ZingTruyen.biz

Quy Hon Phan 2

Mặt sẹo dường như có chút tin lời của Diệm Thiên Ngạo, đối mặt với Quỷ vương Dạ Quân, chột dạ là bình thường, nhất là nhìn anh thật sự một chút cũng không quan tâm bộ dáng tôi, càng không có nghía tới tôi! Hắn ta đang suy tính, nếu như giết tôi, hắn nhất định là không có đường sống rời khỏi đây, nhưng nếu như không có con tin là tôi, hắn ta cũng sẽ không trốn thoát được giống vậy, bị bắt về cũng là đường chết.

Diệm Thiên Ngao không vội động thủ, anh dường như cũng đang chờ cơ hội.

Đôi bên giằng co, tôi bị kẹp ở chính giữa bị sợ kinh hồn bạt vía.

Chỉ chốc lát, mặt sẹo đột nhiên trừng mắt lên tàn bạo nói: "Dù sao cũng chết, lão tử cho dù không trốn thoát được cũng phải kéo một tên chịu tội thay."

Tôi thật muốn chửi cha chửi mẹ, không phải là bởi vì tôi sợ chết, thật ra thì chuyện này nếu vừa mới bắt đầu, tôi tuyệt đối bị dọa sợ tè ra quần, nhưng bây giờ tôi đã là một người sống trải qua cái chết, đã sớm không quan tâm sống chết, nếu như hôm nay tôi bồi cái tên lệ quỷ này đi chết, đó cũng là số mệnh tôi, không có gì phải sợ! Duy chỉ có một điều chính là không có cách nào thấy đứa con của tôi vui vẻ đứng lên mà thôi.

Tầm mắt Diệm Thiên Ngạo hơi sững sốt, anh trầm giọng hỏi: "Ngươi muốn như thế nào?"

Mặt sẹo cười khanh khách, cánh tay bóp ở trên cổ tôi dùng lực, tôi nhíu mày, cổ bị bóp rất chặt hít thở không thông. "Còn nói người đàn bà này không quan trọng? Xem ra ta tìm đúng người rồi! Ta không muốn như thế nào, chỉ cần để cho ta tới nhân giới là được! Ở nơi quỷ quái này vĩnh viễn cũng không có hy vọng, cái gì mà rửa sạch tội nghiệt chuyển thế, đều chó má cả, ta phải tới nhân giới, chỉ cần ta an toàn, cô ta liền an toàn."

Tôi liếc thấy lòng bàn tay Diệm Thiên Ngạo dường như ửng đỏ, xem ra anh bị tên lệ quỷ làm cho phát cáu! "Bổn vương cho ngươi một cơ hội, bây giờ giết cô ấy, ta tuyệt đối sẽ cho ngươi biết cái gọi là con tin có giá trị thế nào!"

Anh không phải đùa, từ trong ánh mắt anh, tôi thật sự nhìn ra được ý của anh!

Trời ơi, anh tức giận đến hồ đồ rồi sao? Phía sau tôi là một tên liều mạng, kích động hắn như vậy, hắn thật sẽ giết tôi đó!

Giờ phút này, tôi giống như khóc, tôi mới chết chưa bao lâu, lại phải chết một lần nữa!

Cảm giác bàn tay bóp trên cổ tôi càng ngày càng chặt, tôi chỉ có thể không ngừng nâng cổ lên, cố gắng giương cái miệng nhỏ nhắn giống như người sống hô hấp vậy, đầu óc choáng váng, bên tai chỉ nghe mặt sẹo giọng căm hận nói: "Ngươi cũng là vương của quỷ giới, chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn con dân của mình chết? Hy sinh tính mạng con dân để đạt được mục đích của mình, người được xem là Quỷ vương sao?"

Trận giằng co này xem ra là Diệm Thiên Ngạo chiếm thượng phong, mặt sẹo có chút dao động!

"Tạo thành cục diện này không phải chính là ngươi sao? Đối với bổn vương mà nói, tội nghiệt để người chạy trốn so với hy sinh một nhân vật nhỏ bé không đến nhắc đến càng nặng hơn."

Mặt sẹo thấy uy hiếp của hắn không thể dao động Diệm Thiên Ngạo, trong lòng bắt đầu nôn nóng, kéo tôi đi tới bên cửa sổ, hắn chỉ muốn chạy trốn, nhưng cũng có khả năng trước khi chạy trốn, làm gì đó với tôi.

Tôi bắt đầu cam chịu số phận, hơn nữa hy sinh để giác ngộ tên chết tiệt, tôi không muốn liên lụy cho anh, để cho lệ quỷ chạy trốn tội nghiệt bao lớn, tôi biết rõ! Cũng biết anh nói những lời đó cũng là vì ứng phó mặt sẹo, nhưng nghe vẫn sẽ khó chịu, trong lòng như bùng cháy.

Mặt sẹo ghê tởm, bắt nạt một tên tiểu quỷ như tôi thì tính là hảo hán gì? Tôi bây giờ thành tiểu quỷ, trước kia học đạo pháp cũng không có ích ở chỗ này, ngay cả tôi làm thương mắt sẹo, cũng sẽ làm thương chính mình. Suy nghĩ một chút cảm thấy mình vô dụng, không giống tên chết tiệt lợi hại như vậy, dạy ta vẽ bùa cũng không làm thương mình, tôi chính là một tiểu quỷ không có gì cả.

"Ác đồ to gan, còn không mau buông tay đầu hàng, ngươi có biết người người đang khống chế là ai không? Mau buông tay!"

Thanh Cơ đột nhiên từ bên ngoài vọt vào, xông tới chỗ mặt sẹo, tôi thật muốn hung hăng đạp cô ta một cước, người đàn bà này rốt cuộc là tới làm gì? Cố ý tới phá sao? Hay là cô ta chỉ mong để cho mặt sẹo biết thân phận tôi, giết chết tôi luôn!

Bị cô ta hét một tiếng như vậy, thân phận tôi cứ như vậy phơi bày ra một cách hoa lệ, kẻ ngu cũng biết tôi là ai rồi!

Quỷ vương Dạ Quân tỏ ra rất bình tĩnh, anh chẳng qua là thản nhiên nhìn Thanh Cơ nói: "Ai bảo người tới đây?"

Thanh Cơ mặt đầy ủy khuất nói: "Dạ Quân, thiếp cũng chỉ là nghe nói muội muội bị cưỡng chế, cuống cuồng tới, cũng không phải là..."

Mặt sẹo bây giờ biết thân phận của tôi vô cùng phấn khích nói: "Lão tử chỉ muốn trở về nhân giới, chờ ta đến nơi đó dĩ nhiên sẽ thả đàn bà của người, nhưng nếu người đuổi tận cùng không buông, ta lập tức giết cô ta! Chẳng qua là ta chết ở đây, người cần biết rõ, ta chết cô ta cũng phải chết!"

Mặt sẹo nói xong mang tôi xuyên qua tường, tôi quay đầu nhìn Diệm Thiên Ngạo, không nghĩ tới vừa vặn thấy anh quăng một cái tát vào Thanh Cơ, dường như tức giận tới cực điểm.

Suy nghĩ một chút Thanh Cơ cũng thật đáng thương, trước kia gần gũi với Diệm Thiên Ngạo như vậy, cảm tình nhìn có vẻ rất tốt, làm thế nào cũng không nghĩ tới anh sẽ động thủ đánh cô ta, Diệm Thiên Ngạo đánh phụ nữ, tôi là lần đầu nhìn thấy! Anh tại sao phải đánh cô ta chứ ? Chẳng lẽ chỉ bởi vì cô ta tiết lộ thân phận của tôi?

Tôi vẫn luôn cảm thấy Thanh Cơ là một người thông minh, cô ta mới vừa hét lớn vội vã xông vào, thoạt nhìn là có hơi lỗ mãng, nhưng cũng không thể bỏ qua vì cô ta cố ý, cô ta tại sao phải hại tôi? Tôi hình như chưa từng trêu chọc cô ta, bình thường chung sống không nhiều, nhưng cũng khách khí lui tới, không có kết ân oán gì mà!

Mặt seo một đường mang tôi chạy như điên, đi tới bên biển chết, không nói hai lời trực tiếp đem tôi nhảy xuống.

Chúng tôi vừa rơi vào trong nước, thì có một đoàn cá sống bao vây, bọn họ giống như Dương Mặc đều là sứ giả canh giữ biển chết ở đây, đương nhiên sẽ không cứ như vậy mặc cho mặt sẹo mang tôi đi.

Mặt sẹo tàn nhẫn hơn so với tôi nghĩ, hắn hướng về phía bầy cá đại khai sát giới, trong khoảnh khắc, nước biển chung quanh tôi bị nhuộm đỏ một mảng lớn, những bầy cá bao vậy kia đều bị chém chết.

Tôi chìm vào trong biển, trong mắt đều là máu, không thấy rõ bất kỳ thứ gì. Trong mơ hồ, cảm thấy trong biển chết khắp nơi đều là bóng của quỷ, trời ơi, quỷ giới lần này thật sự gặp phải chuyện lớn, những bóng quỷ này đều muốn thông qua biển chết trở lại nhân giới, tôi bắt đầu lo lắng cho tên chết tiệt.

Dùng hết sức lực nổi lên mặt biển, tôi nghe được tiếng rồng nổi lên bốn phía, lau đi vết máu trên mắt, tìm kiếm âm thanh, Dương Mặc hóa thành con rồng cuồn cuộn trên mặt biển, có một bóng quỷ dưới người anh ta, cảm giác anh ta sắp chịu không nổi!

Quỷ muốn trở về nhân giới phải đi qua biển chết, bơi tới cuối liền có thể từ nơi nào đó bò ra ngoài hắc động tiến vào nhân giới, nhưng điều kiện tiên quyết là phải diệt trừ Minh sứ giả.

Nếu như chỉ là một hai tên lệ quỷ, Dương Mặc có thể ứng phó được, nhưng nhiều ác quỷ như vậy đồng thời xuất hiện, anh ta rất khó một mình làm tất cả, rất nhanh liền lực bất tòng tâm, nếu như anh ta chết, Ninh Ngưng phải làm sao đây?

Nghĩ tới đây, nội tâm tôi giãy giụa phẫn nộ quát: "Buông anh ấy ra, các người không phải là muốn trở về nhân giới sao? Còn ở đây ham chiến cái gì, chỉ cần các ngươi không giết anh ấy, tôi để cho các ngươi đi!"

Tôi cũng không biết mình lấy ở đầu dũng khí lớn như vậy, cũng không biết lời tôi có tác dụng hay không, dù sao tôi chính là không muốn nhìn Dương Mặc chết!

Có lẽ là có con quỷ nào đó nghe thấy lời tôi, từ từ dừng lại công kích với Dương Mặc, Dương Mặc mềm nhũn ngã xuống biển, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, nhìn dáng vẻ anh ấy đã suy yếu đến mức này, đánh tiếp phải chết là không thể nghi ngờ.

Oanh!

Bầu trời nổi tiếng sấm lớn, từ đằng xa cuốn cuộn tới, từng tia chớp một vạch qua chân trời, tầng tầng ánh sáng trắng thay nhau nổi lên, giống như là muốn đem toàn bộ bầu trời bỏ ra một cái miệng, mượn ánh sáng sấm chớp rền vang, tôi thấy rõ ràng tên đứng đầu của đám lệ quỷ, nó lơ lửng ở giữa không trung, sau lưng sấm sét đan xen, dưới chân tất cả đều là quỷ hồn, rậm rạp chằng chịt đếm không hết.

Tôi bị khiếp sợ không biết trốn đi đâu, cứ như vậy trợn mắt nhìn bóng lưng bọn họ, trong tầm mắt tất cả đều là mái tóc màu trắng dài của hắn ta, tung bay trên không trung, chói mắt khiến người ta không cách nào dời tầm mắt đi, cho dù cách xa như vậy, tôi vẫn có thể cảm nhận được khí thế hung mãnh từ trên người hắn ta tản ra.

Sau khi tên tóc trắng ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm thét, hằn nghiêng đầu hướng về phía tôi nói: "Hại ta không có chốn yên thân, ngươi đem lời ta truyền lại cho Diệm Thiên Ngạo, hắn nếu dám nhúng tay, cho dù là hắn, ta cũng giết!"

Mặt sẹo đẩy tôi, bay vào trong đám lệ quỷ, tôi lơ lửng ở trên mặt biển, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chạy trốn đến điểm cuối cùng biển chết, chút biện pháp cũng không có.

Khi tôi còn sống không biết bơi, bây giờ chết rồi tôi vẫn không biết nhưng sẽ không chết chìm, tôi đạp nước đi tới bên cạnh Dương Mặc, nước biển dưới người anh ấy đỏ thắm một mảnh, rất nhiều cá nhỏ vây quanh, không để cho anh ấy chìm xuống đáy biển.

Bầy cá thấy tôi lại gần, lập tức tản ra, nhường cho tôi một đường.

Tôi dựa vào Dương Mặc, anh ấy há miệng muốn nói gì đó với tôi, nhưng nhổ ra tất cả đều là máu.

Tôi khóc, ôm anh ấy cúi đầu nhẹ giọng nói: "Xuyt, không cần nói gì cả, tôi biết! Anh đã tận lực, thật, không quan trọng, chỉ cần chúng ta còn giữ được núi xanh không sợ không có củi đốt, mấy tên khốn kiếp kia, nhất định sẽ bị bắt lại, thật, tôi bảo đảm với anh."

Dương Mặc nhắm mắt, ngực anh ấy không ngừng phập phồng, thật lâu mới thốt ra mấy chữ, đứt quãng ở bên tai tôi nói: "Giúp tôi, chăm sóc Ninh..."

Nước mắt ào ào rơi ra, tôi khó chịu tim gan cũng sắp nổ tung, hướng về phía Dương Mặc dùng sức lắc đầu, lớn tiếng uy hiếp nói: "Không, tôi không chăm sóc, người đàn bà của anh thì anh tự chăm sóc, nếu anh chết, cô ấy cũng sẽ chết theo anh, cho nên anh phải cố chịu, tên chết tiệt lập tức tới ngay, anh nhất định phải chống đỡ, Dương Mặc, anh nghe hiểu không? Anh chết, tôi sẽ không thay anh chăm sóc Ninh Ngưng, anh nỡ bỏ lại cô ấy sao? Dương Mặc!"

Hai con ngươi Dương Mặc vô thần nhìn chằm chằm bầu trời, anh ấy dường như không nghe được lời tôi nói, một chút phản ứng cũng không có, ngực không ngừng phập phồng co rút, từng ngụm từng ngụm máu không ngừng từ trong miệng anh ấy khạc ra, những thứ vảy kia bao trùm trên người anh ấy bắt đầu rụng, trôi lơ lửng trên mặt biển, lấp lánh như ngôi sao sáng chói trên bầu trời, lóng lánh khắp biển chết!

Tôi buông thả chính mình than vãn khóc lớn, trong đầu không nghĩ gì hết, tất cả trí nhớ tất cả đều dừng trên gò má trắng của người tóc trắng đó, còn có thanh âm của hắn ta, tôi nhất định phải nhớ người này, nhất định!

Bầu trời u tối sấm chớp rền vang không ngừng kéo dài, nhưng không thấy nửa giọt mưa rơi xuống, Dương Mặc không thể chịu được, trước khi Quỷ vương Dạ Quân đến đã mất đi tri giác.

Tôi cho rằng anh ấy chết rồi, thương tâm đến không kiềm chế được, suy nghĩ về tất cả những thứ vừa tận mắt thấy, liền càng hận những tên lệ quỷ làm chuyện xấu kia.

Quỷ vương Dạ Quân sau khi xem xét vết thương của Dương Mặc, cũng liên tục than thở lắc đầu, thế này chỉ có thể đem phong ấn trước rồi nói sau, vết thương của anh ấy thật sự là quá nặng, cơ thể bên bờ sinh tử, phong ấn chỉ là vì, bảo vệ một chút nguyên khí của anh ấy, có thể chữa khỏi hay không cũng không ai nói được.

Tôi hiểu quyết định này của anh, thế cục trước mắt vẫn là phải lấy đại cuộc làm trọng, tu bổ địa ngục bị phá hư thành lỗ lớn, còn phải bắt đám lệ quỷ kia về, để tránh bọn họ ở nhân gian làm xằng làm bậy.

Ninh Ngưng sau khi biết được tình trạng Dương Mặc, đau buồn muốn chết, khóc như con người. Nhưng khóc cũng không phải là biện pháp giải quyết, việc đã đến nước này, không thể làm gì khác hơn là cố hết sức giải quyết thỏa đáng, dù sao đây là chuyện không ai ngờ đến, ai lại ăn no rửng mỡ không có chuyện làm đi đào cái lỗ ở luyện ngục trốn ra, người có thể làm ra loại chuyện như vậy nhất định là không có gì tốt.

Mấy ngày sau, quỷ giới dưới dẫn dắt của Quỷ vương Dạ Quân, dần dần đi ra từ trong cục diện hỗn loạn, từ từ củng cố lại, luyện ngục lần nữa được tu bố củng cố, sợ rằng lần sau ai còn muốn đào cái lỗ thoát ra nữa, phỏng chừng còn khó hơn lên trời.

Lần này nguy hiểm tới đột ngột, nhưng tôi cũng thấy thực lực thật sự của tên chết tiệt, vương của quỷ giới cũng không phải chỉ là hư danh, lâm nguy không loạn, có thứ tự, mỗi một tình huống xấu đều sắp xếp đúng lúc, phương diện dùng người cũng dùng trên những cái khác, vì thế, trong đầu tôi bội phục người này, cảm giác người đàn ông tôi yêu này làm gì cũng đẹp trai như vậy, chói mắt như vậy, khiến người ta căn bản không dời tầm mắt được.

Chờ tất cả mọi chuyện đều đi vào quỹ đạo xong, Quỷ vương Dạ Quân mới phái ngũ hành phán quan tới nhân giới, đem những tên lệ quỷ chạy trốn kia toàn bộ bắt trở về.

Cũng chỉ có lúc này, tôi mới có cơ hội đến gần Quỷ vương Dạ Quân nói chuyện, anh nhìn có chút mệt mỏi, nhưng tôi không thể không đem lời của tên quỷ tóc trắng ngày đó nói cho anh, cảm thấy phải để cho anh biết động cơ của tên đó.

Quỷ vương Dạ Quân nghe xong chau mày, yên lặng không nói, nhìn dáng vẻ của anh tên này hình như còn rất khó giải quyết.

Tôi thận trọng hỏi anh tên kia là nhân vật nào, Quỷ vương Dạ Quân chẳng qua là lắc đầu một cái, anh cái gì cũng không nói cho tôi, còn bảo tôi không cần để ý chuyện này, quỷ giới xảy ra chuyện này, anh sẽ đích thân tới xử lý. Nếu anh nói như vậy, tôi đương nhiên cũng không hỏi nhiều, sợ tăng thêm phiền phức cho anh!

Liên tục đã mấy ngày, Thiên Đế mỗi ngày đều sẽ đến quỷ giới nhìn một chút, sau đó sẽ cùng Quỷ vương Dạ Quân nói chuyện rất lâu, bọn họ tự giam mình ở trong một phòng giống như phòng sách, cũng không ai biết bọn họ đang nói những chuyện gì, trong mơ hồ, tôi đánh hơi được sự khẩn trương và nghiêm trọng. Tôi cho tới bây giờ chưa thấy qua tên chết tiệt nghiêm túc như vậy, lần này người từ luyện ngục chạy trốn ra ngoài tương đối lợi hại, mà tác giả sau lưng đó rốt cuộc có ý đồ gì?

Mười ngày sau, Quỷ vương Dạ Quân quyết định tự mình tới nhân gian, đi theo anh còn có hai anh em vô thường, cùng với mười người tôi chưa từng thấy qua.

Mười người này nhìn cũng không phải là người của quỷ giới, tôi không biết lai lịch bọn họ, mặc đồ giống nhau, đều là áo đen quần đen che mặt đen, không thấy rõ tướng mạo, dường như ở giữa còn có cô gái, trên người bọn họ không có âm khí gì, cho nên tôi dám nói bọn họ không phải quỷ.

Trước khi đi, Quỷ vương Dạ Quân tới tìm tôi, anh không có ý dẫn tôi đi cùng, sau khi nhắc tôi mấy câu, bảo tôi ngoan ngoãn ở lại chỗ này chờ anh trở về.

Tôi nhìn lại lời trong lòng muốn nói, ngoan ngoãn gật đầu một cái. Anh mới đầu chỉ là ôm tôi, tôi cho rằng anh sẽ nói với tôi gì đó, nhưng cuối cùng, anh chẳng qua là ôm chặt tôi, thời gian kéo dài rất lâu, cũng chỉ ôm như vậy không chịu buông tay.

Có lúc, tôi cảm thấy giữa tôi với anh chỉ cần ôm một cái là được rồi! Tôi lo lắng cho anh, cái tên đàn ông tóc trắng đó nhìn rất khó đối phó, tôi có dự cảm xấu, sợ tên chết tiệt lần này đi không về được, cho nên tôi cái gì cũng không nói, cũng không kháng cự, trong lòng hi vọng anh có thể bình an trở về, anh không có nhiều hơn mạng có thể mất.

Trước kia, mặc kệ cơ thể ở chỗ nào, tôi đều là bên cạnh anh, mỗi lần đối mặt nguy hiểm khó khăn, đều có thể chuyển nguy thành an, nhưng lần này, tôi không có dũng khí hỏi anh dẫn tôi đi chung được không, tôi bây giờ chính là một hồn phách, căn bản không giúp được anh, nếu như tôi cố ý muốn đi theo anh, sợ anh hối hận, trở thành gánh nặng của anh.

Cuối cùng, đã đến lúc, anh không đi không được, vẫn như cũ không nỡ, anh nói cho tôi tung tích đứa con, được anh bố trí trong mật thất dưới tẩm cung của anh.

Sau khi tôi tiễn anh, đi đến mật thất, trước kia đã tới nơi này nhiều lần, cho tới bây giờ không biết ở dưới tẩm cung còn có một mật thất tinh xảo như vậy.

Giữa mật thất có một ao sen, trên mặt nước nổi lơ lửng đóa hoa sen và lá sen màu ngọc lam, tôi đi lên trước một đóa hoa sen tản ra ánh sáng đó đập vào mặt, hoa này to hơn gấp mấy lần so với những hoa khác, tôi không nhịn được nhảy xuống ao, đạp mặt nước đi tới trước đóa hoa sen, cách một hồi lâu, rốt cuộc tôi cũng thấy được con mình.

Nho nhỏ trắng trắng, vô cùng đáng yêu, nó nhắm hai mắt lẳng lặng nằm ở trong hoa sen, được ánh sáng đỏ bảo vệ, tôi thật muốn ôm nó, nhưng chỉ có thể cách ranh giới Diệm Thiên Ngạo bày ra nhìn nó, hốc mắt không khỏi hơi ướt. Nước trong ao ở đây được dẫn từ Hoa Thanh Trì , bây giờ tôi chỉ có thể kỳ vọng mạng nhỏ của nó có thể mượn sức nước của Hoa Thanh Trì mà tỉnh lại.

Nếu như không phải Thiên Đế nói sự thật cho tôi, tôi nghĩ Diệm Thiên Ngạo đến cuối cùng cũng sẽ không nói cho tôi sự thật đứa trẻ còn sống. Giờ khắc này, tôi có thể hiểu được người này tại sao phải làm như vậy. Anh sợ sau khi cho tôi hy vọng, cuối cùng lại công dã tràng, anh cũng không chắc đứa trẻ có thể tỉnh lại không, so với để cho tôi dưới sự đả kích sụp đổ, còn không bằng cái gì cũng không cho tôi biết, nếu như đứa trẻ có thể tỉnh lại đó là tin mừng, nếu không tỉnh lại thì...

Tôi nhìn chằm chằm đứa trẻ căng khóe miệng trong cơn ngủ mê, Diệm Thiên Ngạo à, anh vĩnh viễn đều như vậy, cái gì cũng chọn trong lòng, một người chịu đựng, lòng khổ sở như vậy, tôi còn có thể nói gì?

Tất cả điều anh làm ở trong mắt người khác có lẽ không đáng giá, vì cứu một người đàn bà vĩnh viễn không có được, hy sinh tất cả, cuối cùng vẫn là hai tay trống trơn, còn mất mạng đứa con của mình, nhưng bây giờ, tôi hiểu, cũng biết, anh thật ra vẫn luôn là người hiểu được khoan dung, tôn trọng người khác.

Diệm Thiên Ngạo, cái tên ngu ngốc này, không cưỡng cầu có thể đổi lấy cái gì? Chịu trách nhiệm cho mình, chịu trách nhiệm vì người khác, không nói ra có ai có thể làm thay anh, anh thật sự là ngốc hết chỗ nói.

Nước mắt từng hạt nhỏ xuống, tôi không nhịn được, cũng không muốn nhịn! Tôi không phải Diệm Thiên Ngạo, khoan dung và vĩ đại như anh tôi làm không được, trong lòng tôi chỉ ở được một người đàn ông, một đứa bé, nếu như đứa bé thật sự chết oan, tôi rất hiểu rõ mình sẽ không còn nửa điểm lưu luyến nào nữa, tim tôi chính là nhỏ như vậy, không khoan dung được những thứ khác..

Nhưng bây giờ, đứa bé cứ như vậy nằm ở trước mặt tôi, ba của nó không kêu một tiếng cố gắng hết sức cứu nó, bảo tôi buông tay thế nào được, khốn kiếp, Diệm Thiên Ngạo, anh chính là mẹ nó cố ý mà, để cho tôi mềm lòng, để cho tôi không nỡ.

Có phải là bởi vì người mềm lòng đều rất ngốc hay không, đem mình chơi đùa chết đi sống lại, đến cuối cùng vẫn là không chùn bước dân thân vào trong đó không cách nào tự kiềm chế, không vì những thứ khác, chỉ vì một người như vậy.

Nhìn chằm chằm vẻ mặt đứa bé bình tĩnh đang ngủ, ngay cả trong mật thất nhiều hơn một bóng đen cũng không phát hiện, khi tôi cảm giác trước mắt tối sầm lúc muốn hét đã không còn kịp nữa rồi.

Tôi không biết mình hôn mê bao lâu, cũng không biết khoảng thời gian này xảy ra chuyện gì, khi tôi tỉnh lại, phát hiện mình đã không ở mật thất nữa, trong không khí động mùi hương nồng nặc, bốn phía cũng không lạnh lẽo, trên tường treo không ít bức họa các vị thần tiên, nơi này rõ ràng chính là tiệm bói quẻ Tố Cẩn mới mà!

Tôi theo bản năng giãy dụa thân dưới, phát hiện mình bị một sợi giây buộc chặt, sợi giây có thể trói hồn phách đều không phải là sợi giây bình thường, hơn nữa tôi bị sợi giây trói, căn bản là không thể động đậy nửa thân dưới. Tôi nhắm mắt, cố gắng để cho mình trấn tĩnh lại.

Bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc, dường như là Trần Phong đang nói chuyện với người nào.

"Tạ Linh Côn! Người đã ở đây, đồ của ta, ngươi định lúc nào đưa ta?"

Một tiếng hừ lạnh vang lên, có người lạnh nhạt đáp lại: "Người đang nghi ngờ bổn quân?"

Trần Phong dừng lại giải thích: "Ta nào dám nghi ngờ ngươi! Chẳng qua là bây giờ ta đắc tội với Quỷ vương Dạ Quân, cũng phản bội sư môn, đã không còn đường có thể đi, nếu lại bị Thiên Đế phát hiện cùng người quấy nhiễu chung một chỗ, ta càng không còn đường sống có thể đi!"

"Sợ cái gì? Ăn thịt thần tiên trường sinh bất lão, thoát khỏi sinh tử luân hồi, còn có gì phải sợ! Chỉ cần ngươi không xuất đầu lộ diện nữa, ai biết ngươi còn sống? Giả chết không phải sở trường của người hay sao? Thiên Đế còn để ý ngươi chắc?"

Trần Phong thở dài nói: "Như vậy là tốt nhất, có điều tôi vẫn nhắc nhở người một câu! Diệm Thiên Ngạo đã mang hắc bạch vô thường cùng mười vị tiên quan tới nhân giới, ngươi như bây giờ, hay là bớt hoạt động lại! Tạ Linh Côn, ngươi đem con của Quỷ vương cho ta, trao đổi giữa hai ta cũng kết thúc, cần gì phải làm ra nhiều chuyện như vậy chứ?"

"Chuyện của bổn quân còn chưa tới phiên ngươi hỏi, không muốn chết thì đi nhanh lên, đáp ứng ngươi rồi sẽ làm, nên làm gì thì làm đi, dài dòng nữa, bây giờ bổn quân sẽ thu người lại."

Trần Phong dường như rất kiêng kỵ cái người tên Tạ Linh Côn, ông ta đồng ý nói: "Được rồi! Nơi này tạm thời để cho ngươi dùng tu hành, có điều tốt quản tốt thuộc hạ của người, đừng gây họa khắp nơi, bên ngoài khắp nơi đều là thuộc hạ của Quỷ vương, bị bắt không liên quan gì đến tôi."

Sau đó, không ai nói nữa, tôi nghe thấy không khỏi giật mình, cái người tên Tạ Linh Côn sẽ không phải là lão đại của đám lệ quỷ chứ? Cái tên quỷ tóc trắng đó? Nghe ngữ khí của Trần Phong, dường như cùng người này làm đổi chác, giữa hai người rốt cuộc có thủ đoạn gì? Luyện ngục là hắn phá hư sao?

Tôi không nghĩ ra, nhưng có một điểm tôi hiểu rõ, tôi và đứa bé đều là Trần Phong bắt tới, anh ta muốn lợi dụng bọn tôi từ trong tay Tạ Linh Côn có được món đồ trường sinh bất lão, vậy Tạ Linh Côn muốn có được gì từ trên người tôi và đứa bé?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz