ZingTruyen.Top

Quỷ hôn ( phần 2 )

CHƯƠNG 268-269

HoDiep90

 "Vâng! Anh không được gạt em, nếu không thì em sẽ không gặp anh nữa!"

Nghe giọng điệu của Mạc Thư Nhiên giống như rất thỏa mãn, tôi đợi ở bên ngoài một lát, đến khi không nghe thấy tiếng động bên trong mới đẩy cửa đi vào.

Cô gái nhỏ đang nằm trên giường cười trộm, sau khi thấy tôi vào thì vội bò dậy hỏi: "Sáng nay chị đi đâu vậy, lúc nãy anh ấy đã tới đây!"

Tôi gật đầu, sợ cô ta lại kể chuyện giữa bọn họ, vừa vén chăn lên vừa nói: "Vậy không phải rất tốt sao? Cô yên tâm đi, tôi ngủ trước đã, đợi tôi dậy rồi nói sau."

Tôi kéo chăn trùm lên đầu, ai biết cô gái nhỏ này giống như uống phải thuốc kích thích, hai tay luồn vào chăn, chọc tôi nhột: "Đừng mà! Chị nói chuyện với em một lát rồi ngủ sau! Em kể chị nghe, anh ấy đã đồng ý năm sau đến đón em, ban nãy anh ấy còn chủ động hôn em!"

Hóa ra chỉ hôn thôi, không làm chuyện gì khác! Ừm, hôn một cái sẽ không mất nhiều thời gian, nhưng nếu hôn thôi thì sẽ mất khá nhiều thời gian.

Tôi bị cô ta làm phiền, dứt khoát bò dậy dựa vào đầu giường hỏi: "Chỉ như vậy cô đã thấy vui vẻ rồi sao? Cô gái nhỏ, cô xem bây giờ cô mới bao nhiêu tuổi, lại bị đàn ông đầu độc như vậy, chậc chậc, về sau phải làm sao đây? Tôi thấy cô đúng là hết thuốc chữa rồi!"

Mạc Thư Nhiên che miệng không giấu được nụ cười trên môi: "Đúng vậy, như vậy em cũng thỏa mãn rồi, hơn nữa em cũng không muốn người khác cứu em, như thế này rất tốt!"

Được rồi! Cô gái nhỏ cảm thấy tốt là được rồi! Chỉ là chết ở độ tuổi này, xuống Địa phủ cũng không lớn lên, hy vọng cô ta không cảm thấy hối hận về điều này!

Vận mệnh chính là như vậy, con người đạt được điều gì đó chắc chắn sẽ mất đi một thứ, đây là một quy luật tất yếu, một sự cân bằng. Nếu lòng người mất đi sự cân bằng, sẽ nảy sinh sự cố chấp, hy vọng đến lúc đó, cô gái nhỏ vẫn có thể nghĩ thoáng như bây giờ!

Sau đó tôi ngủ thiếp đi, khi thức dậy đã là buổi trưa rồi. .

Tôi dọn dẹp một chút rồi chạy đi tìm ông ba, bây giờ Mạc Thư Nhiên giống như người hầu của tôi vậy, tôi đi đâu có ta cũng đi theo, không rời nửa bước.

Buổi sáng thắp một nén nhang là việc làm mỗi ngày của nhà ông ba, tôi ngồi trong sân đợi ông, bà ba đang bận rộn trong bếp, khi thấy chúng tôi đến đây bà rất vui, chào hỏi chúng tôi rồi bảo lát nữa ăn cơm cùng bà.

Sau khi ông ba thắp nhang xong, tôi kéo ông đi qua một bên kể chuyện tối qua cho ông nghe. Ông ba bảo tôi đừng lo lắng, ông nói chỉ cần con quỷ kia không hại cậu bé sẽ không sao, hơn nữa ông còn nói cho tôi biết một bí mật, thằng nhóc Thành Khiêm kia có con mắt âm dương bẩm sinh, có thể nhìn thấy những thứ người khác không nhìn thấy, đây là thiên phú trời cho, nếu sau này cậu bé có thể đi theo con đường gia truyền, đương nhiên sẽ rất tốt, còn nếu không muốn cũng không ép buộc.

Hóa ra là như vậy, thằng nhóc đó là mắt âm dương trời sinh, có thể nhìn thấy quỷ, cho nên khi cậu bé nhìn thấy ông lão đáng thương đó, mới cho ông ấy ăn, cậu bé còn nhỏ tuổi đã hiểu chuyện như vậy, có được tấm lòng lương thiện này thật không dễ dàng.

Ồ! Không đúng!

Nếu Mạc Thành Khiêm có mắt âm dương trời sinh, sao có thể không nhìn thấy Quỷ Vương Dạ Quân và Vĩnh Hiên chứ? Chẳng lẽ hôm đó cậu bé giả vờ nói vậy sao, làm bộ như không nhìn thấy gì, woa, nếu vậy thì đứa bé này không đơn giản!

Ông ba vừa nghe vậy thì cười hai ha, phun ra một làn khói nói: "Đứa bé Thành Khiêm này trưởng thành hơn rất  nhiều so với các bạn cùng lứa, cộng thêm việc mình có điểm khác biệt, giả ngốc cũng là điều bình thường, cậu bé có tâm tư kín đáo, cho dù nhìn thấy cũng làm bộ như không biết, cứ như vậy, người khác sẽ không biết bí mật của cậu bé! Ông thấy có lẽ vợ của lão hai cũng không biết điều này! Số phận con người là do trời định, tương lai như thế nào, còn phải xem đứa bé này chọn con đường nào?"

Ông ba nói những lời này rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng tôi lại thấy rất phức tạp.

Tôi cảm thấy đứa bé Thành Khiêm này chưa hẳn đã mắc cỡ hướng nội như bên ngoài, lần trước cậu bé đột nhiên nối giận với Mạc Thư Nhiên, chắc chắn là có nguyên do. Quả thật tính cách của cậu bé khá kỳ lạ, cậu bé mới bảy tám tuổi đã chịu đựng những điều mà bạn cùng lứa không thể chịu đựng được, có lẽ cuộc sống của cậu bé cũng có giai đoạn hỗn loạn! Nếu không thì tại sao bây giờ cậu bé có thể bình tĩnh đối mặt với ma quỷ như vậy, còn cho bọn chúng ăn, hoàn toàn không hề sợ hãi!

Với sự hiểu biết này, đương nhiên những quan điểm lúc trước của tôi về Mạc Thánh Khiêm đã có sự thay đổi.

Nhân lúc Mạc Thự Nhiên ăn cơm, tôi đi dạo quanh nhà ông ba. Lâu rồi không tới đây, tôi nhớ sau nhà ông bà có một sườn núi, đứng trên đó có thể nhìn thấy phong cảnh phía sau núi, tôi nhớ tới trên sườn núi nhỏ đó có rất nhiều ngôi mộ, người có thể xây nhà ở đây phải can đảm đến thế nào, tôi tính toán hết những người trong thôn, có lẽ chỉ có mình ông Ba mới có lá gan này! Nghĩ đến đã thấy sợ, phía sau là ngôi mộ, buổi tối có thể ngủ ngon được à?

Tôi đi vòng qua sườn núi, ở đây gần như không có người ở, không ai muốn tiếp xúc với người chết, huống hồ những ngôi mộ này đã theo năm tháng, không ai biết nó đã được xây dựng từ , khi nào,

Ở đây vốn là một nơi đáng sợ, đột nhiên vang lên tiếng bước chân, dọa tôi phải giật mình!

Tôi dừng bước trốn sau một cái cây nhìn về phía phát ra tiếng động, chỉ thấy một bóng đen từ trong bụi có chui ra, không biết anh ta dẫm lên thứ gì, ngã nhào xuống đất, sau đó lăn đến trước mặt tôi.

Tôi vội che miệng lại, không để mình phát ra tiếng, nhìn chằm chằm người nằm trên đất nửa ngày, sau khi xác định đây là người, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Đây là một người đàn ông, mặc một chiếc áo khoác sẫm màu, trên quần dính đầy bụi bẩn trộn với bùn đất tỏa ra một mùi kỳ lạ. Trên giày cũng toàn bùn đất, trên người cũng có vết thương, trên mặt cũng dính bụi bẩn và bùn đất, không nhìn thấy rõ tướng mạo.

Đại khái có thể đoán được người này vẫn còn trẻ, không quá 40 tuổi, thân hình cao lớn, cao khoảng 1m8, trên người có máu, không thể xác định thân phận.

Tôi đá nhẹ vào người anh ta mấy lần, nhưng anh ta không đáp lại, hơi thở dồn dập, xem ra bị thương không hề nhẹ. Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể chạy về tìm ông ba giúp đỡ.

Ông ba vừa nghe đã mặc thêm áo khoác, cùng tôi chạy ra ngoài: "Bảo bối ngoan à, năm mới rồi mà cháu còn làm gì vậy? Cứ chuyện nọ nối tiếp chuyện kia, cháu đừng đi ra ngoài gây rắc rối nữa!"

Đúng vậy! Mùng một thì có người chết, mùng hai thì gặp người lạ, năm nay thật sự là muôn màu muôn vẻ!

Ông ba cùng tôi đi ra sau núi, sau khi tìm thấy người đó, đầu tiên để tay thăm dò hơi thở của anh ta, vẫn còn thở.

Tôi nhớ lúc tôi đi người này đang nằm sấp, sao bây giờ lại nằm ngửa rồi?

Trên mặt người này đều là màu đen, tôi tới gần cũng không nhìn ra là thứ gì.

Ông ba ngồi xổm trên đất, tới gần người đàn ông này hít một hơi, mặt ông lập tức thay đối: "Cậu đã làm gì vậy?"

Nghe giọng điệu của ông ba, tôi càng thấy chuyện này không đơn giản, ông nói rất khó nghe, trong giọng nói còn mang theo vẻ không khách khí.

Người đàn ông há miệng thở hổn hển, anh ta đột nhiên nắm tay ông ba yếu ớt nói: "Cứu tôi, cứu bạn tôi!"

Ông ba nghiêm mặt nói: "Nhìn dáng vẻ của cậu, cậu đi trộm mộ đúng không? Đã xảy ra chuyện gì, nếu cậu không nói, tôi không có cách nào để cứu cậu!",

Ôi! Bình thường người trộm mộ chỉ thấy trong phim hoặc trong tiểu thuyết, bây giờ lại được nhìn thấy tận mắt .Trời ạ, mấy người này cũng thật là, năm mới còn đi đào mộ tổ tiên người khác, thật không có đạo đức!

Nghĩ tới đây, tôi không muốn quản nữa, mấy người này đúng là muốn chết, nếu mạng lớn còn có khả năng sống để đi ra ngoài, nếu đoản mệnh, vậy coi như một đi không trở lại, thật không hiểu nổi mấy người này đang nghĩ gì, vì tiền mà không cần mạng nữa sao?

Có điều, nhìn có vẻ người này bị thương rất nặng, trộm mộ có cần như vậy không? Chẳng lẽ người này đã gặp phải loài vật nguy hiểm nào sao? Hay là đã chạm vào thi thể, đánh tráo thi thế, bị cương thi đánh thành như vậy?

Tôi đã từng nhìn thấy cương thi, lúc đó chẳng phải ông cả đã biến thành cương thi sau bị người sống chạm vào sao, nhưng hình như đâu có lợi hại như vậy!

Người đàn ông khó khăn nuốt nước bọt, nói: "Đúng vậy! Ông lão, cầu xin ông hãy cứu chúng tôi!"

Cái gì! Người chết vì tiền chim chết vì ăn, nhưng cũng không chơi cách thức như vậy!

Nếu không phải thấy người này đang bị thương, tôi sớm đã đá bay anh ta đi rồi, kẻ trộm mộ nói trắng ra là kiếm tiền từ người chết, phần lớn những món đồ tốt trong tiệm đồ cổ  đều được trộm từ mộ, đem bán đi kiếm được một khoản tiền từ tay ông chủ tiệm đồ cổ, sau đó ông chủ tiệm lại bán ra ngoài với giá tăng gấp mấy lần.

Không nói đến giá trị của những món đồ mang ra khỏi mộ, bản thân những món đồ này đều mang theo sát khí, nếu gặp phải người chủ lợi hại, hậu quả có thể mất mạng, không chỉ mình gặp xui xẻo, mà còn liên lụy đến người nhà.

Ông ba bấm tay tính toán, rồi hỏi người đàn ông: "Cậu không phải người trong thôn chúng tôi, cậu là ai?"

Người đàn ông gật đầu, chưa kịp trả lời đã ngất xỉu.

Ông ba bảo tôi gọi người tới giúp, nhưng năm mới người trong thôn đều đi thăm người thân, không ai muốn quan tâm đến chuyện này, nhưng cũng có người tốt bụng đồng ý ra tay giúp đỡ, làm việc tốt trong năm mới sẽ tích thêm công đức.

Tôi dẫn ba người đàn ông đi tới sườn núi, để hai người đưa người đàn ông đã bị thương kia trở về thôn, người còn lại thì đi cùng tôi và ông ba ra sau núi, theo hướng lao ra của người đàn ông kia, ông ba cảm thấy có lẽ anh ta trốn ra từ sau núi, cho nên muốn đi tới nơi này xem trước.

Người đàn ông đi cùng với chúng tôi là người họ Triệu, tên anh ta nghe rất vui, đó là Triệu Thu Hoạch, là tên lưu manh hơn 30 tuổi, trong nhà vẫn còn một mẹ già, bởi vì nhà quá nghèo, cho nên không có cô gái nào đồng ý gả cho anh ta. Điểm thứ hai là bản thân Triệu Thu Hoạch lại là người ăn khỏe nhưng lười làm, cả ngày chỉ chơi bời lêu lổng, không khác gì tên vô lại, cho nên người trong thôn không muốn quay lại với anh ta.

Đường đi ra sau núi ngày càng hẹp, có nhiều chỗ chỉ có thể đi qua một người.

Tôi là con gái nên đi chính giữa, ông ba đi trước còn Triệu Thu Hoạch thì đi sau tôi.

Triệu Thu Hoạch dáng người to lớn, lúc đi trên đường phát ra tiếng dậm chân bịch bịch, tiếng hít thở nặng nề, nghe rất khó chịu: "Em gái, năm nay em bao nhiêu tuổi?".

Nghe giọng điệu này không được thích hợp cho lắm, nhưng tốt xấu gì anh ta cũng do tôi tìm đến giúp, tôi không nên làm anh ta xấu hổ, ngộ nhỡ anh ta mất hứng nói không làm nữa thì sao? Vì vậy tôi lễ phép đáp lại: "Năm nay em 19 rồi."

Triệu Thu Hoạch cười hì hì, tôi không có hảo cảm với người này, nhất là ánh mắt anh ta nhìn tôi, làm cho người khác cảm thấy buồn nôn, cả người giống như sắc quỷ đầu thai, thô tục đòi mạng. Anh ta thấy tôi đáp lại thì lôi kéo làm quen nói: "Tôi nghe người trong thôn nói, em không đi học đại học, tại sao vậy? Có phải em đã có người yêu rồi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top