Những câu chuyện nho nhỏ về Mạc Trường Phong (MTP)
Sơn Tinh Thuỷ Tinh (10)
Chúc ngươi hạnh phúc, kẻ có trái tim sắc đá nhất tam giới.
Và chúc ta hạnh phúc, kẻ ngu ngốc nhất tam giới.
_____oOo_____
Khi thấy ta vẫn sống tốt, sống khoẻ, không những thế còn ở ngay trên Đại điện tranh luận với Lý Tả tướng, thì không ít quan lại vẻ mặc vừa bất ngờ, vừa chột dạ. Ta nhẹ liếc qua, và thu vào trí nhớ tất cả những khuôn mặt ấy. Hừ hừ, dù nói là để các ngươi nhận quả báo, nhưng ta vẫn không cam. Sẽ tìm cơ hội sẽ tìm Bảo Thanh cáo trạng, để xem các ngươi có đẹp đời không. Hừ hừ!
Hôm nay, sau khi bãi triều, Uyên Sách đã ngỏ lời muốn cùng ta đi vào Cấm Lâm, đến bên Nguyệt hồ- nơi đầu tiên ta gặp hắn, đồng thời đã cứu hắn. Ta -dù lòng nói buông, nhưng vẫn không kiềm được mà vui vẻ- vội lên ngựa theo sau hắn đi về phía cổng thành.
Ra khỏi Huyền Môn rộng lớn, trước mắt chính là sự tự do và thanh thản đến lạ kỳ mà kẻ sống lâu trong thành chẳng mấy lần chứng kiến. Thảo nguyên xanh mướt tiết cuối xuân trải dài ngút tầm mắt, cánh ưng chao lượn trên bầu trời xanh vời vợi. Tiếng ngựa hí vang, tiếng hắn thở bên cạnh, và cả tiếng chuông bạc leng keng khiến ta ảo giác rằng ta là tân nương của hắn, và chúng ta đang đến nơi gặp gỡ đầu tiên. Nghĩ xong lại muốn tát mình một cái thật mạnh cho tỉnh, đã đến thời điểm nào rồi mà còn mơ mộng như vậy. Vô nghĩa.
Thúc ngựa thong thả từ kinh thành về phía bắc, mất chừng 1 canh giờ liền bắt đầu thấy những ngọn cây cao nhất của Cấm Lâm. Đi thêm chừng một khắc là đến thân cây đầu tiên. Từ bìa rừng để đến Nguyệt hồ nếu đi đúng đường thì lại mất thêm nửa canh giờ. Ngoài ra, còn phải đề phòng vô số nguy hiểm. Mà đáng sợ nhất chính là sói- cũng là nguyên nhân ngày trước đã dẫn hắn đến nơi ta đang đứng. Chỉ là, khi có ta bên cạnh, thì chẳng có bất cứ mãnh thú dám đến gần nơi này. Thế nên chẳng mấy chốc mà chúng ta đã bước ra khỏi cái lồng âm u của rừng rậm, và bước vào một nơi xứng gọi tiên cảnh. Mặt hồ trong vắt gợn sóng lăn tăn, những đoá hoa dại bé nhỏ vô danh tô điểm thảm cỏ xanh. Xa xa là bóng hạc thanh thoát.
Nhớ năm đó hắn gặp ta là vào mùa xuân, cả rừng đào trên hòn đảo giữa hồ nở rộ. Ta đang ngẩng người ngắm hoa, kiềm không được đã dùng sáo ngọc thổi một khúc Luyến Niệm học được từ một nữ nhân phong trần. Lúc ấy, đầu óc ta tràn ngập hình bóng năm xưa của hắn, thật sự là nhớ đến đau lòng. Bất ngờ, có tiếng sói hú vang, và tiếng vật gì đó rơi xuống nước. Ta giật mình tỉnh khỏi những tưởng niệm, lên thuyền đến gần xem có chuyện. Và, ta đã gặp Uyên Sách của kiếp này.
Ta lúc này đứng bên một Uyên Sách đã trưởng thành đang không ngừng kể về những ấn tượng trong lần đầu gặp mặt. Ta nhìn về phía rừng đào xanh lá trên bờ đảo, cũng đang hồi tưởng về lần gặp nhau ấy. Lần gặp gỡ đánh dấu nghiệt duyên lần nữa lặp lại. Như một vòng tuần hoàn đau thương, không hắn thì ta, sẽ mang trong lòng những vết thương sâu hoắm mãi chẳng lành, cùng đau đớn khôn nguôi.
Chỉ là, chưa kịp tưởng niệm gì quá lâu, ta đột nhiên nghe thấy tiếng xé gió, cùng sát khí sắt bén đến lạnh người. Nghĩ cũng chẳng kịp, ta vội chắn mình trước Uyên Sách. Và, lại một lần nữa, tiếng kim loại đâm xuyên da thịt lại vang lên giữa chúng ta. Ngực ta lại một lần nữa lại bị đục một lỗ, đau đớn đến lặng cả người, kịch độc không ngừng ăn sâu vào tim. Sinh mạng cuối cùng chỉ còn một nửa của ta chảy ra bên ngoài theo dòng máu đỏ. Uyên Sách đỡ lấy ta, sững sờ đờ ra. Ta nhìn hắn thật kỹ, nuốt vào ngụm máu trào lên họng, cố nở nụ cươi tươi nhất:
-Yêu cầu thứ nhất, ngươi không được quên ta.
Ta dùng chút sức tàn đẩy hắn ra:
-Ta yêu ngươi, yêu ngươi rất nhiều.
Ta lùi bước về sau, trong khi hắn như vô thức cố kéo ta lại, ta vẫn cố giữ nụ cười hoàn hảo:
-Yêu cầu thứ hai, hãy chỉ nhớ ta của ngày xưa thôi.
Và ta ngã vào Nguyệt hồ xinh đẹp, ngã vào dòng nước lạnh như băng. Thứ cuối cùng ta nhìn thấy, là hình ảnh hắn lao xuống nước, khuôn mặt vô cùng đau đớn mà bơi theo ta, bàn tay vươn ra cố nắm lấy tay bộ áo gấm đỏ đầu tiên hắn tặng ta. Vậy cũng đáng cười mãn nguyện mà ra đi rồi đúng không?
Chỉ là, ta không biết, nguyên tắc do tổ tiên Hồ tộc đặt ra thì trên đời ngoài Chủ Thần ra, không ai một ai có thể phá vỡ được. Ta đã lấy đi của hắn điều quan trọng nhất trong đời- một bóng lưng thướt tha ẩn hiện giữa sương khói mờ ảo.
_____oOo_____
Nghe nói Nguyệt hồ năm xưa là do một tiên nữ khóc ngày đêm mà thành. Nàng khóc vì tình yêu không có tương lai với một nam nhân phàm trần. Khi đã khóc mù cả hai mắt trong hôn lễ của nam nhân ấy, nàng trầm mình vào cái hồ được tạo bởi nước mắt của chính nàng.
Người ta còn nói, hoa đào bên hồ, sở dĩ đẹp như thế, là do huyết lệ của tiên nữ dưỡng thành.
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top