ZingTruyen.Top

[Request] - Nơi câu chuyện bắt đầu.

Thorne x Allain

ThtTch5

- Này Allain cậu thật sự định ở đây mãi đến già sao?

Butterfly chán nản nằm dài trên chiếc bàn gỗ càu nhàu.

- Thôi nào Butterfly, cậu biết tôi thích những nơi yên tĩnh mà. Ở miền quê này đâu có tệ lắm.

Allain cười trừ, anh không quay lại nhìn cô mà tiếp tục cắt những cành hoa hồng đỏ vừa nở rộ.

- Nhưng nếu biết cậu sẽ làm người bán hoa ở đây luôn thì nhiều cô gái tiếc lắm đó.

Ngập ngừng một lúc cô tiếp tục.

- Hơn nữa cậu ấy cũng chẳng vui gì khi biết vì mình mà giờ cậu phải ở đây.

Nghe đến đây anh chợt ngưng hoạt động của mình lại.

- Có lẽ cậu ấy đã lấy vợ rồi cũng nên.. dù gì cũng qua lâu rồi mà...

Anh dù nói thế nhưng không thể dấu đi sự sợ sệt hiện hữu trên khuôn mặt. Chuyện đó cũng đã qua 5 năm rồi.. cớ sao anh vẫn nhớ như in thế? 5 năm trước khi anh vừa trải qua 12 năm trên ghế nhà trường. Một cậu bé nhỏ hơn anh 2 tuổi chạy đến làm quen. Cảnh tượng xuất hiện rồi biến mất như một cơn gió.

___________________

- Anh.. anh Allain!

Allain vừa nhận được bằng khen xong chẳng biết làm gì thì một giọng nói nghẹn ngào thốt lên tên anh. Quay người tìm kiếm chủ nhân của giọng nói đó anh giật mình khi thấy một người trạc tuổi anh. Thân hình cao lớn, đôi mắt sắc sảo cùng mái tóc nâu thu hút mọi ánh nhìn.

Khoan đã cậu ta gọi Allain bằng anh sao? Nhìn kĩ có khi nhận cậu ta là anh luôn ấy.

- Em là?

- Em là Thorne kém anh hai tuổi. Rất hân hạnh được gặp anh.

"Kém hai tuổi!? Thật đấy à?"

Dù rất ngạc nhiên nhưng anh vẫn nở một nụ cười đầy thiện cảm đáp lời.

- Rất hân hạnh được gặp em.

Nhìn Thorne lúc đó vui lắm, chẳng biết là vì điều gì nữa. Nhưng cảm xúc của Allain lúc đó cũng không tệ.

.

- Anh Allain, cuối tuần này anh rảnh không? Ta đi chơi.

- À được thôi..

Anh đáp lại giọng nói phát ra từ chiếc điện thoại cũ kĩ. Từ lúc làm quen anh đến giờ Thorne rất chăm chỉ rủ anh đi chơi. Trước giờ Allain khá ngại đi ra ngoài cùng bạn bè, một phần vì anh không giỏi giao tiếp phần còn lại là anh không có nhiều tiền. Nhưng đi với cậu nhóc này thì lại khác, cậu luôn là người mở đầu câu chuyện và người trả tiền cũng là cậu ấy. Có nhiều lần anh cũng muốn trả nhưng cậu lại nhất quyết không chịu.

Buổi đi chơi hôm đó cũng như mọi hôm, cậu đến đón anh và cùng đi dạo quanh trung tâm thành phố. Nhưng có một điều kì lạ là khi đi mua đồ ở khu mua sắm, cậu cứ liên tục nhìn chằm chằm vào một chiếc váy cưới rất hút mắt. Anh thấy hơi khó hiểu, cậu định lấy vợ sao? Cậu mới lớp 10 thôi mà. Nghĩ như thế liền khiến tâm trạng anh thay đổi, sự tức giận dâng lên trong người anh.

Tạm biệt cậu lúc trời đã về đêm, anh vào căn hộ ở cùng cô bạn thân của mình.

- Gì chứ lại đi theo thằng nhóc đó sao? Đồ mê trai bỏ bạn.

Allain cười khổ khi nghe được câu nói của cô. Không phải coi là người đã bỏ anh suốt mấy tuần liền để đi du lịch cùng Violet sao?

- Nè nè Allain, cậu thích nhóc ấy hả?

- L-Làm gì có chứ!

- Thì đúng nhỉ, với cái cách đưa anh đi đây đi đó như vậy phải là yêu mới phải.

Cô cười trêu ghẹo người đang đỏ mặt kia.

.

Cơn gió mát lạnh thổi qua căn phòng anh. Allain nhìn ra khung cửa sổ, đã hơn 1 tháng rồi cậu không liên lạc được với anh. Anh nhớ cậu... Anh đã thử liên lạc với cậu nhưng cậu không nghe máy. Anh có đến trường tìm cậu và hay tin cậu đã xin nghỉ dài hạn.

Rồi đến một hôm cậu gọi điện cho anh. Cậu bảo cuối tuần này cậu sẽ đợi anh ở công viên gần trung tâm thành phố mà hai người từng đi.

Ngày hôm đó anh quần áo tươm tất đến chỗ hẹn nhưng cậu không đến. Đôi mắt của anh ngã màu xám nhạt. Khi anh định rời đi thì một người phụ nữ mang một vẻ quý phái bước tới gần anh.

- Cậu là Allain?

- Vâng là tôi..

Bà ngồi xuống chiếc ghế gần đó, đôi môi bắt đầu cử động.

- Tôi là mẹ của Thorne. Thằng nhóc nhà tôi sẽ kết hôn vào một ngày không xa. Đối tượng là một tiểu thư rất môn đăng hộ đối. Nhưng gần đây nó cứ bỏ bê cô vợ tương lai để đi chơi với cậu. Tôi nói đến đây cậu đã hiểu chưa?

Allain biết bà ấy đang muốn nói gì. Anh chính là người đang làm chắn đường họ. Rồi anh bỗng nhớ ra buổi đi chơi hôm nào khi cậu nhìn chằm chằm vào chiếc váy cưới. Hah.. anh đang mong chờ điều gì cơ chứ?

- Vậy cô muốn tôi phải làm gì.

- Cầm số tiền này mà rời đi.

Vừa nói bà ta vừa rút ra một chiếc phong bì dày cộm đưa cho anh. Allain mỉm cười đẩy phong bì lại chỗ cũ.

- Cô cứ cầm tiền đi, cháu sẽ rời đi như cô mong muốn.

Bà tròn mắt nhìn theo bóng lưng cậu thiếu niên đôi mươi bước đi. Có lẽ bà đã đánh giá sai về cậu rồi.

_____________

Allain về sớm để ngày mai còn kịp buổi lễ tròn 5 năm khai trương cửa hàng hoa này nên mọi chuyện còn lại anh giao cho Butterfly.

Leng keng. Tiếng chuông gió từ của ra vào cửa tiệm vang lên như muốn nói rằng công việc vẫn chưa kết thúc.

- Xin chào quý khách, ngày mai cửa hàng sẽ diễn ra lễ kỉ niệm nên quý khách có thể-

Chưa nói hết câu cô bất ngờ khi thấy được dung nhan của người trước mắt.

- Không cần, bán cho tôi một bó hoa hồng đỏ.

.

Buổi lễ kỉ niệm diễn ra đông hơn dự tính nhưng ai nấy đều vui khiến Allain cũng không thấy mệt.

Cạch cạch cạch...

Những tiếng bước chân thay nhau vang lên một thiếu niên điển trai bước vào cùng một đoá hoa hồng trên tay. Trong thoáng chốc mọi người đều im lặng điều đó khiến Allain thấy lạ. Vừa quay lại xem có chuyện gì thì một những bông hồng do chính tay anh cắt hôm qua đang ở trước mắt.

- Em xin lỗi vì hôm ấy đã không đến. Đây là những gì em nên nói với anh vào ngày hôm đó.

- Em yêu anh, Allain!

Cả tiệm hoa thoáng chốc náo động trở lại. Allain cố tìm kiếm khuôn mặt người kia sau những bông hoa. Giọng nói đó, khuôn mặt đó... Đúng là cậu rồi Thorne.

- Anh... Anh cũng yêu em nhiều lắm...

.

Hoá ra năm đó cậu xin nghỉ là để chuẩn bị cho màn tỏ tình độc nhất của mình nhưng khi mẹ cậu phát hiện lại nhốt cậu trong nhà và đến gặp anh. Chẳng có cái đám cưới nào giữa cậu và cô tiểu thư danh giá cả và chiếc váy cưới hôm đó là cậu đã chọn cho anh.

Cậu cũng thừa nhận cậu thích anh từ lâu lắm rồi nhưng không nói ra. Mãi đến khi anh chuẩn bị rời trường thì cậu mới ngỏ ý làm quen.

Cả hai giờ đang sống rất hạnh phúc cùng với đôi nhẫn trên tay.

________________________________

Trả coi nề Yanny_Zyy đợi lâu hog. Xin lỗi nha 😉

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top