ZingTruyen.Top

Quỷ hôn ( phần 2 )

CHƯƠNG 240-241

HoDiep90

Không làm bạn còn có thể làm gì chứ? Người xa lạ à, không thể nào đâu! Đã quen biết làm sao làm người lạ được?

Không đối địch với cô ta, tôi lại không hiểu! Anh để tôi bị Vương phi giết chết? A, có lý. Vương phi biết tính toán thâm sâu như vậy, với cả tính như tôi thì nhất định sẽ bị cô ta gài bẫy cho, ở đây, ngoại trừ Quỷ Vương Dạ Quân, chính là thiên hạ của Vương phi, cô ta giỏi về ngụy trang, chơi tâm lý chiến, xảy ra chuyện cũng sẽ không có ai nói cô ta không phải. Cho nên đối địch với cô ta, tôi cơ bản chính là kết quả bị giết trong giây lát.

Nghĩ tới đây, tôi cũng lười tính toán tới chuyện trước kia, lau nước mắt hỏi: "Vậy ở đây tôi còn có thể đắc tội ai?"

Người này che chở Vương phi như vậy, sẽ không phải là sợ cô ta chứ! Tôi lặng lẽ quan sát Quỷ Vương Dạ Quân, nhìn dáng vẻ kia của anh cũng không giống như kẻ ăn bám, sợ phụ nữ!

Quỷ Vương Dạ Quân nhướng hàng lông mày rậm hỏi: "Ngoại trừ cô ta, em còn muốn đắc tội với ai?"

Tôi không chút nghĩ ngợi chỉ tay vào ngực anh nói: "Anh! Bây giờ người tôi muốn đắc tội nhất chính là anh!"

Quỷ Vương Dạ Quân không hề cười, anh nắm lấy ngón tay của tôi ở trong lòng bàn tay, bất đắc dĩ nói: "Em đừng làm loạn nữa, ta đang nghiêm túc đấy. Sau này bất kỳ thời điểm nào em cũng không nên đi đắc tội Vương phi."

Còn là Vương phi, chuyện này còn xong chưa à!

"Chuyện này xem như là kết thúc rồi! Anh có thể đưa tôi trở về được chưa? Tôi không muốn ở nơi u ám khủng khiếp này"

Quỷ Vượng Dạ Quân nhìn lướt qua xung quanh, khóe miệng nhếch lên hỏi: "Khủng khiếp sao? Rất tốt mà!"

Không đợi anh nói xong, bên ngoài truyền đến tiếng quỷ gào hét thê lương, tôi nhướng mày nhìn anh. Nếu anh còn dám nói nơi này không khủng khiếp, vậy tôi sẽ hoàn toàn không phản đối.

Nơi này là Quỷ giới, là nơi người chết sinh hoạt, không có ánh sáng mặt trời, không có bốn mùa, không có màu sắc, bên ngoài còn là sương mù mờ mịt, vừa nhìn đã biết được chất lượng không khí không tốt rồi! Tôi cũng không muốn ở lại chỗ này, bị áp lực đến mức thần kinh thất thường.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng chuyện này, tôi cũng lại không nổi nóng nữa, hít mũi một cái và chỉ vào bên ngoài nói: "Không phải anh muốn để cho tôi ở đây chứ? Tôi là người sống đấy!"

Thật ra bình tĩnh nghĩ lại, tên chết tiệt cũng không phải là người không có đầu óc mà giao tôi cho Vương phi xử lý, trong lòng nhất định đã có tính toán của mình, cho dù không nể mặt tôi cũng nể mặt đứa trẻ, anh sẽ không để cho tôi lại chết như vậy. Người phụ nữ kia chắc hẳn cũng hiểu rõ đạo lý này, cho nên ở trên đại điện, anh mới phải làm ra vẻ thản nhiên như vậy.

Chỉ có điều tôi làm sao không thể đắc tội Vương phi được chứ? Tôi thật sự muốn biết lý do, nhưng cũng không muốn ép anh nói cho tôi biết. Đối với người này, tôi đã quen anh không giải thích, chiêu tra hỏi tới cùng hoàn toàn không có tác dụng với anh, cho nên tôi cũng lười hỏi lại.

 "Bây giờ, anh đưa tôi về đi!"

"Không cần!" Quỷ Vương Dạ Quân trả lời rất dứt khoát, vẻ mặt anh khó chịu trừng mắt nhìn tôi nói: "Người xưa có câu lấy chồng theo chồng, nếu em cưới ta, cho dù là xuống biển lửa, em cũng phải ở lại đây cho ta. Ta sẽ không để cho em trở lại tìm Trần Dương, em đừng mơ lại đi tìm hắn nương tựa nữa!"

"Anh đùa kiểu gì vậy? Tôi là người sống, ở đây tôi không chống đỡ nổi một đêm đâu. Anh cố ý đúng không?" Tôi sắp bị anh già mồm át lẽ phải làm cho tức chết rồi. Nói tới nói lui, còn không phải là không muốn tôi đi tìm Trần Dương sao!

Quỷ Vương Dạ Quân hừ một tiếng. "Người sống thì sao? Bản tôn liền có cách làm cho em ở lại nơi này mà không bị âm khí ăn mòn! Em chỉ cần mỗi ngày đi tắm ở hồ Hoa Thanh là được rồi. Bây giờ phu quân lại dẫn em qua đó."

Tôi chơi xấu ngồi ở trên giường không động đậy. Anh lại muốn can thiệp vào sự tự do của tôi á, tôi không muốn!

Quỷ Vương Dạ Quân thấy gọi tôi không đi, anh dứt khoát đi tới nhấc sau áo của tôi lên, mang theo tôi ra ngoài. "Không muốn tìm cái chết thì từ bây giờ, ta đi đâu, em lại tới đó! Tức chết ta rồi, Sao em cứ thích giày vò như vậy, lại không thể sống an phận được sao?"

Tôi lại giống như một con gà con bị anh xách lên và chạy. Tôi không cam lòng lắc hai tay, hai chân kêu lên: "Thả tôi xuống, khốn kiếp! Anh nói rõ ràng cho tôi, tôi không an phận, thích giày vò thế nào hả? Anh đừng mong lại giở trò vô lại với tôi! Anh chê tôi nhiều chuyện thì cứ việc nói thẳng đi. Anh căn bản chỉ vì con của anh. Nếu không anh mới lười để ý tới tôi, đúng không!" 

Quỷ Vương Dạ Quân cúi đầu liếc nhìn tôi nói: "Chuyện này không liên quan gì đến con! Em đừng có chuyện gì cũng nhắc tới con trai. Em đừng quên, em đã chết từ bốn năm trước rồi. Nếu không phải em mang thai thì sau đêm đó em đã phải tới đây rồi, hiểu chưa? Hừ, bản tôn thấy với tính tình này của em, ở đây không bị em làm ầm ĩ tới lật trời mới là lạ đấy! Ta làm sao dám mặc kệ em được!"

Hừ!

Tôi cắn môi không muốn nói chuyện, bị tên chết tiệt đưa tới trước ao Hoa Thanh. Anh lột quần áo của tôi và ném tôi vào trong hồ.

Ở trong nước đạp lung tung một lúc, tôi nghĩ thầm, không cần biết thế nào tôi cũng phải học bơi, cũng không cần mỗi lần đều dựa vào tên khốn kiếp kia. Nhưng suy nghĩ là tốt, tình hình thực tế lại rất tệ. Ở trong nước, tôi lại giống như một kẻ thiểu năng, tay chân cũng không biết để thể nào, không đạp chân vài cái là chìm xuống đáy nước.

Ông trời ơi, tôi sắp chết chìm rồi sao?

Bên cạnh truyền đến tiếng nước, chỉ trong giây lát, trong lúc đang mơ hồ tôi nắm được cọng rơm cứu mạng, một hơi nằm ở trên người tên chết tiệt, theo cơ thể của anh trồi lên mặt nước, cố hít thở từng hơi không khí trong lành.

"Em không biết bơi thì không cần học người khác lặn xuống nước, sẽ mạng mất đấy".

Quỷ Vương Dạ Quân nói xong liền xoa lên thắt lưng của tôi, cúi người hôn lên trán và gương mặt của tôi. Nụ hôn của anh giống như hạt mưa, rơi nhẹ lên từng tấc trên da thịt tôi, thật lâu mới lưu luyến nói: "Nhóc con, ngày đó là do trong lòng ta sốt ruột, không điều tra rõ ràng đã trách tội em, lại càng không nên vì vậy mà bỏ em lại. Nhưng... nhưng em cũng không nên đi tìm Trần Dương chứ!"

Ban đầu, Quý Vương Dạ Quân cao ngạo nhận sai với tôi, tôi nghe còn rất vừa ý. Nào ngờ, anh chuyển đề tài tới chuyện tôi đi tìm Trần Tú Tài, sự áy náy này đã có thể thay đổi rồi, tôi cũng không đắc ý nói nữa.

Cái gì vậy! Anh có thể vì Vương phi mà đố oan cho tôi, sao tôi lại không thể đi tìm Trần Tú Tài? Là anh không quan tâm tới tôi trước, vì không để phải đến mức chết đói, tôi mới phải đi tìm hắn cứu mạng! Bây giờ làm như lại là lỗi của tôi vậy.

"Xin anh, anh nói chuyện có chút đạo lý được không? Tôi không đi tìm hắn, ai cho tôi Huyền Hồn đan, Dựa vào anh à, thôi quên đi! Nói đi là đi ngay, anh làm sao quan tâm tới sự sống chết của tôi chứ! Vì không để mình chết đói, cũng không cho con trai anh chết đói, ngoài hắn ra, tôi còn có thể tìm ai hả?"

Tôi đẩy anh ra, mượn sức lùi về phía sau, thả lỏng cơ thể ở trong nước, cảm giác được chút sức nói nên thử hoạt động hai tay, hai chân làm cho mình có thể theo sóng nước di chuyển, tên chết tiệt lại sán lại gần, nắm lấy cánh tay của tôi và kéo đến trong ngực anh, ngang ngược hôn môi tôi,

Ở trong nước mới tìm được chút thành tựu, đã bị tên chết tiệt dọa cho không còn cách nào, mất đi sự cân bằng, tôi liền vội vàng nắm lấy anh, không dám làm lại lần nữa.

"Em đừng lộn xộn, ngoan ngoãn chờ đi!" Quỷ Vương Dạ Quân ôm sát tôi, mí mắt rũ xuống nói: "Em đúng là cô gái cố chấp lại khó giải quyết, ta không phải để lại ngọc bội màu trắng rồi sao? Vì sao không tìm ta? Đói nói cho ta biết, cái này cũng không biết sao mà phải đi tìm Trần Dương? Em muốn làm ta tức chết à? Đúng là quá giỏi làm ta chết!"

Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác, không muốn nghe những lời anh nói, nhưng không đến một giây đã bị anh kéo qua. "Em còn tức giận với ta à! Ôi, ta vốn không hoàn toàn tin lời Vương phi nói, cũng biết tính cách của em, nhưng không ngờ tính tình em sẽ cố chấp như vậy. Biết rõ ta đang nổi giận thì làm nũng với ta không phải tốt sao? Vì sao cứ phải chống đối lại ta chứ? Em rốt cuộc có phải là phụ nữ không vậy!"

 Tên chết tiệt vừa nói vừa gây khó dễ với cơ thể của tôi, tôi nghe được tiếng thở của anh càng lúc càng nặng nề, không ngừng đỏ mặt.

Tôi có phải là phụ nữ hay không, anh còn không nhìn ra à? Nhưng làm nũng là cái quỷ gì chứ? Tôi thật sự không biết, chẳng lẽ phải giống như Ngu Cơ, nói chuyện mềm mỏng như vậy sao? A, không, không thể nào! Vẫn là quên đi, đối diện với gương mặt lạnh lùng của anh, cho dù có bản lĩnh như vậy cũng làm không được đâu!

Tôi đón lấy đôi mắt của anh, nhìn chăm chú vào khuôn mặt yêu nghiệt của anh, không biết vì sao lại nhìn thấy sự đau buồn và đau lòng nhàn nhạt, dáng vẻ này trong nháy mắt trở thành một dấu ấn khó phai  trong lòng tôi, chứ không phải chỉ là ảo giác trong chốc lát.

"Muốn tôi làm nũng? Miễn đi, tôi không làm! Anh đừng nghĩ muốn biến tôi trở thành phụ nữ trong hậu cung của anh, tôi chính là tôi! Hơn nữa, không phải anh làm sai chuyện bị phạt tu luyện ở Nhân giới sao? Thật sự có thể ở lại đây sao?"

Nói thật, tôi thật sự không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này dù chỉ một khắc, cũng càng không muốn ở chung với phụ nữ của anh. Mặc dù có cô Hai và Ninh Nghi ở đây, nhưng cuối cùng cũng không phải là nơi tôi phải ở lại lúc này.

"Ở đâu ra nhiều lời nói nhảm vậy, tóm lại, ta đến đâu thì em đến đó, cái khác đừng hòng nghĩ."

Tôi cười khan hai tiếng, tôi cũng không phải theo đuổi anh, anh đi đâu tôi đi đó, anh phải trở lại trong ngọc bội màu trắng, tôi cũng đi theo sao! Nhưng mà phòng ở Nhân giới đã trả lại rồi, trở về còn phải đi tìm phòng thuê mới. Tôi không dám đến chỗ Trần Tú Tài , lần này nhà của anh ta bị hủy, lần sau cũng không biết sẽ biến thành cái dạng gì, không thể để cho hai người này đánh nhau nữa, rất đáng sợ.

"Suy nghĩ cái gì vậy?" Tên chết tiệt chợt giữ chặt tay tôi rồi đặt lên môi tôi một nụ hôn, tôi nhớ rõ cánh tay này còn bị bỏng, sao bây giờ lại nhìn không ra chút dấu vết gì cả, thì ra nước ao này có tác dụng chữa thương à! "Còn đau không?"

Tôi lắc đầu:"Đau nhưng cũng không đau, nhưng mà nước này thần kỳ như vậy sao? Lần trước anh trúng máu độc, hình như cũng sử dụng nước ở đây để trị."

"Ừ, đúng vậy! Thuốc mỡ chữa thương cho em cũng được tinh chế từ nước ở đây, rất quý giá đó!"

Tôi cười hì hì với anh, quý giá gì đó chắc chắn rất đáng giá. A, nghĩ đến hành lý của tôi vẫn còn ở chỗ Trần Tú Tài, tôi lập tức cảm thấy buồn bực. Tuy nói không thể đi tìm anh ta, nhưng nếu không đi, tôi nuôi sống mình bằng cái gi đây. Vậy phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ phải ăn ngủ đầu đường, OMG, tôi không muốn đâu. Thời tiết ở nhân giới đang là mùa đông đấy, ở dưới hầm cầu, tôi sẽ bị chết cóng luôn.

Tôi sững sờ nhìn chằm chằm mặt hồ, suy nghĩ làm cách nào mới có thể lấy túi của tôi từ chỗ Trần Tú Tài tới đây, hai tay khuấy khuấy chơi đùa ở trong nước, không để ý đến người ở bên cạnh. Đợi đến khi tôi nhận ra ánh mắt kỳ lạ của anh, tôi trợn trắng mắt liếc anh một cái hỏi: " Nhìn tôi làm gi?"

"Ai nhìn em?"

Ôi, nhỏ mọn! Không thừa nhận thì cứ không thừa nhận đi, tôi lười để ý đến anh. Có anh ở đây, tôi nhất quyết lấy hết can đảm chơi đùa tự do tự tại trong nước.

"Có lúc ta rất nghi ngờ, nếu như em rời khỏi ta, còn có thể sống thật tốt hay không?" Quỷ Vương Dạ Quân đỡ lấy một tay của tôi.

Tôi không kịp suy nghĩ trả lời: "Vì sao không thể sống nổi? Không phải mười bảy năm trước cũng không có anh sao, tôi cũng sống đến bây giờ đó thôi!"

Bỗng nhiên nhớ đến ba mẹ đã mất, bây giờ chỉ còn lại một mình tôi, không nhịn được có chút rầu rĩ. Nhưng mà tôi còn có bà nội và ông Ba, đợi khi tôi trở về Nhân giới sẽ đóng gói trở về quê, trở về thôn Hạ Dù sao cũng không học được, trôi dạt ở bên ngoài cũng không có ý nghĩa gì, không bằng về với ông bà ở cùng với hai người bọn họ lúc cuối đời, để tôi đến phụng dưới bọn họ, cũng coi như giải quyết xong tâm sự của ba mẹ!

Ngón tay thon dài đặt lên gáy tôi, Quỷ Vương Dạ Quân cong khóe môi cười mắng "Vẻ mặt này không hợp với em, em vẫn nên tiếp tục làm chính mình đi, ngốc nghếch một chút cũng không sao, dù sao cũng có ta ở đây."

A ha, lại đột nhiên tập kích như vậy, khiến tôi không thể chống đỡ được rồi! Mỗi lần đều như vậy, bất thình lình nói mấy lời nói làm trái tim tôi ấm áp, làm cho tôi không thể hận, cũng không thể oán.

"Tôi cũng không thể mãi mãi sống dựa vào anh được, nếu trở nên ngu ngốc thật, sau này còn lăn lộn trong xã hội thế nào nữa! Tôi vẫn muốn học cách một mình đối mặt với tất cả, chờ đến một ngày tôi không còn liên quan tới anh, tôi cũng có thể giúp mình sống sót, anh nói có đúng không?"

Từng có vết xe đổ, tôi thật sự không tin anh sẽ vĩnh viễn che chở cho tôi. So với việc gửi gắm vào một người đàn ông nói đi là đi, còn không bằng dựa vào bản thân mình.

Một giây sau, tôi đã bị Quỷ Vương Dạ Quân giữ chặt trong khuỷu tay anh, ánh mắt của anh sắc bén đến đáng sợ, cả người cũng trở nên ngang ngược: "Em còn muốn rời khỏi ta có đúng không?"

Suy nghĩ này đã từng xuất hiện trong đầu, nhưng cũng đã là chuyện rất lâu trước kia rồi! Nhưng có một vài sự thật cũng phải đối mặt, anh ở lại Nhân giới cũng đã ba đến năm năm rồi, đợi sau khi anh hết thời hạn sẽ trở lại Quỷ giới, mà tôi không thể nào đến đây sống với anh, cho nên rời đi cũng là chuyện sớm muộn. Tôi không hiểu vì sao anh lại cứ nghĩ không thông chuyện này nữa!

"Buông tay ra! Tôi chưa từng muốn rời khỏi." Tôi giãy dụa, cánh tay bị anh nắm rất đau, còn bị đỏ lên một mảng lớn: "Anh buông tay ra nhanh, tay sắp đứt rồi."

Quỷ Vương Dạ Quân nới lỏng tay, tôi lập tức rơi xuống đáy nước, trong lúc hoảng loạn, tôi bắt được một thứ gì đó nhô lên, có chút cứng cũng có chút nóng, a...

Khi tôi nghĩ ra cái đó là gì thì lập tức buông tay ra, người lại chìm xuống đáy nước.

Trong lúc hoảng loạn, xung quanh nhiều hơn một người, tên chết tiệt cũng lặn xuống nước, tôi quơ hai cánh tay đánh về phía anh, nắm chặt lấy anh. Nghĩ anh sẽ kéo tôi nổi lên mặt nước, nhưng không nghĩ rằng, anh lại đè tôi xuống chỗ càng sâu hơn.

Bên tại truyền đến giọng nói của Quỷ Vương Dạ Quân, rõ ràng anh không mở miệng, nhưng tôi lại có thể nghe thấy anh nói gì: "Nói thật đi, cuối cùng em nghĩ thế nào, định rời khỏi ta sao?"

 Không phải!

Tôi mở miệng ra, nước liền tràn vào trong, khó chịu đến mức tôi muốn khóc! Tôi không thể lên tiếng giống như anh, đành phải liều mạng lắc lắc đầu.

Quỷ Vương Dạ Quân lại vờ như không nhìn thấy, tôi biết nếu lúc này mình không cầu xin, anh sẽ không cho tôi ra khỏi đáy nước. Tôi cảm thấy tim phổi của mình cũng sắp nổ tung rồi, nếu không được hít vào không khí trong lành, tôi sẽ chết mất. Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể đến gần anh, hôn lên mặt anh một cái, nói với anh, tôi sai rồi.

Sau này có bị đánh chết tôi cũng sẽ không để lộ ra một chút ý muốn rời đi trước mặt anh nữa, cái tên này mà phát cáu thật sự sẽ ra tay giết người đấy.

Nhưng mà, suy nghĩ của tôi đúng là ngây thơ rồi, tôi hôn anh, nhưng cũng không được giống như suy nghĩ trong lòng tôi, ngược lại còn bị anh thuận thế hôn lên môi, vốn đã không thể thở rồi, thế này đâu lại càng choáng váng khó chịu hơn.

Tôi cảm nhận được anh chuyển động hai chân, thoáng cái dẫn tôi xông ra khỏi mặt nước, tôi ngẩng đầu lên liên tục hít thở, còn anh lại không chút thương tiếc xâm nhập vào trong cơ thể tôi, lập tức lấp đầy tôi.

Chậm rãi đẩy tôi đến bờ ao, anh giữ lưng tôi dùng sức đẩy vào, sau đó nhanh chóng lắc lư eo, mạnh mẽ va chạm vào sâu bên trong tôi.

"Nhẹ chút!"

Đôi chân duỗi ra vẫn không thể chạm đất, chỉ có thể dựa vào sức nổi của nước và chỗ dựa ở phần eo để giữ vững thăng bằng cho mình. Tên trứng thối này thật sự rất đáng ghét, không chỉ lòng dạ hẹp hòi mà còn rất xấu xa nữa.

Quỷ Vương Dạ Quân không nói chuyện, chỉ bao bọc cơ thể tôi từ phía sau, hai tay chống ở cạnh ao, kề sát vào lưng tôi nói: "Lần này tha cho em, lần sau còn dám đi tìm anh ta, ta chắc chắn sẽ không tha cho em."

Trách không được mấy người phụ nữ kia khuôn phép, ở trước mặt anh không dám gây chuyện, anh mà trả thù thật sự là không nhận người quen luôn.

"Không dám, tôi không bao giờ đi tìm anh ta nữa, a a!"

Nghe thấy tiếng cầu xin tha thứ của tôi, Quỷ Vương Dạ Quân mới vừa lòng làm chậm lại, sau một trận nhanh chóng chạy nước rút thì rời khỏi thân thể của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top