ZingTruyen.Top

Nomin Tro Tan Sau Phia Mat Troi

Na Jaemin dù đứng trong nhà nhưng tiếng mưa tí tách ngoài kia vẫn mồn một hiện rõ bên tai, cậu kéo cửa kính đóng chặt, khung cảnh ban công với sắc trời âm u đen xám không hề quấy nhiễu đến tâm tình.

Hôm nay tan làm sớm hơn mọi ngày, thủ đô ở thời điểm ẩm ướt, Jaemin tuổi hai lăm điềm đạm buồn chán chỉ đi đi về về giữa căn hộ và tòa soạn, đôi lúc tính chất công việc bắt buộc phải chạy chỗ này đến chỗ kia chứ không còn tùy tiện la cà long nhong như lúc trước nữa.

Thời tiết tác động là một phần nhỏ, chủ yếu là do cậu lười.

Hôm qua đi chợ vẫn còn dư rất nhiều nguyên liệu trong tủ lạnh, trong lòng nổi hứng thú nhất thời mà muốn vào bếp động tay động chân một chút.

Làm vài món ăn nhẹ đơn giản cho bữa tối vẫn luôn là một trong những cách giải tỏa áp lực hàng đầu của cậu tính tới thời điểm hiện tại.

Căn bản vì nấu ăn là một trong số những con đường nhanh nhất đưa cậu chìm nổi lênh đênh giữa dòng biển hồi ức, kiếm tìm một bóng hình mang đến cảm giác ấm áp từ gia đình mà bản thân đánh mất từ lâu.

Na Jaemin nhìn đồng hồ, đúng bảy giờ tối, nồi súp nấm chỉ đủ cho phần ăn của một người vừa hay chín tới.

Có lẽ anh sẽ không về, cậu tự thì thầm giữa khoảng trống không cất tiếng.

Chẳng qua là khi vừa thẳng lưng ngồi xuống ghế, phía cửa lạch cạch từ tốn mở ra.

Giây mắt đối mắt, hơn một tuần không gặp, Lee Jeno trông vẫn vậy, khí chất bức người xuất phát điểm tự nhiên, đôi vợ chồng chẳng buồn tỏ ra nhung nhớ mừng rỡ sau vài ngày xa cách.

Dẫu sao cuộc hôn nhân này cũng chỉ dựa trên danh nghĩa, cậu chẳng cần phải bận lòng làm gì.

Nơi vai áo anh có chỗ đậm màu chỗ nhạt, có lẽ vô tình dính chút mưa. Na Jaemin nhàn hạ theo lẽ thường rời bàn ăn đi đến phía người đứng bên kia, nhận lấy áo khoác rồi treo tạm lên giá.

Anh ở nơi đặt tủ giày, nhưng vẫn thoáng ngửi thấy mùi phảng phất của thức ăn bay nhè nhẹ trong không trung.

Bình thường thì vẫn không sao, nhưng lúc này có sự tác động liền khiến anh bất giác nhận thấy cơn đói trào lên từ bụng dưới trống rỗng.

Cậu đương nhiên tinh tế nhìn ra được ánh mắt kiếm tìm điều gì sâu thẳm trong Jeno, liền quay người trở ngược vào bếp, giọng điệu bình bình không đổi.

"Anh vào tắm trước, hôm qua em có mua chút hải sản đông lạnh, bây giờ đi nấu mì cho anh"

Anh nới lỏng cà vạt, hài lòng 'Ừ' một tiếng, rồi bóng lưng to dài dần khuất sau căn phòng. Cậu như bị câu hồn nhìn theo, qua mất nửa phút mới thoát ra được.

Na Jaemin vốn đã quen thuộc với hình ảnh này, dù sao lí do anh trở nhà thường xuyên nếu không phải vì giải tỏa sinh lý, thì nhất định sẽ là do thức ăn của cậu.

Những ngày đầu trước khi hôn lễ tiến hành, Lee Jeno đã chẳng hề ngần ngại thẳng thắng thừa nhận bản thân đặc biệt yêu thích thưởng thức tay nghề dù Jaemin chỉ là một người nghiệp dư biết nấu vài món giản đơn lót dạ dày qua ngày.

Nhưng nếu đơn giản vì vài bữa cơm mà có thể từ trên trời rơi xuống một mối hời như vậy, cậu cũng không quá ngu ngốc đến mức từ chối.

Chưa kể đến Lee Jeno là một kẻ giàu có được thừa hưởng nền giáo dục tử tế, cậu biết anh sẽ không bạc đãi mình.

Đến lúc anh rời phòng tắm đi hướng về bàn ăn, tô mỳ nóng hổi bay ngút khói thơm được đặt gọn gàng trước mặt.

Jeno chỉ lau sơ chứ chưa sấy tóc, người ta vẫn thường nói đàn ông sau khi tắm sẽ là trong trạng thái quyến rũ và cuốn hút nhất, mùi sữa tắm mạnh mẽ hương vị nam tính bay thoang thoảng trong gian phòng.

Mỗi lần bắt gặp hình ảnh của anh như vậy, Na Jaemin sẽ đồng tình gật đầu với ý kiến ấy.

Trước khi gắp đũa đầu tiên lên miệng, anh đã nói "cuối tuần sau chúng ta sẽ đến nhà ông nội, em sắp xếp thời gian được không?"

Ông nội ở đây là đang ám chỉ ông nội cậu, so với đứa cháu ruột đích tôn thì Lee Jeno còn có mối quan hệ tốt hơn cậu với những người trong nhà họ Na.

Jaemin bắt đầu lẩm bẩm trong đầu đếm ngày bao lâu chưa trở lại, không mất quá nhiều giây để cho anh một câu trả lời.

*

Cậu tốt nghiệp về nước được gần hai năm, cũng tần ấy thời gian đặt chân trong tòa soạn báo lớn nhất nhì Seoul.

Ngoài việc tính cách khá ổn thì lại còn có bề ngoài vô cùng sáng sủa.

Nói khá ổn thay vì tốt là do cậu mang đến cho người ta cái nhìn thiện cảm nhưng lại quá xa cách, không dễ dàng tiếp xúc kết thân.

Nếu chẳng phải trao đổi về vấn đề công việc, Na Jaemin tuyệt đối sẽ không tùy tiện xã giao bắt chuyện cùng ai khác ngoài phóng viên giải trí Lee Haechan.

Rất nhiều nữ đồng nghiệp để ý đến cậu, thậm chí những người lớn tuổi hơn cũng muốn giới thiệu làm mai nhưng đều bị khéo léo từ chối.

Tất thảy không ai biết về lai lịch và đời sống cá nhân của Jaemin, nhưng vì chưa từng nghe ngóng cậu nhắc đến việc bản thân có bạn gái nên đại đa số đều chắc nịch rằng cậu phóng viên trẻ tuổi đẹp trai như idol họ Na ở nhóm một vẫn còn độc thân! ! !

Mỗi khi ấy Lee Haechan sẽ nhếch môi cười thầm trong lòng, bạn cậu ta làm sao có thể có bạn gái được, chồng người ta còn sống sờ sờ thế kia cơ mà.

Không những thế mà mấy phóng viên kinh tế và tài chính bên nhóm một cũng thường hay chạm mặt lắm, đều là người quen cả thôi.

*

Tháng tám, trời lúc xám lúc xanh, mây mù giăng kín che phủ trên cao đầu.

Na Jaemin có hẹn cùng đi đến KTV với phóng viên Lee sau giờ tăng ca.

Dẫu sao thì Lee Jeno mấy ngày rồi không về nhà, có lẽ đêm nay cũng sẽ không rảnh rỗi về nốt.

Vì vậy khi bạn thân ngỏ lời, cậu không ngần ngại liền đồng ý.

Thật chất ban đầu khi mới nhận việc, cậu cũng giống với cậu ta trong nhóm hai làm ở ban giải trí. Jaemin viết báo rất giỏi, mấy lúc săn tin thì chụp ảnh cũng không hề tồi, càng làm tốt vai trò mỗi khi đi phỏng vấn.

Chẳng qua sau nửa năm bôn ba chạy chốn này chỗ nọ, đời sống nghệ sĩ chung quy lại phức tạp hơn cậu tưởng tượng.

Dần dần khiến cậu chậm rãi mệt mỏi đến nhàm chán.

Cấp trên cũng nhận thấy năng lực của cậu nhân viên mới này có thể đa dạng phát triển được ở nhiều mảng.

Từ đó Jaemin thành công chuyển qua ban kinh tế làm việc.

Ban đầu còn có mấy người nghi ngờ đánh giá thực lực cậu không quá cao để được trọng dụng như vậy, dù sao tòa soạn bọn họ cũng không phải dạng quy mô tầm nhỏ ít tiếng tâm.

Nhưng sau hai, ba cuộc phỏng vấn, mọi người liền một lần nữa ngộ ra con mắt của chủ biên không phải chỉ để trưng bày trong ngành mấy chục năm qua.

Chín giờ tối, như mọi lần, Haechan ngồi ghế lái còn cậu thì cạnh bên.

Vòng bạn bè của Na Jaemin phải nói là ít ỏi đến đáng thương, từ lúc đi học đến giờ, số được tính là 'bạn' cậu ngoài Lee Haechan, thì cũng chỉ có người ấy.

Rời khỏi bãi đỗ xe, cùng nhau bước vào thang máy. KTV mà cậu ta đưa cậu đến hôm nay phải nói là đắc đỏ có tiếng ở thủ đô, mô hình không chỉ dừng lại ở việc hát hò mà còn có rất nhiều cách giải trí khác chẳng hạn như đánh bài, billiard trong mấy phòng bao.

Xuyên suốt nhiều năm vẫn luôn là một trong những địa điểm yêu thích thường hay lui tới của mấy cô chiêu cậu ấm trong giới thượng lưu.

Tuy không phải dân ăn chơi nhưng nhờ mấy ông anh họ trong gia đình mà Lee Haechan tùy ý cũng có thể vơ tay lấy đại được một cái thẻ hội viên, tiện vậy không dùng, sao phải tốn công mất tiền đến chỗ khác?

Điểm này cậu nguyện dơ hai tay lên cao tán thành.

Trong lúc Haechan đứng ở quầy làm thủ tục nhận phòng, Na Jaemin kế bên rảnh rỗi cũng thuận tay cúi đầu vào điện thoại kiểm tra thời tiết mấy ngày gần lại ở Vancouver.

Đến tiếng giày lọc cọc trên sàn nhà cùng cười nói của đám người dần tiếng lại gần cũng không biến cậu đang bận bịu suy nghĩ phải phân tâm.

Đến khi có một người đàn ông hốt hoảng đột ngột kêu lớn một câu "Anh dâu?" thành công phá vỡ bầu không khí của nhóm người xoay đầu tập trung nhìn theo bóng hình nam nhân nhỏ gầy phía trước.

Jaemin bị bạn mình kế bên khều tay đến ngẩng mặt, trong khoảnh khắc ánh mắt vừa chạm đến ngũ quan góc cạnh tinh tế sáng ngời mang theo hương vị nam tính kia của Lee Jeno.

Haechan mới thoáng nhẹ giọng thì thầm với mức độ giễu cợt vừa đủ cho họ Na nghe thấy.

"Công việc quan trọng, sự nghiệp làm đầu. Cái đạo lí này đặt ở một nơi như vậy vào chính ngày sinh nhật của cậu, hình như có chút không thích hợp lắm?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top