ZingTruyen.Top

Quỷ hôn ( phần 2 )

CHƯƠNG 341 - 342

HoDiep90

Sau khi tôi chết, người vui nhất có lẽ là cô Hai và Mạc Thư Nhiên, bọn họ thậm chí cả ngày không có việc gì làm đều chạy đến chỗ tôi chơi, nói chuyện với tôi, đủ thứ trên trời dưới đất.

Tính tình cô Hai dịu dàng, nói không nhiều, không giống như Mạc Thư Nhiên líu ríu nói chuyện không ngừng như một chú chim sơn ca, cái miệng nhỏ nhắn của cô ấy từ khi bước vào đây vẫn chưa ngừng nghỉ, có cô ấy ở đây, trong biệt viện của tôi ngược lại náo nhiệt hơn nhiều.

Mạc Thự Nhiên trề môi nhỏ, đôi mắt to nhíu lại, cười ha ha nói: "Chị Thất, sau này chúng ta có thể gặp mặt mỗi ngày, nói chuyện cùng với nhau rồi, em chỉ cần nghĩ đến thì rất vui vẻ, chị không biết đầu gỗ nhà em kia đâu, cả ngày nghiêm mặt, cũng không nói chuyện với em, ngày tháng trôi qua thật sự rất nhàm chán."

Tôi len lén liếc nhìn cô hai, cô gái nhỏ vẫn còn dám nói: "Vĩnh Hiên không thú vị, vậy em bảo cô Hai sống như thế nào chứ! So với Vĩnh Hiên nhà em, chị ngược lại cảm thấy Thanh Minh mới là người ít nói thật sự, anh ta đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất."

Cô Hai bị tôi chọc cười khanh khách, cô ấy thẹn thùng nói: "Thật ra, anh ấy rất tốt, không phải ít nói như vậy."

Nhìn bộ dạng của cô Hai như vậy, tôi nhất thời có cảm giác như bị bức phải ăn cẩu lương, Thanh Minh đối với cô Hai quả thực không có gì để nói, săn sóc quan tâm chu đáo, về điểm này thì hơn hẳn Qủy Vương và Vĩnh Hiên kia rất nhiều.

Mấy ngày nay, tôi đã nghĩ rất nhiều, tôi cuối cùng vẫn là người phải đi đầu thai, không muốn cho bọn họ hy vọng rồi lại để bọn họ thất vọng, cho nên tôi ngồi thẳng lưng nghiêm túc nói: "Cô hai, Thư Nhiên, có việc này cháu phải nói với hai người, cháu sẽ không lại Qủy giới, cháu muốn đi đầu thai"

Lúc nói ra lời này, cô Hai và Thư Nhiên đều kinh ngạc, bọn họ hai mặt nhìn nhau làm thế nào cũng không tiếp nhận nỗi, một lúc sau, Mạc Thư Nhiên không vui lớn tiếng nói: "Vì sao? Vì sao muốn đi đầu thai? Chị Thất mới vừa xuống đây không lâu, vì sao đột nhiên muốn đi đầu thai? Có phải là do anh rể không cần chị không? Anh ấy làm sao có thể làm như vậy? Em sẽ đi nói thay chị".

Tôi kéo tay áo cô ấy, cầm tay cô ấy kéo lại, lau đi nước mắt trên mặt cô ấy nói: "Không phải là anh ấy không cần chị, là chị không cần anh ấy."

Chuyện của tôi, bọn họ dù sao cũng biết chút ít, cô Hai níu tay Mạc Thư Nhiên nhìn về phía cô ấy lắc đầu, rồi sau đó nói với tôi: "Cháu ngoan, cháu cần phải biết, có một số người, có một số chuyện, không phải cứ uống một chén canh Mạnh Bà là có thể giải quyết được"

Tôi gật đầu không nói gì, đứa con tôi nuôi dưỡng năm năm, bây giờ nói không còn là không còn nữa, kết cục này đối với ai cũng đều là nút chết, cả đời này cũng không giải quyết được, tôi không muốn tranh chấp với cô Hai, bởi vì tôi tin rằng chỉ cần uống canh Mạnh Bà, thì tôi có thể sẽ quên hết mọi thứ, bởi vì kiếp này không có thứ gì đáng giá để tôi mang theo cả.

Tính toán ngày tháng, tôi đến Qủy giới cũng đã bảy tám ngày rồi, trong thời gian này Qủy Vương cũng không đến tìm tôi, tôi vốn cũng không muốn gặp mặt anh, nhưng nếu như không có giấy ly hôn, thuộc hạ không cho tôi đi đầu thai, cho nên vì giấy ly hôn đó, tôi nhịn không được mà xông vào Minh Điện.

Thất Dạ nhìn thấy tôi ngược lại rất ôn hòa, ngoài việc không cho tôi vào Minh Điện ra, thì tôi nói gì anh ta cũng đồng ý, điều này làm cho người ta cảm thấy rất kỳ lạ , tôi vì sao không thể vào Minh Điện? Vì sao ? Anh ta sợ tôi vào làm gì chủ nhân của anh ta à?

Nghĩ đến thật tức giận, tôi cứng rắn, nói cái gì cũng phải vào cho được, Thất Dạ chịu không được mà quỳ xuống với tôi: "Thất nương nương, Qủy Vương thật sự không ở đây, nếu không người đợi ngài ấy trở lại, tiểu nhân sẽ bảo với ngài ấy đi tìm người có được không?"

Tôi nhìn về phía Thất Dạ, tên tiểu tử này coi tôi là con ngốc đấy à, không có ở đây, đây là lừa ai đấy?

Người đã không ở đây, vì sao không cho tôi vào nhìn thử? Rõ ràng chính là lừa tôi thật mà.

"Thất Dạ, tôi nói với anh, hôm nay anh không cho tôi vào, tôi cũng phải vào, rõ chưa? Anh ấy cho dù không ở Minh Điện, vậy tôi ở đây chờ cho đến khi anh ấy mới thôi, còn nữa, anh sau này đừng kêu tôi là Thất nương nương nữa, từ nay về sau, tôi không còn là nương nương nữa rồi."

Thất Dạ u oán ngẩng đầu nhìn tôi nói: "Thất nương nương, người đang nói nhảm gì vậy chứ! Qủy Vương thật sự không ở đây, người ở đây cũng không đợi được ngài ấy trở lại đâu, nơi này quái dị lạnh lẽo như vậy, người vẫn nên về trước đi, đợi ngài ấy trở lại, tôi cam đoan sẽ bảo cho ngài ấy đi tìm người"

Tôi không vui đạp anh ta một cước, không quan tâm anh ta đằng sau kêu la, trực tiếp xông vào Minh Điện của Qủy Vương, dọa cho Thất Dạ thậm chí bò trên đất đuổi theo tôi.

Qua nhiều lần, tôi bị anh ta bắt được, nhưng tôi không cam tâm, cũng không quan tâm đến tình cảm ngày xưa, đẩy anh ta ra, không quay đầu lại mà chạy vào Minh Điện.

Trong tẩm cung của Minh Điện, tôi sững sờ đứng tại chỗ, Thất Dạ đã lừa tôi, Qủy Vương đang nằm trên giường, vẫn không nhúc nhích, Thanh Cơ đang ngồi bên cạnh anh, lẳng lặng nhìn tôi.

"Cô đến rồi, cô còn đến làm gì? Anh ấy không muốn bị cô nhìn thấy bộ dạng anh ấy như vậy, cô đi đi!"

Đây chính là nguyên nhân anh không đến tìm tôi?

Tôi nhìn chằm chằm Qủy Vương trên giường, lúc anh ngủ từ trước đến giờ sẽ không mang mặt nạ, nhưng bây giờ anh nằm ở đó, không tháo mặt nạ xuống, cũng không cởi áo ngoài, tôi mơ hồ cảm nhận được hơi thở trên người anh giống như là chết rồi vậy.

Nhìn thấy Qủy Vương như vậy, lồng ngực tôi đau đớn không ngừng, thật sự khó chịu: "Anh ấy, anh ấy vì sao lại..."

Tôi hỏi có chút dư thừa, biết rõ anh vì sao lại thành như vậy, chỉ là tôi không muốn tin mà thôi, Diệm Thiên Ngạo, anh ở tầng cuối cùng dưới Địa Ngục rốt cuộc đã phải chịu những thứ gì mới có thể biến thành như vậy!

Thanh Cơ mặt không biểu cảm đứng dậy, cô ta đi đến bên cạnh tôi lạnh lùng nói: "Hà tất gì phải giả vờ hỏi nữa? Bỏ đi, cô đã đến rồi thì ở lại đi, có ý kiến gì không?"

Ở lại chăm sóc cho Qủy Vương, tôi đương nhiên không có ý kiến gì, chẳng qua tôi ngược lại cảm thấy người phụ nữ này rất có thành kiến với tôi. Nghĩ lại đây cũng là chuyện thường tình, đều là người phụ nữ của Diệm Thiên Ngạo, đường đường là Qủy Vương của Qủy giới, vì tôi mà biến thành bộ dạng như vậy, cô ta trách tôi cũng là chuyện hợp lệ phải.

Thanh Cơ đi rồi, Thất Dạ cũng ra ngoài rồi, anh ta ra ngoài điện canh giữ, đem việc trong điện giao lại cho tôi, cũng đem Qủy Vương giao lại cho tôi.

Tôi không biết phải làm gì, anh vẫn nằm trên giường yên tĩnh như thế, tôi cũng đứng bên cạnh nhìn anh!

Tôi đã nghĩ rất nhiều, nghĩ đến tình cảnh lúc chia tay, anh ôm con của tôi rời đi như vậy, trước mặt thì nói lời ngon tiếng ngọt với tôi, một giây sau thì cướp lấy con của tôi, đẩy tôi vào vực sâu vô tận, tôi thật sự muốn đánh anh một trận, nhưng nhìn thấy bộ dạng anh như bây giờ tôi lại không thể xuống tay được.

Tôi nỗ lực mà thuyết phục bản thân rằng bây giờ việc có thể làm là giúp anh hồi phục lại, đợi anh có thể chạy có thể nhảy rồi tôi sẽ sảng khoái mà đánh anh một trận, sau đó bắt anh viết giấy ly hôn, để cho tôi đi đầu thai.

Đúng, chính là như vậy!

Diệm Thiên Ngạo, tôi không muốn vướng mắc vào anh lần nào nữa, cả đời này cứ như vậy đi, kiếp sau cũng đừng gặp nhau nữa, lần này xem như là lần cuối cùng, anh nhanh tỉnh lại đi!

Tôi nhìn chằm chằm mặt nạ của Qủy Vương, hít sâu một hơi, mặc dù trong lòng đã hạ quyết tâm nhưng tôi vẫn có chút không nỡ, muốn nhìn mặt anh lần cuối, nhưng khi tôi vừa mới chạm vào mặt nạ của anh thì cổ tay tôi bị anh nắm chặt.

Tôi cho rằng anh tỉnh lại rồi, phát hiện anh vẫn nhắm mắt như cũ! Da đầu tôi tê dại, không phải chứ, Qủy Vương cũng sẽ là xác chết vùng dậy à? Điều này thật sự rất dọa người đó!

"Cút mau!"

Một lúc lâu, sau khi trong miệng anh yếu ớt phun ra hai chữ thì bỏ tay tôi xuống, tôi nhìn tay anh hạ xuống, cảm thấy cả người trong nháy mắt không tốt lắm.

Đồ khốn kiếp! Rõ ràng ý thức vẫn thanh tỉnh, thế mà mất mở mắt ra để nói chuyện cũng không nhúc nhích, tôi còn cho rằng anh ta đáng chết, thế mà làm tôi như một tên ngốc ngồi lâu như vậy,

Tên khốn kiếp này sẽ không phải cố ý giả bộ chết để chỉnh tôi chứ, anh hối hận đã cứu tôi nên muốn chính tôi đến chết phải không? Làm ơn đi, tôi nếu dám nghĩ như vậy, thì tôi đã tính toán nợ của đứa con với anh rồi, tôi cũng không đối với anh như vậy, anh còn đảm tính toán với tôi, bây giờ tôi muốn bóp chết anh rồi, để cho anh chết cho xong luôn di.

Nghĩ đến đây, tôi nhịn không được mà tức giận mắng to: "Diệm Thiên Ngạo, anh ép tôi đủ rồi, nếu như không chết thì mau bò dậy cho lão nương, mau mau viết giấy ly hôn cho tôi, để tôi đi".

Tôi cảm thấy anh có thể nắm chặt lấy cổ tay tôi thì nói rõ rằng anh vẫn không đến nỗi lực bất tòng tâm được, viết mấy chữ cũng không thành vấn đề gì. Nghĩ đến anh thà rằng giả chết ở đây cũng không muốn đến tìm tôi giải thích, cũng không đến an ủi, thậm chí câu xin lỗi cũng không có, tôi hận đến mức tức chết rồi, chẳng lẽ con của chúng tôi nên bị đối xử như vậy hay sao?

Qủy Vương quay đầu, anh kinh ngạc nhìn tôi, hụt hơi hỏi: "Sao, sao lại là em?"

Ầm một tiếng, tôi cảm thấy cả người tôi bị tức chết rồi: "Không phải tôi thì còn có thể là ai? Anh sẽ không bởi vì nhìn thấy không phải là Thanh Cơ nên thất vọng à? Hay là nói anh căn bản không muốn gặp tôi ? Được lắm, anh bây giờ lập tức ngồi dậy viết giấy ly hôn cho tôi, tôi mời người đến giúp anh, lấy được giấy ly hôn, tôi tuyệt đối sẽ không quấn lấy anh nữa."

Qủy Vương quay đầu nhìn lên trần nhà, thở một hơi nói: "Giấy ly hôn? Đừng nghĩ nữa!"

"Anh!" Tôi bị câu nói qua loa này của anh mà kích thích, cũng không quan tâm tình hình bây giờ của anh ra sao, tôi tức giận gào thét với anh : "Diệm Thiên Ngạo anh nghe đây cho tôi, anh phải viết giấy ly hôn cho tôi, tôi muốn đầu thai, nghe rõ chưa? Tôi muốn đầu thai! Nếu như anh không viết cho tôi, không cho tôi đầu thai thì tôi sẽ náo loạn cả Qủy giới này sống không yên ổn, không tin anh đợi đó mà xem!

Qủy Vương ừ một tiếng, tương đối bình tĩnh nói: "Tùy em! Giấy ly hôn, không có!"

Vừa nhìn thấy bộ dạng của anh, lòng tôi đau muốn chết, cảm thấy anh biến thành như vậy hơn nữa là có liên quan đến tôi, tuy tôi có ác cảm với anh, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, không thể nhập lại thành một được, định chăm sóc anh khỏe rồi, tôi sẽ đi đầu thai, nhưng bây giờ , tên khốn kiếp này vừa mở mắt thì cái gì cũng không đổi, vẫn là tính tình như vậy, tôi cũng mặc kệ luôn!

Bằng mọi thứ làm cho tôi tức chết, tôi thật không hiểu nổi, chẳng lẽ mạng của anh khác với tôi hay sao? Không làm cho đối phương chết thì không chịu bỏ qua?

Tôi nhìn chằm chằm anh, càng ngày càng tức giận, dứt khoát đừng qua lại nữa thì được rồi.

"Phải, ngài là ông chủ lớn ở đây, mọi thứ do ngài định đoạt! Ngài đã không chết mà còn sống tốt, vậy thì tôi đi! Tôi tìm Thanh Cơ đến hầu hạ ngài, dù sao, tôi vẫn là câu nói đó, giấy ly hôn anh không viết cũng phải viết, tốt nhất là ngoan ngoãn viết đi, nếu không tôi đi tìm Thiên Đế, xem anh ta có viết cho tôi không!"

Theo tôi biết, thời xưa quả thật có câu chuyện huynh trưởng viết giấy ly hôn giúp, cho nên tôi nghĩ kĩ nếu như tên chết tiệt kia sống chết không đồng ý vậy tôi sẽ đi tìm Thiên Đế, sẽ có biện pháp cầm được giấy ly hôn mà đi đầu thai.

Qủy Vương bị tôi chọc giận, nhất thời từ trên giường ngồi dậy, có thể là do động quá mạnh, mà động đến vết thương, cả người anh run lên một chút, qua một lúc mới thở hổn hển nói: "Em, người phụ nữ ngu ngốc kia, ta vẫn chưa chết, em tìm Thiên Đế viết hưu thư!"

Ách! Những lời này nghe sao mà không được tự nhiên lắm, giống như tôi muốn nguyền rủa anh vậy! Tôi từ trước đến giờ chưa từng nghĩ như vậy, tôi nếu thật sự muốn anh chết thì tôi đến đây làm gì chứ!

Haiz! Nhìn bộ dạng của anh, ở tầng cuối cùng của Địa Ngục chịu không ít khổ cực rồi, hơn nữa vết thương không nhẹ, nói chuyện đều phải dùng sức, tôi nếu gây sự với anh lúc này, lỡ như anh không chết ở Địa Ngục mà ngược lại bị tôi chọc giận mà chết ở trên giường, như vậy không phải tôi uổng công chết một lần sao.

Thế là, tôi nhẹ giọng lại nói: "Tôi cũng không muốn tìm anh ta đâu, anh tự mình viết không được sao! Bây giờ, đừng nói chuyện, nằm xuống nghỉ ngơi tốt đi, thật là, bây giờ đi ngủ làm sao còn mang mặt nạ , không cảm thấy khó chịu sao?"

Ngoài miệng thì muốn trách móc anh, như thật ra trong lòng đã mềm nhũn rồi, tôi vốn dĩ không phải là người tâm địa sắt đá, anh bởi vì tôi mà bị thương thành như vậy, trong lòng mà chán ghét cũng sẽ không đối xử với anh như lúc này.

Qủy Vương ngược lại bị chọc giận, anh nhìn về phía tôi nghiến răng nghiến lợi nói: "Em có nói ngàn vạn lần thì ta vẫn là câu nói đó, em đã đến đây thì hãy sống tốt đi, nếu không ta sẽ cho em là cố tình gây sự"

Thật sao, cố tình gây sự là anh chứ không phải tôi.

Tôi bây giờ không cãi với anh là không muốn người ta đồn nhảm, tôi cắn răng, nói không vừa ý anh nửa câu, tôi cũng lười nói thêm. Tôi tiến về trước trực tiếp đè ngực anh, đem anh nằm xuống giường.

Thế mà tôi tưởng tôi đẩy anh được, nhưng ngược lại anh vẫn ngồi im không nhúc nhích, nhìn chằm chằm tôi nói từng chữ: "Em thật sự tàn nhẫn với ta như vậy, muốn rời khỏi ta?".

Tôi do dự, vẫn là không trả lời câu hỏi của anh, chỉ là thản nhiên nói: " Trước tiên nằm xuống giường nghỉ ngơi đi! Tôi không muốn anh chết, vì anh chết rồi sẽ không có ai viết giấy cho tôi nữa! Tôi không muốn bởi vì việc này mà không còn cách nào đầu thai nữa. Diệm Thiên Ngạo, anh nếu như muốn tốt cho tôi thì đừng làm hại tôi nữa được không? Dù sao bây giờ Chung Nhược Hi cũng sống lại rồi, tâm nguyện của anh cũng đạt được, thì hãy thả tôi đi!".

Chuyện tôi nói là thật lòng, đứa con là khoảng trống lớn nhất giữa tôi và anh, tôi không vượt qua nối ngăn cách này, cũng không muốn tiếp tục ở cùng với anh, đây đã không phải là vấn đề tha thứ hay không tha thứ nữa rồi.

Qủy Vương im lặng, đột nhiên ôm tôi vào trong ngực của anh, trong nháy mắt tôi nghe thấy tiếng hít sâu, tôi nhất thời không dám lộn xộn, cũng không dám giãy giụa, sợ không cẩn thận làm đau anh: "Người đã lớn như vậy rồi, không chịu được thì đừng cậy mạnh, tính cách đã như vậy thì đừng ương ngạnh nữa, muốn ương ngạnh thì đợi sức khỏe tốt rồi hãy nói!"

Qủy Vương không quan tâm lời tôi nói, anh đặt cằm mình trên đỉnh đầu tôi nhẹ nhàng nói: "Mạc Thất, cho ta chút thời gian, ta nhất định sẽ toàn tâm bù đắp cho em, nếu như đến lúc đó em vẫn không muốn ở lại bên cạnh ta nữa thì ta sẽ để em đi."

Nghe ra được sự chân thành trong lời nói của anh, nhưng anh bù đắp cái gì, anh làm thế nào để bù đắp nỗi đau mất đi đứa con của tôi?

Trong lòng tôi khó chịu tự giễu, mà thôi, dù sao anh không thấy Hoàng Hà thì tâm vẫn chưa chết, không đến phút cuối cùng thì anh vẫn không viết giấy ly hôn cho tôi, anh đã muốn giằng co như thế, vậy thì cứ giằng co đi! Chỉ cần trong lòng tôi rõ là được, có những thứ mãi mãi sẽ không bù đắp được nữa.

Nghĩ thông suốt, trong lòng cũng thoải mái không ít, tôi thản nhiên nhìn anh nói: "Biết rồi! Anh buông tôi ra trước đã, bây giờ tôi đã là một người chết, cũng không già đi, anh muốn giằng co như thế, vậy thì tùy anh, mười năm, hai mươi năm, một trăm năm, tôi vẫn là bộ dạng như vậy, sẽ không trải qua sinh lão bệnh tử, cũng sẽ không tan thành mây khói, tôi có nhiều thời gian để tiêu tốn cùng anh, cho đến khi nào anh viết giấy ly hôn thì thôi."

Tôi rũ mắt xuống đợi anh tức giận trả lời tôi, đợi hồi lâu cũng không thấy, đến khi cảm thấy nặng trên vai, đầu của anh đã dựa vào vai tôi, tôi gọi anh mấy tiếng, anh cũng không trả lời tôi, sẽ không phải là hôn mê đấy chứ!

Không dám khinh thường, tôi đỡ cả người anh, đem anh cẩn thận nằm xuống giường, cảm thấy tên khốn kiếp này lúc không nói chuyện thì bầu không khí giữa hai chúng tôi vẫn tốt hơn một chút, ít nhất sẽ không cãi lộn, làm khó chịu đối phương.

Trong tẩm cung không có người khác, tôi cũng không muốn bỏ anh lại mà rời đi, tôi lẳng lặng ngồi bên cạnh anh. Phần lớn thời gian đều là anh trong trạng thái hôn mê, ngẫu nhiên cũng sẽ tỉnh lại nhưng cũng chỉ dừng lại ở động tác nhỏ mở mắt mà thôi.

Một thời gian rất lâu, tôi không nhúc nhích nhìn chằm chằm anh, lại suy nghĩ lung tung, cảm thấy anh ngủ như vậy giống như là không có thở, vừa nghĩ đến đây tôi xem xét hơi thở của anh, cảm thấy anh vẫn còn thở tôi mới yên tâm trở lại.

Lúc buồn chán tôi hỏi Thất Dạ, tầng cuối cùng của Địa Ngục rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ, vì sao lại làm cho người ta biến thành như vậy?

Thất Dạ một gương mặt đau khổ nói với tôi, mỗi một tầng Địa Ngục đều có hình phạt không giống nhau, tầng mười tám là tổng hợp tất cả hình phạt lại, phạm nhân bị nhốt trong đó mỗi giờ mỗi khắc đều phải chịu đựng hình phạt của mười tám tầng Địa Ngục, hơn nữa còn là luân hồi không ngừng, không phải thứ mà phạm nhân bình thường có thể chịu được, cứ một vòng luân hồi thì sẽ tan thành mây khói.

Trời ơi, tôi không khỏi cảm thán trong lòng, chịu đựng hình phạt của mỗi một tầng, hay là mỗi giờ mỗi phút đầu thay phiên nhau, đây cũng thật sự tàn nhẫn quá rồi! Nếu như tôi không đi tìm Thiên Đế, thì tên kia sẽ không phải.

Tôi không dám nghĩ nữa, dù sao bây giờ anh vẫn còn sống đi ra.

Qủy Vương mỗi ngày đều thay đồ, nhưng mỗi lần đều không cho tôi hầu hạ bên cạnh, cũng không biết anh nghĩ như thế nào, trước đây anh vẫn luôn muốn tôi mỗi ngày đều nhìn thân thể trần trụi của anh, nhưng bây giờ lại thủ thân như ngọc, không chỉ không cho tôi hầu hạ thay đồ mà còn không cho tôi chạm vào mặt nạ của anh, mỗi lần đều là đợi anh thay xong đồ rồi tôi mới được đi vào,

Tuy trong lòng tôi hoài nghi, nhưng cũng không cảm thấy có gì không tốt, chỉ là đợi ra ngoài rồi thì suy nghĩ lung tung. Trước đây anh thay đồ đều rất nhanh, bây giờ còn chậm hơn so với ốc sên, tôi nghĩ sức khỏe bây giờ của anh đã suy cùng lực kiệt rồi.

Mọi việc trước đây của Qủy Vương tôi biết rất ít, nhưng đến đây rồi cả ngày đều không có việc gì làm, thứ nhìn thấy cũng nhiều rồi, phát hiện có rất nhiều cảnh tượng cổ quái, đặc biệt là linh hồn ở đây sẽ hô hấp, việc này làm cho người ta khó mà lý giải được.

Tôi tìm đến Thất Dạ để hỏi rõ ràng, cho rằng trong này còn có bí mật lớn gì, kết quả là bởi vì thói quen khi còn sống mang theo xuống đây, tôi không còn lời nào để nói. Hơi thở hít vào cùng với thở ra đều lạnh như băng, đến đây đổi hay không đổi cũng không sao cả, dù sao thở hay không thở cũng đều không chết được.

Ngày này, tôi đợi đến khi Qủy Vương thay đồ xong thì tiến vào, tôi mới mở cửa thì nhìn thấy Thanh Cơ đang đi về phía này, tôi cứ thế tiến vào, chỉ là mở rộng cửa ra, ngồi xuống bên cạnh tiếp tục đọc sách.

Sau khi Thanh Cơ tiến vào cũng không để ý đến tôi, chỉ là đi đến bên cạnh Qủy Vương để nói công việc, hai người họ hỏi đáp rất bình thường không có một chút tình cảm nào, chỉ là nhìn thấy trong mắt của Thanh Cơ là thâm tình như nước, chỉ tiếc tên chết tiệt kia coi như không thấy, không biết là thật sự không thấy hay là có tôi ở đây cho nên không dám.

Hai người họ nói chuyện cũng không kiêng dè tôi, nghe họ nói chuyện , tôi lại đọc sách không vào, không biết tôi cố chấp thế nào, chính là rất để ý đến việc này, trong lòng nghĩ nếu như tên kia cũng thích người phụ nữ kia thì tốt rồi, như vậy đợi sau khi tôi đầu thai, không có tôi và Chung Nhược Hi bên cạnh, anh cũng sẽ không cô đơn nữa!

Thanh Cơ ngồi một lát rồi rời đi, cô ta sau khi đi rồi, tinh thần Quy Vương thoạt nhìn tốt lên không ít, luôn dựa vào đầu giường, không có kêu mệt mà nằm xuống.

Tôi cúi đầu tiếp tục lật quyển sách cổ của cô Hai đưa tới, vẫn không chớp mắt thì nghe thấy anh gọi: "Qua đây"

Đầu tôi cũng không ngẩng lên nói: "Nói đi, có chuyện gì? Tôi nghe là được rồi"

Một trận ho khan vang lên, tôi nhất thời bỏ quyển sách chạy đến bên cạnh anh, lo lắng hỏi: "Chỗ nào không thoải mái?"

"Không có! Chính là muốn kêu em đến ngủ với tôi!"

Qủy Vương nhân cơ hội kéo tôi vào ngực anh, dựa vào ngực anh, tim tôi không khỏi đập nhanh hơn: "Anh vẫn còn chưa khỏe, tôi ngồi bên cạnh là được rồi, anh mau ngủ đi."

Cố ý nghe không hiểu anh nói cái gì, tôi muốn đứng dậy rời khỏi, anh ngược lại ôm chặt lấy tôi: "Ta muốn em ngủ bên cạnh ta."

"Tôi không muốn! Bây giờ tôi đã là một người chết rồi, ai không ngủ không có quan hệ, muốn ngủ thì anh tự mình ngủ đi"

Vừa nghe tôi nói không muốn, Qủy Vương buông lỏng tay ra, cũng không cứng rắn nữa, chỉ là lúc nghiêng người ho khan lên mãnh liệt, tôi trợn mắt với lưng của anh, ho cũng thật là giống, anh không làm diễn viên thì thật đáng tiếc.

Tôi mềm lòng cởi giày ra, nằm xuống bên cạnh anh: "Được rồi, đừng ho nữa, ho nữa thì phổi cũng bị anh ho ra ngoài luôn đấy, mau ngủ đi!"

Tôi vừa mới quay lưng lại, thì anh đã xoay người ôm chặt tôi vào ngực, lưng tôi dán chặt vào ngực của anh, cảm giác này quá quen thuộc rồi, giống như trở lại trước kia, lúc đó tôi vẫn là một người lệ thuộc và tín nhiệm với anh, đối với anh thật sự là tình yêu đơn thuần.

Không muốn để bản thân nghĩ dư thừa nữa, tôi tìm đề tài nói chuyện: "Anh sao cam lòng đem Chung Nhược Hi giao cho Trần Dương, anh rõ ràng biết anh ta là Cô Tinh chuyển thế, bọn họ ở cùng nhau sẽ không hạnh phúc, anh đã cứu sống cô ấy, thì nên để bên cạnh anh mới đúng chứ"

Qủy Vương chạm cổ của tôi nhẹ nhàng nói: "Đây không phải là việc ta có thể làm chủ được, bản thân cô ta muốn tự tìm cái chết thì ta có thể làm thế nào được? Trần Dương hủy đi kí ức của cô ta, đời này đối với cô ấy trải qua sẽ tốt hơn một chút."

"Thì ra là anh bị cô ta vứt bỏ, xem ra anh thật sự không tốt như Trần Dương!"

Qủy Vương không vì tôi cười nhạo mà tức giận, anh dùng chóp mũi tinh nghịch chạm cổ tôi, tương đối bình tĩnh nói: "Có lẽ là vậy đi! Ta sớm đã không quan tâm những thứ này rồi, chỉ cần cô ấy còn sống thì tốt rồi! Mạc Thất, trong lòng của em, ta có phải là rất xấu xa, không bằng Trần Dương hay không?"

Hơi chịu không được một Qủy Vương như vậy, tôi bĩu môi không muốn trả lời anh! Tôi một chút cũng không hiểu rõ Trần Dương kia, anh ta đối với tôi là kiểu như có lợi mới làm, đối với tôi không tốt cũng không xấu, nói chung là một người quá nguyên tắc, làm việc hay đối xử với người khác đều không bao giờ nói chuyện tình cảm vào, dùng tư duy của người hiện đại mà nói, anh ta chính là một người không nói lý lẽ được, cho nên không có gì để so sánh cả.

"Vì sao không trả lời ta?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top