ZingTruyen.Asia

[PONDPHUWIN - JOONGDUNK] CHOCOLATE

Chương 52

naralie1201

Dunk chăm chỉ đứng giúp Phuwin rửa đồ phụ em làm món tomyum cùng thịt bò xào, bận rộn y hệt nhà hàng đông khách đặt món. Thực ra Dunk trước giờ vốn là thiếu gia chính hiệu tay mềm ít khi động nước, mấy ngón ngon cậu nấu trong miệng Joong quả thật vị chẳng ra làm sao, tuy không mặn không nhạt nhưng cũng chỉ có thể coi tàm tạm, chứ bảo ngon thì không đến mức. Cơ bản vì hắn thuộc loài ăn tạp chẳng chê thứ gì, cộng thêm bé con nghiêm túc nghiên cứu công thức trên mạng hì hụi làm cho, dù ăn xong phải nhập viện hắn vẫn kiên trì mặt dày khen bất chấp.

Vậy nên lúc cậu nấu nướng đặc biệt mất thời gian, đa phần Phuwin bảo thế nào nghe thế đó, cần mẫn kiêm chức phụ bếp. Trái với Dunk, Phuwin nấu ăn khá cuốn miệng, món em chế biến nhìn từ màu sắc hương vị thôi đã khiến người ta tiết nước miếng muốn ăn thử, do thường xuyên luyện tập nên tốc độ hạ dao nhanh hơn hẳn, chả mấy chốc hai món mặn một tô canh thơm lừng được bày ngăn nắp gọn gàng trên bàn.

"Pond, ăn cơm."

Dunk buồn bực ngó ra phòng khách hô lên, hoàn toàn không để sự hiện diện của Joong vào mắt.

Pond quăng ánh nhìn thương cảm tội nghiệp với tên golden ngồi bên cạnh, ôi chao ơi, thật đáng thương biết bao.

Joong trợn mắt đi lướt ngang qua anh không thèm ừ hử gì hại Pond không có ai đỡ nhảy lò cò đuổi theo sau. Anh bám trên khung cửa nhìn bé con bận rộn tháo tạp dề rửa tay rồi sắp bát đũa, cõi lòng thoáng chua xót nghẹn ứ, rõ ràng anh ở đây, trong mắt em lại y hệt không khí.

Joong Archen kiêu ngạo hếch cằm cười anh.

Thế mới nói, hai bọn anh kẻ tám lạng người 800 gram, đều bị người mình yêu vứt bỏ thôi.

Bầu không khí trên bàn ăn sượng trân tới độ không ai động đũa, Phuwin dòm Dunk, Dunk trừng Joong, Joong huých tay Pond, miệng cả bốn như khâu lại kín kẽ, một con muỗi cũng đừng hòng chui lọt. Dunk chịu hết nổi chọc đũa gắp con tôm nhét vào miệng nhai, nhíu mày đá chân em.

"Ăn. Còn đợi đút à?"

Phuwin vô tội nằm im trúng đạn, ngoan ngoãn meo meo chậm rãi nhai thịt bò non mềm xào chín, hệt lời mẹ răn dạy ngày xưa khi ăn không nói chuyện, nín thinh nuốt ực miếng cơm suýt nghẹn ở cổ xuống.

Joong dùng đôi đũa chung gắp ít thịt bò vào bát Dunk, nhẹ giọng dỗ dành: "Ăn nhiều một chút ha Dunk Dunk ...."

Câu nói còn chưa dứt, Dunk đen mặt quăng đũa trên tay xuống, lạnh lùng lườm hắn: "Tao có tay, không ai mướn mày gắp."

"Dunk, anh chỉ ..."

Joong nghẹn ngào nhìn cậu đứng dậy lập tức đổ hết bát cơm đi, cơm trắng thơm ngon kèm mấy miếng thịt xui xẻo lộn nhào trong thùng rác, chính thức trở thành rác rưởi bị chủ nhân vứt bỏ. Ngón tay cầm đũa của hắn siết chặt đến trắng bệch, bờ môi run run không dám nói tiếng nào nữa.

Dunk ghê tởm hắn, chỉ cần là đồ hắn từng động qua, Dunk nhất định sẽ không chạm tới.

Sâu dưới lòng hắn nhấc lên luồng gió mù mịt lạnh băng, cả cơ thể hệt kẻ lạc lối giữa cơn bão tuyết, dẫu hắn cố lê chân tìm chỗ ẩn nấp hòng sưởi ấm bản thân thì trước mắt vĩnh viễn tồn tại mảng trắng xoá tràn ngập cô độc tuyệt vọng. Thần trí hắn theo gió lạnh rít từng cơn mà mơ hồ dính nhão, đáy mắt tắt vụt tia sáng lưu độc sự ảm đạm thê lương, nỗi đau rách da rách thịt xé linh hồn nát vụn vỡ, ép nó tan biến vào thinh không.

Hắn giúp cậu băng băng trên con đường dương quang sáng lạn.

Giành lấy cầu độc mộc thay cậu chắn hết khó khăn.

Tuy bản thân lựa chọn giấu diếm nhưng nhìn thái độ gay gắt hận không thể cách xa vài mét của Dunk, Joong thật sự lòng đau chết đi sống lại, cổ họng đắng chát khô khốc, trái tim run rẩy khóc than.

Phuwin hiển nhiên bị hành động doạ người kia hù khiếp vía, em phân vân nhìn con tôm vàng ươm đẫm sốt Pond mới gắp cho mình, ăn không được bỏ chẳng xong, đôi đũa dừng ngang chừng cứng đờ không động đậy.

Em chẳng muốn lãng phí đồ ăn miếng nào đâu.

Nhưng ánh mắt Dunk đáng sợ quá. Phuwin cụp tai nhanh như chớp lấy đũa chung gắp con tôm trả lại Pond, gồng mình cứng rắn.

"Em tự ăn ..."

Pond: "...."

Trước đây lướt X hay thấy các chị fan tweet gì mà "bữa cơm chan nước mắt".

Anh cảm thấy mình và Joong ăn một bữa gian nan quá chừng.

--

Cơm tối hôm đó trôi qua đầy áp lực, vài ngày sau Dunk Phuwin đi event quảng bá phim mới cả hai đóng chung, Dunk kéo áo em trước khi lên sân khấu, khe khẽ thì thầm: "Phuwin, mày gần đây có cảm giác kiểu ... bị theo dõi không?"

Phuwin giật bắn, quả thực em cũng nhận thấy điều ấy. Dù lúc đầu em đoán già đoán non là Laly phát hiện tung tích em theo dõi bà ta nên phái người bám đuôi, nhưng không hiểu sao tầm mắt luôn dính chặt lấy người em không khiến em quá mức khó chịu, nó thậm chí còn nhuốm chút chiếm hữu nóng bỏng quyến luyến không rời. Nếu ánh mắt hoá thành thực thể, em khẳng định cái lồng giam ngọt ngào đó sẽ sập xuống ngay tức khắc ngăn cách em với thế giới bên ngoài, không để bất kì người nào thấy em nữa.

"Fan cuồng theo dõi mày à?"

Dunk lắc đầu, không thể diễn tả cảm giác ngờ ngợ ấy bằng lời, cậu bực mình xoa chiếc cằm thon gầy, cân nhắc chọn từ kĩ lưỡng.

"Không hẳn, tuy nó không đem ác ý nhưng thử để người khác nhìn mày chằm chằm một ngày trời xem mày có nổi da gà da vịt hay không?"

Vốn muốn bàn bạc tiếp nhưng đến giờ phải lên sân khấu, Phuwin dùng tay đẩy lưng Dunk giục cậu đi trước, mọi người nối đuôi nhau chắp tay chào fan, ngồi xuống ghế bên chương trình chuẩn bị sẵn.

Phuwin hơi rùng mình, sau ót thoáng lành lạnh, ánh nhìn dai như đỉa đó lại xuất hiện, em quay đầu nháy Dunk, cậu cũng không vui vẻ gì dùng tay che miệng mấp máy, từ khẩu hình đoán nghĩa, Phuwin hiểu cậu đang càu nhàu: "Tới rồi đấy ..."

Cả hai thả tầm mắt tăm tia dòng người đông đúc chen chúc phía dưới, bên tai lùng bùng tiếng hô hào của fan chị fan mẹ, trong nháy mắt không cách nào phân biệt ai đáng nghi lẫn giữa biển fan, chỉ đành bất lực thu rada về nghiêm túc trả lời phỏng vấn giới thiệu sơ nội dung bộ phim sắp phát sóng trên youtube.

Chị fan nọ hào hứng vì hai bé mèo có dự án chung hợp tác, tay vẫy banner nhiệt tình đẩy thuyền DunkPhuwin, điếc không sợ súng hết sức bình sinh gào hét cật lực. Một thoáng vô tình va phải người đứng sau khiến chị giật mình rối rít xin lỗi, khi ngẩng đầu lên thì người kia đã rời đi từ bao giờ, bóng dáng cao lớn cùng tấm lưng đột nhiên mang chút cảm giác quen thuộc khó tả, chưa kịp đợi chị fan hình dung thêm thì đồng bọn liền phấn khích kéo chị xem Dunk Phuwin tương tác, chuyện vừa xảy ra nhoáng cái chìm vào quên lãng.

Pond nép người ở góc khuất lén kéo khẩu trang xuống thấp một đoạn, vừa nãy người quá đông cộng thêm chân anh thương tật chưa lành, quả thực ngộp hơi hô hấp không nổi. Anh nghiêng đầu quan sát Phuwin cười tít mắt trên sân khấu, trái tim giống được em dỗ dành thoáng mềm nhũn cong môi cười theo.

Em cứ đáng yêu như vậy, bảo anh hết yêu em thế nào đây?

Anh không hề biết ở đầu đối diện chỗ mình đứng bên kia cũng có một chàng trai cao lớn ngẩn ngơ dính chặt ánh mắt đuổi theo bóng dáng Dunk, Joong bình tĩnh kéo sâu vành mũ che khuất nửa khuôn mặt, mê đắm xem cậu cười đầy xinh đẹp động lòng người. Fan vây xung quanh y hệt vô hình không tồn tại, trong mắt hắn chỉ tồn tại duy độc thân ảnh thon gầy hắn ngày nhớ đêm mơ. Hắn muốn bắt cậu về nhà giấu đi không cho ai thấy nữa, Dunk đẹp quá, đẹp tới độ hắn ghen tị với tất cả những ai được công khai thưởng thức nhan sắc trời ban của cậu.

Giá mà chỉ hắn được xem thôi, thì hạnh phúc biết mấy.

--

Một ngày làm việc vất vả kết thúc, Phuwin ngẩng đầu nhìn nền trời tối đen thâm trầm, mệt mỏi gục đầu tựa vô lăng. Đoạn thời gian này em thật sự thiếu ngủ kinh khủng khiếp, công việc dồn dập chất đống, đầu óc căng thẳng toàn thời gian đọ sức đấu trí cạnh tranh Laly và Cake khiến não bộ em phình to sắp nổ tung. Em mệt rã rời nốc mấy ngụm cafe kéo tinh thần tỉnh táo, nhấn nút nhận cuộc gọi từ Joong.

"Phuwin, tao lấy được đoạn video trong trung tâm thương mại hôm đó rồi."

Em mở bừng mắt nhổm người dậy mở macbook xem đoạn video Joong gửi qua, hiện nay camera quan sát thiết kế hiện đại quay rõ nét lắm nên em hoàn toàn nhận ra động tác ném đá giấu tay kẻ đánh chủ ý lên mình. Em nhíu chặt mày nhìn hai khuôn mặt xa lạ một nam một nữ tua đi tua lại trên màn hình máy tính, ngón tay vô thức gõ nhè nhẹ đùi mình.

"Mày quen không?"

Joong dường như đang lái xe, hắn suy nghĩ vài giây mới đáp: "Không biết, cảm giác quen mắt, nhưng chắc chắn chưa gặp trực tiếp bao giờ."

Nếu đêm giao thừa hôm ấy hắn đối đầu trực diện hai kẻ bám gót Dunk, Joong khẳng định lập tức biết đáp án ngay.

Tiếc rằng thiếu mất yếu tố ánh sáng, hại hắn bỏ lỡ manh mối quan trọng.

Phuwin chống cằm đau đầu suy nghĩ, em cứ đinh ninh một trong hai vụ tấn công ấy do Cake thực hiện, không ngờ hai gương mặt camera quay trúng hoàn toàn xa lạ, muốn từ đoạn video này moi móc thông tin liên quan đến Laly hoặc Cake, em cảm giác tốn công tốn sức phết.

Em chợt nhớ gượm hỏi Joong: "Mày lấy đoạn video này ở đâu thế?"

"Anh họ tao đưa." Joong thật thà "Ổng đảm nhiệm vụ điều tra nên tao nhờ ổng giúp đỡ. Nghe ổng nói đã bắt hai kẻ kia về đồn lập biên bản xử lí sáng nay, nhưng tao chắc chắn chuyện không dừng ở mức antifan vô tình suýt ngộ thương mày đâu."

Điều hoà phả hơi nóng ấm áp hệt chăn bông mềm mại dỗ em chìm vào giấc ngủ, Phuwin bất lực đánh mạnh đầu mình hai cái, khởi động xe lái khỏi hầm đỗ: "Đợi tao về nhà. Vụ điều tra từ hình ảnh tao không giỏi, nhưng tao quen người am hiểu."

"Vậy thì tốt, có tiến triển báo tao ngay nhé."

"Ừ." Phuwin dừng đèn đỏ, đột ngột kêu hắn "Tao thấy Dunk quyết tâm đi du học lắm ..."

Lần này sự im lặng kéo dài như cả thế kỉ trôi qua, em mới nghe thấy giọng nói khàn khàn ẩn nhẫn của Joong.

"Cậu ấy an toàn là được."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia