ZingTruyen.Top

Nhật Ký Yêu (Full)

Ngoại truyện 2 : Giận hờn

channnpull

Ngoại truyện 2 : Giận hờn .

~~~oOo~~~

Khả Ân mím môi nhìn đồng hồ đã điểm 10 giờ tối, lòng buồn bực không thôi . Trác Dương ngồi đối diện nhìn cô ngây thơ :

-Mẹ,baba không về a~ .

-Mẹ không biết, chắc baba sẽ về thôi,con đợi một xíu nữa.

Khả Ân nói vài câu an ủi con gái,chính mình ra cách xa gọi điện cho anh. Sau vài hồi chuông vang lên,bên kia cũng có tiếng đáp trả:

-Alo .

-Ông xã , hôm nay anh có về hay không, 10 giờ hơn rồi đấy.

-Ân Ân à,anh bận rồi, em và con ở nhà ngoan ngoãn,ngủ sớm đi.

Cô nhíu mi nghe bên kia tiếng nhạc ồn ào,tiếng người nói cười đầy tạp nham :

-Nhưng..anh hứa hôm nay sẽ về mà .

"Tút...tút...tút..." Chưa kịp nói xong,đầu dây bên kia đã cúp máy,Khả Ân cảm thấy khóe mắt cay cay. Vài ngày nay cô thấy anh đúng là bận thật,dường như thường xuyên về trễ hoặc không về , nhưng hôm nay rõ ràng là sinh nhật cô, Trác Viêm dù không về cũng phải nói chúc mừng cô kia chứ. Khả Ân hậm hực vào nhà, bế con gái bảo bối đang gục ngủ vào phòng, cẩn thận đắp chăn lại cho bé.

Khả Ân nhìn tất cả đồ ăn cô tất bật dành trọn một buổi chiều để chuẩn bị,vốn dĩ sẽ có buổi sinh nhật thật ấm áp, tất cả bây giờ đã hết cả rồi. Nghĩ nghĩ,cô tuyệt tình vất mọi thứ  vào thùng rác, xoay người ra ngoài.

Không khí bên ngoài rất lạnh,nhưng cô chỉ mặc vỏn vẹn một chiếc áo len, Khả Ân xoa xoa hai tay,thổi thổi, sau đó gọi một chiếc taxi,ngồi vào :

-Đưa tôi đến Nice Club .

~~~oOo~~~

Khả Ân vừa bước vào, lập tức hấp dẫn tất cả mọi ánh nhìn ,cô bước đến ngồi trước quầy bar,lập tức có một bartender đến mời :

-Tiểu thư,cô muốn uống gì ạ.

-Làm cho tôi một loại uống có thể quên đi mọi thứ.

Bartender động tác nhanh chóng làm ra một ly đưa cho cô.Khả Ân cầm lên,nâng ly uống hết trong một ngụm.

-Tiểu thư,rượu này mạnh lắm,cô uống từ từ thôi.-phục vụ tốt bụng nhắc nhở.

-Cho ly nữa.-một ly,rồi hai,ba... ly được cô uống vào,cô cảm thấy đầu óc choáng váng,cảnh vật xung quanh như biến thành hai , tay chân bủn rủn,cô dựa vào quầy,oaoa khóc to.

Tất cả mọi ánh mắt đều tập trung vào cô, một cô gái xinh đẹp đi vào quán bar,vốn đã thu hút người khác,hơn nữa lại là đàn ông . Người phục vụ thấy cô như vậy,hốt hoảng dở khóc dở cười :

-Tiểu thư ,cô đừng khóc,cô say rồi, mau gọi người nhà đến đón đi.

-Hức..huhuhuhu....tôi không say...không..hức...say...

May sao,điện thoại cô rung lên, người phục vụ vui mừng cầm lên,áp vào tai :

-Alo.

-Anh là ai ?

- Anh là bạn của người sỡ hữu số điện thoại này phải không,anh mau đến Nice Club,cô ấy say rượu đang quấy phá này...

"Tút...tút...tút..."

15' sau, Trác Viêm một thân âu phục anh tuấn bước vào, thẳng đến quầy bar thì thấy Khả Ân đang khóc sướt mướt, tóc bết vào mặt thảm hại vô cùng , trên bàn đầy ly rượu,mà chính trên tay cô cũng cầm một ly uống.Trác Viêm nhíu mày bước đến đoạt lấy ly trong tay cô :

-Em quậy đủ chưa,mau về thôi.

Khả Ân ngước lên, hất tay anh :

-Đàn ông các người đều là khốn khiếp,mau tránh ra.

Trác Viêm mím môi, cúi người bế cô lên,mặc cho Khả Ân vùng vẫy phản đối, đặt cô vào chiếc xe đã chờ sẵn bên ngoài, lái xe rời đi.

~~~oOo~~~

Khả Ân tỉnh dậy,cảm thấy đầu óc đau nhức tột cùng,cô đưa tay day day thái dương, lập tức nghe phía sau giọng nói lạnh lùng :

-Tỉnh rồi.

Cô xoay người thì thấy Trác Viêm đang tựa người vào tường,ánh mắt sắc lạnh nhìn cô .Khả Ân mím môi,quyết định lơ đi,nằm vùi đầu xuống chăn tiếp tục ngủ.Sau đó,cô nghe thấy tiếng đóng cửa,vốn tưởng anh đã ra ngoài,ai ngờ vừa ngước lên thì thấy Trác Viêm bước vào,trên tay là cây roi mây :

-Ngồi dậy.

-Anh ra ngoài đi,em mệt.

-Anh nói ngồi dậy,hôm nay nói chuyện cho rõ ràng,anh không dạy dỗ là em trở nên hư hỏng phải không ?

-Em không có chuyện gì để nói với anh, anh yêu công ty lắm mà,tại sao không ở đó luôn đi,về đây làm gì ?

-Em đang cứng đầu có phải hay không ? Ai dạy em nói chuyện với anh bằng giọng điệu đó? Anh cho em ba giây ngồi dậy,không thì đừng trách anh.

1

2

3

Thấy cô vẫn nằm im, Trác Viêm tức giận kéo cổ tay ấn cô nằm sấp dưới nệm, lấy gối kê cao phía dưới, một động tác kéo váy ngủ của cô lên.

Khả Ân vẫn như cũ bất động,mặc dù trong lòng sợ hãi nhưng quyết không mở miệng.

Vút...ưm

Đã từ lâu rồi,anh không dùng roi mây đánh cô,bây giờ nếm lại,đau gấp bội lần.

Vút...

-Em không chịu nói phải không ? Được rồi, để xem mông em cứng đến mức nào.

Vút...Vút...Vút...

Vút...Vút...

Vút...Vút...

Vút....Vút...

Mười roi hằn vào mông,Khả Ân nảy người lên thì thắt lưng đã bị giữ lại,cô ngước mặt lên nhìn anh,khó thở tột cùng.

Trác Viêm nhìn mặt cô đỏ vì kiềm nén,dừng lại xoa lưng để cô điều hòa nhịp thở :

-Sao rồi ? Biết lỗi chưa ?

-Em không có sai .

-Em khăng khăng là mình không có sai ? Vậy anh hỏi em,ngày hôm qua em đã làm gì ?

-Chỉ là uống một ít tượu,anh vẫn thường hay uống đấy thôi.

-Cái đó mà gọi là uống một ít,nó căn bản là nốc rượu,anh không cấm em nhưng cái gì cũng phải có chừng mực,ngày hôm qua em nằm say bí tỉ,em muốn chết phải không ?

Vút...vút...Áaa

Khả Ân mím môi,hét lớn nỗi uất ức trong lòng :

-Tất cả cũng tại anh,đều tại anh cả,anh rõ ràng đã hứa với em tại sao không về. Tôi ghét anh, sao anh không đi luôn đi,về đây làm gì hả ? Tôi làm gì muốn gì,không cần anh quan tâm,đi mà ôm đống công việc của anh đi...lúc nào anh cũng cho là mình đúng...cũng khăng khăng phạt...tại sao anh lại không hiểu tôi...

Vút...vút...

-Em giỏi lắm. Xem ra em cần dạy dỗ lại đàng hoàng.

Vút...vút...vút....

Vút...vút...vút....

Vút...vút...vút....Bướng bỉnh này,cứng đầu này...

Vút...vút...vút....Ai dạy em cái thói nói chuyện như vậy...

Vút...vút...vút....

Vút...vút....huhu...

Khả Ân lẩm nhẩm đếm,đã hai mươi tám roi trôi qua ,anh vẫn không có dấu hiệu dừng lại,lần này,Trác Viêm dùng đến chín phần lực khiến mông cô đau buốt như mất cảm giác, đầu óc tê dại đi, môi bị cắn đến nát,còn thoang thoảng nghe mùi máu. Bỗng nhiên có một thân hình chạy vào ôm chầm lấy cô :

-Papa,đừng đánh mama nữa mà,mama đau rồi,khóc rồi kìa,oaoaoa,papa không thương con và mama nữa hay sao ?

-Trác Dương,con tránh ra .

-Papa đừng đánh nữa mà...huhu...

-Dương Dương..mẹ không sao,con mau về phòng đi-Khả Ân cố thều thào, đầu cô đau như búa bổ,đau cực kỳ.

Vút...Trác Viêm vung roi lên,Khả Ân mặc dù đã nhanh chóng ôm chầm lấy bảo bối nhưng cô bé vẫn bị roi đánh trúng vào bắp chân,lập tức một lằn tím bầm nổi lên...bé oaoa khóc lớn,khóc đến khàn cả họng .Trác Viêm nhìn con gái,hướng ngoài cửa nói to :

-Dì Hà, tại sao tại để Dương Dương chạy lung tung như thế ?

Dì Hà luống cuống chạy vào, bế Trác Dương,xoa xoa lưng cho bé, cô bé vùng vẫy chạy tới ôm chầm Khả Ân :

-Con không đi,đi papa sẽ đánh mẹ,mẹ khóc kìa,papa đánh đau...oaoaoaoa...

Trác Viêm nhìn tình cảnh trước mặt, tức giận xoay người bỏ ra ngoài.

~~~oOo~~~

Trác Viêm ngồi trên tầng 100, nhìn xấp văn kiện trước mặt,buồn bực hất rơi xuống đất, điện thoại bỗng vang lên hai tiếng :

-Alo.

-Trác tổng,ba giờ sẽ có cuộc hẹn...

-Hủy đi...

-Nhưng...

"Tút...tút...tút..."

15' sau,lại một cuộc gọi :

-Alo.

-Papa...

Nghe giọng của con gái bảo bối,Trác Viêm hòa hoãn sắc mặt được đôi chút.

-Dương Dương ~, con có đau hay không,dì Hà thoa thuốc chưa ?

-Hức...Papa..mau về đi,mama bỏ đi rồi,mama hết thương Dương Dương nữa rồi.

~~~oOo~~~

Sau khi nhận được điện thoại,Trác Viêm tức tốc chạy về nhà,vừa bước vào phòng khách thì phát hiện bảo bối nhỏ đang thu người khóc lóc ngồi trên sofa,bên cạnh là dì Hà đang cật lực dỗ dành.Trác Viêm xót xa bước đến bế con gái vào lòng,lau nước mắt cho bé :

-Đừng khóc,có chuyện gì nói cho ba nghe .

-Papa a~..hức..sinh nhật mẹ...hức...papa không về...Papa đánh mẹ đau...hức..mẹ khóc nhiều lắm...mẹ đi mất rồi..hức...mẹ bỏ Dương Dương đi rồi...oaoaoaoa...

Sinh nhật...Trác Viêm nhíu nhíu mày,hôm đó đúng là có hứa với cô sẽ về,cuối cùng lại bận,anh không ngờ hôm đó lại là sinh nhật cô . Trác Viêm với tay lấy điện thoại gọi cho Trác phu nhân :

-Alo,ai vậy ?

-Là con .

-A~, Tiểu Viêm à ~ , hôm đó hai đứa có phải cực kỳ hạnh phúc nên gọi cho mẹ cảm ơn hay không ? Haha không cần đâu. Tội nghệp Ân Ân , nó dành cả một tuần để học nấu ăn cơ đấy . À,hôm nào đưa Dương Dương sang mẹ chơi nhé.

-Vâng, tạm biệt mẹ.

Tắt máy,anh lại tiếp tục gọi :

-Alo .

- Mẹ, Ân Ân có ở đó hay không ?

- Hả...à...không...à...mà...-Bên kia, mẹ Ân đang bối rối,chợt bị ba Ân ngắt lời nghe máy :

-Trác Viêm hả ?

-Vâng,ba cho con gặp Ân Ân .

-Haizz ,ba không biết là hai đứa xảy ra chuyện gì,nhưng dù sao cũng là vợ chồng , nên hòa thuận với nhau đi thôi, dù không nghĩ cho bản thân nhưng hai con phải nghĩ đến Dương Dương .Thôi,ba nói như vậy, hai đứa tự giải quyết đi .

-Vâng. Cảm ơn ba .

" Tút...tút...tút..."

Trác Viêm mím môi, kéo tay con gái bảo bối bên cạnh :

-Đi,chúng ta đi tìm mẹ về .

~~~oOo~~~

Đi đến nhà, mẹ Ân là người ra mở cửa,nhìn Trác Viêm bằng ánh mắt ái ngại, bà cúi người xuống xoa đầu cháu gái  :

-Dương Dương  vào chơi với bà a~, để ba và mẹ con nói chuyện .

-Nhưng con muốn đi gặp mẹ a~ .

-Dương Dương ngoan nè ,ba và mẹ có chuyện cần giải quyết,một lát xong con sẽ nói chuyện với mẹ có chịu không ?

Trác Dương chỉ là phồng má,cũng không nói gì thêm,chỉ là ngoan ngoãn nghe lời.

Theo lời chỉ dẫn của ba Ân ,Trác Viêm đến trước phòng của cô,mở cửa bước vào. Khả Ân nghe thấy tiếng mở cửa ,quay sang hỏi :

-Ai vậy,mẹ à ? –Cô định với tay bật đèn,chợt bị một bàn tay giữ chặt lấy,bên cạnh như có ai vào.Một giọng nói trầm thấp vang lên :

-Ân Ân,là anh .

Khả Ân mím môi, nước mắt lại chảy xuống :

-Anh đến đây làm gì ? Có phải muốn tiếp tục đánh em hay không ? Anh đánh chết em luôn đi ...hức...huhu ? Anh muốn gì mới vừa lòng đây ?

Nửa đêm yên tĩnh, từ vị trí của Khả Ân nhìn lên, bầu trời đêm bên ngoài sao đêm dày đặc. đối diện ngay với ngọn đèn đường ngoài cửa sổ, ánh đèn vàng vọt chiếu vào mặt cô, khiến cô không cách nào nhìn ra vẻ mặt người đó.

Thời gian chậm rãi trôi qua, họ đều im lặng, chỉ có ánh đèn vàng như lướt qua trong căn phòng, khi tất cả được nó chiếu sáng và tỏa ra một thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo.

-Xin lỗi . Trong bóng đêm bỗng vang lên giọng nói trầm trầm.

Khả Ân sững người, vẻ mặt có phần không sao hiểu nổi.

-Ân Ân, anh xin lỗi. Anh lại nói, trong bóng tối cô có thể nhận thấy đôi mắt đen nhánh đang lấp lánh của anh.

Trác Tổng đang xin lỗi cô sao? Khả Ân bỗng có phần lúng túng. Mấy hôm nay cô từng hoang tưởng vô số lần cảnh họ làm lành, nghĩ rằng bản thân có lẽ sẽ nhượng bộ, nghĩ rằng có lẽ anh sẽ dùng cách gì đó để chỉnh đốn cô, nhưng cô không hề nghĩ rằng, một người cao ngạo kiêu hãnh như anh lại chủ động nhận lỗi.

Nhất thời, Khả Ân không biết thế nào.

-Em nói đúng...anh chỉ nghĩ cho riêng mình... anh lúc nào cũng muốn nắm em trong lòng bàn tay, muốn kiểm soát mọi thứ,không bao giờ để ý đến cảm giác của em.Hôm đó anh nên thực hiện lời hứa,anh nên hỏi rõ lý do trước khi phạt em.

Trầm mặc một chút, anh nâng cằm cô lên,áp môi mình vào môi cô,đầu lưỡi hòa quyện với nhau :

-Còn nữa, chúc mừng sinh nhật,Ân Ân.

Đang mê đắm trong nụ hôn, phía giữa hai người bỗng có một vật tròn tròn nhỏ nhỏ xen vào, khi rời nhau,hóa ra đó là con gái bảo bối đang phồng má tức giận :

-Papa mama thi nhau chơi đánh lẻ, Dương Dương cũng muốn được hôn nga~.

Khả Ân dở khó dở cười bế con gái nằm lên giường,chính mình cũng nằm bên cạnh .Trác Viêm nhìn hai mẹ con, cũng trực tiếp nằm theo,vòng tay ôm trọn hai người.

Trong phòng,vang lên từng hồi tiếng nói ồn ào :

-Mẹ a~,mẹ béo quá, đè ép Dương Dương rồi này.

-Nói bậy,con mới là người béo, mẹ sắp rơi xuống giường rồi >< .

-Dương Dương chỉ có hai mươi mốt ký thôi nga~ .

-Mẹ...bốn mươi chín...à...ách...đó là do mẹ lớn hơn thôi .

-Mẹ a~ ,cô giáo nói đây gọi là biên minh nha~ .

-Con....

Vầng trăng ấm áp ,ánh sáng mờ ảo in rõ hình ba bóng hình hạnh phúc,kéo dài xuống mặt đất....

~~~oOo~~~~

End.

05/10/2015-27/11/2015.

Full ( 9 chương + 2 phiên ngoại)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top