ZingTruyen.biz

Quy Hon Phan 2

Sau khi chạy một đoạn đường, tôi đột nhiên phát hiện người này có chút kỳ quái, lần trước hắn trăm phương ngàn kế muốn lấy mạng tôi, nhưng lần này dường như không cố chấp như vậy, lực công kích cũng giảm đi rất nhiều, đây là muốn làm gì?

Chẳng lẽ không muốn giết tôi?

Không nghĩ được nhiều như vậy, chạy thoát thân quan trọng hơn!

Người đánh lén đương nhiên sẽ không dễ dàng cứ như vậy bỏ qua cho tôi, hắn tăng tốc độ trực tiếp chạy tới bên cạnh tôi, xoay người chưởng một cái về hướng ngực tôi, trực tiếp làm tôi bay xa mấy mét.

Ngực đau gần chết, đầu tôi trống rỗng, lúc bay đi cả người đều là choáng váng.

Lưng chạm đất, tôi đau đến kêu gào một tiếng, chờ tôi lấy lại tinh thần, người đánh lén đã xách tôi từ dưới đất lên, trực tiếp rời khỏi công viên, đem tôi ném vào trong một gian phòng tối nhỏ.

Kỳ quái, lần trước rõ ràng muốn đẩy tôi vào chỗ chết, lần này chỉ là đem tôi giam lại, là có ý gì?

Người đánh lén giữ ngoài cửa, không có ý muốn giết tôi, tôi cũng không có khả năng chạy trốn khỏi tầm mắt hắn, suy nghĩ không thấu mà!

Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thắng!

Ở trong bóng tối, tôi bắt đầu quan sát căn này phòng tối này, nhìn kết cấu không giống như là phòng xi măng, giống kiểu nhà cổ xưa, trong không khí tràn ngập mùi gỗ mục nát, phòng hiện đại bên trong sẽ không dùng nhiều kiến trúc gỗ như vậy, cho nên tôi đoán nơi này có thể là nơi kiến trúc cổ.

Trên đầu có luồng không khí lưu động, nóc nhà chắc là bị phá, đây rốt cuộc là chỗ nào? Phàm trần chắc không có kiến trúc cổ như vậy nữa, nếu có cũng được bảo vệ là di sản văn hóa phi vật chất, chẳng lẽ tôi đã không còn ở nhân giới?

Trong phòng tối đồ gì cũng không có, khắp nơi đều là bụi bặm cùng mạng nhện, cực kỳ giống nhà của quỷ chiếu trên ti vi! Tôi ngồi dựa vào vách tường, ngực đau nhói, ngồi tĩnh tọa cũng không có tác dụng, không có cách nào ngưng tụ nguyên khí bình thường, cảm giác như mình sắp chết!

Trái phải đều không thoải mái, tôi dứt khoát đi tới cửa, hỏi người đánh lén tôi bên ngoài. "Ngươi rốt cuộc là người nào, tại sao bắt ta? Lần trước người tập kích ta cũng là ngươi phải không! Ngươi muốn ta chết, dù sao cũng phải cho ta một lý do, ta không muốn chết không minh bạch!"

Người giữ cửa không phản ứng lại tôi, tự độc thoại một mình, cảm giác giống như là đàn gãy tai trâu, tôi bất lực vô cùng.

Được, tùy ngươi! Thích nói không thì kệ, dù sao cũng đã rơi vào trong tay các người, chuyện thân phận này sớm muộn cũng sẽ biết.

Nhìn ra đối phương trước mắt không có ý muốn tiêu diệt tôi, tôi cũng không còn khẩn trương, tỉnh táo lại, phát hiện người
đánh lén tôi trên người ngoại trừ có luồng khí của quỷ, còn cất giấu một loại hơi thở đặc thù, để cho người khác khó mà nhìn thấu!

Hướng về điểm này, tôi cảm thấy người này không đơn giản, không giống như lệ quỷ trốn ra được, cũng không giống như người của thiên giới, trừ người hai phái này ra, tôi còn gây thù kết oán với ai sao? Thật sự khó hiểu.

Ở trong bóng tối chờ đợi,thời gian dường như trở nên không có ý nghĩa gì! Cũng không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, thanh âm rất nhỏ, nếu không phải tôi tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú dò xét tình huống xung quanh, căn bản là không thể nhận ra được có nhân vật mới xuất hiện này.

Tôi lặng lẽ lui vào góc, cách khe cửa thấy người đánh lén lui sang một bên mở cửa, từ bên ngoài đi tới một người giống hắn đội nón vành rộng, đeo mặt nạ màu đen.

Những người này đem mình bọc kín như vậy, mặt mũi ánh mắt cũng bị chặn lại, chính là không muốn để cho người khác nhìn ra thân phận. Trực giác nói cho tôi biết, người này rất có thể hung thủ thực sự phía sau, chỉ là trên người hắn không có luồng khí nào không sạch sẽ, không biết là cố ý ẩn náu, hay là có thân phận khác.

Người tiến vào liếc mắt nhìn tôi nói: "Ngươi nhìn không tệ, cùng ta ra ngoài dạo, có lẽ đây là cơ hội cuối cùng trong đời ngươi rồi!"

Rít!

Ông trời ơi, cái giọng nói này không phải người nói chuyện với Thanh Cơ khi trước sao? Là hắn cấu kết với Thanh Cơ thả đám lệ quỷ trong luyện ngục ra, khiến quỷ giới rơi vào trong hỗn độn, người này lạnh lùng, sau khi nghe ra giọng của đối phương, tôi để cho mình tỉnh táo lại, quỷ giới hiện tại mới vừa ổn định lại, người này liền xuất hiện, không biết hắn lại muốn giở trò quỷ gì.

Tôi hít sâu một hơi lãnh đạm nói: "Con người tôi không thích đi tản bộ với người lạ!"

Người áo đen cười khanh khách, giọng của hắn thô tục mà khó nghe, cười lên càng giống như là con rối, dây thần kinh tôi co giật. "Chẳng lẽ ngươi thật sự không hiếu kỳ đây là đâu sao? Ngươi sống không còn lâu, không bằng nhân cơ hội này nhìn thế giới thêm chút nữa, đi thôi, đi ra xem nơi ngươi sắp chết, cũng coi như là để ngươi lá rụng về cội!"

Cái gì?

Lá rụng về cội, từ này dùng không dễ nghe chút nào, cảm giác giống như là về quê cũ để chết! Nhưng tôi là người lớn lên thiên giới, nơi này làm sao có thể là thiên giới được?

Từ trong không khí tôi không cảm giác được có linh khí thuộc về thiên giới, ngược lại nơi này hoàn cảnh bị phá hư, xung quanh có chướng khí, hơn nữa khu vực này toàn là hơi thở chết chóc, không có dấu tích của sinh linh, nơi này sao có thể là thiên giới!

Tôi chần chừ nhưng vẫn ra khỏi căn phòng nhỏ, bên ngoài mưa đen như mực, trong đêm đen tôi vẫn có thể thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, nơi này là một ngôi làng cũ bị bỏ hoang từ lâu.

Nhà cửa bị phá hủy gần như không còn, cây cối khô héo, hoa cỏ tàn lụi, trong mắt có thể thấy chỉ là mảnh đất cháy đen, không có một chút xanh nào.

Hoang vắng, đây là từ duy nhất tôi có thể nghĩ ra để hình dung nơi này.

Tôi đối với nơi này rất xa lạ, có cảm giác bọn họ hình như bắt lầm người rồi! Nhưng dáng vẻ bọn họ nhìn ai cũng thấy đều rất lợi hại, làm việc nói chuyện cũng không giống như kẻ điên, chắc không phải là lầm đối tượng, nhưng tại sao phải giết tôi ở chỗ này, còn muốn tôi lá rụng về cội, thật sự sẽ không nhầm đối tượng, bắt làm người đó chứ!

Thật buồn bực!

"Tôi không biết chỗ này, cũng chưa từng tới chỗ này! Các người bắt tôi tới đây, rốt cuộc là vì cái gì? Tôi và mấy người có thù oán gì, sao người muốn giết tôi? Có phải nên trực tiếp nói cho tôi biết lí do không?"

Người áo đen xoay người nhìn tôi, tôi nhìn chằm chằm cái mặt nạ trên mặt hắn ta, trong lòng tôi thấy kì lạ! Người sống thì phải thở, nhưng trên cái mặt nạ này không có miệng để thở, hắn hít thở thế nào vậy?

"Trước khi người chết, có lẽ ta sẽ nói cho ngươi biết!"

Nói xong, người áo đen đi về phía trước, hắn cũng không để ý tôi có đuổi theo hay không, cứ như vậy tự mình đi về phía trước.

Tôi quay đầu liếc nhìn người đánh lén, hắn đứng ở cửa không có ý muốn đi theo. Tôi đi theo người áo đen, có điều vẫn giữ khoảng cách an toàn với hắn, suy nghĩ phương hướng chạy trốn!

Tôi không biết hắn muốn đi đâu, cứ như vậy một đường đi tới, hắn không nói lời nào, tôi cũng không lên tiếng, nhưng tôi có cảm giác như lạc đường, hơn nữa ở trong rừng bầu không khí rất buồn chán! Người áo đen cứ như vậy đưa lưng về phía tôi, hắn tự tin rằng, tôi sẽ không đánh lén hắn từ phía sau sao?

Đi rất lâu, tôi thật sự là không chịu nổi không khí đè nén như vậy, không phải là muốn giết tôi sao, cần gì phải dẫn tôi đi
vòng vo, một đạo là xong đời tôi, không phải càng dứt khoát hơn sao.

"Này! Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Muốn giết thì động thủ nhanh chút, làm khổ như thế thì coi là cái gì, dẫn tới vòng tới vòng lui ở chỗ quỷ quái này, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Người áo đen dừng bước lại, hắn ha một tiếng nói: "Dính mưa đỏ, cũng không nhớ ra sao? Thật một chút cũng không nhớ ra chuyện liên quan tới nơi này sao?"

Kỳ quái, làm sao hắn biết tôi ở quỷ giới dính mưa đỏ? Ngày đó quả thật có dính mưa, nhưng chỉ có một lúc, thứ nhớ tới cũng không nhiều! Sau đó nhớ tới mình là Phần Thất cũng là bởi vì sự phụ, nhưng đối với nơi này thật sự một chút kí ức cũng không có!

Kí ức của tôi cất giữ cả hai kiếp của Phần Thất và Mạc Thất, chẳng lẽ nói đây là một kiếp khác?

"Lừa ngươi làm gì, tôi thật sự chưa từng tới nơi này! Tôi nói này ngươi có phải tìm lộn người rồi hay không? Tôi dính mưa đỏ cũng nhớ tới tôi là Phần Thất, trong trí nhớ của tôi không có chỗ này."

Bệnh thần kinh! Không có kí ức chính là không có kí ức, tại sao phải cố ý nhét kí ức vào cho tôi, muốn giết tôi có cần phức
tạp như không, người này thật là khó hiểu.

"Kí ức trước khi Vệ Tử Hư dẫn người tới thiên giới, ngươi còn nhớ không?" Người áo đen không hiểu sao tiếp tục hỏi!

Tôi thật muốn mắng mẹ hắn, nhưng tôi nhịn xuống.

Liên quan tới kí ức của Phần Thất, từ khi vừa mới bắt đầu tôi đã ở thiên giới, theo sự phụ học nghệ, liên quan tới thân thể của tôi, sư phụ cho tới bây giờ đều ngậm miệng không nói, tôi cũng không hỏi, chỉ là lúc còn rất nhỏ có nói tôi là cô nhi, thu nhận tôi làm đồ đệ là bởi vì xương cốt tôi hiếm thấy, là dược liệu tốt, dẫn tôi tới thiên giới, chính là vì tu luyện tôi.

Tôi nhớ khi đó tôi thật sự còn rất nhỏ, cũng không nhớ quá khứ như thế nào, bây giờ qua nhiều năm như vậy rồi, ai còn có thể nhớ rõ dáng vẻ lúc đầu, đã sớm quên hết sạch.

Tôi bây giờ có thể chắc chắn nơi này không phải nhân giới, cho dù có phải cũng không phải nhân giới của hiện tại, mà là mấy trăm năm trước thậm chí là mấy ngàn năm trước, khi đó, tôi càng không thể nào tồn tại ở đây, đã sớm đắc đạo thành tiên, bây giờ tôi là thần, cũng không phải là người, sao tôi có thể còn nhớ chuyện phàm trần!

Tôi lắc đầu nói: "Không nhớ!"

"Thật sự không nhớ!"

Người áo đen đã nhiều lần hỏi câu này, thật sự rất phiền!

Tôi không nhịn được nói: "Ta phải nói bao nhiêu lần ngươi mới tin, ta thật sự không nhớ!" Nói xong, tôi liền có chút hối hận, sợ ngữ khí của mình không tốt chọc giận hắn. "Ngươi tin ta có được không? Ta thật sự không có ấn tượng với nơi này!"

Thử dùng ngữ khí ôn hòa nói chuyện với hắn, hy vọng hắn không nhất thời kích động muốn giết tôi!

Người áo đen yên lặng hồi lâu, ngẩng đầu nhìn tôi nói: "Ngươi đi đi, ta sẽ để cho Khôi Diệt đưa người rời đi! Có điều ta vẫn phải khuyên người một câu, không nhớ ra cũng không cần nhớ nữa, cho dù có một ngày nhớ ra rồi cũng làm như không tồn tại, như vậy ngươi mới có thể sống tiếp"

Người này không có bệnh chứ!

Tốn nhiều sức lực như vậy đem tôi tới đây, còn nói muốn tôi trở về với cát bụi, sao bây giờ lại thả tôi đi rồi?

"Này, ngươi!"

Không đợi tôi mở miệng người áo đen thoáng cái đã biến mất, đây là tình huống gì, Khôi Diệt lại là ai vậy? À, sẽ không phải là tên đánh lén khắp người âm khí có ý muốn giết tôi đó chứ! Nơi này trừ người áo đen ra chỉ còn mỗi hắn ta, chắc chính là hắn rồi!

Không đoán ra không đoán ra mà, trong hồ lô của người áo đen rốt cuộc chứa thuốc gì, lúc thì muốn tôi chết, lúc lại cho tôi con đường sống, quả thực không sao hiểu nổi hắn!

Người áo đen vẫn luôn dẫn tôi vòng tới vòng lui trong rừng, hắn lặp đi lặp lại hỏi tôi chuyện liên quan chuyện tới nơi này, hắn để tôi đi có phải bởi vì tôi đối với
nơi này không có kí ức gì không, cho nên hắn cảm thấy an toàn, mới để tôi rời đi! Vậy nếu như tôi nhớ nơi này, mới vừa rồi hắn có thể đã giết tôi rồi!

So sánh trước sau với nhau, đúng là như vậy, tôi với nơi này có liên quan gì? Hay là nói hắn cảm thấy tôi nên có liên quan gì tới nơi này?

OMG, thật là người không bình thường, hoàn toàn không có lí lẽ, chính tôi đầu óc cũng mơ hồ.

Khôi Diệt đi tới sau lưng tôi, hắn tới gần tôi, liền khiến cả người rất không thoải mái!

"Ta dẫn ngươi rời đi!"

Nói xong, sau lưng Khôi Diệt mọc ra một đôi cánh đỏ rực, ngay sau đó một luồng nhiệt nóng xông tới, tôi bị hắn tóm lấy bay vào không trung, tốc độ bay của hắn rất nhanh, đôi cánh tỏa ra từng luồng nhiệt nóng, xẹt qua khiến tôi không mở mắt ra được, cũng không biết hắn muốn dẫn tôi đi đâu!

Nếu người áo đen đã thả tôi đi, người này chắc cũng không làm gì tôi, tôi nhắm hai mắt, tùy ý để hắn mang tôi đi đâu, chỉ cần không giết tôi đều OK!

Tiếng gió bên tai gào thét, cảm giác được cơ thể Khôi Diệt dừng một chút, sau đó, cả người tối giống như mất trọng lượng nhanh chóng rơi xuống. Tên đáng chết, lại ở trên không trung vung tay, đem tôi ném xuống.

Tôi kêu lên một tiếng, vận khí ổn định cơ thể, sau khi nhìn bốn phía, phát hiện mình đã ở trong không trung của nhân giới.

Kết quả vận khí làm phép thuật chính là đổi lấy ngực khó chịu đau đớn!

Đôi cánh đỏ rực khổng lồ, đây không phải là đặc thù của tộc nhân phượng hoàng sao? Khôi Diệt đó là tộc nhân phượng hoàng?

Cánh sau lưng dài ra chỉ có người của tộc nhân phượng hoàng, hơn nữa một khi tộc nhân phượng hoàng hiện ra nguyên hình, trên người sẽ tỏa ra luồng khí nóng, đó là bởi vì liên quan đến thành hỏa, cho dù vẫn là người, nhiệt độ cơ thể cũng sẽ cao hơn người thường.

A!

Khó trách tôi cảm thấy trên người Khôi Diệt cất giấu luồng khí nào đó, thì ra ban đầu tôi đã nghĩ lầm rồi, âm khí trên người Khối Diệt căn bản là vì che giấu luồng khí hoàng tộc của hắn, sợ bị người khác biết thân phận của mình.

Phát huy thuật ngự phong trở lại mặt đất, nhưng còn chưa chờ tôi rơi xuống đất nguyên khí đã tan hết, tôi trực tiếp ngã xuống, tuy không đến nổi ngã thành bùn, nhưng cũng đau đến mức khiến người ta hoài nghi cuộc đời.

Lúc này, bầu trời hiện ra màu trắng, chỗ tôi rơi xuống là khu dân cư, di chuyển ra phía sau tòa nhà để nghỉ ngơi, đợi qua một lúc mới bắt đầu ngồi tĩnh toạ.

Trong bất tri bất giác, bầu trời đã sáng lên, có người đi làm sáng sớm, có người tản bộ tập thể dục, tất cả đều từ trong hành lang đi ra, trên đường vô cùng náo nhiệt, mà tôi vốn dĩ đang ngồi ở đó, cũng không tìm thấy chỗ nào khuất, cho nên từ
những người đi qua mặt tôi, tất cả đều là một dáng vẻ tò mò quái dị nhìn chằm chằm tôi .

Loại ánh mắt nào cũng có, có điều đa số đều cho rằng tôi là một kẻ lang thang, không có chỗ không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm ở góc tường!

Chậc chậc chậc, người bây giờ, thật là đạt đến cảnh giới lạnh lùng, tôi không trông cậy vào bọn họ sẽ đưa tay cứu giúp tôi, nhưng cũng không đến nổi ném ánh mắt khinh bỉ tới! Ai mà không từng gặp chút chuyện gì đó, còn ghét bỏ người gặp nạn như vậy sao?

Thôi vậy thôi vậy! Lười để ý những ánh mắt thế tục kia, nếu không phải là bởi vì sử dụng thuật ngự phong tiêu hao không ít nguyên khí, không có cách nào sử dụng thuật ẩn thân để ẩn núp, tôi sẽ để cho mấy người thấy sự tồn tại của tôi sao!

Sau khi nguyên khí tan hết, trong cơ thể ngược lại thấy khó chịu, động cũng không động được, không thể làm gì khác hơn là ngồi dựa vào tường.

Nhắm mắt dưỡng thần, cho rằng thời gian lâu rồi, tôi sẽ khá hơn một chút, nhưng tinh thần càng ngày càng mê man, cả người đều bắt đầu vô tri vô giác.

"Yo, đây không phải là em gái Phần Thất sao? Sao cô lại ở đây?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi ngẩng đầu nhìn về phía Điềm Điềm, thật là quá đúng lúc! "Điềm điềm à, cô nên gọi tôi một tiếng chị!"

Điềm Điềm chính là một người cố chấp, cô ấy cũng không để ý tôi nói cái gì, dìu tôi từ dưới đất lên! "Có muốn tới bệnh viện không? Vẫn chưa tới giờ làm việc, tôi có thể đưa cô qua đó!"

Lúc vừa tới nhân giới, tôi vẫn còn mặc quần áo của người cổ đại, sợ mọi người xôn xao bàn tán vẫn luôn dùng thuật che mắt để giấu, sau đó tìm được công việc ở tiệm hoa, sau khi biết Điềm Điềm, thì mượn đồ cô ấy để mặc, đồ mặc trên người tôi bây giờ chính là đồ của cô ấy.

Vịn tường, tôi có thể miễn cưỡng đứng vững, khoác tay cô ấy nói: "Không cần, tôi không sao, cô mau đi làm đi, đi trễ lại bị bà tám mắng!"

Điềm Điềm không yên tâm để tôi lại một mình, cô ấy suy nghĩ một chút nói: "Nếu không tới chỗ đó của tôi trước nghỉ một lát? Cô ở trong phòng tôi đợi, bà tám kia không quản được đâu."

Tôi vốn không muốn phiền toái như vậy, nhưng nghĩ tới ở lại chỗ này chịu đủ ánh mắt thế tục, trong lòng liền không thoải mái, cho nên, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn đáp ứng.

Điềm Điềm sau khi đưa tôi về chỗ ở, liền đi làm.

Tôi xếp chân ngồi trên giường, lúc đầu cho rằng chỉ cần sau khi điều chỉnh khôi phục nguyên khí xong, có thể gọi thái điệp ra tới quỷ giới cầu cứu, nhưng qua một lúc lâu nguyên khí tản đi như cũ vẫn không có động tĩnh gì, không cách nào ngưng tụ, lần này, trong lòng tôi như có lửa đốt!

Tụ không đủ nguyên khí thì không có cách nào khai thông cửa lớn của quỷ giới, chẳng lẽ muốn cả đời tôi ở lại chỗ này?

Trời ơi, không trở về cũng thôi đi, nhưng cho tôi một cơ thể của phế nhân, tôi không làm được!

Thiên Hựu còn là vị thành niên, trước khi chưa đủ lông đủ cánh, tôi không thể ngã xuống, nếu như tôi thành phế nhân, chẳng phải sẽ liên lụy tới nó sao!

Không! Tôi không được như vậy, nhưng tôi lại không biết chỗ nào xảy ra vấn đề! Tại sao không tụ nguyên khí lại được, chẳng lẽ là bởi vì một chưởng Khôi Diệt
đánh tôi sao? Lúc trọng thương, tôi có sử dụng thuật ngự phong, nên mới biến thành như vậy?

Cơ thể tôi càng ngày càng rơi xuống, tôi buồn ngủ đến mức mắt cũng không mở ra được!

Ngã xuống giường, tôi dần dần mất đi tri giác, tiến vào mộng đẹp, chỉ là lần này cảm giác có chút không giống, tôi muốn mở mắt ra, nhưng thật sự quá mệt mỏi, liền muốn ngủ một giấc thật ngon như vậy.

Nguyên Thần muốn ngủ đây không phải là chuyện tốt gì, trong lòng tôi biết, một khi ngủ sẽ rất thảm hại!

Tôi cố gắng chống cơ thể mệt, không để cho mình ngủ thiếp đi, nhưng vô ích.

Cơn buồn thấm vào người, bàn tay lạnh băng phủ lên mặt tôi, tôi mở mắt ra, thấy một gương mặt đẹp trai, tên chết tiệt đến tìm tôi!

Tôi cười lên với gương mặt tôi vừa hận vừa yêu này, thật ra thì tôi đã không phân biệt được thật giả, rốt cuộc mình đang ở thực tế hay ở trong mộng, có điều không sao cả, có thể để tôi vào lúc này được nhìn thấy tên chết tiệt, cho dù chết, cũng không tiếc.

"Tỉnh lại, không được ngủ!"

Giọng nói ôn nhu không ngừng vang lên bên tai tôi, tên chết tiệt đang nói chuyện với tôi, anh đang lo lắng cho tôi, giọng anh lúc xa lúc gần, tôi hướng về phía gương mặt đó đưa tay ra bắt lấy, một dòng nước ấm vào trong cơ thể, khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, chẳng qua ý thức vẫn không rõ, tôi rốt cuộc là đang nằm mơ, hay đang tỉnh, hay là tôi sắp chết, cho nên mới cảm giác được chân thật như vậy rằng tên chết tiệt ở ngay bên cạnh tôi!

Tôi nhắm hai mắt lại, một lần nữa đưa tay bắt lấy hư ảnh trước mắt, mặc kệ thật giả, tôi cũng không muốn buông tay, không muốn để anh rời xa tôi nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz