ZingTruyen.biz

|ReiKoga| Cùng Nhau Bước Đi

Chap 22: Transylvania

Hizaki_Rio


Rei, con chính là chủ nhân tương lai của gia tộc Sakuma ta. Vì thế nên con nhất định không được yếu đuối, không được mềm lòng trước bất cứ ai, phải làm cho người người kính nể con. Nhớ rõ chưa?

Rei à, gia tộc ta bao nhiêu năm nay chưa bao giờ có một chủ nhân thật sự vượt trội cả. Con chính là người như thế trong tương lai, là niềm tự hào của ta và ba con và sẽ là người khiến tất cả đều phải ngước nhìn. Mẹ chỉ muốn tốt cho tương lai của con thôi Rei

Chính những câu nói này đã giết chết một tuổi thơ, một con người từ bên trong... Một vũng lầy không đáy

"Không muốn..."

Cứu anh với, Koga à. Nhanh lên... Cứu...

- Koga- Koga.!

Cảm nhận thấy kế bên có động tĩnh lạ, Koga mở mắt ra trong cơn buồn ngủ. Nhưng khi nhìn thấy thân thể Rei bên cạnh run lên từng đợt thì cậu tỉnh cả ngủ và không khỏi giật mình

Ác mộng

Nghe anh kêu tên mình trong cơn ác mộng, dù không biết anh mơ thấy điều gì nhưng chắc chắn phải rất kinh khủng mới làm anh thành ra thế này được

Phải gọi anh ta dậy trước đã

- Sakuma-senpai, em ở đây, ở ngay bên cạnh anh đây. Đừng sợ, mọi thứ là giả cả thôi, em bảo vệ anh mà nên tỉnh lại đi anh

Cho tới khi Rei không còn run mà từ từ mở mắt dậy thì Koga mới dám thở phào ra

Chưa kịp bình tĩnh trước mọi chuyện thì Rei bất ngờ ôm lấy cậu, tay Koga cũng đặt lên lưng anh mà từ từ vỗ về lấy nó, nhận thấy được tấm lưng rộng đã đầy mồ hôi

- Sao thế, lần đầu tiên em thấy anh mơ thấy ác mộng đó. Đừng sợ, không sao đâu  - Nói xong cậu cảm giác được vòng tay ôm mình đã xiết chặt hơn

- Koga à, trong giấc mơ không có em...

- Chỉ thế?

- Không...âm thanh của ba mẹ anh, nhưng lời cậu xin, những lời ép buộc...

Không cần anh nói hết cậu cũng hiểu được vế sau nó là gì, hóa ra không phải là "sợ" mà là... "ám ảnh" à

- Em ở đây, em không đi đâu hết. Đồ vô dụng nhà anh lúc nào cũng lo lắng thừa thãi

Đúng thật, em ấy ở đây...

Bây giờ đã là 6h hơn của ngày lên máy bay tới Transylvania, họ sẽ lên máy bay lúc 11h... Để đến gia tộc Sakuma

- Nên dậy thôi, anh đi tắm luôn đi, người đầy mồ hôi rồi - cậu vươn vai và nói với Rei, anh có vẻ ngạc nhiên khi nghe Koga nói thế, đến bây giờ mới nhận ra tấm lưng đã ướt như tạt nước của mình

- Ô, anh sẽ nhanh thôi

Họ vẫn như mọi ngày, vẫn thức dậy vào 6h ( Rei thường chẳng dậy vào giờ đó đâu), vẫn vệ sinh rồi ăn sáng như bình thường. Chỉ khác là hôm nay phải chuẩn bị đồ để đến Transylvania thôi và... Rei có vẻ không tình nguyện lắm nhưng vẫn miễn cưỡng phụ giúp

- Em chỉ cần chuẩn bị vài bộ quần áo thôi, à cần thêm vài bộ chỉnh chu một chút để phòng hờ trường hợp bất ngờ. Khỏi chuẩn bị quần áo cho anh, ở đó có hết cả ấy mà

- Cái "trường hợp bất ngờ" mà anh nói là gì vậy ? - quái gì vậy ?

Anh xoa cằm một chút, có vẻ đang tìm từ thích hợp để giải thích cho Koga dễ hiểu chút

- Hưmm... Nói đơn giản thì đó là các bữa tiệc hoặc đôi lúc sẽ có khách, phiền phức lắm nhưng cũng may là nó ít khi xảy ra, tại gia tộc không thích ồn ào cho lắm nên cũng chẳng mấy khi thấy khách. Quản gia lúc nào cũng đuổi khéo họ đi nên chỗ đó yên tĩnh lắm
"Chả khác gì nghĩa địa là mấy"

Koga nghe xong thì cũng đã hiểu được phần nào nhưng lại nhíu mày vì tò mò về cách mà gia tộc họ ăn mặc

- Vậy thường ở nhà anh mặc cái gì ?

Rei nhướng nhẹ chân mày lên - Anh không xem đó là "nhà" nên em đừng nói thế, bình thường thì chỉ là mấy bộ quần áo cổ điển thôi, chả có gì đặc biệt cả

Cậu cảm thấy như mình bị nghẹn lại bởi câu đầu của anh, không biết phải nói gì tiếp nên cắm cúi vào chuẩn bị đồ

- Em đừng lo

Koga ngước lên nhìn anh với vẻ khó hiểu ra mặt - Hả?

- Anh đã nói sẽ không sao rồi mà

Koga lầm bầm trong miệng - "ai mà tin đồ vô dụng nhà anh"

- Anh nghe đấy nhé

Vẫn là cái vẻ mặt giả vờ hờn dỗi đó, nhìn chả thể nào vừa mắt nổi. Anh 20 rồi chứ có phải học sinh tiểu học đâu

Hơn 8h thì họ sang tìm Ritsu, chắc chắn đây là LẦN ĐẦU TIÊN Ritsu cậu ta lộ hẳn ra vẻ mặt bất ngờ đến không ngờ được khi biết tin Koga cũng sẽ cùng đi về Transylvania

- ... Mikarin nè, cậu đi ra ngoài một chút nhé

- Un! - Mika cũng đã tự hiểu mình không nên ở đây và đã nhanh chân đi ra ngoài nhường chỗ cho họ nói chuyện

Ritsu khi thấy Mika đi rồi thì thở dài một hơi, mấy ai hiểu được cảm giác của cậu bây giờ

- Anh chắc chưa?

- Chắc chắn rồi, bọn họ cản thì anh cũng chẳng màng tới. Họ quan tâm tới lợi ích hơn, nên nếu anh chọn "ra đi" thì họ cũng tự biết mình chẳng cản nổi anh

- Nếu như anh làm thế thật thì tôi TUYỆT GIAO với anh

Ritsu cố tình nhấn mạnh từ tuyệt giao, cậu hiểu rõ bản thân sẽ như thế nào nếu anh dám làm thế

- Anh đương nhiên sẽ không làm thế, nếu như làm vậy thì "mọi thứ" đều sẽ dồn về hết cho em nên anh đang nghĩ cách để tránh trường hợp đó xảy đây

- Mà dù sao thì, việc anh chọn Koga vẫn sẽ không bao giờ thay đổi... KHÔNG AI ĐƯỢC PHÉP CẢN

Koga bên cạnh cũng đã bắt đầu lo lắng khi ngồi giữa cả 2, nghe về gia đình họ khiến cậu cảm thấy nguy hiểm

- Richie...

- Huh...?

Rei cũng thắc mắc quay sang nhìn cậu

- Gia đình 2 người nguy hiểm lắm à? Sao 2 người nói chuyện như họ là mafia vậy!?

Sự hoang mang không hề che giấu hiện rõ hết trên mặt Koga nhưng cả 2 anh em nhà nào đó vẫn đang cố gắng ngăn cản tiếng cười của mình

- Haha! Mafia à, Hahaha! - Ritsu thật sự đã không nhịn được mà cười thành tiếng

Rei thì nhẹ xoa đầu cậu, trên môi cùng không kiềm được nụ cười - Hưmm.. Họ không phải mafia đâu, chỉ là gia tộc kinh doanh có tiếng thôi, nếu phải so sánh thì chắc họ cũng ngang tầm với cty nhà Tenshouin-kun

Koga cậu đương nhiên biết được nhà Tenshouin kinh doanh lớn như thế nào, không khỏi mà trố mắt kinh ngạc - Lớn tới vậy luôn á!?

- ...Haizzz - Không biết từ khi nào Ritsu đã bắt đầu thở dài nhiều như vậy khi phải nói chuyện với Rei

- Chuyện tới đây thôi, trưa lên máy bay rồi. Giờ tôi muốn ngủ nên phiền 2 người đi về giùm - Ritsu thẳng thừng đuổi "khách"

Khi cặp đôi đó đã bước về hoàn toàn thì Ritsu lại lầm bầm trong miệng
"Anh thì hiểu quái gì? Đi rồi chưa chắc về được đâu đồ cứng đầu"

Trưa hôm đó, tại sân bay

Sân bay dù là lúc nào đi nữa thì vẫn sẽ  rất đông người và đương nhiên họ... Bị fan nhận ra sạch hết rồi. Cả Knights và Undead

- Uwaaa...đông thật - hôm nay không có Mao ra tiễn Ritsu, cậu lười biếng mà không tìm được chỗ dựa

Ritsu đã làm thủ tục xong hết rồi, bên kia Rei và Koga vẫn đang làm thủ tục bay. Nhìn qua nhìn lại, cậu vẫn không khỏi ngán ngẩm khi nhìn tới unit của mình
Sena vẫn như người mẹ trong mắt Ritsu

- Kuma-kun! Cậu đứng đàng hoàng vào, xung quanh toàn là fan đấy!

- Biết rồi ∼

- À mà Ritsu-chan, cậu sẽ về bao lâu vậy? - Arashi vừa chào fan xong thì quay qua hỏi cậu

- Không biết nữa, có thể chả về đây được luôn đấy 

Bên này Rei và Koga đã xong thủ tục, giờ chỉ đợi đến giờ bay nữa thôi

- Rei-kun này, cậu tính để Wa- Koga-kun một đi không trở lại với cậu à?

- Hả??? Không thể nha, họ không giam giữ nổi tôi đâu. Đương nhiên sẽ về được mà, mấy cậu bi quan quá rồi - anh không ngờ được họ suy nghĩ quá lên như thế, nghe xong không khỏi thấy buồn cười

- Nè!!! Adonis, phải chăm Leon cho đàng hoàng đấy - Koga kế bên đang cố gắng dặn dò lần cuối với Adonis, nói thật thì ngoài cậu ta ra thì Koga cũng chẳng biết nên nhờ ai chăm hộ Leon

- Cậu yên tâm

Đợi khoảng một lúc sau thì đã có thông báo chuẩn bị bay, họ tạm biệt nhau lần cuối rồi cũng nhanh chóng bước lên máy bay

- Wanko đi thôi nào∼

- IM ĐI! ĐỪNG CÓ GỌI THẾ NỮA!! ĐANG BÊN NGOÀI ĐẤY ĐỒ NGỐC!!!

Khoảng 4h p.m, họ đã đến Transylvania

- Tới rồi này∼ Giờ sao? Bây giờ về thẳng chỗ đó luôn à ? - Ritsu ngồi trên vali của mình, vừa dùng chân đẩy cho nó chạy lại vừa hỏi Rei

Anh vừa nắm tay Koga vừa một tay đẩy vali đi, dù cậu có cố sức gỡ tay anh ra như nào thì vẫn vô dụng, thế nên cậu mặc kệ luôn

- Chúng ta về thẳng luôn đi, cũng mệt cả rồi mà

Koga vẫn có chút lo lắng, dù rằng anh nói "sẽ ổn" nhưng... Cũng là ra mắt phụ huynh mà, đã thế phụ huynh lại cực kỳ nguy hiểm. Không lo mới lạ

- Em sẽ ổn thật chứ? - một câu nói bất chợt thoát ra từ miệng cậu

Rei một bên hiểu về những gì em lo lắng nhưng cũng không khỏi cảm thấy buồn cười khi em lo lắng như vậy. Ritsu đã cố đẩy đi xa khỏi họ từ lâu

- Sẽ ổn thôi, em không tin tưởng anh à?

- ...Ừm, biết rồi

Dừng lại một chút Koga nhìn về phía trước tìm Ritsu nhưng chợt thấy cậu sắp ra khỏi cửa sân bay luôn rồi

- Cái tên kiaaaa!! Đi chậm thôi, xung quanh toàn-

Vừa định nói "xung quanh toàn là fan" thì Koga phải khựng lại mà nhìn quanh sân bay, bây giờ mới nhận ra... Xung quanh chẳng ai để ý đến họ

"Phải rồi.. Transylvania à? Không phải đang ở Nhật, mình quên mất"

Ritsu đã thật sự đi tới tận cửa với cái "ghế" vali của mình, ngoái lại phía sau thấy họ vẫn đang chậm rì mà đi thì cậu ấy thoáng thấy bực dọc

- Nhanh lên đi, 2 người hôm nay thiếu chân để đi à!?

Bên ngoài cửa sân bay đã có sẵn một chiếc xe ô tô đen và một người đàn ông mặc bộ vest đuôi tôm có vẻ ở độ tuổi trung niên, phong thái lịch lãm và trầm lặng đang đứng đợi

Thấy cả anh em họ ra thì ông ấy khẽ cúi người đầy cung kính và nhận lấy chiếc vali của họ

- Mừng 2 cậu chủ trở về

- Ừm - sự đồng thanh từ 2 anh em

Theo Koga đoán đây là quản gia mà anh nói đến. Bây giờ vị quản gia ấy mới nhận ra anh em họ có đưa thêm người đến

- Vị này là...

Koga đang thơ thẩn trên mây thì như được gọi hồn về, cố bình tĩnh mà trả lời

- Oogami Koga, là... Kouhai (người yêu) của Sakuma-senpai, rất vui được gặp

- Hưmmmm, có vẻ khá lạ khi cậu chủ đưa người đến, hẳn cậu đây "đặc biệt" lắm nhỉ? - khuôn mặt ông ta bỗng dưng mang một nụ cười có vẻ niềm nở, nhưng Koga hiểu trong nụ cười đó chẳng có tí cảm xúc là thiện cảm cả... "Phiền rồi đây"

- Tôi đưa người đến cho ông tra khảo à?

Rei thật sự đã bắt đầu thấy khó chịu khi nhìn thấy thái độ mà ông ấy dàng cho Koga, anh đoán được việc này sẽ xảy ra nhưng không đoán được "hành động hay lời nói" của chính mình đâu

- Thành thật xin lỗi, mong cậu Oogami-san có thể thứ lỗi cho sự tọc mạch của tôi - một cái cúi đầu như hành động thể hiện lời xin lỗi

- Không sao, chuyện bình thường thôi mà

Anh đứng kế bên có vẻ vẫn chưa hài lòng cho lắm, anh biết rõ ông ta, rất rõ là đằng khác. Mà càng biết rõ thì lại càng thấy khó chịu

- Nếu có lần sau thì ông chuẩn bị đi

Ritsu ở phía sau họ cũng không yêu thích gì vị quản gia ấy, cậu không định chen vào nhưng có vẻ ông ta thực sự không có ý định "bỏ qua". Đã khó chịu rồi mà, cứ thích kích nổ nhau là sao cơ chứ!?

- Tôi rõ

Trên đoạn đường về dinh thự, nó im lặng đến ngạt thở

Xe dừng lại trước cổng, họ bước xuống xe và quản gia lái xe vào gara, Koga không khỏi phải há mồm trước ngôi dinh thự trước mặt

Nó to, nó lớn, nó HOÀNH TRÁNG... Dù nhìn nó chẳng thấy miếng sức sống nào

- Tự nhiên em lại thấy lo quá

Ritsu bên cạnh mới cười chế giễu một tiếng

- giờ cậu mới lo à Crogi, hối hận không kịp đâu

Nghe Ritsu nói thế tuy bực thật, nhưng nó có phần đúng. Định mắng tên lắm chuyện đó thì Rei đã nắm lấy tay em, một vẻ mặt trấn an nhưng cũng lo lắng cho em

- Em không cần lo đâu, có anh ở đây họ không đụng vào em nổi đâu

Cậu chắc chắn đã nhận thấy tim mình vừa lỡ nhịp khi anh cười... "Anh ta là yêu quái tới bắt mình đi"

Cánh cổng lớn đã mở ra, nhìn ngôi dinh thự như đã cổ xưa trước mắt. Một khi bước vào dù thế nào cũng không có đường hối hận, nhưng rồi cậu vẫn vào. Vì khi Koga đồng ý lời mời của anh thì vốn đã chẳng có đường hối hận rồi

Đi về phía cửa trước của dinh thự ấy, sắc mặt 2 anh em Sakuma càng trầm xuống hơn, mặt Rei đã đen như đáy nồi, Ritsu thì chẳng còn vẻ mệt mỏi hay thèm đòn vốn có...

Cánh của ấy mở ra, bên trong dinh thự càng khiến Koga lóa mắt hơn bởi nhìn thôi cũng thấy "TIỀN". Khác với bên ngoài là vẻ ảm đạm thì bên trong tuy nhuộm lên màu vàng của gạch lát và ánh đèm chùm nhìn có vẻ ấm áp nhưng vẫn có đôi phần lạnh lẽo

- Họ đâu rồi? - Ritsu nhìn xung quanh, dù nó có đẹp như nào thì mắt cậu vẫn là một màu u tối

- Tôi sẽ gọi chủ tịch và phu nhân xuống ngay ạ

Nói rồi ông giao người mang hành lí của cả 3 lên phòng họ rồi bước lên thư phòng

- Chủ tịch, phu nhân. Cả 2 cậu chủ đã về rồi ạ

Phía sau cánh cửa có tiếng người phụ nữ cất tiếng "Ừ" nhẹ, rồi cũng mở cửa ra...

------------ REIKOGA IS REAL ------------

1. Quần áo cổ điển mà anh nói tới (cho dễ hình dung):

Cre: YUMO on Pixiv (Id: 56982568)

2. Nói thật là tui không biết cái lộ trình đi từ nhật tới transylvania dài bao nhiêu hết á, nên nói đại thôi

3. ARIGATOU GOZAIMASU!!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz