô thật sự không tiện nói gì thêm.

Nghe xong giáo huấn, đội trưởng Lâm Dịch lặng lẽ ngồi qua một bên, còn những tuyển thủ khác nhao nhao tới vỗ vai hắn an ủi.

Mà Tiêu Kiệt thì sao? Sau khi trút giận xuống tuyển thủ đội nhà thì tâm trạng dường như tốt hơn hẳn, có vẻ rất hài lòng với cách thống trị nghiêm khắc của mình. Trên mặt gã lại treo lên nụ cười kia, rồi quay qua Diệp Tu bên Hưng Hân mà nói: “Cục diện tốt đến vậy còn bị lật ngược, thật khiến Diệp thần cười chê rồi.”

“Nếu chỉ vì bị lật ngược tình thế, anh không nên quá trách cứ cậu ta.” Diệp Tu trả lời.

“Anh nói vậy có ý gì?” Tiêu Kiệt hỏi.

“Nếu là do đoán được người đầu tiên lên sân bên bọn tôi là Bánh Bao mà đặc biệt sắp xếp cậu ta vào trận, thì người quyết định thứ tự lên sân mới là người phải chịu nhiều trách nhiệm hơn cho trận thua này.” Diệp Tu nói.

“Anh nói cái gì?” Sắc mặt Tiêu Kiệt thay đổi.

Diệp Tu cười cười. Hắn đã nhìn ra rồi. Thông thường thì chuyện thi đấu của chiến đội là do đội trưởng toàn quyền phụ trách, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Kiệt vênh mặt giáo huấn tuyển thủ, Diệp Tu đã phát giác ông chủ này trong chiến đội không chỉ đơn giản là quản lý phương hướng phát triển mà còn nhúng tay cả vào khía cạnh chiến thuật thi đấu nữa.

Kẻ không chuyên lãnh đạo người trong nghề trước giờ luôn là điều tối kỵ. Tiêu Kiệt trong Vinh Quang không thể nói là người ngoại đạo 100%, dù gì gã cũng là fan Vinh Quang từng ấy năm, chưa trực tiếp tham gia thi đấu nhưng đã xem người ta tranh tài nhiều lần. Gã không có kỹ thuật bậc thầy như tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng chưa chắc không có khả năng phân tích chiến thuật ở trình chuyên nghiệp. Cũng như huấn luyện viên bóng đá vậy, có thể chỉ huy một đội bóng phải đá như thế nào thì cũng chưa chắc trước đây đã từng là một cầu thủ xuất sắc.

Nhưng một khi đã muốn nhúng tay vào chiến đội thì khi chiến đội gặp vấn đề, tất nhiên phải làm rõ xem nó xuất phát từ nơi nào, do chiến thuật không hợp lý hay tại bản thân tuyển thủ không phát huy hết sức.

Lâm Dịch thua trận, vừa mới xuống đã bị Tiêu Kiệt mắng té tát, Trần Quả không thích thái độ của gã, Diệp Tu cũng thấy khó chịu, nhưng cái mà hắn thật sự khó chịu chính là việc gã không biết phân biệt trắng đen. Rốt cuộc Tiêu Kiệt có tham gia điều động chiến thuật của chiến đội hay không, Diệp Tu cũng chưa biết chắc. Nhưng ít nhất qua trận vừa rồi, nếu là muốn nhằm vào Bánh Bao mà mới cố ý sắp xếp Lâm Dịch ra trận thì Diệp Tu thấy tính toán này chả thông minh tẹo nào.

Quả nhiên, sau khi bị vạch trần thì sắc mặt Tiêu Kiệt càng khó coi hơn. Xem ra trận kia thực sự là do gã sắp xếp, vậy nên khi Lâm Dịch tưởng chừng đã khống chế được tình hình gã mới dương dương tự đắc như vậy, tự nhủ mình đúng là liệu sự như thần, vừa ra tay đã khắc chế được tuyển thủ đối phương. Ngờ đâu thế sự xoay vần, cục diện đảo lộn, Lâm Dịch thua ngược khiến gã giận tím mặt, đinh ninh rằng tất cả là do Lâm Dịch không biết nắm bắt thời cơ. Rõ ràng là mình đã đem chiến thắng dâng tận tay cho hắn, ai ngờ thằng này cầm cũng không cầm nổi, đúng là vô dụng!

Thế mà hiện tại Diệp Tu còn bóng gió nói cách bố trí đội hình của mình có vấn đề?

“Ý anh là sao?” Tiêu Kiệt trừng Diệp Tu, gã chẳng thèm khiêm tốn hay khách sáo như ban nãy, dù chỉ là giả vờ đi nữa.

“Cho rằng tuyển thủ như Lâm Dịch chính là khắc tinh của Bánh Bao, đây là phán đoán quá sai lầm.” Diệp Tu nói.

“Anh dựa vào đâu mà nói như vậy?” Tiêu Kiệt cao giọng.

“Kết quả trận đấu vừa rồi còn chưa phải bằng chứng sao?” Diệp Tu cười.

“Nực cười”, Tiêu Kiệt cười lạnh, “Kết quả của một trận thì nói lên được cái gì chứ? Huống hồ ngay từ đầu Lâm Dịch đã hoàn toàn khống chế được tình hình trận đấu, nếu không phải do cậu ta bất cẩn…”

“Một lần có thể cho là bất cẩn, hai lần cũng có thể nói do cẩu thả, nhưng liên tục mắc cùng một kiểu sai lầm, sao anh không thử nghĩ xem liệu còn nguyên nhân nào đó khiến cậu ấy sơ sẩy hết lần này đến lần khác như thế không?” Diệp Tu nói.

“Cho nên anh cho rằng thứ tự lên sân là lý do khiến cậu ta liên tục mắc sai lầm sao? Không lẽ là vì được sắp xếp thi đấu với một đối thủ quá dễ dàng nắm bắt nên mới sinh ra tâm lý khinh địch mà bất cẩn như vậy?” Giọng điệu Tiêu Kiệt đầy mỉa mai.

“Cụ thể thế nào thì anh tự mình suy nghĩ đi!” Diệp Tu cười cười nhưng cũng không có ý giải thích cặn kẽ.

“Sao vậy, chính anh cũng không biết chứ gì?” Tiêu Kiệt cười khẩy.

Diệp Tu bất đắc dĩ nói: “Không lẽ anh đang mơ đến việc tôi sẽ giúp anh phân tích xem nên làm gì để đập bẹp đội chúng tôi à?”

“Vậy thì chờ bên tôi đánh bại các anh rồi tiếp tục nghe anh bình luận cũng được. Tôi nghĩ chắc lúc ấy anh không cần sợ việc này ảnh hưởng đến trận đấu nữa đâu nhỉ?” Tiêu Kiệt nói.

“Ráng lên ha.” Diệp Tu nói.

“Khỏi phiền anh lo.” Tiêu Kiệt lạnh lùng nói.

Lúc này gã đã gỡ bỏ hẳn tấm mặt nạ khiêm tốn. Một trận thua đã khiến lòng kiêu ngạo, ngông cuồng và tự phụ của gã hoàn toàn bị bại lộ. Từ góc độ này mà nói, Tiêu Kiệt rõ ràng là người rất dễ kích động, chỉ vài câu khích tướng đã khiến gã không nhịn được mà đem tính xấu của mình triệt để phơi bày.

Trận thứ hai đã chuẩn bị diễn ra. Trận này người lên sân bên Tru Tiên là một tuyển thủ chơi quỷ kiếm sĩ. Chiến đội Tru Tiên này có lối xây dựng kết cấu nghề nghiệp rất độc đáo. Đội hình chủ lực khi đấu đoàn đội của họ là một tổ hợp 4 kiếm sĩ, bao gồm cuồng kiếm sĩ, kiếm khách, quỷ kiếm sĩ và ma kiếm sĩ, ngoài ra kết hợp thêm một trị liệu.

Lần này ra trận là quỷ kiếm sĩ trong đội hình chủ lực của họ, nhân vật Quỷ Kiến Sầu, nâng điểm kĩ năng theo hướng thường thấy trong đám người chơi là dung hòa cả hai nhánh, quỷ kiếm sĩ chơi trận trảm song kiếm.

Bánh Bao Xâm Lấn lúc này cũng chỉ còn có 5% máu, song phương giao chiến, mạch chưa kịp chập đã bị Quỷ Kiến Sầu tiễn về miền cực lạc.

Trước đó vừa lật kèo thắng hiểm Lâm Dịch nên Bánh Bao được fan Hưng Hân cổ vũ nhiệt tình, hô hào 1 chấp 5. Ai dè trận tiếp chưa kịp nấn ná đã bị sút bay, đám fan cũng chẳng thèm nể mặt mà thi nhau cười nhạo, đã vậy còn đem chuyện 1 chấp 5 chẳng khả thi chút nào ra để sỉ cậu chàng. Thật ra không phải do fan hâm mộ cay nghiệt hay trách cứ gì, trong mắt họ Bánh Bao là bạn bè huynh đệ, dù gì cũng cùng nhau lăn lộn trong game, nên chẳng khác gì bị mấy thằng bạn cờ hó đâm chọc mà thôi.

Bánh Bao lúc lắc đi từ trên sân đấu xuống. Trận thứ 2 bị táng chết quá nhanh còn khiến cậu chàng cay cú: “Còn mỗi tẹo máu, mà cũng đâu có cho cắn tí thuốc hồi máu nào, ai cho tui lương thiện!”

Quần chúng Hưng Hân cười cười, sau đó nhìn Bánh Bao ủ rũ ngồi bẹp một góc, nhưng chẳng ai đến an ủi bởi họ đều biết chuyện đó hoàn toàn không cần thiết. Quả nhiên năm giây sau, nghe được tiếng người hâm mộ trêu chọc, Bánh Bao liền hớn hở quay sang cùng họ tám quên trời đất. Cậu chàng thậm chí còn âm mưu định leo qua chỗ fanclub ngồi, nhưng lại bị bảo an ngăn cản với bộ mặt ngu ngơ.

Bảo an đương nhiên là ngu ngơ rồi. Fan từ ghế khán giả leo vào khu vực của tuyển thủ thì họ thấy nhiều rồi, còn tuyển thủ định leo qua khu khán giả mới là lần đầu tiên. Liệu có tính là phạm quy không nhỉ? Mấy anh bảo an anh nhìn tôi, tôi nhìn anh mà chẳng biết làm sao. Họ có biết cái quy định cấm tuyển thủ sang chỗ khán giả có tồn tại hay không đâu, vì ai mà ngờ được lại có người làm thế thật chứ?

Bánh Bao xuống sân không bao lâu, tuyển thủ thứ hai bên Hưng Hân đã xuất chiến, trùng hợp cũng là một tuyển thủ chơi quỷ kiếm sĩ của chiến đội – Kiều Nhất Phàm.

Có điều quỷ kiếm sĩ Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm chỉ đi con đường thuần trận quỷ, năng lực solo kém hơn một chút, hơn nữa cũng chỉ có 2 món trang bị bạc. Trong khi đó nhân vật Quỷ Kiến Sầu bên Tru Tiên cũng như nhân vật Vạn Kiếm Quy Nhất của đội trưởng nhà họ, có tới 7 món trang bị bạc. Nhìn nhân vật mà so sánh có thể thấy rõ Một Tấc Tro rơi vào thế yếu hơn.

Nhưng nếu nói về thực lực của người điều khiển thì Kiều Nhất Phàm vững hơn nhiều so với Đường Nhu hay Bánh Bao. Bất kể thế nào, cậu cũng xuất thân từ chiến đội quán quân, nền tảng chuẩn khỏi phải chỉnh. Cho dù khi ở Vi Thảo không có cơ hội tham gia thi đấu nhưng với chuẩn huấn luyện ở một đội quán quân, một đội nhiều năm bị đá văng vẫn không ngoi lên nổi như Tru Tiên có thể so sánh được sao?

Hơn nữa sau này cậu lại được đại thần Diệp Tu hết lòng chỉ bảo mà đổi nghề, cuối cùng đã có thu hoạch rất lớn. Hiện tại chính Kiều Nhất Phàm cũng tự cảm nhận được cái lợi của việc đổi nghề. Nghề trận quỷ khiến cậu như cá gặp nước, các mắt xích trong thao tác để điều khiển nó khớp hẳn với ý thức, phong cách chiến đấu của cậu như thể trời sinh. Cảm giác sung sướng thế này hồi còn chơi thích khách ở Vi Thảo cậu chưa từng có được. Trình độ càng tăng, cảm giác “đôi ta là dành cho nhau” càng mạnh mẽ, nên có thể nói Kiều Nhất Phàm yêu nghề trận quỷ này đến mức không muốn rời tay.

Có thể được chơi một nghề mà mình quá thuận đã khiến khuyết điểm xưa nay về mặt tự tin của Kiều Nhất Phàm cải thiện không ít. Cậu không còn nghi ngờ hay tự phủ định bản thân nữa, cậu của hiện tại tràn ngập quyết tâm, tin tưởng chính mình có thể trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp xuất sắc của Vinh Quang.

Trận đấu bắt đầu, Quỷ Kiến Sầu bên chiến đội Tru Tiên vừa nâng kiếm đã phóng ào ào đến, màn giải quyết Bánh Bao chỉ còn chút hơi tàn trong vòng hai ba chiêu trước đó quá dễ dàng khiến hắn chưa có cảm giác thỏa mãn, lúc này ý chí chiến đấu của hắn đang dâng tràn bờ đê, chỉ hận không thể lập tức gặp được đối thủ để so tài ngay và luôn.

Kết quả Kiều Nhất Phàm bên này lại không chiều lòng hắn, từ lúc mới vào đã bắt đầu chiến thuật di chuyển đường vòng chứ không bay thẳng đến Quỷ Kiến Sầu. Trận này hiển nhiên sẽ được mở màn bằng việc tập kích bất ngờ từ 1 trong 2 bên.

Cũng phải nhắc lại, nửa năm khổ luyện nhân vật thích khách của Kiều Nhất Phàm khi còn ở Vi Thảo đã giúp cậu sử dụng thành thạo kỹ xảo của nghề này. Chẳng hạn như, chọn lối di chuyển để tập kích chắc chắn là một chiêu mà thích khách nào cũng phải tinh thông. Kiều Nhất Phàm khi ấy không phải quá xuất sắc nhưng chưa bao giờ ngừng chăm chỉ. Những gì cậu nắm giữ trong tay, tuy trình độ không cao bao nhiêu nhưng vẫn được luyện đến vô cùng vững vàng, không đến mức buông ra là quên sạch. Lúc này, trận quỷ Một Tấc Tro dưới sự điều khiển của Kiều Nhất Phàm có lối di chuyển cực chuẩn, sau một hồi vòng vèo chùng chình, xuất hiện một cái là đúng ngay sau lưng Quỷ Kiến Sầu.

“Đồ ngu, ngoài sau kìa!” Nhìn thấy tình huống này, Tiêu Kiệt đứng bật dậy, lo lắng mắng một câu.

Ai ngờ Kiều Nhất Phàm lại không vội ra tay mà chỉ trốn phía sau Quỷ Kiến Sầu, quan sát nhất cử nhất động của đối thủ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz