ZingTruyen.biz

PHÉP MÀU CỦA TÌNH YÊU (Dương Chấn - Cố Nhất Dã - Hoàn)

Chương 10

HoangNgan1984

Dương Chấn đã tự thuyết phục bản thân vô số lần mới nhịn xuống không vượt đèn đỏ, một đường lao thẳng về nhà. Cửa phòng Cố Nhất Dã mở toang. Chỉ chưa đầy một đêm Cố Nhất Dã dường như mang theo mọi sinh khí trong nhà. Sự hoảng loạn giống như một cây nho mọc hoang, khiến Dương Chấn không thể nhúc nhích.

Hắn liên tục gọi cho Cố Nhất Dã nhưng đầu dây bên kia từ chối trả lời. Cả đêm đó, hắn suy nghĩ xem Cố Nhất Dã có thể đi đâu, nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Đến bây giờ, tâm tư ngu ngốc cũng trở nên rõ ràng, chỉ còn lại hối hận. Rõ ràng chỉ cần nghĩ nhiều hơn một chút cũng có thể biết được tâm tư của mình, nhưng lại đi đường vòng dài như vậy.

Dương Chấn đã bị thương một lần khi còn ở trong học viện quân sự, đó là khi đang huấn luyện, hắn trèo lên tường cao, trượt chân và ngã xuống từ bức tường cao 3m, đau đến nhe răng trợn mắt. Đó cũng là lần hắn bị thương nặng nhất cho đến bây giờ.

Nhưng cũng không khiến hắn khó chịu như thế này.

Làm sao một người có thể yêu một người khác nhiều như vậy? Đến khi phát hiện ra sự thật này, tình cảm của hắn đã ăn sâu bén rễ, cứ như thể Cố Nhất Dã không còn ở đây nữa, Dương Chấn cảm thấy mình giống như một cái cây bị nhổ.

***

Xe chạy trong đêm tối, bên trong xe mở một bài hát tiếng Quảng Đông khiến người ta muốn khóc, giọng nam ca sĩ có chút lười biếng và buồn bã. Cố Nhất Dã cũng thấp giọng hát theo.

"Nếu yêu xin hãy bình yên

Tôi e rằng tôi chỉ cần an ổn

Còn yêu mà đòi đời này thương tiếc

Muốn hay không chờ kiếp khác tái sinh

Nhìn vào bản năng của cả hai bên

Tình yêu như vết sẹo

Giống bảy sắc màu và năm hương vị

Càng nhiều tro bụi

Rơi vào năm tháng..."

Cố Nhất Dã là một người rất hoài cổ, bất kể là cái gì anh đều nhớ rõ, đều tưởng niệm.

Lên dốc, sau một khúc cua, chiếc xe dừng lại ở tầng dưới ngôi nhà cũ.

Ngôi nhà không có người ở quá lâu đã phủ một lớp bụi. Cố Nhất Dã mở cửa sổ ra cho thoáng khí. Anh đã sống ở đây trước khi kết hôn. Nơi này che giấu mọi bí mật của anh từ thời niên thiếu, chẳng hạn như bức ảnh tốt nghiệp học viện quân sự . Trên bức ảnh có rất nhiều người đều đang tươi cười, và anh chỉ nhìn thoáng qua cũng nhận ra Dương Chấn.

Giờ đây, bí mật giấu kín trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng được hé lộ, Cố Nhất Dã thở phào nhẹ nhõm. Chiếc đồng hồ cổ treo trên tường đã chạm số 0, thình thịch, thình thịch, thình thịch, âm thanh vang lên, chuyển động của kim phút và kim giây rõ ràng, sắc bén.

Cố Nhất Dã mệt mỏi ngồi xếp bằng trên sàn, tất cả đồ đạc đều được che bằng vải chống bụi. Anh nhắm mắt lắng nghe tiếng chuông vang, một tiếng lại một tiếng, không thể tĩnh tâm được. Cố Nhất Dã lại tìm bật lửa định hút một điếu thuốc, nhưng ấn vài lần bật lửa cũng không cháy. Dường như cả thế giới đều đang chống lại anh.

Đừng chống lại tôi, hãy cho tôi một con đường, ít nhất lúc này đừng để tôi phải xấu hổ khi không có ai yêu thương, có được không?

Cố Nhất Dã lấy trong tủ ra một hộp diêm đã lâu không dùng đến. Anh thích sưu tập những đồ dùng cũ như thế này. Khi que diêm khô quẹt lên, ánh sáng lay động, một điếu thuốc được châm lên, và một đốm lửa nhỏ nhấp nháy.

Cố Nhất Dã hút một điếu thuốc, mắt nhìn thấy que diêm cháy hết, nỗi đau lan tới các ngón tay mới buông ra.

***

Đội điều tra hình sự năm nay đã phá được nhiều vụ án cũ còn nhiều bí ẩn, khó phá, lãnh đạo tỉnh nhắc đến Cố Nhất Dã đều tươi cười. Vụ án dù khó đến đâu cũng không làm khó được đồng chí Cố của chúng tôi, Cố Nhất Dã cũng khô khan phối hợp cười.

Vấn đề khó khăn của anh thì không ai có thể giải quyết.

Anh đã hỏi thăm về kết quả đánh giá cảnh sát gìn giữ hoà bình của Dương Chấn, gần như không có vấn đề gì, hơn nữa, Dương Chấn ưu tú như thế, sao có thể không thành công.

Sau khi hút một điếu thuốc, Cố Nhất Dã đã ngủ trong phòng khách hơn nửa giờ, khi tỉnh dậy, quần áo đã dính một chút bụi bẩn. Anh đứng trong phòng tắm một lúc lâu, đợi máy nước nóng có lâu ngày không được sử dụng đun từ 0 lên đến 50 độ, trong miệng còn ngậm thuốc lá.

Đây là điếu thuốc thứ hai, với Cố Nhất Dã, thuốc lá cũng giống như rượu, chỉ là buồn càng thêm buồn.

Nước nóng đổ xuống, Cố Nhất Dã quay lưng lại, để nước tưới ướt đẫm lưng. Điếu thuốc trên môi không bị nước làm ướt, nhưng khi anh hút vào một hơi lại bị sặc, xong lại tiếp tục hút. Điện thoại di động của anh đã cài đặt im lặng cho cuộc gọi của Dương Chấn, sau đó được đặt trên bệ rửa mặt.

Không phải kỳ phát tình, không có việc gì, nhưng dù nhắm mắt hay mở mắt, khuôn mặt của Dương Chấn đều ở trước mặt. Dương Chấn, người đã vội vàng chạy trốn vì lời tỏ tình của anh.

Cố Nhất Dã một tay chống lên tường, khói thuốc trong miệng vẫn đang từ từ cháy, một tay luồn xuống dưới háng, cầm dương vật của mình, dùng sức xoa lộng, dường như không biết đau, vừa nghĩ đến Dương Chấn vừa thủ dâm.

Không phải một lần, rất nhiều, rất nhiều lần.

Bụng dưới căng cứng, quy đầu sưng đỏ, Cố Nhất Dã thở hổn hển quay lưng vào tường. Nước nóng từ vòi hoa sen chỉ tạt vào mu bàn chân. Anh dựa vào tường, một tay hút thuốc, một tay thủ dâm, dục vọng nhanh chóng nhấn chìm anh. Tưởng tượng đến vẻ mặt Dương Chấn đang ở trên người của mình, Cố Nhất Dã mở miệng, hổn hển gọi tên Dương Chấn, giọng nói càng lúc càng lớn, cuối cùng há miệng thở dốc, tinh dịch bắn ra bị dòng nước cuốn trôi.

Sự trống rỗng sau khi cao trào giống như thủy triều dâng lên, chụp mạnh vào người anh. Cố Nhất Dã đi tới dưới vòi hoa sen, nước nóng phun hết điếu thuốc còn chưa cháy hết, anh ném tàn thuốc vào bồn cầu, ấn xuống bơm nước, toàn bộ xả sạch.

Tắm rửa xong, ngủ một giấc, một lần nữa bắt đầu lại.

***

Dương Chấn bất giác nhận ra rằng hắn thực sự không biết nhiều về Cố Nhất Dã. Hắn không biết anh sẽ đi đâu trong một đêm như thế này, trở về nhà cha mẹ đẻ sao? Dương Chấn không dám hấp tấp làm phiền người lớn trong nhà vào lúc nửa đêm.

Hắn thức cả đêm, xụi lơ trên sô pha, sốt ruột chờ ngày mai đến, từng giây từng phút đều khó khăn.

Cố Nhất Dã mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, sáng sớm liền đến văn phòng. Một người dân ở phía Nam thành phố sáng nay vừa báo án, là án mạng.

Khu vực phía Nam thành phố đa phần là nhà cổ đã quá cũ, người trình báo vụ việc cho biết, nam thanh niên sống cạnh nhà mấy ngày nay chưa ra ngoài. Anh ta ngửi thấy mùi hôi thối nên sáng nay đã sang gõ cửa, rất lâu không thấy phản hồi mới gọi điện lên phòng quản lý nhờ hỗ trợ, vừa mở cửa ra thì ngửi thấy mùi thi thể trong nhà.

"Tình hình thế nào?" Cố Nhất Dã cầm trên tay một chai cà phê lon mua ở cửa hàng tiện lợi, tinh thần không tốt, vừa đi tới phòng họp vừa nghe Lam Hạ báo cáo.

"Phòng 702, Tầng 7, Khu 37, Ngõ 14, phía Nam thành phố, nạn nhân là nam giới đã tử vong. Lúc 8 giờ 17 phút sáng nay, người hàng xóm báo cảnh sát và phát hiện người chết trong phòng tắm ở nhà, đầu quay mặt vào bồn tắm, có dấu vết siết cổ rõ ràng. Về cơ bản, có thể suy đoán rằng đó là một vụ giết người. "

"Thân phận chi tiết của nạn nhân?"

"Nam thanh niên 27 tuổi làm giáo viên dạy toán tại trường tiểu học Thành Nam, sống một mình. Hàng xóm nói rằng anh ta thường đi du lịch một mình và không có bạn bè. Anh ta nuôi một con mèo nhỏ giống Anh, nhưng không thấy nó tại hiện trường vụ án. "

Sau khi triển khai cuộc họp khẩn cấp, Cố Nhất Dã đưa Diêu Lâm đến hiện trường. Lam Hạ có nhiệm vụ liên lạc với gia đình và những người thân thiết với nạn nhân.

Cố Nhất Dã uống hết lon cà phê sau khi lên xe, mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ không nói tiếng nào. Diêu Lâm lái xe, quay đầu nhìn Cố Nhất Dã khi đèn đỏ, nói đùa, "Không phải lần trước anh bảo nên uống ít đồ uống dạng này sao?"

Kể từ khi bị Cố Nhất Dã từ chối một cách nghiêm túc trong quán bar lần trước, Diêu Lâm đã nhanh chóng sắp xếp lại cảm xúc của mình. Cậu không hề xấu hổ, Cố Nhất Dã cũng vậy.

"Tôi ngủ không ngon ..." Cố Nhất Dã uể oải nói.

Suốt dọc đường đi, Diêu Lâm không nói thêm lời nào nữa. Cố Nhất Dã nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, xuống xe liền trực tiếp đến hiện trường vụ án. Phòng 707 đã được phong toả, hàng xóm đứng trước cửa nhà mình hóng chuyện, vài người khe khẽ tiếc nuối cho người thanh niên trẻ tuổi như vậy mà đã chết rồi.

Cố Nhất Dã cúi người đi vào qua khu vực bị phong tỏa, theo máu đọng và mùi của xác chết, nạn nhân ít nhất đã bị sát hại 48 giờ, cái xác vẫn chưa di chuyển. Cố Nhất Dã cau mày và tiến lại gần.

Như lời Lam Hạ nói, trên cổ nạn nhân có dấu vết thắt cổ rõ ràng, đầu hướng vào bồn tắm, trong bồn tắm không có nước. Diêu Lâm đưa cho Cố Nhất Dã các dụng cụ thu thập chứng cứ. Người chết vẫn mặc đồng phục giáo viên của trường tiểu học Thành Nam, có bụi phấn và một số loại bụi đỏ để lại dưới móng tay của anh ấy.

"Đã sắp xếp khám nghiệm tử thi chưa?"

"Đã làm rồi."

"Được rồi, đem cả cái này đi kiểm tra."

"Vâng."

Cố Nhất Dã cũng gặp một số hàng xóm của nạn nhân để hỏi một số vấn đề.

"Cô có chắc là anh ta không có bạn bè thân thiết nào không?"

"Không, anh ta luôn ở một mình, nhưng con người khá tốt. Anh ta là giáo viên cấp 1, rất dễ nói chuyện. Anh ta còn nuôi một con mèo, nhìn không giống người có thể gây thù oán với bất kỳ ai!"

Diêu Lâm đứng bên cạnh đợi Cố Nhất Dã hỏi xong mới mở lời, "Đội trưởng Cố, đi đến trường học à?"

"Đi, đến trường tiểu học Thành Nam."

Hai người đến trường tiểu học Thành Nam. Khi đi ngang qua sân chơi, có những đứa trẻ đang học Thể dục. Trường Tiểu học Thành Nam có những toà nhà rất cũ, có nhiều viên gạch đỏ bị bỏ hoang bên cạnh sân chơi. Giáo viên Thể dục nhặt ngẫu nhiên một mảnh gạch vỡ nhỏ từ mặt đất lên, vẽ một đường trên sân chơi, nói với các em rằng đây là điểm bắt đầu và bên kia là điểm kết thúc. Các học sinh tiểu học đang nói chuyện rất ồn ào.

Người đã khuất dạy lớp 4B của trường tiểu học trước khi qua đời. Cố Nhất Dã đã hỏi tất cả các giáo viên dạy lớp này để tìm hiểu một chút. Mọi người đánh giá về người đã khuất gần như giống nhau. Sau giờ học, anh ta không bao giờ đi liên hoan với mọi người mà trực tiếp về nhà.

Người cuối cùng Cố Nhất Dã hỏi là giáo viên dạy thể dục. Người này cũng nói như những giáo viên khác, có lẽ vì thực sự có ấn tượng tốt với giáo viên nên liên tục nhấn mạnh rằng người đã khuất là một người rất dễ nói chuyện. Cố Nhất Dã hỏi: " Hai người có thường qua lại không?"

"Anh ấy thường trò chuyện với chúng tôi ở trường, nhưng chỉ cần ra khỏi cổng trường sau giờ làm việc, cơ bản trở thành xa lạ. Tất cả chúng tôi đều cho rằng anh ấy có thể thích ở một mình hơn."

Cố Nhất Dã cau mày gật đầu. Với đôi mắt sắc bén, anh nhìn thấy lớp lụa mỏng màu trắng dính vào đáy quần thể thao màu đen của giáo viên thể dục. Anh bình tĩnh nhìn người này, nói lời cảm ơn vì sự hợp tác.

Giáo viên thể dục dường như rốt cuộc nghĩ đến điều gì, đột nhiên mỉm cười nói: "Giống mèo con của anh ấy, không hòa hợp với mọi người."

Diêu Lâm dừng bước nhìn Cố Nhất Dã, Cố Nhất Dã cũng nhìn lại Diêu Lâm sau đó quay đầu lại ôn tồn nói với hiệu trưởng: "Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người, cảm ơn vì sự hợp tác. Chúng tôi đi trước."

Sau khi lên xe, Diêu Lâm gọi điện thúc giục kết quả kiểm tra xét nghiệm, sau đó hỏi Cố Nhất Dã, "Đội trưởng Cố, anh chắc cũng phát hiện được rồi?"

Cố Nhất Dã nhếch khoé miệng và hỏi anh ta, "Phát hiện cái gì?"

"Không phải giáo viên thể dục đó đã nói rằng người quá cố không bao giờ đi cùng họ sau giờ học sao? Làm sao anh ta có thể biết rằng người quá cố có một con mèo ở nhà?"

Cố Nhất Dã nhướng mày và nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Đại khái đoán được, chỉ có thể nói là một kẻ giết người ngu ngốc.

***

Chạy một ngày, vừa trở lại phòng làm việc, Cố Nhất Dã vừa mới uống nước đã thấy Lam Hạ đến tìm, "Buổi trưa, đội trưởng Trần của đội phòng chống ma tuý đến tìm anh. Tôi nói anh đã đi ra ngoài phá án. Anh ấy yêu cầu tôi nói lại với anh là hãy gọi cho anh ấy ngay khi xong việc."

Cố Nhất Dã đau đầu gật gật đầu, nhìn bản báo cáo trong tay Lam Hạ, "Nói chuyện chính đi."

"Được rồi, báo cáo khám nghiệm tử thi được gửi đến. Ngoài vết siết trên cổ, đầu của người quá cố cũng bị đánh, trên lưng có vết sưng, ừm ... và..."

"Còn gì nữa?"

"Có dấu vết của vụ tấn công tình dục. Người chết là một nam thanh niên. Người ta cho rằng anh ta đang vật lộn với cuộc tấn công tình dục và có mâu thuẫn gay gắt với kẻ sát nhân. Ngoài ra, cũng có báo cáo về những gì anh và Diêu Lâm đã thu thập được ở hiện trường vụ án. Bụi ở móng tay người chết chủ yếu gồm hai chất, một là phấn và hai là bụi gạch đỏ dùng trong các công trường xây dựng ".

Cố Nhất Dã đã xem bản báo cáo, nó giống với suy đoán của anh.

"Còn gia đình và bạn bè thì sao?"

"Tôi đã liên lạc. Người nhà của người quá cố cảm xúc tương đối không ổn định. Họ nói rằng gần đây họ đã sắp xếp một cuộc xem mặt với con trai của họ. Lúc đầu, con trai ông ấy đồng ý nhưng sau đó lại gọi lại và yêu cầu huỷ cuộc hẹn đó đi. Người nhà cho rằng Omega đó trả thù nên giết nạn nhân. Tôi cảm thấy không có khả năng này. Tôi đã gặp Omega đó, từ biểu hiện cùng đối thoại có thể khẳng định không gặp qua người quá cố. "

"Không phải Omega đó." Giọng điệu của Cố Nhất Dã lạnh lùng.

"À?" Lam Hạ nghi ngờ nhìn Cố Nhất Dã.

Cố Nhất Dã gọi Diêu Lâm vào, sau đó nói với anh ta và Lam Hạ, "Hai người hiện tại lập tức hành động vây bắt kẻ giết người."

"Xác nhận sao?" Diêu Lâm hỏi.

"Đúng vậy."

Lam Hạ có chút bối rối, "Xác nhận cái gì?"

Diêu Lâm kéo cô ấy ra ngoài, cùng đồng nghiệp xác nhận nơi ở hiện tại của giáo viên thể dục, "Tôi sẽ nói với cô khi chúng ta lên xe."

Cả hai đều là alpha, yêu mà không được nên ngọc nát đá tan.

Đầu của Cố Nhất Dã lại bắt đầu đau, hai ngày qua anh không thể ngủ ngon, thần kinh căng thẳng không thể thả lỏng, nhưng anh không có biện pháp nào khác.

Cố Nhất Dã dựa lưng vào ghế và bắt đầu nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, anh đối với Dương Chấn dường như cũng yêu mà không được. Vào năm tốt nghiệp, anh đứng đằng xa, lén nhìn Dương Chấn và các bạn học khác chụp ảnh từng người một. Anh là người duy nhất do dự và bỏ lỡ cơ hội chụp ảnh một mình với hắn.

Sau đó, bức ảnh duy nhất họ chụp cùng nhau là bức ảnh cưới mà cả hai đều không mỉm cười, giờ nhìn lại có chút mỉa mai. Không phải anh và Dương Chấn không có những giây phút mặn nồng, khiến anh lầm tưởng rằng giữa họ có chút tình cảm nào đó.

Ví dụ như sau khi ân ái, Dương Chấn luôn thích đặt tay lên eo anh xoa xoa, ví dụ như đêm Dương Chấn mang thuốc ức chế đến anh dù xa hàng trăm km, ví dụ như hắn rất lo lắng dò hỏi anh có đói hay không...

Thật buồn cười, bây giờ nghĩ đến những chuyện nhỏ nhặt này, khiến anh nghĩ rằng dường như Dương Chấn cũng rất quan tâm đến anh.

Nếu anh cũng yêu Dương Chấn, nếu anh cũng hận hắn, thậm chí hận hơn cả yêu, nếu anh cũng giết hắn...

Ai bị giết? Không ai có thể giết ai, cái bị giết chính là tình cảm mà mình đã giao ra. Yêu đương vốn đã rất vất vả rồi, tại sao lại muốn mọi chuyện trở thành như vậy? Cố Nhất Dã đột nhiên ghét giáo viên thể dục đó. Tên alpha ích kỷ đó, anh ta dựa vào cái gì, dựa vào cái gì để làm như thế?

Tại sao anh ta lại tước đi cơ hội được sống trên đời này để yêu và được yêu của một người khác?

Thẩm vấn kết thúc, Cố Nhất Dã hai mắt vằn đỏ. Lam Hạ thận trọng đến gần, đưa cho anh một ly nước ấm, nhỏ giọng nói: "Đội trưởng Cố, vừa rồi anh có chút kích động."

Đúng vậy. Cố Nhất Dã bình tĩnh trở lại. Anh cũng không biết vừa rồi mình kích động như thế nào.

***

Khi anh bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, trời đã tối. Thời tiết cuối thu, ban đêm hơi lạnh, lạnh đến mức khiến người ta rùng mình. Cố Nhất Dã đi tới bãi đỗ xe liền thấy Dương Chấn đang dựa vào cửa xe anh, khoanh tay đứng đợi. Anh bước tới, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.

"Tại sao anh lại ở đây?" Cố Nhất Dã hỏi Dương Chấn. Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, có lẽ anh đã quá mệt mỏi, mất động lực để chiến đấu và cãi vã, thậm chí anh không buồn quan tâm đến bất cứ điều gì.

"Chờ em."

"Chờ tôi làm gì?"

"Em đang tránh mặt tôi. Tại sao lại tránh tôi?" Dương Chấn hung hăng tiến lại gần.

Cố Nhất Dã quay mặt đi, anh không biết mình bị làm sao, nhưng anh lại trở thành loại người giả tạo mà anh ghét bỏ. Cố Nhất Dã vòng qua Dương Chấn, bước lên xe.

Dương Chấn cũng ngồi vào ghế phụ mà không nói một lời.

"Đi xuống."

"Cố Nhất Dã, tại sao em lại tránh tôi?"

"Tôi không có."

"Được rồi, không có thì không có. Vậy thì nói cho tôi biết, vì sao đêm qua đột nhiên chuyển ra ngoài?"

Cố Nhất Dã khởi động xe. "Việc ly thân trước khi ly hôn là lẽ tự nhiên."

"Ai nói tôi sẽ ly hôn với em?"

Cố Nhất Dã lái xe ra khỏi bãi đậu xe của đội điều tra hình sự.

"Chỉ là chuyện sớm muộn thôi."

"Cố Nhất Dã ..." Dương Chấn thở dài, hắn thực sự không có biện pháp nào với Cố Nhất Dã, chỉ có thể nhẹ giọng dỗ dành, "Em nên cho tôi một cơ hội để nói rõ ràng."

"Tôi không muốn nghe."

Chiếc xe chạy chầm chậm về phía bờ sông.

Bàn tay của Cố Nhất Dã đặt trên vô lăng càng ngày càng siết chặt. Giỏi thật, đã đến mức này rồi, Dương Chấn vẫn có thể dùng một vài câu nói liền dễ dàng khiến anh mắc bẫy. Cố Nhất Dã trầm mặc lái xe đến bờ sông, xung quanh im lặng, thậm chí người đi tản bộ cũng không có.

Anh dừng xe lại, ấn xuống cửa sổ xe cho thông khí.

"Dương Chấn, ngày hôm qua chúng ta đã nói rõ rồi. Tôi thích anh, nhưng anh không thích tôi. Cuộc hôn nhân này không thể tiếp tục, ly hôn là lựa chọn tốt nhất cho cả tôi và anh. Anh không thể, ít nhất không nên như vậy. Dù anh không thích tôi, nhưng tôi cũng có tư cách để được người khác yêu thích."

Cố Nhất Dã chống tay lên cửa kính xe, mí mắt nặng trĩu. Gần đây anh thật sự nghiện thuốc. Anh châm một điếu thuốc ngay trước mặt Dương Chấn, quay đầu nhìn qua đèn neon bên kia bờ sông.

Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, không có gai, cuối cùng cũng không có gai. Anh yêu người này nên không thể kìm được. Vì vậy anh đã tự mình nhổ bỏ những chiếc gai.

"Cố Nhất Dã, em đang trách cho tôi à?"

"Không, tôi không trách anh."

"Nhưng tôi tự trách mình. Tôi trách bản thân mình ngu ngốc. Tôi trách mình không nhìn thấy bản thân mình sớm hơn. Tôi trách mình để em buồn lâu như vậy, cũng trách mình luôn phản ứng chậm một nhịp."

Cố Nhất Dã hít một hơi, nhưng vẫn cố gắng chạy trốn như một đứa trẻ đã làm điều gì sai trái. Anh không dám nghĩ đến ý của Dương Chấn.

Nhưng Dương Chấn đã hiểu rất rõ ràng, bây giờ phải thừa thắng xông lên. Trong một mối quan hệ, thực sự không thể tính được ai thắng ai thua.

Vì vậy, hắn nói.

"Anh thích em." Dương Chấn nhìn vào sườn mặt của Cố Nhất Dã, "Cố Nhất Dã, anh không nói là không thích em, và anh cũng không nhớ được mình bắt đầu thích em từ khi nào, nhưng anh chỉ thích em."

Nhịp tim của Cố Nhất Dã gần như ngừng đập, thậm chí là không đập được nữa, nhưng anh không tin. Anh không tin những gì Dương Chấn nói.

Vì vậy Cố Nhất Dã không phản ứng gì, anh chỉ lặng lẽ hút thuốc, nhưng anh thật sự muốn khóc. Cảnh tượng anh nhìn thấy tại hiện trường vụ án hiện lên trong đầu, cắn xé, vặn xoắn trái tim anh. Cố Nhất Dã cảm thấy mình sắp chết, và anh nhận ra rằng mình đã không ăn một miếng nào trong cả ngày hôm nay.

Dương Chấn tiếp tục, "Cố Nhất Dã, anh thích em rất nhiều. Khi anh nghĩ đến việc chia tay em, Cố Nhất Dã, điều này sẽ giết chết anh."

Có ai biết cảm giác đau đớn khi bị xé toạc xương sườn của mình không? Dương Chấn đã biết khi hắn trở về nhà vào đêm qua và không thấy bóng dáng của Cố Nhất Dã, mọi chuyện đã diễn ra như thế đấy.

Cố Nhất Dã đói quá bắt đầu nôn mửa. Anh còn chưa kịp hút xong điếu thuốc đã mở cửa xe, loạng choạng bước ra ngoài, vứt bỏ điếu thuốc, ngồi xổm xuống đất mà nôn nhưng không khạc ra cái gì, chỉ có nước mắt không ngừng rơi xuống.

Dương Chấn hốt hoảng, nhanh chóng xuống xe đi vòng qua đỡ Cố Nhất Dã đứng lên, lông mày nhíu chặt nói: "Hôm nay em không ăn gì sao?"

Cố Nhất Dã lắc đầu.

"Đi thôi, anh đưa em đi ăn tối trước."

Cố Nhất Dã đẩy hắn ra, mím chặt miệng, cuối cùng không kìm được nữa, anh bật khóc. Thật xấu hổ, thực sự rất xấu hổ.

Dương Chấn đang rất sốt ruột, hắn không biết phải đối phó với Cố Nhất Dã như thế nào? Hắn ôm người vào lòng dỗ dành nhưng không thể ngăn được tiếng khóc của người kia, vì vậy đành phải sử dụng tin tức tố để xoa dịu.

"Dương Chấn, anh không thể như vậy.."

"Anh như vậy là không công bằng đối với tôi..."

"Anh không yêu tôi. Anh vì cái gì không yêu tôi?"

"Tôi không cần anh nữa. Anh vì cái gì mà lại phải lừa dối tôi bằng những lời như vậy?"

" Tôi đã quyết định không cần anh nữa."

" Là anh không cần tôi... Dương Chấn, anh không cần tôi. Anh dựa vào cái gì mà không cần tôi?"

"Anh nói rằng phải đối xử tốt với tôi, nhưng anh không làm thế. Anh căn bản không thích tôi một chút nào."

"Dương Chấn, để tôi đi, tôi không muốn sống cùng anh. Tôi cũng không cần anh."

Cố Nhất Dã khóc đến mệt, hít một hơi, bình tĩnh lại, giọng nói khàn khàn, vẫn giữ nguyên tư thế bị Dương Chấn ôm vào lòng, không còn sức để giãy giụa nữa, "Chờ cục hoà giải đem đơn đến, anh ký tên vào, anh sẽ được tự do."

Lời nói ra cũng thật dễ dàng.

Dương Chấn phát hiện ra, Cố Nhất Dã đã rút gai ra, thật lòng với hắn, nhưng lại đem những chiếc gai nhọn đó đâm vào tim hắn, không một chút nương tay. Gai làm tim hắn đau nhói, giống như không ngừng bị bóp chặt trong chân không, gần như sắp nổ tung.

Đừng khoe khoang, đừng tỏ ra tự phụ, Dương Chấn, ngươi thích Cố Nhất Dã, ngươi muốn ôm em ấy, cảm thấy đau lòng khi nhìn em ấy khóc, vậy nên đừng đạo đức giả nữa, "Cố Nhất Dã, em có thể không cần anh, nhưng em không thể rời bỏ anh được."

Ai đối xử tệ với Cố Nhất Dã, chính là người đó không xứng đáng.

Nhưng Cố Nhất Dã, em không thể không cần anh. Anh trước đây không biết cái gì là thích, hiện tại đã biết rồi. Em không thể không cần anh.

"Cố Nhất Dã, em không thể không cần anh. Anh thích em, anh rất nghiêm túc." Dương Chấn nhìn Cố Nhất Dã với đôi mắt đỏ hoe.

Cố Nhất Dã rất muốn nỗ lực chớp mắt để nhìn cho rõ người trước mặt, có phải hay không chỉ là nước mắt cá sấu, nhưng anh là người rõ ràng nhất, không phải. Mỗi lời Dương Chấn nói, cuối cùng anh đều sẽ lựa chọn tin tưởng.

"Đừng nói dối tôi."

Như thể trong một giấc mơ, Cố Nhất Dã đã cắn xuống cổ Dương Chấn như để trả thù, mạnh đến nỗi vết răng và vết máu đều hiện rõ, nhưng Dương Chấn chỉ duỗi tay ra ôm lấy anh. Nhìn đi, anh vẫn muốn yêu và được yêu. Người anh yêu, Dương Chấn, cũng yêu anh.

"Dương Chấn, đừng nói dối em..."

"Anh không nói dối em, anh thích em, anh muốn ở bên cạnh em, anh muốn có em trong ngôi nhà của chúng ta."

Cơn đau quặn xương cũng có thể đổi lấy một khởi đầu mới.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz