ZingTruyen.Top

Quỷ hôn ( phần 2 )

CHƯƠNG 404-405

HoDiep90

Tôi nỗ lực đẩy anh ta ra, ngược lại còn bị anh ta ôm chặt hơn. Tạ Linh Côn kích động nói: "Phần Thất, em vẫn chưa rõ sao? Diệm Thiên Ngạo không thể cho em tương lai được! Hắn ta càng không xứng làm chủ quỷ giới. Tôi không có làm sai, mọi thứ đều giống trong quá khứ. Trong số ít người trong chúng ta, người tôi không muốn giết nhất chính là Vệ Tử Hư, nhưng hắn ta lại đi nương nhờ vào Diệm Thiên Ngạo, tôi nhất định phải giết hắn. Chuyện đã đến mức độ này, ai muốn cùng tôi đối nghịch đều là kẻ thù của tôi! Ngay cả em, nếu như em không thể đối với tôi toàn tâm toàn ý, vậy tôi sẽ để cho em căm hận tôi cả đời, ít nhất như vậy, em sẽ vĩnh viễn nhớ tới tôi! Đừng trách tôi không cho bọn họ cơ hội, là bọn họ đã thay đổi, vì vậy nên hết cách rồi, bọn họ chỉ có thể chết đi."

Tạ Linh Côn nói rất nhiều, tôi từ đầu tới đuôi đều không nói một lời, cảm giác tâm tình hiện tại của anh ta rất loạn, tôi hoàn toàn không hiểu anh ta đang nói cái gì. Lẽ nào bởi vì những người khác không đứng về phía anh ta thì anh ta liền muốn bọn họ chết, đây không khỏi cũng quá cực đoan đi!

Diệm Thiên Ngạo và Vệ Tử Hư đều là bạn thân của anh ta, tôi còn nhớ dáng vẻ khi đó ba người bọn họ luận kiếm đấu pháp, đúng là một phong cảnh đẹp nơi Thiên giới, ba người đều hoàn mỹ như vậy, chỉ có điều hiện tại, người bạn thân năm đó cứ như thế bị anh ta đẩy vào góc chết, đến tột cùng là vì cái gì.

Tôi thật lòng cảm thấy Tạ Linh Côn điên rồi, anh ta bị bệnh, hơn nữa bệnh đến còn không rõ. Anh ta đã bị chấp niệm của chính mình khống chế thành kẻ điên, anh ta muốn hủy diệt quỷ giới, lật đổ Thiên đế, đây đều là chuyện đại nghịch bất đạo, người đồi bại chân chính là anh ta, mà không phải những người khác.

"Tạ Linh Côn, người thay đổi từ đầu đến cuối đều là anh. Diệm Thiên Ngạo cùng sự phụ đều không thay đổi, chỉ có anh, tại sao anh không tự nhìn lại chính mình, những chuyện mà anh đã làm là đúng sao? Lạm sát kẻ vô tội là đúng sao? Anh đừng lừa mình dối người nữa."

Tạ Linh Côn bị tôi gào lên không nói lời nào, trước sau ôm tôi, không buông tay, một lúc lâu sau nói: "Ta không sai! Mặc kệ cô có nghĩ như thế nào nói thế nào, ta đều không sai! Không dám nhìn lại thì làm sao, ta đều sẽ không hối hận, ta hiện tại chính là đang công đạo, Thiên đế không xứng, Quỷ Vương cũng không xứng."

Nhìn Tạ Linh Côn, tôi trầm mặc, có thể chấp niệm của anh ta là có lý do, có thể Thiên đế theo tôi biết đã từng làm cái gì, những chuyện này tôi đều không thể phán xét, tôi chỉ có thể nói, anh ta vì tư lợi sử dụng sinh mệnh người vô tội, đây chính là sai.

Tôi không làm rõ được quan hệ của mấy người bọn họ, nhưng tôi cũng không muốn bị một người luôn bị giam cầm ở bên trong chính chấp niệm của mình dây dưa, vì thế tôi bắt đầu ra sức giãy dụa, tôi sợ anh ta làm ra chuyện gì không nên làm với tôi. "Tạ Linh Côn, tôi không muốn tranh luận với anh nữa, chuyện này là chuyện của các anh, hiện tại, anh mau thả tôi và người nhà của tôi ra, bọn họ đều là vô tội, bọn họ cũng không đắc tội anh."

Tạ Linh Côn im lặng không nói gì, anh ta đem tôi đặt ở bên cạnh ao, hai tay nắm lấy bờ vai của tôi, hai mắt đỏ đậm nói: "Bọn họ xác thực vô tội, nhưng không có bọn họ, em làm sao có thể tới chỗ của ta! Ta ở trong mắt em chính là một kẻ vô cùng xấu xa, em còn đòi kẻ xấu xa như ta làm việc cần lý do sao? Để đạt được mục đích, ta có thể làm ra những chuyện càng tệ hơn, chuyện gì cũng được. Em muốn ta thả bọn họ? Có thể, có điều em nhất định phải ở lại, nếu như em đào tẩu, bọn họ chỉ có một con đường chết mà thôi, ta nói được là làm được."

Tôi từ từ nhắm mắt, người trước mặt này mãi mãi cũng sẽ không thay đổi, ngoại trừ cưỡng bức dụ dỗ bên ngoài, anh ta còn có thể làm gì? Ban nãy, tôi sao lại đặt một chút hi vọng ở trên người anh ta, cho rằng anh ta sẽ hối cải, dù sao, tôi nghĩ Xích Lnh Tinh Quân không phải là người như thế, nhưng tôi sai rồi, anh ta đã điên cuồng đến quên chính mình là ai, anh ta không phải người đó nữa, bây giờ anh ta là Tạ Linh Côn, Tạ Linh Côn tội ác tày trời.

"OK! Anh thả bọn họ ra, tôi ở lại."

Tôi không có lựa chọn, bất luận là lúc nào, tôi đều không có tư cách lựa chọn. Sử dụng mạng của tôi đổi lấy cho bọn họ ba ngày sinh mệnh, không thiệt thòi.

Tạ Linh Côn giảo hoạt nhếch miệng, quyết định của tôi thật sự nằm trong dự liệu của anh ta, anh ta không nhanh không chậm nói: "Được! Ta coi như em đã đồng ý rồi, ta sẽ thả bọn họ về, nhưng không phải hiện tại, chỉ cần em cứ ngoan ngoãn nghe lời, ta bảo đảm bọn họ sẽ không sao."

Anh ta đây là muốn đảm bảo tôi nghe lời, đầu tiên sử dụng con trai của tôi để uy hiếp tôi, hiện tại lại dùng người nhà của tôi uy hiếp tôi, anh ta là đã đoán chắc tôi không dám phản kháng, tôi bực bội, tôi hận, nhưng dù vậy thì lại làm sao? Ha ha, đánh không lại, cũng trốn không thoát, tài nghệ không bằng người chỉ có thể mặc cho người xâu xé.

Tạ Linh Côn cúi người xuống hôn bờ môi tôi, tôi nhắm mắt lại, cố nén không giãy dụa, yên lặng tự nói với mình, người nhà của mình. còn ở trong tay hắn, tôi không thể xằng bậy, chỉ cần tôi có nửa điểm ý tứ chống cự, bọn họ nhất định sẽ bởi vì tôi mà rơi vào hiểm cảnh. Tôi giúp không được tên chết tiệt , nhưng ít ra có thể dùng thân thể của mình để cứu lấy người nhà.

Cảm giác được Tạ Linh Côn muốn nụ hôn này sâu hơn, tôi lơ đãng nghĩ lại những sự cố đã xảy ra, từ đời kia là Phần Thất đến hiện tại đời này là Mạc Thất, rất nhiều chuyện ở trong bất tri bất giác đã thay đổi, ai cũng như thế, đắng cay ngọt bùi, tôi cũng biến thành càng ngày càng lý trí và kiên cường, chỉ là...

Đầu lưỡi ướt át cậy mở hàm răng của tôi ra, một cơn buồn nôn từ trong từ dạ dày nổi lên, tôi không nhịn được giãy dụa mấy lần,nhưng rất nhanh đành từ bỏ, tôi tự nói với mình, nhìn một chút là có thể cứu mấy người cô Hai ra ngoài rồi.

Tay của Tạ Linh Côn bắt đầu làm chuyện xấu, di động trên cơ thể của tôi, hô hấp của anh ta càng ngày càng nặng, tôi biết anh ta bây giờ đã nổi hứng! Nhưng tôi cũng không phải Huyền hồn, tôi không thích anh ta, càng không muốn làm chuyện như vậy với anh ta, mỗi lần Tạ Linh Côn xoa bóp, tôi đều thống khổ không ngớt, tôi không thể nén mình để cùng anh ta thân mật, thật sự không làm được.

Tạ Linh Côn thâm nhập càng sâu, tôi càng cảm thấy hết sức tuyệt vọng, thân thể không lý do run rẩy lên, mặc dù tôi đã dự định hy sinh, nhưng thân thể lại thành thực, nó đang chống cự.

Tôi gắt gao bám vào thành ao, biết lần này có khả năng tôi không trở về được nữa rồi, nhưng trong lòng tôi vẫn hy vọng Diệm Thiên Ngạo có thể vượt qua kiếp nạn lần này, chỉ cần anh có thể cố gắng sống tiếp, tôi dù thế nào cũng không đáng kể.

Ngực đột nhiên lạnh, tôi cắn chặt răng quay đầu sang một bên, chờ đợi Tạ Linh Côn tiến vào, nhưng vào lúc này, anh ta lại đột nhiên kéo vạt áo của tôi lại, từ trên người tôi lui xuống.

Không cảm giác được trọng lượng của anh ta nữa, tôi mở mắt ra, không xác định nhìn anh ta. Nhìn thấy trong mắt Tạ Linh Côn có ẩn nhẫn, tôi kinh hồn bất định phỏng đoán ý đồ của anh ta, người này không nên là người rời đi giữa chừng.

Tạ Linh Côn nhìn ra tôi nghi hoặc, anh ta ấm ách nói: "Bây giờ ta với tương lai vẫn chưa biết trước kết quả, ta sẽ không làm gì em! Nếu như ta không thể sống đến cuối cùng, ở đây muốn em chính là không chịu trách nhiệm, ta không muốn để cho chính mình chết không nhắm mắt, cũng không muốn làm ra chuyện khiến cho mình hối hận! Vì lẽ đó, em sau này nên học giãy dụa, nếu không ta không bảo đảm mình có thể như ngày hôm nay có định lực như vậy, lần sau, ta sẽ làm đến cùng."

Tôi co quắp người ngồi dưới đất, miệng lớn thở hổn hển, bên tai lần thứ hai truyền đến âm thanh của Tạ Linh Côn, anh ta độc đoán nói: "Đừng vọng tưởng từ nơi này chạy đi, trước khi ta lật đổ được Thiên đế, em cứ ở lại đây, chờ trở thành người đàn bà của ta đi!"

Anh ta chắc chắc như thế, tôi càng là xác định anh ta có sẵn kế hoạch khác. Trước khi đại cục chưa định, tôi còn có thể bảo vệ sự trong sạch của chính mình, tôi nghĩ nếu như Thiên đế khoanh tay đứng nhìn, tên chết tiệt kia cũng sẽ không để cho Tạ Linh Côn thực hiện được, tôi cũng nên suy nghĩ tốt kết thúc của chính mình.

Âm thầm quyết định chủ ý, tôi nhìn về phía Thủy Kính, hình ảnh xuất hiện biến hóa, từng đạo Hồng Ảnh từ dưới Thủy Kính bắn ra, Thiên Hựu bị hồng quang nồng đậm bao phủ, nhóc con và Tinh Hàn đang chiến đấu kịch liệt, hai người chẳng biết đã lao vào chiến đấu từ lúc nào.

Sau lưng Tinh Hàn mọc ra một đôi cánh màu da cam, cánh chim khổng lồ không ngừng đập, mang theo gió lớn như cơn lốc thổi đến mức người ta không thể cố gắng đứng vững gót chân, công lực mà không sâu chắc chắn sẽ bị cơn lốc này thổi bay, mà Thiên Hựu ở trong cơn lốc lại có vẻ trấn định tự nhiên, hoàn toàn không sợ đôi cánh của Tinh Hàn.

Lúc này, Tinh Hàn đã không còn để ý tới Trương Hào, không có sự điều khiển của anh ta, Trương Hào ngơ ngác đứng ở một bên, Diệm Thiên Ngạo vội vàng ứng phó những ác quỷ khác, anh ở trong hình ảnh đang hô cái gì, nhưng tôi không nghe được tiếng nói của anh, chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh lưu động.

Thiên Hựu giống như là biến thành người khác, nhóc con liều mạng đánh với Tinh Hàn, dáng vẻ tiểu tử kia phấn đấu quên mình khiến tôi cảm động đau lòng, không nghĩ tới tên tiểu tử thúi này trong ngày thường không nhận cha cũng không nhận mẹ, đến thời điểm mấu chốt lại sẽ vì cha mình liều mạng như thế.

Quả nhiên là không phí công thương tiểu tử thúi này, số mệnh của nhóc con này là Thiên Sát, trời sinh nắm giữ thần lực, chỉ cần thằng bé thật sự quyết tâm, thật sự có thể quậy tung cả Quỷ giới, nhưng mà không chờ tôi vui vẻ được bao lâu, Thiên Hựu bị hồng quang bao bọc, lập tức thẳng tắp từ giữa không trung rớt xuống, ngã trên đất, hồng quang trên người cũng biến mất, tôi nhìn thấy vòng tay trên cổ tay của nhóc con không ngừng thu nhỏ lại, sức mạnh của nhóc vẫn còn bị vòng tay bạc hạn chế, cho nên mới đột nhiên mất đi sức mạnh ngã xuống đất.

Tinh Hàn không có bỏ qua cơ hội này, anh ta kích động đập cánh lao xuống, mắt thấy Thiên Hựu sắp bị Tinh Hàn giết chết, Vệ Tử Hư vẫn luôn ở bên cạnh giết địch vọt tới, anh ta ôm lấy Thiên Hựu, sử dụng thân thể chặn lại công kích của Tinh Hàn.

Hồng và trắng va chạm vào nhau dung hợp trộn lẫn , khúc xạ ra ánh sáng yêu diễm, hai người đều là cường giả, va chạm bắn ra kình khí tự nhiên là không cách nào so sánh, tôi nhìn hai luồng sức mạnh này va chạm vào nhau, kình khí phát ra đảo qua toàn bộ Minh Điện, đánh ngã một đám lớn ác quỷ, tử thương vô số.

Thiên Hựu giẫy giụa bò lên, khuôn mặt nhỏ bé của nhóc con uất ức trừng mắt Tinh Hàn, không có sức mạnh, nhóc chỉ là một đứa nhỏ phổ thông, ở trong chiến trường này, bất luận là tên ác quỷ nào chỉ cần động đầu ngón tay liền có thể diệt được nhóc, hiện tại tình thế của thằng bé vô cùng nguy hiểm.

Tinh Hàn là thần ma, thực lực của hắn cao hơn Vệ Tử Hư, tôi nhìn ra được trước sức mạnh của anh ta, sư phụ có vẻ sắp không chống đỡ được, Thiên Hựu đứng phía sau nhóc cũng chỉ có thể lo lắng dậm chân, nhóc con bị sư phụ đẩy ra đứng ở một bên.

Sư phụ có vẻ như hô cái gì đó với Thiên Hựu, tôi đoán là muốn nhóc con chạy đi, chỉ có điều tiểu tử thúi nghe lời xoay người chạy cũng không chạy được mấy bước, sư phụ tôi liền bị kình khí đánh bay, thân thể như cánh hoa tàn bị thổi bay ra ngoài, ngã xuống đất không còn động tĩnh.

Nhìn thấy cảnh này, tôi cũng không thể khống chế được tâm tình của mình nữa, bàn tay bám vào thành ao không khống chế nổi run rẩy, thân thể sư phụ vẫn chưa được rèn đúc hoàn thiện, hiện tại anh vẫn còn ở trạng thái nguyên thần thoát ly, nếu như nguyên thần không còn, anh sẽ chết.

Thiên Hựu liên tục lăn lộn chạy đến trước mặt sư phụ của tôi, nhóc con ngồi chồm hổm trên mặt đất đẩy sự phụ, cúi xuống ghé vào lỗ tai của anh ta nói cái gì đấy, tôi lại thấy Thanh Minh bay người lên đánh gục hai người bên cạnh, bảo vệ hai người.

Tôi nghiêng ra nửa người, gần như là nằm nhoài lên trên mặt nước, tôi thấy mắt của sư phụ hơi rung động, anh còn có ý thức, tôi thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy sư phụ của tôi nắm lấy tay Thiên Hựu, sau một lúc, chiếc vòng tay bạc được đeo trên cổ tay của Thiên Hựu đã biến mất.

Lập tức, tôi đã hiểu được ý của sư phụ, đây là đã đến bước đường cùng.

Không phải đến mức độ vạn bất đắc dĩ, sư phụ sẽ không gỡ vòng tay ràng buộc tự do này của Thiên Hựu xuống, anh làm như thế, hiển nhiên rất bất đắc dĩ, cũng không còn sự lựa chọn nào nữa.

Thoát ly khỏi ràng buộc của vòng tay, Thiên Hựu được một luồng hồng quang cực kỳ nồng nặc vây quanh, phàm là người tới gần thằng bé, bất kể là những người xâm lấn kia là người mình hay kẻ địch đều không thể may mắn thoát khỏi cảnh bị đạo hồng quang này đánh bay lên, ném ra xa.

Nhìn thấy tình cảnh trước mắt này, trong lòng tôi lại hồi hộp, Tạ Linh Côn đứng bên cạnh tôi phát ra âm thanh nghi hoặc: "Tiểu tử này làm sao địch ta không phân, lẽ nào đã mất khống chế?"

Tôi đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tạ Linh Côn, lộ ra ánh mắt thù hận, theo lời anh ta nói lộ rõ, anh ta Vệ Tử Hư sẽ gỡ xuống vòng tay bạc của Thiên Hựu, lẽ nào anh ta chính là...

Tạ Linh Côn nhún vai một cái, nói: "Tôi đồng ý tiểu tử kia nghĩ biện pháp giúp nhóc con tháo được vòng tay ra, điều kiện chính là, nhóc đó giúp tôi đoạt được quỷ giới. Có điều xem ra tôi tính sai một nước cờ rồi, vòng tay bạc kia vừa gỡ xuống, lần này nhóc đó thật giống ai cũng không nhận ra, nhìn thấy dáng dấp nó như vậy, phỏng đoán ngay cả mình là ai đều có khả năng không nhớ ra được, hoàn toàn chính là cái cỗ máy giết người nha!"

Đúng là anh ta!

Lần trước ở trong ngõ hẻm người và Thiên Hựu nói chuyện, quả nhiên là Tạ Linh Côn, tiểu tử kia còn gạt tôi nói không có người bên ngoài, quá đáng giận! Tạ Linh Côn cố ý ẩn giấu hơi thở của chính mình, chính là sợ tôi biết anh ta ở sau lưng phá rối, có thể chính là khi đó, anh ta và Thiên Hựu đã bàn điều kiện xong xuôi, tiểu tử kia vẫn muốn lấy vòng tay bạc trên tay xuống, không muốn bị chúng tôi ràng buộc, vì thế mới có thể bị cái tên khốn kiếp này cài bẫy.

Vì mục đích của chính mình, đến cả đứa bé đều không buông tha, đây vẫn là người sao?

Tôi tức giận đánh về phía Tạ Linh Côn, muốn liều mạng với anh ta, nhưng tôi căn bản không phải là đối thủ của anh ta, anh ta một chưởng vung lên, cau mày nói: "Em không đánh lại được tôi đâu, vẫn là giữ lại một chút khí lực, đàng hoàng đợi ở chỗ này, chờ lát nữa tôi từ quỷ giới trở lại hẵng nói."

Anh ta còn muốn tới quỷ giới? Không được! Tôi vội vàng nắm lấy tay của Tạ Linh Côn, quát lên: "Tôi không cho phép anh đi, không cho đi!"

Đùa gì thế, quỷ giới có một tinh hồn cũng đã đủ phiền phức, lại thêm Tạ Linh Côn đi qua, cái quỷ giới kia há có thể trụ được nữa, tuyệt đối không thể thả anh ta đi.

Tạ Linh Côn nhìn chằm chằm tôi giễu cợt nói: "Không cho phép? Ha ha, em thật sự muốn giữ tôi ở lại đây? Đây là đã chắc chắn muốn trở thành nữ nhân của tôi?"

"Không biết xấu hổ, anh đừng hòng nghĩ tôi đồng ý trở thành người của anh! Mặc kệ anh nói cái gì, tôi đều sẽ không để cho anh tới quỷ giới!"

Tạ Linh Côn bắt đầu cười ha hả: "Không biết tự lượng sức mình, cô có bản lĩnh gì không cho tôi đi? Chỉ bằng thân thể không có nguyên thần này của cô, quên đi thôi! Phần Thất, tôi không muốn động thủ tổn thương cô, cô mau buông tay ra đi."

Tôi lắc đầu, chết cũng không chịu buông tay!

Tạ Linh Côn không có cách nào, đem tôi ôm vào trong ngực của mình, làm bộ dáng muốn hôn, tôi kinh sợ đến mức lập tức né tránh, theo bản năng đẩy anh ta ra. Chờ sau khi tôi ý thức được chính mình đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì, anh ta giống như đã dự liệu, cứ thế biến mất trước mắt của tôi.

Tôi gấp đến muốn chửi má nó, nhưng chuyện đã như vậy, vô lực cứu vãn.

Tạ Linh Côn vừa đi, cái ao nước kia liền khôi phục lại trong suốt tôi không còn cách nào nhìn thấy tình hình quỷ giới, thật sự khiến cho tôi rất nóng nảy, muốn lập tức chạy trở về, hiệp trợ tên chết tiệt kia giết địch.

Nhưng mà, mỗi khi tôi sử dụng dịch chuyển, liền phát hiện tôi căn bản là không có cách nào tụ nguyên Khí, thân thể hoàn toàn không làm được gì, đây nhất định là Tạ Linh Côn làm ra, anh ta đã động chân động tay trên người tôi, cho nên mới có thể yên tâm để tôi một mình bỏ ở nơi này, hoàn toàn không lo lắng tôi chạy trốn.

Đáng giận!

Tôi bực tức giậm chân, nhưng sốt ruột cũng không có cách nào, tôi chỉ có thể ép buộc chính mình tỉnh táo lại, nếu không ra được, vậy thì thừa cơ hội này đi tìm cô Hai cùng Thư Nhiên thôi, bảo đảm các cô ấy an toàn rồi lại nói tiếp, dù sao hiện tại tôi cái gì đều làm không được.

Tôi đứng lên, quan sát bốn phía, nhưng rất nhanh thất vọng rồi, hang núi này chính là một sơn động đóng kín, chỉ có một lối ra, căn bản không có chỗ có thể giấu người.

Tôi cắn môi, không muốn chấp nhận sự thực này. Tạ Linh Côn nếu bắt được mấy người cô Hai thì sẽ không đem bọn họ giấu đi. nơi khác, sẽ để bọn họ ở ngay trong cái hang này, nhất định là anh ta sử dụng thuật Che Mắt khiến tôi không nhìn thấy được lối ra khác, hoặc là nói nơi này còn ẩn giấu cơ quan của ngầm nào đó?

Nghĩ tới đây, hi vọng tự nhiên mà sinh ra, tôi bắt đầu gõ ở trên vách đá chung quanh, không buông tha bất kì chỗ nào, những mãi vẫn không tìm được nút bấm cơ quan gì, đến khi tôi muốn từ bỏ, ngón tay đột nhiên đụng tới một đồ vật gì đó.

Đây quả thật là làm tôi sướng đến phát rồ rồi, tôi hít sâu một hơi, đối với thứ nơi hơi nhô ra này dùng sức nhấn xuống, chỉ nghe vang vọng kèn kẹt vài tiếng, vách đá trước mắt tôi lui vào bên trong một chút, lộ ra một lối đi đủ cho một người.

Giờ khắc này, tôi thật sự là hưng phấn nói không ra lời. Trong cửa đá đen kịt mù mịt, nhưng theo tia sáng từ bên ngoài chiếu vào, tôi vẫn nhìn thấy bên trong góc có ba người.

Ban đầu, mấy người trốn ở góc phòng không có động tĩnh, có khả năng là cho rằng người tới là kẻ giam giữ bọn họ, sau khi tôi đi vào, các cô ấy bỗng nhiên đứng lên.

"Mạc Thất!"

Mạc Thư Nhiên khóc lóc quát to một tiếng, lúc này tôi mới xác định, người bị giam ở bên trong chính là người mà tôi muốn tìm.

Tôi ôm Mạc Thư Nhiên nhỏ giọng khuyên giải, cô Hai và Ninh Nghi cũng đứng ở một bên, các cô ấy xem ra trầm tĩnh hơn nhiều: "Chỉ có một mình con thôi sao? Con là làm sao có thể tới nơi này? Có bị bọn họ phát hiện hay không?"

Cô Hai hỏi tôi, cô, cô ấy còn thỉnh thoảng nhìn về phía sau tôi, có vẻ như rất lo lắng.

Tôi nghĩ thầm, tôi tới nơi này đã được một lúc rồi, các cô ấy lại một chút cũng không phát hiện, xem ra nơi này hiệu quả cách âm không tệ, tôi vừa ở bên ngoài lớn tiếng gào thét như vậy, các cô ấy đều không phản ứng lại, thật không biết đây là hạnh phúc hay là bất hạnh.

Tôi không muốn lừa dối các cô ấy, như vậy cũng không ý nghĩa gì, liền rất thành thực nói: "Làm sao có khả năng không bị phát hiện được, con cũng là bị bắt tới, giống như mọi người không ra được. Có điều, mọi người yên tâm đi, con sẽ nghĩ biện pháp đưa mọi người đi ra ngoài, không cần lo lắng." Mạc Thư Nhiên khóc lớn, thời điểm cô ta nhìn thấy tôi có khả năng còn ôm hi vọng, nhưng vừa nghe tôi nói như thế, nước mắt liền ào ào chảy xuống, một mặt khóc một mặt hô: "Vậy phải làm sao bây giờ! Chồng của em còn ở trong quỷ giới, anh ấy giờ chết hay sống cũng không biết. Em phải đi về, kể cả là phải chết, cũng phải là chết chung."

Cô Hai cũng bị Mạc Thư Nhiên lây nhiễm, cô lau nước mắt phụ họa nói: "Đúng đấy, cô cũng lo lắng Thanh Minh, không biết anh ấy bây giờ ra sao rồi."

Chỉ có Ninh Nghi chung thủy cúi đầu không lên tiếng, Dương Mặc bởi vì lần trước đại chiến bị thương nặng, bị Diệm Thiên Ngạo phong ấn chữa thương, một khi phong ấn bị phá hỏng, Dương Mặc chắc chắn sẽ mất mạng, cho nên cô ta không muốn nhắc đến cái này, nói ra đều là nước mắt.

Tôi thở dài, cũng không nghĩ ra biện pháp khác, không thể làm gì khác hơn là an ủi bọn họ: "Đừng nghĩ tới những chuyện kia có được hay không? Lúc con rời đi, bọn họ đều không có chuyện gì, Dương Mặc cũng khỏe mạnh, bọn họ đều là những người lợi hại nhất quỷ giới, nhất định sẽ không sao, bọn họ sẽ không bỏ lại mặc kệ mọi người, mọi người không nên nghĩ nhiều."

Mấy lời an ủi này cũng không để cho người ta có bao nhiêu an tâm, tôi rõ ràng điểm này, nhưng nếu như không nói, có khả năng sẽ làm cho các cô ấy nghĩ tới trường hợp xấu nhất, chính mình rối loạn trận tuyến.

Mạc Thư Nhiên lắc đầu một cái, cô ta lau nước mắt khóc lóc hỏi: "Em cũng biết, nhưng giờ chúng ta bị vây ở nơi này, phải làm sao bây giờ? Chị cũng cứu không được bọn em!"

Tôi trầm tư chốc lát, giơ lên nắm đấm quyết tâm nói: "Sẽ không, chị sẽ nghĩ ra biện pháp giúp cho mọi người có thể đi ra ngoài. Tin tưởng chị, bây giờ mọi người cố gắng ở chỗ này chờ, nhất định phải nhớ là mình chưa từng thấy chị, có biết không?"

Cô Hai không hiểu tại sao tôi lại muốn nói như vậy, tôi ra dấu bọn họ không nên hỏi nhiều, làm theo lời tôi nói là được rồi.

Tôi lui ra khỏi phòng tối, đóng cửa đá lại, khôi phục lại dáng vẻ lúc trước, sau đó lui trở về bên cạnh cái ao, tất cả đợi đến lúc Tạ Linh Côn trở lại hẵng nói, hiện tại tôi đã biết mấy người cô Hai đều còn sống sót, vậy là được rồi.

Cái ao này vẫn trong suốt tới đáy, không nhìn thấy tình huống quỷ giới bên kia, tôi lo lắng tới độ muốn cào tường.

Hình ảnh cuối cùng trong ao nước trước đó lại hiện lên trong đầu của tôi, mất đi sự ràng buộc của vòng bạc, Thiên Hựu nổi điên, không biết hiện tại tình hình như thế nào rồi.

Tiểu tử này trước giờ ham chơi, gây chuyện khắp nơi, nhưng cũng không xấu xa, hiện tại làm sao lại đột nhiên nổi khùng lên như vậy, cứ giống như tẩu hỏa nhập ma, trở thành một cỗ máy giết người.

Đối với tẩu hỏa nhập ma, tôi là cực kì rõ ràng, tôi cũng đã từng một lần sa đọa trong đó, vì lẽ đó tôi không muốn Thiên Hựu giống như tôi cứ như thế đi nhầm đường lạc lối.

Mỗi khi nghĩ đến Thiên Hựu vì sự tự do của chính mình mà đồng ý trợ giúp Tạ Linh Côn thảo phạt quỷ giới, tôi liền đau lòng và tức giận. Đây vẫn là đứa con đáng yêu kia của tôi hay sao?

Cửu chuyển huyền tâm cứu lại con trai của tôi, lại đem hắn biến thành bộ dáng này, tôi có thể nào không áy náy không khổ sở, tôi cho rằng con trai sống, một nhà ba người chúng tôi có thể vui vẻ dung dung sinh hoạt chung một chỗ, chỉ có điều, kết quả hôm nay có phải là báo ứng mà ông trời cho tôi, bốn mươi chín đứa trẻ mất đi tính mạng, đây chính là báo ứng của tôi.

Thiên Hựu và Tạ Linh Côn có quan hệ như thế nào? Cái này tôi vẫn luôn không hiểu được, chẳng lẽ là ngay từ vừa mới bắt đầu, Tạ Linh Côn đã biết cửu chuyển huyền tâm sẽ đem Thiên Hựu biến thành bộ dáng này? Vì lẽ đó, khi đó anh ta mới cố ý gạt tôi, sợ tôi ngăn cản kế hoạch của anh ta!

Hay là nói, cửu chuyển huyền tâm vốn là có khả năng như vậy, không chính không tà?

Không nói rõ ràng được! Mọi chuyện đều đã thành sự thực, cho dù làm rõ cũng không có ý nghĩa.

Đều nói không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, nhưng đối với tôi mà nói, không có tin tức sẽ chỉ làm tôi càng lo lắng, vì lẽ đó, tôi không muốn cứ như vậy ở mãi trong cái sơn động này, nhất định tôi phải về quỷ giới.

Tôi ngồi xếp bằng dưới đất, lần lượt tụ Nguyên Khí lên muốn xông ra khỏi kết giới nơi này, nhưng làm thế nào cũng đều không làm nên chuyện gì, thất bại cũng không bỏ được ý chí muốn đi ra ngoài của tôi, tôi không ngừng thất bại không ngừng thử nghiệm, chính mình cũng nhớ không rõ tôi đến cũng đã thất bại bao nhiêu lần, ở thời điểm lần thứ hai tôi tụ khí, kết giới đột nhiên biến mất.

Tạ Linh Côn ở trong chu vi sơn động bố trí kết giới lại bị tôi đánh vỡ biến mất rồi, chuyện gì thế này? Chẳng lẽ là tự anh ta mở ra? Hay là nói anh ta đã...

Tôi lẳng lặng ngồi dưới đất không nhúc nhích, bí mật quan sát bên ngoài, phát hiện Tạ Linh Côn cũng chưa có trở về, vì lẽ kết giới này không phải là do anh mở ra, trừ phi anh ta chết rồi hoặc là bị thương nặng, kết giới mới có thể cứ như vậy tự mình biến mất?

Tôi cảm thấy vế sau có khả thi rất lớn, nếu kết giới đã biến mất, tôi cũng không cần cố sức nữa, lần nữa mở cửa ngầm ra, thả mấy người cô Hai các ra ngoài.

Mặc kệ kết giới vì sao biến mất, trước tiên cứu người mới là quan trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top