ZingTruyen.Asia

Pizza, gà rán hay Anh ? [ GuanHo]

Extra 2.3

mqh_db













"Seonho giờ em với anh đánh nhau thử không, coi ai thắng mà kêu anh yếu xìu" Guan Lin nhặt balo rớt dưới đất lên, vỗ vỗ phủi bụi rồi rất tự nhiên đi lại chỗ Seonho, 3 thằng du côn vất vưỡng kia là không khí cậu ta hoàn toàn không thèm để ý.

"Thử không, thua thì nấu ăn, rữa chén, giặt đồ, lau nhà 1 tháng" Seonho ban nãy thật sự rất lo, nhưng Guan Lin vừa xuất hiện nỗi lo lắng bỗng nhiên teo nhỏ lại rồi bay vèo đi.

"Ê hai đứa, anh mày chưa chết"

"Nãy giờ có ai hỏi còn sống không đâu, nói làm gì"

" Hai đứa bây chán sống rồi"

" Coi chứ bỏ con dao xuống. Để nói cho nghe theo khoản 1 điều 22 Bộ luật hình sự, thì mọi hành vi chống trả vì bảo vệ quyền lợi khi mạng sống bị uy hiếp đều được xếp vào hàng phòng vệ chính đáng và không bị truy cứu pháp luật, nên chỉ cần anh chỉa dao về phía chúng tôi thì chúng tôi có quyền phòng vệ mặc dù anh có bị thương nặng hơn. Chưa kể ở đây còn có một người mang quốc tịch nước ngoài, một em bé, kiểu gì quyền lợi cũng thuộc về tụi tôi, dẫu cho có đâm chết anh thì chúng tôi cũng không sao cả"

"Mày sủa cái gì thế . Còn hù doạ đâm chết bố mày à" Thằng tóc vàng miết miết lưỡi dao, lời Guan Lin như gió luồng từ tai này sang tai kia, đã vậy cái giọng lơ lớ khó nghe làm lỗ tai ngứa muốn chết.

"Bao giờ anh ra hiệu, em ôm cục bông chạy về phía bên trái. Anh chạy về phía bên phải đánh lạc hướng tụi nó nha" Guan Lin lợi dụng lúc thằng tóc vàng gãi gãi tai, hai thằng còn lại đang nạp dữ liệu  liền thì thầm với Seonho.

"Tụi này nó nói nhiều quá, bọn bây giải quyết lẹ cho tao về ngủ đi" Tóc xoăn vò đầu bức tóc xong thì lên tiếng, hai tay bẻ vào nhau nghe kêu răng rắc, thằng  kế bên  miệng nhếch lên cười khoe hàm răng bị thiếu mấy cái. Ba thằng lầm lũi bước lên trên, trong lòng hân hoan hớn hở hai đứa trước mặt nhìn xinh xắn bảnh bao, ăn mặc cũng đẹp đẽ chắc hẳn con nhà giàu, tuần này không sợ đói rồi.





"A, chú cảnh sát ơi"

Guan Lin nhân lúc bọn cướp mất cảnh giác liền ra hiệu, Seonho ở bên cạnh đã ôm sẵn cục bông cắm đầu cắm cổ chạy đi.

Seonho chạy được một lúc, quay ra phía sau không thấy ai đuổi theo mới dám dừng lại vừa ôm cục bông vừa thở.

"Cục bông có làm sao không. Ba nói rồi mà, Guan Lin yếu xìu kiểu gì cũng  chạy trốn thôi." Nhìn cục bông ôm cổ mình cứng ngắt, mặt thì tái méc làm Seonho thương muốn chết. Bé xíu vầy thôi nhưng vừa ngoan ngoãn vừa biết điều, hỏi làm sao không nuông chiều cho được. Nhìn về phía xa không thấy ai, lòng chắc mẩm Guan Lin chạy về tới nhà luôn rồi. Đàn ông đàn ang gì mà nhát chết.

"Khi ...khi...nãy, con...con thấy ba Guan Lin không chạy"


"Cái thằng cha này" Seonho dường như vỡ lẽ, nhìn không được liền hét lớn.

Đưa tay lau vội mồ hôi trên trán, Seonho ôm lấy cục bông chạy thật nhanh về nhà rồi đưa cho Daehwi trông hộ sau đó chạy ngược về chỗ khi nãy. Seonho được nuông chiều mãi rồi, đến cái mức có thể quên được Guan Lin là con người như thế nào, được anh chăm sóc bảo bọc, anh hạ mình trong những trận cãi vã mãi đến mức có thể tùy tiện mà xem thường Guan Lin.

Bao nhiêu sức bình sinh Seonho đều dồn vào chân mình, chạy thật nhanh thật nhanh. Cái tên ngốc đó vì sợ mình bị thương, sợ Cục bông nhìn thấy cảnh không hay  mà lừa cậu, ở lại chịu trận một mình. Có là super man cũng không đủ sức một chọi ba, cái tên ngốc đó, thật là tức đến phát điên đi mà.


Khi Seonho vừa đến nơi thì Guan Lin đã nằm một đống trên nền đất, thấy Seonho chạy tới còn cố gắng ngồi dậy rồi sau đó ngã ập xuống. Nước mắt Seonho chẳng biết từ đâu, bỗng chảy dài trên má. Ruột gan giống như bị ai kéo ra dày vò một trận, chân tay cứ tê rần khi thấy vài vết cắt trên cánh tay của người thương.

Bên cạnh Guan Lin là ba thằng côn đồ khi nãy nằm sắp lớp, coi bộ cũng không khá hơn cậu ta cho mấy. Bao nhiêu máu điên dồn xuống chân, Seonho sau khi đỡ Guan Lin dựa vào tường liền đi lại chỗ bọn chúng mỗi thằng phải cho thêm vài đạp mới hả lòng hả dạ.



"Anh có phải bị điên rồi không?" Lau vội vệt nước trên má mình, Seonho dìu Guan Lin đi về, xót thì xót vậy chứ mà  mỗi lần quay sang thấy cái bản mặt bầm tím kia Seonho chỉ muốn vả thêm cho vài cái.

Khóe miệng đã ứa máu mà còn ráng nhếch miệng lên cười bảo Seonho hung dữ. Guan Lin cứ như thế mà dồn toàn bộ cơ thể mình lên người Seonho, kịch liệt ôm cứng lấy cậu, kệ cho Seonho có khó khăn để dìu mình như thế nào.

"Tụi nó có dao mà, lỡ Seonho hay cục bông bị gì anh biết phải làm sao"

"Vậy anh có việc gì, thì em phải làm sao?"

"Anh làm sao có chuyện gì được, coi nè một chọi ba còn chưa chết. Đấy, có yếu như em đồn đâu. Sau này có chuyện gì thì phải gọi cho anh, nếu không cùng sống được thì chết cùng nhau chứ" Guan Lin khó nhọc vươn cánh tay còn lại qua vai cậu, sau đó ôm cậu vào lòng. Seonho tuy miệng không ngừng chửi rủa nhưng khóe mắt đến giờ vẫn đỏ hoe, Guan Lin biết cậu nhóc còn chẳng dám nhìn vào vết thương trên người mình. Từ trước đến giờ Seonho không thích khóc, càng không muốn khóc trước mặt Guan Lin thế nên cậu nhóc cứ quay mặt đi mà tránh ánh mắt của mình.

"Có phải bị đánh tới hư não rồi không. Thôi đừng nói, vết thương ở miệng lại rách ra. Em sẽ sẽ không cảm ơn vì cái sự ngu si này của anh, nhưng Guan Lin, em thương anh, thương nhiều lắm, sau này đừng làm cái trò ngu ngốc này nữa" Seonho ngã đầu lên bờ vai của Guan Lin bàn tay vòng qua lưng mà ôm chặt lấy. Cái tên này lỡ mà có chuyện gì thì Seonho biết phải làm sao, nghĩ còn không dám nghĩ nói gì....

.

.

"Ủa đánh nhau xong rồi à, chết cha lại đến ngay cảnh cuối phim rồi, Samuel che mắt cục bông lại, sắp có cảnh hôn rồi"

Samuel và Daehwi đầu đội xoong nồi tay cầm vá múc canh  hùng dũng từ xa đi tới, còn tưởng chuẩn bị được đóng vai anh hùng chiến đấu hết mình vì bạn. Hóa ra phim hành động liều mình vì bạn bè không thấy đâu, trước mặt là một màn anh hùng cứu mỹ nhân, hài, lãng mạn, HE. Sắp có cảnh hôn cuối phim.

"Nhìn cái gì, lại phụ anh mày đỡ Guan Lin coi. Hình như bất tỉnh mất rồi" Seonho từ xa nhìn hai thằng bạn còn có một cục bông nhỏ hiên ngang như sắp ra trận thì mắt giựt gựt mấy cái. Rốt cuộc đám này là đi cứu bạn hay đi diễn hài.





Tối hôm đó sau khi bị vác về đến nhà Guan Lin được Seonho tận tình chăm sóc, cả người bị cậu quấn băng gạc với urgo khắp mình. Mỗi vết thương còn được cậu rữa kĩ kèm theo là khóa học nghe chửi kinh niên. Ai kia vừa nhìn người ta vừa băng bó vừa nghe chửi rủa nhịn không được cũng đè ra hôn vài cái cho được.

Samuel và Daehwi từ xa chặc lưỡi rồi quay sang xem tivi tiếp, cái bọn yêu nhau muôn đời không thể hiểu được. Cục bông ở bên cạnh dù bị Daehwi che hai mắt không cho nhìn mà miệng cũng ba ba đòi bế đòi được thơm giống vậy. Samuel ở bên cạnh lầm bầm, tụi bây dạy hư con nhỏ rồi.





Những ngày sau đó Cục bông không chịu ăn kẹo nữa, dù rằng nhiều lúc đôi mắt nó vẫn long lanh khi nhìn vào hủ kẹo trên tủ lạnh nhưng nghĩ gì đó rồi lại quay đi. Mỗi lần Seonho thay băng cho Guan Lin, Cục bông đều ngồi bên cạnh tròn xoe mắt nhìn. Bàn tay bé xíu còn vỗ vai Guan Lin, miệng chúm chím bảo không đau, không đau làm Guan Lin gan to như gan voi cũng bày đặt rên rỉ gào rú đau quá hòng được cục bông dỗ, kết quả Cục bông chưa kịp thơm má đã bị Seonho đạp ra khỏi nhà.





Thời gian cứ trôi qua cho đến ngày có một người đàn ông tầm 30 tuổi đến bấm chuông bảo là ba của cục bông hòng nhận thằng bé về. Giấy tờ hộ thân, giấy khai sinh và cả hình chụp cùng cậu bé đều có đủ, và hơn hết người đàn ông đó trông giống Guan Lin vô cùng. Đến độ Seonho ban đầu nhìn lướt qua phải dụi mắt đến mấy lần, còn Guan Lin thì kêu trời rằng nhan sắc vượt bậc thế này còn bị đụng hàng là sao.

Ban đầu người đàn ông kia tính đón Cục bông đi ngay, nhưng vì thấy bọn trẻ quyến luyến và Cục bông cũng khóc không chịu đi nên đành cho bọn họ một ngày để chia tay. Với lại bao nhiêu ngày như thế, chỉ với lý do đi công tác nước ngoài mới về, giờ một hai đòi ẳm con đi không quản đến công lao chăm sóc mấy ngày qua đối với bé con thì có vẻ không có tình người .

Tối hôm đó, không hẹn mà bốn thanh niên kia cùng đến. Ai cũng ôm cục bông mà dặn dò thủ thỉ, sau đó xếp cho bé con tận hai vali quần áo và đồ chơi. Seongwoo nước mắt ngắn dài, đòi thầy Kang dẫn Cục bông đi trốn chứ không cam tâm trả lại cho người ta. Donghyun nghe thế cũng tán thành, thế là hai người chui vô góc bàn kế hoạch bắt cóc trẻ con, đến độ thầy Kang và Youngmin phải bắt ra xe chở về vì sợ để lâu hóa điên rồi làm liều. Cả tối Daehwi và Samuel cũng cứ lẽo đẽo theo Cục bông, thỉnh thoảng cứ ôm chầm lấy thằng nhóc rồi khóc tu tu. Duy chỉ có Seonho là lủi thủi ngồi trong góc, chẳng nói chẳng rằng. Cục bông thấy thế liền đi lại chui vào lòng cậu ngồi, hỏi Seonho rằng ba không thương Cục bông nữa sao.











"Này, em ôm Cục bông đi đâu đó" Nửa đêm thấy Seonho rục rịch ôm quần áo với Cục bông tính mở cửa đi Guan Lin ngồi trên giường lên tiếng.

Seonho bị Guan Lin hù cho giật mình, cậu vốn định ôm Cục bông đi trốn trước rồi đó mới thông báo cho Guan Lin sau vì sợ giờ nói cậu ta sẽ ngăn cản. Nghĩ tới nghĩ lui Seonho kiểu gì cũng không nghĩ thông được. Tự nhiên cục bông như ở trên trời rơi xuống, đã lỡ đến bên nhau rồi sao lại còn bắt rời xa nhau.

"Nghĩ đến sau này không được ở bên cạnh Cục bông em không chịu được"

"Bắt cóc trẻ con là ở tù mọt gông đấy"

"Vậy anh đi với em không, em anh với cục bông mình lên núi ở đi."

"Đi" Guan Lin chẳng cần nghĩ nhiều, trực tiếp lấy áo khoác ra mặc vào rồi cầm lấy vali trên tay Seonho kéo đi. Cục bông lúc này vẫn ngủ ngon lành trong lòng Seonho, lâu lâu còn chép miệng dụi dụi đầu vào người cậu khiến Guan Lin bật cười, cái nết ngủ y chang nhau.

.

.

.

"Em có biết làm nhà không?"

"Không biết"

"Có biết săn gà rừng, heo rừng, đánh nhau với cọp không?. À còn biết cuốc đất để trồng trọt không ?"

"Không biết"

"Có biết chữa bệnh, phẫu thuật hay gì không ?"

"Cái đó làm sao em biết "

"Ở trên núi trời sang đông sẽ rất lạnh, nếu cục bông bệnh thì làm sao, mình không thể xuống thị trấn mua thuốc. Nếu cục bông leo trèo bị ngã thì lấy cái gì băng bó, lỡ nghịch bậy bị rắn hay con gì cắn em làm cách nào để cứu cục bông. Em đem đứa bé một tuổi lang thang khắp nơi chạy trốn em hỏi ý kiến Cục bông chưa, cho dù Cục bông đồng ý, vậy em chịu khổ được còn Cục bông thì sao. Em  suy nghĩ từ đây ra tới cổng, nếu em vẫn muốn đi, anh sẽ đi với em"








Cánh tay chạm vào nắm cửa rồi dừng ở đó, hàng vạn hình ảnh chạy dọc qua suy nghĩ của Seonho. Tự nhiên cậu thấy giận Guan Lin lắm, vì sao anh có thể lí trí đến như vậy. Cục bông sắp bị ba nó mang đi, còn mang định cư ở nước ngoài. Sau này cơ hội có thể gặp cục bông dường là bằng không, Cục bông quá bé để có thể nhớ được những người ba đã nuôi nấng nó một tháng qua. Nhưng Guan Lin nói chẳng sai chút nào, mang Cục bông đi chính là ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho bản thân mà không nghỉ gì cho thằng bé. Seonho bỗng dưng thấy giận mình, vì rõ ràng cái ý định mang Cục bông đi trốn rất lớn thế mà bây giờ trong phút chốc lại tiêu biến chỉ còn sự có lỗi ở lại. Cậu và Guan Lin mãi mãi không thể có được một đứa nhóc, Cục bông vừa vặn lại giống cả hai, lại vừa ngoan ngoãn, trong giây phút ích kỉ cậu đã từng mong rằng Cục bông chẳng có cha mẹ để cậu bé ở mãi bên mình.


"Thôi mình vào trong ngủ đi em, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại Cục bông thôi"

Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Seonho rồi đan từng ngón tay vào, Guan Lin sớm biết chấp niệm trong lòng của Seonho nhưng chẳng có cách nào giải tỏa giúp cậu được. Đưa cả hai trở vào phòng, Guan Lin kéo chăn đắp cho cậu nhóc đến giờ vẫn còn giận hờn ôm Cục bông quay ngược về phía mình.

"Ngủ ngon nha Seonho, thương em"





Ôm lấy Seonho và cục bông, Guan Lin nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ Guan Lin nhìn thấy bọn họ năm 30 tuổi, bên cạnh còn có Cục bông nhưng bọn họ khong phải là người, sau lưng còn có đôi cánh bay đi khắp nơi. Rất tự tại.


Ngày hôm sau ba ruột của Cục bông đến mang cậu bé đi, Cục bông ôm lấy Guan Lin rồi Seonho khóc đến thê lương. Mấy đứa trẻ trong nhà cũng không nhịn được mà khóc theo còn vẫy tay chào đến khi cậu bé cùng ba biến mất.

Những ngày sau đó Seonho đều bỏ cơm mặc cho Guan Lin có dụ dỗ thế nào, đỉnh điểm đến lúc Seonho bảo Guan Lin có con rơi không cứ mang về đi Seonho nuôi cho khiến cho ai kia nổi trận lôi đình, lúc này cậu mới nhượng bộ mà nghe lời ăn cơm. Và rồi cuộc sống cứ trôi theo vòng quay của thời gian, mọi thứ dần trở lại như lúc ban đầu, Seonho đã thôi tìm cái giỏ mây màu hồng mỗi khi mở cửa mỗi sáng để lấy sữa, Guan Lin đã thôi mua kẹo bỏ vào hộp thủy tinh trên tủ lạnh, Samuel đã thôi mua quần áo trẻ con, Daehwi đã thôi lên mạng tra cách nấu nướng cho em bé. Cục bông giống như một giấc mơ tuyệt đẹp xuất hiện trong đời bọn nhỏ sau đó thì biến mất, không dấu vết.





--o0o—





"Này có chịu về chưa, ba nhỏ ở nhà đã phun lửa khắp nơi rồi" Ba lớn của cục bông nhìn thằng bé vẫn còn ngoái lại nhìn tụi nhóc kia, nhịn không được bèn lên tiếng. Biết thả cho ra ngoài xong không chịu về hại người ba lớn này phải xuống tận nơi đón về thì ban đầu đã không cho đi rồi.

"Ba không thấy hai người đó cực giống ba với ba nhỏ hả ?" Cục bông quay lại ôm cổ ba lớn, mặc cho hắn cau mày đẩy cậu bé ra xa. Ba lớn vẫn như vậy, lạnh lùng với con cái quá đi.

"Ba đẹp trai và phong độ hơn cái thằng choai choai kia, ba nhỏ cũng đáng yêu và hiền lành hơn cái thằng nhóc đánh đá đó. Giờ về lo mà quỳ sám hối với ba nhỏ đi, bữa giờ bỏ ăn biểu tình vì ba lớn không chịu đi kiếm con về đó"

"Rõ ràng ba đuổi con đi để được riêng tư với ba nhỏ, giờ thì đổ thừa. Thôi về thôi, con nhớ ba nhỏ quá. À mai mốt về đây thăm hai ba nhỏ nhỏ kia được không ?"

"Không" Hắn lắc đầu mặc kệ cái trề môi của Cục bông.

"Xì" Cục bông xì môi dài ra cả thước, bàn tay nhỏ nhắn khẽ búng một cái khiến hai vali đồ bỗng biến mất. Từ sau lưng hiện ra một đôi cánh trắng, khẽ đập nhẹ nhàng trong không trung. Ba lớn ở bên cạnh cũng khẽ chuyển mình, đôi cánh màu đen rộng lớn xuất hiện. Hắn nắm lấy tay cục bông, vỗ cánh rồi cả hai cùng bay về phía mặt trời.








----------------------


Ahhihi thấy tui siêng chưa, ra chap đều như vắt chanh luôn. Nên thôi thả một cái comt thương nhớ gửi ngàn nỗi yêu thương cho tui bên dưới để tui siêng lên mần fic hoài hoài cho các cô các thím nè. Ôi sau khi đã xong chính văn, phiên ngoại cứ lũ lượt kéo tới ;;v;; hiu hiu thấy dài lê thê quá thì báo tui biết nhen.

Thắc mắc về cái kết sẽ được FDTA giải đáp ;;v;;

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia