ZingTruyen.biz

[PondPhuwin] Nghe trong gió, có tiếng của yêu thương

Chap 13

hmmmin2710

Đoàn khách nhỏ của Pond trú ở Rong biển ba ngày hai đêm, hôm nay bọn họ sẽ trả phòng. Chưa đến giữa trưa, năm người đã lục tục kéo nhau ra tới khu vực sảnh chính để làm thủ tục check out.

Dù cho là lần trước hay lần này, tậm trạng Phuwin vẫn cứ chông chênh như nhau. Trước khi bước theo mọi người, Pond miết nhẹ lên lưng cậu rồi lại lần nữa nói lời tạm biệt. Một giọt nước lẻ loi nhỏ xuống từ tán lá nào đó vọng lại tiếng tí tách khe khẽ. Giống như rơi vào mặt hồ đang yên tĩnh trong tâm trí cậu tạo lên từng vòng từng vòng sóng nước tiếp nối nhau không dứt.

Mix đứng bên trong hành lang khều tay Minnie đang lật dở mấy món đồ trên xe đẩy của nhỏ:

'Nè Minnie, hai người đó sao giống người yêu quá vậy?' - Bóng lưng Phuwin đứng lặng một lúc lâu nhìn theo Pond cho đến khi anh hoàn toàn biến mất, Mix không khỏi tò mò.

'Ai anh?' - Nhỏ lớ ngớ nhìn ra bên ngoài.

'Cậu Pond với Phuwin ấy.'

'Ui không phải...' - Minnie định phản bác, nhưng như nghĩ tới một điều gì đó, con nhỏ nhíu mày - 'Mà em cũng không chắc nữa.'
.
Bàn tay Phuwin đỡ lấy chiếc cằm của cậu, cơ thể tỏa ra sắc thái hơi chán nản. Nhác thấy ngoài khu vực để mấy cái bàn khách đã đứng dậy rời đi, cậu liền chộp lấy một cái khăn lau bàn rồi bưng mâm ra dọn ly tách.

'Cậu chủ, còn phòng không?'

Tưởng mình nghe nhầm, Phuwin nhanh chóng quay phắt người lên để rồi gương mặt đang cười thật tươi của Pond đã đập ngay vào mắt. Anh đứng cách cậu độ chừng năm mét. Không hiểu sao đã đi được khoảng ba mươi phút rồi nhưng bây giờ Pond vẫn xuất hiện ở đây.

'Sao anh quay lại đây nữa?'

'Tôi nghĩ mình vẫn còn một số việc chưa làm xong.'

'Nhưng sáng nay tôi nghe anh Mix nói phòng hôm nay đã kín hết rồi.'

Khóe môi Phuwin cong nhẹ lên, cậu nhìn Pond đứng đó, bờ vai rộng và dáng người chắc nịch của anh vững vàng trong gió. Vạt áo màu xanh than in chi chít những chiết lá nhẹ nhàng đong đưa, hết phất lên rồi lại ôm ngược vào trong cơ thể Pond.

'Không phải còn phòng của cậu chủ à?'
.
.
.
'Tấp vào chỗ đó, chỗ đó đó.'

Đèn pha xe máy hắt lên mặt đường trong buổi đêm soi sáng những bụi rậm lưa thưa bên lề. Chỉ Pond tấp vào một chỗ sát với hàng cột chắn bằng bê tông, Phuwin xuống xe nhìn khung cảnh vắng lặng xung quanh.

Đoạn đường này kéo dài từ dưới chân núi bò lên đến tận gần đỉnh. Xe cứ chạy bám theo eo núi đến đây, sau lưng họ là vách đá phủ kín vô số các bụi cây dại. Bước tới băng qua những bụi cỏ thấp, Pond và Phuwin đi ra phía ngoài rào chắn bê tông. Tiếp nối những bờ vực trên suốt cung đường, chỗ này là phần nhô ra của vách núi tạo thành một địa hình bằng phẳng khá rộng.

Hai người dừng lại ở phần rìa xa nhất. Phía bên dưới họ, bờ biển kẻ một đường cong không mấy hoàn hảo với đất liền. Tiếng đập ì ạch của đại dương khi không ngừng dội sóng vào vách núi vang vọng bài ca triền miên của tôm cá. Chim mòng biển thả tiếng kêu vào không trung và cũng chỉ có lũ ve nấp ở đâu đó inh ỏi đáp lời.

Tấm vải sọc xanh trắng được Phuwin tha theo từ dưới bờ biển lên đến tận trên núi. Cậu trải nó lên một chỗ bằng phẳng rồi hai người bọn họ lần lượt ngồi xuống. Lại là một đống đồ ăn vặt và bia, vẫn vậy nhưng nay đã đổi địa điểm.

'Hình như đợt trước tôi có đi qua chỗ này rồi.' - Pond nhìn ngó xung quanh.

'Anh đi lên tận đây á?'

'Ừ, lúc đó tôi đi vào ban ngày. Hơi xa nhưng rất đẹp, ở đây lần đầu tiên tôi có thể nhìn thấy mặt biển xanh và rộng đến như vậy luôn á.'

Còn nhớ lúc đó Pond một mình đi khảo sát những địa điểm đặc trưng trên hòn đảo này rồi mải miết đi đến tận đây. Mặt biển xanh ngắt và sâu hun hút được pha lẫn vào mây ở cuối đường chân trời là một hình ảnh rất khó có thể quên được.

Hai người bật nắp bia rồi chạm lon với nhau. Trời đêm không biết từ bao giờ đã dệt vô số những ngôi sao lên mình, bao vậy lấy mặt trăng đã sắp tròn trong vài ngày tới.

'Ở đây thật là tốt biết bao nhiêu.' - Thở hắt ra một tiếng, Pond cảm thán rồi đưa lon bia đến bên miệng.

'Tôi cũng thấy vậy.'

Phuwin cười nhìn anh. Hai người ngồi ở nơi có thể đón đầu những ngọn gió, mái tóc đã khá dài của Pond bị chúng tốc lên làm anh thi thoảng phải đưa tay vuốt lại.

'Cho nên cậu mới về nước sống à?'

'Cũng không hẳn là vậy.' - Phuwin chép miệng - 'Trước khi tôi về đây thật sự chỉ biết về quê mình qua lời bố mẹ và kí ức lúc nhỏ thôi. Nhưng lúc đó không hiểu tại sao bản thân không muốn tiếp tục lặp lại những công việc giống nhau ngày qua ngày như vậy nữa. Cho nên tôi về Thái, sau đó mới phát hiện ra ngoài việc sau khi tan tầm về nhà nằm trên giường bấm điện thoại vẫn còn có nhiều thứ để làm lắm.'

Bờ môi Phuwin khẽ mấp máy, Pond vẫn yên lặng ngồi một bên nhìn cậu chờ đợi những điều tiếp theo cậu nói ra.

'Lúc còn ở nước ngoài khi tôi bước vào công ty trời vẫn còn sáng nhưng đến lúc đi ra thì mặt trời đã lặn từ đời nào rồi. Cứ vậy bị cuốn vào vòng luẩn quẩn của cái hộp bê tông lắp kính khi nào không hay.'

'Ừ, thật.' - Giống như cũng nhận thấy bản thân trong lời kể của cậu, Pond liền bật cười.

'Đúng không?' - Phuwin nhướng mày với anh - 'Nhưng ai cũng cần phải cố gắng cho cuộc sống của người ta cả, tôi không thể thua kém được. Nhưng mà, kể từ lúc về đây tôi luôn cảm thấy có thể nào cho tôi thêm mấy tiếng đồng hồ mỗi ngày nữa được không? Kiểu, sẽ luôn có việc để làm nhưng khi nhìn lên sẽ thấy mặt trời, trước mặt có gió và xung quanh bao giờ cũng sẽ có người quen kẻ lạ.'

Đưa tay lấy lon bia, Phuwin nhấp một ngụm để làm dịu lại cổ họng khô khốc.

'Nói chung lại là cảm giác tốt lắm, tôi thích ở đây.'

Mấy gói bim bim khoai tây được lần lượt xé ra, bọn họ lại khui thêm mấy lon bia nữa cùng nhau nói chuyện với bầu trời và mặt biển.

'Sao băng kìa.'

Đột nhiên, Phuwin la lên. Một vệt sáng xẹt qua kéo một đường ngắn lấp lánh trên khung nền xám đen.

'Mau ước đi.' - Phuwin vỗ vỗ cánh tay Pond.

Anh ngước lên căng mắt nhìn khắp bầu trời, vài phút sau lại một đường sáng nữa rơi xuống rồi nhanh chóng biến mất không dấu vết.

'Cậu không ước à?'

Người bên cạnh không có động tĩnh gì, hai cánh tay vẫn tùy ý chống lên đỡ lấy cậu hơi ngã người về phía sau. Trong khung cảnh sáng tối được phân chia bởi bóng trăng, Pond chăm chú nhìn đôi mắt Phuwin. Con ngươi người nọ được ánh sao phản chiếu lóe lên một thứ ánh sáng đẹp đẽ và ướt át. Và nó lại dời lên người anh.

'Anh có tin vào điều ước với sao băng không?'

'Không.'

'Vậy lúc nãy anh có ước không?'

'Có.'

Phuwin nhíu mày nghiên đầu ra vẻ rất thắc mắc. Câu trước và câu sau của Pond không có một sự nhất quán nào cả.

'Sao anh bảo không tin?'

'Chỉ là tôi muốn xác suất cao một chút.'

'Là sao?'

Câu trả lời của Pond càng khiến não cậu rối như tơ vò, ước rằng anh có thể nói liền mạch một chút cho cậu đỡ phải tò mò.

'Đối với tôi những gì hôm nay chúng ta có được là nhờ việc đã cố gắng từ ngày hôm qua. Nên tôi không tin lắm vào điều ước với sao băng.' - Pond nhìn cậu - 'Chẳng hạn như nếu tôi muốn gặp lại cậu, tôi sẽ cố gắng tìm mọi cách quay trở lại Koh Samui.'

Từng câu được Pond chậm rãi nói ra. Hiện tại Phuwin đã bắt đầu rơi vào một trạng thái mờ mịt, cậu chỉ ngồi ngây ngốc ở đó không biết làm gì ngoài việc tiếp tục nghe.

'Lúc nãy tôi chỉ ước vì tôi muốn khả năng đó sẽ trở nên tuyệt đối. Cho dù là ở hiện thực hay chỉ là một truyền thuyết thì tôi đều muốn nó vẫn sẽ xảy ra như những gì tôi hy vọng.'

'Anh thật sự...'

'Đối mặt với tình cảm con người có vẻ lo sợ nhỉ?' - Mí mắt Pond khẽ chớp - 'Nhưng nếu đó là em, anh sẽ sợ lắm.'

'Sợ cái gì?'

Cầm lấy bàn tay đã rịn một lớp mồ hôi mỏng của Phuwin, Pond nhẹ nhàng đan mười ngón tay của bọn họ vào với nhau. Đến khi giữa hai lòng bàn tay không còn có kẽ hở anh nhìn sâu vào trong mắt cậu. Ánh mắt Pond bây giờ khiến Phuwin nhận ra nó không khác gì với cách anh nhìn cậu trong giấc mơ cách đây mấy tháng trước. Đôi mắt đã không che dấu nổi sự yêu thương.

'Anh sợ không biết mình có cơ hội được ở bên cạnh em hay không?'

Sự chuyển biến trên khuôn mặt Pond được cậu nhìn thấy hết thảy. Khi câu hỏi được thốt ra, Phuwin cuối cùng cũng đã bừng tỉnh lại. Dần dần cũng kìm hãm được trái tim đang đập hết tốc lực trong lồng ngực mình xuống. Cậu cúi mặt lén lút nuốt nước miếng, yết hầu chuyển động lên xuống theo nhịp, cậu ngước lên nhìn anh:

'Không phải anh bảo kết quả của hôm nay là nhờ sự cố gắng của hôm qua à?'

Nói rồi Phuwin phì cười. Ngón tay cậu lặng lẽ siết lại miết vào từng đốt xương trên bàn tay của Pond.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz