ngộ long kỳ
[Chương 1]Một ngày tháng sáu năm Bính Mậu, PhươngKhảm khiêng cái cuốc từ đồng ruộng đi ra, ốngquần còn dính đầy bùn đất.Xa xa, mây đen dầy đặc, tiếng sấm nổ vang, giólạnh từng đợt thổi mạnh, có vẻ như trời sắpmưa to...Thời tiết tháng sáu thay đổi thất thường (1) , nóimưa là mưa, mưa lớn cùng với tiếng sấm dàyđặc hướng tới chỗ Phương Khảm. Mây đen tầngtầng, lần lượt kéo đến.Hạt mưa lộp độp rơi xuống mặt, Phương Khảmkhông nghĩ nhiều, lấy ra áo tơi(2) đã chuẩn bị,mặc lên người.Mưa đã tạnh, nhưng mây đen vẫn bao trùm,bầu trời ngày một âm u. Mây càng ngày càngdày đặc, từ bốn phương tám hướng tới tụ tậptrên đầu Phương Khảm, dường như có cái gì ẩnhiện bên trong.Phương Khảm bất chợt rùng mình. Mưa khiếncho cái khô nóng trên mặt đất dần tiêu tán,nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống rấtnhiều. Phương Khảm kéo áo tơi trên người, mâyđen trên bầu trời che đi ánh sáng mỏng manhcủa vầng thái dương, cách hắn càng gần, rồi nhưchạm vào đỉnh đầu của y, duỗi tay ra là có thểchạm đến.Trong lòng Phương Khảm không hiểu ngẩng đầulên. Ông trời a không phải sắp giáng sấm sétxuống đi. . . . . .Càng nghĩ càng sợ, Phương Khảm mại khai bộtử(3), muốn chạy ra khỏi bóng đen.Chạy được vài bước, trong tầng mây truyền đếntiếng gió khi gần khi xa, dài mãikhông dứt. Phương Khảm cố gắng khắc chếchính mình, không thèm nghĩ thanh âm là từphương nào đến, bước đi nhanh hơn , quả thựclà mất sức chạy trốn. Nhưng không thể lườngđược, đoàn mây đen kia như là vật sống màtheosát y. Sau đó, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếnghí.Phương Khảm quá sợ hãi, đây là chuyện gì? YPhương Khảm một không trộm gà hai khôngtrộm chó, những chuyện thương thiên hại lí lạichưa từng làm qua. Ông trời phóng khối mâyđen này đi theo y là sao thế này! Người xấunhiều như vậy cũng chưa bị trời phạt, chẳng lẽmuốn tới làm khó xử người tốt như y?Phương Khảm càng nghĩ càng sợ, không dámquay đầu lại nhìn xem đám mây kia có phải haykhông là Lôi Thần đại nhân mặt hồng mỏ nhọn.Lôi Thần đại nhân, Phương Khảm y chính làngười vô tội , ngươi cũng không thể đánh nhầmngười tốt a!Đột nhiên mây đen mở ra một cái cửa, PhươngKhảm cả người nhất thời căng cứng, đúng lúc yđang nghĩ đến sẽ có một tiếng sấm đánh xuốngđầu, thì một sinh vật đen nhánh theo chỗ hổngthả người phi xuống. Phương Khảm vừa mở mắtnhìn thấy, nhất thời trợn mắt há hốc mồm.Oa, thật sự là khó lường!Chỉ thấy vật ấy cả vật thể hắc lân, giống nhưđang bám vào cầu vồng, lưu quang bốn phía.con ngươi lớn , ngũ trảo, sừng hươu thân rắn,chòm râu dài thật uy nghiêm.Đây là. . . . . .Long!Phương Khảm quá sợ hãi, dưới chân mềmnhũn, té ngã trên đất mặt.Ở trước mặt long uy cường đại, y giống như láthu rụng.Hắn là gặp vận gì , cư nhiên có thể nhìn đếnthần long chỉ xuất hiện trong truyện xưa? ( ChiChi : vận đen thì có =.='')Cự long bay ở phía trên Phương Khảm mộtquãng không xa, không muốn hạ xuống mặtđất, căn bản không đem Phương Khảm đangquỳ trên mặt đất kia để vào mắt. Hắn tả hữuvặn vẹo thân mình, ngọn lủa nhỏ ở giữa trándần hóa thành đại hỏa hừng hực. Cự long giốngnhư khó nhịn quẫy cái đuôi, đem chính mìnhbiến thành các loại tư thế, đều thiếu chút nữatừ trên đám mây ngã xuống.Phương Khảm cố lấy dũng khí, run rẩy ngẩngđầu lên, thấy chính là bộ dáng cự long này đangcao thấp quay cuồng.Nhất thời nỗi băn khoăn trong lòng càng lớn.Phương Khảm ngẩng đầu, cự long từ trong đámmây lao xuống dưới thấy mặt Phương Khảm,long nhãn chớp chớp tựa hồ lo lắng cái gì,nhưng là một trận khô nóng lớn hơn thổi quétnó, nó nhịn không được lại ở trong mây quaycuồng, đợi đến khi lại xoay người xuống dưới,cự long quyết định nhún mình bay xuống.Hắn khinh bỉ nhìn nhân loại nhỏ bé ở phía dưới,long trảo chớp mắt bắt được bả vai PhươngKhảm.Răng nanh chói lọi ở trước mắt chớp động, cáilưỡi đỏ tươi trong miệng long múa may, PhươngKhảm thiếu chút nữa hồn phi phách tán (hồnvía lên mây).Con long này, sẽ không phải là muốn ăn hắnluôn đi? ! ( Chi Chi: uk đúng rồi đấy em ạ ^.^)Mặt Phương Khảm tái nhợt như tờ giấy,đôi trảoxé rách trời cao lúc này chặt chẽ đặt ở đầu vaiy, khiến y cả người không thể động đậy, giốngcon kiến tối hèn mọn ở trên mặt đất, yếu ớt bịniết ở trong tay người khổng lồ , người khổng lồ,chỉ cần hai ngón tay, hắn liền hóa thành tro bụi.Nghĩ đến chính mình cả đời lương thiện, tự hỏikhông thẹn với lòng mình , thế nhưng giờ lạiphải táng thân long phúc(4), là trời phải vonghắn, hay là oan nghiệt từ kiếp trước?Ngẫm lại cha mẹ đã mất, chính mình cả đờisống không nương tựa được vào ai lại sớm tángthân long phúc, Phương Khảm cảm thấy chuaxót, mất hết can đảm. Nhắm mát lại, y thầmcầu được chết thoải mái.Lỗ mũi to của hắc long động đậy, tinh tế hướngtrên người Phương Khảm ngửi ngửi tìm hiểu .Ngẩng đầu, tựa hồ tương đối vừa lòng, nó hámồm phun ra một đạo sét đánh nho nhỏ, đánhrách tả tơi quần Phương Khảm.Kia cặp đùi thon dài cân xứng, còn có cái môngtuyết trắng chưa bao giờ gặp qua ánh mặt trờithoáng chốc bại lộ ở trong màn mưa bụi tí tách.(Kyou: đúng là sắc "long" =] a~)Vảy ở trên cổ Hắc long theo động tác nuốtxuống, mấp máy một chút, lửa nóng trong cơthể càng cháy rừng rực .Hạt mưa rất nhanh làm hạ thân Phương Khảmướt đãm , cảm giác lạnh lẻo làm cho hắn cảmthấy sự tình có chút không đúng. Phương Khảmcố lấy dũng khí mở to mắt, còn không kịp cóphản ứng lại, hai long trảo trước mặt vừa lật,thân thể liền nằm úp sấp trên mặt đất, tư thếmông hướng thẳng lên trời.A nha, bộ dáng khó nói này nếu làm cho ngườita nhìn thấy thì làm sao bây giờ!Mọi người đều có tâm lí thẹn thùng, nghĩ đếnbộ dáng mông của chính mình rất có khả năngbị người ta nhìn đến, phương khảm liền cảmthấy xấu hổ, nhất thời quên chính mình đang ởdưới long trảo.Ánh mắt Hắc long nheo lại nguy hiểm, đối vớihành vi không biết tốt xấu của Phương Khảmcảm thấy hết sức phẫn nộ. Hắn rống to mộttiếng, làm cho cái lỗ tai Phương Khảm ong ong .Long trảo gắt gao ngăn chặn con mồi đangkhông ngừng nhúc nhích, thân long nhỏ dàiquấn quanh thân thể Phương Khảm.Một lần nữa Phương Khảm bị giữ chặt trên mặtđất, mặt bị đè xuống đất tạo ra từng dấu vết rõmồn một. Mùi vị bùn đất tràn ngập xoang mũi,miệng cũng uống vào mấy ngụm nước mưa.Làm cái gì vậy?Phương Khảm đang buồn bực vì hành vi kỳ quáicủa long, đột nhiên thân long đang quấn quanhở trên người chậm rãi hoạt động , vảy lạnh lẻo ởtrên làn da tạo nên một cảm giác khác thường .Long trảo chế trụ bả vai Phương Khảm , long cái(5) chậm rãi nâng lên, nửa thân dưới cuốn chặtlồng ngực Phương Khảm, đoạn hướng về phíacái mông y, nhẹ nhàng ma xát .Phương Khảm càng ngày càng cảm thấy khôngthích hợp, trong lòng bất ổn, muốn phản khánglại nghe thấy hắc long kia ở bên tai rống giận,không muốn tốn hơi thừa lời. Phương Khảmnhất thời không dám nhúc nhích, mặc long kiamuốn làm gì thì làm.Long thấy Phương Khảm rốt cục cũng thuậntheo, cảm thấy vừa lòng. Đọan long thân cọ xátcái mông, một cái dương vật chậm rãi hướngtiểu huyệt kia đi vào . Mỗi lần dương vật ra vào,đều không chút khách khí.Tiểu huyệt vốn không phải là nơi chứa dị vật,hơn nữa long cái cứng rắn thô to, lại chậm chạpxỏ xuyên, tràng vách non mịn truyền đến cảmgiác bị xé rách, một dòng máu 'xử nam' đỏ tươitừ chỗ giao hợp chảy ra, trên mặt đất tạo thànhmột đóa mẫu đơn.Phương Khảm bị đau kêu thảm thiết, cơ hồ ngấtđi. Bên trong giống như có một cây gậy sắt nóngrực, lục phủ ngũ tạng như bị vỡ nát. từng bộphận trên cơ thể đều giống như bị dày vò ởmười tám tầng địa ngục , chỉ kêu la khó có thểnói hết đau đớn.Long ở trong cơ thể Phương Khảm đấu đá lungtung, hưởng thụ việc ra vào , thỉnh thoảng phátra từng trận long ngâm.Mưa, cảng rơi càng thêm khoan khoái .Phương Khảm thể lực đáng thương, chống đỡhết nổi, rốt cục bất tỉnh nhân sự.Mưa tí tách nhỏ dần,long ngẩng đầu lên hạ thấpmây đen xuống , thản nhiên hướng phía đôngbay đi không lưu lại dấu vết gì.Trên con đường lầy lội , Phương Khảm nằm úpsấp không nhúc nhích, hạ thân vô cùng thêthảm, tinh dịch nước miếng đầy người, hai mắtnhắm nghiền, mày không tự giác nhíu lại , giốngnhư vấn đang chịu sự tra tấn không ngừng nghỉkia.Thẳng đến khi trăng lên quá đỉnh đầu, mấy thônnhân đi qua mới phát hiện Phương Khảm bịngất ở ven đường.Một đám người ba chân bốn cẳng đem PhươngKhảm nâng về nhà, sơ tẩy qua loa cho PhươngKhảm đang một thân chật vật, tùy tiện đặt hắntrên giường, để hắn tự sinh tự diệt .Tới nửa đêm Phương Khảm bắt đầu nóng lên, cảngười giống như cái hỏa lò. Sau khi hắn tỉnh lại,phát hiện bản thân ở trong nhà, bên người đãkhông thấy long ảnh. Cả người choáng váng, hơihơi nhúc nhích, hậu đình liền thấy đau đớn khónhịn. Phương Khảm nhíu nhíu mày, nhấp nhấpđôi môi, cảm thấy được yết hầu khô khốc, trênngười giống như bị hàng đoàn liệt hỏa nướngchín . Hắn không biết chính mình bị làm sao, cảngười đều không có nửa phần lực, miệng ngaycả nước miếng cũng không có, giống như mặtđất khô cằn vậy.Hắn muốn uống nước!Sử dụng tứ chi bò xuống giường, lảo đảo đi đếnbên cái bàn, run rẩy cầm lấy siêu, ánh mắt dạira, trong đầu hỗn độn không biết suy nghĩ cái gì.Sửng sốt thật lâu, yết hầu sắp bốc cháy khiếnthần chí hắn quay về.Hắn mở ra đôi môi khô khốc, ngậm vòi nước,yên lặng mút vào. Nước trong ấm là đun tù hômqua, hiện tại đã nguội lạnh , dòng nước lạnhlướt qua tràng ,dạ dày, tâm phế đột nhiên corút lại, một mảnh lạnh lẻo. Vết thương ở hậuđình đau tê tâm phế liệt , nước mắt chẳng hiểutại sao lại rơi xuống .Vì cái gì chính mình lại gặp phải việc này?Hắn mệt mỏi quá. . . . . .Thật nghĩ muốn có ai đó có thể dựa vào.Chính là người kia, tựa hồ cách hắn rất xa, rấtxa. . . . . .Chuyện hắn tại đồng ruộng bị người cưỡng hiếp,đã bị truyền từ đầu thôn đến cuối thôn, cảthôn giống nổ tung ra, thôn nhân dùng các loạiánh mắt đánh giá Phương Khảm, giống nhìnđộng vật quý hiếm gì đó. Sớm nghe nói nhữngngười giàu có trong thành có chút có quyền thếthương thích lộng nam tử, gặp được tiểu đồngcó tư sắc, hoặc lừa hoặc cường, thật trái với trờiđất. Nhưng tại một thôn trang nhỏ phát sinhloại sự tình này vẫn là lần đầu, ai lại coi trọngmột anh nông dân quê mùa? Tương mạoPhương Khảm bất quá chỉ là thanh tú mà thôi,còn so với những thiên kiều bá mị trong thành,quả thực là khác nhau một trời một vực.Chắchẳn những quan lớn rất chướng mắt. Có thểnào chính là người trong thôn xuống tay? NhưngPhương Khảm là một anh nông dân mạnh mẽ,có khí lực , ai có thể có khả năng hái đóa hoacúc của hắn chứ? Nói không chừng đó là ai cố ýđi. . . . . .Trong lúc nhất thời, trong thôn mọi người bàntán xôn xao, mọi người vui sướng khi thấy ngườigặp họa , đem việc này làm như trò cười đểđem ra nói lúc rỗi rãi. Miệng người đáng sợ,miệng nhiều người xói chảy vàng(6), PhươngKhảm làm sao không rõ đạo lý này, nhưng việcsỉ nhục này làm sao có thể cùng người ta nói rõ?Có ai sẽ tin Long thần cao quý trên bầu trời thếnhưng lại đi cưỡng gian một gã nam tử trưởngthành xấu xí?Trong lòng Phương Khảm chất chứa nỗi đau,nhưng chỉ có thể mặc người khác nói bóng nóigió như thế nào, cũng không hề đề cập tới việchôm ấy nữa, cũng càng ngày càng trầm mặc,mỗi ngày trừ bỏ ra đồng làm việc, liền ở trongphòng cả ngày, im lặng làm cho người ta quênđi sự tồn tại của hắn.Một ngày rồi lại một ngày trôi qua, trong thônchậm rãi bình tĩnh trở lại, mọi người cũng dầnquên đi chuyện này. Vốn tưởng rằng sự tìnhnhư vậy là xong, nhưng. . . . . . Có thể cũng cóthể là nghiệp chướng của Phương Khảm.Ba tháng sau bụng Phương Khảm bắt đầu hơihơi nhô lên, sức ăn lớn dần , người cũng dễdàng mệt mỏi. Lúc đầu Phương Khảm chỉ tưởngrằng ăn nhiều mập mạp mà thôi. Nhưng sau đóhắn có ý giảm bớt lượng cơm ăn, lại đem chínhmình đói đến mức ngực dán vào sau lưng, cơ hồngay cả một điểm khí lực cũng không có. Khôngthể ăn ít đi, Phương Khảm đành phải khôi phụclượng cơm ăn trước đó, bụng cũng càng lúccàng lớn.Phương Khảm vì thế mà đau đầu,mang thânmình đồ sộ , tìm thật nhiều thầy thuốc cầuchẩn. Bọn họ bắt mạch xong đều nhíu mày lắcđầu, không biết là bệnh gì, chỉ nói là quái bệnh.Ngày ngày, bái thần, cầu y, tìm phương thuốc cổtruyền, chỉ cần có một tia hy vọng, PhươngKhảm có thể làm gì thì đã làm, chính là quáibệnh vẫn không thấy đỡ, bụng cũng lớn đếnmức khó có thể đi lại, thân mình to lớn ngay cảxuống giường cũng khó khăn, lại càng không nóitới canh tác . Thấy tiền tích góp sắp hết, ngoàiruộng cỏ dại mọc thành bụi, Phương Khảm cơhồ tuyệt vọng. Mười tháng sau bụng lại lớngiống như chung bạc.Một đêm, Phương Khảm từ trong mộng bừngtỉnh, bụng đau đến tê tâm liệt phế. Hắn khôngkềm chế được rên rỉ ra tiếng, đau đớn như cơnsóng lớn quét qua, mỗi lúc lại càng đau hơn.Trong bụng giống như có sông cuộn biển gầm.Cái cảm giác khó chịu cứ đến dần dân làm choPhương Khảm trằn trọc, mồ hôi lạnh trên tráncứ như thác nước chảy xuống, toàn thân co rút ,ngón tay thống khổ cứ muốn cấu vào bất cứ cáigì.Thôn nhân cách vách nửa đêm bị bừng tỉnh,khoác áo ngoài, vừa đi vừa mắng. Nhìn đến bộdáng Phương Khảm chịu đau đớn tra tấn, mọingười hai mặt nhìn nhau, người tụ tập càngnhiều, nhưng không ai tiến lên giúp một phen.Đột nhiên thôn trường hướng con mình một cáiánh mắt, con của hắn nhất thời hiểu ý, gật đầuxoay người rời đi.Thời gian chậm rãi trôi qua , Phương Khảm đauđến hôn mê bất tỉnh, tay vô lực rơi xuống mộtbên, chỉ có thân thể thỉnh thoảng lại run rẩy.Rốt cục, đứa con thôn trường mang theo hai gãnam tử đến, ba người ba chân bốn cẳng đemPhương Khảm nâng lên, sau đó thô lỗ đặt ở trêncái cáng tre, một trước một sau khiêng đi, vộivội vàng vàng đem ra khỏi thôn.Ba người nâng Phương Khảm đi vào giữa sườnnúi, chân trời đã muốn sáng bảnh, thái dươngđỏ ửng đã nhô lên một nửa. Tia nắng ban maichiếu lên gương mặt tái nhợt của Phương Khảm,tăng thêm vài phần sắc thái cổ quái."Chúng ta hiện tại đi đâu?" một nam tử đangnâng cáng hỏi."Ta nhớ rõ, phía trước có một cái nghĩatrang. . . . . .""Nghĩa trang kia sao!" Một khác nam nhân khácphun ra một mảng lãnh khí, hạ giọng nói: "Nghenói bên trong có yêu quái a!""Sợ cái gì, hiện tại rõ ràng ban ngày, quỷ gì dámra đây. Hắn bị quái bệnh không chừng sẽ lây,chúng ta cũng không thể để cho hắn chết ởtrong thôn được!" Đứa con của thôn trườngkhiển trách nam tử, lệnh bọn họ đi tiếp, tronglòng kỳ thật cũng không yên .Hắn đi tới bên xem gương mặt tái nhợt như tờgiẩy của Phương Khảm, cột sống truyền đếntừng trận hàn ý. Nghĩ nghĩ liền trong ống tay áolấy ra một lượng bạc, trộm nhét vào trong lòngbàn tay mở ra của Phương Khảm. Như vậy xemnhư hết lòng quan tâm giúp đỡ đi? Con củathôn trưởng nhất thời cảm thấy được thoải mái.Cây cỏ ở trong nghĩa trang trên núi không ai biếtlà xây dựng năm nào, theo như lão nhân giànhất trong thôn nói, từ trước lúc bọn họ sinh ra,nó cũng đã sừng sững ở trong núi, chung quanhlà rừng cây thấp thoáng, vừa đến ban đêm liềntrở nên hết sức quỷ dị. Thật lâu trước kia mọingười còn đem người vô danh chết trên núi vàoan táng, nhưng là vài thập niên gần đây ngheđồn nghĩa trang truyền ra những chuyện maquái, khiến cho trong thôn ồn ào huyên náo,cũng từng có thanh niên lớn gan đi tìm đến tộtcùng là chuyện gì, nhưng không có một ai có thểtrở về. Từ đấy về sau không người nào còn dámhướng nghĩa trang kia đi nữa, nghĩa trang cũngbởi vậy mà trở nên rách nát.Đoàn người lo lắng đề phòng xuyên qua rừngcây, chuyên chọn những nơi có bóng nắng đểđi. Tới trước đại môn nghĩa trang, ngay cả vàocũng không dám, đem cáng đặt ở dưới mái hiêntàn tạ.Trời đột nhiên trở nên âm u, không hiểu mâyđen ở nơi nào chậm rãi kéo tới, che đi ánh nắngchói trang. Bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi vùvù, ba người không khỏi rùng mình, nhìn thoángqua, không rét mà run. Ngay sau đó bọn họ độtnhiên không hẹn mà cùng nhảy lên,chạy nhưđiên, giống như có cái gì ở phía sau truy đuổi.Trong chớp mắt biến mất không còn thấy bóngdáng.Người. . . . . . Có người. . . . . .Hì hì. . . . . . Ăn hắn, ăn hắn. . . . . .Từ từ, đó là cái gì?Có cái gì. . . . . .Trong bụng hắn. . . . . .Mây đen càng ngày càng dầy, gió lạnh thổi làmnhững cái cây ở xung quanh nghiêng ngả, phátra những tiếng trầm đục, xào xạc. Mặc dù đãgần trưa, bóng tối vẫn chậm rãi bao phủ lênnghĩa trang trong rừng cây kia. Hai bóng matrừng mắt thật to, trao đổi với nhau không mộttiếng động, bọn họ cảm thấy được kẻ nhân loạinằm ở trước cửa cùng những kẻ trước khônggiống nhau. Bọn họ nhẫn nại, lòng tràn đầyhứng thú, lẳng lặng ngủ đông, cùng đợi ánh mặttrời hoàn toàn thối lui, cho bóng tối hoàn toànbao phủ.Không quá lâu, Phương Khảm đau tỉnh rên rỉ,hắn mở to hai mắt, mê man nhìn xung quanh,gió lạnh thổi, không đợi đầu óc hỗn độn của hắntỉnh táo lại, trong bụng có cái gì đó lại làm ầm ĩlên, càng ngày càng lợi hại. Phương Khảm lại lalên . Tâng mây đông nghìn nghịt cũng chậmchậm quây chung quanh , tụ tập lại, như là phảibảo vệ cái gì đó.Đó là. . . . . .Ngươi đi ra ngoài xem một chút?Không cần, thái dương còn không có xuống núiđâu!Thiết, vậy ngươi còn đưa tới mây đen làm cái gì?Ta không có, mây này không phải là ta làm!Không thể nào. . . . . .Đó là ai?Mây kia . . . . . .Ầm vang!Trong mây đột nhiên vang lên một trận nổ vang,chấn động cả trời đất, tiếng kêu thảm thiết củaPhương Khảm lẫn trong tiếng sấm. Có cái gì đó,đang ở trong bụng hắn bốc lên, lo lắng muốntìm được lối ra. Phương Khảm từng ngụm từngngụm thở hổn hển, lục phủ ngũ tạng bị vachạm , hậu đình ẩn ẩn truyền đến từng trậnđau, giống như trong bụng có cái gì muốn theonơi đó liều mạng đi ra.Đầu óc Phương khảm một mảnh mơ hồ, ngóntay run rẩy theo bản năng kéo quần xuống, haichân tự giác nhấc lên.Bình thường tiểu huyệt dùng để bài tiết, theo hôhấp của Phương Khảm giãn mở. Đột nhiên dừnglại, nó duy trì ở trạng thái mở ra, cơ thể khẩntrương run rẩy , máu đỏ tươi cùng chất nhầytrong suốt chậm rãi chảy ra, làm dịu đi nội váchkhô khốc, một cái bóng đen nho nhỏ xuất hiện ởđộng khẩu, ra sức ở trong cơ thể Phương Khảmthoát ra.Đầu ra trước , ngay sau đó là thân mình.Sấm vang trên bầu trời càng lớn, như là tiếp sứccho bóng đen.Thân thể nho nhỏ đi ra càng nhiều , đã muốnthấy được tất cả bóng đen. Cả người hắn bị chấtnhầy trong suốt bao vây, đôi mắt thật to đangnhắm chặt . Trên người che kín hắc lân giốngmột con xà con nho nhỏ, chính là trên đầu mọcra cái gì đen sì, gồ ghề cùng bốn cái móng vuốtnho nhỏ, như đang hướng nhân thế tuyên báorằng hắn là một tiểu xà có thân phận cao quý.Bóng ma trung đột nhiên phát ra một tiếng sợhãi than.Đó là. . . . . . Long!Chẳng lẽ là trong quá khứ !?Cảnh cáo chậm một khắc, sấm sét giữa trờiquanđột ngột, đánh xuống mặt đất, bạch quangtán đi, mặt đất chỗ cách Phương Khảm mộttrượng lưu lại một cái hố sâu, con nhện támmắt màu đen không nhúc nhích nằm ở bêntrong. Một trận gió thổi qua, con nhện hóathành bụi mù tiêu tán.Phương Khảm phát ra một tiếng tê rống cuốicùng, dùng hết khí lực mà hôn mê bất tỉnh.Ngay sau đó tiếng khóc tha thiết vang lên, mâyđen giống như nhẹ nhàng thở ra, tiếng sấmchậm rãi biến mất, xung quanh nghĩa trang lạikhôi phục tĩnh lặng.Chú thích :(1) Nguyên văn : 的天气娃娃的脸: thời tiết thayđổi như biểu cảm trên mặt trẻ con, nghĩa làbiến dổi thất thường, nên mình mới chém gióthành thế kia ^^(2) Áo tơi: áo mưa làm bằng rơm.(3) Mại khai bộ tử: bước đi nhanh hơn. Mìnhthích để nguyên cho nó hay^^(4) Táng thân long phúc : chôn xác trong bụngrồng.(5) Long cái : vòi nước, là cái ấy ấy của long í =](6) miệng nhiều người xói chảy vàng : Nguyênchỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, trăm ngườingàn ý, xấu tốt lẫn lộn--Chương 2Ba năm sau.Bên trong sơn dã cây cối mọc thành bụi, cỏ mọccao đến ngang bụng người. Trong bụi cỏ mộtcon rắn lục lén lút bò chầm chậm, thường khẩntrương nhìn mọi nơi xung quanh. Nó ước chừngto bằng hai ngón tay, đầu hình tam giác, mìnhnhỏ, đôi mắt màu mã não,lưng màu xanh lámạ, xen lẫn trong bụi cỏ khó có thể làm chongười ta phát giác.Có trên người một tầng màu sắc tự vệ, lục xàvẫn có vẻ lo lắng, đi đi dừng dừng. Ngay cả mộtcon chim bay qua cũng đủ khiến nó run sợ mộtphen. Nó lại cẩn thận bò chậm về phía trước vềtổ của mình. Ngay lúc đó, đột nhiên đống cỏkhô bên cạnh truyền đến tiếng sàn sạt, nó bậtngười dựng thẳng lên, vặn vẹo thân hình, bòquanh cái tổ.Đáng tiếc đã chậm, một đạo bóng đen từ phíatrên bắt nó vào một cái lồng khóa lại thật chặt,một cái vuốt nhỏ nắm lấy đầu của nó, một cáikhác cũng không nặng không nhẹ bóp chỗ dướikhoảng bảy tấc, còn lại hai chân đứng vữngvàng trên mặt đất.Xong rồi. Lục xà thầm nghĩ.Quả nhiên, khuôn mặt luôn trong giấc mộng củanó hiện ra trước mắt."Xà, xà! Ngoạn! (Chơi) "Vừa tới là một con rắn, chớp chớp đôi mắt to,chưa hoàn toàn trưởng thành, thân mình hắclân (vảy đen) lưu quang bắn ra bốn phía, giốngnhư có một tầng hơi nước, thân thể chỉ đã lớnbằng cánh tay người bình thường , cho dù nhưthế đối với rắn lục mà nói đã là một quái vậtlớn ."Tiểu tổ tông của ta, sơn Đại vương của ta,không cần ngoạn ta, ta ngoạn không tốt đâu."Lục xà chấn động, không ngừng cầu xin khoandung, sợ tới mức nước mắt nước mũi bay tứtung, toàn thân lui thành một đoàn, lạnh run.Con rắn bỏ mặc, bản thân dùng móng vuốt bắtlấy thân mình lục xà kia, cao thấp kéo một cái,lại đến vân vê, miệng cười khanh khách, còn hôdiện điều diện điều (sợi mì) .Tiểu quỷ, chính ngươi cũng không giống diệnđiều sao, sao không nói chính mình đi!Rắn lục đáng thương có giận cũng không dámloạn ngôn, bị vân vê đến đầu váng mắt hoa, lụcphủ ngũ tạng như là phải nôn ra. Tiểu tổ tông ởtrước mắt lại không chút nào thương hoa tiếcngọc, ngược lại còn có xu hướng làm mạnh hơn.Chẳng lẽ hôm nay thật sự phải chết trong tayhỗn thế ma long này sao? Rắn lục nước mắtrưng rưng."Long nhi, đừng ngoạn rắn con kia nữa. Lạiđây!"Một câu nói vang đến, rốt cục đem lục xà cứuvớt từ bên trong biển lửa. Con rắn không buôngmón đồ chơi trong tay, lắc lư thân mình bay lêntrời, bay đến vườn rau cách đó không xa, nháymắt biến thành tiểu hài nhi bổ nhào đến trênngười nam tử đang ở trước cổng."Cha. . . . . ."Phương Long ôm lấy cổ Phương Khảm, cả ngườimềm nhũn dán lại trên người Phương Khảmkêu, chớp chớp đôi mắt to, ở trên người PhươngKhảm cọ cọ.Ô, hảo đáng yêu. . . . . . Phương Khảm thiếuchút nữa buông khí giáp đầu hàng. Không thểmắc mưu, Phương khảm đột nhiên cảnh giác,hai mắt nhắm lại chuẩn bị, mỗi khi Phương Longlàm nũng thì khẳng định là sẽ có yêu cầu."Xà xà hảo đáng yêu, chúng ta nuôi đượckhông ?"Quả nhiên tiểu tổ tông lại nhắc tới việc này,đồng thời bày ra bộ dáng làm nũng."Không được." Phương Khảm nghiêm khắc cựtuyệt, đối với động tác làm nũng không hề sởđộng.Cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn lập tức kêu lên."Ngươi cũng đừng ngoạn xà kia nữa, nhìn đầucủa nó ,không nhọn. Có độc! Vạn nhất nó cắnngươi một cái thì làm sao bây giờ?""Long nhi không sợ, nó không cắn Long nhi.""Nhưng phụ thân sợ a." Phương Khảm chỉ cóthể có một phương thức giải thích nguyên nhânbọn họ không thể dưỡng con rắn lục. Trời biết,khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy Phương Longngoạn con rắn kịch độc kia, đã hết hồn như thếnào. Cho dù nó đích xác không dám cắn, nhưnglà nhìn thấy tình cảnh Phương Long chơi đùa xàkia, thật sự làm cho người ta không yên lòng.Nga, hóa ra phụ thân sợ bị xà cắn a. PhươngLong cái hiểu cái không gật gật đầu, miễn cưỡngtiếp nhận lý do này. Đồng thời lại nghĩ đợi látnữa kêu xà xà không cắn phụ thân không phảiđược rồi sao.Phương Khảm nhìn thấy đôi mắt to của con rắnquay tròn địa chuyển , biết rằng Phương Longnhất định là không từ bỏ. Hắn thở dài, nói:"Long nhi, giúp phụ thân tưới rau a.""Ân!"Con rắn nhu thuận từ trên người Phương Khảmtụt xuống dưới, lắc lắc lắc lắc cơ thể, không chútcố sức, nâng lên một cái mộc dũng cao gầnbằng nó, một gáo rồi lại một gáo tưới rau.Thành công làm cho con rắn tạm thời quên đichuyện xà kia, Phương Khảm nhìn con rắn đangtưới nước, cảm thấy một trận vui mừng. Ba nămtrước sau khi sinh hạ Phương Long, PhươngKhảm mới biết quái bệnh vẫn dày vò mìnhkhông phải là bệnh, mà là mang thai. Tuy rằngkinh ngạc rằng chính mình là nam nhân cũng cóthể sinh con, nhưng nghĩ đến long cũng khôngphải là phàm vật liền cũng không mấy để ý. Chỉhận dâm long đùa giỡn long dương, hại chínhmình thê thảm như thế.Mỗi ngày trôi qua, nhìn thấy Phương Long tàigiỏi cùng dâm long ngày đó như cùng khuôn đúcđi ra, Phương Khảm có đôi khi cũng hiểu đượcnỗi khổ, nhưng cũng may con rắn hiếu thuận cóchút tri kỷ, cảm thấy được phụ thân không thíchbộ dáng long thân của chính mình, nên rất ít khihóa thành long ở trước mặt Phương Khảm.Phương Long như vậy, Phương Khảm như thếnào có thể không yêu? Một thời gian sau,Phương Khảm liền buông khúc mắc.Hắn không bao giờ ... nghĩ muốn trở về trongthôn nữa, cũng may nghĩa trang mặc dù mặtngoài nhìn qua làm cho người ta mao cốt tủngnhiên (sởn gai ốc), nhưng trên thực tế bên trongsáng sủa sạch sẽ, bỏ đại sảnh đổ nát cùng mấykhoảng không bên ngoài, hai gian sương phòngphía đông đầy đủ mọi thứ gia cụ, giúp PhươngKhảm giảm đi không ít phiền toái.Vì thế Phương Khảm trèo đèo lội suối đến mấythành trấn, dùng một lượng bạc trên tay muachút mầm cây cùng lương thực liền ở trong núikhai điền cày ruộng, trải qua những ngày thầntiên phụ từ tử hiếu.Nghĩ vậy, Phương Khảm không khỏi mỉm cười,nhìn lên trời, mặt trời nóng rực vẫn như cũchiếu lên đầu , không có một đám mây, phỏngchừng những ngày gần đây sẽ không có mưa.Năm nay mùa mưa chậm chạp chưa tới, thật sựnếu trời không mưa, rau củ rất có thể sẽ khôhéo mà chết.Năm nay chỉ sợ hạn hán. . . . . .Phương Khảm nhíu nhíu mày.Con rắn thật cẩn thận từ trong thùng lấy ra mộtgáo nước tưới lên đất trồng rau, cúi xuống rồi lạingẩng lên, không ngừng lặp lại động tác. Đếnkhi nước trong thùng cạn sạch, sẽ chạy đếndòng suối nhỏ ở cạnh nhà múc nước.Chính là. . . . . .rất phiền toái . . . . . . Con rắntrộm cong lên cái miệng nhỏ nhắn.Nếu trước cửa có một hồ nước thật to thì tốtrồi. . . . . . Ngô, cái hang núi lớn tròn tròn trướcnhà giống cái mộc dũng, lấy đến làm hồ nướcnhà mình không phải là tốt sao. Nhưng là để đổđầy cái hồ nước này cần lượng nước rất lớn, đinơi nào tìm a? Nước ở dòng suối nhỏ khẳngđịnh là không đủ . . . . . .Phương Long tự hỏi ."Long nhi?" Nhìn thấy hành vi quái dị củaPhương Long, Phương Khảm có chút khó hiểu."Phụ thân, nơi nào có nhiều nước nhất?" Conrắn hỏi, ở trong mắt hắn, phụ thân là không cáigì không biết."Đông hải nhiều nhất." Phương Khảm dễ dàngđáp.Con rắn vừa nghe hai mắt rực sáng, giống haingôi sao lấp lánh."Đông hải ở đâu?"" Ở phía đông." Phương Khảm không yên lòngtrả lời. Nhìn nhìn trời, thái dương đã ở đỉnhđầu, đã trưa rồi. Dặn phương Long không đượcchạy loạn, không thể ngoạn xà, Phương Khảmđứng dậy trở về chuẩn bị cơm trưa.Đợi cho Phương Khảm vừa đi xa, Phương Longlập tức hóa thành long thân, nhảy về phíatrước, bay lên đám mây, phi về hướng mặt trờimọc.Phương Long chưa bao giờ rời nhà, hắn cũngkhông biết Đông hải có xa lắm không, chínhmình bay bao nhiêu nhanh, chỉ cố gắng bay thậtnhanh, hy vọng trở về trước khi phụ thân chuẩnbị xong cơm trưa. không biết đã bay bao lâu,trong lúc cưỡi mây, con rắn từ những khe hởtrong tầng mây loáng thoáng trông được mộtmạt xanh thẳm. Hắn hưng phấn lên, cha từngnói qua biển là màu lam. Trước mắt đích chínhlà Đông hải sao?Con rắn kiềm chế trụ lòng tràn đầy nhảy nhót,áp chế đụn mây, chậm rãi quay đầu nhìn xungquanh tìm hiểu.Một màu xanh thẳm trải dài mênh mông, liêntiếp mấy ngày liền, phản xạ ánh sáng vàng kimcủa thái dương rực rỡ. Cành hoa màu trắng ởchỗ sâu cuồn cuộn , cùng hướng về phía mặtbiển như đang đồng loạt kêu gọi, hiện lên mộtvòng giới nhũ ( ???) màu bọt biển, sau đó dầndần biến mất ở vùng nước sâu.Trước mặt đưa tới hương vị tinh túy, như làđang ôn nhu kêu gọi. mỗi một phiến vảy trênngười đều như thức tỉnh , thúc giục bản năngthần long. Phương Long khoái hoạt hô to mộttiếng, một đầu trát nhập xuống nước, lượn tráilượn phải, từ trên xuống dưới, quay cuồng bơiqua bơi lại. Thủy tộc sợ tới mức chạy loạn,tránh ở đá ngầm âm u dưới đáy biển, trộmquan sát long tộc xa lạ này.Chơi đùa nửa ngày, Phương Long mới nhớ tớimục đích tới đây. Nhìn xem thời gian cũngkhông còn sớm, mặc dù phải li khai chỗ nàylàm cho nó không muốn , nhưng li khai phụthân càng sẽ làm hắn cuộc sống hàng ngày nanan. Con rắn nhớ tới lời dặn của Phương Khảm,trong đầu có chút bất an, hiện tại không biết đãqua buổi trưa chưa, phụ thân có thể hay khôngphát hiện hắn biến mất?Càng nghĩ càng sợ, Thiết Sa Chưởng của phụthân cũng không phải là ngồi không, con rắncảm thấy được mông chính mình tựa hồ bắt đầuẩn ẩn đau .Nên nhanh trở về!Nhìn xem thời gian cũng không sớm, vì thếkhông hề trì hoãn, nghiêng người, ra khỏi mặtbiển, hé miệng, một nửa nước biển Đông hải đãxuống bụng. Thuỷ tộc không có chỗ để trốn, chỉcòn cách bơi xuống chỗ sâu hơn.Chợt nghe trên đầu truyền đến một tiếng la hét:"Ngươi là con cái nhà ai, sao lại đến đây chơiđùa? !"Phương Long vừa nhấc đầu, đẫ thấy một lão ôngnổi giận đùng đùng đứng ở trước mặt hắn. Chỉthấy lão ông này mi tu bạc trắng, thân trânchâu sam, áo khoác ngũ quang thập sắc, thêunăm móng vuốt rồng xanh, có vẻ ung dung đẹpđẽ quý giá."Con không chơi đùa, con muốn mang nước vềnhà mà thôi." Phương Long nhỏ giọng thành thậttrả lời, đồng thời đôi mắt to dùng ngầm có ý lệquang, nước mắt trong suốt nhìn về phía lãoông trước mắt đang tức giận đến nỗi râu thẳngdựng thẳng. Lão ông nhìn nó một cách cổ quái ,khóe miệng hướng về phía trên run rẩy mộtchút, lập tức khắc chế. cố gắng mà đem khóemiệng đi xuống, làm cho mình nhìn qua có điểmhung ác."Mang nước trở về? Ngươi tiểu hài tử này, ngươiđem nước ở nơi này hút hết đi, bảo Thuỷ tộc ởdưới nước làm sao sinh sống?"Nói như thế, ngữ khí của lão ông cũng đã dịuxuống. Tuy vậy, đôi mắt trong suốt của PhươngLong đảo quanh rồi mới hạ xuống, nó yên lặngđem nước biển toàn bộ trở về, ngậm miệng lại,ở một bên lẳng lặng rớt nước mắt, một bộ dánghết sức ủy khuất.Rõ ràng là chính mình có lý, nhưng lão ông lạicảm thấy như là phạm tội tày trời, trong lòng áynáy. Ho khan một tiếng, triển khai hòa ái tươicười, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Phương Long."tiểu hài tử, nhà ngươi ở phương nào, cha mẹ làai?"Phương Long thấy đối phương tươi cười sáng lạnnhư hoa, tâm tình lập tức tốt lên, rất là nhuthuận trả lời."Nhà con ở trên núi, nhà chỉ có mình phụ thân.Biển là của lão gia gia phải không? Thật là lợi hạiúc!" Phương Long ngọt ngào cười, miệng giốngnhư thoa một tầng mật ong.Lão ông vui tươi hớn hở gật gật đầu, có chútlâng lâng. Hắn thích tiểu oa nhi này, càng xemcàng cảm thấy được oa nhi này cùng đứa conthứ chín của hắn thập phần giông nhau, kiađầu, kia sừng, vảy trên người, còn có long trảothượng , năm tiểu trảo chỉ cùng cửu tử khi cònnhỏ giống nhau như đúc. Chẳng lẽ nghiệt súc kiagạt hai lão già bọn hắn ở bên ngoài thành thân?Hắn càng nghĩ càng hoài nghi, nhịn không đượcmở miệng hỏi : "Oa nhi, ngươi tên gì, cha ngươigọi là gì?""Con kêu Phương Long. Phụ thân kêu PhươngKhảm." Phương Long trả lời làm cho lão ôngcàng thêm hỗn loạn.Lão ông nhíu mày lắc đầu, cảm thấy được khảnăng không lớn: "Chưa bao giờ nghe nói tronglong tộc có người họ Phương.""Phụ thân không phải long tộc a." Phương Longnhìn lão ông kỳ quái. Lão gia gia ngay cả nàycũng không biết, thật sự ngốc a."Hay là nương ngươi là long tộc?""Nương là cái gì?" Lúc này đến phiên PhươngLong ngạc nhiên. Phương Khảm chưa bao giờcùng nó nhắc tới từ nương này, cũng rất ít khidẫn hắn ra bên ngoài đi lại. Ngẫu nhiên nhìnthấy những phu nhân mang theo đứa nhỏ điqua, Phương Khảm cũng chỉ là đơn giản nói chohắn đó là nữ nhân trong thôn."Tiểu hài tử, nương chính là người sinh ra ngươia.""A, gia gia là nói cha a."Nói đi nói lại như thế nào lại như cũ?Hỏi không ra cái gì, lão ông có chút buồn bực,nhìn thấy bộ dáng Phương Long cũng khônggiống như đang trêu chọc lão nhân gia hắn, kiarốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Trong lòng lão ônggiống như có con mèo nhỏ đang cào cấu quấynhiễu.Hắn suy tư một lúc, quyết định vận dụng cônglực mấy ngàn năm bấm đốt ngón tay một phen.Phương Long tò mò nhìn bộ dáng lão ông nhắmmắt thì thào tự nói, nghĩ muốn bắt chước lạikhông cẩn thận cắn đầu ngón tay.Nhiều lần, lão ông dừng lại, một bộ giận tímmặt, tức giận đến gào khóc kêu to."Đi, chúng ta tìm phụ thân ngươi đi!" Hai lỗ mũilão ông cơ hồ phải toát ra yên đến, ôm con rắnnhảy lên đám mây."Phụ thân không ở bên kia!" Phương Long bấtmãn phản kháng, có chút sinh khí: "Con phải vềnhà."Lão ông mặt trắng bệch, cân nhắc nên giải thíchvới Phương Long như thế nào, phụ thân của nókỳ thật là mẫu thân, phụ thân chân chính làđứa con của mình."Được rồi. . . . . ." Nhìn thấy bộ dáng ngoan tôngiãy dụa, thần tình đỏ bừng, lão ông tâm mềmnhũn, rốt cục thỏa hiệp: "Ta sẽ đến nhà ngươisau. Ngươi cùng cha ngươi không nên đi loạnúc." Lão ông nhịn không được dặn dò, ôm conrắn cọ xát một chút, cảm thấy được thật sựluyến tiếc, nhịn không được mở miệng nói: "Tiểulong a, ta là ông nội ngươi nga. Đến gọi mộttiếng ông nội, ông nội thả ngươi đi." Nói xongliền vãnh tai."Ông nội." Phương Long nhu thuận nói, cười đếnngọt ngào.Lão ông tâm hoa nộ phóng. Lão ông sinh chínđứa con , cả chín đứa đều bất hiếu, đã đến tuổihôn phối lại chậm chạp không chịu thành thân,làm cho lão ông dưới gối hư không, không thểhưởng thụ niềm vui ngậm kẹo đùa cháu. Hiệngiờ, bỗng nhiên xuất hiện một tôn nhi nhuthuận, chẳng phải làm cho hắn hỉ thượng đuôimày."Ngoan tôn, nhất định phải chờ ông nội úc."Lão ông nhịn không được lại dặn dò, chỉ sợ sauđó, tôn tử cùng con dâu đều chạy mất.Con rắn thầm nghĩ nhanh về nhà, mặc kệ lãoông nói gì đó, gật đầu đáp ứng. Cái đầu nho nhỏđầu rất là thành khẩn gật gật, âm thanh nói táikiến vang dội, dán sát vào mặt đầy nếp nhăn giànua của lão ông, đưa lên một cái hôn còn dínhđầy nước miếng, thân nhoáng lên một cái,hướng phía chân núi bay đi.Lão ông nhìn xa xa, thẳng đến khi con rắn hoàntoàn biến mất ở trong mây mù. Hắn xoay ngườigương mặt la sát đằng đằng sát khí, chăm chămhướng phủ đệ cửu tử Ngao Lan đi.Cửu Giang thủy phủ.Dưới chỗ sâu nhất Cửu Giang, có một tòa phủđệ trắng như ngà voi, chung quanh bao vây bởimột lớp màng trong suốt, đem nước ngăn bênngoài.Nước sông xanh biếc lúc nông lúc sâu, tản raánh sáng nhu hòa ở trên đỉnh lay động. Thủyphủ sáng rọi từ từ chậm rãi biến ảo ra sắc tháithích hợp, thoạt nhìn ôn nhuận mà thoải mái.San hô ngũ quang thập sắc cũng cúi đầu, lẳnglặng đứng sừng sững, hướng đến chỗ này. Mộtđám san hô lớn nhất, sau đó là tẩm cung củaCửu Giang long quân Ngao Lan.Trong tẩm cung sa trướng thật lớn, tràn ngậphương vị dâm mĩ, sa trướng cuối lộ một tầngmành trân châu, khỏa khỏa trân châu giống mỹnhân e lệ rụt rè trốn ở một chỗ, muốn chekhuất tình cảnh bên trong."Long quân. . . . . ."Phía sau rèm truyền đến tiếng nói ôn nhu củathiếu niên, hắn ngượng ngùng ngồi ở trêngiường được dùng dương chi ngọc thượng đẳngchế thành, ánh mắt tràn ngập chờ mong. Thânthể xinh đẹp lộ vẻ khẩn trương, một thân tuyếty vừa đúng buộc vòng quanh thắt lưng, lộ ra cáimông mê người cùng đường cong tuyệt mỹ.Một lát sau, một nam tử thân hình cao lớn vénmành mà vào, quần áo hắn phi thường tùy ý,trong cùng là một tầng áo lót, bên ngoài là phikiện tuyết trắng đích tơ lụa, mũ quan thêu chỉvàng để lộ ra thân phận của hắn bất phàm -người tới đúng là Cửu Giang long quân NgaoLan.Ngao Lan chậm rãi đến gần thiếu niên, khuônmặt anh tuấn tỏ vẻ không ra gì, nhẹ nhàng mânmê đôi môi mỏng , mắt phượng híp lại tựa tiếuphi tiếu.Thiếu niên đỏ mặt lên, giống như bị hấp dẫn,hai mắt tràn đầy si mê, một khắc cũng khôngrời khỏi nam tử. Hắn chậm rãi thẳng đứng dậy,ở trước mắt nam nhân cởi bỏ ngoại y.Ngao Lan nhắm mắt lại hưởng thụ sự phục vụcủa thiếu niên, bàn tay to sờ lên trên ngực tuyếttrắng của đối phương, hành vi xấu xa qua lại,cách một tầng vải dệt đùa bỡn thân thể mềmmại trước mắt."Nghe nói gần đây long quân không gần nữsắc . . . . . ." Thiếu niên quan sát sắc mặt NgaoLan, thật cẩn thận hỏi.Bàn tay đang sờ loạn cứng đờ, dừng lại, độtnhiên đi vào phía sau, đột nhiên đem hai ngóntay sáp nhập vào tiểu huyệt đang mấp máy phíasau.Thiếu niên hét thảm một tiếng, mặt chuyểnsang màu trắng bệch."Này đối Xích nhi mà nói, không phải tin tức tốtsao?" Ngao Lan ôn nhu liếm lên khuôn mặt bóngloáng của thiếu niên, ngón tay trong cơ thểchậm rãi đảo qua một vòng.Thiếu niên thở hổn hển, ánh mắt tối sầm lại, rấtnhanh khôi phục bình thường."Xem ra cái tin đồn kia là thật a. . . . . ." NgaoLan ôm thiếu niên hướng trên giường. Thiếuniên chậm rãi nhắm mắt lại, mở rộng thân thể,hai chân kẹp lấy phần eo tinh tráng của namnhân."Tin đồn gì?" Ngao Lan hừ lạnh một tiếng, dừnglại động tác.Thiếu niên giương mắt nhìn đến mặt Ngao Lannhiềuđột nhiên trở nên âm trầm, trong lòngkhông yên, do dự mãi mới đem tin đồn ngàyhôm trước nghe được thuật lại một lần: "Ngheđồn giao yêu dục đắc long tử, muốn trở thànhlong quân phu nhân, âm thầm kê đơn. . . . . .Long quân suýt nữa đánh mất long tinh. . . . . ."Ngao Lan nhìn thấy bộ dáng thiếu niên thật cẩnthận, không giận phản cười."Ai kêu long tộc chúng ta có quy củ này đâu?Phải cùng người sinh dục long tử tư thủ chungthân."Trong lời nói thiếu niên làm cho Ngao Lan nhớtới mạo hiểm ngày ấy. Hắn cũng không thíchcảm giác bị trói buộc, nghìn năm qua, đều là tròchơi bụi hoa, phiến diệp không dính. Không nghĩtới, cư nhiên xuất hiện một con giao yêu cả ganlàm loạn, bất quá ngủ vài lần liền vọng tưởngthâu đắc long loại, trở thành long quân phunhân. Ngao Lan tuy rằng đúng lúc thoát thânnhưng phải nói, cũng may gặp được một cáinông phu tiết hỏa.Nông phu kia tuy rằng có chút đen, nhưng thânmình lại có một phen tư vị khác.Ngao Lan không yên lòng nghĩ, trước mắt thoảngqua hình ảnh trần truồng của nông phu đengầy, hạ phúc đột nhiên nhiệt lên. Hắn giậtmình, không nghĩ tới giục vọng chính mình cưnhiên tới nhanh như vậy. Thình lình dục hỏa lạicháy sạch lợi hại, Ngao Lan mất đi tính nhẫnnại, qua loa âu yếm vài cái, long cái liền thô lỗxâm nhập hậu đình thiếu niên."A. . . . . . Long quân. . . . . . Ngươi hôm nay làlàm sao vậy. . . . . ." Ngao Lan đột nhiên xâmnhập làm cho thiếu niên đau đến kinh hô, tronglòng kỳ quái nghĩ Ngao Lan háo sắc, nhưng cũngkhông nói ra, ngược lại giãn ra thân thể đón ýhùa theo động tác của Ngao Lan.Trong lúc nhất thời, trong phòng phong cảnhxuân vô hạn.Một tiếng nổ vang đột nhiên xâm nhập trong đó,một gã tôm binh như là bị cái gì đáng sợ đuổitheo , té vào nội thất,làm mành trân châu cũngrung lên không ngừng."Long quân! Long quân! Long vương giá lâm!Long vương. . . . . ." Tôm binh thở hồng hộc hô,còn muốn hô tiếp đã bị toàn vẹn một chưởngđẩy vào góc tường.Long vương tức sùi bọt mép xuất hiện ở trướcmặt Ngao Lan, một đôi long nhãn trừng đắc nhưđèn lồng bàn, chán ghét nhìn chằm chằm thiếuniên ở trên giường. Thiếu niên sửng sốt, vộivàng đẩy Ngao Lan ra, ngồi dậy thả mành rồi đira ngoài."Phụ vương, ngươi tới có chuyện gì?"Ngao Lan trong lòng buồn bực, lại vẫn chậm rãiđịa đứng dậy mặc y phục.Này bộ dáng thảnh thơi, không thể nghi ngờ làđổ thêm dầu vào lửa, long vương tức giận đếngiận sôi lên."Chuyện gì? Giáo huấn ngươi này dám vứt bỏthê tử li tán!" Long vương tát hắn một cái:"Nghiệt súc, còn không mau theo ta đi!"Ngao Lan bị bàn tay này đánh , sau một lúc lâumới phản ứng lại."Vứt bỏ thê tử?" Hắn cơ hồ hoài nghi lỗ tai mìnhxuất hiện vấn đề , hắn cũng không cùng nữ tiênhoặc yêu lưu lại long loại.Long vương nói lầm bầm hai tiếng, đầu tóc bạctrắng như dựng thẳng lên, mơ hồ còn thấy ánhchớp đang bùm bùm tỏa ra. Bàn tay to củaLong vương duỗi ra, bắt được áo Ngao Lan."Nghiệt súc, ngươi theo ta đi liền biết!"Nói đến Phương Long sau khi về đến nhà, trưađã qua một canh giờ. Cả tòa cây cỏ sơn sớm bịPhương Khảm lo lắng lục lọi, tìm kiếm mấy lầnliền, ngay lúc đang hoang mang lo sợ, PhươngLong đột nhiên từ trên trời giáng xuống. PhươngKhảm hung hăng mà ôm chặt đứa nhỏ, tronglòng rốt cục thiết thực , nôn nóng tích góp từngtí một lập tức phát tác. Phương Khảm xanhmặt, vén lên tay áo cầm lấy gậy trúc, tính toánvới tiểu mông của con rắn.Trúc phiến lạnh lẽo mới vừa đụng tới tiểu môngtrắng nõn, Phương Long lập tức phối hợp chemắt, thê lương giả gào lên.Một chút chuyện nhỏ như vậy tự nhiên là khôngthể gạt được Phương Khảm, hắn cảm thấy đượcvừa tức vừa buồn cười, lực đạo không khỏigiảm ba phần. Đánh được vài cái, Phương Longthật thật sự khóc ra bao nhiêu nước mắt, khôngngờ nước mũi cũng toàn bộ lau vào ống quầnPhương Khảm. Phương khảm tâm mềm nhũn,đánh mạnh chuyển thành thật cẩn thận vuốtve."Về sau còn dám nơi nơi chạy không?" PhươngKhảm xoa tiểu mông đỏ bừng của Phương Long,nghiêm mặt nói."Con không dám ." Phương Long ngẩng đầu,trộm nhìn nhìn sắc mặt Phương Khảm, khịt khịtnước mũi, khúm núm đáp ứng.Nghe được Phương Long hứa hẹn, Phương Khảmlúc này mới kéo Phương Long khóc đến nướcmắt nước mũi giàn giụa vào nhà. Đồ ăn trên bànsớm đã lạnh, Phương Long tất nhiên là khôngdám oán giận, bưng lên cơm lạnh từng ngụmtừng ngụm ăn, thỉnh thoảng lại theo bát cơmngẩng đầu nhìn lén phương khảm. Không lâusau, Phương Long liền im lặng không được, nhịnkhông được đem việc phát sinh vừa rồi hết thảynói ra, hắn một lần rồi một lần lặp lại, khuônmặt nhỏ nhắn đảo qua bi thương, tản mát rachói mắt quang mang, còn cao hứng phấn chấnlàm ra các loại động tác. Thấy vậy Phương Khảmkhông khỏi mỉm cười một cái.Hắn sống ở Ứng Hoà , trong lòng cũng khôngđem lời nói Phương Long để ở trong lòng, nghĩchắc là lão nhân gia nhàm chán, tìm tiểu bối vuivẻ thôi.Nhưng là. . . . . . Chính cái gọi là người địnhkhông bằng trời định. Vận mệnh sẽ không bỏqua cơ hội ghẹo nhân, làm cho người ta khôngtưởng được chuyện tình lặng lẽ buông xuống.Chương 3Chạng vạng, ánh nắng chiều hoa mỹ từ khôngtrung chiếu xuống như một mảnh trần bì(1), dưquang buổi chiều phủ lên cho núi rừng một tấmhà y(2). Một đạo khói bếp lượn lờ bay lên,Phương Khảm bận rộn trong trù phòng, PhươngLong không tìm thấy lục xà, nhàm chán ngồi ởtrước nghĩa trang vẽ mấy vòng tròn.Không trung chậm rãi tối sầm xuống, thái dươngsáng mờ giống như bị thiên thần dùng một cáitúi to nhanh chóng thu trở về, trong chớp mắtbốn phía trở thành một mảnh mông lung. Độtnhiên trong đám mây một trận trầm đục. Ngaysau đó điểm thêm tiếng sấm, mây đen ập tới.Mắt thấy như trời sắp mưa, Phương Khảm vộigọi Phương Long về nhà. Phương Long lại dùngdằng, ngơ ngác nhìn bầu trời.Phương Khảm buồn bực, ngẩng đầu nhìn theotầm mắt Phương Long. Chỉ thấy trong mây đenảm đạm xuất hiện cơn sóng lớn, mãnh liệt,trong nháy mắt, tiếng sấm lại nổ vang, lại nửangày không thấy hạt mưa. Phương Khảm rùngmình, y tuyệt không thích thời tiết như vậy, nhưvậy sẽ chỉ làm y nhớ tới quá khứ không chịu nổikia, đám mây khi đó , còn có con rồng đã chàđạp hắn. . . . . .Dạ dày không thoải mái, quặn lại, mặt PhươngKhảm nhăn lại thành chữ xuyên (川).Trong phút chốc, trong đám mây hắc quang chợtlóe lên, nhanh đến nỗi khiến Phương Khảm cơhồ tưởng ảo giác, hắn trừng lớn mắt, trên ngườinổi lên hàn ý nhè nhẹ, nghiến răng nghiến lợicân nhắc một hồi, lại nhớ tới con dao nhỏthường dùng để chế biến thức ăn, liền chạy rakhỏi nhà, gắt gao nhìn chằm chằm tầng mâytrên đầu.Sự thật đã chứng minh Phương Khảm không hềhoa mắt, long vĩ thật lớn trong mây lướt qua,hắc lân quen thuộc kia rõ ràng mà in dấu trongmắt Phương Khảm.Phương Long nhìn thấy đồng loại hưng phấnnhảy dựng lên."Phụ thân, bên trên có con rồng cùng con giốngnhau a!"Đáng tiếc Phương Khảm cũng không có đồngdạng cảm khái, y vừa thấy hắc long kia , nhấtthời giận sôi lên, hai mắt phun hỏa, tay cầmdao thái cũng bắt đầu run rẩy.Đang bay lượn trong mây, không phải dâm longngày ấy, còn có ai? !Cự long ở phía trên xoay thật lâu, chậm chạpkhông xuống dưới, như là kháng cự cái gì. Chợtnghe ở chỗ sâu trong đám mây một tiếng sétđánh to: "Nghiệt súc, còn không mau đi xuốngcho ta!"Vừa dứt lời, cự long một trận run rẩy, hóa thànhmột đạo tia chớp buông xuống. Đi theo còn cómột vị lão giả đầu bạc phiêu phiêu."A, ông nội hôm nay." Phương Long vui mừngkêu to.Mát Phương Khảm chút nữa muốn nứt ra, cònchưa chờ cự long hóa thành nhân hình, mộtphen cầm dao thái trên tay, xông lên hướng tớiđầu hắn chém xuống một đao.Lão thiên gia!Đứa con mình tuy rằng thật sự là hoa tâm longtrối bỏ trách nhiệm, nhưng tội không đáng chếta!Long vương sợ tới mức thiếu chút nữa hồn phiphách tán - hồn vía lên mây, vội vàng đoạt đidao thái của Phương Khảm, nét mặt già nua hảongôn khuyên bảo: "Ân, con dâu, đừng giận. Tabiết ngươi bị ủy khuất, hiện tại ta mang Lan Nhitới chịu tội với ngươi.""Ai là con dâu ngươi!" , "Hắn không phải vợ ta!"Một người một rồng trăm miệng một lời, dứt lờicòn hùng hổ liếc mắt (đưa tình) nhau.Phu xướng phụ tùy, long vương nhất thời cảmthấy được hai người bọn họ thật sự là tuyệtphối, trước mắt giống như xuất hiện cảnh tượngvài tiểu hài nhi vây quanh, ngọt ngào hô ôngnội, hắn không khỏi cười loan mắt.Nhưng, rất nhanh sát khí âm trầm bốn phía đãphá hỏng mông đẹp long tôn của long vương.Trong tay không có hung khí, Phương Khảm xiếtchặt nắm tay, ánh mắt đỏ đậm trừng Ngao Lan,bộ dáng như là tùy thời có thể xông lên.Vẻ mặt Ngao Lan chán ghét, nhìn từ trên xuốngdưới Phương Khảm, càng nhìn càng thấy quenthuộc, cảm thấy cả kinh, này không phải nôngphu ngày ấy sao? Thân mình nông phu kia, hắnchính là nhớ rõ rành mạch, hoàn toàn không cómột cái bộ phận cùng nữ nhân tương tự. Chẳnglẽ là lão nhân mắt mờ?Chân mày Ngao lan cau lại, ngữ khí bắt đầukhông kiên nhẫn: "Lão nhân, ngươi không phảilà lầm chứ, đó là một nam nhân!"Một bên Phương Long nâng cằm, tò mò nhìnngười này lại nhìn người kia, những lời ngườilớn nói càng ngày càng khó hiểu . Người kêu LanLan này thật là ngốc a, phụ thân đương nhiên lànam , hắn trộm xem qua nữ nhân trong thôn,phía trước ngực đều có một chút thịt a. ( ChiChi: Trời ơi long Nhi khả ái dễ thương của ta saolại...sao lại... akkkkkkk ta không biết, nhất địnhlà tại tên Ngao Lan *&%*(%$%$^ kia )"Nghiệt súc, lão tử đương nhiên không lầm. Concủa ngươi, chính ngươi nhận không ra sao!"Ngao Lan nói làm cho long vương giân dữ, mộtphen ôm lấy Phương Long, đem khuôn mặt nhỏnhắn của Phương Long đến trước mặt ngao lan.Một lớn một nhỏ, mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu,mắt phượng giống nhau, mặt trái xoan giốngnhau, vảy giống nhau, chỉ có lông mi mày kiếmlà của nông phu kia.Ngao Lan quay qua một bên mặt xem như nhậnthức giống , chính là ngoài miệng vẫn như trướckhông muốn nhận: "Nói không chừng là hắntrộm về.""Nghiệt súc, việc ngươi làm chính mình rõ ràng!"Long vương giận dữ, đánh hắn một bạt tai, NgaoLan không dám trốn tránh, trên mặt lập tứchiện ra một dấu năm ngón tay. Long vươngnặng nề hừ lạnh một tiếng: "Con dâu là namthân phượng mệnh cực kì hiếm thấy, phượngngộ long tắc vi thư(3), nếu không phải gặpngươi, ai có thể làm cho hắn mang thai!"Nghe vậy Ngao Lan cả người chấn động, hừ mộttiếng không thèm nói lại."Nói cách khác. . . . . . Ta sở dĩ cùng nữ nhângiống nhau mang thai, đều là bởi vìhắn . . . . . ." Một bên Phương Khảm trầm tĩnhhồi lâu, đột nhiên nói ra một câu, thanh âmâm trầm giống như là từ dưới nền đất toát ra."Ách, đúng vậy. . . . . . Đúng vậy."Dù là long vương đã trải qua sóng gió cũngkhông rét mà run, dự cảm điềm xấu xuất hiện."Ngày ấy nếu không phải giao yêu hạ độc, ta sẽkhông tìm người xấu như vậy tiết hỏa đâu!"Ngao Lan không biết sống chết lại phun ra mộtcâu, hung hăng trừng mắt Phương Khảm, lúcnày mặt xanh mét. Hắn như thế nào bị như vậychứ? Đối tượng tiết hỏa là người lưỡng tính!Ngao Lan càng nghĩ càng tức giận, bất bình, nếucó thể sinh tiểu hài tử, còn mang bộ dạng namnhân như vậy làm cái gì! Quả thực là gạt người!Ác nhân trước cáo trạng! Cơn giận dữ trongngực Phương khảm bốc lên ba nghìn trượng,dũng cảm tiến về phía Ngao Lan. Không để ý sựngăn cản của long vương, liền một quyền nệnxuống đầu Ngao Lan. ( Chi Chi : tiến lên, đánhbẹp mặt tên khốn kiếp kia đi ha ha ha ah haha )"Ngươi dâm long này, đều tại ngươi hại ta!"Ngao Lan kêu lên sợ hãi, theo phản xạ bảo vệkhuôn mặt tuấn tú trắng nõn của mình. Ba mộttiếng, nắm tay đánh vào cánh tay Ngao Lanphát ra tiếng vang nặng nề. Ngao Lan nhảydựng lên, ôm lấy cánh tay, đau đến gào khóckêu to.Hảo ngoan a. . . . . . Long vương toát mồ hôilạnh, ánh mắt nhìn đứa con nhà mình dẫn theoba phần đồng tình. Ngao Lan gặp phải sư tử HàĐông rồi. . . . . . Xem ra chính mình về sau cóthể giảm bớt không ít lo lắng.Nói thật cả ngày nam yêu, nữ yêu đều chạy tớicáo trạng Ngao Lan bội tình bạc nghĩa thật sựlà khiến ông đau đầu không thôi."Ngươi này nhân loại ti tiện, trộm được long loạixem như tạo hóa của ngươi, hiện giờ lại đếnđánh ta! Muốn làm gì, yêu quái dùng kế muốntrộm, ta còn không cho đâu!" Ngao Lan đã trúngmột quyền của Phương Khảm, tất nhiên làkhông phục. Trong mắt hừng hực lửa giận thiêuđốt, hắn phất tay cho Phương Khảm một cáitát, làm y tránh né không kịp mặt nhanh chóngsưng lên.Phương Long ở một bên xem cuộc chiến đứngngồi không yên."Không được đánh phụ thân! Phụ thân, con đếnhỗ trợ!" Phương Long lập tức nhảy dựng lên, hainắm tay nhỏ nắm lại, xông lên trước cũng muốngia nhập chiến cuộc.Lão công đánh lão bà, đứa con đánh lão tử, nàylà gì a !Mắt thấy thảm kịch nhân gian sắp sửa diễn ra ởtrước mắt mình , long vương lông mi nhăn lại,chặn Phương long đang định xông lên, tay áovung lên, dây thừng kim hoàng sắc giống như cósinh mệnh từ trong tay áo bay ra, ở không trungquay quanh vài vòng, rồi bay đến chỗ Ngao Lantrói chặt y từ đầu đến chân."Tử lão nhân, ngươi đây là có ý tứ gì!" Ngao antức giận kêu to.Long vương nặng nề mà hừ một tiếng, không hềđể ý đến hắn. Quay đầu cười với Phương Khảmtrấn an nói: "Ân, con dâu, đừng nónggiận. . . . . . Nghiệt súc này cho ngươi đánh tớicao hứng thì thôi." Chỉ cần không đánh chết làđược.Phương Khảm đâu thèm để ý long vương đangnói cái gì. Mắt hắn đỏ ngầu, nắm tay nắm lại,chỉ suy nghĩ đem dâm long này đánh đến chết.Ngao Lan bị tiên tác của long vương trói chặtkhông thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìnnắm tay rắn chắc của Phương Khảm hướng trênmặt, trên người mình đánh xuống."Ai ai, ngươi thật đúng là dám đánh a, ngươikhông biết ta là ai sao! ** nó, ngươi khôngmuốn sống nữa đúng không! Ngươi chờđó. . . . . . A! Nha!"Theo mỗi lần quyền đấm cước đá hùng hổ đixuống, cái miệng không ngừng mắng chửi củaNgao Lan chậm rãi biến thành rên rỉ xin khoandung, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú cũng biếnthành đầu heo.Nhìn thấy tâm trạng Ngao Lan, Phương Phảmnhư nhíu nhíu mũi lại chế nhạo, oán khí tụ tậpnhiều năm cũng dần lui đi, hô hấp thông thuậnkhông ít. Hắn thở phì phò, nắm tay đánh mệtbắt đầu thấy đau, dâm long kia không biết là ăncái gì lớn lên, thân da cốt kia thật không phảicứng bình thường.Dường như cuối cùng cũng hả giận, PhươngKhảm đá vào hạ thận Ngao Lan mấy phát, khílực rốt cục cũng hết , động tác dần dần chậmlại, đơn giản ngừng tay ngồi ở một bên nghỉngơi. Chỉ còn lại có hai ánh mắt hữu lực trưngNgao Lan, nếu ánh mắt có thể giết người, ngaolan có thể đã chết hơn nghìn lần.Ngao Lan bị đánh cho mặt mũi bầm dập, tronglòng kia đem hỏa từ đầu đốt tới chân, từ nhỏđến đây là lần đầu tiên có người dám can đảmđộng thủ với hắn. hắn giận đến mức răng nanhcọ vào nhau kêu khanh khách, đôi mắt dựngthẳng cũng không chút nào yếu thế quay lạitrừng, giống như gà trống đấu giận.Một hồi nhân long đại chiến tạm thời chấm dứt.Phương Long nhìn đến bộ dáng phụ thân mệtnhọc, lập tức tiến lên săn sóc phụ thân,vì hắnlau mồ hôi trên trán, sau đó như cùng PhươngKhảm có chung mối thù, đem tầm mắt bắn vềphía Ngao Lan mặt mũi bầm dập.Đều là người kia không ngoan, hại phụ thânđánh đến vất vả như vậy!Nhìn thấy bọn họ phụ tử một lòng, trong lòngNgao Lan không thoải mái, hắn hừ một tiếng bỏqua, quay mặt sang một bên, cũng không để ýđến miệng vết thương trên mặt, nhe răng trợnmắt đau một trận."Tốt lắm, con dâu, ngươi cũng nên tiêu giận đi."Long vương lấy lòng nói, hoàn toàn không nhìnđến thảm trạng của đứa con, hé ra nét mặt giànua cười đến sáng lạn như hoa.Nghe vậy khóe miệng Phương Khảm run rẩy mộtchút, vuốt vuốt đầu Phương Long: "Lão nhân gia,ta không phải con dâu ngươi." Sợ lão nhân gianghễnh ngãng, Phương Khảm chịu đựng tứcgiận gằn từng tiếng nói.Hành sự bất lợi, long vương nhíu mày vuốt vuốtrâu, hắn cũng không buồn bực, liếc mắt nhìnthấy Phong Long trong lòng Phương Khảm, nếpnhăn xung quanh miệng run run , bộ dángmuốn nói lại thôi.Phương Khảm nhất thời có cảm giác như đangphạm tội bị nắm chứng cứ, giống như trên taycầm một hỏa cầu muốn giữ không được muốnbỏ không xong, bên tai một mảnh lạnh nhưbăng, tâm liền trầm xuống.Lão nhân gia này sẽ không phải là tới để mangtôn tử đi đấy chứ. . . ?!Phương Khảm trong lòng một trận phát khổ,nhịn không được ôm chặt Phương Long, cảngười đều cứng lại, mạch máu ở dưới làn da sôitrào.Đứa con hắn tân tân khổ khổ sinh hạ, bọn họdựa vào cái gì mang đi? !"Ân con dâu, ta biết ngươi không muốn, nhưngNgao Lan dù sao cũng là cha của PhươngLong. . . . . . Này phụ tử thiên tính. . . . . ." Longvương ý đồ cảm hoá Phương Khảm, nói cònchưa hết đã bị một giọng trẻ con non nớt đánhgãy."Ông nội, không đúng! Phụ thân ở đây, đó là kẻbại hoại!"Phương Long chỉ chỉ Phương Khảm, sau đó chỉchỉ Ngao Lan, nghiêm túc muốn sửa lại lời longvương. Ngao Lan mở to hai mắt nhìn, từ nhỏđến lớn cũng là lần đầu tiên bị người khác nóithành bại hoại, hơn nữa người kia còn là conmình.Lão ông nghĩ nghĩ khó xử, vấn đề toàn gia nàythật đúng là khó giải quyết a. Hắn vuốt vuốtchòm râu, mặt mũi hiền lành nhìn ngoan tônduy nhất của mình: "Ngoan tôn, kia không phảibại hoại, đó là cha ngươi, con ta Ngao Lan."Ngao Lan?Lan lan? Phụ thân?"Không đúng, đây mới là phụ thân." PhươngLong chăm chú suy nghĩ, cuối cùng chỉ vàoPhương Khảm nói."Phụ thân ngươi chính là mẫu thân, kia mới làphụ thân ngươi. Ngươi xem, các ngươi bộ dạngthật giống nhau!" Lão long vương chỉ chỉ mặt haingười.Phương Long cẩn thận quan sát một hồi, cái tênbại hoại kia thật sự cùng mình giống như từ mộtkhuôn mẫu đi ra, hắn chính là cha sao? Tronglòng hắn cha chính là sự tồn tại cao nhất, nhìnthấy bộ dáng Ngao Lan mặt mũi bầm dập,Phương Long không phục đứng lên."Lớn lên giống là được sao? Kia vì cái gì hắnkhông phải con phụ thân, lúc con không nghelời, phụ thân đánh đánh. Lan lan không nghelời, phụ thân cũng đánh đánh."Một phen đồng ngôn đồng ngữ khiến cả bangười đều sửng sốt. Không lâu sau, long vươngkhông để ý hình tượng mà phát ra tiếng cười."Ha ha ha ha cáp, Xú tiểu tử ngươi cũng có hômnay!"Lão long vương cười đến loan thắt lưng, càngcảm thấy Phương Long đáng yêu đến cực điểm,liền ôm nó quay vài vòng.Ngao Lan tức giận đến gào khóc kêu to, đứa connày sinh ra là để đối nghịch với mình sao! Nhìnthấy bộ dáng hổn hển của hắn, khóe miệngPhương Khảm loan loan, những đường cong trênbộ mặt nhu hòa không ít.Cười đủ, long vương trở về vấn đề chính: "Mặckệ thế nào, gạo đã nấu thành cơm , các ngươicũng nên có một danh phận . . . . . ."Lão long vương liếc Phương Khảm một cái,Phương Khảm lại giống như con mèo bị giẫmvào đuôi, lông tóc dựng thẳng, đôi mắt dần dầncó sát khí."Muốn ở cùng tiểu hài tử sao, ta thật chưa nghequa có người nào tự nguyện muốn gả cho ngườicường bạo hắn đâu!"Nếu không phải đối phương là lão nhân gia này,Phương Khảm đã sớm không khách khí cho mộtđấm. Vừa dứt lời, Ngao Lan bật người oán giận:"Phàm nhân ti tiện, thượng ngươi đã là chongươi mặt mũi! Cũng không nhìn xem bộ dángcủa ngươi!"Phương Khảm nghe vậy nhướng mày, ánh mắtnhíu lại, long vương nhất thời bị dọa một thânmồ hôi lạnh."Nghiệt súc, câm miệng cho ta!" Long vươngxanh cả mặt, một cái nắm tay đánh xuống, lạilưu lại một vết ứ xanh, trên khuôn mặt anhtuấn của Ngao Lan không còn chõ nào hoànchỉnh.Nghiệt súc này! Đã không lấy lòng vợ ngươi thìthôi, còn ở đó cản trở."Long tộc chúng ta từ xưa đến nay đều có mộtquy củ, chỉ có người đã sịnh hạ long tử mới cóthể trở thành kẻ bầu bạn với long nhân suốtđời." Long vương không hề để ý tới đứa con bấthiếu kia, ngược lại hướng Phương Khảm giảithích."Ta chỉ là một phàm nhân bình thường, cácngươi tìm người khác đi. Thù của ta cũng đãbáo , lão nhân gia ngươi nhanh mang theo dâmlong này đi đi." Phương Khảm vẫn như trước,trả lời lạnh như băng. Nhìn thấy bộ mặt NgaoLan bầm tím, tâm lý hậm hực mấy năm naycuối cùng có chút vui sướng. Hắn cũng khôngphải người keo kiệt, báo thù xong, cả người liềnbình tĩnh lại."Ân con dâu, long tử không phải dễ dàng sinhhạ như vậy, long tộc đời thứ nhất thế cũngkhông có thể được đến một đứa. Ngươi có thểsinh hạ long tử, liền chứng minh ngươi là vợ LanNhi, đây là trời định, ai cũng không thay thếđược." Long vương như trước tận tình khuyênbảo, tìm được một đứa con dâu thật không dễdàng a. . . . . ."Vì cái gì ta phải tin tưởng lời nói hoang đườngcủa ngươi!" Phương Khảm trừng mắt.Lão long vương than thở, nước mắt không khốngchế được rơi xuống, dọc theo những nếp nhăntrên mặt ào ào chảy xuống."Ai, con dâu. . . . . . Nếu ngươi không muốncũng không có biện pháp, chính là Long nhiđáng thương. . . . . ." Long vương run rẩy lấy taylau nước mắt, sau ống tay áo trộm nhìn sắc mặtPhương Khảm, lại cúi đầu, ai ai gào khóc:"Thượng đế đối long tộc chúng ta rất cảnh giác,quy củ rất nghiêm, không có huyết thống củasong thân long tộc không thể nhập gia phả,một khi bị thiên giới phát hiện sẽ thượng trảmlong thai a. Ta cũng bất đắc dĩ. . . . . . Nhìn thấyngoan tôn. . . . . . Đau lòng a. . . . . . Ta thật sựlà mệnh khổ, mấy đứa con đều bất hiếu, mấyngàn năm đều không về nhà thăm ta lấy mộtlần, khó khăn lắm mới có một ngoan tôn. . . . . .Nhưng không được không trơ mắt địa nhìn thấyhắn thượng trảm long thai. . . . . ."Long vương buồn rầu, vùi đầu trong ống tay áorộng thùng thình khóc càng lúc càng lớn, trộmphun nước bọt ra tay chậm rãi đem vạt áo đềuthấm ướt. Ngao lan ở một bên làm sao khôngnhìn ra kỹ xảo của hắn, cực kỳ khinh thường hừmột tiếng, lập tức bị trúng một cước không chútkhách khí của lão long vương.". . . . . . Trảm" chữ này nghe xong thật đángsợ.Phương Khảm nhịn không được hít một hơi lãnhkhí, thân thể loạng choạng , sắc mặt tái nhợtnhư tờ giấy."Tử lão nhân đừng đóng kịch nữa, ta xem hắnmong còn chẳng được, mất đi đứa con mọingười đều tự tại chút."Ngao Lan không kiên nhẫn nhíu mày, dây thừngtrên người cọ vào da hắn , đau rát, nhức nhối.Miệng vết thương trên người đều nhắc nhởhắn, phàm nhân trước mắt này là thô bạo nhưthế nào, làm sao có thể so sánh với xích kinh tửkiều mỵ dịu ngoan, quả thực là khác nhau mộttrời một vực. Cho dù hắn sinh long tử, cùng hắnsống? Chẳng phải là tự chuốc khổ sao?"Câm miệng! Ta không giống ngươi !" Một câunói một lần nữa châm lên lửa giận của PhươngKhảm, máu toàn thân đều kích động sôi tràolên. Hắn cắn răng, chỉ vào Ngao Lan nói: "Khôngphải là chỉ cùng dâm long này chung sống thôisao!"Vì long nhi, hắn nhẫn!Nhưng cũng đừng nghĩ hắn thật tốt !"Ân con dâu, ngươi đồng ý !"Long vương mừng rỡ, hít hít cái mũi, giả mù samưa dùng nửa ống tay áo chà lau 'nước bọt' ởkhóe mắt."Long nhi cần song thân. . . . . ." Phương Khảmlạnh lùng nhìn ngao lan, tuy rằng lễ đính ướcnày tuyệt không làm hắn sống khá giả trongtương lai: "Nhưng là. . . . . ."Nhưng là y, một phàm nhân như thế nào có thểlàm cho một cự long ngày ngày bay lượn sẽngoan ngoãn nghe lời? Tròng mắt y khẽ chuyển,ánh mắt thủy chung nhìn long vương cùng NgaoLan.Ngao Lan mẫn cảm nhận thấy được ánh mắtnày thật không tốt, tóc gáy thẳng dựng thẳng,không hiểu sao lại rùng mình.Long vương lập tức hiểu ý, cười hì hì dùngthanh âm run rẩy đặc biệt nói: "Ân con dâu,ngươi yên tâm ta sẽ đem pháp bảo để lại,nghiệt súc này cần nghiêm khắc quản giáo, vềsau liền giao cho ngươi ." Dứt lời ngón tay khinhđạn, từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp gấmmàu hồng, mặt trên nạm vàng.Ngao Lan vừa thấy, sắc mặt nhất thời thành đènkéo quân hoa, lúc xanh lúc tím, như chuột nhìnthấy mèo, bỗng nhiên muốn trốn. Đáng tiếc hắnquên dây thừng đang buộc trên người, vừađộng, lại nặng nề ngã trên mặt đất.Không có hứng thú để ý thảm trạng hiện tại củađứa con, khóe miệng long vương loan loan, vuisướng khi thấy người gặp họa, chậm rãi mở rahộp gấm làm Ngao Lan hoảng sợ.Khói trắng vấn vít từ trong hộp bay ra tạo thànhnhững đường cong quấn quanh, mùi vị giốngnhư hương rượu ngon ôn thuần dẫn dụ nhântâm lay động. Đợi cho sương khói bay đi,Phương Khảm tập trung nhìn vào, chỉ thấy mộtviên thuốc đen bình thường đến không thể bìnhthường hơn lẳng lặng nằm trong đó.Long vương đắc ý hất cằm, giống như lang trunggiang hồ buôn bán thuốc mỡ , hưng trí bừngbừng mà hướng Phương Khảm nói về viênthuốc."Đây là bảo khố của long tộc chúng ta, kêu TửLộ Tâm Pháp hoàn. Long tính hỉ dâm, truyềnthuyết kể rằng thái tổ long tộc từng rất thíchtrêu hoa ghẹo nguyệt, cho nên thái tổ phunhân liền nghiên cứu chế tạo ra viên thuốc này,chuyên môn dùng để quản lý nửa người dướicủa long tộc . Rất hữu hiệu!" Long vương thởdài, lòng cũng sợ hãi nhìn viên thuốc đen nhánhtrong tay, lúc đầu năm nào hắn cũng phải ănkhông ít thuốc này. (Chi Chi: cái tộc này có gendi truyền lạ nhỉ =.=" )Ngao Lan lập tức ồm ồm kêu la, xem bộ dángkhẩn trương kia như là có người muốn giết cảnhà hắn."Tử lão nhân, chính ngươi chịu khổ thìthôi mang con ngươi xuống nước cùng làmgì! . . . . . . Ô. . . . . ."Còn không có mắng xong, liền bị Phương Khảmkẹp cằm, không tự chủ được mở miệng ra. Luônluôn phong lưu tiêu sái, ngang ngược, long cửulúc này mặt nghẹn thành màu đỏ tím, hắn dùnghết sức cắn chặt khớp cằm, kháng cự muốnđem đầu ngón tay Phương Khảm cắn đứt.Phương Khảm không chút sứt mẻ, giữ chặt cằmhắn, khí lực lớn một cách thần kỳ. Ngao Lan ngôngô a a giãy dụa hồi lâu,một chút cũng khôngthấy tác dụng. Hắn hận chết dây thừng đangcột trên người, nếu không phải bị nó sở chế,hắn sớm đem Phương Khảm đánh cho răng rơiđầy đất.Phương Khảm cầm lấy cái gọi là bảo khố củalong tộc, hắc hắc xấu xa cười, đối với hắn mànói chỉ cần có thể làm cho dâm Long trước mắtnày thần mầu đại biến gì đó đều là tốt. Huốngchi, nghe long vương miêu tả, dược này sẽ làmchết tiệt long này không thể cử động, kia thậtsự là rất rất tốt.Phương Khảm trong lòng một trận sảng khoái,quay đầu, trong ánh mắt thương xót giả mù samưa của long vương, không để ý Ngao Lankháng nghị liền nắm cái miệng của hắn cườngngạnh đem dược quán đi xuống.Long vươngmột bên chớp chớp mắt, thấy hết thảy, trongmắt nháy lộ ra vui sướng quang mang.Ông trời ở trên, hắn cũng không có nói dối,chính là hơi che giấu một ít dược tính. Long tháitổ phu nhân phát minh dược này, muốn quảnnửa người dưới của trượng phu là không giả,nhưng là hai người chung quy là vợ chồng,trượng phu không cử (ấy ấy í~)thê tử làm sao cóthể hạnh phúc đâu? Cho nên dược tính này là ởchỗ, trượng phu chỉ có thể đối duy nhất một đốitượng - thê tử động dục, không hơn.Ngao Lan chỉ cảm thấy một trận thiên toàn địachuyển, một hơi không thể đi lên, thiếu chútnữa bị viên thuốc chết tiệt này làm ngẹn đếnchết. trong tiếng kịch liệt ho khan, viên thuốckhăng khăng một mực không thể vãn hồi chảyxuống khoang bụng, hóa thành một phần thânthể. Ngao Lan sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìnPhương Khảm tràn ngập oán hận.Phương Khảm trong lòng chấn động, nhếchmiệng , đem chút áy náy vừa mới nở ra bópchết trong vô hình. Hắn không chịu thua quaymắt lại trừng, yên lặng tự mình tiếp sức, đốiphó với dâm long nam nữ cũng như vậy , xemnhư tiện nghi cho hắn , tuyệt không quá phận.Đúng, tuyệt không quá phận!Tuy là nghĩ như vậy, nhìn thấy thảm trạng hiệntại của Ngao Lan, tâm y vẫn là trùng xuống,động thủ cởi trói cho Ngao Lan.Cho dù thân thể được tự do, tâm tình bị khuấtnhục cũng không dễ dàng quên đi như vậy,Ngao Lan căm giận từ trên mặt đất bò lên, caongạo phủi phủi bụi đất trên quần áo tơ lụa, hừmột tiếng, trong đầu như trước tức giận khôngthể bình tĩnh."Lan nhi, ngươi ngày sau sẽ cùng vợ ngươi hảohảo sống. . . . . .""Mơ tưởng!" Ngao Lan lớn tiếng rít gào, lửa giậncháy sạch hai mắt đỏ đậm, ngón tay buộc chặtchỉ vào Phương Khảm, gân xanh dữ tợn nổi lênxung quanh huyệt Thái Dương: "Ta cảnh cáongươi, đừng nghĩ đi vào Cửu Giang thủy phủ củata nửa bước!""Nghiệt súc, ngươi nói gì vậy!" Long vương lậptức thổi râu trừng mắt đứng lên.Ngao Lan nghe vậy sắc mặt trầm xuống, liếcPhương Lhảm một cái, trong lồng ngực tràn đầytức giận, nặng nề thở hổn hển phun trào,nhưng nhớ đến lão cha còn đang ở đó, khôngnên phát tác, buồn rống một tiếng, phẩy tay áomột cái, trên mặt đất lưu lại một hố nhỏ sâumột trượng, hóa thành lại long thân bay lênkhông trung mà đi."Nghiệt súc, mau trở lại!"Long vương vừa vội vừa giận, đuổi theo vàibước, khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn PhươngKhảm ôm lấy Phương long trở về, thầm nghĩtrong lòng không tốt, chà chà chân, chạy nhanhtheo đi lên."Ân con dâu! nghiệt súc kia. . . . . . Ngươi đừnggiận, ta đây đuổi theo hắn!""Lão nhân gia. . . . . ." Thanh âm Phương Khảmtràn ngập mệt mỏi: "Chúng ta phụ tử hai ngườivẫn như vậy cũng rất tốt, ngài không cần lolắng, long nhi là tôn tử của ngài, ngài tùy thờiđều có thể đến đây thăm hắn."Trải qua một ngày đầy sóng gió, Phương Khảmchỉ hy vọng quay về căn phòng nho nhỏ củamình hảo hảo nghỉ ngơi.Hắn thật không ngờ sẽ có ngày gặp lại dâm longkia, bạo biển hắn một chút sau, nguyên bản lolắng trong lòng giống như mở ra một cái cửa,oán khí đọng lại trong lồng ngực chậm rãi biếnmất.Oán? Oán ai đây. . . . . . Là oán dâm long trúngxuân dược lấy mình tiết hỏa, hay là thôn nhânvứt bỏ hắn ở nơi hoang sơn dã lĩnh? Lâu dài tớinay hai mối hận giao tạp ở trong óc, mỗi đêmmơ tưởng cũng không thôi trằn trọc, thật lâukhông thể ngủ. Vào ban đêm yên tĩnh, nỗi khổlại dâng lên trong lòng y. Oán trời, oán đất, oánchính mình. . . . . ."Này không thể được, này không thể được!"Long vương liên tục xua tay, hé ra nét mặt giànua đỏ bừng, hắn trái lo phải nghĩ, thở dài, vộikhông ngừng dặn dò Phương Khảm: "Ân con dâuà, ngươi trước tiên ở nơi này chờ. Ta nhất địnhsẽ làm cái tên nghiệt súc kia quay lại tiếp cácngươi."Dứt lời, nhảy lên chín tầng mây, theo tung tíchnghiệt tử mà đi.Chương 4.Phụ tử cùng lẳng lặng nhìn long ảnh biến mất,sắc trời tối sầm xuống, nắng chiều dần buông,vạn điểu bay về, bốn phía lập tức an tĩnh lại,ngay cả thanh âm côn trùng cũng không thểnghe thấy."Lan Lan đi rồi, ông nội cũng đi rồi." PhươngLong dựa vào người Phương Khảm, rầu rĩ nhìnkhoảng không trước mắt.Cuối cùng, một đạo sáng mờ biến mất sau dãynúi cao, ánh trăng như phủ một tấm lụa mỏnglên màn đêm, vạn vật cũng dần trùng xuống.Tâm Phương khảm cũng vậy."Long nhi muốn cùng đi với bọn họ sao?""Không, con muốn ở cùng phụ thân, con là béngoan mà ." Phương Long trả lời thật rõ ràng,giống như là đang muốn chứng minh mình rấtngoan, chu môi lên thơm chụt một cái, dây đầynước miếng lên mặt cha hắn.Phương Khảm nhếch môi, nở nụ cười. Áp lựctrên vai lập tức biến mất, tâm tình cũng thoảimái lên.Có đứa con như vậy, còn cầu gì nữa?Ban đêm đến, gió lạnh đột nhiên thổi, côn trùngliên tiếp kêu râm ran. Trong sương phòng, nơinghĩa trang không ngừng truyền ra tiếng củaPhương Long cùng tiếng cười sang sảng củaPhương Khảm, một cảnh tượng hoà thuận vuivẻ.Ở chỗ tối kia, một ánh mắt màu hổ phách khôngnhúc nhích, nhìn chăm chú vào cảnh tượngtrong sương phòng, rắn lục nho nhỏ không thểnói rõ mình là ghen tị hay là gì, trong đầu mộtmảnh ê ẩm. Hắn ở trong gió lạnh rụt lui đầu,lúc lắc đuôi quyết định trở lại ổ của mình.Một trận lệ phong thổi đến, một bóng đen nhưẩn như hiện trong rừng cây cối lướt qua, đi đếnđâu đều lưu lại một mạt sương lạnh, rắn lục runlên, lớn tiếng kêu gọi: "Thanh Phong huynh,Thanh Phong huynh!"Vừa dứt lời, giữa không trung liền xuất hiện mộtgió lốc kì lạ, xoay tròn rồi quay đầu lại. Cuốicùng dừng lại trước mặt rắn lục, biến thànhhình, lộ ra khuôn mặt thật.Chỉ thấy người này nhìn như mười lăm mườisáu tuổi,một thân y phục tơ lụa hồng, một thânngọc cốt băng thanh, nõn nà thắng tuyết.Khuông mặt đại mỹ nhân, hé ra miệng anh đào,mắt như làn thu thủy, mi như núi đại, thânnhư cành liễu mảnh mai , mái tóc đen thật dàibện thành một chùm, quấn quanh trên thânmình trong suốt như rắn nước . Nhưng làm chongười ta cảm thấy ngạc nhiên hơn cả, là trêntay hắn thế nhưng quấn Lan Hoa Chỉ."Úc, là Trúc huynh a, ta đang muốn đi nghĩatrang tìm ngươi đây? Thủy Nguyệt quân mỗingày tính toán, năm nay nơi đây sẽ đại hạn.Ngươi nên nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng."Thanh Phong nâng cằm, thanh âm trong trẻo,nhưng lạnh lùng nói ra ý đồ mình đến đây. Hắnchớp một bên mi, tròng mắt dạo qua một vòng,suy nghĩ tại sao không thấy bóng dáng rắn lục.Bỗng nhiên khóe mắt liếc nhanh một cái, cúiđầu xuống, đánh giá bộ dáng chật vật của rắnlục trên cỏ, rốt cục nhịn không được che miệngkhanh khách cười không ngừng."Trúc đệ, ngươi như thế nào biến thành bộdáng này?Cứ như là tổn hại đạo hạnh mấytrăm năm rồi ấy. Nên sẽ không phải là vì Châumuội tu hành mà mệt đi." Thanh Phong tràophúng , giả bộ nhìn xung quanh. Sau đó lạichớp một bên mi, phát hiện có chút không thíchhợp , Lan Hoa Chỉ bắn ra, lạnh lùng nói : "Saokhông thấy Châu muội đâu?"Đồ ẻo lả! Rắn lục âm thầm nguyền rủa ThanhPhong. Hắn như thế nào không biết ThanhPhong vẫn vì lúc trước Châu muội cự tuyệt hắnmà canh cánh trong lòng, những năm gần đây, ỷvào thân phận người hầu Thủy Nguyệt quân màkhông ngừng đối bọn họ vênh mặt, hất hàm saikhiến. Nhưng thời gian đã trôi qua lâu rồi, ynghĩ đến tình cảnh mình bây giờ, Thanh Phonggiống như thanh cọc cứu mạng của hắn, nêncũng không muốn cùng hắn so đo cái gì. Lập tứctrưng ra vẻ mặt đau khổ, than thở hướng vềphía Thanh Phong nói ra nỗi khổ tâm."Ai, Thanh Phong huynh có điều khôngbiết. . . . . . Ta cùng Châu muội gặp chuyện ,Chu muội ba năm trước đây đã hương tiêu ngọcvẫn ( kiểu như là người đẹp nhưng lại chết yểu) ,tu vi của ta tổn thất gần nửa, ngay cả nhà cũngbị một con rồng cùng một người chiếmlấy . . . . . ." Nam nhi không thể rơi lệ chính làchưa tới lúc quá thương tâm, nói xong rắn lụcnhịn không được rơi lệ lã chã."Đây là có chuyện gì?". Thanh Phong hoảng hốt,giấu đi khuôn mặt tươi cười. Rắn lục lập tứcthêm mắm thêm muối mà đem chuyện khiPhương Long sinh ra mang theo sấm chớp, còncó biến cố phát sinh lúc sau, như thế như thếnói một phen, Thanh Phong sắc mặt đại biến,Lan Hoa Chỉ cũng quên niết."Đây chính là đại sự, ta phải bẩm báo ThủyNguyệt quân."Nếu để Phương Long này phá hủy đại sự củaNguyệt quân cũng không được.Nghe xong, Thanh Phong rời đi. Rắn lục như thếnào có thể buông tha cho cái cọc cứu mạng cuốicùng này? Hắn xông lên, mặt dày bò lên mắt cáchân Thanh Phong, một phen nước mắt nướcmũi cầu xin."Ai nha, Thanh Phong huynh. Lão đệ ta ngàyngày bị ma long kia khi dễ, khổ không nói nổi,ngươi đi xin chỉ thị của Thủy Nguyệt quân, nếungươi không sớm đi, cái mạng nhỏ của ta sớmsẽ bị ma long ngoạn chết mất thôi!" Từ ngàylong sinh ra tới nay, hắn không có một ngàykhông sống trong nước sôi lửa bỏng, ngày ngàybị cái tên tiểu thí long kia làm món đồ chơikhông bóp thì nặn.Cứ như vậykết quả là hắnđích ăn cũng không có hứng, vài năm trở lạiđâythân rắn ước chừng gầy đi một vòng, vảycũng rớt vài phiến. Thật sự là thê thảm."Như vậy. . . . . ." Thanh Phong mặc dù khôngthích rắn lục này, nhưng xem như nể mặt mũiChâu muội đã chết, vẫn là động lòng trắc ẩn.Nhãn châu của hắn bỗng xoay động, nảy ra ýhay."Ta đây giúp lão đệ một phen."" Giúp như thế nào?"Thanh Phong thần bí cười cười, bắn đạn ngóntay, trong mắt hiện lên bảy phần khinh miệt, baphần hưng phấn."Nhân loại thực rất ngu muội, chỉ cần kích độngmột chút. . . . . ."Đông thôn dưới chân núi sao?Sáng sớm, một đạo sĩ từ bên ngoài tới, tự xưngkhông gì làm không được, thông cổ kim biết,thiên mệnh có chút linh nghiệm.Năm nay có chút kỳ quái, mùa mưa đã qua hơnnửa, trời lại chậm chạp chưa cho mưa xuống,mắt thấy sông nhỏ trước thôn dần khô cạn, hiệnra lòng sông khô nứt, đất vườn mỗi ngày quakhô héo, trong thôn trần ngập không khí nônnóng, nhìn thấy đạo sĩ thần tiên như vậy, nhưthấy Bồ Tát cứu mạng.Đạo sĩ cũng như là lường trước được sự việc,cầm kiếm gỗ múa may vài cái, liền rơi xuốngvài giọt mưa. Chính là không bao lâu liền ngừng.Trong lòng mọi người nóng như lửa đốt, nghĩđến đạo sĩ ngại thiếu tiền, gom lại một chút,miễn cưỡng góp thêm mấy đồng, nhưng đạo sĩkia lắc đầu cự tuyệt , nói nơi này có quái vật gâyhạn hán, cho nên cầu mưa không có hiệu quả,chỉ cần loại bỏ quái vật gây hạn hán kia, mùamưa không cầu liền đến.Phụ cận có quái vật gây ra hạn hán! Trong thônmọi người bàn tán xôn xao, lòng đầy căm phẫn,mài đao soàn soạt, kêu la muốn đem quái vậtgây hạn hán kia thiêu sống. Vào ban đêm,trưởng thôn đem tất cả tráng niên nam tử tụtập một chỗ, ăn uống no say. Đợi cho cơm rượuno nê, mọi người mang theo hào khí có vàiphần men say, giơ cây đuốc, theo chỉ thị củađạo sĩ lặng lẽ vào núi, đi vào nghĩa trang tiêudiệt quái vật gây hạn hán."Xà xà, ngươi ở nơi nào?"Bốn tiểu trảo của Phương Long lắc lắc đi loạn,cái đuôi vung vung, mắt thì nhìn chằm chằmmặt đất, khi thì ở trong bụi cỏ xục xạo. Không cóxà xà, trong lòng hắn không thoải mái, ngẩngđầu nhìn trời, trăng đã lên đến điỉnh đầu, nếucòn đi xa hơn nữa, phụ thân sẽ lại dùng gậytrúc đánh vào mông hắn."Xà xà mau ra đây, cùng ta đi ngủ ác!" PhươngLong đề cao thanh âm, có chút không kiênnhẫn.Âm thanh vang vọng trong rừng cây xuyên quamàn đêm, đá, cây cỏ lại quay trở về lỗ taiPhương Long. Phương Long kìm lòng không đượcrụt đầu, thật cẩn thận quan sát. Đêm nay rừngcây im lặng quỷ dị, hơi thở ngân nga nhẹ nhàngtheo lỗ mũi thở ra, liền biến thành khói trắngxoá, lượn lờ hướng về phía trước bay lên bốnphía. Khí hậu này, ban đêm trong núi tuy rằnglạnh, nhưng cho tới bây giờ chưa bao giờ lạnhđến độ như thế này.Hơi thở thành sương. . . . . .Phương Long tò mò nhìn khói trắng do chínhmình phun ra, vươn móng vuốt lung tung quơmột cái, đánh tan mạt khói trắng kia, nhịnkhông được khanh khách nở nụ cười.Trong bóng đêm tựa hồ có người cực kỳ khinhmiệt hừ một tiếng.Phương Long dựng cái lỗ tai lên, quay đầu lại,nghe ngóng thanh âm.Thình lình, một cỗ gió lạnh thổi qua bên taiPhương Long , lưu lại hoa ngân nhợt nhạt. Máuđỏ tươi lập tức chảy ra, nhuộm đẫm thành mộtmàu hồng chói mắt. Phương Long gắt gao nhìnchằm chằm bóng người hiện ra giữa cuồngphong , tất cả lực chú ý của hắn đều tập trung ởvật xanh biếc quen thuộc mà bóng đen đangcầm trong tay."Xà xà là của ta !" Phương Long nổi giận đùngđùng quất cái đuôi, hắn không rõ vì sao xà xàlại ở trong tay quái vật này, lại vẫn không nhúcnhích. Hắn bất an thử nha, trong cổ họng phátra long ngâm, cảnh cáo đối phương nhanh đưaxà xà lại."Của ngươi?" Thanh Phong cười nhạt, toàn thântao nhã hóa thành một cỗ gió mát, lướt quangọn cây.Con rắn tức giận đến gào khóc kêu to, trên núinày trừ bỏ phụ thân, có ai dám bất kính với hắnba phần? Lần đầu tiên gặp được kẻ dám canđảm khiêu khích quyền uy của hắn, PhươngLong quả thực giận đến sôi lên, thề phải cho cáitên kia biết tay. Một hơihít sâu, hắn cũng khôngnghĩ ngợi lát nữa phụ thân có thể hay khôngđánh vào mông , thân nhảy lên, theo hướngThanh Phong đuổi theo."Long nhi?"Phương Khảm đi tới tìm người chỉ thấy được haibóng đen chợt lóe mà qua, vài lọn tóc vì ngọngió thổi qua mà bay lên, che khuất ánh mắt.Đợi cho hắn vuốt tóc qua, định nhãn nhìn xungquanh, hai bóng đen đã sớm vô tung vô ảnh.Phương Khảm bất đắc dĩ chống thắt lưng, thởdài. Phương Long mỗi đêm trước khi đi ngủ cũngkhông an phận. Phương Khảm thở dài , quay vềphòng cầm cái ghế đẩu, xắn lên tay áo, đặtmông ngồi ở cửa, bộ dáng hệt như một ngườicanh giữ cửa. Nghĩ đến đợi lát nữa thảm trạngPhương Long bị đánh, nước mắt nước mũi baytứ tung, Phương Khảm nhịn không được nở nụcười, trong lúc vô tình nhưng lại đem bộ dángmặt mũi bầm dập của người nào đó so sánh.(Chi Chi : trùi ui sao lại gở mồm thế cơ chứ )Kỳ thật. . . . . . Phụ tử bọn họ không phải giốngnhau bình thường.Phương Khảm lắc lắc đầu, đem dâm long kia từtrong đầu vứt ra.Nhưng càng cố không nghĩ đến, hình ảnh dâmlong kia lại càng rõ ràng. Mắt phượng ngả ngớnkia tựa tiếu phi tiếu ở trong đầu lắc lư, PhươngKhảm hơi hơi đỏ mặt, lúc ấy bởi vì tức giận màkhông có ý muốn bận tâm, hiện tại hồi tưởng,kỳ thật. . . . . . Bộ dáng dâm long kia kì thật rấtnam tính. (* cười nguy hiểm*)Ta đây là trúng tà gì a?Đột nhiên phát hiện ý nghĩ của chính mình,Phương Khảm kinh ngạc, lập tức xanh mặt, ý đồđem ý nghĩ quỷ dị kia đánh bật ra khỏi óc.Phương Long nghẹn đỏ mặt, sử dụng hết sứcbình sinh đuổi theo phiá sau Thanh Phong , tứchi long rất nhanh, cơ hồ nhìn không thấy vậnđộng. Cảnh vật bốn phía sượt qua , bỏ lại phíasau rất nhanh. Tuy nói như thế, thân ảnh quỷmị của Thanh Phong, vẫn như ẩn như hiện ởphía trước, hắn như là cố ý, đi một chút lạidừng lại, thỉnh thoảng định thần quay đầu lại,nhìn xem Phương Long có tiếp tục theo saukhông.Bị đùa bỡn như thế, Phương Long nổi giận lôiđình, nghiến răng nghe kèn kẹt. Hai người ởtrong núi lướt qua, Phương Long bị lửa giận đốtđỏ con mắt không có phát hiện bọn họ baynhanh, tiếp cận một đám khách không mời màđến.Không trung hắc ám nhiễm một mảnh hồngquang, giống ánh nắng khi chạng vạng lộng lẫymà sáng lạn, mang theo lí trí xao động, che kínvẻ lo lắng về điềm xấu. Một hàng đuốc dài dọctheo sơn đạo uốn lượn chiếu ra hồng quang,ánh kim hồng chói mắt, mặt mỗi người đều đỏ,nhiệt khí mạnh mẽ chậm rãi từ khuôn mặt lantràn tới toàn thân. Bọn họ vào nơi hoang sơn dãlĩnh này đã cảm thấy bất an, nhưng nhìn đếnnhững người đồng hành bên người lại cảm thấyđược hào khí hàng vạn hàng nghìn, không gìlàm không được. Một đám người ngẩng đầuhùng dũng oai vệ tiến vào bên trong núi.Hàng dài này tiếp cận Phương Long càng ngàycàng gần.Phương Long không nghi ngờ vẫn tiếp tục đuổitheo, Thanh Phong lại giả dối nở nụ cười.Một cái thân xác của thần long, đáng tiếc thiếumột bộ não. Thanh Phong khinh miệt nghĩ, bàyra Lan Hoa Chỉ tao nhã , trầm trụ một hơi, tayáo dài tung bay, cả người hóa thành một trậncuồng phong, tinh lực dồi dào mà hướng tớiđám người trước mặt phóng đi. Đột nhiên thânảnh biến đổi, ở gần mặt đất mà chuồn chuồnlướt nước(hời hợt) , ngay sau đó biến mất trongsương đêm mờ mịt .Mọi người đang tỉnh tỉnh mê mê chỉ cảm thấymột trận cuồng phong thổi qua, liền đuổi theo.Sau đó không hẹn mà gặp Phương Long.Phương Long dọa nạt, trước mắt hừng hực mộtngọn lửa vừa lúc che ở phía trước, hắn nhấtthời thu không được thế đi, vội vàng rẽ sangbên trái, đầu đụng vào cái cây bên cạnh, phát ramột thanh âm thật lớn , đánh rơi xuống mộtchiếc lá non nửa màu vàng, nửa màu lục."Người nào! Mau ra đây."Đám người chấn kinh không nhỏ, cùng la to lên.Sau một lúc lâu, mấy người gan lớn một chútmới cầm lấy cây đuốc, cẩn thận đi tới, quayđầu nhìn xung quanh một chút.Xung quanh không thấy được gì, chỉ thấy mộttiểu thú giống như xà bình thường, dùng móngvuốt kín vảy ôm kín đầu, run rẩy dưới tàng cây.Nó giống ngựa nhưng không phải ngựa, giốnghươu mà không phải hươu, trên đầu còn có bacục u nhỏ, vừa thấy là biết không phải động vậtsơn dã bình thường. (Chi Chi : làm ơn đi, ngườita đây là rồng đấy =.='')"A! Quái vật gây hạn hán xuất hiện !"Một thôn dân hét rầm lêm, kinh hoảng đến mứckhông dám nhìn đến tột cùng là gì, đã đánh rơicây đuốc, ngã chạy về phía đội người. Đámngười xôn xao một trận, cuối cùng trưởng thônra mệnh lệnh, nắm chặt vũ khí trong tay tạothành nửa vòng tròn vây quanh tiến lên.Phương Long dưới tàng cây ôm lấy đầu bị cụngđau, ánh mắt chớp đã chảy ra nước mắt. Ô ô,trên ót nổi lên mấy cục u, vừa hồng vừa đau .Hắn bỉu môi , đang muốn chạy về nhà cho phụthân vù vù, lại phát hiện chung quanh trànngập không khí bất đồng, khẩn trương.Hết nhìn đông tới nhìn tây, phát hiện một đámngười không chậm rãi hướng về phía hắn xúmlại, biểu tình trên mặt bọn họ cũng không thiệný. Tuy rằng hắn bất quá là một ấu long, nhưngtrời sinh giác quan thứ sáu của thần thú cảnhbáo cho hắn biết có nguy hiểm.Nước mắt Phương Long lập tức ngừng chảy, vảyphản xạ căng cứng lại."Yêu quái!"Trong đám người một trận ồn ào, mỗi một âmthanh đều là run rẩy. Trong ánh mắt thôn dântràn ngập căm hận, nhưng nhiều hơn nữa chínhlà sợ hãi, bọn họ khẩn trương xiết chặt vũ khítrong tay, nhốn nháo , thúc giục người bêncạnh, chân mình thì bước được nửa bước lại luitrở về.Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người có ý đồkhông tốt như vậy, Phương Long có chút khiếpđảm, nhưng vẫn là vững vàng bày ra một bộmặt ra vẻ trấn định, rít gào:"Ta không phải yêu quái!"Những lời này hiển nhiên không thể làm mọingười tin phục, sợ hãi trong mắt bọn họ càngsâu.Quả nhiên là yêu quái, cư nhiên sẽ nói tiếngngười!Trong đầu bọn họ, ý nghĩ trảm ma trừ yêu càngthêm kiên định ."Đánh chết yêu quái."Trong đám người không biết là ai kêu một tiếng,thôn nhân như được cổ động xông lên, thanhâm ứng hòa vang lên liên tiếp, giống sóng thầnmãnh liệt mà đến, cơ hồ đem thanh âm nhỏyếu của Phương Long hoàn toàn đánh tan."Đánh chết hắn!""Đánh chết hắn!"Tiếng gầm cùng ánh lửa hồng thẳng thấu tậntrời. Quang mang của cây đuốc đỏ sẫm chiếu rọixuống mỗi lưỡi dao sắc bén, thậm chí mỗi mộtánh mắt đều phản xạ ánh sáng màu huyết tinh.Phương Long gì cũng không có làm sai a. . . . . .Phụ thân không phải đã nói chỉ có làm sai mớibị đánh sao?Ủy khuất, các ý niệm cứ thế ở trong đầu PhươngLong không ngừng bồi bồi. Quay đầu lại nghĩmuốn tìm kiếm đáp án, lại phát hiện phụ thânkhông ở bên người. Mà bên người, giờ phút này,là một đám thôn nhân như lang như hổ.Nhìn đến trên mũi đao nhọn, Phương Long cảmthấy khẩn trương, sâu trong yết hầu phát ra âmkêu uy hiếp đã không thể che dấu kinh hoảngtrong mắt, chính là long tộc kiêu ngạo không chophép hắn biểu lộ ra một tia khiếp đảm, cho nên,tuy rằng tứ chi bị đánh, nhưng hắn vẫn là chặtchẽ đứng trên mặt đất, vô tình khiêu khíchnhững con người tay cầm hung khí này.Mọi người cùng Phương Long giằng co , hìnhthành một vòng vây, một chút cũng không dámlơi lỏng. Phương Long dựa lưng vào đại thụ,khẩn trương vẫy vẫy đuôi, gầm rú, phô ra răngnanh trắng dày. Song phương đều đang chờ đợicơ hội ra tay.Đột nhiên một trận lệ phong thổi qua. Ngay sauđó trong đám người phát ra kêu thảm thiết, mộtnam tử thân hắc y ma xui quỷ khiến té ngã trênmặt đất, bị đao của chính mình cắt vỡ yết hầu,chảy ra một mảng huyết. Biến đổi này khiến tấtcả mọi người sợ ngây người.Phương Long cũng mạc danh kỳ diệu, mùi máutươi gay mũi khiến hắn rất khó chịu.Có đại hán đẩy đám người ra vọt lên trước,miệng bi bi thiết thiết hô tên hắc y nam tử, đếnkhi đến bên người, lại phát hiện hắc y nam tửđã không còn hơi thở.Quá đau buồn, đại hán khóc to vài tiếng, mất đilý trí, ánh mắt cừu hận hướng về phía PhươngLong vô tội."Yêu quái! Lão tử muốn giết ngươi báo thù choKim đệ !" Một tiếng rống to, đòn gánh bát khẩuthô hướng đầu hắn đánh xuống.Phương Long hoảng sợ, vội vàng tránh đi đòngánh, trở đuôi đánh ngã đại hán lỗ mãng này.Đại hán ngã mông chổng lên trời, một hồi lạiđứng lên, lại xông lên phía trước, dùng sứcchân đạp xuống một cái hố sâu.Mọi người giống như lập tức tỉnh ngộ, đều cùngđại hán xông lên, bất chấp tất cả cầm nông cụtiến đến, chém xuống đầu hắn.Phương Long lúc đầu còn chống đỡ được, thậmchí cảm thấy như vậy trên trốn dưới né rất kíchthích, dù sao phản ứng của long tộc, phàm nhâncũng thể so sánh được . Hắn vui vẻ, căn bảnkhông nghĩ cách trốn thoát, thừa dịp lại đôngquay bên này,tây chạm bên kia, đùa giỡn mộtđám thôn dân, khiêu chiến cực hạn của mỗingười.Thôn dân bị chọc giận, phối hợp càng thêm ăný. né tránh , sau đó xông nhanh lên, một lúcsau, cho dù là Phương Long cũng đã kiệt sức.Tốc độ né tránh của Phương Long dần dần chậmlại, vài lần đều là miễn cưỡng né tránh. PhươngLong thầm nghĩ không ổn, buông ý niệm vui đùatrong đầu, cố sức hướng tới bên ngoài vòng vâyphi ra. Nhưng là hắn đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhấtđể thoát đi, lần lượt bị tóm trở lại, mỗi ngườimột đòn đánh xuống, giống như không có chừngmực.Phương Long rốt cuộc không giữ cái gì long tộcuy nghi nữa, chật vật đông trốn tây tránh dướithái đao, đòn gánh bay tứ tung giữa khôngtrung. Sau đó một thái đao hướng mặt hắnđánh xuống, Phương Long miễn cưỡng tránh đi.Lại không đề phòng, bên cạnh một sài đao bổvào tiểu đuôi của hắn.Phương Long rốt cuộc nhịn không được, oa mộttiếng khóc ra."Cha a a a a a!"Tiếng sấm ầm vang long trời lở đất vang lên, phávỡ cả vòm trời, như tiếng rống giận ngập trời.Sấm chớp múa may trong mây, cuồng bạo đánhxuống những phàm nhân bình thường, chiếusáng cả tòa núi non. . . 146 người iu taTháng Năm 8, 2011 5 RepliesNgộ long kí - Chương 5Chương 5Phương Khảm bất an, nghe ngóng tiếng sấmtrong mây đen, lòng căng thẳng, cảm thấy đượcđã xảy ra chuyện gì."Phụ thân a a a a!"Trên núi, làn gió lạnh ban đêm quanh co, ẩn ẩnmang đến tiếng khóc của trẻ nhỏ. Trong phútchốc, Phương Khảm nhảy dựng, tâm thần bỗngnhiên đại loạn.Tiếng khóc ủy khuất từ xa đến gần, tiếp theo ,một đạo bóng đen nháy mắt xuất hiện, tiếngkhóc lớn lên.Tiểu Long bổ nhào vào trong lòng ngực PhươngKhảm, lập tức hóa thành hình người, chính làcái đuôi kia như thế nào cũng không thu được,máu chảy đầm đìa, khiến người nhìn thấy rấtđau lòng.Tiểu Long gào khóc lớn hơn, nước mắt nhưmưa."Long Long không phải yêu quái ô oa oa~~~!""Long Long đương nhiên không phải yêu quái!"Phương Khảm trong lòng có chút bất an, hắn vỗvỗ lưng Tiểu Long, ôn nhu dỗ dành . Tiểu Longhít hít cái mũi, nhân cơ hội đem cái đuôi bịthương ôm lấy đưa tới Phương Khảm xem qua."Đau đau, phụ thân vù vù! (thổi í:">) "Một đao cơ hồ thấy được xương, cái đuôi đã bịthương nặng vô lực run rẩy, nhìn phần da bêncạnh vết đao trông thật dữ tợn, một chút thịt đỏtươi bên trong lộ ra bên ngoài. Máu tươi đỏ đậmtheo miệng vết thương trào ra cuồn cuộn khôngngừng, một hồi rơi xuống mặt đất lền hóa ramột đóa hồng mai.Thế này là không được, mắt Phương Khảm trừnglớn , cuống quít kéo xuống tay áo của mình,vụng về băng bó , nhiều lúc tay run rẩy lợi hại ,nhưng không thể không cẩn trọng."Phụ thân không đau!"Tiểu Long nhịn xuống nước mắt, cố gắng vỗ vỗbả vai Phương Khảm.Toàn thân Phương Khảm run rẩy, miễn cưỡngnở một nụ cười. Cuối cùng vẫn là nhịn khôngđược, mắt đỏ ngầu rít gào một tiếng, bộc phátra đến: "Ai làm như vậy?!"Không đợi Tiểu Long trả lời, đáp án đã hiện ratrước mắt Phương Khảm.Cước bộ hỗn độn từ đầu đường vang lên, câyđuốc chói lọi từ trong núi tiến đến trước mặt, cảtòa núi đều bao phủ một màu đỏ. Thôn nhâncàng ngày càng gần, trên mặt mỗi người đềukhó nén hưng phấn tàn nhẫn, sài đao trong tayhàn quang lòe lòe nhiễm một màu máu đỏ tươi,không chỉ có chướng mắt hơn nữa còn làm chongười ta sợ hãi.Trong bóng đêm, tầng mây xoay quanh càngngày càng dày, chỉ nghe thấy đỉnh đầu ầm vangmột tiếng, Tiểu Long bất chợt nhe răng."Quái vật gây hạn hán trốn bên này! Mau cùngvào!"Trưởng thôn hùng dũng oai vệ, khí phách hiênngang , dẫn theo đội ngũ, thỉnh thoảng lại kêuto vài tiếng cổ động, khiến cho thôn dân ỨngHoà từng trận xôn xao.Trận chiến mở màn báo cáo thắng lợi, đánh choyêu quái chạy trối chết, thôn dân hoàn toànhưng phấn đứng lên, quên mất sợ hãi,niềm tincũng tăng lên, kêu la, từng bước một tới gần."Di?"Rốt cục có người phát hiện phía trước khônghiểusao lại thừa ra thêm một thân ảnh, đội ngũchính giữa cử vài người đi tới, cầm cây đuốcchiếu loạn lên.Phương Khảm trầm cúi mặt, lặng lẽ xoay người,đem Tiểu Long hướng phía sau che chở, dùnghơn phân nửa thân mình che khuất Tiểu Long,làm cho cái đuôi giấu ở chỗ có ánh lửa chỉ còn làcái bóng mờ.Ánh lửa chói lọi chiếu rọi xuống, hé ra khuônmặt quen thuộc vốn không nên xuất hiện, đầulĩnh bỗng nhiên sửng sốt, có chút mao cốt tủngnhiên (sởn gai ốc) ."Phương Khảm?"Thôn nhân phía sau nghe vậy, nhịn không đượctất cả đều tiến lên xem, thất chủy bát thiệt (bàntàn, nhiều chuyện, lắm mồm) mà b ắt đầu thảoluận."Phương Khảm? Đây là có chuyện gì?""Hắn không phải đã chết sao?""Đã chết như thế nào còn có thể ở trong này?"Nghe thấy mọi người bàn tán thảo luận, PhươngKhảm cũng không dám nhúc nhích, thân mìnhcứng ngắc nghênh đón tầm mắt soi mói đến từbốn phương tám hướng, đem Tiểu Long giấuphía sau thật nhanh, nhanh đến cơ hồ phảikhảm nhập thân thể của chính mình."Từ từ! Các ngươi nhìn phía sau hắn!"Đột nhiên trong lúc đó, trong đám người truyềnđến một tiếng kêu la, Phương Khảm thầm nghĩkhông xong, chính là đã không còn kịp rồi, tầmmắt các thôn dân toàn bộ tập trung phía sau y."Các ngươi xem, hắn cư nhiên có cái đuôi!"Như tiếng sấm giữa trời quang, câu nói chấnđộng một phen làm tâm tư mọi người nhất thờisợ hãi . Có mấy người gan lớn giơ cây đuốc, tiếnvề phía trước.Phương Khảm cũng vô pháp ngăn cản, hắn loâu hao hết tâm tư, giống một tòa núi bất độngmuốn ngăn cản mưa gió sắp đến. Cho dù nhưthế, cái đuôi Tiểu Long mang huyết vẫn là bại lộdưới ánh lửa lay động.Trong đám người không ngừng phát ra kinh hô,khẩu khí nhất thời nguội lạnh, run rẩy lui vàibước. Nhìn thấy ánh mắt phụ tử Phương Khảmhoài nghi dần chuyển thành sợ hãi.Sự tình phát triển khiến Phương Khảm khôngkịp suy nghĩ, thôn nhân đã đem vũ khí nắmtrước ngực, những vũ khí được cắt gọt cẩn thậntản ra hàn quang làm người nhìn vào cảm thấylóa mắt.Làm sao bây giờ?Răng nanh của Phương Khảm cơ hồ muốn đemmôi dưới cắn ra máu, cánh tay che chở TiểuLong hơi run rẩy , ánh mắt cảnh giới đánh giábốn phía, những con người sắp mất đi lý tính.Ánh mắt thôn dân nhìn bọn họ càng lúc càng uám, ủy khuất trong lòng Phương Khảm như kếtthành đá, nặng nề đặt trong cổ họng hắn, phảiđem hết toàn lực mới mở miệng được, hắn lớntiếng biện bạch: "Đứa nhỏ này không phải cái gìyêu quái, hắn là long, hắn là long -!"Phương Khảm đem hết toàn lực hét lên , hyvọng ai đó có thể nghe thấy.Đáng tiếc thanh âm mỏng manh của hắn bịtiếng sấm ầm vang long trời lở đất lấn át hết."Hắn nói là long?" Trong thôn dân có người giễucợt."Thiết, lời yêu quái nói có thể tin sao, nghĩ chỉcần phủ lên lớp da người chúng ta sẽ tin sao?""Đúng, cùng yêu quái một chỗ tất nhiên cũng làyêu quái!""Tròi cũng đánh sét a, nhất định là vì hai yêuquái này!""Đúng, đúng vậy! Sau kh icái thứ này vào thônchúng ta, nhiều việc xảy ra không ngừng, khôngphải yêu quái còn có thể là cái gì?". Cái thuyếtpháp này lập tức được ít người thôn Ứng Hoàhưởng ứng.Phương Khảm mở to hai mắt nhìn, đại não nhấtthời trống không, cả người giống như bị ngâmtrong nước đá lạnh thấu xương tủy."Sét đánh đấy, trời sẽ mưa !""Chỉ cần giết quái vật gây hạn hán kia. . . . . .""Ông trời cũng đứng về phía chúng ta!""Giết hai yêu quái này . . . . . .""Giết chết bọn họ trời sẽ mưa ."Thanh âm của đám người một tiếng đều đánhvào đáy lòng Phương Khảm, giống vô số cánhtay liều mạng kéo hắn xuống, không ngừng chođến khi rơi vào hắc ám cô tịch rét lạnh kia."Giết quái vật gây hạn hán."Một đôi mắt mất hết lý trí nhìn lại, giống đôimắt thú dữ nhìn con mồi của nó, lộ ra gai độccủa bản thân.Biết tình huống không ổn, Phương Khảm hétlên: "Long Long chạy mau, nhanh lên!"Nghe thấy thanh âm của phụ thân nghiêm khắcnhư thế, tóc gáy Tiểu Long dựng thẳng lên,nhưng lại ngơ ngác đứng tại chỗ không biết làmsao."Chạy mau!"Lòng Phương Khảm nóng như lửa đốt, một phenđẩy Tiểu Long, lập tức xông lên phía trước chặnlại mấy thôn dân.Chân Tiểu Long cứng ngắc giống như khôngthuộc về chính mình nữa, nhờ lực đẩy loạngchoạng đi về phía trước vài bước, cuối cùng bịcái đuôi làm ngã một cái, mông rơi phịch trênnề đất. Đám người kia hùng hổ xông lên phíatrước, càng ngày càng gần, Tiểu Long sợ hãi đếnkhóc thét lên."Cha a -"Tiếng sấm ầm ầm đáp lại sự sợ hãi của đứanhỏ, đột nhiên bành trướng gấp đôi, vô số tiachớp phá mây mà đánh xuống, giống như loạnvũ quần ma (như một tốp người múa may??) ,đánh về phía tất cả vật còn sống.Những người xông lên trước đột ngột ngã xuống,một đám người ôm thân mình đang cháy rực ởtrên mặt đất co quắp. Ngọn lửa chung quanhtàn sát bừa bãi, ở trên người bọn họ nhảy múa,hung ác cắn nuốt sinh mệnh. Bọn họ đều đemthống khổ trước khi chết hóa thành những tiếnggào thét phá tan tận trời, tiếng kêu thê lươngthảm thiết không dứt bên tai, ánh lửa chiếu rọisoi tỏ địa ngục nhân gian này."Long nhi!"Cảnh tượng đáng sợ trước mắt làm cho PhươngLhảm căng thẳng, tia chớp loạn vũ giống nhưtùy thời có thể bổ về phía Tiểu Long, hai mắtPhương Khảm sợ hãi mà co rút lại. Hắn laongười về phía trước, đem Tiểu Long ôm thậtchặt vào trong lồng ngực.Xích Kinh Động phủ.Hương rượu thoang thoảng, dược hương trànngập ở trong động, dược trong một chiếc ấmmàu xanh biếc, chảy vào trong chén sứ trắng ,khói trong bát bốc lên, chất lỏng bên trong nặngnề di chuyển. Từ trong bát bay lên từng đợtkhói màu vàng, theo mỗi một lần quấy, đều đềuphiêu tán.Xích Kinh Tử cau mày ngửi ngửi dược hương,xuất ra thìa sứ từ bên cạnh khuấy khuấy dượcmàu thâm lục , tràn đầy ở trong chén sứ menxanh, một tay nâng chén, đi qua môn khảm, tớitrước mặt Ngao Lan.Ngao Lan tà tà nằm ở trên giường, vạt áo trướcrộng mở lộ ra bộ ngực màu mật ong, vết thươngtrên mặt sớm đã lành, hồi phục lại diên mạovốn có. Nhưng lúc này tâm tình của hắn tồi tệđến cực điểm, sắc mặt lạnh lùng."Long quân." Xích Kinh Tử mặt mang mỉm cườiđang cầm bát, hai tay dâng lên. Mặt Ngao Lankhông chút thay đổi tiếp nhận, ngửa đầu uốngmột hơi cạn sạch. Xích Kinh Tử nhíu mày nhìnphản ứng của Ngao Lan. Ngao Lan nhắm mắtnghỉ ngơi, khi lần thứ hai mở mắt thì khóemiệng mang đầy tiếu ý.Thành công?Khóe miệng Xích Kinh Tử nhỉnh lên, bị Ngao Lanthô lỗ kéo lên trên giường, phủ lên thân hìnhmẫn cảm, nắm đến tiểu vật trong khố gian đùanghịch. Xích Kinh Tử thở hổn hển, nâng taythoát quẩn áo Ngao Lan.Nhưng là khuôn mặt hưng phấn của Ngao Lanchậm rãi trầm xuống, vội vàng, xao động biếnthành thế chủ động, cuối cùng lại thở hổn hển."Đáng giận!"Ngao Lan đột nhiên điên cuồng gào thét mộttiếng, đình chỉ động tác, một quyền đem vángiường lôi ra.Xích Kinh Tử cả kinh,thu lại nụ cười.Hồi lâu, Xích Kinh Tử mới mở miệng hỏi: "Longquân. . . . . . Không bằng chúng ta thử lại mộtlần nữa?"Cho dù trước mặt mĩ thể, vật giữa khố hạ NgaoLan giống như đã chết, không hề động tĩnh."Đủ rồi, long tộc bí bảo thực lợi hại."Mặt Ngao Lan không chút thay đổi hất tay XíchKinh Tử ra, đứng dậy mặc quần áo."Long quân. . . . . ." Xích Kinh Tử không camlòng gọi Ngao Lan, nghĩ đến hắn Xích Kinh Tử ởyêu giới coi như là yêu y có chút danh tiếng,nhưng lại không đối phó được một viên thuốcnho nhỏ?"Long quân yên tâm, Xích Kinh Tử sẽ vì longquân phân ưu, sớm ngày nghiên cứu ra giảidược." Nghĩ không ra biện pháp giải quyết, hắnkhông cam lòng!Ngao Lan xuy một tiếng, không phải hắn khôngtín nhiệm năng lực Xích Kinh Tử, chính là bí bảonày nếu dễ dàng bị giải như vậy, lão nhân nhàmình, còn có mấy đại long tộc trưởng trước đóđã sớm ở tam giới lưu lại số lượng lớn con riêngrồi.Trong lòng buồn bực, Ngao Lan bực bội, ở trongphòng đi qua đi lại, thuận tiện hủy hoại không ítđồ vật. Dược của Xích Kinh Tử không phải khôngcó hiệu quả , trong bụng nhiệt lưu quay cuồng ,thiêu đốt đến tứ chi, toàn thân muốn tìm mộtchỗ phát tiết . Này cũng là lí do vừa rồi hắngiống như sắc quỷ , áp Xích Kinh Tử trêngiường. Chính là trong nháy mắt đụng tới dathịt, hạ thể kia giống như nhận thức chủ bàn,nháy mắt uể oải không phấn chấn . Đáng giậnđáng giận, thân thể hắn như bị thiêu đốt, dụcvọng của hắn đang bừng bừng phấn chấn,nhưng là chính là phát tiết không được. NgaoLan càng ngày càng tức giận.Quả nhiên chỉ có thể tìm nông phu kia tiết hỏa.Nhớ đến tư thế lúc trước, hắn khẳng định là sẽkhông để cho mình thượng . . . . . .Nghĩ đến quả đấm rắn chắc của Phương Khảm,Ngao Lan còn sợ hãi rùng mình một cái, lập tứcthầm mắng chính mình thật không tiền đồ.Bất quá là một nhân loại. Sợ hắn làm cái gì!Hơn nữa hắn đã sinh long tử, đã xem như lãobà của mình , cho dù bá vương ngạnh thượngcung, khuôn giáo của thiên giới cũng quản khôngđược.Càng nghĩ càng cảm thấy đúng, Ngao Lan lậptức quyết định, vội vã mặc vào ngoại quái (áokhoác ngoài) đi ra ngoài."Long quân hôm nay không ở lại sao?" Xích KinhTử đang cầm chén thuốc đứng ở ngoài phòngthuốc, liếc mắt nhìn Ngao Lan một cái."Không được." Ngao Lan cau mày, trảm đinh tiệtthiết (như đinh đóng cột) nói, "Ta hôm nay đếnxem sửu nhân kia!"Hừ, hắn không cho ta khoái hoạt, ta cũng sẽkhông cho hắn khoái hoạt!Nghĩ đến đây, Ngao Lan không hiểu sao lại caohứng, ước gì vọt tới trước mặt Phương Khảm,hảo hảo mà cười nhạo hắn một phen, tốt nhấtlàm hắn tức giận đến giơ chân, sau đó đặt hắnở dưới thân hảo hảo chà đạp, cho hắn nếm thửchút lợi hại của mình!Khuôn mặt tức giận đến đỏ lên, sau lại cũng cómột phen ý vị.Ầm vang , tiếng sấm rít gào khắp nơi , tia chớpđã lùi về bầu trời, Tiểu Long nức nở oa ở tronglòng ngực Phương Khảm , mệt mỏi đến mức taycũng nâng không được.Những người sống sót lại càng thêm phẫn nộ,cho rằng hết thảy đều là do hai quái vật gây hạnhán trước mắt giở trò quỷ.Báo thù! Báo thù!Ý niệm này ở trong đầu thôn nhân bùng nổ, nứtra, phẫn hận tựa hồ cũng đi theo máu bốc lên.Mắt bọn họ đỏ ngầu đằng đằng sát khí tới gầnphụ tử Phương Khảm , thỉnh thoảng hùng hổhò hét như thủy triều dâng lên, một tiếng "giết"rung trời, vô số vũ khí lóe hàn quang giơ caolên, những hạt mưa không chút lưu tình hướngphía phụ tử Phương Khảm rơi xuống.Không. . . . . .Lúc này tay Phương Khảm đã hoàn toàn vô lực.Y mất hết can đảm, chỉ có thể dùng thân mìnhđem Tiểu Long chặt chẽ che giấu.Đột nhiên một tiếng tiếng sấm, một ngân xàchạy như bay xuống đánh trúng đại thụ bêncạnh, khói đen bốc lên nghi ngút , nhanh chóngdập tắt đại hỏa hung hãn. Thôn dân mới lĩnhgiáo qua tia chớp lợi hại nhất thời sợ tới mứchồn phi phách tán - hồn vía lên mây, tia chớpnày so với vừa rồi càng gần, nghe tiếng sấm kiaquả thực tựa như từ lên đỉnh đầu xao vang.Yêu quái này, lại tính toán sử cùng chiêu cũ!Nhũng ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằmphụ tử Phương Khảm, giống như muốn đemxương hai người nghiền thành tro.Bỗng nhiên, trong tiếng sấm rầm rầm truyềnđến tiếng gầm thét giận dữ."Đồ ti tiện nhân loại, dám thương thê nhi củata!" (Chi Chi : anh chịu nhận vợ con rồi kìa ^^)Mọi người trên mặt đất sửng sốt, nhất loạt nhìnvào phía sâu trong của đám mây kia.Chỉ thấy một cự long trong tầng mây bayquanh , vảy màu đen tản ra lạnh lùng đích thủymầu, một đôi con ngươi to lớn tựa như đènlồng. Nó nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìnthôn dân dưới chân, một loạt lợi nha ma đắc(tiếng răng ma sát) khanh khách rung động.Nguyên bản Ngao Lan hưng trí bừng bừng đápmây bay tới tính toán cùng Phương Khảm cómột đêm xuân, không nghĩ tới đến nơi thì lạithây tình cảnh người người vây quanh tấn côngphụ tử y.Long tộc từ trước đến nay là có tiếng bao chekhuyết điểm =.='', Ngao Lan vừa thấy loại tìnhhuống này, nhất thời quên ân oán cùng PhươngKhảm, giận tím mặt lại. Không trung chợt biếnđổi, giống như cũng bị chọc giận, nháy mắt tụlại rất nhiều mây đen, mấy ngàn mấy trăm điềungân xà ở trong đó loạn vũ, phát ra cuồng nộgầm rú, cả không trung thoáng chốc tựa nhưban ngày."Long. . . . . . Long, long. . . . . ."Thôn nhân sợ tới mức thở cũng không dám, chỉchỉ cự long trên bầu trời. Bọn họ nhìn cự longtrên bầu trời lại nhìn nhìn phụ tử PhươngKhảm, lúc này thằng ngốc cũng biết đã chọc tớithần tiên không nên dây vào."Cút!"Tiếng rít gào thật lớn khiến lỗ tai bọn họ chỉ cònnghe được tiếng ong ong, mấy thôn nhân nhátgan lập tức sợ tới mức tiểu ra quần. Ngao Lancũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái,cái đuôi quẫy quãy tạo ra một trận lốc, đemngười đánh bay ra ngoài năm trượng.Thôn nhân sợ hãi kêu lên, ngã trên mặt đất, sauđó vội vàng chạy trốn.Ngao Lan hừ lạnh một tiếng, không hề để ý tớinhững thôn dân đang đào tẩu này. Hắn nhảy từtrên mây xuống, hóa thành tia chớp đáp xuốngmặt đất lúc này đã bị đốt trơ trọi.Đập vào tầm mắt chính là hơn mười thi thể cháyđen rơi xuống đất, ngang dọc ngã quanh TiểuLong. Thi thể đều cuộn thành một khối, duy trìbộ dáng trước khi chết, như là đã gặp thống khổlớn lao, giãy dụa nửa ngày mới chết đi.Ngao Lan lãnh đạm đảo qua những tử thi đenđúa đó, nhíu nhíu mày, hắn cũng không để ýsinh tử của những nhân loại này , nhưng là TiểuLong không biết trời cao đất rộng lúc này đã gâyra đại họa. Giết người - đối với thần thú bọnhọ mà nói chính là trọng tội. Phải tìm biệnpháp, bằng không đứa con duy nhất của hắn sẽphải lên trảm long thai .Ngao Lan suy tư, ánh mắt chuyển hướng nhìnmột lớn một nhỏ ngồi giữa đám tử thi.Hai mắt Phương Khảm dại ra, cơ hồ không códấu hiệu tỉnh táo lại."Uy, đây là có chuyện gì?" . Ngao Lan nhướnmột bên mi hỏi, Phương Khảm lúc này hoàntoàn không có chút khí thế ngày hôm ấy, khiếnhắn không quen, trong lòng không hiểu sao cóchút bực mình.Phương Khảm theo bản năng ôm chặt Tiểu long,không có trả lời. Tiểu Long trong lòng ngực thayhắn nói chuyện ."Oa oa, vĩ vĩ (đuôi) của Long Long đau đau~~."Tiểu Long đáng thương nhìn Ngao Lan, một bênkhóc một bên nâng lên cái đuôi bị thương choNgao Lan xem qua. Sau đó lại lùi về trong lòngngực Phương Khảm, một chút một chút thật cẩnthận liếm miệng vết thương trên cái đuôi."Là những người đó làm sao?!" Ngao Lan tứcgiận gào lên, ngữ khí không phải nghi vấn mà làkhẳng định. Hắn chỉ biết hài tử nhỏ như vậynhững kẻ đó như thế nào có thể đả thươngchứ, nếu không phải bị thương tổn, năng lượngnhư thế nào bạo phát? Những người đó chết,quả thực xứng đáng!"Hài tử làm tốt lắm, long tộc chúng ta khôngphải người những phàm nhân này có thể khidễ!"Ngao Lan có cảm giác tự hào làm phụ thân."Này đó. . . . . . Là Tiểu long làm?" PhươngKhảm mở to hai mắt nhìn, ". . . . . . Đã chếtnhiều người như vậy, có thể hay không. . . . . ."Giết người đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền,đạo lý này Phương Khảm hiểu nhưng tưởngtượng ra, thân thể hắn nhịn không được phátrun. Tiểu Long. . . . . . Vẫn là đứa nhỏ a. Hài tửduy nhất của hắn. . . . . .Ngao Lan liếc mắt nhìn bộ dạng của hắn mộtcái, đột nhiên hứng khởi muốn đùa dai."Đúng, hắn sẽ phải lên trảm long thai!"Sắc mặt Phương Khảm nhất thời trở nên trắngbệch, so với giấy còn trắng hơn, hắn khẩntrương nhìn chằm chằm Ngao Lan, cánh tay ômTiểu Long không ngừng run rẩy."Không phải lỗi của Long nhi, ta. . . . . . Làta. . . . . . Hắn còn nhỏ như vậy, ta có thể thaythế!" . Phương Khảm lắc lắc đầu, mang theo nụcười khó coi, ý muốn thuyết phục Ngao Lan."Việc này không phải việc chúng ta có thể quyếtđịnh.". Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt kia, NgaoLan đột nhiên có chút không đành lòng, rồi lạithu không được lời đã nói ra khỏi miệng, chỉ cóthể buồn bực quay đầu đi.Thình lình từ phía trên chụp xuống một đạobóng đen, Ngao Lan chính là kỳ quái , ngay sauđó trên ót liền đã trúng một quyền."Nghiệt súc! Ngươi đang nói cái gì đây!" .Phíatrên đám mây hé ra nét mặt già nua, hai lỗ mũitrương thật to cơ hồ từ giữa có thể phun ra haingọn lửa."Tử lão nhân, đánh ta làm chi, ta nói chính làsự thật a!"Ngao Lan cảm thấy thực vô tội, hướng về phíalão cha hắn nhe răng trợn mắt.Lão Long vương khinh thường hừ lạnh, tiếp theovăng nước miếng lên mặt Ngao Lan nói."Ngươi nghiệt súc này, nếu không phải ngươi đi ,việc này có thể phát sinh sao? Được rồi, đợi látnữa ta mang ngoan tôn đi thiên đình, đi chỗVương Mẫu trước, hống nàng cao hứng, Ngọc Đếcũng sẽ không làm khó chúng ta."Lão Long vương tính trước kỹ càng, sớm đã cóphương án suy tính. Ngao Lan liếc hắn một cái,lão cha của hắn gì khác đều không làm được, chỉcó đi cửa sau thì không ai bằng được, kia chỉ cầnmở miệng thì mọi việc đều thuận lợi."Ân con dâu, đem Tiểu Long giao cho ta.""Không được! Các ngươi muốn làm cái gì." Nghevậy, cả người Phương Khảm bỗng nhiên khẩntrương, cảnh giác trừng mắt nhìn hai ngườitrước mặt, đem Tiểu Long bảo hộ chặt chẽ tronglồng ngực ."Ta sẽ không để cho Long nhi đi chịuchết!""Ân con dâu, chúng ta chính là lên trời đi mộtchuyến, hiện tại chỉ có biện pháp này, bằngkhông liền chậm a!" Long vương lòng nóng nhưlửa đốt khuyên bảo."Không!"Phương Khảm hung ác rít gào, hắn cũng khôngtin tưởng hai người này. Đối với hắn vừa mớithoát khỏi miệng hổ mà nói, mọi người đều làđịch nhân.Giờ giằng co thật không phải là biện pháp, NgaoLan thật sự nhìn không chịu được, tiến lên từngbước hung tợn mà đem Phương Khảm cùng TiểuLong tách ra, tiếp theo đem hài tử đặt vào tronglòng ngực Long vương."Buông!"Phương Khảm sống chết giãy dụa , hai tay điêncuồng mà đập, toàn bộ đánh lên trên ngườiNgao Lan, ánh mắt hồng hồng giống như conthỏ.Mẹ nó, thôn phu này, khí lực ghê gớmthật. . . . . .Lục phủ ngũ tạng của Ngao Lan thiếu chút nữabị đánh đến rơi ra, hắn nghẹn đỏ mặt, dùng hếtkhí lực mới chế trụ quả đấm kiên cố như thiếtkia, đem Phương Khảm chặt chẽ khóa vào trongngực.Hai tay bị khống chế, Phương Khảm không chútdo dự hé miệng, một hàm răng sắc lẻm cứ nhưvậy trát nhập thật sâu cào trong nộn thịt đượcnuông chiều từ bé của Ngao Lan. Ngao Lan húlên quái dị, phản xạ đẩy ra người trong lồngngực, bưng kín chỗ bị thương ,phẫn nộ ai nhanha kêu lên."Ngươi cầm tinh con cẩu sao!"Phương Khảm dương tay tặng một cái tát, ba!một thanh âm Thanh thúy vang lên, trên mặtnhất thời một mảng nóng rực, Ngao Lan ôm mặtngơ ngác mở lớn miệng, nhất thời bị đánh chomộng mị đầu óc."Không được, không được đem Long nhi mangđi, không được!" Phương Khảm hô to , tiến lênđịnh đoạt lại Tiểu Long trở về.Nói giỡn, hắn đã nhẫn đến không thể nhẫn nữarồi!Ngao Lan tức giận đến nổi trận lôi đình, từ nhỏđến lớn trừ lão nhân nhà mình ra thật đúng làkhông ai dám cho hắn một cái tát. Thôn phunày, không giáo huấn một chút, ngày sau sẽkhông biết là ai đương gia .Càng nghĩ càng buồn bực, hắn chớp mắt, dẫntheo vài phần tàn nhẫn."Lão nhân, đem tiểu quỷ mang đi.". Ngao Lanchế trụ cánh tay Phương Khảm, lại bắt lấy hắn."Các ngươi muốn đem Long nhi mang đi đâu!Không được! Đem hắn trả lại cho ta!" PhươngKhảm lòng nóng như lửa đốt, càng không ngừnggiãy dụa, hung tợn nhìn bọn họ.Ngao Lan hừ lạnh một tiếng, cảm thấy PhươngKhảm hiện tại đã không thể nói lý , ý bảo Longvương nhanh mang Tiểu Long rời đi. Lão Longvương nhìn đứa con, lại nhìn sang PhươngKhảm, có chút khó xử, nhưng cúi đầu thấy TiểuLong trong lồng ngực đang nức nở, quyết định.Hiện tại mang Tiểu Long lên thiên đình làm rõán tử trọng yếu hơn.Râu bạc bay bay, cánh tay khô quắt của Longvương nhẹ nhàng nâng lên cái bụng tròn tròncủa Tiểu Long, cả người tựa như mây trắngphiêu phiêu hướng về phía trước bay đi. TiểuLong bị dọa nhảy dựng lên, mắt thấy thân ảnhcao lớn của phụ thân cách càng xa, càng lúccàng nhỏ, hắn nóng nảy, hướng phía PhươngKhảm quơ quơ tứ chi ngắn ngủn khóc lớn lên."Ô ô, Long Long không cần, phụ thân! Phụthân!"Thanh âm thảm thiết của hài đồng, làm tâmPhương Khảm như rách ra, mắt hắn trừng lớn."Không! Đem Long nhi trả lại cho ta, trả lại chota!"Hắn thét chói tai một tiếng, nước mắt rơi xuốngnhư mưa.Bị khí thế của Phương Khảm dọa giật mình, Longvương ở trong đám mây vội bổ sung nói: "Condâu, chúng ta sẽ trở về!"Đáng tiếc thanh âm của hắn bị tiếng gào khóccủa Tiểu Long át đi, Phương Khảm một chữ cũngkhông có nghe đến. Phương Khảm trơ mắt nhìnLong vương mang theo Tiểu Long biến mất vôtung vô ảnh, nhất thời giống bị cắt đi một khốithịt, ngay cả nỗi đau ở trên bụng cũng khôngcảm thấy nữa, cuối cùng đem toàn bộ tức giậnphóng về phía Ngao Lan."Các ngươi đồ hỗn đản này đem Long nhi trả lạicho ta!"Phương Khảm mắt đỏ ngầu, phất tay đánh mộtquyền lên mặt Ngao Lan. Ngao Lan thấy tìnhthế không ổn, thân mình giống cá chạch lắcmình tránh qua, xem xét chuẩn khe hở một taymột cái,hai bàn tay to như kìm sắt mà vâykhốn chặt chẽ nắm tay của Phương Khảm .Phương Khảm hỏa nộ công tâm, ra sức giãy giãyvài cái, cũng không chút sứt mẻ, khí lực NgaoLan rõ ràng hơn xa hắn. Thấy thế, hắn đơn giảnnhấc chân hướng hạ thân Ngao Lan đá."Buông, Long nhi! Long nhi!"Phương Khảm la to,trên vạt áo tuyết trắng củaNgao Lan đã lưu lại một cái dấu chân màu đento đùng. Ngao Lan âm thầm kêu khổ, chânPhương Khảm xém một chút liền đạp lên trêntiểu đệ đệ của hắn!Lão thiên gia a!Ngao Lan cảm thấy bi ai, rồi lại không dám thựcsự buông hắn ra, chỉ lắc lắc nửa người dướiđông trốn tây né."Đủ rồi! Ta chịu đủ rồi, vì cái gì lại phát sinh việcnày trên người ta! Đều là ngươi sai!". PhươngKhảm bắt đầu hoảng hốt, nước mắt dừng khôngđược, thanh âm the thé, cử chỉ càng điên cuồng,"Ngươi vương bát đản này, đều là ngươi hại ta.Tại ngươi hại ta! Tại ngươi hại ta -!"Tay cấu không đến, chân đá không đến, hắncàng ngày càng tức, hận ý như tràn ngập lồngngực, cơ hồ nổ mạnh, Phương Khảm phẫn hậnquát to một tiếng, cuồng loạn xông lên, rướnngười cố hé miệng hướng về phía khuôn mặt kiacắn tới.Ngao Lan không đề phòng bị hắn đẩy ngã trênnền đất, xiêm y trắng như tuyết trong nháy mắtliền biến thành hồng nê (dính bùn hồng??) y,còn không có tới kịp tiếc hận, lại phải chặn lạirăng nanh gần trong gang tấc."Uy, lại cắn, lại cắn ta liền phát hỏa !"Ngao Lan ngăn chặn đầu Phương Khảm, rít gào ,hắn thực nổi giận.Phương Khảm hoàn toàn không thêm để ý tới,chính là liều mạng lao đầu về phía trước, nhưnglà vô luận cố gắng như thế nào đều không thểđẩy được hai cánh tay kia ra. Hai người giằngco thật lâu, Phương Khảm không lui mà tiếptheo liền cắn lên tay Ngao Lan.Ngao Lan giật mình một cái, nháy mắt toàn bộcánh tay đều che kín vảy đen.Phương Khảm nhìn tới nhìn lui, cố gắng nhưngkhông thể nào cắn xuống.Nhìn thấy Phương Khảm ngốc nghếch tìm kiếmda thịt giữa vảy trên cánh tay, phiền não củaNgao Lan nháy mắt tan thành mây khói, rốt cụcnhịn không được cười ra tiếng.Phương Khảm hung hăng trừng hắn một cái,nguyền rủa . Cuối cùng dùng hết khí lực, ngồiphịch ở trên người Ngao Lan, hốc mắt nhịnkhông được phiếm thượng hồng hồng."Ô ô vì cái gì vì cái gì. . . . . ."Vì cái gì hắn bị thôn nhân đuổi giết?Vì cái gì hắn phải đối mặt việc này?Vì cái gì ngay cả thân nhân duy nhất của hắncũng đoạt đi?Vì cái gì. . . . . .Phương Khảm khóc như Hoàng Hà vỡ đê, khôngthể dừng lại, giống như muốn đem tất cả chuaxót buồn khổ cùng kinh hách áy náy những nămgần đây đều khóc hết ra, buông ra tất cả lo lắnghắn giống như một đứa nhỏ lớn tiếng khóc.Tiếng khóc vờn quanh khiến cái lổ tai của NgaoLan ong ong. Hắn chưa từng thấy qua y khóc ,đầu bị tiếng khóc kia làm choáng váng, sắc mặtmột thoáng tái xanh."Uy. . . . . . Ngươi đừng khóc , ngươi xemta. . . . . . Ta buông tay úc."Ngao Lan nhỏ giọng hống, buôn tay ra, tay tráiôm thắt lưng Phương Khảm tay phải ngây ngốcở trên lưng hắn vỗ vỗ.Trước đây, khi hắn khóc mẫu thân luôn an ủihắn như vậy, nhưng hiện tại đến phiên chínhmình làm lại cảm thấy được có chút không tựnhiên, tiếng khóc làm lòng hắn ẩn ẩn đau.Chính mình có chút khinh bỉ chính mình. Cưnhiên đau lòng cho nông phu này, thật sự làđiên rồi!Trong lòng tuy là nghĩ như vậy, thân thể cũngkhông tự chủ thỏa hiệp , an ủi cái người đangkhóc này."Phải phải phải, đều là ta sai, được chưa?""Buông!" , Phương Khảm lớn tiếng hét, nhưng làbộ dáng hai mắt đẫm lệ mông lung thật sựkhông có lực uy hiếp nhiều lắm.Trái tim Ngao Lan đột nhiên đập mạnh, cảmthấy ánh mắt này tràn ngập phong tình vạnchủng, bộ dáng lê hoa đái vũ kia so với mị dượccòn có tác dụng hơn.Yết hầu một trận khô nóng, nước miếng nuốtvào giống như cũng hóa thành ngọn lửa lướtqua thực quản tập trung tại hạ thân, vốn tại chỗXích Kinh Tử ăn không ít dược vật, hiện giờ, lúcnày, giờ phút này, nơi đây, tất cả đều bạo phátra, hạ thân đang phát ra nhiệt tình trước naychưa có.Hắn cứ như vậy - ngạnh .Hạ thân chậm rãi nâng cao giông như một cáilều nhỏ, biến hóa đột ngột này làm thân thểhắn cứng đờ, nhưng mà Phương Khảm nằm ởtrên người Ngao Lan lại không hề phát hiện, vẫnđang nức nở , mang theo tâm lý trả thù, đemnước mũi nước mắt đồng loạt hướng trên ngườiNgao Lan lau.Ngao Lan cảm thấy được nhiệt độ cơ thể đốiphương hết sức câu nhân, không được tự nhiênvặn vẹo thân thể ý đồ thoát khỏi độ ấm này,làm dịu đi hạ phúc.Nhưng mà Phương Khảm cũng không thông cảmđiểm khổ tâm khó nói ấy của hắn, khóc trongmột thời gian dài làm cho hắn khó thở, y ghévào ngực Ngao Lan thở đứt quãng, miệng nhỏtừng ngụm từng ngụm hít vào không khí. Hô hấpnặng nề phun vào trước ngực Ngao Lan, da thịtcủa hắn như hóa thành da gà, khoái cảm chânthực hướng về phía đại não khiến hắm muốnngừng mà không được. cảm giác từ trước ngựclan tràn đến ngón chân, túp lều nhỏ của hắn lạinâng cao thêm một chút.Ngao Lan run rẩy, cứ tiếp tục như vậy thì nguy,tứ chi của hắn cùng nghĩ muốn đem PhươngKhảm đẩy ra.Bị dị động của Ngao Lan quấy nhiễu, PhươngKhảm nâng lên hai mắt đẫm lệ, đầu óc có chúthỗn độn không muốn rời đi. Lúc này hắn rấtmệt mỏi, rất cần một cái ôm ấp ấm áp.Muốn có một người. . . . . .Bản năng khiến y đem Ngao Lan ôm càng chặt,yếu ớt cuộn mình lại trong lồng ngực ấm áp củahắn. Đột nhiên chóp mũi truyền đến một cỗ xạhương, như là từ trên người Ngao Lan truyềnđến. Không biết vì cái gì, yết hầu như có hỏađốt, khoang miệng khô khốc, Phương Khảm mêmê man man vươn ra đầu lưỡi liếm liếm đôimôi.Động tác này hiển nhiên hấp dẫn Ngao Lan, hắnnuốt xuống một ngụm nước miếng thật to, ánhmắt nhìn chằm chằm Phương Khảm.Nhìn nhìn, ánh mắt hai người đều thay đổi.Ta như thế nào cảm thấy được tên kia càngnhìn càng thấy đáng yêu ?Hai người không hẹn mà cùng nghĩ , đồng thờicảm thấy được hạ phúc có cổ nhiệt lưu tán loạn,cả người khô nóng không thôi.Mùi thơm lạ lùng kia càng ngày càng đậm, giốngmột yêu phụ xinh đẹp mở rộng xiêm y khôngkiêng nể gì câu dẫn , khiến người mặt đỏ timđập, khó kìm lòng nổi.Đầu tiên thân mình Phương Khảm nhuyễnxuống , nằm ở trên người Ngao Lan, ánh mắthắn mê loạn, thổ khí như lan (hơi thở tựa nhưhương hoa lan-ám chỉ hơi thở của mĩ nhân) ,sớm đã không biết chính mình đang làm cái gì .Lôi kéo, cọ sát , cắn xé thẳng đến khi songphương đều quần áo không chỉnh tề, da thịtthân cận. động tác ma nhân của Phương Khảmở trong lòng Ngao Lan châm lên một cỗ đại hỏa.Hạ phúc Ngao Lan đã sớm căng cứng, dượcdược dục thí (nóng lòng muốn thử xem) . Vốnkhông phải Liễu Hạ Huệ, Ngao Lan sao lại ủykhuất chính mình?Dù sao đã làm một lần, tái làm một lần cũngchẳng sao. Tình huống trước mắt khẩn cấp, thônphu trước mắt lại mê người như vậy,ách. . . . . . Vậy chấp nhận đi.Ngao Lan nghĩ đến liền làm, ngón tay từ cộtsống trượt đi xuống, thấy Phương Khảm khônghề phản ứng, lá gan liền lớn một chút, bàn tayđến trên mông liền dừng lại, thừa dịp hô hấp ổnđịnh trộm chui vào tiết khố Phương Khảm, tìmđến địa phương mê hồn kia.Ngao Lan lớn gan xâm nhập một ngón tay, hơibất an nhìn nhìn sắc mặt Phương Khảm.Phương Khảm kêu lên một tiếng, nhíu nhíu đầumày, cam chịu , mắt không hề động , Ngao Lanlập tức như được ủng hộ , ngón tay thuận thếtại trong dũng đạo nóng rực kia tiến tiến xuấtxuất.Ngón tay truyền đến cẳm giác ướt át khiến NgaoLan giật mình không nhỏ. Phượng ngộ long vithư chính như vậy sao? Hắn trong lòng thầmnghĩ.Chuẩn bị tốt hết thảy, phía trước đó chính làhoan lộ thênh thang. NgaoLlan không hề chầnchờ, ba hạ năm trừ lột đai lưng, nâng đỡ cáimông Phương Khảm, hung khí thẳng tắp xôngvào, không chút khách khí hưởng dụng.Phương Khảm chính là mỏng manh kháng nghịmột tiếng, liền theo động tác của hắn cao thấplắc lư, tay chân vô ý thức co lại, giống như mạnđằng (dây leo) không có xương gắt gao quấnquanh đại thụ, lại quấn quanh, thẳng đến khibọn họ trở thành nhất thể."Ai nha nha. . . . . ." . Trong bóng đêm có ngườilắc đầu thở dài, kéo màn che che khuất màđông cung diễn này. Cảnh tượng bốn phía nháymắt biến mất , sổ độ luân phiên, cuối cùng hóathành một gian thư phòng thanh lịch. Trongphòng theo phong cách cổ xưa đặt một gốc câykỳ dị. Không giống cây lại không giống hoa, giốngnhư bụi gai bén nhọn lại như nước tiên bànmềm mại, phiến lá hướng ra bốn phía phát tánbiến ảo ngũ thải hà quang, như mộng như ảo.Một cỗ hương khí ngọt ngào tràn ngập ở trongphòng kéo dài không tiêu tan."Quân thượng. . . . . ."Thanh Phong nhu thuận phủ phục trên mặt đất,nơm nớp lo sợ kêu gọi chủ nhân của hắn. Rắnlục ở bên cạnh hắn đồng dạng nằm úp sấp luithành một đoàn, lục lân trên thân thể bị dọađến phai nhạt không ít."Thật là thú vị a, Thanh Phong ngươi nói có đúngkhông?" người trong bóng đêm khẽ cười mộttiếng, hai yêu quái trên mặt đất lập tức gật đầunhư gà mổ thóc."Ngươi kêu rắn lục là xà yêu đi. . . . . .""Vâng, vâng!" . Rắn lục ngay cả đầu cũng khôngdám nâng, lắp bắp trả lời."Thật là nhu thuận. . . . . ." Bóng đen cười mộttiếng, tựa hồ thực vừa lòng, hắn vươn ngón taython dài nhẹ nhàng ở trên ót rắn lục búng mộtcái."Nhớ kỹ, đừng phá hủy đại sự của ta."Thanh âm bất ngờ, lạnh lùng. Đông lạnh khiếnrắn lục cơ hồ hít thở không thông."Nếu có vạn nhất. . . . . ." Bóng đen chậm rãiđứng lên, không cần nói những chữ còn lại nữa.Thủ đoạn của hắn, tin tưởng ai ai cũng biết.Bóng đen nhàn nhã bước đi thong thả đến cửasổ, nhu tình vuốt ve chậu thực vật kỳ dị kia, bộdáng yêu thương kia tựa như trước mặt hắnkhông phải một gốc cây thực vật, mà là tìnhnhân của chính mình.148 người iu taTháng Bảy 8, 2011 8 Replies[Ngộ Long Kí] Chương 6 - Thượng.C6- [Thượng]Bên người ấm áp, Phương Khảm một đêm vômộng. Khi những kim quang đầu tiên của buổisáng chiếu sáng cả gian phòng, Phương Khảmliền tỉnh, nhưng y vẫn nhắm chặt con ngươikhông muốn mở. Đại não chậm rãi thanh tỉnhtừ trong hồi ức của hôm qua, từng hình ảnh kialàm hắn kinh tâm động phách.Rất nhiều thôn dân đã chết.Hài tử cũng bị mang đi .Lòng Phương Khảm như bị ai kéo, đau đớnkhông thôi."Uy, uy, uy!" Thanh âm không kiên nhẫn đánhvỡ hồi tưởng của Phương Khảm.Chân mày y nhíu sát lại, cái mũi lạnh lùng phátra một tiếng khinh xích (oán trách) . Y mong cáitên phiền phức này nhanh biến mất đi, khôngnói người, ngay cả bóng dáng cũng không nênxuất hiện ở trước mặt y nữa. Nguyên nhân hoàntoàn là do hắn, toàn thân đau nhức, hậu huyệtbỏng rát nói cho hắn biết hôm qua đã xảy ra cáigì!Hắn như thế nào cũng nghĩ không thông, chínhmình đến tột cùng là làm sao vậy, cư nhiên camchịu cho dâm long này thượng , hơn nữa. . . . . .Hoàn toàn không có kháng cự, thậm chí hìnhnhư là chủ động. . . . . .Sỉ nhục.Nghĩ vậy, Phương Khảm lại càng chán ghétchính mình hơn nữa, kéo cao chăn kín cả đầu,mắt không thấy, tâm không phiền.Ngao Lan phiền táo lắc lắc bả vai Phương Khảm,trải qua một đêm chiến đấu kịch liệt, hắn sớmđói đến mức ngực dính cả vào lưng."Uy, đứng lên nấu cơm, ta đã đói bụng ."Phương Khảm bị hắn làm phiền , mạnh tay tátmột cái, đẩy móng vuốt đáng giận của Ngao Lanxuống. Đột nhiên, mắt của y trừng thật lớn, chỉvào Ngao Lan kinh sợ nói: "Ngươi như thế nàomặc quần áo của ta!"Chỉ thấy một thân bạch trù y của Ngao Lan lúcnày thay bằng vải thô y của Phương Khảm.Khiến người khác tức giận chính là, rõ ràng cùngdạng quần áo, Ngao Lan mặc vào lại có một loạihương vị kỳ lạ, tuy rằng quần áo ở trên ngườihắn hơi ngắn, nhưng lại lộ ra một đoạn da thịttrắng nõn . . . . . .(Chi Chi : rốt cục ai là công ailà thụ đấy =.='')Phương Khảm nhìn thấy, trong lòng không biếttư vị gì, là ghen tị như bọt nước không ngừngsôi lên."Ngươi nghĩ rằng ta muốn sao, quần áo củangươi chân ngắn tay ngắn, quần áo không chỉcó không hợp thân mình, hơn nữa. . . . . ." NgaoLan không được tự nhiên mà vừa kéo vừa xé vảiáo, bố y vải thô này ma sát làm da hắn rất khóchịu: "Thẩm mĩ của ngươi có vấn đề a, nhữngthứ khó coi như vậy cũng có thể mặc, nếu khôngphải quần áo của ta ô uế, ai muốn mặc củangươi!" Hắn thì thào nén giận, quyết định cơmnước xong rồi trở về thủy phủ đưa đến mộtthùng trù y cho thôn phu này, cho hắn khai mởnhãn giới.Trời ạ, quần áo này là cho người mặc sao! NgaoLan ở trong lòng lại nén giận."Cút!"Phương Khảm giận tím mặt, bộ quần áo này tốnvài đồng tiền của hắn! Cư nhiên bị tên ăn chơitrác táng này đánh giá như thế!Phương Khảm tức giận liền cầm gối đầu lênđánh, nhưng đánh xong còn chưa hết giận.Phương Khảm buồn bực đơn giản xuống giường,thở phì phì mặc quần áo."Uy, cơm của ta đâu?" Ngao Lan tiến lên từngbước bám riết không tha truy vấn, ánh mắt nhìnchằm chằm hai bên mông Phương Khảm. Ainha, qua một đêm, thôn phu này lại biến trở vềbộ dáng hung ác, rõ ràng tối hôm qua là đángyêu như vậy.Vốn hắn không nhất định phải ăn cơm PhươngKhảm nấu, hoàng gia ngự trù có sơn hào hảivị,y là một thôn phu làm sao có thể so được.Nhưng nhìn bộ dáng y mặt lạnh kháng cự, NgaoLan không cùng hắn so đo nữa, chẳng có quy củgì hết, tam cương ngũ thường cũng chẳng là gì !"Ngươi không phải thần tiên sao, còn ăn cơmlàm gì." Phương Khảm nâng cằm lên liếc mắtkhiêu khích, khinh thường cười lạnh một tiếng.Ngao lan thấy nụ cười này nhất thời cảm thấymao cốt tủng nhiên (sởn gai ốc) : "Uy! Ngươi cườicái gì. . . . . ."Tròng mắt lạnh lùng chớp chớp, tay PhươngKhảm kéo kéo vạt áo Ngao Lan."Các ngươi đem Long Nhi mang đi đâu ?""Buông tay, buông tay!"Ngao Lan nhướn mi, khó chịu bỏ tay PhươngKhảm ra. Thật là, thôn phu này không biết cái gìlà chồng làm vợ cương sao, không biết lớn nhỏ.Phương Khảm căm giận buống tay ra, nắm chặtnắm tay, tùy thời chuẩn bị xông lên. Đôi mắthung hăng nhìn chằm chằm Ngao Lan, một bộdáng không có được đáp án thì sẽ không bỏqua.Ngao Lan mất tự nhiên vuốt vạt áo, thanh thanhyết hầu (đằng hắng) , một năm một mười đemkết quả thương lượng của hắn cùng Long Vươngnói ra, dưới ánh mắt nghi ngờ của PhươngKhảm, lập tức cam đoan rằng Phương Long sẽan toàn, cũng hứa hẹn đợi khi sự tình kết thúc,sẽ đem hài tử trở về ngay.". . . . . . Như vậy."Thật lâu sau, Phương Khảm mới thở dài, tâmtình có chút phức tạp. Những tiếng kêu thảmthiết thê lương trước khi chết của những ngườiuổng mạng kia như hiện ra trước mắt, làm ynhư bị ngạnh ở yết hầu. Đây đều là lỗi củay. . . . . . Y không giáo dục hài tử cho tốt, khôngbảo vệ tốt Long Nhi; đều là do y tùy hứng,muốn ở tại địa phương cách thôn không xa.Nếu hai phụ tử bọn họ ngay từ đầu đi thahương, thảm kịch này sẽ không xảy ra. Đều làlỗi của y, nếu lúc ấy y có năng lực mang LongNhi chạy trốn, hết thảy cũng sẽ không phát sinh.Cho nên. . . . . . Như thế nào có thể khiến mộtđứa nhỏ bị phạt a, lỗi của y không phải lớn hơnsao. . . . . ."Chính là. . . . . ."Ngao Lan đại khái cũng đoán được PhươngKhảm muốn nói gì, lắc đầu chặn ngang câuchuyện, ngữ khí lại có chút nghiêm khắc: "Chodù là đứa nhỏ cũng chịu trách nhiệm vì những gìmình đã làm."Phương Khảm hơi ngạc nhiên, cảm giác là lạ, lậptức nheo mắt lại: "Không nghĩ tới ngươi cũng cóthể nói ra những lời này."Ngao Lan chột dạ ho khan một tiếng, điều nàyxác thực cũng không phải là những gì hắn haynói, hắn bất quá hắn là đem những gì lão nhânthường hay giáo huấn hắn nói ra thôi."Uy, những gì nên biết ngươi đều biết rồi, cònkhông mau đi nấu cơm đi."Ngao Lan mất tự nhiên phóng đại thanh âm ýđồ che dấu một khắc xấu hổ này.Phương Khảm cười lạnh một tiếng, không trảlời. Y như là trời sinh đối nghịch Ngao Lan,không khách khí như vậy, hắn là đang kêu ai a?Cho dù là hạ nhân cũng có tên a. Cả ngày chỉbiết "uy" này "uy" nọ.Càng nghĩ càng thấy khó nuốt cục tức này, y vốnkhông phải người không phóng khoáng, nhưng làgặp Ngao Lan, dù cho tính tình có tốt như thếnào đi chăng nữa, cũng sẽ biến mất vô tung vôảnh.Một cỗ khí trong lòng Phương Khảm bùng lên,hấp tấp vào phòng bếp, thu xếp nhóm lửa nấucơm .Ngao Lan nhìn hết thảy, trong lòng tự cho là ôngchồng mà đắc ý dào dạt, dù bận vẫn ung dung ỷở cửa bếp , hai tay khoanh trước ngực, chỉ cònthiếu không huýt sáo nữa thôi.Phương Khảm liếc hắn một cái, lộ ra vẻ mặt khóchịu. Mở nắp của một cái nồi thật to ra, mùithơm cùng với khói nghi ngút bốc ra.Cả phòng bếp đều tràn ngập hương vị thực vậtmê người, Ngao Lan hít thật sâu một hơi, bụngdạ kêu réo inh ỏi (Chi Chi: ta chém) , hai mắt lậptức toả ra lục quang, nhìn chằm chằm vào trongnồi như hổ rình mồi.Phương Khảm cảm thấy được buồn cười, từ từmúc ra những sợi mì nóng hôi hổi, đặt ở trongbát, tiếp theo cho hành thái rồi đặt lên trên bátmột đôi đũa.Ngao Lan thấy thế khóe miệng có hơi nhếch lênrồi lại hạ xuống, tiếp theo ngẩng cao đầu, thậntrọng nhưng cũng rất nhanh chóng ngồi ngayngắn ở trên chủ vị của bàn ăn. Phương Khảm đisau hắn cũng ngồi xuống, Ngao Lan nâng lênmột bên mắt, chờ y cầm chén đặt trước mặthắn, nhưngy lại cười lạnh một tiếng, cầm lấychiếc đũa, bàn tay thon thả, bất chấp mì nóng,bắt đầu ăn.Mắt Ngao Lan trừng lớn ."Mì của ta!""Ta có nói nấu cho ngươi sao."Phương Khảm dưới ánh mắt hằn thù của NgaoLan càng ra sức ăn, cả khuôn mặt đều ở trongbát, ngay cả ánh mắt cũng lười nâng. Nhứng rấtnhanh hắn liền hối hận, đầu lưỡi của hắn bị mìvừa mới nấu xong làm bỏng rát. Nhưng, cho dùnhư thế, hắn vẫn dấu diếm thanh sắc, ươngngạnh ăn tiếp, còn giả bộ như đang nếm đượccao lương mỹ vị."Ngươi! Hừ!" Ngao Lan chỉ vào chóp mũi PhươngKhảm, tức giận đến cả người run run, mặtnghẹn thành màu đỏ tím. Cuối cùng cái mũi hừmạnh một tiếng, bàn tay to duỗi ra chụp vàobát mì của Phương Khảm.Phương Khảm còn chưa kịp lấy lại tinh thần, bátmì kia đã đổi chủ."Ta càng muốn ăn bát mì này của ngươi!"Ngao Lan đắc ý cười, cố ý ở trước mắt PhươngKhảm vừa ăn vừa cười vang.Kỳ thật trong nồi còn. . . . . . Phương Khảm sửngsốt một chút, vốn định nói như vậy, không nghĩtới chỉ trong nháy mắt Ngao Lan đã đem chỗ mìcòn lại ăn đến không còn một miếng."Ăn thực no a!" Hắn chậc chậc lưỡi, phiêu mắtliếc y một cái, vỗ vỗ cái bụng, tâm tình tựa hồtốt lắm.Phương Khảm vẫn duy trì động tác đứng tại chỗ,vô cùng bất ngờ phát hiện hóa ra Long thần đạinhân cao cao tại thượng cư nhiên sẽ có hành vitrẻ con như vậy.Ngao Lan tựa hồ cũng ý thức được , nhớ tớihành vi thất thố của chính mình cảm thấy khốnquẫn vạn phần. Tầm mắt không hề cố kị củaPhương Khảm kia khiến hắn mất tự nhiên. Hắnhung ác ho khan hai tiếng, lại không ngăn đượclàn da đỏ ửng từ cổ lan tràn đến mặt.Giống như bị khuôn mặt đỏ ửng này hấp dẫn,tim Phương Khảm bỗng nhiên nhảy dựng, đậpthình thịch giống y trang một con thỏ nhỏ.Ngao Lan lại nghĩ hắn ở trong lòng cười trộm,nhất thời thẹn quá hóa giận, dậm chân nhảylên đám mây, chật vật thoát khỏi "hiện trường".Sau một lúc lâu, phòng trong chợt bùng nổ mộttrận cuồng tiếu. Phương Khảm chống tay xuốngbàn cười đến không thở nổi. Con rồngnày . . . . . .cũng thực đáng yêu a.Ngực Phương Khảm không ngừng chấn động mớihơi chút bình phục , trong đầu tự nhiên lặp lạihình ảnh kia, lại làm cho hắn phì cười khôngđược, ha ha cười đến nước mắt bay tứ tung.Lâu lắm rồi y mới được cười thoải mái như vậy.Ở trong phòng nghỉ ngơi nửa ngày, PhươngKhảm mới có thể ngừng cười. Ánh mặt trời từcửa sổ chiếu vào phòng khiến toàn thân nónghừng hực, Phương Khảm vỗ vỗ hai má bị nóngđến đỏ hồng, miễn cưỡng mới đem này cỗ rungđộng mạc danh kỳ diệu này che dấu lại.Hít sâu một hơi điều chỉnh tâm tình, hắn chầmchậm đứng thẳng thắt lưng lên, cầm cái cuốc, đivề phía những thi thể nằm chồng chất của thônnhân.Tục ngữ nói xuống mồ vi an (ý nói chết đi đểđược yên ổn) , lương tâm của Phương Khảmkhông cho phép hắn mặc kệ thi thể của nhữngthôn nhân này, để họ chịu dầm mưa dãi nắngnhư vậy. Hiện tại việc hắn có thể làm chính làtận lực tiêu trừ một chút tội nghiệt cho PhươngLong. Thượng đế. . . . . . Đến tột cùng sẽ xửphạt Long Nhi như thế nào đây? Hắn còn nhỏnhư vậy, có thể tạm hoãn hay không?Phương Khảm không yên lòng, bất an suy nghĩ,bất tri bất giác đã đến địa phương tối hôm quabị sét đánh. Ngẩng đầu, vốn tưởng rằng sẽ lạinhìn thấy cảnh tượng cực kỳ bi thảm kia, nhưnglà ngay sau đó, ánh mắt lại bị cảnh tượng trướcmắt mà trừng thật lớn.Thi thể đã hoàn toàn không thấy, ở trước mắthắn bấy giờ chính là một gò đất siêu lớn, caoba, bốn thước, rộng hơn năm trượng, trên đócòn có những bông hoa trắng nhỏ cong cong vẹovẹo, một khối đá cực kì to lớn đặt trước gò đất,mặt trên còn khắc mấy chữ rồng bay phượngmúa bằng sơn đỏ thật to theo kiểu chữ triện:những người không biết sống chết chi mộ.Nếu là chữ trong bụng Phương Khảm nhiều mộtchút, thấy những chữ này tuyệt đối sẽ dở khócdở cười, đáng tiếc hắn thuở nhỏ nghèo khổ, lạiphải lo việc sinh nhai, tự nhiên không biết nhiềuchữ lắm. Hắn nháy mắt nhìn một hồi mới miễncưỡng nhận ra một chữ cuối cùng trên đó cùngvới chữ trên những mộ bia khác có điểm giốngnhau. Trong lòng chấn động, nhất thời hiểuđược đây là nơi an nghỉ của những thôn nhânđã hóa thành tro cốt.Kìm lòng không được nâng chân lên bước vềphía trước từng bước một, đột nhiên phát hiệnmặt đất dưới chân có chút khác thường. Phươngkhảm cúi đầu nhìn liền sửng sốt. Bùn màu đentrên mặt đất có những vết đào bới rõ ràng,giống như là dấu vết một con rồng vừa đi qua.Trong không khí lưu lại mùi bùn đất mới, tâmPhương Khảm bối rối không thôi, ngũ vị giaotạp.Hắn thế nhưng lại làm việc này?Phương Khảm có thể tưởng tượng ra sau khi hắnngủ, Ngao Lan mang theo biểu tình chán ghétdùng cái đuôi tạo ra một cái hố to, sau đó đemthi thể thôn nhân bị đốt trọi từng người một đặtvào.Trong lòng không hiểu sao có chút hối hận.Con rồng này. . . . . .Kỳ thật cũng không xấu lắm.Kỳ thật tối hôm qua là hắn cứu phụ tử bọn họ.Thế mà y lại đánh hắn. . . . . .Có phải hơi quá đáng hay không?Phương Khảm ngồi ngây ngốc nửa ngày. Bất tribất giác, thái dương buổi trưa đã lên tới đỉnhđầu, bụng hắn đúng giờ liền bắt đầu càu nhàubiểu tình (chi chi; ta lại chém a) . Phương Khảmsờ sờ bụng, bên trong rỗng tuếch. Không biếtcon rồng kia đã ăn no chưa?Nghĩ đến sáng nay, trong lòng càng thấy áy náy,Phương Khảm yên lặng nghĩ lại chính mình cóphải đối với dâm long kia rất không tốt haykhông? Lúc trước hắn cũng là bởi vì bị người hạđộc. . . . . .Có nên tha thứ cho hắn không?Có thể tưởng tượng đến hắn với chính mình đãlàm. . . . . .những việc này, vẫn cảm thấy nuốtkhông trôi cục tức này. Hắn là một nam nhâncao lớn thô kệch, phía dưới cũng có cái đó, dựavào cái gì phải như nữ nhân cho dâm long kiahưởng dụng! Hắn có chỗ nào giống nữ nhân?Ngược lại. . . . . ngược lại thân thể dâm Long kiatế da nộn thịt (da thịt trắng, mềm) , phải nằm ởphía dưới mới đúng!Phương Khảm miên man suy nghĩ , trên gươngmặt xuất hiện một đoàn đỏ ửng. Trong đầu độtnhiên hiện lên bộ dáng Ngao Lan trần truồng,thân thể kiện mỹ không mang theo nửa điểmsẹo lồi, tứ chi thon dài. Da thịt bóng loáng mềmmại, phấn nộn như tơ kia. Hô hấp đêm quanóng cháy mà cuồng liệt, vũ động điên cuồngkhiến người mê say kia. Nếu đổi lại. . . . . .Một trận gió lạnh thổi qua khiến Phương Khảmthoát khỏi giấc mộng, giống như bị người ta pháthiện ra bí mật của mình vậy, hắn luống cuốngtay chân đứng lên, che dấu hạ thân đã bắt đầurục rịch, mặt đỏ như sắp xuất huyết đến nơi.Lắc lắc đầu, không dám nghĩ nữa. Phương Khảmnhanh chóng mại khai bộ tử đi trở về phòng ở.Mới vừa bước vào môn khảm liền thấy trong góccó một đoàn bạch bố, nhăn nhúm giống nhưdưa muối. Nhìn kỹ lại, cảm thấy càng nhìn càngquen mắt. . . . . .Phương Khảm rốt cục nhận ra đó là trù y NgaoLan mặc hôm qua.Nhìn thấy trù y giống như phế vật bị để qua mộtbên này, y nhíu nhíu đầu mày, không đồng ýbĩu môi, nén giận chửi bới sự xa xỉ của NgaoLan.Thật sự là lãng phí, quần áo tốt như vậy giặtsạch lại là có thể mặc lại a! Ngại thừa tiền sao!Hắn là có núi vàng hay là núi bạc vậy? Tuyệtkhông thể chấp nhận được!Phương Khảm tức giận trừng mắt nhìn quần áotrên mặt đất giống như đang nhìn xem có thểtrừng thủng nó vài lỗ không. Cuối cùng đành cúixuống cầm lên, không được tự nhiên bắt đầugiặt quần áo, ra sức chà xát.Chà xát nửa ngày,y phát hiện có một chỗ nhỏchà xát như thế nào cũng không sạch sẽ, vếtbẩn ngoan cố 'thủ vững trận địa', nhìn vị trí hẳnlà khoảng từ phần eo trở xuống không xa.Phương Khảm cầm lên, kinh ngạc nhìn hồi lâu,có chút buồn bực. Nhưng ngay sau đó, các loạibiểu tình ngượng ngùng nan kham xấu hổ nháymắt nổ mạnh trên mặt, khuôn mặt oanh mộttiếng biến thành màu đỏ như uống rượu. Đây làdo tối hôm qua lưu lại. . . . . .Dấu vết gian tình!Bão tố ở trong lòng quát khởi, y quả thực muốntìm một cái lỗ chui xuống trốn, tay run lên, lựccánh tay siêu cường ngay lập tức đem quần áoxé toạc ra tạo thành một miệng vết rách thật to.Không xong !Phương Khảm khẩn trương đem trù y cố gắngcứu chữa, thình lình dùng sức quá độ quần áorách ra thành hai nửa rõ ràng.. . . . . .Thái dương Phương Khảm hiện lên vài hàng hắctuyến.Cái này xong rồi, chữa lợn lành thành lợn què(Chi Chi: ta chém tiếp ) . . . . . . Y quan sát hồilâu dưới ánh mặt trời, rốt cục cho ra một kếtluận khiến người ta uể oải.Không biết có thể mua về một bộ giống như vậyhay không.Phương Khảm nâng má phiền não, vò đầu bứttóc.Tayrun rẩy sờ sờ trù y đắt tiền này, lại nhậnra cái loại này mềm mượt, là loại đắt nhất. Ycảm thán một tiếng, lá gan run run lên, bụng ẩnẩn đau.Xem chất vải này, đúng là không rẻ a. . . . . .Mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, lại nhìn trùy rách nát trên tay trái, quay đầu lại nhìn túitiền trên tay phải, bả vai nhất thời cảm thấythật nặng nề, Phương Khảm than thở một hồi,bất đắc dĩ lại hoàn bất đắc dĩ, cuối cùng rốt cụcchấp nhận. Tùy ý nuốt một miếng hồ dán buổisáng còn sót lại, thật cẩn thận mà đem tiễn túigiấu trong lòng ngực, Phương Khảm dọc theosơn đạo, hướng phía thành trấn đi đến.-----------
Chương 6 - Trung
Mặc dù đã qua buổi trưa, thái dương trên đỉnh
vẫn cay độc như trước. Bởi vì liên tục vài ngày
thiếu mưa, cây cối bên đường đều hiện ra bộ
dáng chết lặng, lá cây suy sụp tinh thần mà rũ
xuống. Mặt đất khô cằn không có lấy một chút
hơi nước, như mặt gương phản xạ uy quyền của
thái dương, nướng mặt người từng trận từng
trận nóng rực. Một trận gió khô khốc thổi qua,
bụi bậm lập tức ùn ùn kéo đến, mờ mịt mà che
khuất đường phía trước.
Phưong Khảm che mũi miệng lại, ho khan vài
tiếng miễn cưỡng không đem tro bụi hít vào. Bởi
vì tiểu long nên y luôn luôn ở trên núi nên chưa
từng trải qua nỗi buồn bị thiếu nứơc, không
nghĩ tới bên ngoài lại có thể khô hạn nghiêm
trọng đến tình trạng này.
Phưong Khảm đang miên man suy nghĩ , đúng
lúc bên tai vang lên từng trận rên rỉ suy yếu,
nghe lên như là một lão già. Âm thanh đứt
quãng mà áp lực, giống như đang gặp phải đau
khổ lớn lao. Trái tim Phưong Khảm thương xót
lên, lo lắng mà tìm kiếm chỗ âm thanh phát ra .
Rất nhanh ở dưới một thân cây, phát hiện một
lão nhân nữa nằm ở dưới cây. Chỉ thấy đối
phương mi râu bạc trắng, nếp nhăn trên mặt có
thể kẹp chết mấy con muỗi, thân thể gầy trơ cả
xương, bộ đồ vải màu xanh lam hơi rộng, giầy
dưới chân không nhiễm một hạt bụi, mà ngay
cả đế hài cũng là sạch. Lão cong vẹo mà nằm
trên cây, cuộn mình ôm lấy chân mình, miệng
không ngừng nói lầm bầm.
"Lão nhân gia ngài không có việc gì đi!"
Phưong Khảm một bước xông lên phía trước,
ngồi xổm người xuống xem xét tình huống lão
nhân . Lão nhân nhìn thấy có người lại đây,
tiếng hô to lớn hơn nữa, nét mặt già nua nhăn
thành cây hoa cúc héo khô.
"Ai nha, a nha chân của ta, thắt lưng của ta..."
Phưong Khảm nghe vậy, lo lắng mà chìa tay,
muốn nhìn một chút xương đùi lão nhân có phải
gãy hay không. Còn không có đụng tới, lão nhân
lại thét ra tiếng chói tai, bàn tay khô sáp tạo
dáng Hoa Lan Chỉ*, thẳng tắp đâm đến chóp
mũi Phưong Khảm.
_Hoa Lan Chỉ : ngón cái và ngón trỏ chập lại,
mấy ngón sau xoe ra... nhưng mấy vị công công
thời xưa.
"Ngươi đừng đụng vào ta!"
Phưong Khảm hoảng sợ, cánh tay cứng ngắc ở
giữa không trung không biết làm thế nào mới
tốt. Tròng mắt linh hoạt của lão nhân trên mặt
đất rất nhanh quét hắn một vòng, trong miệng
kêu càng vui mừng, càng không ngừng hô đau,
nhưng tuyệt đối không cho phép Phưong Khảm
chạm vào chỗ đau của lão.
Phưong Khảm đối với lão nhân cổ quái không có
biện pháp, chỉ phải đề nghị nói: "Lão nhân gia
nhà ngươi ở phương nào? Ta thay ngươi đi kêu
người nhà đến?"
Không nghĩ tới lão nhân hung hăng mà trừng
mắt liếc hắn một cái, bất mãn mà kêu la: "Người
trẻ tuổi, đây là núi hoang ngươi như thế nào
yên tâm để một lão nhân gia ta ở đây? Tại sao
ngươi không cõng ta một đoạn đường ? Ở trong
thành còn sợ ta không đáp tạ ơn ngươi sao!"
Phưong Khảm có chút dở khóc dở cười, nhưng
vẫn là đáp ứng . Mới vừa khom thắt lưng xuống,
lão nhân liền trượt lên một chút , động tác như
con cá chạch. Phưong Khảm kinh ngạc quay đầu
lại, lão nhân lại dùng cái mặt xấu xa đáp lại.
Lão không chút khách khí mà ra lệnh, vuốt bả
vai Phưong Khảm , trầm giọng kêu: "Đi mau!"
Đi chưa được mấy bước, lão nhân trên lưng lại
bắt đầu kêu la: "Người trẻ tuổi, ngươi đi lầm
đường!"
"Nhưng mà..." Thành trấn không phải ở bên
cạnh sao? Phưong Khảm buồn bực mà nghĩ .
Lão nhân nổi giận, mạnh mẽ gõ đầu Phưong
Khảm, phi thường bất mãn.
"Qụeo trái, hẳn là quẹo trái, quẹo phải là Hưng
Dương Thành, quẹo trái mới là Tấn Thành ta ở."
Tấn Thành? Chưa nghe nói qua...
Phưong Khảm càng thêm kinh ngạc . Y ở vùng
này sinh sống hai mươi mấy năm, chưa bao giờ
nghe nói qua vùng lận cận có nơi gọi là Tấn
Thành tồn tại. Hơn nữa con đường này y chưa
đi trên trăm lần cũng có mấy chục lần, cơ hồ là
nhắm mắt lại đã có thể nhận ra chung quanh ...
quẹo trái ? Đây là một con đường thẳng a...
Phưong Khảm trong lòng nói thầm , không lay
chuyển được lão nhân chỉ phải đi phía trái , đi
vài bước nhưng lại ngạc nhiên phát hiện, cư
nhiên thật sự có một cái đường nhỏ lẳng lặng
mà kéo dài đến địa phương không biết tên -
Con đường này là khi nào thì có? Như thế nào
chính mình vẫn chưa chú ý tới?
Đầu đều là nghi hoặc, Phưong Khảm khó hiểu
mà quơ quơ đầu, sau đó ở dưới sự thúc giục
của lão nhân hướng Tấn Thành xa lạ kia mà đi.
"Người trẻ tuổi, vào thành làm cái gì?"
Dọc theo đường đi lão nhân nhìn chung quanh,
bộ dáng thoạt nhìn thật là nhàm chán. Rốt cục
lão nhân kiềm chế không được, tìm chuyện cùng
Phưong Khảm hàn huyên.
"... Mua quần áo."
"Kia vừa lúc, lão gia nhà ta đang lúc mở cửa
hàng may, ngươi không ngại thì đi xem có cái gì
vừa ý! Coi như cho ngươi chút tiện nghi !"
Lão nhân nhẹ nhàng thở ra, nâng cằm vênh váo
tự đắc mà la hét, hoa lan chỉ đắc ý chỉ đông chỉ
tây. Phưong Khảm cười khổ, thầm nghĩ xem bộ
dáng sai sử ngừơi của lão nhân kia, còn tưởng
rằng là đại nhân vật cao cao tại thượng, không
nghĩ tới cũng là nhân công làm việc .
Thực vật hai bên đường dần dần nhiều hơn, cây
cối vùng này sức sống bừng bừng, căn bản
không giống bộ dáng gặp khô hạn, bọt nước
trong suốt, lá cây mềm mềm đón gió phấp phới.
Phương Khảm mở to hai mắt nhìn, đang suy
nghĩ bên này có phải có nguồn nước hay không,
bên tai đột nhiên truyền đến tiếng hô hưng
phấn của lão nhân.
"A, tới rồi!"
Phưong Khảm nghe vậy ngẩng đầu nhìn lại,
nhất thời trước mắt sáng ngời. Cửa thành uy
nghiêm to như vậy đứng vững ở trước mắt,
từng khối khối đá màu xám xây chỉnh tề mà
trên tường thành điêu khắc hoa văn may mắn
nhiều không đếm được, xung quanh thành rộng
lớn có thể cất chứa bốn chiếc xe ngựa. Cửa
thành ước chừng cao hai ba trượng rất nặng ,
phải ngửa cổ lên mới có thể thấy đồng đinh(1)
kim sắc trên cửa thành.
_đồng đinh : hai cái khoanh gõ cửa trên cửa hồi
xưa, thường màu vàng.
Phưong Khảm chưa từng gặp qua cảnh tượng
khí phái như vậy, còn tưởng rằng trên đời này
thành trì cũng giống như Hưng Dương Thành,
hiện tại xem ra là mình kiến thức nông cạn .
Đi qua đừơng thành , bước vào thổ địa bên
trong của thành, Phưong Khảm càng tò
mò ,người bên trong thành không nhiều lắm,
nhưng là mỗi người đều là một vẻ mặt ưu tú
thảnh thơi, tuyệt không giống cảnh cuộc sống
hối hả. Bọn họ lười biếng ngồi ở dưới bóng cây,
nói với nhau, thường thường dùng ánh mắt tò
mò đánh giá người xa lạ này.
Hai bên cửa hàng trưng bày thứ gì đó tinh khiết
hiếm thấy: nhân sâm so với tiểu hài tử cao hơn
nữa ngừơi, nắm tay to lớn, cây non kết quả
vàng ... Phưong Khảm không biết gọi nó là gì.
Phưong Khảm chỉ hận không lớn nhiều chút,
đầu không ngừng xoay tới xoay lui, giống như
lão nhà quê lần đầu vào thành , cái gì đều cảm
thấy mới mẻ.
Đi đến trứơc một gian cửa hàng may Thủy Ký,
lão nhân mệnh lệnh Phưong Khảm dừng lại, vị
chủ cửa nhà bên trong ra tiếp đón cũng có vẻ vô
công rỗi nghề.
"Ở đây chờ một chút, Trương quản sự đi ra!"
Chủ cửa hàng đứng lên giật mình một cái,
khuôn mặt tươi cười chảy nước miếng , tung
tăng tung tăng mà chạy đến bên cạnh lão nhân.
"Nha nha, là đại quản gia, lão gia gần đây
khỏe?"
"Tốt lắm." Lão nhân mở lỗ mũi nói lầm bầm vài
tiếng: "Trương quản sự, ngươi dẫn ngừơi thanh
niên này đi xem, nhìn trúng cái gì thì tính rẻ
một chút cho y."
Chưởng quầy mà nga một tiếng thật dài , ngầm
hiểu. Xoay người, híp mắt cao thấp đánh giá
Phưong Khảm một phen. Tầm mắt này làm cả
người Phưong Khảm không được tự nhiên. Cũng
may, chủ cửa hàng rất nhanh thu hồi ánh mắt,
không chút để ý mà hỏi: "Hảo, ngươi là muốn
quần áo hay là..."
Phưong Khảm nhanh đánh gãy lời của hắn, ngay
cả chính y cũng hiểu được ngoài ý muốn. Y
nghẹn đỏ mặt, ngón tay run rẩy chỉ cái áo khoác
trắng tuyết vừa vào cửa đã đập vào tầm mắt.
"Ách, ta muốn cái này..."
"Úc, người trẻ tuổi ngươi cũng thật tinh mắt,
quần áo này chỉ dùng tơ lụa thượng đẳng bên
Giang Tô làm." Trương chưởng quỹ ân cần mà
khen tặng , híp mắt lại vẻ mặt đầy hoài nghi.
Phưong Khảm có chút ngượng ngùng, khuôn
mặt hơi hơi nóng lên, xiết chặt túi tiền trước
ngực .
"Phải... Phải bao nhiêu tiền..."
"Đại quản gia đã mở miệng, ta liền thu tiền,
không mắc, ba mươi lượng bạc."
"Tam... Tam..." Phưong Khảm hút sâu một hơi
khí lạnh vào tới phổi, ngay cả nói cũng nói không
xong.
Mắt lão nhân liếc liếc bộ dáng Phưong Khảm,
cười lạnh một tiếng. Lão dùng giọng điệu ban
ân, chậm rãi mà mở miệng: "Người trẻ tuổi, nếu
tiền không đủ , ta cho ngươi mượn."
"Không được, không được."
Phưong Khảm liên tục cự tuyệt, trong lòng có
chút không tiếp nhận.
Lão nhân trừng mắt, trong ngực kịch liệt phập
phồng cao thấp, trở tay đập cái bàn liền tạo ra
tiếng vang chấn động
"Ngươi cho là mượn không sao, ngươi phải cùng
ta quay về làm nhiệm vụ, chỉ làm bảy ngày, ta
xem ngươi là một nam nhân ngay thẳng không
tồi mới cho ngươi cơ hội này!"
Phưong Khảm ngạc nhiên, làm công bảy ngày
liền có ba mươi lạng, trên đời này nào có
chuyện tốt như vậy? Chính là lão nhân kỳ quái
kia , sợ là rất khó ở chung. Hơn nữa... lúc vô ý
trong đầu liền hiện ra khuôn mặt Ngao Lan.
Lỗ tai Phưong Khảm có chút hồng, đang định cự
tuyệt, nhưng là nghĩ đến tiểu long lên trời sẽ
được chăm sóc kỹ lương, mà Ngao Lan... Hiện ở
nhà chỉ còn lại có hắn ... Nghĩ nghĩ liền thở dài,
Phương Khảm phiền não mà kéo kéo tóc, cảm
thấy được hiện tại có chuyện làm cũng tốt, ít
nhất sẽ không bởi vì không có việc gì mà suy
nghĩ miên man.
"... Tốt, vậy phiền toái ngài ."
Nghe vậy, lão nhân miệng liền cười , như giải
quyết được cái vấn đề khó giải, hoa lan chỉ lại
đắc ý loay hoay.
"Hảo, hảo, tiểu tử, ngươi đi theo ta!"
Lão nhân từ chỗ chưởng quầy tiếp nhận bao áo
khoác lụa trắng, trở mình nhét vào trong lòng
Phưong Khảm . Không đợi Phưong Khảm cự
tuyệt, liền sửa lại phần lưng của Phương Khảm
cho thẳng, lão đi phía trước thét to lệnh hướng
phủ đi đến.
Phưong Khảm bất đắc dĩ, chỉ phải theo lão nhân
cổ quái lại kiêu ngạo này, đi vào một tòa đình
viện thật sâu trong căn nhà lúc trước, từ cửa
bên đi vào.
Chương 6 -Hạ
Wow, thật lớn a...
Phương Khảm cảm thán , y thật sự không
thích loại phòng lớn đến không ra gì này.
Tầng tầng hành lang thay phiên nhau cơ hồ
làm cho người ta đầu óc choáng váng, nếu
không phải có lão nhân ở bên cạnh nhắc nhở,
Phương Khảm hoài nghi mình sẽ bị lạc tại cái
nơi giống như mê cung vĩnh viễn cũng đi
không hết này.
Vòng vòng nửa ngày, đi đến chân nhuyễn,
bọn họ mới tới nơi đã định - một tòa đình
viện cơ hồ trụi lủi.
Thực vật sinh trưởng hai bên hành lang cùng
bên ngoài rất khác biệt, đình viện tọa ở một
khoảng không trống rỗng, đất màu mỡ hắc sắc
phơi bày ra bên ngoài, đừng nói một gốc cây
cỏ, ngay cả tảng đá cũng quá nhiều .
Giữa đình trồng một góc cây rất kỳ dị , thực
vật kia ước chừng cao bằng một người, không
cỏ không hoa không cây, lá cây vừa giống bụi
gai lại vừa giống hoa thủy tiên, dưới ánh mặt
trời chiếu rọi xuống còn có thể phóng ra
nhiều màu sắc, có chút mộng ảo, Phương
Khảm cũng không gặp qua. Thực vật dưới
chân dầy đặc hơn mười kênh sông, cuồn cuộn
không ngừng mà vận chuyển, trong suốt đến
độ có thể thấy cả đáy cam tuyền, tre nước
mọc từng lớp như sóng chen chúc nhau về
phía trước, toàn bộ một giọt không dư thừa
mà làm cho thực vật kia hút đi.
Không biết tại sao, Phương Khảm thoáng có
chút không thoải mái, không biết là quá mệt
nhọc hay chịu không nổi mùi thơm lạ lùng
phiêu dật cả vườn. Y không được tự nhiên mà
xoay cổ, đột nhiên phát hiện đứng phía trước
thực vật còn có một nam tử tuổi trẻ.
Nam tử kia chậm rãi quay mặt, hô hấp
Phương Khảm bỗng nhiên đình chỉ.
Y chưa từng thấy qua người như vậy, tinh
khiết đến cơ hồ trong suốt, tóc trên vai tùy ý
lưu động phản chiếu sáng rọi, da thịt vô cùng
mịn màng so với Ngao Lan còn muốn trắng
hơn một tầng, hốc mắt nhỏ dài chính giữa
còn vẻ thêm hai giọt nước, giống như vừa
động sẽ thành chất lỏng trong suốt.
Lão nhân vừa thấy được người nọ, lập tức từ
trên lưng Phương Khảm nhảy xuống dưới,
cung kính mà quỳ hai gối xuống đất. Phương
Khảm lúc này mới lấy lại tinh thần, do dự một
chút, chậm rãi cũng quì một gối theo.
Đôi môi đỏ mọng của người nọ hé mở, thanh
âm trong sáng tựa như bọt nước thủy
tinh ,nhẹ nhàng mà mạnh mẽ.
"Thanh Phong, chính là hắn sao?"
"Đúng vậy , quân thượng." Lão nhân bĩu môi,
nữa không tình nguyện nửa khinh thường mà
liếc Phương Khảm một cái, gật gật đầu.
"Úc?" Người nọ nhẹ nhàng mà phát ra nghi
vấn, quay đầu nhìn về phía Phương Khảm.
Phương Khảm vội vàng cúi đầu, không dám
nhìn thẳng ánh mắt câu hồn kia. Không hiểu
sao đầu gối bỗng run rẩy, y có thể cảm giác
rõ ràng tầm mắt đối phương đang tuần tra
qua lại trên người. Dưới áp lực vô hình , mồ
hôi lạnh sau lưng chậm rãi tẩm ướt quần áo.
"Ân."
Một thân tuyết trắng xanh lục lại đây, không
nhẹ không nặng mà khoát lên trên cổ tay
Phương Khảm,dùng sức liền đơn giản đem y
kéo lên. Phương Khảm trong lòng "A" một
tiếng sợ hãi, cả người khẩn trương, cứng ngắc
mà theo cánh tay kia đi vào dưới gốc cây thực
vật kỳ quái .
"Thấy rồi chứ ? Chưa thấy qua đi. Hắn xinh
đẹp chứ ? Rất được đi. Thích không? Nhất
định thực thích đi."
Liên tiếp tự hỏi tự đáp làm Phương Khảm có
chút choáng váng, chỉ phải phát ra âm tiết
ngô ngô a a có lệ .
Người nọ lại nở nụ cười, cười đến giống như
một đóa mẫu đơn nở rộ.
"Có muốn sờ không ?" Người nọ hấp dẫn nói,
ngữ khí là kiên định không cho cãi lời.
Phương Khảm muốn cự tuyệt, thực vật hiếm
lạ như vậy chẳng sợ đụng một chút cũng là
không tôn trọng.
Người nọ lại không để ý tới mặt Phương Khảm
lộ vẻ khó khăn, bắt buộc mà cầm lấy tay y
hướng thực vật sờ soạng.
Không nghĩ tới người như thần tiên này, cư
nhiên cũng có khí lực lớn như vậy. Cổ tay
Phương Khảm bị nắm truyền đến đau đớn
khó nhịn, giống như bị một kìm sắt cầm cơ hồ
muốn đứt ra.
"Ngươi xem, đây là lá cây, đây là thân cây..."
Cái trán Phương Khảm đã muốn chảy ra mồ
hôi lạnh, người nọ hoàn toàn không để ý,
hưng trí bừng bừng mà dẫn tay y, vuốt ve
mỗi một chỗ của thực vật.
"Còn có đây là quả cây..." Người nọ cười dài
mà từ vài phiến lá tìm đến một quả màu đỏ
thắm, thật cẩn thận mà đối đãi như đang cầm
một vật báu vô giá.
"Ăn nó." Trái cây nâng tới trước mặt Phương
Khảm, người nọ ra mệnh lệnh lạnh lùng,
thanh âm so với mùa đông lạnh còn lạnh hơn
ba phần.
Phương Khảm càng ngày càng cảm thấy kỳ
quái, người này không chỉ có bắt buộc người
khác sờ gốc cây hiếm thấy kia, còn kêu người
khác ăn thứ kỳ quái đó. Mày y không khỏi
nhíu lại, nhìn khuôn mặt khuynh quốc
khuynh thành trước mắt, tự nhiên lại cảm
thấy chán ghét.
"Không, ta không..."
Phương Khảm vừa mới mở miệng cự tuyệt,
trái cây đỏ thắm kia cư nhiên như là có sinh
mệnh, lăn lộn bay lên trời, lấy tốc độ sét đánh
không kịp bưng tai xâm nhập miệng Phương
Khảm, xoát một tiếng chảy xuống thực quản.
Phương Khảm nhất thời sợ tới mức sắc mặt
trắng bệch, liều mạng ho khan hy vọng có thể
nhổ ra nó, kết quả chính là vô ích. Một cỗ
nhiệt khí trong cơ thể chầm chậm dâng lên,
thân thể của y như bị bỏng từng góc, đầu dần
dần hỗn độn , bên tai tràn ngập loại thanh âm
gì cũng nghe không rõ, mí mắt cao thấp chớp
mấy cái, cảnh tượng chung quanh chậm rãi
thành hai, bốn... Vô số, Một tiếng trống vang
lên, đầu Phương Khảm rạp xuống mà ngã trên
mặt đất.
Người nọ nhìn bộ dáng chật vật Phương Khảm
chỉ là cười, trong lòng như đã có dự tính
trước mà hơi hơi cười.
"Thủy Nguyệt quân..." Thanh Phong chờ rất
lâu , nhịn không được mở miệng.
Thủy Nguyệt quân từ xoang mũi phát ra âm
thanh hừ, dùng ánh mắt ý bảo Thanh Phong
lui ra. Thanh Phong nhếch hé miệng, căm
giận bất bình mà đáp lễ, xoay người một cái
biến mất ở đình viện.
Thủy Nguyệt quân nhẹ nhàng như gió mà
cười, thân mình cúi xuống, một đôi tay ngọc
tao nhã mà giải khai đai lưng Phương Khảm.
Lộ ra thân hình ngăm đen nhưng khỏe mạnh.
Tay ở trên mặt nhỏ và dài chậm rãi tới lui
tuần tra, như là đang đánh giá cái gì đó. Bàn
tay dưới cơ thể mỗi một tấc đều tràn ngập
gắng sức lượng, da thịt mềm dẻo mà sáng
bóng. Trong ngực y cùng trong đùi còn dày
đặc những điểm đỏ, những chứng cứ xác thực
cho màn triền miên đến kiệt sức.
Thủy Nguyệt quân mắt nhìn Phương Khảm té
trên mặt đất, khóe miệng nhếch lên, trên mặt
cười đến càng vui sướng . Hắn híp mắt cười,
từ trong lòng ngực khéo léo lấy ra bình sứ
men xanh đổ ra dịch thuốc màu xanh biếc
dạng sềnh sệch trong đó, dịch thuốc sềnh
sệch ở lòng bàn hắn tay chuyễn động , bỗng
nhiên hương thuốc tỏa cả vườn. Hắn vừa lòng
mà hít sâu một hơi hương thơm, tay chầm
chạp chứa đầy dịch thuốc, nhưng đủ để sáp
nhập sau huyệt Phương Khảm .
TBD : ko phải lại bị r*pe chứ = =//, sao số em
rệp thế này.
"Uy, uy! Người trẻ tuổi mau tỉnh lại!"
Dưới một trận lay động thô lỗ, ánh mắt
Phương Khảm khẽ hở miễn cưỡng tránh ra
một cái, đầu mờ mịt, như đã từng bị mấy chục
chiếc xe ngựa đè ép .
"Lão... Người ta..."
Phương Khảm mất một chút thời gian mới
nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, nhận ra trước
mắt là lão nhân đáng giận.
"Lão, lão, lão ngươi mới lão mà! Ngươi còn
phải ngủ tới khi nào?"
Lão nhân lanh lảnh mà kêu la, như mặt cái
chiêng đồng đánh vào làm lỗ tai Phương
Khảm chấn động kêu lên ong ong.
"Ta, ta đây .. Làm sao vậy?"
Đầu Phương Khảm choáng váng thế nào cũng
không nhớ nổi từng chuyện đã xảy ra, y chỉ
nhớ rõ hắn đi theo lão nhân tới chỗ Tấn
Thành kỳ quái này, vào phủ... Sau đó... Sau đó
thế nào nhỉ? Sau đó chuyện gì xảy ra?
Trí nhớ chẳng biết tại sao trống rỗng, làm cho
Phương Khảm cảm thấy đặc biệt lo âu.
"Vừa mới vào phủ, ngươi liền ngã xuống. Tiểu
tử ngươi thật sự là hù chết người ta, bị cảm
nắng cũng không nói một tiếng!"
Lão nhân nén giận mà nói nhỏ̀, Phương
Khảm nghe vậy ngượng ngùng gãi đầu cười
cười, nguyên nhân chính mình bị cảm nắng
bị ngất đi a...
Phương Khảm không nghi ngờ lão, chỉ cảm
thấy chính mình mơ mơ màng màng giống
như ở giữa một cái mộng, như thế nào cũng
nhớ không nổi nội dung. Phỏng chừng cũng
không phải mộng đẹp.
Phương Khảm hoạt động một chút tứ chi, khi
tỉnh lại toàn thân bủn rủn, đặc biệt đầu đau
như bị búa bổ ( ta chém >.< ) , rất là không
thoải mái.
"Mấy ngày nay ngươi phải nhớ kỹ đến miếng
đất này xới đất, thứ này. Biết không!"
Lão nhân lớn tiếng thét to có vẻ phi thường
khó chịu.
Đầu đau đến lợi hại hơn , Phương Khảm cười
khổ, liên tục gật đầu, cổ chuyển động quan
sát đến vị trí nơi ở hiện tại.
Đình viện rộng lớn, trừ bỏ một mảnh đất đen,
cái gì cũng không có.
"Nơi này là không phải có một gốc cây thực
vật kỳ quái sao? ..." Phương Khảm không rõ
vì sao chính mình phải nói như vậy, trong
đầu trống rỗng như quên mất cái gì.
"Nơi này chưa từng có vật nọ!" Lão nhân
mạnh gầm gừ, dậm chân, chỉ vào cái mũi
Phương Khảm , "Ngươi còn muốn lười biếng!
Phấn chấn lên cho ta!" (ta cũng chém >.<)
"Vâng, đúng, đúng!"
Phương Khảm dở khóc dở cười, không thể
không đem ý tưởng kỳ quái vừa rồi ném ra
sau đầu.
Giống như biết trong đầu Phương Khảm còn
sót lại ý niệm, lão nhân liếc ngang y một cái,
không kiên nhẫn mà mặt nhăn, ra vẻ rộng
lượng mà nói: "Quên đi, hôm nay nhìn ngươi
trúng nắng, không thoải mái, trở về nghỉ ngơi
một ngày đi, ngày mốt lại đến làm việc!"
Thái độ lão nhân hạ xuống mềm mại ngoài dự
đoán của mọi người , Phương Khảm vừa
mừng vừa sợ, đương nhiên sẽ không cự tuyệt,
mang theo quần áo mới mua, kéo thân mình
mỏi mệt, vui tươi hớn hở mà ra phủ.
Chiều về, mặt trời chiều ngã về tây, ánh sáng
màu đỏ nhạt giống khăn đỏ của tân nương,
ngượng ngùng mà ở mỗi một chỗ. Phương
Khảm một mực đi về phía trước cũng không
có chú ý, Tấn Thành phía sau giữa mặt trời
chiều chầm chậm mà... Tan rã.
Chương 7 - Thượng
Trở lại Thảo Sơn, nhìn đến triền núi quen thuộc,
nụ cười ở trên mặt Phương Khảm không khỏi
dao động, nhưng rất nhanh lại tiêu tán không
thấy. Nôn nóng như vậy làm cái gì đây? Trong
nhà đã không có người chờ đợi...
Cảm giác tịch mịch nồng đậm lập tức làm trái
tim ép tới đau đớn. Trong nháy mắt, Phương
Khảm hy vọng có thể xuất hiện một người, vô
luận là ai cũng là tốt, như vậy ít nhất sẽ không
tịch mịch. Phương Khảm trầm trọng mà thở ra
một hơi, cúi thấp đầu mà chầm chập bò
lêntriền núi.
"Uy, thôn phu ngươi, đã chạy đi đâu!"
Rống giận ong ong thình lình xảy ra mà hướng
tới đầu Phương Khảm, y cơ hồ tưởng chính
mình nghe nhầm, ngẩng đầu ngốc lăng mà nhìn
thân ảnh cao lớn bỗng nhiên bao phủ ở phía
trước.
Ngao Lan hai tay giao nhau ở trước ngực, chân
một tả một hữu, vênh váo hung hăng mở ra
hình chữ bát (八) , tức giận mà trừng Phương
Khảm. Gió nhẹ lướt nhẹ qua trường bào hắn, cả
người có vẻ phiêu phiêu dục tiên, giống như ông
trời phái tới sứ giả cứu người.
Hắn đã trở lại, không có bỏ lại mình.
Trong lòng có cái gì chậm rãi hòa tan , một cỗ
nhiệt khí hiện lên khóe mắt Phương Khảm,
miệng không hiểu sao mà muốn cười, y mất
thật lớn khí lực mới khống chế được biểu tình ở
trên mặt, làm cho mình không quá mức chật
vật.
Y không biết nên dùng biểu tình nào đối mặt
Ngao Lan, chỉ phải theo ngữ khí Ngao Lan , mặt
không chút thay đổi mà quay đầu lại rống lên:
"Mắc mớ gì tới ngươi!"
Đầu Ngao Lan rụt lại, tựa hồ có điểm sợ hãi. Há
mồm muốn nói gì đó, xem xét sắc mặt Phương
Khảm, lại nuốt trở vào. Ánh mắt của hắn linh
hoạt mà chuyển động mọi nơi, ngắm trái ngắm
phải xem xét, giống như muốn tìm dấu vết để
lại trên người Phương Khảm. Nhìn hồi lâu, Ngao
Lan tựa hồ yên lòng, đang lúc lơ đãng lướt
nhanh trông thấy một góc quần áo lộ ra nhãn
tình sáng lên, vọt đi lên, một tay lấy quần áo
kéo đi ra.
"Như thế nào có quần áo?" Ngao Lan có chút
mất hứng, quan sát mọi nơi cái áo khoác lụa
trắng này. Mặt Phương Khảm bắt đầu nóng lên,
nghĩ muốn cướp về, Ngao Lan lại ỷ vào ưu thế
thân hình, lắc mình trốn đến nơi mà Phương
Khảm bắt không được .
Hắn chọn mi nhìn, nghĩ nghĩ, ở trên người khoa
tay múa chân , nhất thời tỉnh ngộ: "Aha, ta đã
biết." Hoàn toàn nhỏ cùng chính mình tương
xứng, còn giải thích gì ? Nhất định là cái người
kia mua riêng cho mình .
Biết quần áo là cho mình , Ngao Lan vừa cao
hứng vừa đắc ý dào dạt, xem đi, cái người kia
ngoài miệng cố chấp , không phải cũng bị phong
thái của hắn gục ngã!
Hắn đắc ý vểnh cằm, giơ cao một đôi tay, tao
nhã mà đem bộ đồ mới mặc ở trên người,
miệng còn không quên đả kích Phương Khảm
một chút: "Uy, ánh mắt của ngươi còn miễn
cưỡng không có trở ngại, bất quá chất liệu có
kém một chút."
"Hừ!"
Phương Khảm nghe vậy nhất thời cảm thấy
được Ngao Lan không biết phân biệt, vừa hứng
khởi vừa tức giận, thấy bộ dáng cao hứng phấn
chấn của đối phương lại cảm thấy thẹn thùng,
vừa giận lời Ngao Lan nói, trải qua giãy giụa
ngược lại không biết làm sao đứng lên.
Để che dấu bối rối trong lòng, Phương Khảm
phun một hơi tới thật mạnh , dáng vẻ rất phẫn
nộ, bên tai lại nóng lên, gương mặt đỏ ửng
không chịu thua kém mà kéo đến cổ.
Bản thân càng xem bộ đồ mới càng thấy đẹp,
Ngao Lan càng ngày càng hưng phấn, thình lình
một tay bế lấy Phương Khảm .
"Ngươi làm gì? ! Buông!"
"Uy..."
"Ta không gọi uy!"
"Vậy được rồi, ... Ân Phương..." Y gọi Phương gì?
Hắn đột nhiên cảm thấy mình nên hảo hảo mà
nhớ tên lão bà một chút.
Ngao Lan nghĩ thông suốt , bọn họ có đứa nhỏ,
trong lúc liên hệ đó sớm tồn tại không thể chặt
đứt, vô luận báu vật long tộc kia có hay không,
chuyện này thực cũng vô pháp gạt bỏ. Bọn họ
có thể ở bên nhau cả đời. Tuy rằng chỉ có thể
bính Phương Khảm, khiến hắn vốn nổi danh đào
hoa rất khó chịu, nhưng ít ra trước khi nghiên
cứu được giải dược chỉ có thể nhẫn nại, duy
nhất đáng ăn mừng chính là tư vị mất hồn bên
trong cúc hoa của lão bà không người có thể so
sánh, cái đó rất nhanh mềm mại, thuộc loại trời
sinh vì hắn mà bày bố.
"Khảm!" Thời gian dài qua đi, không nghĩ tới xú
tiểu tử cư nhiên còn không có nhớ kỹ tên của
mình, Phương Khảm lòng rất giận, ánh mắt cũng
cơ hồ phun ra lửa .
"Ngươi như thế nào cả ngày bộ dáng đều là tức
giận?" Ngao Lan tuyệt không cảm thấy được đây
là vấn đề nghiêm trọng, nhíu mi nhìn mặt
Phương Khảm tức giận, ở trên mặt hôn một
chút, lưu lại dấu màu phấn hồng, đổi lấy
Phương Khảm trợn mắt nhìn, Ngao Lan này
đáng hận lại lưu trên mặt y ấn ký vĩnh viễn
không phai mờ.
Mặt người tức giận làm làn da ngăm đen lộ ra
màu hồng rực rỡ, hai mắt hiếp lại làm cho
người ta có dục vọng chinh phục, nhếch môi lên
nhưng lại có một ý khác, tất cả hết thảy đều
dâng vào trong mắt Ngao Lan, hết thảy biến
thành khiêu khích tình dục, nửa người dưới
căng thẳng đến đau.
Tâm tình y tức giận, hắn lại mỉm cười ? ( chém
>.< )
Ngao Lan ngơ ngác mà nhìn, tâm thần rung
động, kìm lòng không được mở miệng: "Uy, đối
với ta cười cười được chứ?"
Một câu thình lình, khiến cho Phương Khảm
ngây người. Y nửa ngày mới nghẹn ra những lời
này: "Ngươi... Ngươi bệnh thần kinh..."
Ngao Lan bỗng nhiên thanh tỉnh, bưng kín
miệng mình, cau mày chấp nhận Phương Khảm
lên án .
"Thiết, ta đây là thần kinh cái gì."
Hắn quay đầu, cam chịu mà phỉ nhổ chính mình
một tiếng. Lập tức chặn ngang ôm lấy Phương
Khảm hướng phòng trong chạy đi, mục tiêu
giường lớn.
Con long dâm loạn này muốn phát tiết thú tính
của hắn ? !
Phương Khảm sợ hãi, lập tức quyền đấm cước
đá, kích động cái chiêu thức gì đều sử dụng.
"Không cần, buông!"
"Không tha là không tha - "
Ngao Lan chơi xấu giọng điệu lôi kéo, cao hứng
mà trả lời. Hai tay một chút cũng không nhàn
rỗi, vũ động như cái bóng, quần áo bay tán
loạn, hết thảy rớt dưới giường, một hồi liền cùng
Phương Khảm thẳng thắn đối mặt.
Phương Khảm bị buộc nóng nảy, gắt gao chống
đỡ tay Ngao Lan , một quyền hướng mặt Ngao
Lan đánh tới. Vốn tưởng rằng dựa vào lực đạo
một quyền này của y đủ để cho răng Ngao Lan
rơi đầy đất. Ngao Lan bị dọa nhảy dựng, còn
tưởng rằng cái mũi cao của mình sẽ nhận đủ,
không nghĩ tới lực đánh cư nhiên nhẹ nhàng
ngay cả một con muỗi cũng không giết chết. Hai
người đều sửng sốt, Phương Khảm khó hiểu mà
nhìn nắm tay mình, bề ngoài nó giống như
trước đây, chính là có cái gì đem sức lực toàn
thân mình hút qua đi.
Ngao Lan cũng không giải thích được, nhưng y
cảm thấy được so chuyện với biết vì cái gì sức
lực Phương Khảm trở nên quái lạ tay trói gà còn
không chặt thì chuyện trước mắt quan trọng
hơn. Tay hắn đi hai đường, một đường đi vào
đậu đỏ trước ngực Phương Khảm, một đường thì
lén lút đi xuống, hành động bất ngờ ngay thời
điểm quan trọng.
"Ngươi!"
Kinh hách thình lình xảy ra, làm cho Phương
Khảm hét lớn một tiếng, rốt cuộc quay đầu tự
hỏi khí lực y chạy tới chỗ nào, mặt không biết là
tức giận hay là xấu hổ mà đỏ toàn bộ . Bình
thường một mình không ai đụng chạm đột nhiên
đầu ngón tay tác quái tiến vào người, thử hỏi
còn ai có thể bình tĩnh?
Ngao Lan hoàn toàn không có bị chút phô
trương thanh thế ấy mà sợ, bày ra khuôn mặt
tươi cười dâm đãng làm cho Phương Khảm cảm
thấy được hảo đáng hận.
"Kêu đi, kêu lớn lên, ta thích nghe nhất ."
Ngón tay hung hăng mà di chuyển, ma sát làm
cho cơ thể Phương Khảm hưng phấn , thân
mình Phương Khảm nhất thời bắn lên, tựa như
cá nằm trên thớt giãy dụa.
"Buông... Ân a..."
Phương Khảm ra sức chống cự lại khoái cảm
xâm lấn, bắp đùi thon dài tự nhiên muốn kép
lại. Thân mình Ngao Lan vội vàng chen vào, tay
trái càng không ngừng xoa, nặn đậu đỏ người
phía dưới , đến khi chúng nó lột xác thành một
đóa hoa anh đào nở rộ. Hắn sử dụng tất cả kỹ
năng, khơi mào nhiệt tình Phương Khảm, ánh
mắt quan sát biểu tình Phương Khảm, đầu lưỡi
linh hoạt không buông tha mỗi một tấc da thịt,
thậm chí còn chọn liếm liếm"tiểu đệ đệ" đứng
thẳng lên ,đến khi đem "tiểu đệ đệ" đùa giỡn
liên tục phun ra nước miếng màu trắng.
XCH:nguyên bản của nó là :tiểu gậy gộc o.0Ta kô
hỷu nên chém.Mọi người bỏ qua cho ta.
TBD : tiểu côn tử, e.. thèm ai đọc truyện chị
Dương sẽ quen thuộc từ côn này.
Ngón tay phải lặng lẽ thêm một cái, thông suốt
mà hoạt động ở dũng đạo cực nóng, tay còn lại
ở các điểm mẫn cảm đốt lửa. Ngón tay cọ xát
một chút, cúc huyệt liền run rẩy khép mở gắt
gao cắn một cái, tựa như mời vật lớn hơn nữa
đưa vào. Nhận thấy được bên trong càng ngày
càng nóng, cũng càng ngày càng ướt, Ngao Lan
có chút kiềm chế không được .
Dưới sự công kích liên tục , Phương Khảm chỉ có
thể thở, chỉ lưu lại một chút thanh minh.
Dâm long này...
Y hẳn là chán ghét hắn , y phải hung hăng mà
cự tuyệt hắn , mà không phải giống như bây giờ
nằm ở hắn dưới thở dốc. Đến tột cùng có chỗ
nào không đúng ?
Không nghĩ một người...
Trước khi trong lòng thỏa hiệp , thân thể liền
tham luyến ấm áp này sao?
Long đáng ghét.
"Thả... Không cần, ta ngày mai... Ngày mai còn
muốn đến hộ lớn làm công ngắn hạn."
Mắt của y vì khoái cảm mà ướt át, toàn thân
xuân tình phơi phới, mông bị xâm phạm mà
nâng lên, hai chân còn ngược lại nguyện ý mà
quấn chặt phần eo tráng kiện của Ngao Lan,
dưới tình huống như vậy , miệng nói ra lời nói
tự nhiên hoàn toàn không có sức thuyết phục.
Nhẫn nại Ngao Lan đã muốn tới giới hạn, hung
khí ở huyệt khẩu chậm rãi chần chừ.
Trái tim Phương Khảm nhất thời nghẹn ở cổ
họng, vừa sợ hãi vừa chờ mong, toàn bộ cơ thể
buộc chặt chuẩn bị nghênh đón đau đớn sắp
đến .
Hai người hít sâu một hơi, Ngao Lan đột nhiên
cúi đầu, hôn môi Phương Khảm. Phương Khảm
mở to hai mắt nhìn, cảm thấy được có chút khó
có thể tin, ngơ ngác mà hé miệng mặc cho Ngao
Lan ở trong đó cuồn cuộn nổi lên sóng to gió
lớn.
"Khảm... Nhắm mắt."
Thanh âm Ngao Lan tràn ngập từ tính, ở bên tai
vang lên . Hô hấp nóng rực phun tới trên mặt,
Phương Khảm nhất thời hóa thành một bãi tình
dục nồng đậm, khó được nhu thuận mà nhắm
hai mắt lại. Cảm giác tê dại không ngừng cuồn
cuộn mà theo khoang miệng truyền đến, cảm
giác ngọt ngào ngay cả linh hồn cũng bởi vậy mà
khoái hoạt.
Trụ thể phía sau nóng rực lập tức xông vào, độ
ấm nóng bỏng cơ hồ muốn hòa tan. Phương
Khảm ưm một tiếng, cảm giác dưới thân như
thiêu đốt khiến cho y muốn chạy trốn . Ngao
Lan lại không cho phép y lùi bước, chặt chẽ mà
nhanh thủ sẵn phần eo, đưa chân y lên cao,
gầm nhẹ một tiếng, lấy tốc độ trước nay chưa
từng có, cuồng dã mà trừu sáp .
Khoái cảm mãnh liệt làm cho Phương Khảm cơ
hồ chống đỡ không nổi, không chịu được là trầm
luân trong từng cơn sóng cao thấp của bể dục. Y
khóc cầu tha, vươn tay kéo đầu kẻ xâm lược
xuống, hung ác mà cắn môi hắn, tìm kiếm an ủi.
Hai người liều chết dây dưa thẳng đến bình
minh. Tình hình chấm dứt, Ngao Lan càng phát
ra thần thái sáng láng của thần tiên , nhìn nhìn
Phương Khảm sắp chết ngất đi, hắn rốt cục
buông tha cho tính toán tái chiến một hồi,
không cam lòng mà theo trong cơ thể Phương
Khảm lui đi ra.
Trải qua một đêm làm dịu, huyệt khẩu hơi sưng
đỏ, một chút thứ gì đó từ trong cơ thể Phương
Khảm trào ra.
Ngao Lan vừa lòng mà gật gật đầu, ảo tưởng
tinh dịch bắn vào biến thành bộ dáng long cục
cưng. Không biết lần này có thể hay không lại
nhiều cục cưng? Bất quá có cục cưng, chính
mình phải cấm dục , Ngao Lan lắc đầu, không
suy nghĩ vấn đề này thêm nữa.
Phương Khảm bị gây sức ép ngay cả khí lực
khép lại chân cũng không có, bị ánh mắt tục tĩu
của Ngao Lan không khỏi nhìn chằm chằm hạ
thân mình, chỉ phải nói lầm bầm hai tiếng tỏ vẻ
kháng nghị.
Ngao Lan nhịn không được lại sờ soạng hai cái,
Phương Khảm bị làm cho kinh hoàng , tụ tập lực
lượng toàn thân quăng cho hắn một ánh mắt
hình đao. Ngao Lan mới phẫn nộ buông tay,
hướng mông bóp bóp, ngủ ở bên cạnh. Tay tự
nhiên khoát lên phần eo Phương Khảm, vuốt ve
qua lại như có như không.
Thắt lưng Phương Khảm bây giờ rất đau đớn,
gặp Ngao Lan không có tính toán tiến thêm một
bước, cũng tùy hắn đi. Ngay tại lúc y buồn ngủ ,
thình lình bên tai truyền đến một câu của Ngao
Lan : "Uy, ngày mai không cho phép đi."
Phương Khảm mơ mơ màng màng bị đánh thức,
đầu óc còn không có phản ánh ra Ngao Lan nói
cái gì, mờ mịt gật đầu, lập tức lại nghĩ tới đối
phương là nói chuyện làm công ngắn hạn, mạnh
mẽ lấy lại vài phần tinh thần, mở miệng biện
giải: "Ta đã đáp ứng người ta ."
"Từ chối."
"Không được!" Phương Khảm trừng mắt to tỏ vẻ
tuyệt không lay được quyết tâm của y . Y chết
cũng sẽ không nói ra, vì mùa áo khoác màu lụa
trắng chính mình không thể không lấy công trả
nợ
Ngao Lan hơi tức giận, người ngồi thẳng dậy ,
trực tiếp mà đứng lên giáo huấn :
"Uy, ngươi nếu sinh con cho ta, ta liền hảo hảo
ở nhà đối đãi, làm công ngắn hạn, truyền ra đi
mặt của ta đặt đâu đây!" Khiến cho hắn giống
như ngược đãi lão bà, biến thành hồng lão bà
phải ra ngoài làm việc duy trì cuộc sống. Khiến
trong lòng càng không thoải mái, Ngao Lan nháo
lên nói liên tục một hơi, nước miếng đều văng
lên hết khuôn mặt Phương Khảm thành những
chấm nhỏ.
Một lần lại một lần, vừa mới bắt đầu Phương
Khảm còn mặc kệ không đáp lại, nhiều lần hơn
y rốt cục không kiên nhẫn bắt đầu nổi giận.
Phương Khảm mắt trừng tròn tròn , ngữ khí
Ngao Lan cũng hừ một tiếng, gầm gừ nói: "Uy,
ngươi cũng không phải người gì của ta, hơn nữa
ta không phải nữ nhân, càng thêm không phải
lão bà ngươi, ngươi ít xen vào việc của người
khác! Nói cho ngươi biết, ta không thể không
đi!"
"Ngươi!" Ngao Lan tức giận đến giận sôi lên,
máu cổ trực tiếp xông lên, miệng không lựa lời
mà nói: "Hừ, ngươi tuyệt không nghe lời, Xích
Nhi so với ngươi mạnh hơn nhiều!"
"Xích Nhi?"
Nghe được tên xa lạ, Phương Khảm nháy mắt
cảnh giác. Ngao Lan cũng không giấu diếm,
thẳng thắn đối mặt mà đem quan hệ y cùng
Xích Nhi nói ra, trong giọng nói còn mang theo
một chút đắc ý: "Hắn là một trong những tình
nhân của ta, nói cho ngươi biết, ta ở bên ngoài
tình nhân có rất nhiều, người nào không đối với
ta ngoan ngoãn phục tùng. Ngươi nếu không để
cho ta ngoan một chút..."
Hắn càng nói Phương Khảm càng cảm thấy được
trong lòng có đốt lửa, càng đốt càng lớn, diễn
biến thành lửa cháy lan ra đồng cỏ đốt từ đầu
tới chân, miệng hắn khép mở càng phát ra ngứa
mắt, mỗi một chữ chui vào đầu, chảy ra chất
lỏng chau xót , ánh mắt đều phát đau.
Ba!
Phương Khảm nhịn không được, giương lên tay.
Trên mặt Ngao Lan để lại một cái dấu năm ngón
tay rõ nét .
"Uy, Phương Khảm ngươi như thế nào đánh
người!" Ngao Lan bưng mặt khó hiểu mà kêu to.
"Liền đánh dâm long ngươi. Cổn, cút cho ta!
Đừng đụng ta, ngươi không phải có rất nhiều
nhân tình sao, đi tìm bọn họ a, đừng ở chỗ
này ! Cổn!" Phương Khảm tức sủi bọt mép,
thuận tay nắm tất cả gì đó trên giường có thể
ném, hướng trên người Ngao Lan ném .
"Cho ngươi vài miếng màu ngươi liền mở
phường nhuộm , đi thì đi, ngươi nghĩ rằng ta
hiếm lạ ngươi!" Nghe vậy, Ngao Lan hổn hển
đứng lên, hung hăng nói , tùy tiện xuống
giường, mang giày vào. Quay đầu lại lặng lẽ xem
xét mắt Phương Khảm, người sau đang trở mình
dùng lưng đối với hắn, hành động Ngao Lan cho
thấy sự phẫn nộ của hắn, đứng lên mạnh mẽ
mà dậm chân, quay đầu vừa thấy, Phương
Khảm không hề có động tĩnh gì. Ngao Lan chỉ
đành phải chầm chậm mà đi tới cửa do dự
nhiều lần, rốt cục nhịn không được hướng
Phương Khảm ồn ào: "Ta đi rồi, ta thực sự đi
rồi!"
"Cút!"
Một cái guốc mộc ném qua, cửa chính lay
động mạnh vài cái, ong ong chấn động. Ngao
Lan sợ tới mức liền lui ba bước, ra khỏi cửa.
Như thế nào phát hỏa lớn như vậy a! Hắn
chép chép lưỡi, quyết định trước tiên tìm Xích
nhi kia trốn một thời gian ngắn, đợi cho
Phương Khảm hết giận mới về.
Nghe thấy âm thanh đóng cửa, Phương Khảm
nắm chặt chăn bông trong tay.
Đáng giận, cùng với long trăng hoa này cả đời ở
bên nhau?
Y tuyệt không đáp ứng !
Chương 7 - Trung
Thái dương của đầu nóng bừng như nướng,
mỗi một chỗ giống như một khối chiên cơ hồ
muốn toát ra khói. Mồ hôi toàn thân như
mưa, chỉ chốc lát sẽ đem tất cả quần áo thấm
ướt đẫm. Cái cuốc giơ lên cao trên bãi đất, rồi
ném đến trên mặt đất, chỉ hỏng một lỗ nhỏ,
đất màu đen bên trong xới lên, rất là miễn
cưỡng. Phương Khảm thở phì phò, lau một
phen mồ hôi, quay đầu lại nhìn phía sau
mình , bất giác mặt đầy u sầu . Gần đây thân
thể tự nhiên không biết là làm sao, căn bản
sử dụng không nhiều khí lực, ngay cả cầm cái
cuốc nhẹ cũng sẽ run lên, bất quá mới làm
việc nửa canh giờ, lại mệt giống như liên tục
ba ngày ,ngày đêm bận rộn .
Đáng chết...
Thân thể của chính mình cư nhiên kém tới
tình trạng này sao? Đến tột cùng sao lại thế
này?
Phương Khảm suy nghĩ nhiều cũng không lý
giải được, ngược lại oán giận lên Ngao Lan
một tháng vô tin tức. Tại sao mình vì người
như thế mà lấy công trả nợ!
Hung hăng ném cái cuốc đi xuống, bùn đất
văng khắp nơi dính vào chân run run của
Phương Khảm.
"Khát sao?"
Bên tai đột nhiên vang lên nhiệt khí, Phương
Khảm bỗng nhiên sợ tới mức rút lui ba bước,
bình tĩnh nhìn lên nguyên lai là chủ nhân tòa
nhà.
"A, thực xin lỗi Thủy lão gia, ta hôm nay nhất
định sẽ đem chỗ làm xong !"
Phương Khảm cúi đầu, lo lắng bất an mà cam
đoan. Lúc trước đáp ứng bảy ngày đem chỗ
này làm xong, không nghĩ tới thân thể của
chính mình kém thành như vậy, chỉ có thể
điều dưỡng mỗi ngày, mỗi ngày, kết quả kéo
gần một tháng một nửa còn không hoàn
thành. Hiện giờ Phương Khảm nhìn thấy
Thủy Nguyệt Quân, thật sự là lại xấu hổ vừa
thẹn , cảm thấy được chính mình quả thực trở
thành cái loại tiểu nhân nói không giữ lời .
"Không vội..." Thủy Nguyệt Quân không chút
để ý mà vẫy vẫy tay, tựa hồ đối với việc này
không chút nào quan tâm, trên thực tế đối
hành vi làm công trong một tháng nay của
Phương Khảm, hắn hoàn toàn không có ý tứ
khiển trách gì, ngược lại thật sự hoan
nghênh, cũng không quên mỗi ngày ra toà
viện gặp, ân cần thăm hỏi tình huống Phương
Khảm một chút . Lúc này, Thủy Nguyệt Quân
vẻ mặt hoàn mỹ nhàn nhạt cười tựa như gió
phong ân cần hỏi Phương Khảm: "Ngươi khát
sao?"
"Khát? Ách, có một chút..." Y vẫn không đề
cập tới , nhắc tới yết hầu Phương Khảm liền
khát tới lợi hại, giữa khoang miệng co rút
nhanh vài cái, không thể xuất hiện ra chất
lỏng gì.
Nghe vậy Thủy Nguyệt Quân cười đến phi
thường vui vẻ, lập tức ra mệnh lệnh người
sớm giúp chuẩn bị thùng nước mang tới , vẫy
tay hướng Phương Khảm, nhiệt tình mà tiếp
đón, "Uống đi uống đi!"
Một người như thiên tiên tươi cười nhìn
ngươi, thật sự khiến người không thể cự
tuyệt, hơn nữa hắn quả thật khát , vì thế
Phương Khảm ngại ngùng mà gật gật đầu,
tiếp nhận cái gáo nước, ngẩng đầu lên ùng ục
ùng ục mà điên cuồng sảng khoái, một gáo
hai gáo, thẳng đến một thùng nước thấy đáy,
Phương Khảm mới phát hiện.
Y nhất thời ngượng ngùng đứng lên, mình tại
sao lại giống như trâu điên thế? Thật sự rất
mất mặt !
Ngẩng đầu nhìn xem Thủy Nguyệt Quân, phát
hiện đối phương cũng không có ý tứ cười
nhạo gì, Phương Khảm mới nhẹ nhàng thở ra.
Thủy Nguyệt Quân luôn luôn bên cạnh lẳng
lặng mà nhìn, ánh mắt trừng thật to , trong
thần sắc khó nén vui sướng.
"Còn muốn sao?" Thủy Nguyệt Quân cười meo
meo hỏi.
Sau khi uống nước xong, Phương Khảm ngạc
nhiên mà phát hiện khí lực của mình tựa hồ
đã trở lại một chút, rồi lập tức mà đến chính
là yết hầu giống như hỏa thiêu nóng rực , tựa
hồ khô cạn lợi hại hơn , mỗi một tế bào toàn
bộ thân thể đều khát cầu nguồn nước. Nhưng
là... Phương Khảm nhìn nhìn thùng trống
rỗng, xấu hổ mà cười cười. Thủy Nguyệt Quân
tâm thần lĩnh hội, đưa tay vỗ vài cái, lại một
thùng nước tràn đầy mang tới.
"Thỉnh!"
Thủy Nguyệt Quân mị lên ánh mắt trở thành
hai hình cung cong cong.
"Không bằng ngươi ngay tại đây ở đi."
Phương Khảm kinh ngạc ngẩng đầu, vội vàng
lắc đầu cự tuyệt.
"Ngươi đến lúc này một hồi cũng rất vất vả,
đừng ngại ở lại." Thủy Nguyệt Quân tao nhã
mà cuối xuống ở phía sau lỗ tai nói nhỏ, mắt
nhìn Phương Khảm, không chút để ý hỏi:
"Trong nhà còn có người nào sao?"
Phương Khảm mắt rũ xuống, tâm bỗng trầm
xuống, nhất thời yên lặng. Ngày đó Ngao Lan
rời khỏi rốt cuộc không có trở về , Tiểu Long
cũng không có tin tức gì, đối mặt nhà trống
trơn, hắn luôn luôn cảm giác... Hai con rồng
kiêu ngạo cao cao tại thiên kia không bao giờ
...sẽ vì phàm nhân như y lưu lại . Chán nản
mà nghĩ muốn rời đi, một lần nữa bắt đầu
cuộc sống mới, nhưng lại sợ bọn họ một ngày
nào đó trở về không thấy mình. Lưỡng lự, do
dự cũng đồng thời sợ hãi , tịch mịch ,tình
hình rối rắm làm cho y không muốn nghĩ
nhiều, mỗi ngày làm cho thân thể hoàn toàn
mỏi mệt, mới một đêm không ngủ.
Thủy Nguyệt Quân khẽ cười một tiếng, đem
Phương Khảm đang trầm trong suy nghĩ xa
xôi kéo lại.
"Quên đi... Thời gian cũng không còn nhiều
lắm ." Thủy Nguyệt Quân chậm rì rì mà nói
xong, ánh mắt nhìn rặng mây đỏ phía chân
trời, khóe môi nhếch lên cười đắc ý .
Cảnh tượng hồng mạnh mẽ như lọ thuốc
nhuộm bị đổ, cường ngạnh mà lan toàn bộ
màn trời. Ngày mai lại không mưa, màu đỏ
kiêu ngạo làm cho người ta sợ hãi, cảm giác
điềm xấu bao phủ vùng đất khô cạn này.
Tạm biệt Thủy Nguyệt Quân, khoang miệng
nóng rực giống như càng rõ rệt , Phương
Khảm uống cạn nước tùy thân mang theo ,
bước nhanh hơn. Nhiệt khí trên mặt đất ,
từng ngụm từng ngụm mà hít vào nhiệt gió,
đầu óc càng hỗn độn, làn da sớm đã khô nứt,
trên mặt chảy không phải mồ hôi, mà là mỡ ít
đến đáng thương . Phương Cảm sinh ra ảo
giác như đang đi giữa sa mạc, bên tai truyền
đến tiếng kỳ quái, phảng phất âm thanh thực
vật mùa xuân đâm chồi, ba ba ba, tràn ngập
tiếng vang sự sống , một tiếng, hai tiếng...
Phương Khảm yên lặng mà đếm , dần dần
cảm thấy vui sướng đến tê dại .
Thanh âm kia là từ đâu mà truyền đến ?
Ý niệm lúc điện quang hỏa thạch xuất hiện
trong đầu, nháy mắt, không còn thấy bóng
dáng tăm hơi.
Thật vất vả mới trông thấy nghĩa trang quen
thuộc, tựa như người lữ hành trong sa mạc
nhìn thấy châu lục, vừa vào cửa liền thẳng
tắp hướng chậu nước đánh tới, ngay cả gáo
cũng không cần, đầu trực tiếp úp đến trong
chậu cuồng uống.
Y hết sức chuyên chú mà từng ngụm từng
ngụm uống nước, thế cho nên hoàn toàn xem
nhẹ người phòng trong , người ngồi xổm trong
góc nửa ngày, thủy chung không đợi đến
Phương Khảm ngẩng đầu liếc hắn một cái, rốt
cục nhịn không được .
"Uy, ngươi hôm nay học Khoa Phụ đuổi mặt
trời a, khát thành như vậy?"
Phương Khảm cả người run lên, chậm rãi
xoay đầu lại, đầu óc vẫn là đần độn, giống
như là cái ngăn tủ gỗ cũ nửa ngày cũng kéo
không ra ngăn cất trí nhớ.
"Ngươi là..."
"Ngươi ngốc rồi, ta là Ngao Lan!" Do dự của y
chọc giận Ngao Lan. Không nghĩ tới vừa mới
một tháng, hắn cư nhiên có thể quên mặt
mình, Ngao Lan tức giận tận trời mà nghĩ,
đồng thời cũng hiện lên vài phần hối hận,
sớm biết rằng trí nhớ Phương Khảm kém như
vậy, hắn sẽ không trốn lâu như vậy.
"Ngao Lan..." Phương Khảm thì thào mà lặp
lại, miễn cưỡng ở trong đầu bắt giữ một cái
bóng dáng. Không lâu trên người mình chậm
rãi hiện lên khuôn mặt kia cùng người trước
mắt trùng hợp: "Dâm long!"Sắc mặt Phương
Khảm bỗng nhiên nổ thành màu đỏ tím , hắn
đột nhiên nhớ tới buổi tối một tháng trước,
nhất thời biển dấm chua trong lòng bốc lên,
ước gì dùng răng nanh ở trên người Ngao Lan
cắn một cái.
"Ngươi không phải nói không trở lại sao!"
Ngao Lan có chút xấu hổ, rất có húng thứ với
khuôn mặt đỏ bừng to tiếng của người kia:
"Ngươi nghĩ rằng ta muốn sao, ta là mang nhi
tử trở về . Ân, nhi tử đâu ?" Ngao Lan cố ý
hết nhìn đông tới nhìn tây một chút, tay cầm
lấy bàn tay Phương Khảm.
"Nhi tử?" Phương Khảm cứ thế bị hắn nắm
lấy đi ra ngoài, trong nháy mắt có điểm phát
mộng, thái dương đau đớn một cái, trong đầu
giống bị một con thú vô hình giảo thành
tương hồ, không thể tự hỏi chính mình.
Ngao Lan liếc mắt nhìn Phương Khảm một
cái, cảm thấy kỳ quái, đoạn thời gian trước
không phải Phương Khảm kêu gặp Tiểu Long
sao? Như thế nào lúc này thật sự đã trở lại,
ngược lại một bộ dáng chỉ ngây ngốc? Cảm
giác bất an tựa như dây chậm rãi hiện lên
trong lòng. Ngao Lan cẩn thận tỉ mỉ xem thần
sắc Phương Khảm, lại nhìn không ra cái gì,
nghĩ qua nghĩ lại, phỏng chừng Phương Khảm
là bị tin vui này hướng hồ đồ , có vẻ ngu si .
Trong lòng nhất thời thư giãn, cảm thấy được
người trước mắt càng phát ra đáng yêu, mặt
đỏ lên, lập tức quản không được ánh mắt
chính mình, nhìn hướng cảnh xuân để lộ ra
trong vạt áo .
Phương Khảm đương nhiên không phát hiện
ánh mắt Ngao Lan sắc mị mị, y giờ phút này
chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ, cuối
cùng, tầm mắt rốt cục dừng lại ở phía trước
tiểu hài tử hưng trí bừng bừng mà ngoạn một
cái đồ vật màu xanh biếc này nọ trên người.
Tiểu hài tử này là..
Phương Khảm giúp đỡ đầu suy nghĩ, mất nửa
ngày mới lôi ra một chút trí nhớ. Miễn cưỡng
ngay cả chính y cũng cảm thấy giật mình,
hắn như thế nào lại quên nhỉ? Đứa bé này
đúng là từ trong cơ thể y phân cách đi ra
ngoài a. Phương Khảm nhất thời cảm xúc
mênh mông, miệng hô lên cái tên khiến y nhớ
da diết
"Long nhi..."
"Phụ thân..." Tiểu Long giống như bị đốt cái
đuôi sợ tới mức nhảy người lên một cái, vội
vàng mà nắm cái gì trong tay đó giấu đến
phía sau. Cười gượng , trên mặt lộ vẻ một
mảnh chột dạ.
Thùng thùng thùng , trong đầu giống như có
cái trống đánh, cảm xúc kích động toát ra
nháy mắt như bị dây leo gắt gao trói buộc,
liều mạng mà đem Phương Khảm kéo vào hắc
ám sâu không thấy đáy, thân mình Phương
Khảm lay động một chút, trong thời gian ngắn
mà tâm như nước ý thức lần thứ hai hồn độn.
Thùng thùng thùng ...
Âm thanh nơi nào? Ý thức còn lại mờ mịt mà
nghĩ.
Đúng rồi...
Hoa nở ...
Phương Khảm không biết mình vì cái gì lại
cho ra kết luận này, y không rõ chính mình
lúc này vì sao thờ ơ như thế còn nghĩ tới
chuyện tàm xàm như hoa nở. Cục cưng bảo
bối một tháng không gặp ngay tại trước mặt, y
hẳn là ra sức tiến lên đi, ôm lấy hung hăng
mà hôn một hơi, nhìn xem bảo bối tháng nầy
có phải hay không gầy, có hay không bị ngược
đãi... Nhưng chân vì cái gì cứng ngắc như
vậy ? Tâm vì cái gì bình tĩnh như vậy?
Phương Khảm sợ hãi , cơ thể nhưng trên mặt
lại bắt đầu không chịu khống chế của y.Kia
chốc lát đang lúc mừng như điên nở rộ chậm
rãi héo rũ, tay muốn đưa ra một chút nhưng
tiếp theo lại buông xuống . Thanh âm kia một
tiếng so với một tiếng dồn dập, thúc giục
Phương Khảm chấp hành mỗi một cái mệnh
lệnh, ánh mắt thanh tỉnh cùng mê ly sâu sắc
xung đột , chẳng phân biệt được cao thấp.
"Uy, ngươi làm sao vậy?" Ngao Lan cảm thấy
không thích hợp, đẩy Phương Khảm một
phen. Thân mình Phương Khảm cứng ngắc
mà giật mình lay động , nhìn không chớp
mắt.
"Ngươi cầm cái gì vậy?" Thanh âm Phương
Khảm lãnh đạm vang lên, cau mày gắt gao
nhìn chằm chằm Tiểu Long giấu cái gì đó
màu xanh biếc, y ngược lại cảm thấy chuyện
lúc này rõ ràng càng trọng yếu.
T iểu Long thấy giấu diếm không được, thè
lưỡi, thanh âm làm nũng ấp úng mà kéo dài,
cầm lấy rắn lục đặt trước ngực.
"Hắn là xà xà mà."
"Vứt đi!" Ngữ khí không cho cự tuyệt làm cho
Ngao Lan lạ lùng nhìn Phương Khảm liếc mắt
một cái.
"Ta không thể !"
Trong mắt Tiểu Long lần đầu xuất hiện kháng
cự, đâm vào trong lòng Phương Khảm một cái.
Tiếng trống bên tai đột nhiên lui, Phương
Khảm cả người chấn động, đầu óc nháy mắt
tỉnh táo lại. Căn phồng đôi má, Tiểu Long nổi
giận đùng đùng khiến Phương Khảm chợt
ngạc nhiên, huyệt Thái Dương khẩn trương
cùng nhau nhảy lên một cái, lỗ tai ong ong
mà kêu to, không biết mình làm sai cái gì, chỉ
có thể chân tay luống cuống cùng Tiểu Long
đối diện.
"Ngươi..." Con rắn này quan trọng đến vậy
sao?
Phương Khảm tựa hồ lại mơ hồ nghe được
trong cơ thể tiếng trống hoa nở.
"Nha nha, không có quan hệ." Ngao Lan thấy
thế liền mở miệng hóa giải tình hình giằng co
trước mắt : "Rút răng nọc xà kia ra không
được sao ." Hắn tùy ý mà cười, ánh mắt nhìn
rắn lục tương đối không có hảo ý, tí tí nha,
tay giống như kìm sắt thuần thục mà cạy mở
miệng rắn lục.
Trơ mắt mà nhìn cái tay lớn hướng răng nọc
quý giá của mình , rắn lục sợ tới mức cả
người cứng ngắc, quả thực biến thành xà ngủ
đông.Mắt to rưng rưng nước mắt, rất nhanh
tụ thành hai cái hồ nhỏ bé. Đang lúc hắn
nghĩ đến hai khỏa răng nanh sắp sửa không
thể vãn hồi cách hắn mà đi, tiểu ma tinh bất
ngờ mà đứng dậy.
Tiểu Long nổi trận lôi đình, phẫn nộ mà quát
to, nắm tay nhỏ bé tựa như hạt mưa đánh
vào trên lưng Ngao Lan.
"Không cho phép chạm vào xà xà! Xà xà là
của ta!"
"Nha nha,thằng nhãi con như thế nào đánh
người! Ngươi nói chuyện với phụ thân ngươi
như vậy a? Phí công ta còn hảo tâm giúp
ngươi!"
Ngao Lan ai nha nha mà kêu, lại làm trò giáo
huấn nhi tử trước mặt Phương Khảm, chỉ phải
kéo dài mặt đe dọa nói. Tiểu Long mới không
phục tùng hắn , nhảy dựng lên từ ma chưởng
Ngao Lan đoạt lại xà xà.
"Long nhi!" Phương Khảm lo lắng mà nhìn
rắn lục trong lòng Tiểu Long, như thế nào
cũng không rõ Tiểu Long từ trước đến nay
nhu thuận nghe lời như thế nào lập tức trở
nên như vậy . Nghĩ nghĩ tức giận tích tụ sâu
trong cơ thể mạnh mẽ bùng nổ, y thở phì phò
nỗ lực khắc chế, nhưng nắm tay xiết chặt
thủy chung đều không muốn bỏ qua .
Ngao Lan thấy thế, nâng mi vỗ vỗ buộc chặt
bả vai Phương Khảm. Phương Khảm cứng đờ,
bỗng nhiên như kỳ tích mà trầm tĩnh lại, tức
giận không hiểu sao cũng biến mất vô ảnh. Y
ngẩng đầu nhìn mặt nghiêng Ngao Lan , có
chút cảm kích, còn kém như vậy một chút,
liền mất đi khống chế. Y đã càng ngày càng
không giống chính mình . Tựa như thuyền
buồm mất đi bánh lái, không thể khống chế
mà theo gió phiêu lưu, hướng địa phương
không biết tên mà đi.
Nam nhân ở trước mắt dường như trở thành
chỗ dựa duy nhất , chỉ có hắn có thể làm cho
mình khôi phục bình tĩnh...
Ngao Lan có thể gần chút nữa , Ngao Lan lại
không hề phát hiện mà hướng phương khác
đi đến. Phương Khảm sửng sốt một chút, liền
thầm mắng chính mình một tiếng, có lẽ... Kia
bị bệnh cảm nắng còn chưa hết đi, đầu óc
hỏng bét, còn liên tiếp làm ra chuyện kỳ
quái .
Ngao Lan cuối cùng khom người ngồi chồm
hổm phía trước người, tròng mắt vừa chuyển,
hướng trong lòng sờ sờ, vạn phần không
muốn mà lấy ra một vỏ sò , làm bộ than thở
một chút, bắt Tiểu Long trước mặt .
"A nha nha, cái này không có biện pháp . Nhi
tử, này cho ngươi."
"Đây là cái gì?" Tiểu Long tò mò mà liếc liếc
mắt một cái, cũng không rời bỏ.
"Đây chính là pháp khí phòng thân mà phụ
thân hào phóng cho ngưới, đừng nhìn nó nho
nhỏ , bên trong chính là thế giới nhỏ bé của
một người tự cấp tự túc , hắn đem xà xà
phóng bên trong, xà xà không chỉ không
thương tổn đến ngươi, còn không thể đào tẩu.
Mà ngươi có thể tùy thân mang theo xà xà,
muốn gặp hắn thì liền tiến vào, rất tiện!"
Dưới giải thích ba hoa chích choè của Ngao
Lan , Tiểu Long động tâm , hai mắt to chớp
chớp, ánh mắt vẫn không rời pháp khí trong
tay Ngao Lan .
"Phụ quân tốt nhất !" Tiểu Long ngọt ngào mà
cười, hoan hô một tiếng, dùng tốc độ nhanh
đoạt lấy pháp khí, bộ dáng sợ Ngao Lan đổi ý.
Ngao Lan chậm rãi đứng lên, nhìn bộ dáng
nhi tử cao hứng phấn chấn, hắn sờ sờ mũi có
chút mừng thầm, cũng có chút vui mừng, cảm
giác bay bổng làm cho hắn nghĩ muốn khẩn
cấp hướng Phương Khảm tranh công.
Như vậy là được đi? Ngao Lan quay đầu lại
ánh mắt hình mặt trăng hỏi Phương Khảm,
thần sắc là đắc ý dào dạt .
Phương Khảm quay đầu né tránh tầm mắt
sáng rực của người kia , mân môi dưới, trong
lòng hkó chịu không hiểu . Từ đâu khi bắt
đầu, nhi tử cư nhiên cùng Ngao Lan thân mật
như thế ? Thiên tính phụ tử bẩm sinh quả
nhiên là không thể làm trái ... nhi tử tựa hồ
cách mình càng ngày càng xa...
Phương Khảm đột nhiên cảm thấy được chính
mình bị cô lập , lòng độn đau . Đầu không chỉ
có choáng váng còn đau đến lợi hại, giống
như có vô số kim đâm ở bên trong. Lỗ tai kêu
to, trong nháy mắt y lay động, có chút phân
không rõ thiên nam địa bắc, cảm giác khô cạn
lần thứ hai tập kích yết hầu, mày y không
khỏi nhíu lại, thầm nghĩ tìm một chỗ hảo hảo
nghỉ ngơi, cũng thống thống khoái khoái mà
giải quyết yết hầu khô khốc.
"Quên đi, ngươi nghĩ muốn dưỡng liền dưỡng
đi." Y thở dài một tiếng, xoay người trở về
phòng.
Ngao Lan đang muốn theo sau, ống quần lại
mạnh mẽ bị túm , cúi đầu vừa thấy đúng là
Tiểu Long.
"Phụ thân sinh khí?" Tiểu Long cầm lấy ống
quần Ngao Lan, nâng lên mặt tràn đầy bất an
mà nhìn phụ quân mình.
Ngao Lan gãi đầu, cảm thấy được vấn đề này
có điểm khó khăn giải thích. Sinh khí? Không
giống, không tức giận? Giống như lại có điểm
tức giận. Tóm lại Phương Khảm kia bày ra
khối băng trên mặt cái gì cũng nhìn không
ra... Chung quy cảm thấy được có điểm không
đúng, nhưng là vắt hết óc cũng nghĩ không ra
làm sao ra vấn đề . Đầu Ngao Lan hướng về
một bên, tựa hồ làm như vậy là có thể đem
đáp án theo trong đầu đổ ra .
Chậm chạp không có đáp án, cái miệng nhỏ
nhắn Tiểu Long bĩu môi, hai hàng lông mi
Phương Khảm rũ xuống đáng thương như
vậy, hắn quyến luyến mà hướng phòng trong
nhìn lại, thủy quang trong mắt chợt lóe, liền
nhanh chóng cúi đầu, ôm chặt lấy xà xà trong
lòng, giống ôm toàn bộ thế giới.
Vẩy nước lạnh lẽo bắn lên, một giọt một giọt,
rắn lục thật cẩn thận mà dò xét, trông thấy ở
trong mắt Tiểu Long chứa mảnh ánh sáng
trong suốt, có chút không phải tư vị. Tuy rằng
ma long thường xuyên ngược đãi hắn, nhưng
bộ dáng lê hoa đái vũ, khiến tâm xà cũng đi
đau đớn theo. Lén lút, cố gắng theo khe hỡ
rút cái đuôi ra, hướng phía Ngao Lan ngoéo ...
một cái, ý đồ khiến cho đối phương chú ý.
Chương 7 - Hạ
Đáng tiếc, Ngao Lan không đem điểm ấy để
vào mắt xanh biếc, tim của hắn đều là tràn
đầy thân ảnh người phòng trong , vốn mang
Tiểu Long trở về chính là vì hống Phương
Khảm vui vẻ, bây giờ lại biến thành tình
huống này. Loại thất bại này, hắn là trăm
triệu không thể chấp nhận . Ngao Lan đau
khổ mà suy tư về biện pháp vãn hồi, ít nhất
bây giờ còn không bị đuổi ra , nghĩ vậy, hắn
tràn đầy tự tin. Kinh nghiệm tình trường
khiến Ngao Lan rất là hiểu được đạo lý thừa
lúc xông lên, Phương Khảm hiện tại cùng
Tiểu Long cãi nhau , đúng là mình có can
thiệp vào, bày ra một đại thời cơ tốt hoàn mỹ.
Hắn sớm đã cảm thấy này hai mẹ con cũng
không tránh khỏi dính thật chặt , hắn nửa
đường báo danh tất nhiên chen vào không lọt
đi, mà lúc này đúng là cơ hội tốt ngàn năm
một thuở.
Một khi Phương Khảm bắt đầu ỷ lại hắn, sẽ
đối hắn ngàn y trăm thuận đi...
Mang theo loại tư tưởng phúc không hậu,
Ngao Lan nhất thời cảm thấy được Tiểu Long
đứng ở trong này thật vướng bận. Hắn tròng
mắt vừa chuyển, treo lên khuôn mặt tươi
cười, hống liên tục mang lừa gạt mà khuyên
bảo Tiểu Long, "Nhi tử, ngươi ở bên ngoài
ngoạn một hồi hảo ? Nhớ rõ ngoạn lâu một
chút úc!"
Trời ạ...
Rắn lục trở mình xem thường.
Con rồng ích kỷ này , như thế nào cũng
không chú ý tâm tình người ta một chút?
Quả nhiên, Tiểu Long bạo phát, ra sức vặn
vẹo thân thể, hướng Ngao Lan quơ nắm tay
phẫn nộ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng .
"Ta muốn tiến vỏ sò bên trong, đêm nay ta
cùng xà xà ngủ."
Hắn nổi giận đùng đùng mà lớn tiếng hướng
mọi người tuyên bố, bị tức giận mà uốn éo
thân, ôm rắn lục hóa thành một đạo khói nhẹ
lắc mình vào mới vừa được đến giữa pháp
khí .
Chẳng biết tại sao mà lại phải chịu đựng tức
giận của nhi tử, Ngao Lan Trương Nhị hộ
pháp* sờ không được ý nghĩ, xoay người nhặt
lên pháp khí chở nhi tử, trong miệng nhịn
không được lải nhải : "Thật là, cùng mẹ hắn
giống nhau đều thích phát giận như vậy, ai
ai về sau như thế nào được úc." Ngoài miệng
tuy là nói như vậy, Ngao Lan vẫn là thật cẩn
thận mà nâng lên pháp khí, bay tới phòng
Tiểu Long , tìm cái góc an toàn ổn thỏa để
xuống, mới rảo bước tiến lên cửa phòng
Phương Khảm.
_ Trương Nhị hộ pháp : một danh nhân bên
trung.... ko biết vị này >.<
Cư nhiên không ở đây?
Ngao Lan kỳ lạ, lại dạo qua một vòng, rốt cục
ở cạnh chậu nước phòng bếp phát hiện
Phương Khảm. Phương Khảm suy sút mà ngồi
ở cạnh chậu nước, bả vai uể oải suy sụp
xuống dưới, là bộ dáng mỏi mệt. Điên cuồng
đem toàn bộ đầu vùi vào chậu nước, y quá
thấp , nên phải gắt gao mà dán cổ nhỏ dài
xuống, xiêm y thấm ước một mảnh lớn, đường
cong quanh ngực như ẩn như hiên.
Hoạt sắc sinh hương.
Ngao Lan theo bản năng nhớ tới cái từ này.
Có chút ngoài ý muốn chính mình cư nhiên
lại dùng một cái từ như vậy hình dung nông
phu vừa không ôn nhu cũng không hiền thục
này. Hắn tự giễu mà cười, phóng nhẹ cước
bộ, từng bước một mà tới gần Phương Khảm.
"... Long nhi có phải hay không giận ta?"
Phương Khảm đột nhiên mở miệng, vừa rồi
Tiểu Long la hét toàn bộ lời nói một chữ cũng
không lọt vào lỗ tai Phương Khảm . Tiểu Long
nói không trở lại ngủ, như đại cô nương trên
kiệu hoa - không quay về.
Phương Khảm có chút không tiếp thu được,
Nhi tử đã sắp trưởng thành sao...
Cước bộ Ngao Lan thoáng dừng lại , ánh sáng
trong phòng bếp âm u, làm cho hắn thấy
không rõ khuôn mặt Phương Khảm. Ngao Lan
nhún vai, tỏ vẻ hắn đành chịu.
"Ngươi cho rằng như vậy sao?
Thực không hiểu hai mẹ con các ngươi, trên
đường nó trở về chính là vẫn hưng phấn vô
cùng." Ngao Lan nhịn không được nói liên
miên cằn nhằn mà biện giải.
"Ta cũng không biết ta là làm sao vậy..."
Phương Khảm thở dài, xoa bóp đầu đau đớn,
lấy âm thanh như muỗi thì thào , nói xong,
cúi đầu yên lặng mà dừng ở ánh sáng chậu
nước, lộ ra đường cong cổ hoàn mỹ, hết sức
gợi cảm. Ngao Lan chỉ nghe thấy yết hầu
chính mình mấp máy mà lẩm bẩm , trái tim
mãnh liệt mà đập lên. Chưa từng có người nào
đã cho hắn loại cảm giác tim đập gia tốc này,
trong lúc nhất thời Ngao Lan cũng không biết
nguyên nhân vì sao, thầm nghĩ hảo hảo mà
đem Phương Khảm ôm vào trong ngực.
Đi tới Phương Khảm trước mặt , mặt nước
trong chậu lộ ra hình ảnh khuôn mặt tài hoa
của hắn, mắt phượng ẩn tình, mày kiếm nhập
tấn, tựa như giữa bức tranh Phan An đi ra,
nhu tình như nước, Phương Khảm nhìn, có
chút ngây người.
Đột nhiên mặt nước tạo nên một gợn sóng ba
ba, mặt Ngao Lan vặn vẹo một chút , cuối
cùng mơ hồ một mảnh. Ngay sau đó đầu óc
mãnh liệt xao nhập một cái thật đau, tựa như
có một cái tay lớn xâm nhập trong đầu của
hắn, chơi đùa nđem đầu của y vo vo thành
viên. Miệng Phương Khảm hít vào lãnh khí,
tay không kìm lòng nổi mà đỡ đầu.
"Nhi tử là sẽ trưởng thành, ngươi không có
khả năng vĩnh viễn đem nó buộc tại bên
người." Ngao Lan nhỏ giọng mà an ủi, chậm
rãi tiếp cận Phương Khảm, nhu hòa vì y mà
nhẹ tay đẩy ra tóc mai hỗn độn.
Có lẽ thật sự là quá mệt mỏi , Phương Khảm
không có cự tuyệt, ngược lại nhắm mắt lại
hưởng thụ thời khắc ôn nhu này. Lá gan Ngao
Lan càng lớn, cẩn thận đem Phương Khảm
chuyển qua trong ngực của mình.
"Nhi tử bộ dạng thực vui vẻ..." Phương Khảm
lẳng lặng mà tựa vào ôm ấp của Ngao Lan ,
trầm mặc thật lâu, cuối cùng phát ra một
tiếng thở dài.
Sau khi đi ra, tâm tình chậm rãi khôi phục
một ít. Đau đầu đáng ghét chỉ một thoáng như
thủy triều thối lui, tiếng động ầm ỹ xôn xao
bên tai chậm rãi yên ổn trở lại, chỉ nghe đến
tiếng tim đập rõ ràng của mình. Thân thể
thoải mái không ít, Phương Khảm lại bất an
không hiểu sao đứng lên, đột nhiên khỏi hẳn,
tựa như trước sự yên lặng bão táp.
Không phát hiện lo lắng Phương Khảm, Ngao
Lan trong mắt tràn đầy dục vọng, tính toán
nhỏ nhặt trong đầu đánh vang vang, nơi đó
cũng trướng lên không ít. chém
"Đúng vậy a, cho nên... Chúng ta..." Ngao Lan
lặng lẽ hướng bên Phương Khảm nhích lại
gần, thẳng đến hai người đang lúc không một
ti khe hở, tay mờ ám dọc theo đường cong
sống lưng lả lướt chậm rãi mò xuống .
Giờ khắc này, đại não Phương Khảm là thanh
tỉnh , hung tợn mà liếc ngang Ngao Lan một
cái, này trừng, tựa như thêm dầu vào lửa,
bụng dưới Ngao Lan dục hỏa càng đốt càng
lớn , hắn bắt lấy đầu Phương Khảm đang
chuẩn bị né tránh, cúi đầu, liền hôn miệng
đối phương. Phương Khảm sử dụng sức chân
hướng lưng Ngao Lan đánh, ý đồ làm cho đối
phương buông tay, đánh đánh hai cái, chậm
rãi ngừng lại, cuối cùng chậm rãi vòng lên vai
Ngao Lan .
Vừa hôn xong, Ngao Lan nhìn Phương Khảm
hai gò má huân hồng rất là hưởng thụ, hài
long mà chậc lưỡi, chuyển đến cái cổ muốn
tập kích xuống đi.
Phương Khảm hừ vài tiếng, ánh mắt mê ly mở
ra.
Keng keng keng keng.
Mơ mơ màng màng , tiếng vang kỳ quái một
tiếng một tiếng đập vào trong lòng, lỗ tai cái
gì cũng nghe không được, thanh âm ngạc
nhiên kia là từ trong thân thể phát ra ,
Phương Khảm mở to hai mắt nhìn.
Bỗng nhiên y một tiếng đốc đứng lên, Ngao
Lan thu tay lại không kịp, nửa người trên
thiếu chút nữa té ngã vào trong chậu.
"Ngươi làm sao vậy?" Mặt Ngao Lan thối thối
mà kéo. Xuất sư chưa hành nghiệp mà thân
chết trước*. Chỉ cần là nam nhân đều đã nhịn
không được nén giận.
_ Xuất sư chưa hành nghiệp mà thân chết
trước : chỉ chuyện chưa bắt đầu đã kết thúc.
"Khát nước." Phương Khảm như cây mà mở ra
khẩu, âm thanh khàn khàn ở chỗ sâu trong cơ
thể truyền đi lên. Ngực kịch liệt mà phập
phồng , hô hấp càng ngày càng dồn dập cũng
vô pháp làm dịu đi loại cảm giác hít thở
không thông này. Thân thể mất đi khống chế
mà xoay người, cứng ngắc mà cúi đầu, cứng
ngắc mà uống nước.
"A? Lại uống?"
Ngao Lan kỳ quái há to mồm , buồn bực mà
nhìn Phương Khảm chậm rãi bước đi thong
thả đến cạnh chậu nước, từng ngụm từng
ngụm mà uống nước. Thịt béo bay đến miệng,
Ngao Lan trở mình xem thường, nhìn bộ dáng
y uống nước như voi . Hắn đợi nửa ngày, xem
Phương Khảm vẫn là nằm ở cạnh chậu, không
kiên nhẫn đứng lên. Chân dài liền một bước,
cánh tay dài duỗi ra đem Phương Khảm dễ
dàng ôm lên.
"Ngươi rốt cuộc làm sao vậy, có phải hay
không nơi đó không thoải mái?" Ngữ khí tuy
rằng hung ác, nhưng hàm xúc ý tứ quan tâm
trong đó tựa như chén trà hương thuần nồng
đậm .
Trái tim Phương Khảm mãnh liệt co rút lại,
ngơ ngác mà nhìn Ngao Lan, như là không
biết hắn .
Mày mặt Ngao Lan nhăn càng sâu , có thể nào
thôn phu này thật sự bị bệnh? Nghĩ đến đây,
cảm giác bối rối tự nhiên nảy sinh. Hắn
không quên Phương Khảm là nhân loại, mà
phàm nhân là yếu ớt nhất ...
Lần sau thượng Thái Thượng Lão Quân kia
đòi một quả tiên đan đến đây đi, ít nhất bọn
họ cùng thọ, không phải sao?
Ngao Lan ôm Phương Khảm, xoay người đi trở
về phòng, nhẹ nhàng mà đem y phóng tới
trên giường, ngồi xuống, cau mày hữu mô
hữu dạng mà bắt mạch.
Phương Khảm buồn ngủ mà nhắm mắt lại,
cảm thấy bụng dưới ẩn ẩn truyền đến trướng
trướng quặn đau , rất là kỳ diệu, như là có cái
gì ở bên trong thống khổ giãy giụa . Chốc lát
nghe thấy, từ loại cảm giác đau đớn kỳ diệu
đáng sợ khí thế đào rào rạt mà thổi quét tới,
xâm chiếm thân thể khắp mỗi ngõ ngách, y
ngay cả rên rỉ cũng phát không ra, chỉ có thể
mỏng manh mà thở phì phò. Thân thể thống
khổ như thế, cơ thể trên mặt lại giống như đã
chết , không thể truyền cảm giác gì ,chỉ còn
lại một mảnh bình tĩnh.
Đau quá ...
Thân thể Phương Khảm run nhè nhẹ .
Ngao Lan kỳ quái mà nhìn hai mắt Phương
Khảm, cái gì cũng không hiện. Tiếp tục vùi
đầu bắt mạch.
Qua hồi lâu, hắn bỗng nhiên mở to hai mắt.
Ngao Lan cả người chấn động, ánh mắt bởi vì
quá mức kinh ngạc mà trừng rất tròn, đầu
hắn cứng ngắc mà chuyển hướng Phương
Khảm. Gắt gao mà nhìn chằm chằm, như là
muốn theo trên người y đào móc ra cái gì.
Tựa như đã qua một đời dài như vậy , môi
chậm chạp mở ra, gian nan mà bài trừ mỗi
một chữ, thanh âm âm trầm giống như theo
dưới nền đất phát ra : " Nghiệt chủng trong
bụng người là của ai !"
Ngao Lan gằn từng tiếng mà nói xong, đột
nhiên hung bạo, một quyền mạnh đánh về
phía ghế dựa bên cạnh, ghế dựa ngay cả tiếng
kêu thảm thiết cuối cùng cũng không kịp
phát ra, liền biến thành một đống bụi. Hắn
nghiến răng một hơn, phượng mắt che kín tơ
máu làm cho người ta sợ hãi, gương mặt xinh
đẹp vặn vẹo tựa như quỷ dạ xoa từ ngục ra
tới.
Phương Khảm đầu choáng váng, trong lúc
nhất thời nghe không rõ ràng lắm, từ chối vài
cái, muốn hỏi, miệng mở mở, một chữ cũng
không phun ra.
Bộ dáng y như vậy chiếu vào trong mắt Ngao
Lan thành chột dạ. Vì cái gì không giả thíchi?
Vì cái gì không áy náy? Cho dù là một câu
cũng tốt... Tuy rằng không biết mình có phải
hay không có thể khoan dung sai lầm này ,
nhưng Ngao Lan hy vọng có thể nghe thấy
người kia mở miệng thổ lộ ra một chữ, cho dù
là lừa gạt cũng tốt. Hắn hy vọng nghe thấy
Phương Khảm giải thích, mà không phải là
loại cam chịu không nói một lời hiện tại này .
Cam chịu như vậy... Khiến người càng tan nát
cõi lòng.
Một hơi đổ lên, mặt Ngao Lan đỏ lên thiếu
chút nữa không bị nghẹn chết, hắn run rẩy
chỉ vào Phương Khảm.
"Ta và ngươi lại phát sinh quan hệ là một
tháng trước, thử hỏi thời gian một tháng có
thể mang bầu đứa nhỏ ba tháng sao! Phượng
ngộ long vi thư*, ngươi là cùng người long tộc
nào lêu lổng !" Trong óc linh quang chợt lóe,
hắn trừng to mắt , môi cũng phát run lên:
"Đúng rồi đúng rồi, cái gì làm công ngắn hạn,
kỳ thật ngươi là đi gặp gian phu!"
_Phượng ngộ long vi thư : phượng gặp long sẽ
làm vợ.
Nào có người hạnh phúc hảo hảo không
hưởng, tình nguyện đi làm đầy tớ người ta .
Thì ra là thế, thì ra là thế!
Ý niệm trong đầu ở trong lòng càng trát càng
sâu, bụi gai ghen tị ở lồng ngực cuồng loạn
mà sinh trưởng , bén nhọn đem tim của hắn
đâm vào chọc thủng trăm lỗ. Trước mắt có cái
gì vậy ở mạn sương mà xoay tròn, Ngao Lan
cảm thấy được ngực sắp nứt ra , tâm quặn
đau kịch liệt. Hắn cắn răng, hận không thể
đem cái gian phu kia chưa thấy qua , xé
thành mảnh nhỏ.
"Ta muốn giết hắn!"
Ngao Lan nửa ngày mới từ phun ra vài từ
này, đồng tử đỏ đậm hóa thành dạng yêu quái
dã man , đằng đằng sát khí.
Hắn đang nói cái gì...
Thật là khó chịu, thật là khó chịu...
Phương Khảm run rẩy môi, nghĩ muốn tập
trung lực chú ý thấy rõ người trước mắt, một
trận mê muội lại đánh úp lại, trong lổ tai âm
thanh keng keng kỳ quái , trong thân thể có
cái gì hoạt động , chung quanh dọc theo
phương hướng duỗi thân tơ máu lưu động,
tiến vào xương cốt tứ chi , xâm chiếm mỗi
khắp ngõ ngách thân thể .
Phương Khảm chỉ cảm thấy toàn bộ kinh
mạch đều thình thịch mà nhảy lên , lăng trì
mỗi một thần kinh, y nghĩ muốn kêu to, nghĩ
muốn giãy giụa, dùng từ nói dùng động tác
truyền ra loại thống khổ tê tâm liệt phế này ,
nhưng thân thể tựa như đã bị nắm trong tay
người khác , không thể càng biện hộ cho
mình, chỉ có nước mắt theo hốc mắt không tự
chủ được từ từ chảy hạ, dọc theo hai gò má
từng giọt chảy xuống tới cổ.
Van cầu ngươi, mau phát hiện đi...
Ta thật là khó chịu...
Thật là khó chịu...
Ngao Lan thoáng nhìn Phương Khảm lóe ra
khóe mắt, càng phát ra oán giận. Ngươi... Là
ở thân gian phu kia cầu tình sao! Ngươi thích
hắn s như vậy ao?
Trong ánh mắt cuối cùng một chút lý trí cũng
đã biến mất. Ngao Lan tức giận thiêu đốt tới
cực điểm, nháy mắt lồng ngực nổ tung .
"Ta muốn ngươi bỏ nó!"
Bàn tay to lớn nhanh như chớp lấy thế lực ,
không chút tình cảm mà hướng bụng Phương
Khảm ấn .
Chương 8 - 9 Thượng
Nguy hiểm!
Nguy hiểm!
Trong đầu choáng váng của Phương Khảm không
ngừng hiện ra hai chữ này, sâu trong óc truyền
đến một tiếng kêu kinh hãi. Cái gì đó trong cơ
thể chuyển động nhanh hơn , mạch toàn thân
thống khổ mà run rẩy , đập một cái một cái.
Bỗng nhiên thân thể có năng lực ! Giống như có
ý thức của mình, tốc độ so với Ngao Lan còn
nhanh hơn, lắc mình, né tránh, xoay người,
quay đầu lại, tay tự động mà nâng lên, bắt
được cái gì đó lạnh lẽo, dùng sức lực hủy núi
phá đá hung hăng đâm đến người Ngao Lan.
Ta đang làm cái gì...
Phương Khảm nhìn chằm chằm màu đỏ tươi
chậm rãi chảy xuôi, sợ hãi cả người run rẩy.
Dao găm sắc nhọn vô tình đâm vào bụng Ngao
Lan, chuôi dao ngắn màu lam càng không ngừng
nhắc nhở Phương Khảm, thân thể y làm cái gì.
Trong phòng khi nào thì xuất hiện dao nhỏ?
Y làm cái gì!
Tại sao có thể như vậy! Tại sao có thể như vậy!
Phương Khảm nhìn chất lỏng đỏ tươi cuồn cuộn
nhỏ giọt không ngừng , tâm thần đại loạn. Trong
đầu không ngừng kêu loạn rồi xuất hiện một
đám vấn đề khó giải. Trên thực tế, y lúc này vô
lực tìm kiếm hết nguyên nhân, bởi vì y cứ như
một người đứng xem, bị bức lui đến góc tối nhất
trong tâm linh. Trơ mắt mà nhìn thân thể của
chính mình, lãnh khốc mà đem dao nhỏ trên
thân thể Ngao Lan rút ra,quay người tát mặt
của đối phương một cái.
Ngao Lan chưa bao giờ nghĩ tới phòng bị Phương
Khảm, thình lình mà bị đâm một đao, lại trúng
một cái tát tai, đầu óc có điểm choáng váng,
nghĩ đến hết thảy bất quá là mộng, nhưng đau
đớn đáng giận trên người lại nhắc nhở hắn,
chuyện này đích xác đã xảy ra!
Sát khí trước kia chưa bao giờ cảm nhận được,
giờ khắc này, xuất hiện thiên chân vạn xác .
Y... Thật là muốn giết chết chính mình.
Ngao Lan cảm giác sâu sắc điều này - miệng
vết thương bắt đầu ẩn ẩn đau, trên mặt một
mảnh đau rát. Tất cả mọi điều này, rõ ràng
người trước mắt muốn đem chính mình đưa vào
chỗ chết.
Hồi tưởng lúc trước khi bọn họ gặp lại, Phương
Khảm cũng là cầm thái đao.
Hắn nghĩ là sau khi trải qua một ít va chạm,
Phương Khảm đã không còn chán ghét mình
như thế, thậm chí... Có chút thích.
Nhưng... Nguyên lai, nguyên lai y lại hận chính
mình như vậy.
"Ngươi..."
Mở miệng ra, lại chỉ phun ra một chữ, Ngao Lan
cảm thấy được ngực nứt ra một cái động lớn,
miệng vết thương đau cũng không bằng đau
lòng. Hắn thua, hơn nữa thua đến thảm thiết
trước nay chưa từng có, thua ở trong tay một
phàm nhân tên là Phương Khảm. Tâm Ngao Lan
không ngừng sa xuống , bụng dưới đau quặn,
chìm vào hắc ám không đáy. Trên mặt lại nhịn
không được cười, thân thể hắn có thể bị thương
tổn, nhưng kiêu ngạo của hắn không cho phép
bị chà đạp!
Ngao Lan mị mị mở to mắt, sống lưng thẳng
tắp, mặc cho máu tươi từ vết thương chảy ra,
nhỏ giọt trên mặt đất.
"Hảo ngươi cái dân đen, cho ngươi nếm thử, cái
giá khi mạo phạm long tộc!" Ngao Lan long uy
đại triển, một tiếng rồng ngâm vang tận mây
xanh. Năm ngón tay biến thành móng vuốt, bí
mật mang theo tiếng gió vù vù đánh vào Phương
Khảm, mắt thấy sắp tiếp cận trước mặt Phương
Khảm , lại cứng ngắt đứng ở giữa không trung.
Hắn...
Luyến tiếc.
Loại cảm tình này làm cho hắn do dự, tay run
rẩy treo ở giữa không trung, trong lúc nhất thời
tiến thối không được. Nhìn bộ dáng bất vi sở
động của Phương Khảm, khuôn mặt bình tĩnh
đến đáng giận, Ngao Lan cảm thấy được mình
uất ức. Thập phần uất ức.
Tất cả phẫn nộ cùng uể oải trong lòng hòa
nguyện một chỗ, tay Ngao Lan cứng ngắc chìa ra
lại lùi, cuối cùng một tiếng thở dài, năm ngón
tay nắm chặt thành quyền, móng tay bén nhọn
cắm vào thật sâu trong thịt .
Ngao Lan thật sâu mà liếc mắt nhìn Phương
Khảm một cái. Xoay người - đi.
Hắc long cao quý bay thẳng tận trời ,âm thanh
rồng rống thê lương, hắn do dự hồi lâu, rốt cục
hướng tới phương xa mà đi.
Ngao Lan... Ngươi đừng đi... Ta không biết...
Cứu cứu ta a...
Phương Khảm bị giam cầm bên trong thân thể
liều mạng cuồng hô , kêu gọi người đang dần
dần đi xa, nước mắt chảy đầy hai gò má. Bỗng
nhiên trước mắt tối sầm, hắc ám bao phủ hoàn
toàn y, từ đó thần thức trở nên vô tri.
Ngao Lan vừa đi, thân thể Phương Khảm tựa
như rối gỗ bị chặt đứt sợi, bùm một tiếng ngã
ngồi trên mặt đất. Ánh mắt của y trống rỗng , vẻ
mặt là chết lặng , tựa như một rối gỗ thật sự,
vẫn không nhúc nhích.
Bỗng nhiên, ngón tay rũ xuống vươn ra, mùi
thơm lạ lùng bốn phía, cây leo từ trong khe hở
chui ra, chậm chạp sinh trưởng , giữa vũng máu
nhỏ giọt của Ngao Lan ngừng lại, lá cây màu lục
nhạt rũ xuống, nháy mắt mặt đất bị máu nhỏ
giọt nhuộm thành màu đỏ, càng không ngừnglan
về phía trước, Ngay sau đó ngay cả thân lá cây
cũng nhiễm đỏ, tựa như một tơ hồng từ đầu
ngón tay Phương Khảm đến vũng máu trên mặt
đất. Vũng máu càng ngày càng nhỏ, cuối cùng
mặt đất lưu lại dấu vết màu nâu khô cạn. Thấy
không còn máu rồng để hút, lá cây khẽ run lên,
chậm rãi lùi về thân thể Phương Khảm. Đợi cho
thu về xong, thân thể đứng lên, cứng ngắc mà
bước chân, thẳng tắp hướng tới chậu nước đi
đến.
Xào xoạt...
Một trận gió qua, mặt nước trong chậu bình tĩnh
nổi lên gợn sóng,dường như có sinh mệnh run
run tạo sóng nước bốc hướng về phía trước.
Phương Khảm lạnh lùng nhìn, lẳng lặng chờ đợi.
Bọt nước càng bốc càng lớn, cuối cùng hóa
thành khuôn mặt một người , sau đó là thân
thể, chỉ chốc lát, Thủy Nguyệt Quân mang theo
tia mỉm cười trên mặt mà xuất hiện trên mặt
nước.
"Con rồng kia đi rồi sao?"
Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Thủy
Nguyệt Quân lộ ra vui sướng, ánh mắt mị thành
một cái khe. Không có người trả lời, một cái
mầm nhỏ lười biếng mà theo lỗ tai Phương
Khảm chui ra, lay động một chút, xem như chào
hỏi. Thủy Nguyệt Quân thấy thế cũng không
giận, hôn hôn tiểu nha mới mộc ra, vẫn vênh
váo vui vẻ mà đông xả tây xả lải nhải , hi hi ha
ha xem một vòng phòng ở, cuối cùng mi hẹp dài
nhắm thành một khôi, có chút nghi hoặc: "Sao
không thấy tên Tiểu Long kia? ... Đáng tiếc ."
Thủy Nguyệt Quân nhún nhún vai, có chút tiếc
hận. Hắn nhẹ nhàng mà nâng Phương Khảm
dậy,giọng nói êm ái: "Cam hoa bảo bối, chúng
ta về nhà đi... Ngươi hôm nay mất nhiều linh lực
lắm ..."
Thanh âm dần dần bay xa, thân ảnh hai người
chậm rãi tiêu tán ở trong gió.
Động phủ Xích Kinh.
Tiên phủ động thiên, vốn là nơi thanh tĩnh.
Nhưng Ngao Lan nhất thời đến đánh vỡ tĩnh
lặng nơi thần thánh này.
"Long quân... Ngươi bị thương!"
Xích Kinh Tử quá sợ hãi mà nhìn bụng Ngao Lan
không ngừng lan tràn vết máu, vội vàng dìu hắn
đến nằm trên ghế, nhảy đi tìm kim sang dược
tốt nhất trong hòm thuốc, bối rối đến nổi làm
ngã mấy bình tiên lộ ở bên trong.
Hắn cúi đầu, yên lặng mà bôi thuốc cho Ngao
Lan, nhẹ nhàng mà quấn băng vải.
"Long quân chuyện gì xảy ra mà?" Xích Kinh Tử
nhịn không được hỏi.
Không đề cập tới thì tốt, nhắc tới Ngao Lan liền
giận tím mặt, tức giận đầy tràn ngập không chỗ
phát tiết, giương tay lên phá hủy cột đá bên
cạnh để tiết khí.
"Tên hỗn đản thôn phu, cư nhiên làm vợ ta còn
ngoại tình !" Mắng câu này sau, Ngao Lan đem
tất cả chân tướng của chuyện đều nói một lần.
Xích Kinh Tử lẳng lặng mà nghe, sắc mặt chợt
xanh chợt trắng, hy vọng sâu trong đáy lòng
cùng tình yêu mãnh liệt nơi đáy mắt biến thành
tro tàn.
"Vậy vì sao ngươi không đi tới chỗ long vương
cáo trạng y? Như vậy ngươi có thể tự do ." Xích
Kinh Tử đột nhiên phát ra một tiếng cười lạnh.
"Ta... Chính là..." Ngao Lan do dự , lúng ta lúng
túng nửa ngày, cuối cùng quay đầu qua một bên
buông tha vấn đề này.
Tâm Xích Kinh Tử đều rét lạnh, hắn biết dự
cảm mình rốt cục ứng nghiệm . Vị long quân
hoa tâm tung hoành thiên địa mấy ngàn năm
này, chưa bao giờ vì ai dừng lại, chờ cho tới
hôm nay rốt cục dừng lại, nhưng người kia lại
không phải là hắn...
Bỗng nhiên cảm thấy thật bi ai,mũi Xích Kinh Tử
đau xót, mất khí lực thật lớn mới đem nước mắt
sắp tràn ra nôi hốc mắt nuốt trở lại bụng. Hắn
mạnh mẽ đứng lên, yết hầu nghẹn ngào cuối
cùng muốn nói chút gì đó, bằng không bi
thương thất ý sẽ phá tan sự kiềm nén, khiến
hắn gục ngã.
"Long quân, thừa nhận đi, ngươi hiện ở trong
này mà không phải tẩm cung long giải thích tất
cả. Ngươi... Không muốn chặt đứt quan hệ với
y." Xích Kinh Tử cường ngạnh mà nói, càng nói
càng nhanh, phảng phất những lời này đã luôn
giữa trong lòng mấy ngàn năm : "Nếu thích...
Liền thành thành thật thật mà thừa nhận."
"Ta mới sẽ không thích loại nông phu lẳng lơ
này!" Ngao Lan nhảy dựng lên.
Xích Kinh Tử trả lời hắn bằng một cái hừ lạnh.
"Các ngươi không phải gần đây mới quen biết
nhau sao, ba tháng trước y vô luận cùng ai thân
mật ngươi có quyền lợi hỏi đến sao. Lại nói,
trong lúc ngươi xen vào người ta, cũng không
phải là gian phu sao ."
Một cái trách móc, làm Ngao Lan nửa ngày đều
nói không nên lời nói, trừng mắt to, tựa như
đang nhìn Xích Kinh Tư đang tiếp tục nói nhưng
người không quen, trên dưới môi lẩm nhẩm,
không lưu tình chút nào mà trêu chọc Ngao Lan.
"Hơn nữa, ngươi còn muốn y sẩy thai. Nếu như
là ta cũng sẽ giống như y ở trên người của ngươi
đâm vài cái động."
Ngao Lan im lặng, nửa ngày mới nghĩ ra một lời
giải thích: "Ta, ta chỉ là giận điên lên."
"Nếu điên rồi cũng đừng trách người khác ở trên
người của ngươi đâm động!" Thanh âm Xích
Kinh Tử đề cao tám lần.
Quá độc ác... Nghe như thế nào càng ngày
càng giống chính mình gieo gió gặt bảo?
Ngao Lan rụt lui cổ, bắt đầu tỉnh lại. Bi phẫn
trong lồng ngực chậm rãi bình tĩnh trở lại, bắt
đầu cẩn thận mà tự hỏi. Nghĩ nghĩ, Ngao Lan
liền không cam lòng đứng lên, chính mình cư
nhiên ngay cả diện mạo gian phu cũng không
thấy được liền chán nãn như vậy mà đi, cái này
cùng với cchó chết chủ có cái gì khác biệt. Kia là
lão bà của hắn, nói đến thứ tự đến trước và
sau, phải là hắn! Khi hắn làm Phương Khảm to
bụng, gian phu còn không biết ở đâu đợi mà.
Không phải là biến mất vài năm sao, cư nhiên
thừa dịp không có hắn mà xen vào? Quả thực
rất gian trá ! Không được, phải đem Phương
Khảm bắt trở về để y biết mình mới là chân
mệnh thiên tử của y !
Ý niệm trong đầu tra tấn Ngao Lan, hắn càng
ngày càng ngồi không yên, ước gì mau trở về,
đoạt lại Phương Khảm, cùng gian phu kia phân
cao thấp .
Nhưng...
Ngao Lan do dự mà liếc mắt nhìn Xích Kinh Tử
im lặng không lên tiếng một cái.
Xích Nhi hôm nay thật sự rất khác, Ngao Lan
nhịn không được đánh giá thật cẩn thận người
vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt: "Xích Nhi,
ngươi hôm nay làm sao vậy?"
Như thế nào... Có thể làm sao vậy? Chúng ta ở
bên nhau hơn một ngàn năm , thời điểm phát
hiện ta cùng người khác lêu lổng chưa từng có
bất mãn, hiện tại ngược lại đối người nọ giận
dữ. Khác biệt như thế... Có thể khiến người
không chết tâm sao?
Đợi ngươi ngàn năm...
Ta quá mệt mỏi , quá mệt mỏi ...
Xích Kinh Tử cười khổ, nắm chặt y phục trên
người, hít một hơi thật sâu, chậm rãi biến trở về
Xích Nhi dịu ngoan kia , "Long quân..." Xích Kinh
Tử cúi đầu mà nỉ non, ngón tay quyến luyến mà
mơn trớn ngũ quan quen thuộc kia , chậm rãi
thu trở về, nhắm hai mắt lại.
"Long quân, Xích Kinh Tử mê mẩn yêu long
quân quá nhiều năm, hiện giờ... Cũng nên tỉnh
mộng..." Xích Kinh Tử bất đắc dĩ mà rũ xuống bả
vai, chậm rãi xoay lưng, không hề nhìn Ngao
Lan.
"Ngươi đừng đến nữa." Câu nói sau cùng, nước
mắt Xích Kinh Tử không thể cầm được mà tuôn
ra .
Ngao Lan nghe vậy khó có thể tin mà mở to hai
mắt nhìn, cảm thấy như trúng một cái gậy, đợi
hắn lấy lại tinh thần, cửa động sớm chậm rãi
khép kín ở trước mặt, không hề vì hắn mà mở
ra.
Ngao Lan buồn bực , lười biếng mà bò lại trên
mây, không muốn về Thủy phủ, tìm chỗ non
xanh nước biếc dưỡng thương, nhàm chán chờ
đợi lỗ thủng trên bụng khép lại.
Đơi một hồi đã qua hai tháng,trong hai tháng
này , Ngao Lan quả thực là sống một ngày bằng
một năm, buồn bực mà ở trong thủy đàm tu
dưỡng lăn lộn, trong lòng không biết tư vị gì, mị
lực của hắn khi nào thì trở nên kém như vậy?
Lại khiến người chán ghét đến thế ? Không chỉ
có bị Phương Khảm đâm một đao, còn bị Xích
Kinh Tử đuổi đi ra...
Cẩn thận lắc lắc đầu, cười vừa lòng. Thổn thức
một phen, lập tức thở dài, suy sụp tinh thần
mà hạ bả vai. Bộ dạng Xích Kinh Tử đẹp có ích
lợi gì... Ngao Lan nhớ tới mặt Phương Khảm,
lạnh lùng có , nổi giận đùng đùng có, khinh bỉ
có , chính là không thấy vẻ mặt vui vẻ vui
sướng.
Quên đi, ngay cả Xích Kinh Tử đều chán ghét ,
Phương Khảm còn thích sao... Vẫn là không quay
về để người ghét.
Ngao Lan chán nản nghĩ, hai tháng này mỗi
ngày đều làm việc theo thông lệ. Nhưng còn
không quay về, để gian phu dâm phu phượng
phượng vu phi?Nói đùa!
Hắn càng nghĩ càng không cam lòng, càng nghĩ
càng tức giận, vung tay lên ầm vang một tiếng ở
trên thạch bích lập tức vỡ nát tạo ra một cái
động lớn.
Trở về hoặc không quay về, đó là một lựa chọn
khó khăn...
Thấp thỏm khó có thể ức chế, Ngao Lan điên
cuồng hét lên một tiếng, ý đồ phát tiết ra, lại
buồn bực lợi hại hơn . Hắn dậm chân một cái,
hóa thành long thân, tựa như phát tiết, bay
múa chung quanh. Vô tri vô giác lại bay đến phụ
cận thảo sơn, Ngao Lan cười khổ, giống như tên
trộm vặt mà đẩy mây mù ra, tham lam mà nhìn
phòng ở quen thuộc phía dưới. Hắn lại do dự,
không biết là có nên đi xuống hay không, xuống
đó rồi nên nói cái gì đây ?
Nói không chừng Phương Khảm ở cùng gian phu
đang tình chàng ý thiếp.
Ý niệm trong đầu giống như một cây kim đâm
vào trái tim đau đớn của Ngao Lan, như hắc xà
ghen tị quấn luyến trong lòng, một đám ý niệm
ác độc trong đầu xông ra, cố chịu đựng một cỗ
khí trong lồng ngực, đến khi hai cái lỗ mũi hóa
thành ngọn lửa, hung tợn mà phun khói.
Đã đến đây, đã không còn lý do không đi xuống!
Ngao Lan hừ lạnh một tiếng, cẩn thận sửa sang
tốt lại ăn mặc, tựa như gà trống ra chiến
trường, hùng dũng oai vệ mà ngẩng đầu lên,
nhảy xuống mây, nghênh ngang mà hướng cửa
chính đi đến.
Một cước đá văng giữ cửa , bên trong không có
một bóng người. Khuôn mặt tốt mà Ngao Lan
chuẩn bị , trong nháy mắt liền biến dạng.
Người đâu ?
Tình cảnh không xuất hiện trong tưởng tượng,
Ngao Lan có chút kinh ngạc, tâm chìm xuống
dưới, chậm rãi che kín cảm giác điềm xấu.
Hắn chạy nhanh đi tới đi lui, tìm lần tất cả
phòng, nơi có thể giấu người trong phòng đều
lục lọi một lần, thậm chí nhảy lên tận trời, cẩn
thận điều tra phạm vi mỗi một tấc trăm dặm
vẫn không thấy người, Phương Khảm tựa như
bốc hơi khỏi thế giới này.
Rốt cục thừa nhận chuyện không thấy Phương
Khảm là thực, Ngao Lan ngã ngồi ở ghế trên,
suy sút mà mất đi tất cả lực lượng. Hắn ngơ
ngác mà chăm chú nhìn chén trên bàn, đều giữ
lại bộ dáng ngày hôm đó , phảng phất tựa như
chủ nhân tùy thời sẽ trở về.
Chương 8 - 9 Hạ
Ngao Lan hít một ngụm khí. Một tầng bụi
mỏng manh trên mặt bàn thong thả mà bay
lên. Ngao Lan nhanh chóng che miệng mũi
lại, hai mi mắt nhăn thành chữ xuyên.
Như thế nào như là thật lâu không ai dùng?
Ý nghĩ này vừa lướt qua, như một tia sét đánh
vào trong óc Ngao Lan.
Có thể nào... Ta vừa mới rời đi, y liền quay lưng
bỏ chạy cùng gian phu sống chung !
Ngao Lan tức giận nhảy dựng lên, vừa hoảng
vừa loạn, bước đi thong thả ở bên trong phòng
qua lại nửa ngày, đột nhiên linh quang chợt lóe,
tựa như mũi tên lao khỏi dây cung hướng phòng
Tiểu Long đi vào, ở góc quen thuộc tìm được cái
vỏ sò tuyết trắng , Ngao Lan nhẹ nhàng thở ra.
Thân hình uốn éo, chui vào bên trong.
Tiểu Long lúc này cũng không biết bên ngoài đã
long trời lỡ đất, bên trong vỏ sò là một chốn đào
nguyên, cung điện trắng tuyết, gió êm sóng lặng.
"Xà xà, chúng ta ra đi xem phụ thân đi, ta
nhớ...y quá!"
Tiểu Long vùi trong lòng một thiếu niên tuổi
chừng mười bảy mười tám tuổi, bỉu môi làm
nũng.
Hoài niệm cha mẹ vốn là chuyện thường tình,
tiểu hài tử cũng không ngoại lệ, mấy ngày nay
Tiểu Long tranh cãi muốn về với phụ thân, kết
quả đều bị xà xà lấy cớ tu luyện mà ngăn cản ,
mà vài ngày gần đây công lực của Trúc Diệp
Thanh đã khôi phục, rốt cục biến thành người.
Dục vọng nhớ nhà của Tiểu Long càng thêm
mãnh liệt .
"Không được!" Trúc Diệp Thanh đã hóa thành
người kiên quyết cự tuyệt, sắc mặt có chút xanh
xao, ôm sát thân thể mềm nhũn của Tiểu Long.
Tiểu Long cười, cọ cọ cái mũi cao thẳng của Trúc
Diệp Thanh.
"Xà xà không thể như vậy nha, ngươi cũng đã tu
luyện thành người a, ta cũng muốn đi gặp phụ
thân ."
Nghe vậy, mặt Trúc Diệp Thanh suy sụp xuống,
có biện pháp nào mới có thể ngăn trở tiểu tổ
tông đi ra ngoài? Hắn khó xử mà nhìn khuôn
mặt tươi cười hồn nhiên của Tiểu Long , thầm
nghĩ muốn dùng cả đời đời để cất dấu.
Chỉ cần ngươi ở tại chỗ này, sóng gió to lớn
cũng sẽ tránh thoát, ta cũng có thể bảo hộ
ngươi.
Hắn yên lặng mà nghĩ, nhịn không được sờ sờ
đầu Tiểu Long.
"Đừng đi ra ngoài, Long Long ta có rất nhiều trò
hay, ngươi muốn học không ?" Trúc Diệp Thanh
đột nhiên nổi lên sắc tâm, phải biết rằng từ sau
khi hóa thành người, hắn luôn luôn suy nghĩ
như thế.
"Trò hay nào ?" Tiểu Long nháy đôi mắt to trong
veo như nước, tràn ngập tò mò. Trúc Diệp
Thanh nhất thời cảm thấy dưới bụng có hỏa tán
loạn. Khắc chế khắc chế... Hắn còn là một đứa
nhỏ! Đại não nghĩ như vậy, thân thể lại tự hành
động .
"Xà xà ngươi sờ tiểu kê kê của ta để làm gì?"
Tiểu Long kêu lên.
"Ta cũng cho ngươi sờ của ta!" Nhìn Tiểu Long
gật đầu, Trúc Diệp Thanh vui vẻ mà cởi khố đầu
ra, để tay nhỏ bé của Tiểu Long dễ dàng mà
cầm phân thân hắn. Cảm giác mềm mại mà
nóng rực vây quanh , phân thân Trúc Diệp
Thanh lập tức nhảy dựng lên, bày ra một phong
thái hoàn mỹ. Thích a...
"Xà xà ngươi làm gì sờ thí thí của ta?" Phụ thân
nói qua nơi đó thực bẩn , thối thối mềm chính
là từ bên trong ra tới, nhưng là vì sao xà xà còn
muốn luồn ngón tay vào, còn một bộ dáng hưng
phấn hai mắt sáng lên ?
Tiểu Long khó hiểu, Trúc Diệp Thanh nuốt một
hơi nướt bọt thật lớn, "Chính là..."
Hắn đang muốn mở miệng tùy tiện lừa một
chút, bỗng nhiên một bóng người chợt hiện ra
trước mắt, Trúc Diệp Thanh cơ hồ sợ tới mức
tam hồn không thấy lục phách.
"Long, long, quân!" Hắn vội vàng buông Tiểu
Long, giấu đầu hở đuôi mà kẹp chặt hai chân,
che dấu phân thân đang mạnh mẽ dựng đứng.
Nằm rạp xuống đất, nói đùa, hắn đối với chuyện
vị long quân này muốn nhổ hàm răng của hắn
trong lòng vẫn còn sợ hãi, để long quân phát
hiện mình đùa bỡn con hắn, cho dù là chín
mạng cũng không đủ ngoạn a.
Đáng tiếc, Ngao Lan căn bản vô tâm phát hiện
tiểu nhân vật như vậy, hắn lo lắng dừng chân
suy nghĩ, rồi trực tiếp tiếp cận Tiểu Long.
"Nhi tử! Nương ngươi đi đâu vậy?" Lòng Ngao
Lan nóng như lửa đốt, nắm tay nắm chặt, hai
chân tùy thời muốn nhảy lên.
"Cha không ở bên ngoài sao?" Tiểu Long không
hiểu ra sao.
"Không có, nơi nơi đều là tro bụi, y đã đi bao
lâu rồi? !"
Tiểu Long vô tội mà lắc lắc đầu. Ngao Lan nhất
thời giận tím mặt, chỉ vào cái mũi Tiểu Long liền
mắng.
"Ngươi như thế nào không nhìn hảo y! Mấy
ngày này ngươi đều lưu lại ở trong này?
Ngươi có dáng làm nhi tử sao !"
"Ta..."
Hốc mắt Tiểu Long nhất thời đỏ lên, lúc hắn
thấy phụ quân hung ác như vậy, hắn ủy khuất
mà chảy nước mắt từng giọt từng giọt, ô ô mà
nức nở.
Tiếng khóc làm Ngao Lan phiền lòng, nguyên
tưởng rằng có thể từ trong miệng tiểu Long biết
được tình hình của Phương Khảm, hiện giờ lại
không thu hoạch được gì, hắn càng nôn nóng
bất an đứng lên. Mày càng xoắn càng sâu, Ngao
Lan nghiến răng, nhịn không được lại dậm chân,
giận dữ: "Khóc khóc khóc, cha ngươi không
thấy ! Còn khóc!"
Âm thanh Tiểu Long gào khóc lớn hơn
nữa .Tiếng khóc thê thảm, âm thanh đánh vào
trong lòng Trúc Diệp Thanh, hắn rốt cục nhìn
không được , có dùng hết dũng khí đời này, che
ở trước mặt Tiểu Long.
"Long Long chỉ là đứa nhỏ, hắn có thể làm cái
gì? Người kia không phải thê tử của ngươi sao,
bảo hộ y là trách nhiệm của ngươi, không thấy
người liền phát hỏa, đem trách nhiệm đổ lên
trên người tiểu hài tử ngươi cũng không thấy
thẹn!"
Trúc Diệp Thanh đỏ mặt, lời nói mặc dù nghiêm
khắc, lại run rẩy giống như lá rụng giữa gió thu.
"Ngươi!" Gần đây liên tiếp bị giáo huấn hai lần,
Ngao Lan thẹn quá thành giận, sắc mặt quả
thực giống với Bao Công mặc đen, nhè nhẹ mà
tản ra nộ khí, phảng phất muốn đem Trúc Diệp
Thanh nuốt sống.
Sát khí mãnh liệt khiến khí thể mạnh mẽ của
Trúc Diệp Thanh nháy mắt lại thấp xuống.
Nhưng tuy rằng đáy lòng hắn sợ tới mức lá gan
run rẩy, nhưng ngoài miệng vẫn cậy mạnh:
"Chính là như vậy, cũng bởi vì ngươi thường
thường lưu luyến bụi hoa, cho nên Thủy Nguyệt
Quân mới có cơ hội thừa dịp..."
Kết quả vì khẩn trương mà nói năng lộn xộn nói
ra lời không nên nói, Trúc Diệp Thanh lập tức
bưng kín miệng mình , đáng tiếc đã quá muộn,
lỗ tai Ngao Lan đã nghe được rõ ràng những lời
quan trọng kia.
"Thủy Nguyệt Quân?" Âm thanh Ngao Lan đột
nhiên cất cao, tiếp theo lập lại một lần.
Gian phu! Hai chữ như ậo tới trên đầu Ngao
Lan. Trán nổi gân xanh, ánh mắt của hắn uy
hiếp mà hiếp lại: "Ngươi biết cái gì rồi phải
không ?"
Trúc Diệp Thanh lập tức sợ tới mức lui lại hai
bước, đầu lắc như bội cổ (1).
"Ta, ta cái gì cũng không biết!"
Đáng tiếc Ngao Lan không phải con nít ba tuổi ,
không phải dễ lừa gạt như vậy.
"Tử yêu quái!" Hắn lạnh lùng mà cười, không khí
chung quanh bắt đầu kết băng, ở trước mặt
Trúc Diệp Thanh, các đốt ngón tay bộc phát ra
âm thanh rắc rắc khủng bố, móng vuốt bén
nhọn từng cái từng cái chậm rãi vươn ra.
Mồ hôi lạnh sau lưng tẩm ướt cả quần áo Trúc
Diệp Thanh, thân thể như bệnh sốt rét, chân
mềm nhũn ngã ngồi xuống trên mặt đất.
"Xà xà!" Thời khắc mấu chốt, Tiểu Long tiến lên ,
khẩn trương mà bắt lấy tay Trúc Diệp Thanh ,
một mặt là sợ hãi phụ quân thương tổn xà xà,
về mặt khác là hắn cũng phi thường muốn biết
phụ thân ở nơi nào.
"Xà xà, phụ thân đi đâu , ngươi nói mau đi. Ta
nhớ...phụ thân quá hu hu!" Tiểu Long lây lây, ,
nước mắt trong suốt khiến người hảo đau lòng.
Trúc Diệp Thanh khó xử, sắc đẹp trước mặt, là
mạng nhỏ quan trọng hay là sắc đẹp quan
trọng? Không chờ hắn suy nghĩ , mặt Ngao Lan
đằng đằng sát khí đã muốn gần ngay trước mắt.
"Nói mau!"
Ách - dường như cả hai đều quan trọng.
Mồ hôi lạnh như hạt đậu dọc theo trán Trúc
Diệp Thanh trượt xuống dưới.
"Còn tưởng rằng Trúc Diệp Thanh là con xà
thông minh... Xem ra..."
Thủy Nguyệt Quân nhìn tình cảnh Trúc Diệp
Thanh trong thủy kính sinh động như thật
hướng Ngao Lan mật báo, lắc lắc đầu.
Trong phòng tỏa ra một mùi hương lạ lùng , một
mảnh ám muội, giữa phòng có một mảnh ánh
sáng , cửa sổ phòng ốc cũ nát, tất cả dương
quang chỉ được chiếu từ nơi này. Thủy Nguyệt
Quân nhẹ nhàng mà hướng mảnh ánh sáng kia
đi lại, hắn dưới ánh mặt trời gần như trong
suốt.
Đây là một đại băng trì, sâu không lường được.
Phía dưới là mạch nước ngầm, nước từ bốn
phương tám hướng tụ tập mà đến, sóng nước
cuồn cuộn chảy về phía trước. Bên cạnh ao bạch
ngọc thạch, một người lẳng lặng nằm, mặt của y
giấu ở dưới bóng râm , thấy không rõ khuôn
mặt. Nửa người ngâm ở trong nước, bộ dáng
giống như tùy thời sẽ ngã xuống, dù tư thế như
thế y ngủ vẫn rár an tường ,điềm tĩnh lạnh
lùng .
Thủy Nguyệt Quân đầu cúi thấp, dừng ở bên
người không nhúc nhích trong hồ. Không phải
hắn xem mặt, mà là xem cái bụng tròn như
chứa cả quả bóng kia .
"Cũng sắp tới lúc gặp lại hắn ." Thủy Nguyệt
Quân giống như nhớ ra chuyện gì đó , đột nhiên
che miệng mà cười khanh khách đến giống như
tiểu cô nương.
"Ánh mặt trời."
Người trong ao mấp máy môi ngắn gọn mà nói
hai chữ.
Thủy Nguyệt Quân lập tức nhảy dựng lên, xuống
hồ, đi đến nơi khuất ánh sáng, khiến cho ánh
mặt trời có thể đều đều mà chiếu vào trên
người người nọ. Lúc này mặt giấu ở giữa bóng
râm rốt cục lộ ra, khuôn mặt kia rõ ràng chính
là Phương Khảm.
"A, thật có lỗi ta ngăn chặn ánh sáng của ngươi
sao." Thủy Nguyệt Quân cúi xuống hôn hôn
bụng tựa như dưa hấu của Phương Khảm .
Ngẩng đầu, hắn nở nụ cười, thật cẩn thận âu
yếm , đối với bụng nhẹ nhàng mà nỉ non: "Cam
Hoa bảo bối, đã đến giờ , ngươi cũng tới lúc
xuất hiện ..."
Ta chờ ngươi đã lâu... Đã lâu...
Thủy Nguyệt Quân nhắm mắt lại, mặt nhu tình
hàng vạn hàng nghìn mà hướng về phía bụng
Phương Khảm.
Phương Khảm không có trả lời, chính là hiếp
ánh mắt, tựa như con rối , cứng ngắc mà vuốt
ve bụng to chính mình ra.
Ngao Lan xoay quanh giữa tầng mây cao cao,
nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện mạch nước
xung quang loạn tớu rối tinh rối mù, khí hậu
cũng khô ráo quỷ dị. Đất nứt nẽ, thực vật hấp
hối,sinh vật̉ sinh tồn nhờ vào nguồn nước sớm
đã biến mất vô tung, như có thứ gì không ngừng
đem tất cả nước của vùng đất này đoạt lấy .
Quả nhiên... Là thứ kia...
Tâm tình Ngao Lan trầm trọng dâng lên , vì cái
gì trước kia không phát hiện?
Ngao Lan hối hận mà nắm chặt tóc, môi bị cắn
mà trở nên trắng bệch.
Hắn nhớ tới chêu chọc của Trúc Diệp Thanh , cái
tên kia là yêu quái Thủy Nguyệt kia cư nhiên
nuôi thứ đó! Còn vọng tưởng...
Ngao Lan hít sâu một hơi, miễn cưỡng làm cho
tâm tình mạnh mẽ tỉnh táo lại. Không thể
hoảng, không thể loạn... Phương Khảm còn đang
chờ hắn...
Ngao Lan nhắm mắt lại, ở trong lòng yên lặng
mà niệm mấy lần.
Bóng trời chiều kim quang , bắn vào ánh mắt,
Ngao Lan không khỏi hiếp hiếp mắt, chậm rãi
tập quen với thứ ánh sáng này. Chẳng bao lâu
sau, Phương Khảm đã ở giữa ánh sáng đi tới
hắn , áo choàng mỏng màu vàng nhu hòa tại
trên thân thể gầy kia hài hòa như vậy, tựa như
thiên thần hiền hòa.
Tim của hắn nháy mắt chấn động.
Nắng chiều như bây giờ vẫn như cũ, nhưng
người giờ ở phương nao ?
Cảm giác chua chát hiện lên khóe mắt, Ngao Lan
nắm chặt nắm tay, nhắm mắt lại cầu nguyện .
Vào giờ khắc này, hắn đã quên chính mình cũng
là thần tiên, chân thành mà cầu nguyện.
Ba tháng ... Hy vọng Phương Khảm có thể không
có việc gì.
Ngao Lan mở to hai mắt, đẩy tầng mây, trên cao
nhìn xuống tìm tì , không buông tha dấu vết
nào. Y theo miêu tả của Trúc Diệp Thanh, rốt
cục, mắt sắc của hắnmà tìm được điểm phát
sáng đáng nghi ở phía tây, lập tức không chút
do dự hướng phía tây bay đi.
Cư nhiên là nơi này!
Ngao Lan kinh hãi long lắng vạn phần, nhất thời
hít một hơi thật sâu, thành thị bình thường
hoàn toàn không có yêu khí này cư nhiên là sào
huyệt của Thủy Nguyệt Quân ? ! Làm sao có thể!
Ngao Lan cảm thấy khó có thể tin, lòng nghi ngờ
không khỏi nổi lên, ở trên bầu trời thành thị
lượn vòng hồi lâu, rốt cục phát hiện cửa ra.
Khá lắm Thủy Nguyệt Quân! Mặc dù không cam
lòng, nhưng Ngao Lan vẫn là không khỏi bội
phục tư tưởng kỳ diệu của Thủy Nguyệt Quân.
Sau đó, sắc mặt Ngao Lan ngưng trọng lên, yết
hầu gian nan mà nuốt một họng nước bọt, trong
lòng bàn tay ẩn ẩn mà toát ra mồ hôi. Hắn biết
mình sắp sửa gặp phải, là một hồi ác chiến. Hừ
lạnh một tiếng, quần áo phiêu phiêu, tự tin mà
đón gió bay lượn, Ngao Lan thần khí mười phần
mà ngẩng cao đầu, chỉ nghe ầm vang nổ rung
trời, một đạo sét đánh rơi xuống mặt đất.
Chương thứ mười -Thượng
Tấn Thành bình tĩnh như thường ngày, chủ
quán cùng người đi đường đều lười biếng,
không có một chút tinh thần.
Ngao Lan vừa đặt chân xuống đất, tay liền bắt
lấy một người qua đường, nâng lên trước mặt.
Tấn Thành khi nào xuất hiện nhân vật hung
thần ác sát như vậy ?
Người chung quanh thấy rủi ro, nhất thời
liên tiếp thét chói tai , chạy chạy trốn trốn,
nhao nhao chạy trốn. Cánh cửa cửa hàng hai
bên lập tức binh lách cách mà chập thành
một mảnh, tất cả đều đóng chặt chẽ, ngay cả
khe hở cũng không có. Gió lạnh cuồn cuộn
thổi qua lá cây chồng chất lên trên mặt
đất ,con đường thoáng chốc trở nên lạnh
tanh, chỉ còn lại người qua đường kia cùng
Ngao Lan.
Người nọ sợ tới mức xanh cả mặt, vừa giãy
giụa âm thanh khàn khàn thét chói tai:
"Buông, ngươi muốn làm gì?"
"Kêu Thủy Nguyệt Quân ra đây!" Ngao Lan
cười lạnh.
Người nọ rõ ràng cứng ngắc một chút, nhưng
vẫn là kiên quyết, giận đỏ mặt.
"Ngươi nói cái gì? Ta nghe không hiểu, ngươi
người man rợ này, hảo buông đi!"
Ngao Lan không giận trái lại còn cười, tóc đen
không gió tự bay, dòng khí màu lam xuyên
thấu qua mỗi một cái lỗ chân lông từ từ tan ra
ở trong không khí.
Tựa như đã bị gọi về, bầu trời phía đông
nhanh chóng tụ tập một đoàn màu đen, tiếng
sấm trong tầng mây ù ù cuồn cuộn mà đến,
thanh âm nặng nề mà lại sắc bén. Không
trung cũng thoáng chốc chuyển biến, cát bay
đá chạy, cuồng phong cuốn bụi đất hiện lên
hình xoắn ốc bay lên,như lưỡi dao sắc bén
thổi mạnh qua hai gò má.
Sát khí tứ hiện, người nọ mềm nhũn chân,
không đợi hắn mở miệng cầu xin, Ngao Lan
mang theo tiếng cười hung tợn, móng vuốt
bén nhọn đã sắp hiện ra trước mặt, mắt thấy
sẽ bị mổ bụng , người nọ quá sợ hãi, thân thể
bất chợt co rút .
Chợt nghe một tiếng giòn vang, Ngao Lan chỉ
cảm thấy đầu ngón tay lạnh lẽo một mảnh,
người trước mắt tựa như ảo ảnh giữa sa mạc,
nháy mắt vô tung vô ảnh, mặt đất lưu đầy các
mảnh nhỏ màu bạch, chỉ còn một con khỉ
chạy trối chết.
Rõ ràng là đã sắp đâm vào trong ngực đối
phương ? Ngao Lan nhìn móng không có một
chút vết máu gì, có chút buồn bực. Cúi đầu,
chậm rãi ngồi xuống, Ngao Lan từ giữa
nhữngmảnh nhỏ nhặt lên một khối lớn. Nó
đặc biệt hiện ra ánh sáng màu thủy tinh ,
phản xạ chút ánh sáng của thái dương, Ngao
Lan nhìn vào trong đó chỉ thấy thân ảnh
mình vặn vẹo.
Ngao Lan bừng tỉnh đại ngộ -
Cư nhiên là kính yêu*!
_Kính yêu: là một loại kính có thể thây mọi
cảnh vật mà ta muốn thấy qua nó.
Ngao Lan cắn chặt khớp hàm, vang khanh
khách .
Khó trách hắn có thể đem sào huyệt tìm ra
nhanh như vậy... Khó trách... Vẫn không phát
hiện...
Ai lại đi chú ý cái bóng trong gương chứ?
Đáng giận!
Một tiếng hét lên điên cuồng,chỉ trong một
thoáng, một đạo lưỡi dao sắc bén theo tầng
mây phía đông nghìn nghịt bổ xuống dưới, xé
rách thành thị kỳ dị này . Mây đen càng áp
càng thấp, thành thị cũng bắt đầu vặn vẹo,
trong bóng đêm đao kiếm giao kích, tiếng sấm
ù ù rống đến tuyết lở đất nứt, từ bốn phương
tám hướng phóng lại đây.
Ánh lửa mờ nhạt gắng gượng bốc cháy lên,
bao quanh toàn bộ thành thị, trên bầu trời
nhất thời chuyển biến dữ dội, sét đánh nổ
vang, như rắn trắng loạn vũ, không bao lâu
bạch hỏa kia liền bị đè ép xuống.
Vô số tia chớp tạo thành đủ loại hình dạng
đánh thẳng vào Tấn Thành, không trung bị xé
rách, thành thị bị cắt phá thành từng mảnh
nhỏ. Bụi đất đầy trời, thanh âm thủy tinh vỡ
vụn liên tiếp, từng tiếng từng tiếng, gạch
ngói vụn thành thị từng chút từng chút mà
tan vỡ, yêu quái đủ loại ùa chạy thoát liền bị
tia chớp hình răng cưa đánh trúng, chỉ một
thoáng kêu thảm thiết một tiếng, âm thanh
cầu xin không dứt bên tai.
Ngao Lan ở giữa tầng mây hờ hững mà nhìn
hết thảy, bất động như núi. Ánh mắt như
chim ưng mà quan sát giữa thành thị dần
biến mất , lẳng lặng chờ đợi.
Bụi trần bay mất, hết thảy ảo ảnh đều quay
về hư vô.
Hắn rốt cục phát hiện nơi Thủy Nguyệt Quân
ẩn nấu ở giữa thành thị , nó sâu không thấy
đáy, tối om không biết thông tới nơi nào, giữa
các tầng mây đen dầy đặt bỗng lóe sáng một
chút, Ngao Lan không cần nghĩ ngợi mà bước
vào một mảnh hắc ám không rõ.
"Cửu Giang long quân."
Trong bóng đêm hiện lên cảnh vật thủy tinh
kiểu xoắn ốc mà xoay tròn, phun ra nuốt và
lẫn nhau, cuối cùng biến thành một cái phòng
hắc ám, trung gian có một cái ao đầy ánh mặt
trời, người ở bên trong tuy rằng nhìn không
rõ ràng, nhưng thân ảnh quen thuộc này làm
cho Ngao Lan một chút khẩn trương lên. Giữ
kích động, Ngao Lan thiếu chút nữa liền vọt
lên, nhưng sau đó lại dừng bước. Hai con mắt
gắt gao mà nhìn chằm chằm nơi nào đó trong
không khí .
Trong bóng đêm phát ra tiếng cười lạnh giá
thất vọng .
"Ngươi hủy thành của ta." Thủy Nguyệt Quân
vân đạm phong khinh mà nói xong, giữa
không trung phiêu nhiên xuất hiện, tựa như
lông chim dừng ở trước cái ao, như chuyện
không liên quan mình mà đùa quạt lông trong
tay.
Ngao Lan cảnh giác đến cơ thể căng thẳng, từ
trên xuống dưới đánh giá hắn một phen, dự
đoán phần thắng của mình .
"Ngươi chính là Thủy Nguyệt Quân kia?"
"Đúng là tại hạ. Long quân đến đây có chuyện
gì?" Thủy Nguyệt Quân biết rõ vẫn cố tình
hỏi, cười đến tựa như hài đồng vui sướng .
"Ít vô nghĩa, đem Phương Khảm trả lại cho
ta." Ngao Lan hừ lạnh, vẻ mặt giận dữ, đồng
tử trợn to hung hăng mà trừng mắt, cơ hồ
muốn đem mặt Thủy Nguyệt Quân đào ra một
cái động , hắc lân dữ tợn hiện lên trên mặt,
cả người có vẻ nguy hiểm mà dã tính.
Thủy Nguyệt Quân mỉm cười nâng má,
thưởng thức, giống như nhìn một món hàng
đang trả giá mà đánh giá .
Ngao Lan bị hắn nhìn có chút sợ hãi, gào thét
một tiếng, cảnh cáo Thủy Nguyệt Quân chớ vô
lễ.
Thủy Nguyệt Quân phốc một tiếng bật cười,
thu hồi ánh mắt, lại làm cho Ngao Lan càng
tức giận.
Ngao Lan tung hoành thiên hạ mấy ngàn năm,
địch thủ cùng hắn quyết đấu người nào cũng
đều phải cẩn thận cùng cẩn thận, bị loại
người nhìn đến độ này vẫn là lần đầu tiên!
Trong mắt Thủy Nguyệt Quân đều lộ ra , trừ
bỏ khinh miệt chính là khinh bỉ.
Ngao Lan trong cơn giận dữ, linh khí màu lam
bắt đầu tụ tập chung quanh tại thân thể .
"Ta là thật cao hứng có người đến cùng ta
chia xẻ giờ khắc này ." Thủy Nguyệt Quân
không nhanh không chậm mà nói, tựa như
không cảm thấy được nguy hiểm trước mặt ,
tiếp tục ung dung mà phe phẩy cây quạt, hắn
đưa lưng về phía Ngao Lan chậm rãi bước đi
thong thả đến bên cạnh cái ao.
Trong lòng Ngao Lan nhất thời quýnh lên,
như tiễn rời cung đuổi theo, năm móng vuốt
bén nhọn nhanh như điện chớp hướng cái ót
Thủy Nguyệt Quân đâm tới.
"Cửu Giang long quân, ta khuyên ngươi vẫn là
không nên hung dữ." Thình lình, Thủy
Nguyệt Quân đã mở miệng, tựa như mắt mọc
ở sau."Nếu ta là ngươi, sẽ hảo hảo nhìn tôn
phu nhân trước."
Tay cứng ngắc mà giằng co ở giữa không
trung, trái tim Ngao Lan co rút , trong mắt
lướt qua một mạt bối rối, rất nhanh liền bình
tĩnh. Nhưng ánh mắt vẫn là nhịn không được
chuyển hướng người đang ngủ say ở bên
trong hồ .
Chỉ thấy Phương Khảm lẳng lặng mà nằm ở
trên mặt nước, tựa như chìm vào giấc ngủ
thật sâu. Nhánh màu xanh biếc từ trong cơ
thể chui ra, một bộ dáng vui sướng đón ánh
sáng, kín không kẽ hở mà quấn quanh, tụ tập
ở bụng Phương Khảm, đan vào thành một cái
lưới lớn, trung thành mà hộ vệ , bộ dáng
người lạ chớ tới gần.
Lúc này, cái bụng lớn của Phương Khảm làm cho
người ta sợ hãi, hơn nữa vẫn còn tiếp tục lớn,
tựa như ngay sau đó sẽ có nguy cơ nứt ra.Thân
thể y gầy yếu tựa hồ không thể chịu đựng như
thế dần chìm xuống, mày bất an mà nhíu lại,
tựa như đang mơ một giấc một không vui.
Bùm bùm, trái tim kịch liệt mà co rút lại,
quấn thành một đoàn, mặc dù có chuẩn bị
tâm lý, nhưng tận mắt thấy, thân thể Ngao
Lan vẫn là nhịn không được run lên.
Lửa giận ẩn ẩn ở da mặt thiêu đốt , gân xanh
ở cổ gắt gao hiện lên biểu thị độ phẫn nộ ,bàn
tay lạnh như băng tràn đầy mồ hôi, nắm chặt
nắm tay.
Bắt buộc chính mình hút vài hơi khí thật sâu,
Ngao Lan gian nan mà vòng trở về, đối mặt
Thủy Nguyệt Quân mà nhướn mắt, khóe
miệng cứng ngắc cười lạnh.
"Không nghĩ tới ta còn có thể nhìn thấy Cam
Hoa trong truyền thuyết . Là ngươi đem thảo
yêu này thả ra ."
"Thật cao hứng ngươi bây giờ còn có thể
thanh tỉnh như vậy."
Thủy Nguyệt Quân vui vẻ mà vỗ tay, như là ở
khen ngợi bình tĩnh của Ngao Lan .
"Ngươi thật to gan!" Ngao Lan tức giận đến cả
người đều run rẩy, ngón tay tràn ngập cừu
hận chỉ về phía Thủy Nguyệt Quân, gào thét :
"Vì làm cho khỏa thảo yêu này sống lại! Ngươi
lại đem chủ ý đánh tới trên đầu chúng ta !"
Thủy Nguyệt Quân lại vẫn là cười, tựa hồ cảm
thấy được cũng không phải chuyện gì ghê
gớm.
"Ha hả, long quân không cần sinh khí như
vậy nha , ta là mượn bụng tôn phu nhân
dùng một chút, đem Cam Hoa đặt ở bên
trong." Sợi tóc hắn quyến rũ di chuyển, con
ngươi cơ hồ trong suốt nở rộ sáng rọi ra : "Dù
sao Cam Hoa xa xưa cũng là thần thảo nổi
danh . Tôn phu nhân cũng không tính chịu
thiệt..."
"Thần thảo? Yêu thảo thì có." Ngao Lan cười
lạnh, sát khí lặng lẽ đem nhiệt độ không khí
chung quanh bức lui đến đáy cốc. Vẻ mặt hắn
chán ghét, cái mũi rút lại, giống như phía
dưới có dán "Cam Hoa? Theo long tộc tộc chí
ghi lại, Cam Hoa vì trời mà sinh, sinh trưởng
thì cần nhiều nước, tạo thành tai họa khô hạn
tứ phương, ghê tởm hơn chính là, loại đồ vật
này dựa vào ký sinh tăng thêm tu hành của
bản thân! Đoạt nhân khí cho chính mình
dùng!"
Câu nói sau cùng, Ngao Lan là điên cuồng hét
lên, ánh mắt căm hận gắt gao trừng mắt Thủy
Nguyệt Quân, móng vuốt chém sắt như chém
bùn phát ra hàn quang màu lam , hận không
thể đem rút gân moi da, xé thành hắn mảnh
nhỏ.
Đối mặt ánh mắt giết người của Ngao Lan,
Thủy Nguyệt Quân bất vi sở động, ngược lại
cười đến thoải mái, thản nhiên vênh váo
không để ý bạo phong đang thổi vào mắt, gảy
quạt lông.
"Ha hả, xem ra hoa hoa công tử ngươi sách
cũng không đọc hiểu sao, trước đây bị phạt
bao nhiêu lần?"
Lời nói cười nhạo khiến Ngao Lan giận không
kềm được.
"Câm miệng!"
Ầm vang, sấm sét giữa trời quang, làm cho lỗ
tai người chấn động ong ong vang lên. Không
gian hắc ám bị xé rách một cái, lam quang
chói mắt, từng góc từng góc đều sáng như
tuyết. Tiếng gió bên ngoài, tiếng mưa rơi rít
gào dội vào, cái ao lập tức bị lay động , mặt
nước đột nhiên bắt đầu gợn sóng, rộn ràng
nhốn nháo mà chen lẫn nhau, vỗ ở trên người
Phương Khảm.
Mưa bay đầy trời, sấm chớp đánh ầm ầm trên
đỉnh đầu. Thủy Nguyệt Quân lại như không
có gì, nói nói cười cười, bĩnh tĩnh đến đáng
hận.
"Long quân, đừng khó khăn . Bộ dáng này,
ngươi nghĩ muốn dọa ai?" Thủy Nguyệt Quân
khinh miệt mà yêu kiều một tiếng, che miệng
thản nhiên cười, môi đỏ mọng mỏng manh
tựa như hút máu đỏ tươi.
"Ngươi nếu đã biết Cam Hoa, như vậy tộc các
ngươi hẳn là đã nói với ngươi đi." Thủy
Nguyệt Quân ngừng lại một chút, ngón tay ở
đôi môi đỏ mọng mê người tao nhã mà lay
động, ngữ khí thần bí , mềm nhẹ nhưng lại
âm ngoan: "Nguyên liệu tốt nhất cho Cam Hoa
tu hành là cái gì..."
"Long thai!"
Ngao Lan từ kẽ răng nói ra hai chữ, thân thể
tựa như ngã vào bên trong vết nứt, lạnh cả
tâm phổi.
Trẻ nhỏ dễ dạy vậy, Thủy Nguyệt Quân vừa
lòng mà gật gật đầu, vui vẻ mở tay, tiếp tục
mặt mày hớn hở: "Đúng! Long thai chỉ có một
tháng úc, bất quá bởi vì Cam Hoa sinh sôi nẩy
nở tương đối nhanh, sẽ làm ngươi nghĩ yđã có
ba tháng."
Thủy Nguyệt Quân mềm nhũn mà nói xong,
môi đỏ mọng kia từng chữ phun ra đều là
cứng rắn uy hiếp vô cùng : "Long quân, ngươi
nếu đánh xuống sẽ dẫn đến kết quả gì nha,
hiện tại đã qua hai tháng đi, tuy rằng long
thai kia theo lý mà nói cũng sắp bị hấp thu
hết rồi, nhưng làm như vậy có hậu quả gì tộc
chí các ngươi có hay không ghi lại sao?"
Thanh âm Thủy Nguyệt Quân linh hoạt kỳ ảo
chậm rãi , đầy nhịp điệu, giống như xen
người trước mặt là một lão già bị lãng tai.
Yết hầu tựa như bị người lập tức đè ép , Ngao
Lan nhất thời hít thở không thông, ngay cả
trái tim cũng đình chỉ đập. Lỗ tai ong ong
vang, âm thanh đủ loại quanh quẩn ở bên
trong, Mỗi một chữ của Thủy Nguyệt Quân
đều hóa thành lưỡi dao sắc bén từng đao mà
lăng trì hắn.
Ngày đó nước mắt Phương Khảm rơi xuống,
lại lần nữa hiện lên ở trước mặt.
Gian phu gì! Nghiệt chủng gì!
Hắn là đứa đại ngu ngốc! Đại ngốc bị người
vui đùa!
Vì cái gì không phát giác, Phương Khảm
thống khổ như thế. Vì cái gì không phát hiện,
kêu cứu của y ?
Lỗ mãng! Độc đoán!
Nếu như mình có thể bình tĩnh mà phân tích,
hết thảy đều sẽ không phát sinh!
Đáng hận, đáng hận!
Cảm giác hối hận một chút như tằm ăn lên
tim của hắn, hắn vì ngu xuẩn của mình ngày
đó mà hối hận, căm hận nghĩ muốn đem
mình thiên đao vạn quả.
Hắn quay sang , trong mắt đỏ đậm bốc cháy
lên liệt hỏa hừng hực. Hắn thê lương , gào
thét to, tựa như hao hết khí lực cả đời, không
khí trong bầu trời cũng kích động , thoáng
chốc sấm chớp điện giật, đất rung núi
chuyển.
"Ta giết ngươi!"
Đang lúc tia chớp vừa vang lên dữ dội , cơ hồ
muốn đem trời đất đánh vỡ. Trong thời gian
ngắn, trong tay Ngao Lan tụ tập lam quang,
vạn mủi tên cùng nhau bắn ra, hướng tởi
điểm yếu của Thủy Nguyệt Quân .
Thủy Nguyệt Quân rũ mi, cười khẽ, ống tay
áo tung bay, thân thể nhoáng lên một cái dễ
dàng mà né tránh một kích mạnh của Ngao
Lan, hắn tựa như cành lá liễu nhẹ nhàng mà
lướt đi trong bầu trời, âm thanh vụt qua bên
tai Ngao Lan khiêu khích .
"Long quân nóng vội như vậy, không sợ sẽ
tổn thương tới tôn phu nhân?"
Thân thể Ngao Lan cứng đờ, giống như con
thú bị thương , luống cuống mà rú lên, trên
mặt đất lưu lại năm vết móng vuốt thật sâu
hắn muốn dùng móng vuốt sắc bén đem thợ
săn to gan lớn mật kia xé thành tám mảnh ,
như thế nào cũng cấu không được tới xiêm y
đối phương .
Trong ngực kịch liệt cao thấp phập phồng ,sát
khí thật mạnh, mỗi khẩu khí Ngao Lan phun
ra đều là hàn băng, bộ lông dựng thẳng lên
phẫn nộ kêu gào, hận ý chứa đầy đỏ mắt tựa
như ác ma từ địa ngục đi ra .
Thủy Nguyệt Quân cao ngạo mà nâng mi,
ngọc thủ* chậm rãi nâng lên, tựa như dòng
nước tuyệt đẹp mà giao nhau ở trước ngực.
Khóe miệng hơi hơi vểnh lên , lạnh lùng mà
nở rộ.
_ngọc thủ : tay ngọc, ám chỉ bàn tay đẹp
Không khí nháy mắt ngưng trọng , sự im lặng
bên trong cơ hồ có thể nghe thấy âm thanh
kim rớt xuống , tình thế hết sức căng thẳng.
Keng keng...
Keng keng.
Âm thanh tinh tế , rất nhỏ, giống như âm
thanh hạt giống nẩy mầm.
Nhưng trong không gian yên tĩnh này lại bị
phóng đại vô hạn , nặng nề mà đánh vào
trong lòng hai người đang đứng.
Hai người đột nhiên cả kinh, nhưng biểu tình
lại hoàn toàn bất đồng.
"Hư, Cam Hoa của ta đã xuất hiện ."
Chương 10 - Hạ
Thủy Nguyện Quân vui mừng quá đỗi, một
chuỗi cười to điên cuồng trong miệng hắn mà
ra.
Mặt mũi Ngao Lan trắng bệch, tái nhợt đến
một chút huyết sắc cũng không có. Hắn ngơ
ngác mà nhìn người trong nước , trời sập địa
hãm, đầu óc mơ hồ trống rỗng. Bỗng nhiên lỗ
tai nghe được một tiếng khẽ yếu ớt .
"... Đau!"
Ngao Lan nhảy dựng lên, vui vẻ biểu thị trên
đuôi lông mày, lập tức nhào vào trong nước.
Móng vuốt bén nhọn cắt qua lưới bảo hộ của
Cam Hoa , thật sâu mà ôm chặt Phương Khảm,
tựa như sợ sẽ đánh mất bảo vật . Ngạc nhiên
chính là, Thủy Nguyệt Quân thấy như vậy
cũng không ngăn cản, mỉm cười mà lơ lửng
giữa không trung, giống như là người xem
kịch dưới sân khấu , hứng thú mà quan sát
màn sinh ly tử biệt trên đài.
Ngao Lan nháy mắt cảnh giác, theo bản năng
dùng thân thể bảo vệ Phương Khảm.
Phương Khảm mắt nhắm, hơi hơi mở , có lẽ là
chịu đau khổ nhiều lắm, mơ mơ màng màng
vừa thấy thân ảnh quen thuộc, nhất thời hốc
mắt y liền đỏ, tựa như nghẹn ngào tan vỡ , lộ
ra vẻ yếu ớt trước nay chưa từng có.
"Ô, ô... Đau..."
Y thống khổ mà lặp đi lặp cùng một chữ,
bụng trướng đau kịch liệt tra tấn y chỉ có thể
ai ai mà khóc thảm.
Tâm thần Ngao Lan đại loạn, vội vàng kiểm
tra tình huống Phương Khảm, còn phải chú ý
từng chuyển động của Thủy Nguyện Quân .
Bỗng nhiên trong nước nổ tung một cái bọt
khí thật lớn, máu nhè nhẹ bắt đầu theo hạ
thể Phương Khảm chảy ra, nhuộm đẫm một
màu đỏ đẹp mắt .
Đồng tử mạnh co rút lại,Phương Khảm giống
như co giật mà run run lên, làn da toàn thân
dần dần mất đi sáng rọi, sau đó bắt đầu khô
nứt.
"Phương Khảm!"
Ngao Lan kêu lên sợ hãi, tâm cơ hồ bị hung
hăng đâm một đao, lo âu tới cực điểm,hơi thở
sôi trào cơ hồ muốn đem ngực chèn ép dữ dội.
Hắn biết, hắn biết Phương Khảm chịu khổ.
Nhưng là có biện pháp nào? Có biện pháp nào
có thể cứu Phương Khảm!
Hắn bối rối, chân tay hắn luống cuống,ở trên
người mình liều mạng cào tróc, tựa hồ như
vậy là có thể giảm bớt thống khổ của Phương
Khảm.
Bên tai, âm thanh Thủy Nguyệt Quân bất ngờ
rõ ràng lên.
"Đáng thương a, long khí không đủ , Cam Hoa
đang hấp thụ tinh khí y." Thủy Nguyệt Quân
giả mù sa mưa mà lắc lắc đầu, rất là tiếc hận
mà nhìn Phương Khảm, tựa như nhìn một
người bệnh gần đất xa trời .
Long khí?
Ngao Lan ngạc nhiên, giữ lúc sấm chớp đá
lửa, hắn cầm tay Phương Khảm , không
ngừng liên tục mà đem lực lượng của chính
mình đưa vào, tình huống căn bản không cho
phép hắn nghĩ nhiều. Có lẽ còn có nguy hiểm
lớn hơn nữa chờ ở phía sau, nhưng Ngao Lan
đã không còn nghĩ ngợi được nhiều như vậy ,
hắn toàn tâm toàn ý truyền thụ linh khí
cường đại của mình , ánh mắt gắt gao mà
nhìn chằm chằm mặt Phương Khảm, nhìn làn
da y từ khô nứt chậm rãi hiện ra vẻ sáng
bóng vốn có, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng linh khí trong cơ thể lại giống như
hồng thủy vỡ đê , như thế nào cũng ngăn
không được , mãnh liệt mà hướng tới Cam
Hoa trong bụng Phương Khảm tụ tập.
Dưới nước mơ hồ có thể thấy bóng dáng màu
xanh biếc, Thủy Nguyệt Quân vươn cổ quan,
khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh vội vã xuất
hiện lo lắng .
Dây leo màu xanh biếc , cùng với máu loãng
đỏ tươi không ngừng từ hạ thể Phương Khảm
mà toát ra. Mồ hôi lạnh lớn như hạt đậu theo
trán Phương Khảm toát ra, y kêu thảm một
tiếng, đầu nghiêng một cái rốt cục ngất đi.
Lá cây cực giống như thủy tiên(1) chậm rãi
duỗi thân, phất phới trên không trung , tựa
như đan thành một bức gấm mềm mại hoa mỹ
chậm rãi tụ tập, tổ hợp, giống như được tay
người làm nên, nặn ra hình thái vạn vật. Tay
người, mặt người, thân thể người chậm rãi
thành hình.
Miệng Ngao Lan thở hổn hển, sức lực toàn
thân cấp tốc xói mòn, Cam Hoa một mặt tham
lam mà cắn nuốt , tựa như là một cái hang
không đáy vĩnh viễn không thể lấp được .
Trước mắt càng ngày càng mơ hồ, Ngao Lan
cố gắng giữ lại một chút sức lực , không dám
ngã xuống , nóng lòng mà chờ cơ hội thoát
khỏi trở ngại.
Giọng cười to đắc ý của Thủy Nguyện Quân
quanh quẩn ở toàn bộ bên trong.
Cam Hoa dây dưa, càng duỗi càng cao, cuối
cùng hoàn toàn thoát ly thân thể Phương
Khảm. Cây dây leo màu xanh biếc càng ngày
càng giống hình dạng con người, da thịt tuyết
trắng , tóc dài đen nhánh... Không đợi Ngao
Lan thấy rõ mặt nó . Thủy Nguyệt Quân
nhanh chóng kéo một cái áo khoác đem Cam
Hoa che đậy .
Hắn cười lớn, nhiệt liệt mà hôn hôn Cam Hoa
trong lòng .
"Ha ha ha, Cửu Giang long quân cám ơn đã hỗ
trợ! Chúc ngươi gặp may mắn!"
Thủy Nguyệt Quân trêu tức mà hướng về phía
Ngao Lan kêu to, tựa như đứa nhỏ đạt được lễ
vật mà cao hứng. Ôm Cam Hoa thay đổi thành
nhân loại bay lên, liền biến mất ở trời cao .
"Hỗn đản..."
Ngao Lan phẫn hận mà gầm nhẹ, nhưng tình
huống người bên cạnh càng làm cho hắn lo âu.
"Phương Khảm tỉnh lại , ngươi chết ta làm sao
bây giờ?"
Chết?
Cái từ này lay động tâm Ngao Lan, long quân
luôn luôn không sợ trời không sợ đất, lập tức
nếm được tư vị sợ hãi rồi .
Nhìn thấy máu tươi ghê người còn đang theo
giữa hai chân Phương Khảm chảy ra, hoàn toàn
không có dấu hiệu dừng lại, Ngao Lan quả thực
muốn điên rồi. Hắn hít sâu một hơi, nghẹn đỏ
mặt, cắn chặt răng, dùng hết một tia sức lực
cuối cùng, ôm Phương Khảm, không ngừng té
ngã, lại đứng lên, cứ như vậy miễn cưỡng mà
điều khiển mây, nghiêng ngả lảo đảo mà hướng
phía nam bay đi.
Xích Kinh động phủ.
"Xích Kinh Tử! Ngươi mau ra đây!"
Ngao Lan ở ngoài động la to, lòng nóng như lửa
đốt. Nhưng mặc cho hắn nôn nóng dậm chân
như thế nào, cửa động vẫn là không chút sứt
mẻ.
"Long quân, không phải kêu ngươi không cần
đến đây sao." Trong động truyền đến âm thanh
trong trẻo nhưng lạnh lùng của Xích Kinh Tử.
Trong lòng Ngao Lan quýnh lên, bất chấp mọi
việc, một cước đá văng cửa động. Ở dưới ánh
mắt kinh ngạc của Xích Kinh Tử, đem Phương
Khảm hạ thân vết máu loang lổ phóng tới trước
mặt của hắn.
"Cứu cứu bọn họ!"
Hao hết khí lực nói xong câu nói sau cùng, Ngao
Lan liền hôn mê .
Lần thứ hai khi tỉnh lại, nhìn đến chính là cái
giường quen thuộc. Xích Kinh Tử đem khay
dược, im ắng mà đi vào phòng. Phát hiện Ngao
Lan tỉnh, vội vàng buông cái khay trong tay,
bước nhanh đi qua .
"Long quân ngươi..." Xích Kinh Tử lo lắng mà
vươn muốn xem mạch Ngao Lan .
Ngao Lan lại đứng lên, ngược lại nắm cổ tay
Xích Kinh Tử, dồn dập mà hỏi.
"Ta hỏi ngươi Phương Khảm thế nào !"
"Long quân ngươi còn chưa có khôi phục..."
"Phương Khảm thế nào !"
Tiếng gầm gừ kịch liệt , khiến Xích Kinh Tử nhất
thời tỉnh mộng, sau một lúc lâu mới cảm giác
được cổ tay như đau đớn như sắp gãy. Hắn do
dự một chút, ở dưới ánh mắt ăn thịt người của
Ngao Lan, ấp a ấp úng mà mở miệng.
"Y... Bị ký sinh... E rằng hạt giống từng tiến nhập
não bộ, ta chưa từng có gặp qua thực vật ký
sinh như vậy. Tuy rằng vật ký sinh đã thoát ly kí
chủ, nhưng ta cũng không biết sẽ có ảnh hưởng
gì..."
Xích Kinh Tử nhìn nhìn thân hình Ngao Lan lảo
đảo, có chút không đành lòng nói lời kế tiếp ,
nhưng trách nhiệm của đại phu thúc giục hắn
cắn răng một cái nói rõ ràng: "Còn có long tử
trong bụng y chỉ sợ... Cho dù giữ được, sinh hạ
cũng là một hài tử dị dạng. Thừa dịp bây giờ
nên..." Xích Kinh Tử hơi hơi làm ra động tác
nện .
"Không cần nói nữa!" Ngao Lan đánh gãy ám chỉ
Xích Kinh Tử, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Hắn ôm đầu thống khổ gào khóc , nắm chặt tóc,
cảm giác hối hận cơ hồ muốn bao phủ hắn.
Xích Kinh Tử chỉ cảm thấy thắt lưng lướt qua
một tia hàn ý, theo bản năng lui lại hai bước.
"Xích Nhi, ngươi có thể, có thể cứu hắn không?
Còn có hài tử của ta?" Trong ánh mắt chờ mong
mang theo một chút cuồng loạn, dừng lại trên
niềm hy vọng trước mắt.
"Ta, ta... đã cố gắng ." Xích Kinh Tử có chút khó
xử.
Ngao Lan biểu tình trên mặt vặn vẹo lên, chợt
giận dữ, nắm chặt hai vai Xích Kinh Tử, mười
ngón cơ hồ muốn đâm vào thịt .
"Ngươi là đại phu giỏi nhất toàn bộ yêu giới ! Mà
ngay cả cổ giả* trên trời cũng không hơn ngươi!
Ngươi không cần nói với ta những lời này!"
*cổ giả : Ở đậy có nghĩa chỉ những người già
dặn kinh nghiệm.
Ngao Lan điên rồi, hung hăng mà lắc lư Xích
Kinh Tử, hướng hắn rống to kêu to.
TBD : đồ khốn ! Huhuhu ta thật thương tiếc Xích
nhi... huhu, dù sao người ta cũng chờ ngươi
1000 năm đó.
Xích Kinh Tử quả thực sợ cháng váng, hắn chưa
từng thấy qua long quân cuồng loạn như vậy .
Chỉ có thể nơm nớp lo sợ mà co người lại , yên
lặng mà nhẫn nại đau đớn của thân thể .
"Xích Nhi... Xích Nhi... Ngươi nhất định có biện
pháp đúng không? Đúng không? Hả? Hả?"
Ngao lan suy nghĩ, không ngừng hỏi Xích Kinh
Tử, hy vọng có thể đạt được câu trả lời khẳng
định , một lần lại một lần, âm thanh của hắn
càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành nghẹn
ngào khàn khàn. Ngao Lan chậm rãi ngừng lại
cơn giận dữ, gục đầu xuống, che miệng lại, hung
hăng mà cắn tay của mình, toàn bộ thân thể co
rút mà co lại, tựa như một đứa nhỏ mãnh mẽ ,
đem tất cả thống khổ cùng hối hận nuốt vào
bụng, không tiếng động mà rơi lệ đầy mặt.
Lòng Xích Kinh Tử tê rần, khóe mắt hiện ra chua
xót, hắn vươn tay vuốt ve người mà hắn yêu say
đắm, cõi lòng tan nát mà trịnh trọng hứa hẹn:
"Long quân... Xích Nhi nguyện ý thử một lần..."
Không biết ngủ bao lâu , đầu Phương Khảm dần
dần thanh tỉnh, run run chậm rãi thức tỉnh.
Không nghĩ tới vừa mở mắt là khuôn mặt tuấn
tú phóng đại của Ngao Lan kia , Phương Khảm
có chút không quen, xê dịch mới bắt đầu đánh
giá cái phòng xa lạ này.
"Nơi này là..."
"Hư, đừng nói ... Ngươi cần nghỉ ngơi." Ngao Lan
si ngốc mà nhìn chằm chằm mặt Phương
Khảm , tựa như một khắc cũng rời không được.
"Ngươi như thế nào ở đây?"
"Ngươi bị bệnh."
"Bệnh?" Phương Khảm nửa tin nửa ngờ mà lập
lại một lần, tìm tòi trong óc, giống như mơ mơ
hồ hồ tìm lại chút ấn tượng: "Đúng rồi, ta giống
như nằm mơ... Rất dài rất dài, ta lại sinh hài
tử?"
Ngao Lan phốc một tiếng bật cười, tiếng cười kia
có chút cứng ngắc.
"Ngươi nghĩ sai rồi, đó chẳng qua là mộng, đứa
nhỏ còn đang ở trong bụng của ngươi."
Thật cẩn thận mà ôn hòa đối đãi với cái bụng
Phương Khảm, Ngao Lan mang theo tươi cười có
chút u buồn, thật dài mà nhẹ nhàng thở ra.
"Ngươi còn ở chỗ này làm cái gì, không phải nói
tình nhân rất nhiều, không thích ta sao!"
Phương Khảm đột nhiên nhớ tới lời nói lúc Ngao
Lan gần đi bỏ lại, trong lòng nhất thời không
biết tư vị, không muốn khiến Ngao Lan thêm
khó xử.
Ngao Lan trầm mặc một chút, nổi trận lôi đình
như dự đoán không có , mà là bình tĩnh mỉm
cười, tựa như trấn an vỗ vỗ đầu Phương Khảm,
thân thể cúi xuống cho y một cái hôn triền
miên.
"Thực xin lỗi... Ta khi đó là giận dữ. Ta không có
tình nhân, chỉ có ngươi."
Lời nói ôn nhu, ánh mắt nóng rực, trong lúc đó
Ngao Lan đột nhiên hé ra cái lưới tên là ôn
nhu . Phương Khảm nháy mắt liền bị hấp dẫn ,
sắp sửa bắt được.
"Ngươi... Không cần rời khỏi ta, vĩnh viễn cũng
không muốn..." Ngao Lan kề sát chôn ở gáy
Phương Khảm , thật sâu mà hít vào hơi thở của
y. Trái tim Phương Khảm đập mạnh, y sao lại
cảm thấy được Ngao Lan gợi cảm như vậy! Mặt
không khỏi khô nóng lên.
"Ngươi... Ngươi, thật kỳ quái." Phương Khảm róc
ruột lục bụng mới nghĩ đến một cái từ thích hợp
để hình dung Ngao Lan bây giờ. Hắn giống
như... Trưởng thành một chút? Còn có chút ổn
trọng? Y lắc đầu đem suy nghĩ kỳ quái này
quẳng ra sau đầu.
"May mắn... Các ngươi không có việc gì." Ngao
Lan mặt mang mỉm cười, cực kỳ thổn thức. Mà
tay giấu ở dưới giường lại gắt gao mà nắm chặt,
hắn thề! Thề nhất định phải đem cái Thủy
Nguyện Quân kia cùng Cam Hoa bắt lấy, sau đó
thiên đao vạn quả!
"Chuyện gì xảy ra?" Phương Khảm mẫn cảm
phát hiện có gì đó không đúng.
Ngao Lan yên lặng nhìn y.
Thật có lỗi , xóa đi đoạn thời gian đã trải qua.
Tin tưởng đây đối với ngươi mà nói, sẽ là loại
hạnh phúc...
Hắn mị mắt lên, uốn thành hai cái hình cung.
"Không có, sau khi ngươi khỏi bệnh, chúng ta
trở về thủy phủ đi, ngươi thích cái dạng sân gì ?
Thích cái dạng phòng ở gì ? Chúng ta có thời
gian vĩnh viễn ở bên nhau. Ngươi muốn làm cái
gì?"
Ánh mắt Phương Khảm mở lớn, có chút giật
mình, nhưng cảm giác ấm áp dễ chịu nổi lên
đầu càng nhiều , tựa như dòng suối mùa xuân
chảy trong sơn cốc , khiến người toàn thân thoải
mái. Có con, có phòng ở, có thể làm chuyện
mình thích... Tương lai cùng con rồng này ở bên
nhau, tựa hồ cũng không kém...
"Người kỳ quái ..."
"Ta là long."
- toàn bộ thư hoàn -
Chương 6 - Trung
Mặc dù đã qua buổi trưa, thái dương trên đỉnh
vẫn cay độc như trước. Bởi vì liên tục vài ngày
thiếu mưa, cây cối bên đường đều hiện ra bộ
dáng chết lặng, lá cây suy sụp tinh thần mà rũ
xuống. Mặt đất khô cằn không có lấy một chút
hơi nước, như mặt gương phản xạ uy quyền của
thái dương, nướng mặt người từng trận từng
trận nóng rực. Một trận gió khô khốc thổi qua,
bụi bậm lập tức ùn ùn kéo đến, mờ mịt mà che
khuất đường phía trước.
Phưong Khảm che mũi miệng lại, ho khan vài
tiếng miễn cưỡng không đem tro bụi hít vào. Bởi
vì tiểu long nên y luôn luôn ở trên núi nên chưa
từng trải qua nỗi buồn bị thiếu nứơc, không
nghĩ tới bên ngoài lại có thể khô hạn nghiêm
trọng đến tình trạng này.
Phưong Khảm đang miên man suy nghĩ , đúng
lúc bên tai vang lên từng trận rên rỉ suy yếu,
nghe lên như là một lão già. Âm thanh đứt
quãng mà áp lực, giống như đang gặp phải đau
khổ lớn lao. Trái tim Phưong Khảm thương xót
lên, lo lắng mà tìm kiếm chỗ âm thanh phát ra .
Rất nhanh ở dưới một thân cây, phát hiện một
lão nhân nữa nằm ở dưới cây. Chỉ thấy đối
phương mi râu bạc trắng, nếp nhăn trên mặt có
thể kẹp chết mấy con muỗi, thân thể gầy trơ cả
xương, bộ đồ vải màu xanh lam hơi rộng, giầy
dưới chân không nhiễm một hạt bụi, mà ngay
cả đế hài cũng là sạch. Lão cong vẹo mà nằm
trên cây, cuộn mình ôm lấy chân mình, miệng
không ngừng nói lầm bầm.
"Lão nhân gia ngài không có việc gì đi!"
Phưong Khảm một bước xông lên phía trước,
ngồi xổm người xuống xem xét tình huống lão
nhân . Lão nhân nhìn thấy có người lại đây,
tiếng hô to lớn hơn nữa, nét mặt già nua nhăn
thành cây hoa cúc héo khô.
"Ai nha, a nha chân của ta, thắt lưng của ta..."
Phưong Khảm nghe vậy, lo lắng mà chìa tay,
muốn nhìn một chút xương đùi lão nhân có phải
gãy hay không. Còn không có đụng tới, lão nhân
lại thét ra tiếng chói tai, bàn tay khô sáp tạo
dáng Hoa Lan Chỉ*, thẳng tắp đâm đến chóp
mũi Phưong Khảm.
_Hoa Lan Chỉ : ngón cái và ngón trỏ chập lại,
mấy ngón sau xoe ra... nhưng mấy vị công công
thời xưa.
"Ngươi đừng đụng vào ta!"
Phưong Khảm hoảng sợ, cánh tay cứng ngắc ở
giữa không trung không biết làm thế nào mới
tốt. Tròng mắt linh hoạt của lão nhân trên mặt
đất rất nhanh quét hắn một vòng, trong miệng
kêu càng vui mừng, càng không ngừng hô đau,
nhưng tuyệt đối không cho phép Phưong Khảm
chạm vào chỗ đau của lão.
Phưong Khảm đối với lão nhân cổ quái không có
biện pháp, chỉ phải đề nghị nói: "Lão nhân gia
nhà ngươi ở phương nào? Ta thay ngươi đi kêu
người nhà đến?"
Không nghĩ tới lão nhân hung hăng mà trừng
mắt liếc hắn một cái, bất mãn mà kêu la: "Người
trẻ tuổi, đây là núi hoang ngươi như thế nào
yên tâm để một lão nhân gia ta ở đây? Tại sao
ngươi không cõng ta một đoạn đường ? Ở trong
thành còn sợ ta không đáp tạ ơn ngươi sao!"
Phưong Khảm có chút dở khóc dở cười, nhưng
vẫn là đáp ứng . Mới vừa khom thắt lưng xuống,
lão nhân liền trượt lên một chút , động tác như
con cá chạch. Phưong Khảm kinh ngạc quay đầu
lại, lão nhân lại dùng cái mặt xấu xa đáp lại.
Lão không chút khách khí mà ra lệnh, vuốt bả
vai Phưong Khảm , trầm giọng kêu: "Đi mau!"
Đi chưa được mấy bước, lão nhân trên lưng lại
bắt đầu kêu la: "Người trẻ tuổi, ngươi đi lầm
đường!"
"Nhưng mà..." Thành trấn không phải ở bên
cạnh sao? Phưong Khảm buồn bực mà nghĩ .
Lão nhân nổi giận, mạnh mẽ gõ đầu Phưong
Khảm, phi thường bất mãn.
"Qụeo trái, hẳn là quẹo trái, quẹo phải là Hưng
Dương Thành, quẹo trái mới là Tấn Thành ta ở."
Tấn Thành? Chưa nghe nói qua...
Phưong Khảm càng thêm kinh ngạc . Y ở vùng
này sinh sống hai mươi mấy năm, chưa bao giờ
nghe nói qua vùng lận cận có nơi gọi là Tấn
Thành tồn tại. Hơn nữa con đường này y chưa
đi trên trăm lần cũng có mấy chục lần, cơ hồ là
nhắm mắt lại đã có thể nhận ra chung quanh ...
quẹo trái ? Đây là một con đường thẳng a...
Phưong Khảm trong lòng nói thầm , không lay
chuyển được lão nhân chỉ phải đi phía trái , đi
vài bước nhưng lại ngạc nhiên phát hiện, cư
nhiên thật sự có một cái đường nhỏ lẳng lặng
mà kéo dài đến địa phương không biết tên -
Con đường này là khi nào thì có? Như thế nào
chính mình vẫn chưa chú ý tới?
Đầu đều là nghi hoặc, Phưong Khảm khó hiểu
mà quơ quơ đầu, sau đó ở dưới sự thúc giục
của lão nhân hướng Tấn Thành xa lạ kia mà đi.
"Người trẻ tuổi, vào thành làm cái gì?"
Dọc theo đường đi lão nhân nhìn chung quanh,
bộ dáng thoạt nhìn thật là nhàm chán. Rốt cục
lão nhân kiềm chế không được, tìm chuyện cùng
Phưong Khảm hàn huyên.
"... Mua quần áo."
"Kia vừa lúc, lão gia nhà ta đang lúc mở cửa
hàng may, ngươi không ngại thì đi xem có cái gì
vừa ý! Coi như cho ngươi chút tiện nghi !"
Lão nhân nhẹ nhàng thở ra, nâng cằm vênh váo
tự đắc mà la hét, hoa lan chỉ đắc ý chỉ đông chỉ
tây. Phưong Khảm cười khổ, thầm nghĩ xem bộ
dáng sai sử ngừơi của lão nhân kia, còn tưởng
rằng là đại nhân vật cao cao tại thượng, không
nghĩ tới cũng là nhân công làm việc .
Thực vật hai bên đường dần dần nhiều hơn, cây
cối vùng này sức sống bừng bừng, căn bản
không giống bộ dáng gặp khô hạn, bọt nước
trong suốt, lá cây mềm mềm đón gió phấp phới.
Phương Khảm mở to hai mắt nhìn, đang suy
nghĩ bên này có phải có nguồn nước hay không,
bên tai đột nhiên truyền đến tiếng hô hưng
phấn của lão nhân.
"A, tới rồi!"
Phưong Khảm nghe vậy ngẩng đầu nhìn lại,
nhất thời trước mắt sáng ngời. Cửa thành uy
nghiêm to như vậy đứng vững ở trước mắt,
từng khối khối đá màu xám xây chỉnh tề mà
trên tường thành điêu khắc hoa văn may mắn
nhiều không đếm được, xung quanh thành rộng
lớn có thể cất chứa bốn chiếc xe ngựa. Cửa
thành ước chừng cao hai ba trượng rất nặng ,
phải ngửa cổ lên mới có thể thấy đồng đinh(1)
kim sắc trên cửa thành.
_đồng đinh : hai cái khoanh gõ cửa trên cửa hồi
xưa, thường màu vàng.
Phưong Khảm chưa từng gặp qua cảnh tượng
khí phái như vậy, còn tưởng rằng trên đời này
thành trì cũng giống như Hưng Dương Thành,
hiện tại xem ra là mình kiến thức nông cạn .
Đi qua đừơng thành , bước vào thổ địa bên
trong của thành, Phưong Khảm càng tò
mò ,người bên trong thành không nhiều lắm,
nhưng là mỗi người đều là một vẻ mặt ưu tú
thảnh thơi, tuyệt không giống cảnh cuộc sống
hối hả. Bọn họ lười biếng ngồi ở dưới bóng cây,
nói với nhau, thường thường dùng ánh mắt tò
mò đánh giá người xa lạ này.
Hai bên cửa hàng trưng bày thứ gì đó tinh khiết
hiếm thấy: nhân sâm so với tiểu hài tử cao hơn
nữa ngừơi, nắm tay to lớn, cây non kết quả
vàng ... Phưong Khảm không biết gọi nó là gì.
Phưong Khảm chỉ hận không lớn nhiều chút,
đầu không ngừng xoay tới xoay lui, giống như
lão nhà quê lần đầu vào thành , cái gì đều cảm
thấy mới mẻ.
Đi đến trứơc một gian cửa hàng may Thủy Ký,
lão nhân mệnh lệnh Phưong Khảm dừng lại, vị
chủ cửa nhà bên trong ra tiếp đón cũng có vẻ vô
công rỗi nghề.
"Ở đây chờ một chút, Trương quản sự đi ra!"
Chủ cửa hàng đứng lên giật mình một cái,
khuôn mặt tươi cười chảy nước miếng , tung
tăng tung tăng mà chạy đến bên cạnh lão nhân.
"Nha nha, là đại quản gia, lão gia gần đây
khỏe?"
"Tốt lắm." Lão nhân mở lỗ mũi nói lầm bầm vài
tiếng: "Trương quản sự, ngươi dẫn ngừơi thanh
niên này đi xem, nhìn trúng cái gì thì tính rẻ
một chút cho y."
Chưởng quầy mà nga một tiếng thật dài , ngầm
hiểu. Xoay người, híp mắt cao thấp đánh giá
Phưong Khảm một phen. Tầm mắt này làm cả
người Phưong Khảm không được tự nhiên. Cũng
may, chủ cửa hàng rất nhanh thu hồi ánh mắt,
không chút để ý mà hỏi: "Hảo, ngươi là muốn
quần áo hay là..."
Phưong Khảm nhanh đánh gãy lời của hắn, ngay
cả chính y cũng hiểu được ngoài ý muốn. Y
nghẹn đỏ mặt, ngón tay run rẩy chỉ cái áo khoác
trắng tuyết vừa vào cửa đã đập vào tầm mắt.
"Ách, ta muốn cái này..."
"Úc, người trẻ tuổi ngươi cũng thật tinh mắt,
quần áo này chỉ dùng tơ lụa thượng đẳng bên
Giang Tô làm." Trương chưởng quỹ ân cần mà
khen tặng , híp mắt lại vẻ mặt đầy hoài nghi.
Phưong Khảm có chút ngượng ngùng, khuôn
mặt hơi hơi nóng lên, xiết chặt túi tiền trước
ngực .
"Phải... Phải bao nhiêu tiền..."
"Đại quản gia đã mở miệng, ta liền thu tiền,
không mắc, ba mươi lượng bạc."
"Tam... Tam..." Phưong Khảm hút sâu một hơi
khí lạnh vào tới phổi, ngay cả nói cũng nói không
xong.
Mắt lão nhân liếc liếc bộ dáng Phưong Khảm,
cười lạnh một tiếng. Lão dùng giọng điệu ban
ân, chậm rãi mà mở miệng: "Người trẻ tuổi, nếu
tiền không đủ , ta cho ngươi mượn."
"Không được, không được."
Phưong Khảm liên tục cự tuyệt, trong lòng có
chút không tiếp nhận.
Lão nhân trừng mắt, trong ngực kịch liệt phập
phồng cao thấp, trở tay đập cái bàn liền tạo ra
tiếng vang chấn động
"Ngươi cho là mượn không sao, ngươi phải cùng
ta quay về làm nhiệm vụ, chỉ làm bảy ngày, ta
xem ngươi là một nam nhân ngay thẳng không
tồi mới cho ngươi cơ hội này!"
Phưong Khảm ngạc nhiên, làm công bảy ngày
liền có ba mươi lạng, trên đời này nào có
chuyện tốt như vậy? Chính là lão nhân kỳ quái
kia , sợ là rất khó ở chung. Hơn nữa... lúc vô ý
trong đầu liền hiện ra khuôn mặt Ngao Lan.
Lỗ tai Phưong Khảm có chút hồng, đang định cự
tuyệt, nhưng là nghĩ đến tiểu long lên trời sẽ
được chăm sóc kỹ lương, mà Ngao Lan... Hiện ở
nhà chỉ còn lại có hắn ... Nghĩ nghĩ liền thở dài,
Phương Khảm phiền não mà kéo kéo tóc, cảm
thấy được hiện tại có chuyện làm cũng tốt, ít
nhất sẽ không bởi vì không có việc gì mà suy
nghĩ miên man.
"... Tốt, vậy phiền toái ngài ."
Nghe vậy, lão nhân miệng liền cười , như giải
quyết được cái vấn đề khó giải, hoa lan chỉ lại
đắc ý loay hoay.
"Hảo, hảo, tiểu tử, ngươi đi theo ta!"
Lão nhân từ chỗ chưởng quầy tiếp nhận bao áo
khoác lụa trắng, trở mình nhét vào trong lòng
Phưong Khảm . Không đợi Phưong Khảm cự
tuyệt, liền sửa lại phần lưng của Phương Khảm
cho thẳng, lão đi phía trước thét to lệnh hướng
phủ đi đến.
Phưong Khảm bất đắc dĩ, chỉ phải theo lão nhân
cổ quái lại kiêu ngạo này, đi vào một tòa đình
viện thật sâu trong căn nhà lúc trước, từ cửa
bên đi vào.
Chương 6 -Hạ
Wow, thật lớn a...
Phương Khảm cảm thán , y thật sự không
thích loại phòng lớn đến không ra gì này.
Tầng tầng hành lang thay phiên nhau cơ hồ
làm cho người ta đầu óc choáng váng, nếu
không phải có lão nhân ở bên cạnh nhắc nhở,
Phương Khảm hoài nghi mình sẽ bị lạc tại cái
nơi giống như mê cung vĩnh viễn cũng đi
không hết này.
Vòng vòng nửa ngày, đi đến chân nhuyễn,
bọn họ mới tới nơi đã định - một tòa đình
viện cơ hồ trụi lủi.
Thực vật sinh trưởng hai bên hành lang cùng
bên ngoài rất khác biệt, đình viện tọa ở một
khoảng không trống rỗng, đất màu mỡ hắc sắc
phơi bày ra bên ngoài, đừng nói một gốc cây
cỏ, ngay cả tảng đá cũng quá nhiều .
Giữa đình trồng một góc cây rất kỳ dị , thực
vật kia ước chừng cao bằng một người, không
cỏ không hoa không cây, lá cây vừa giống bụi
gai lại vừa giống hoa thủy tiên, dưới ánh mặt
trời chiếu rọi xuống còn có thể phóng ra
nhiều màu sắc, có chút mộng ảo, Phương
Khảm cũng không gặp qua. Thực vật dưới
chân dầy đặc hơn mười kênh sông, cuồn cuộn
không ngừng mà vận chuyển, trong suốt đến
độ có thể thấy cả đáy cam tuyền, tre nước
mọc từng lớp như sóng chen chúc nhau về
phía trước, toàn bộ một giọt không dư thừa
mà làm cho thực vật kia hút đi.
Không biết tại sao, Phương Khảm thoáng có
chút không thoải mái, không biết là quá mệt
nhọc hay chịu không nổi mùi thơm lạ lùng
phiêu dật cả vườn. Y không được tự nhiên mà
xoay cổ, đột nhiên phát hiện đứng phía trước
thực vật còn có một nam tử tuổi trẻ.
Nam tử kia chậm rãi quay mặt, hô hấp
Phương Khảm bỗng nhiên đình chỉ.
Y chưa từng thấy qua người như vậy, tinh
khiết đến cơ hồ trong suốt, tóc trên vai tùy ý
lưu động phản chiếu sáng rọi, da thịt vô cùng
mịn màng so với Ngao Lan còn muốn trắng
hơn một tầng, hốc mắt nhỏ dài chính giữa
còn vẻ thêm hai giọt nước, giống như vừa
động sẽ thành chất lỏng trong suốt.
Lão nhân vừa thấy được người nọ, lập tức từ
trên lưng Phương Khảm nhảy xuống dưới,
cung kính mà quỳ hai gối xuống đất. Phương
Khảm lúc này mới lấy lại tinh thần, do dự một
chút, chậm rãi cũng quì một gối theo.
Đôi môi đỏ mọng của người nọ hé mở, thanh
âm trong sáng tựa như bọt nước thủy
tinh ,nhẹ nhàng mà mạnh mẽ.
"Thanh Phong, chính là hắn sao?"
"Đúng vậy , quân thượng." Lão nhân bĩu môi,
nữa không tình nguyện nửa khinh thường mà
liếc Phương Khảm một cái, gật gật đầu.
"Úc?" Người nọ nhẹ nhàng mà phát ra nghi
vấn, quay đầu nhìn về phía Phương Khảm.
Phương Khảm vội vàng cúi đầu, không dám
nhìn thẳng ánh mắt câu hồn kia. Không hiểu
sao đầu gối bỗng run rẩy, y có thể cảm giác
rõ ràng tầm mắt đối phương đang tuần tra
qua lại trên người. Dưới áp lực vô hình , mồ
hôi lạnh sau lưng chậm rãi tẩm ướt quần áo.
"Ân."
Một thân tuyết trắng xanh lục lại đây, không
nhẹ không nặng mà khoát lên trên cổ tay
Phương Khảm,dùng sức liền đơn giản đem y
kéo lên. Phương Khảm trong lòng "A" một
tiếng sợ hãi, cả người khẩn trương, cứng ngắc
mà theo cánh tay kia đi vào dưới gốc cây thực
vật kỳ quái .
"Thấy rồi chứ ? Chưa thấy qua đi. Hắn xinh
đẹp chứ ? Rất được đi. Thích không? Nhất
định thực thích đi."
Liên tiếp tự hỏi tự đáp làm Phương Khảm có
chút choáng váng, chỉ phải phát ra âm tiết
ngô ngô a a có lệ .
Người nọ lại nở nụ cười, cười đến giống như
một đóa mẫu đơn nở rộ.
"Có muốn sờ không ?" Người nọ hấp dẫn nói,
ngữ khí là kiên định không cho cãi lời.
Phương Khảm muốn cự tuyệt, thực vật hiếm
lạ như vậy chẳng sợ đụng một chút cũng là
không tôn trọng.
Người nọ lại không để ý tới mặt Phương Khảm
lộ vẻ khó khăn, bắt buộc mà cầm lấy tay y
hướng thực vật sờ soạng.
Không nghĩ tới người như thần tiên này, cư
nhiên cũng có khí lực lớn như vậy. Cổ tay
Phương Khảm bị nắm truyền đến đau đớn
khó nhịn, giống như bị một kìm sắt cầm cơ hồ
muốn đứt ra.
"Ngươi xem, đây là lá cây, đây là thân cây..."
Cái trán Phương Khảm đã muốn chảy ra mồ
hôi lạnh, người nọ hoàn toàn không để ý,
hưng trí bừng bừng mà dẫn tay y, vuốt ve
mỗi một chỗ của thực vật.
"Còn có đây là quả cây..." Người nọ cười dài
mà từ vài phiến lá tìm đến một quả màu đỏ
thắm, thật cẩn thận mà đối đãi như đang cầm
một vật báu vô giá.
"Ăn nó." Trái cây nâng tới trước mặt Phương
Khảm, người nọ ra mệnh lệnh lạnh lùng,
thanh âm so với mùa đông lạnh còn lạnh hơn
ba phần.
Phương Khảm càng ngày càng cảm thấy kỳ
quái, người này không chỉ có bắt buộc người
khác sờ gốc cây hiếm thấy kia, còn kêu người
khác ăn thứ kỳ quái đó. Mày y không khỏi
nhíu lại, nhìn khuôn mặt khuynh quốc
khuynh thành trước mắt, tự nhiên lại cảm
thấy chán ghét.
"Không, ta không..."
Phương Khảm vừa mới mở miệng cự tuyệt,
trái cây đỏ thắm kia cư nhiên như là có sinh
mệnh, lăn lộn bay lên trời, lấy tốc độ sét đánh
không kịp bưng tai xâm nhập miệng Phương
Khảm, xoát một tiếng chảy xuống thực quản.
Phương Khảm nhất thời sợ tới mức sắc mặt
trắng bệch, liều mạng ho khan hy vọng có thể
nhổ ra nó, kết quả chính là vô ích. Một cỗ
nhiệt khí trong cơ thể chầm chậm dâng lên,
thân thể của y như bị bỏng từng góc, đầu dần
dần hỗn độn , bên tai tràn ngập loại thanh âm
gì cũng nghe không rõ, mí mắt cao thấp chớp
mấy cái, cảnh tượng chung quanh chậm rãi
thành hai, bốn... Vô số, Một tiếng trống vang
lên, đầu Phương Khảm rạp xuống mà ngã trên
mặt đất.
Người nọ nhìn bộ dáng chật vật Phương Khảm
chỉ là cười, trong lòng như đã có dự tính
trước mà hơi hơi cười.
"Thủy Nguyệt quân..." Thanh Phong chờ rất
lâu , nhịn không được mở miệng.
Thủy Nguyệt quân từ xoang mũi phát ra âm
thanh hừ, dùng ánh mắt ý bảo Thanh Phong
lui ra. Thanh Phong nhếch hé miệng, căm
giận bất bình mà đáp lễ, xoay người một cái
biến mất ở đình viện.
Thủy Nguyệt quân nhẹ nhàng như gió mà
cười, thân mình cúi xuống, một đôi tay ngọc
tao nhã mà giải khai đai lưng Phương Khảm.
Lộ ra thân hình ngăm đen nhưng khỏe mạnh.
Tay ở trên mặt nhỏ và dài chậm rãi tới lui
tuần tra, như là đang đánh giá cái gì đó. Bàn
tay dưới cơ thể mỗi một tấc đều tràn ngập
gắng sức lượng, da thịt mềm dẻo mà sáng
bóng. Trong ngực y cùng trong đùi còn dày
đặc những điểm đỏ, những chứng cứ xác thực
cho màn triền miên đến kiệt sức.
Thủy Nguyệt quân mắt nhìn Phương Khảm té
trên mặt đất, khóe miệng nhếch lên, trên mặt
cười đến càng vui sướng . Hắn híp mắt cười,
từ trong lòng ngực khéo léo lấy ra bình sứ
men xanh đổ ra dịch thuốc màu xanh biếc
dạng sềnh sệch trong đó, dịch thuốc sềnh
sệch ở lòng bàn hắn tay chuyễn động , bỗng
nhiên hương thuốc tỏa cả vườn. Hắn vừa lòng
mà hít sâu một hơi hương thơm, tay chầm
chạp chứa đầy dịch thuốc, nhưng đủ để sáp
nhập sau huyệt Phương Khảm .
TBD : ko phải lại bị r*pe chứ = =//, sao số em
rệp thế này.
"Uy, uy! Người trẻ tuổi mau tỉnh lại!"
Dưới một trận lay động thô lỗ, ánh mắt
Phương Khảm khẽ hở miễn cưỡng tránh ra
một cái, đầu mờ mịt, như đã từng bị mấy chục
chiếc xe ngựa đè ép .
"Lão... Người ta..."
Phương Khảm mất một chút thời gian mới
nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, nhận ra trước
mắt là lão nhân đáng giận.
"Lão, lão, lão ngươi mới lão mà! Ngươi còn
phải ngủ tới khi nào?"
Lão nhân lanh lảnh mà kêu la, như mặt cái
chiêng đồng đánh vào làm lỗ tai Phương
Khảm chấn động kêu lên ong ong.
"Ta, ta đây .. Làm sao vậy?"
Đầu Phương Khảm choáng váng thế nào cũng
không nhớ nổi từng chuyện đã xảy ra, y chỉ
nhớ rõ hắn đi theo lão nhân tới chỗ Tấn
Thành kỳ quái này, vào phủ... Sau đó... Sau đó
thế nào nhỉ? Sau đó chuyện gì xảy ra?
Trí nhớ chẳng biết tại sao trống rỗng, làm cho
Phương Khảm cảm thấy đặc biệt lo âu.
"Vừa mới vào phủ, ngươi liền ngã xuống. Tiểu
tử ngươi thật sự là hù chết người ta, bị cảm
nắng cũng không nói một tiếng!"
Lão nhân nén giận mà nói nhỏ̀, Phương
Khảm nghe vậy ngượng ngùng gãi đầu cười
cười, nguyên nhân chính mình bị cảm nắng
bị ngất đi a...
Phương Khảm không nghi ngờ lão, chỉ cảm
thấy chính mình mơ mơ màng màng giống
như ở giữa một cái mộng, như thế nào cũng
nhớ không nổi nội dung. Phỏng chừng cũng
không phải mộng đẹp.
Phương Khảm hoạt động một chút tứ chi, khi
tỉnh lại toàn thân bủn rủn, đặc biệt đầu đau
như bị búa bổ ( ta chém >.< ) , rất là không
thoải mái.
"Mấy ngày nay ngươi phải nhớ kỹ đến miếng
đất này xới đất, thứ này. Biết không!"
Lão nhân lớn tiếng thét to có vẻ phi thường
khó chịu.
Đầu đau đến lợi hại hơn , Phương Khảm cười
khổ, liên tục gật đầu, cổ chuyển động quan
sát đến vị trí nơi ở hiện tại.
Đình viện rộng lớn, trừ bỏ một mảnh đất đen,
cái gì cũng không có.
"Nơi này là không phải có một gốc cây thực
vật kỳ quái sao? ..." Phương Khảm không rõ
vì sao chính mình phải nói như vậy, trong
đầu trống rỗng như quên mất cái gì.
"Nơi này chưa từng có vật nọ!" Lão nhân
mạnh gầm gừ, dậm chân, chỉ vào cái mũi
Phương Khảm , "Ngươi còn muốn lười biếng!
Phấn chấn lên cho ta!" (ta cũng chém >.<)
"Vâng, đúng, đúng!"
Phương Khảm dở khóc dở cười, không thể
không đem ý tưởng kỳ quái vừa rồi ném ra
sau đầu.
Giống như biết trong đầu Phương Khảm còn
sót lại ý niệm, lão nhân liếc ngang y một cái,
không kiên nhẫn mà mặt nhăn, ra vẻ rộng
lượng mà nói: "Quên đi, hôm nay nhìn ngươi
trúng nắng, không thoải mái, trở về nghỉ ngơi
một ngày đi, ngày mốt lại đến làm việc!"
Thái độ lão nhân hạ xuống mềm mại ngoài dự
đoán của mọi người , Phương Khảm vừa
mừng vừa sợ, đương nhiên sẽ không cự tuyệt,
mang theo quần áo mới mua, kéo thân mình
mỏi mệt, vui tươi hớn hở mà ra phủ.
Chiều về, mặt trời chiều ngã về tây, ánh sáng
màu đỏ nhạt giống khăn đỏ của tân nương,
ngượng ngùng mà ở mỗi một chỗ. Phương
Khảm một mực đi về phía trước cũng không
có chú ý, Tấn Thành phía sau giữa mặt trời
chiều chầm chậm mà... Tan rã.
Chương 7 - Thượng
Trở lại Thảo Sơn, nhìn đến triền núi quen thuộc,
nụ cười ở trên mặt Phương Khảm không khỏi
dao động, nhưng rất nhanh lại tiêu tán không
thấy. Nôn nóng như vậy làm cái gì đây? Trong
nhà đã không có người chờ đợi...
Cảm giác tịch mịch nồng đậm lập tức làm trái
tim ép tới đau đớn. Trong nháy mắt, Phương
Khảm hy vọng có thể xuất hiện một người, vô
luận là ai cũng là tốt, như vậy ít nhất sẽ không
tịch mịch. Phương Khảm trầm trọng mà thở ra
một hơi, cúi thấp đầu mà chầm chập bò
lêntriền núi.
"Uy, thôn phu ngươi, đã chạy đi đâu!"
Rống giận ong ong thình lình xảy ra mà hướng
tới đầu Phương Khảm, y cơ hồ tưởng chính
mình nghe nhầm, ngẩng đầu ngốc lăng mà nhìn
thân ảnh cao lớn bỗng nhiên bao phủ ở phía
trước.
Ngao Lan hai tay giao nhau ở trước ngực, chân
một tả một hữu, vênh váo hung hăng mở ra
hình chữ bát (八) , tức giận mà trừng Phương
Khảm. Gió nhẹ lướt nhẹ qua trường bào hắn, cả
người có vẻ phiêu phiêu dục tiên, giống như ông
trời phái tới sứ giả cứu người.
Hắn đã trở lại, không có bỏ lại mình.
Trong lòng có cái gì chậm rãi hòa tan , một cỗ
nhiệt khí hiện lên khóe mắt Phương Khảm,
miệng không hiểu sao mà muốn cười, y mất
thật lớn khí lực mới khống chế được biểu tình ở
trên mặt, làm cho mình không quá mức chật
vật.
Y không biết nên dùng biểu tình nào đối mặt
Ngao Lan, chỉ phải theo ngữ khí Ngao Lan , mặt
không chút thay đổi mà quay đầu lại rống lên:
"Mắc mớ gì tới ngươi!"
Đầu Ngao Lan rụt lại, tựa hồ có điểm sợ hãi. Há
mồm muốn nói gì đó, xem xét sắc mặt Phương
Khảm, lại nuốt trở vào. Ánh mắt của hắn linh
hoạt mà chuyển động mọi nơi, ngắm trái ngắm
phải xem xét, giống như muốn tìm dấu vết để
lại trên người Phương Khảm. Nhìn hồi lâu, Ngao
Lan tựa hồ yên lòng, đang lúc lơ đãng lướt
nhanh trông thấy một góc quần áo lộ ra nhãn
tình sáng lên, vọt đi lên, một tay lấy quần áo
kéo đi ra.
"Như thế nào có quần áo?" Ngao Lan có chút
mất hứng, quan sát mọi nơi cái áo khoác lụa
trắng này. Mặt Phương Khảm bắt đầu nóng lên,
nghĩ muốn cướp về, Ngao Lan lại ỷ vào ưu thế
thân hình, lắc mình trốn đến nơi mà Phương
Khảm bắt không được .
Hắn chọn mi nhìn, nghĩ nghĩ, ở trên người khoa
tay múa chân , nhất thời tỉnh ngộ: "Aha, ta đã
biết." Hoàn toàn nhỏ cùng chính mình tương
xứng, còn giải thích gì ? Nhất định là cái người
kia mua riêng cho mình .
Biết quần áo là cho mình , Ngao Lan vừa cao
hứng vừa đắc ý dào dạt, xem đi, cái người kia
ngoài miệng cố chấp , không phải cũng bị phong
thái của hắn gục ngã!
Hắn đắc ý vểnh cằm, giơ cao một đôi tay, tao
nhã mà đem bộ đồ mới mặc ở trên người,
miệng còn không quên đả kích Phương Khảm
một chút: "Uy, ánh mắt của ngươi còn miễn
cưỡng không có trở ngại, bất quá chất liệu có
kém một chút."
"Hừ!"
Phương Khảm nghe vậy nhất thời cảm thấy
được Ngao Lan không biết phân biệt, vừa hứng
khởi vừa tức giận, thấy bộ dáng cao hứng phấn
chấn của đối phương lại cảm thấy thẹn thùng,
vừa giận lời Ngao Lan nói, trải qua giãy giụa
ngược lại không biết làm sao đứng lên.
Để che dấu bối rối trong lòng, Phương Khảm
phun một hơi tới thật mạnh , dáng vẻ rất phẫn
nộ, bên tai lại nóng lên, gương mặt đỏ ửng
không chịu thua kém mà kéo đến cổ.
Bản thân càng xem bộ đồ mới càng thấy đẹp,
Ngao Lan càng ngày càng hưng phấn, thình lình
một tay bế lấy Phương Khảm .
"Ngươi làm gì? ! Buông!"
"Uy..."
"Ta không gọi uy!"
"Vậy được rồi, ... Ân Phương..." Y gọi Phương gì?
Hắn đột nhiên cảm thấy mình nên hảo hảo mà
nhớ tên lão bà một chút.
Ngao Lan nghĩ thông suốt , bọn họ có đứa nhỏ,
trong lúc liên hệ đó sớm tồn tại không thể chặt
đứt, vô luận báu vật long tộc kia có hay không,
chuyện này thực cũng vô pháp gạt bỏ. Bọn họ
có thể ở bên nhau cả đời. Tuy rằng chỉ có thể
bính Phương Khảm, khiến hắn vốn nổi danh đào
hoa rất khó chịu, nhưng ít ra trước khi nghiên
cứu được giải dược chỉ có thể nhẫn nại, duy
nhất đáng ăn mừng chính là tư vị mất hồn bên
trong cúc hoa của lão bà không người có thể so
sánh, cái đó rất nhanh mềm mại, thuộc loại trời
sinh vì hắn mà bày bố.
"Khảm!" Thời gian dài qua đi, không nghĩ tới xú
tiểu tử cư nhiên còn không có nhớ kỹ tên của
mình, Phương Khảm lòng rất giận, ánh mắt cũng
cơ hồ phun ra lửa .
"Ngươi như thế nào cả ngày bộ dáng đều là tức
giận?" Ngao Lan tuyệt không cảm thấy được đây
là vấn đề nghiêm trọng, nhíu mi nhìn mặt
Phương Khảm tức giận, ở trên mặt hôn một
chút, lưu lại dấu màu phấn hồng, đổi lấy
Phương Khảm trợn mắt nhìn, Ngao Lan này
đáng hận lại lưu trên mặt y ấn ký vĩnh viễn
không phai mờ.
Mặt người tức giận làm làn da ngăm đen lộ ra
màu hồng rực rỡ, hai mắt hiếp lại làm cho
người ta có dục vọng chinh phục, nhếch môi lên
nhưng lại có một ý khác, tất cả hết thảy đều
dâng vào trong mắt Ngao Lan, hết thảy biến
thành khiêu khích tình dục, nửa người dưới
căng thẳng đến đau.
Tâm tình y tức giận, hắn lại mỉm cười ? ( chém
>.< )
Ngao Lan ngơ ngác mà nhìn, tâm thần rung
động, kìm lòng không được mở miệng: "Uy, đối
với ta cười cười được chứ?"
Một câu thình lình, khiến cho Phương Khảm
ngây người. Y nửa ngày mới nghẹn ra những lời
này: "Ngươi... Ngươi bệnh thần kinh..."
Ngao Lan bỗng nhiên thanh tỉnh, bưng kín
miệng mình, cau mày chấp nhận Phương Khảm
lên án .
"Thiết, ta đây là thần kinh cái gì."
Hắn quay đầu, cam chịu mà phỉ nhổ chính mình
một tiếng. Lập tức chặn ngang ôm lấy Phương
Khảm hướng phòng trong chạy đi, mục tiêu
giường lớn.
Con long dâm loạn này muốn phát tiết thú tính
của hắn ? !
Phương Khảm sợ hãi, lập tức quyền đấm cước
đá, kích động cái chiêu thức gì đều sử dụng.
"Không cần, buông!"
"Không tha là không tha - "
Ngao Lan chơi xấu giọng điệu lôi kéo, cao hứng
mà trả lời. Hai tay một chút cũng không nhàn
rỗi, vũ động như cái bóng, quần áo bay tán
loạn, hết thảy rớt dưới giường, một hồi liền cùng
Phương Khảm thẳng thắn đối mặt.
Phương Khảm bị buộc nóng nảy, gắt gao chống
đỡ tay Ngao Lan , một quyền hướng mặt Ngao
Lan đánh tới. Vốn tưởng rằng dựa vào lực đạo
một quyền này của y đủ để cho răng Ngao Lan
rơi đầy đất. Ngao Lan bị dọa nhảy dựng, còn
tưởng rằng cái mũi cao của mình sẽ nhận đủ,
không nghĩ tới lực đánh cư nhiên nhẹ nhàng
ngay cả một con muỗi cũng không giết chết. Hai
người đều sửng sốt, Phương Khảm khó hiểu mà
nhìn nắm tay mình, bề ngoài nó giống như
trước đây, chính là có cái gì đem sức lực toàn
thân mình hút qua đi.
Ngao Lan cũng không giải thích được, nhưng y
cảm thấy được so chuyện với biết vì cái gì sức
lực Phương Khảm trở nên quái lạ tay trói gà còn
không chặt thì chuyện trước mắt quan trọng
hơn. Tay hắn đi hai đường, một đường đi vào
đậu đỏ trước ngực Phương Khảm, một đường thì
lén lút đi xuống, hành động bất ngờ ngay thời
điểm quan trọng.
"Ngươi!"
Kinh hách thình lình xảy ra, làm cho Phương
Khảm hét lớn một tiếng, rốt cuộc quay đầu tự
hỏi khí lực y chạy tới chỗ nào, mặt không biết là
tức giận hay là xấu hổ mà đỏ toàn bộ . Bình
thường một mình không ai đụng chạm đột nhiên
đầu ngón tay tác quái tiến vào người, thử hỏi
còn ai có thể bình tĩnh?
Ngao Lan hoàn toàn không có bị chút phô
trương thanh thế ấy mà sợ, bày ra khuôn mặt
tươi cười dâm đãng làm cho Phương Khảm cảm
thấy được hảo đáng hận.
"Kêu đi, kêu lớn lên, ta thích nghe nhất ."
Ngón tay hung hăng mà di chuyển, ma sát làm
cho cơ thể Phương Khảm hưng phấn , thân
mình Phương Khảm nhất thời bắn lên, tựa như
cá nằm trên thớt giãy dụa.
"Buông... Ân a..."
Phương Khảm ra sức chống cự lại khoái cảm
xâm lấn, bắp đùi thon dài tự nhiên muốn kép
lại. Thân mình Ngao Lan vội vàng chen vào, tay
trái càng không ngừng xoa, nặn đậu đỏ người
phía dưới , đến khi chúng nó lột xác thành một
đóa hoa anh đào nở rộ. Hắn sử dụng tất cả kỹ
năng, khơi mào nhiệt tình Phương Khảm, ánh
mắt quan sát biểu tình Phương Khảm, đầu lưỡi
linh hoạt không buông tha mỗi một tấc da thịt,
thậm chí còn chọn liếm liếm"tiểu đệ đệ" đứng
thẳng lên ,đến khi đem "tiểu đệ đệ" đùa giỡn
liên tục phun ra nước miếng màu trắng.
XCH:nguyên bản của nó là :tiểu gậy gộc o.0Ta kô
hỷu nên chém.Mọi người bỏ qua cho ta.
TBD : tiểu côn tử, e.. thèm ai đọc truyện chị
Dương sẽ quen thuộc từ côn này.
Ngón tay phải lặng lẽ thêm một cái, thông suốt
mà hoạt động ở dũng đạo cực nóng, tay còn lại
ở các điểm mẫn cảm đốt lửa. Ngón tay cọ xát
một chút, cúc huyệt liền run rẩy khép mở gắt
gao cắn một cái, tựa như mời vật lớn hơn nữa
đưa vào. Nhận thấy được bên trong càng ngày
càng nóng, cũng càng ngày càng ướt, Ngao Lan
có chút kiềm chế không được .
Dưới sự công kích liên tục , Phương Khảm chỉ có
thể thở, chỉ lưu lại một chút thanh minh.
Dâm long này...
Y hẳn là chán ghét hắn , y phải hung hăng mà
cự tuyệt hắn , mà không phải giống như bây giờ
nằm ở hắn dưới thở dốc. Đến tột cùng có chỗ
nào không đúng ?
Không nghĩ một người...
Trước khi trong lòng thỏa hiệp , thân thể liền
tham luyến ấm áp này sao?
Long đáng ghét.
"Thả... Không cần, ta ngày mai... Ngày mai còn
muốn đến hộ lớn làm công ngắn hạn."
Mắt của y vì khoái cảm mà ướt át, toàn thân
xuân tình phơi phới, mông bị xâm phạm mà
nâng lên, hai chân còn ngược lại nguyện ý mà
quấn chặt phần eo tráng kiện của Ngao Lan,
dưới tình huống như vậy , miệng nói ra lời nói
tự nhiên hoàn toàn không có sức thuyết phục.
Nhẫn nại Ngao Lan đã muốn tới giới hạn, hung
khí ở huyệt khẩu chậm rãi chần chừ.
Trái tim Phương Khảm nhất thời nghẹn ở cổ
họng, vừa sợ hãi vừa chờ mong, toàn bộ cơ thể
buộc chặt chuẩn bị nghênh đón đau đớn sắp
đến .
Hai người hít sâu một hơi, Ngao Lan đột nhiên
cúi đầu, hôn môi Phương Khảm. Phương Khảm
mở to hai mắt nhìn, cảm thấy được có chút khó
có thể tin, ngơ ngác mà hé miệng mặc cho Ngao
Lan ở trong đó cuồn cuộn nổi lên sóng to gió
lớn.
"Khảm... Nhắm mắt."
Thanh âm Ngao Lan tràn ngập từ tính, ở bên tai
vang lên . Hô hấp nóng rực phun tới trên mặt,
Phương Khảm nhất thời hóa thành một bãi tình
dục nồng đậm, khó được nhu thuận mà nhắm
hai mắt lại. Cảm giác tê dại không ngừng cuồn
cuộn mà theo khoang miệng truyền đến, cảm
giác ngọt ngào ngay cả linh hồn cũng bởi vậy mà
khoái hoạt.
Trụ thể phía sau nóng rực lập tức xông vào, độ
ấm nóng bỏng cơ hồ muốn hòa tan. Phương
Khảm ưm một tiếng, cảm giác dưới thân như
thiêu đốt khiến cho y muốn chạy trốn . Ngao
Lan lại không cho phép y lùi bước, chặt chẽ mà
nhanh thủ sẵn phần eo, đưa chân y lên cao,
gầm nhẹ một tiếng, lấy tốc độ trước nay chưa
từng có, cuồng dã mà trừu sáp .
Khoái cảm mãnh liệt làm cho Phương Khảm cơ
hồ chống đỡ không nổi, không chịu được là trầm
luân trong từng cơn sóng cao thấp của bể dục. Y
khóc cầu tha, vươn tay kéo đầu kẻ xâm lược
xuống, hung ác mà cắn môi hắn, tìm kiếm an ủi.
Hai người liều chết dây dưa thẳng đến bình
minh. Tình hình chấm dứt, Ngao Lan càng phát
ra thần thái sáng láng của thần tiên , nhìn nhìn
Phương Khảm sắp chết ngất đi, hắn rốt cục
buông tha cho tính toán tái chiến một hồi,
không cam lòng mà theo trong cơ thể Phương
Khảm lui đi ra.
Trải qua một đêm làm dịu, huyệt khẩu hơi sưng
đỏ, một chút thứ gì đó từ trong cơ thể Phương
Khảm trào ra.
Ngao Lan vừa lòng mà gật gật đầu, ảo tưởng
tinh dịch bắn vào biến thành bộ dáng long cục
cưng. Không biết lần này có thể hay không lại
nhiều cục cưng? Bất quá có cục cưng, chính
mình phải cấm dục , Ngao Lan lắc đầu, không
suy nghĩ vấn đề này thêm nữa.
Phương Khảm bị gây sức ép ngay cả khí lực
khép lại chân cũng không có, bị ánh mắt tục tĩu
của Ngao Lan không khỏi nhìn chằm chằm hạ
thân mình, chỉ phải nói lầm bầm hai tiếng tỏ vẻ
kháng nghị.
Ngao Lan nhịn không được lại sờ soạng hai cái,
Phương Khảm bị làm cho kinh hoàng , tụ tập lực
lượng toàn thân quăng cho hắn một ánh mắt
hình đao. Ngao Lan mới phẫn nộ buông tay,
hướng mông bóp bóp, ngủ ở bên cạnh. Tay tự
nhiên khoát lên phần eo Phương Khảm, vuốt ve
qua lại như có như không.
Thắt lưng Phương Khảm bây giờ rất đau đớn,
gặp Ngao Lan không có tính toán tiến thêm một
bước, cũng tùy hắn đi. Ngay tại lúc y buồn ngủ ,
thình lình bên tai truyền đến một câu của Ngao
Lan : "Uy, ngày mai không cho phép đi."
Phương Khảm mơ mơ màng màng bị đánh thức,
đầu óc còn không có phản ánh ra Ngao Lan nói
cái gì, mờ mịt gật đầu, lập tức lại nghĩ tới đối
phương là nói chuyện làm công ngắn hạn, mạnh
mẽ lấy lại vài phần tinh thần, mở miệng biện
giải: "Ta đã đáp ứng người ta ."
"Từ chối."
"Không được!" Phương Khảm trừng mắt to tỏ vẻ
tuyệt không lay được quyết tâm của y . Y chết
cũng sẽ không nói ra, vì mùa áo khoác màu lụa
trắng chính mình không thể không lấy công trả
nợ
Ngao Lan hơi tức giận, người ngồi thẳng dậy ,
trực tiếp mà đứng lên giáo huấn :
"Uy, ngươi nếu sinh con cho ta, ta liền hảo hảo
ở nhà đối đãi, làm công ngắn hạn, truyền ra đi
mặt của ta đặt đâu đây!" Khiến cho hắn giống
như ngược đãi lão bà, biến thành hồng lão bà
phải ra ngoài làm việc duy trì cuộc sống. Khiến
trong lòng càng không thoải mái, Ngao Lan nháo
lên nói liên tục một hơi, nước miếng đều văng
lên hết khuôn mặt Phương Khảm thành những
chấm nhỏ.
Một lần lại một lần, vừa mới bắt đầu Phương
Khảm còn mặc kệ không đáp lại, nhiều lần hơn
y rốt cục không kiên nhẫn bắt đầu nổi giận.
Phương Khảm mắt trừng tròn tròn , ngữ khí
Ngao Lan cũng hừ một tiếng, gầm gừ nói: "Uy,
ngươi cũng không phải người gì của ta, hơn nữa
ta không phải nữ nhân, càng thêm không phải
lão bà ngươi, ngươi ít xen vào việc của người
khác! Nói cho ngươi biết, ta không thể không
đi!"
"Ngươi!" Ngao Lan tức giận đến giận sôi lên,
máu cổ trực tiếp xông lên, miệng không lựa lời
mà nói: "Hừ, ngươi tuyệt không nghe lời, Xích
Nhi so với ngươi mạnh hơn nhiều!"
"Xích Nhi?"
Nghe được tên xa lạ, Phương Khảm nháy mắt
cảnh giác. Ngao Lan cũng không giấu diếm,
thẳng thắn đối mặt mà đem quan hệ y cùng
Xích Nhi nói ra, trong giọng nói còn mang theo
một chút đắc ý: "Hắn là một trong những tình
nhân của ta, nói cho ngươi biết, ta ở bên ngoài
tình nhân có rất nhiều, người nào không đối với
ta ngoan ngoãn phục tùng. Ngươi nếu không để
cho ta ngoan một chút..."
Hắn càng nói Phương Khảm càng cảm thấy được
trong lòng có đốt lửa, càng đốt càng lớn, diễn
biến thành lửa cháy lan ra đồng cỏ đốt từ đầu
tới chân, miệng hắn khép mở càng phát ra ngứa
mắt, mỗi một chữ chui vào đầu, chảy ra chất
lỏng chau xót , ánh mắt đều phát đau.
Ba!
Phương Khảm nhịn không được, giương lên tay.
Trên mặt Ngao Lan để lại một cái dấu năm ngón
tay rõ nét .
"Uy, Phương Khảm ngươi như thế nào đánh
người!" Ngao Lan bưng mặt khó hiểu mà kêu to.
"Liền đánh dâm long ngươi. Cổn, cút cho ta!
Đừng đụng ta, ngươi không phải có rất nhiều
nhân tình sao, đi tìm bọn họ a, đừng ở chỗ
này ! Cổn!" Phương Khảm tức sủi bọt mép,
thuận tay nắm tất cả gì đó trên giường có thể
ném, hướng trên người Ngao Lan ném .
"Cho ngươi vài miếng màu ngươi liền mở
phường nhuộm , đi thì đi, ngươi nghĩ rằng ta
hiếm lạ ngươi!" Nghe vậy, Ngao Lan hổn hển
đứng lên, hung hăng nói , tùy tiện xuống
giường, mang giày vào. Quay đầu lại lặng lẽ xem
xét mắt Phương Khảm, người sau đang trở mình
dùng lưng đối với hắn, hành động Ngao Lan cho
thấy sự phẫn nộ của hắn, đứng lên mạnh mẽ
mà dậm chân, quay đầu vừa thấy, Phương
Khảm không hề có động tĩnh gì. Ngao Lan chỉ
đành phải chầm chậm mà đi tới cửa do dự
nhiều lần, rốt cục nhịn không được hướng
Phương Khảm ồn ào: "Ta đi rồi, ta thực sự đi
rồi!"
"Cút!"
Một cái guốc mộc ném qua, cửa chính lay
động mạnh vài cái, ong ong chấn động. Ngao
Lan sợ tới mức liền lui ba bước, ra khỏi cửa.
Như thế nào phát hỏa lớn như vậy a! Hắn
chép chép lưỡi, quyết định trước tiên tìm Xích
nhi kia trốn một thời gian ngắn, đợi cho
Phương Khảm hết giận mới về.
Nghe thấy âm thanh đóng cửa, Phương Khảm
nắm chặt chăn bông trong tay.
Đáng giận, cùng với long trăng hoa này cả đời ở
bên nhau?
Y tuyệt không đáp ứng !
Chương 7 - Trung
Thái dương của đầu nóng bừng như nướng,
mỗi một chỗ giống như một khối chiên cơ hồ
muốn toát ra khói. Mồ hôi toàn thân như
mưa, chỉ chốc lát sẽ đem tất cả quần áo thấm
ướt đẫm. Cái cuốc giơ lên cao trên bãi đất, rồi
ném đến trên mặt đất, chỉ hỏng một lỗ nhỏ,
đất màu đen bên trong xới lên, rất là miễn
cưỡng. Phương Khảm thở phì phò, lau một
phen mồ hôi, quay đầu lại nhìn phía sau
mình , bất giác mặt đầy u sầu . Gần đây thân
thể tự nhiên không biết là làm sao, căn bản
sử dụng không nhiều khí lực, ngay cả cầm cái
cuốc nhẹ cũng sẽ run lên, bất quá mới làm
việc nửa canh giờ, lại mệt giống như liên tục
ba ngày ,ngày đêm bận rộn .
Đáng chết...
Thân thể của chính mình cư nhiên kém tới
tình trạng này sao? Đến tột cùng sao lại thế
này?
Phương Khảm suy nghĩ nhiều cũng không lý
giải được, ngược lại oán giận lên Ngao Lan
một tháng vô tin tức. Tại sao mình vì người
như thế mà lấy công trả nợ!
Hung hăng ném cái cuốc đi xuống, bùn đất
văng khắp nơi dính vào chân run run của
Phương Khảm.
"Khát sao?"
Bên tai đột nhiên vang lên nhiệt khí, Phương
Khảm bỗng nhiên sợ tới mức rút lui ba bước,
bình tĩnh nhìn lên nguyên lai là chủ nhân tòa
nhà.
"A, thực xin lỗi Thủy lão gia, ta hôm nay nhất
định sẽ đem chỗ làm xong !"
Phương Khảm cúi đầu, lo lắng bất an mà cam
đoan. Lúc trước đáp ứng bảy ngày đem chỗ
này làm xong, không nghĩ tới thân thể của
chính mình kém thành như vậy, chỉ có thể
điều dưỡng mỗi ngày, mỗi ngày, kết quả kéo
gần một tháng một nửa còn không hoàn
thành. Hiện giờ Phương Khảm nhìn thấy
Thủy Nguyệt Quân, thật sự là lại xấu hổ vừa
thẹn , cảm thấy được chính mình quả thực trở
thành cái loại tiểu nhân nói không giữ lời .
"Không vội..." Thủy Nguyệt Quân không chút
để ý mà vẫy vẫy tay, tựa hồ đối với việc này
không chút nào quan tâm, trên thực tế đối
hành vi làm công trong một tháng nay của
Phương Khảm, hắn hoàn toàn không có ý tứ
khiển trách gì, ngược lại thật sự hoan
nghênh, cũng không quên mỗi ngày ra toà
viện gặp, ân cần thăm hỏi tình huống Phương
Khảm một chút . Lúc này, Thủy Nguyệt Quân
vẻ mặt hoàn mỹ nhàn nhạt cười tựa như gió
phong ân cần hỏi Phương Khảm: "Ngươi khát
sao?"
"Khát? Ách, có một chút..." Y vẫn không đề
cập tới , nhắc tới yết hầu Phương Khảm liền
khát tới lợi hại, giữa khoang miệng co rút
nhanh vài cái, không thể xuất hiện ra chất
lỏng gì.
Nghe vậy Thủy Nguyệt Quân cười đến phi
thường vui vẻ, lập tức ra mệnh lệnh người
sớm giúp chuẩn bị thùng nước mang tới , vẫy
tay hướng Phương Khảm, nhiệt tình mà tiếp
đón, "Uống đi uống đi!"
Một người như thiên tiên tươi cười nhìn
ngươi, thật sự khiến người không thể cự
tuyệt, hơn nữa hắn quả thật khát , vì thế
Phương Khảm ngại ngùng mà gật gật đầu,
tiếp nhận cái gáo nước, ngẩng đầu lên ùng ục
ùng ục mà điên cuồng sảng khoái, một gáo
hai gáo, thẳng đến một thùng nước thấy đáy,
Phương Khảm mới phát hiện.
Y nhất thời ngượng ngùng đứng lên, mình tại
sao lại giống như trâu điên thế? Thật sự rất
mất mặt !
Ngẩng đầu nhìn xem Thủy Nguyệt Quân, phát
hiện đối phương cũng không có ý tứ cười
nhạo gì, Phương Khảm mới nhẹ nhàng thở ra.
Thủy Nguyệt Quân luôn luôn bên cạnh lẳng
lặng mà nhìn, ánh mắt trừng thật to , trong
thần sắc khó nén vui sướng.
"Còn muốn sao?" Thủy Nguyệt Quân cười meo
meo hỏi.
Sau khi uống nước xong, Phương Khảm ngạc
nhiên mà phát hiện khí lực của mình tựa hồ
đã trở lại một chút, rồi lập tức mà đến chính
là yết hầu giống như hỏa thiêu nóng rực , tựa
hồ khô cạn lợi hại hơn , mỗi một tế bào toàn
bộ thân thể đều khát cầu nguồn nước. Nhưng
là... Phương Khảm nhìn nhìn thùng trống
rỗng, xấu hổ mà cười cười. Thủy Nguyệt Quân
tâm thần lĩnh hội, đưa tay vỗ vài cái, lại một
thùng nước tràn đầy mang tới.
"Thỉnh!"
Thủy Nguyệt Quân mị lên ánh mắt trở thành
hai hình cung cong cong.
"Không bằng ngươi ngay tại đây ở đi."
Phương Khảm kinh ngạc ngẩng đầu, vội vàng
lắc đầu cự tuyệt.
"Ngươi đến lúc này một hồi cũng rất vất vả,
đừng ngại ở lại." Thủy Nguyệt Quân tao nhã
mà cuối xuống ở phía sau lỗ tai nói nhỏ, mắt
nhìn Phương Khảm, không chút để ý hỏi:
"Trong nhà còn có người nào sao?"
Phương Khảm mắt rũ xuống, tâm bỗng trầm
xuống, nhất thời yên lặng. Ngày đó Ngao Lan
rời khỏi rốt cuộc không có trở về , Tiểu Long
cũng không có tin tức gì, đối mặt nhà trống
trơn, hắn luôn luôn cảm giác... Hai con rồng
kiêu ngạo cao cao tại thiên kia không bao giờ
...sẽ vì phàm nhân như y lưu lại . Chán nản
mà nghĩ muốn rời đi, một lần nữa bắt đầu
cuộc sống mới, nhưng lại sợ bọn họ một ngày
nào đó trở về không thấy mình. Lưỡng lự, do
dự cũng đồng thời sợ hãi , tịch mịch ,tình
hình rối rắm làm cho y không muốn nghĩ
nhiều, mỗi ngày làm cho thân thể hoàn toàn
mỏi mệt, mới một đêm không ngủ.
Thủy Nguyệt Quân khẽ cười một tiếng, đem
Phương Khảm đang trầm trong suy nghĩ xa
xôi kéo lại.
"Quên đi... Thời gian cũng không còn nhiều
lắm ." Thủy Nguyệt Quân chậm rì rì mà nói
xong, ánh mắt nhìn rặng mây đỏ phía chân
trời, khóe môi nhếch lên cười đắc ý .
Cảnh tượng hồng mạnh mẽ như lọ thuốc
nhuộm bị đổ, cường ngạnh mà lan toàn bộ
màn trời. Ngày mai lại không mưa, màu đỏ
kiêu ngạo làm cho người ta sợ hãi, cảm giác
điềm xấu bao phủ vùng đất khô cạn này.
Tạm biệt Thủy Nguyệt Quân, khoang miệng
nóng rực giống như càng rõ rệt , Phương
Khảm uống cạn nước tùy thân mang theo ,
bước nhanh hơn. Nhiệt khí trên mặt đất ,
từng ngụm từng ngụm mà hít vào nhiệt gió,
đầu óc càng hỗn độn, làn da sớm đã khô nứt,
trên mặt chảy không phải mồ hôi, mà là mỡ ít
đến đáng thương . Phương Cảm sinh ra ảo
giác như đang đi giữa sa mạc, bên tai truyền
đến tiếng kỳ quái, phảng phất âm thanh thực
vật mùa xuân đâm chồi, ba ba ba, tràn ngập
tiếng vang sự sống , một tiếng, hai tiếng...
Phương Khảm yên lặng mà đếm , dần dần
cảm thấy vui sướng đến tê dại .
Thanh âm kia là từ đâu mà truyền đến ?
Ý niệm lúc điện quang hỏa thạch xuất hiện
trong đầu, nháy mắt, không còn thấy bóng
dáng tăm hơi.
Thật vất vả mới trông thấy nghĩa trang quen
thuộc, tựa như người lữ hành trong sa mạc
nhìn thấy châu lục, vừa vào cửa liền thẳng
tắp hướng chậu nước đánh tới, ngay cả gáo
cũng không cần, đầu trực tiếp úp đến trong
chậu cuồng uống.
Y hết sức chuyên chú mà từng ngụm từng
ngụm uống nước, thế cho nên hoàn toàn xem
nhẹ người phòng trong , người ngồi xổm trong
góc nửa ngày, thủy chung không đợi đến
Phương Khảm ngẩng đầu liếc hắn một cái, rốt
cục nhịn không được .
"Uy, ngươi hôm nay học Khoa Phụ đuổi mặt
trời a, khát thành như vậy?"
Phương Khảm cả người run lên, chậm rãi
xoay đầu lại, đầu óc vẫn là đần độn, giống
như là cái ngăn tủ gỗ cũ nửa ngày cũng kéo
không ra ngăn cất trí nhớ.
"Ngươi là..."
"Ngươi ngốc rồi, ta là Ngao Lan!" Do dự của y
chọc giận Ngao Lan. Không nghĩ tới vừa mới
một tháng, hắn cư nhiên có thể quên mặt
mình, Ngao Lan tức giận tận trời mà nghĩ,
đồng thời cũng hiện lên vài phần hối hận,
sớm biết rằng trí nhớ Phương Khảm kém như
vậy, hắn sẽ không trốn lâu như vậy.
"Ngao Lan..." Phương Khảm thì thào mà lặp
lại, miễn cưỡng ở trong đầu bắt giữ một cái
bóng dáng. Không lâu trên người mình chậm
rãi hiện lên khuôn mặt kia cùng người trước
mắt trùng hợp: "Dâm long!"Sắc mặt Phương
Khảm bỗng nhiên nổ thành màu đỏ tím , hắn
đột nhiên nhớ tới buổi tối một tháng trước,
nhất thời biển dấm chua trong lòng bốc lên,
ước gì dùng răng nanh ở trên người Ngao Lan
cắn một cái.
"Ngươi không phải nói không trở lại sao!"
Ngao Lan có chút xấu hổ, rất có húng thứ với
khuôn mặt đỏ bừng to tiếng của người kia:
"Ngươi nghĩ rằng ta muốn sao, ta là mang nhi
tử trở về . Ân, nhi tử đâu ?" Ngao Lan cố ý
hết nhìn đông tới nhìn tây một chút, tay cầm
lấy bàn tay Phương Khảm.
"Nhi tử?" Phương Khảm cứ thế bị hắn nắm
lấy đi ra ngoài, trong nháy mắt có điểm phát
mộng, thái dương đau đớn một cái, trong đầu
giống bị một con thú vô hình giảo thành
tương hồ, không thể tự hỏi chính mình.
Ngao Lan liếc mắt nhìn Phương Khảm một
cái, cảm thấy kỳ quái, đoạn thời gian trước
không phải Phương Khảm kêu gặp Tiểu Long
sao? Như thế nào lúc này thật sự đã trở lại,
ngược lại một bộ dáng chỉ ngây ngốc? Cảm
giác bất an tựa như dây chậm rãi hiện lên
trong lòng. Ngao Lan cẩn thận tỉ mỉ xem thần
sắc Phương Khảm, lại nhìn không ra cái gì,
nghĩ qua nghĩ lại, phỏng chừng Phương Khảm
là bị tin vui này hướng hồ đồ , có vẻ ngu si .
Trong lòng nhất thời thư giãn, cảm thấy được
người trước mắt càng phát ra đáng yêu, mặt
đỏ lên, lập tức quản không được ánh mắt
chính mình, nhìn hướng cảnh xuân để lộ ra
trong vạt áo .
Phương Khảm đương nhiên không phát hiện
ánh mắt Ngao Lan sắc mị mị, y giờ phút này
chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ, cuối
cùng, tầm mắt rốt cục dừng lại ở phía trước
tiểu hài tử hưng trí bừng bừng mà ngoạn một
cái đồ vật màu xanh biếc này nọ trên người.
Tiểu hài tử này là..
Phương Khảm giúp đỡ đầu suy nghĩ, mất nửa
ngày mới lôi ra một chút trí nhớ. Miễn cưỡng
ngay cả chính y cũng cảm thấy giật mình,
hắn như thế nào lại quên nhỉ? Đứa bé này
đúng là từ trong cơ thể y phân cách đi ra
ngoài a. Phương Khảm nhất thời cảm xúc
mênh mông, miệng hô lên cái tên khiến y nhớ
da diết
"Long nhi..."
"Phụ thân..." Tiểu Long giống như bị đốt cái
đuôi sợ tới mức nhảy người lên một cái, vội
vàng mà nắm cái gì trong tay đó giấu đến
phía sau. Cười gượng , trên mặt lộ vẻ một
mảnh chột dạ.
Thùng thùng thùng , trong đầu giống như có
cái trống đánh, cảm xúc kích động toát ra
nháy mắt như bị dây leo gắt gao trói buộc,
liều mạng mà đem Phương Khảm kéo vào hắc
ám sâu không thấy đáy, thân mình Phương
Khảm lay động một chút, trong thời gian ngắn
mà tâm như nước ý thức lần thứ hai hồn độn.
Thùng thùng thùng ...
Âm thanh nơi nào? Ý thức còn lại mờ mịt mà
nghĩ.
Đúng rồi...
Hoa nở ...
Phương Khảm không biết mình vì cái gì lại
cho ra kết luận này, y không rõ chính mình
lúc này vì sao thờ ơ như thế còn nghĩ tới
chuyện tàm xàm như hoa nở. Cục cưng bảo
bối một tháng không gặp ngay tại trước mặt, y
hẳn là ra sức tiến lên đi, ôm lấy hung hăng
mà hôn một hơi, nhìn xem bảo bối tháng nầy
có phải hay không gầy, có hay không bị ngược
đãi... Nhưng chân vì cái gì cứng ngắc như
vậy ? Tâm vì cái gì bình tĩnh như vậy?
Phương Khảm sợ hãi , cơ thể nhưng trên mặt
lại bắt đầu không chịu khống chế của y.Kia
chốc lát đang lúc mừng như điên nở rộ chậm
rãi héo rũ, tay muốn đưa ra một chút nhưng
tiếp theo lại buông xuống . Thanh âm kia một
tiếng so với một tiếng dồn dập, thúc giục
Phương Khảm chấp hành mỗi một cái mệnh
lệnh, ánh mắt thanh tỉnh cùng mê ly sâu sắc
xung đột , chẳng phân biệt được cao thấp.
"Uy, ngươi làm sao vậy?" Ngao Lan cảm thấy
không thích hợp, đẩy Phương Khảm một
phen. Thân mình Phương Khảm cứng ngắc
mà giật mình lay động , nhìn không chớp
mắt.
"Ngươi cầm cái gì vậy?" Thanh âm Phương
Khảm lãnh đạm vang lên, cau mày gắt gao
nhìn chằm chằm Tiểu Long giấu cái gì đó
màu xanh biếc, y ngược lại cảm thấy chuyện
lúc này rõ ràng càng trọng yếu.
T iểu Long thấy giấu diếm không được, thè
lưỡi, thanh âm làm nũng ấp úng mà kéo dài,
cầm lấy rắn lục đặt trước ngực.
"Hắn là xà xà mà."
"Vứt đi!" Ngữ khí không cho cự tuyệt làm cho
Ngao Lan lạ lùng nhìn Phương Khảm liếc mắt
một cái.
"Ta không thể !"
Trong mắt Tiểu Long lần đầu xuất hiện kháng
cự, đâm vào trong lòng Phương Khảm một cái.
Tiếng trống bên tai đột nhiên lui, Phương
Khảm cả người chấn động, đầu óc nháy mắt
tỉnh táo lại. Căn phồng đôi má, Tiểu Long nổi
giận đùng đùng khiến Phương Khảm chợt
ngạc nhiên, huyệt Thái Dương khẩn trương
cùng nhau nhảy lên một cái, lỗ tai ong ong
mà kêu to, không biết mình làm sai cái gì, chỉ
có thể chân tay luống cuống cùng Tiểu Long
đối diện.
"Ngươi..." Con rắn này quan trọng đến vậy
sao?
Phương Khảm tựa hồ lại mơ hồ nghe được
trong cơ thể tiếng trống hoa nở.
"Nha nha, không có quan hệ." Ngao Lan thấy
thế liền mở miệng hóa giải tình hình giằng co
trước mắt : "Rút răng nọc xà kia ra không
được sao ." Hắn tùy ý mà cười, ánh mắt nhìn
rắn lục tương đối không có hảo ý, tí tí nha,
tay giống như kìm sắt thuần thục mà cạy mở
miệng rắn lục.
Trơ mắt mà nhìn cái tay lớn hướng răng nọc
quý giá của mình , rắn lục sợ tới mức cả
người cứng ngắc, quả thực biến thành xà ngủ
đông.Mắt to rưng rưng nước mắt, rất nhanh
tụ thành hai cái hồ nhỏ bé. Đang lúc hắn
nghĩ đến hai khỏa răng nanh sắp sửa không
thể vãn hồi cách hắn mà đi, tiểu ma tinh bất
ngờ mà đứng dậy.
Tiểu Long nổi trận lôi đình, phẫn nộ mà quát
to, nắm tay nhỏ bé tựa như hạt mưa đánh
vào trên lưng Ngao Lan.
"Không cho phép chạm vào xà xà! Xà xà là
của ta!"
"Nha nha,thằng nhãi con như thế nào đánh
người! Ngươi nói chuyện với phụ thân ngươi
như vậy a? Phí công ta còn hảo tâm giúp
ngươi!"
Ngao Lan ai nha nha mà kêu, lại làm trò giáo
huấn nhi tử trước mặt Phương Khảm, chỉ phải
kéo dài mặt đe dọa nói. Tiểu Long mới không
phục tùng hắn , nhảy dựng lên từ ma chưởng
Ngao Lan đoạt lại xà xà.
"Long nhi!" Phương Khảm lo lắng mà nhìn
rắn lục trong lòng Tiểu Long, như thế nào
cũng không rõ Tiểu Long từ trước đến nay
nhu thuận nghe lời như thế nào lập tức trở
nên như vậy . Nghĩ nghĩ tức giận tích tụ sâu
trong cơ thể mạnh mẽ bùng nổ, y thở phì phò
nỗ lực khắc chế, nhưng nắm tay xiết chặt
thủy chung đều không muốn bỏ qua .
Ngao Lan thấy thế, nâng mi vỗ vỗ buộc chặt
bả vai Phương Khảm. Phương Khảm cứng đờ,
bỗng nhiên như kỳ tích mà trầm tĩnh lại, tức
giận không hiểu sao cũng biến mất vô ảnh. Y
ngẩng đầu nhìn mặt nghiêng Ngao Lan , có
chút cảm kích, còn kém như vậy một chút,
liền mất đi khống chế. Y đã càng ngày càng
không giống chính mình . Tựa như thuyền
buồm mất đi bánh lái, không thể khống chế
mà theo gió phiêu lưu, hướng địa phương
không biết tên mà đi.
Nam nhân ở trước mắt dường như trở thành
chỗ dựa duy nhất , chỉ có hắn có thể làm cho
mình khôi phục bình tĩnh...
Ngao Lan có thể gần chút nữa , Ngao Lan lại
không hề phát hiện mà hướng phương khác
đi đến. Phương Khảm sửng sốt một chút, liền
thầm mắng chính mình một tiếng, có lẽ... Kia
bị bệnh cảm nắng còn chưa hết đi, đầu óc
hỏng bét, còn liên tiếp làm ra chuyện kỳ
quái .
Ngao Lan cuối cùng khom người ngồi chồm
hổm phía trước người, tròng mắt vừa chuyển,
hướng trong lòng sờ sờ, vạn phần không
muốn mà lấy ra một vỏ sò , làm bộ than thở
một chút, bắt Tiểu Long trước mặt .
"A nha nha, cái này không có biện pháp . Nhi
tử, này cho ngươi."
"Đây là cái gì?" Tiểu Long tò mò mà liếc liếc
mắt một cái, cũng không rời bỏ.
"Đây chính là pháp khí phòng thân mà phụ
thân hào phóng cho ngưới, đừng nhìn nó nho
nhỏ , bên trong chính là thế giới nhỏ bé của
một người tự cấp tự túc , hắn đem xà xà
phóng bên trong, xà xà không chỉ không
thương tổn đến ngươi, còn không thể đào tẩu.
Mà ngươi có thể tùy thân mang theo xà xà,
muốn gặp hắn thì liền tiến vào, rất tiện!"
Dưới giải thích ba hoa chích choè của Ngao
Lan , Tiểu Long động tâm , hai mắt to chớp
chớp, ánh mắt vẫn không rời pháp khí trong
tay Ngao Lan .
"Phụ quân tốt nhất !" Tiểu Long ngọt ngào mà
cười, hoan hô một tiếng, dùng tốc độ nhanh
đoạt lấy pháp khí, bộ dáng sợ Ngao Lan đổi ý.
Ngao Lan chậm rãi đứng lên, nhìn bộ dáng
nhi tử cao hứng phấn chấn, hắn sờ sờ mũi có
chút mừng thầm, cũng có chút vui mừng, cảm
giác bay bổng làm cho hắn nghĩ muốn khẩn
cấp hướng Phương Khảm tranh công.
Như vậy là được đi? Ngao Lan quay đầu lại
ánh mắt hình mặt trăng hỏi Phương Khảm,
thần sắc là đắc ý dào dạt .
Phương Khảm quay đầu né tránh tầm mắt
sáng rực của người kia , mân môi dưới, trong
lòng hkó chịu không hiểu . Từ đâu khi bắt
đầu, nhi tử cư nhiên cùng Ngao Lan thân mật
như thế ? Thiên tính phụ tử bẩm sinh quả
nhiên là không thể làm trái ... nhi tử tựa hồ
cách mình càng ngày càng xa...
Phương Khảm đột nhiên cảm thấy được chính
mình bị cô lập , lòng độn đau . Đầu không chỉ
có choáng váng còn đau đến lợi hại, giống
như có vô số kim đâm ở bên trong. Lỗ tai kêu
to, trong nháy mắt y lay động, có chút phân
không rõ thiên nam địa bắc, cảm giác khô cạn
lần thứ hai tập kích yết hầu, mày y không
khỏi nhíu lại, thầm nghĩ tìm một chỗ hảo hảo
nghỉ ngơi, cũng thống thống khoái khoái mà
giải quyết yết hầu khô khốc.
"Quên đi, ngươi nghĩ muốn dưỡng liền dưỡng
đi." Y thở dài một tiếng, xoay người trở về
phòng.
Ngao Lan đang muốn theo sau, ống quần lại
mạnh mẽ bị túm , cúi đầu vừa thấy đúng là
Tiểu Long.
"Phụ thân sinh khí?" Tiểu Long cầm lấy ống
quần Ngao Lan, nâng lên mặt tràn đầy bất an
mà nhìn phụ quân mình.
Ngao Lan gãi đầu, cảm thấy được vấn đề này
có điểm khó khăn giải thích. Sinh khí? Không
giống, không tức giận? Giống như lại có điểm
tức giận. Tóm lại Phương Khảm kia bày ra
khối băng trên mặt cái gì cũng nhìn không
ra... Chung quy cảm thấy được có điểm không
đúng, nhưng là vắt hết óc cũng nghĩ không ra
làm sao ra vấn đề . Đầu Ngao Lan hướng về
một bên, tựa hồ làm như vậy là có thể đem
đáp án theo trong đầu đổ ra .
Chậm chạp không có đáp án, cái miệng nhỏ
nhắn Tiểu Long bĩu môi, hai hàng lông mi
Phương Khảm rũ xuống đáng thương như
vậy, hắn quyến luyến mà hướng phòng trong
nhìn lại, thủy quang trong mắt chợt lóe, liền
nhanh chóng cúi đầu, ôm chặt lấy xà xà trong
lòng, giống ôm toàn bộ thế giới.
Vẩy nước lạnh lẽo bắn lên, một giọt một giọt,
rắn lục thật cẩn thận mà dò xét, trông thấy ở
trong mắt Tiểu Long chứa mảnh ánh sáng
trong suốt, có chút không phải tư vị. Tuy rằng
ma long thường xuyên ngược đãi hắn, nhưng
bộ dáng lê hoa đái vũ, khiến tâm xà cũng đi
đau đớn theo. Lén lút, cố gắng theo khe hỡ
rút cái đuôi ra, hướng phía Ngao Lan ngoéo ...
một cái, ý đồ khiến cho đối phương chú ý.
Chương 7 - Hạ
Đáng tiếc, Ngao Lan không đem điểm ấy để
vào mắt xanh biếc, tim của hắn đều là tràn
đầy thân ảnh người phòng trong , vốn mang
Tiểu Long trở về chính là vì hống Phương
Khảm vui vẻ, bây giờ lại biến thành tình
huống này. Loại thất bại này, hắn là trăm
triệu không thể chấp nhận . Ngao Lan đau
khổ mà suy tư về biện pháp vãn hồi, ít nhất
bây giờ còn không bị đuổi ra , nghĩ vậy, hắn
tràn đầy tự tin. Kinh nghiệm tình trường
khiến Ngao Lan rất là hiểu được đạo lý thừa
lúc xông lên, Phương Khảm hiện tại cùng
Tiểu Long cãi nhau , đúng là mình có can
thiệp vào, bày ra một đại thời cơ tốt hoàn mỹ.
Hắn sớm đã cảm thấy này hai mẹ con cũng
không tránh khỏi dính thật chặt , hắn nửa
đường báo danh tất nhiên chen vào không lọt
đi, mà lúc này đúng là cơ hội tốt ngàn năm
một thuở.
Một khi Phương Khảm bắt đầu ỷ lại hắn, sẽ
đối hắn ngàn y trăm thuận đi...
Mang theo loại tư tưởng phúc không hậu,
Ngao Lan nhất thời cảm thấy được Tiểu Long
đứng ở trong này thật vướng bận. Hắn tròng
mắt vừa chuyển, treo lên khuôn mặt tươi
cười, hống liên tục mang lừa gạt mà khuyên
bảo Tiểu Long, "Nhi tử, ngươi ở bên ngoài
ngoạn một hồi hảo ? Nhớ rõ ngoạn lâu một
chút úc!"
Trời ạ...
Rắn lục trở mình xem thường.
Con rồng ích kỷ này , như thế nào cũng
không chú ý tâm tình người ta một chút?
Quả nhiên, Tiểu Long bạo phát, ra sức vặn
vẹo thân thể, hướng Ngao Lan quơ nắm tay
phẫn nộ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng .
"Ta muốn tiến vỏ sò bên trong, đêm nay ta
cùng xà xà ngủ."
Hắn nổi giận đùng đùng mà lớn tiếng hướng
mọi người tuyên bố, bị tức giận mà uốn éo
thân, ôm rắn lục hóa thành một đạo khói nhẹ
lắc mình vào mới vừa được đến giữa pháp
khí .
Chẳng biết tại sao mà lại phải chịu đựng tức
giận của nhi tử, Ngao Lan Trương Nhị hộ
pháp* sờ không được ý nghĩ, xoay người nhặt
lên pháp khí chở nhi tử, trong miệng nhịn
không được lải nhải : "Thật là, cùng mẹ hắn
giống nhau đều thích phát giận như vậy, ai
ai về sau như thế nào được úc." Ngoài miệng
tuy là nói như vậy, Ngao Lan vẫn là thật cẩn
thận mà nâng lên pháp khí, bay tới phòng
Tiểu Long , tìm cái góc an toàn ổn thỏa để
xuống, mới rảo bước tiến lên cửa phòng
Phương Khảm.
_ Trương Nhị hộ pháp : một danh nhân bên
trung.... ko biết vị này >.<
Cư nhiên không ở đây?
Ngao Lan kỳ lạ, lại dạo qua một vòng, rốt cục
ở cạnh chậu nước phòng bếp phát hiện
Phương Khảm. Phương Khảm suy sút mà ngồi
ở cạnh chậu nước, bả vai uể oải suy sụp
xuống dưới, là bộ dáng mỏi mệt. Điên cuồng
đem toàn bộ đầu vùi vào chậu nước, y quá
thấp , nên phải gắt gao mà dán cổ nhỏ dài
xuống, xiêm y thấm ước một mảnh lớn, đường
cong quanh ngực như ẩn như hiên.
Hoạt sắc sinh hương.
Ngao Lan theo bản năng nhớ tới cái từ này.
Có chút ngoài ý muốn chính mình cư nhiên
lại dùng một cái từ như vậy hình dung nông
phu vừa không ôn nhu cũng không hiền thục
này. Hắn tự giễu mà cười, phóng nhẹ cước
bộ, từng bước một mà tới gần Phương Khảm.
"... Long nhi có phải hay không giận ta?"
Phương Khảm đột nhiên mở miệng, vừa rồi
Tiểu Long la hét toàn bộ lời nói một chữ cũng
không lọt vào lỗ tai Phương Khảm . Tiểu Long
nói không trở lại ngủ, như đại cô nương trên
kiệu hoa - không quay về.
Phương Khảm có chút không tiếp thu được,
Nhi tử đã sắp trưởng thành sao...
Cước bộ Ngao Lan thoáng dừng lại , ánh sáng
trong phòng bếp âm u, làm cho hắn thấy
không rõ khuôn mặt Phương Khảm. Ngao Lan
nhún vai, tỏ vẻ hắn đành chịu.
"Ngươi cho rằng như vậy sao?
Thực không hiểu hai mẹ con các ngươi, trên
đường nó trở về chính là vẫn hưng phấn vô
cùng." Ngao Lan nhịn không được nói liên
miên cằn nhằn mà biện giải.
"Ta cũng không biết ta là làm sao vậy..."
Phương Khảm thở dài, xoa bóp đầu đau đớn,
lấy âm thanh như muỗi thì thào , nói xong,
cúi đầu yên lặng mà dừng ở ánh sáng chậu
nước, lộ ra đường cong cổ hoàn mỹ, hết sức
gợi cảm. Ngao Lan chỉ nghe thấy yết hầu
chính mình mấp máy mà lẩm bẩm , trái tim
mãnh liệt mà đập lên. Chưa từng có người nào
đã cho hắn loại cảm giác tim đập gia tốc này,
trong lúc nhất thời Ngao Lan cũng không biết
nguyên nhân vì sao, thầm nghĩ hảo hảo mà
đem Phương Khảm ôm vào trong ngực.
Đi tới Phương Khảm trước mặt , mặt nước
trong chậu lộ ra hình ảnh khuôn mặt tài hoa
của hắn, mắt phượng ẩn tình, mày kiếm nhập
tấn, tựa như giữa bức tranh Phan An đi ra,
nhu tình như nước, Phương Khảm nhìn, có
chút ngây người.
Đột nhiên mặt nước tạo nên một gợn sóng ba
ba, mặt Ngao Lan vặn vẹo một chút , cuối
cùng mơ hồ một mảnh. Ngay sau đó đầu óc
mãnh liệt xao nhập một cái thật đau, tựa như
có một cái tay lớn xâm nhập trong đầu của
hắn, chơi đùa nđem đầu của y vo vo thành
viên. Miệng Phương Khảm hít vào lãnh khí,
tay không kìm lòng nổi mà đỡ đầu.
"Nhi tử là sẽ trưởng thành, ngươi không có
khả năng vĩnh viễn đem nó buộc tại bên
người." Ngao Lan nhỏ giọng mà an ủi, chậm
rãi tiếp cận Phương Khảm, nhu hòa vì y mà
nhẹ tay đẩy ra tóc mai hỗn độn.
Có lẽ thật sự là quá mệt mỏi , Phương Khảm
không có cự tuyệt, ngược lại nhắm mắt lại
hưởng thụ thời khắc ôn nhu này. Lá gan Ngao
Lan càng lớn, cẩn thận đem Phương Khảm
chuyển qua trong ngực của mình.
"Nhi tử bộ dạng thực vui vẻ..." Phương Khảm
lẳng lặng mà tựa vào ôm ấp của Ngao Lan ,
trầm mặc thật lâu, cuối cùng phát ra một
tiếng thở dài.
Sau khi đi ra, tâm tình chậm rãi khôi phục
một ít. Đau đầu đáng ghét chỉ một thoáng như
thủy triều thối lui, tiếng động ầm ỹ xôn xao
bên tai chậm rãi yên ổn trở lại, chỉ nghe đến
tiếng tim đập rõ ràng của mình. Thân thể
thoải mái không ít, Phương Khảm lại bất an
không hiểu sao đứng lên, đột nhiên khỏi hẳn,
tựa như trước sự yên lặng bão táp.
Không phát hiện lo lắng Phương Khảm, Ngao
Lan trong mắt tràn đầy dục vọng, tính toán
nhỏ nhặt trong đầu đánh vang vang, nơi đó
cũng trướng lên không ít. chém
"Đúng vậy a, cho nên... Chúng ta..." Ngao Lan
lặng lẽ hướng bên Phương Khảm nhích lại
gần, thẳng đến hai người đang lúc không một
ti khe hở, tay mờ ám dọc theo đường cong
sống lưng lả lướt chậm rãi mò xuống .
Giờ khắc này, đại não Phương Khảm là thanh
tỉnh , hung tợn mà liếc ngang Ngao Lan một
cái, này trừng, tựa như thêm dầu vào lửa,
bụng dưới Ngao Lan dục hỏa càng đốt càng
lớn , hắn bắt lấy đầu Phương Khảm đang
chuẩn bị né tránh, cúi đầu, liền hôn miệng
đối phương. Phương Khảm sử dụng sức chân
hướng lưng Ngao Lan đánh, ý đồ làm cho đối
phương buông tay, đánh đánh hai cái, chậm
rãi ngừng lại, cuối cùng chậm rãi vòng lên vai
Ngao Lan .
Vừa hôn xong, Ngao Lan nhìn Phương Khảm
hai gò má huân hồng rất là hưởng thụ, hài
long mà chậc lưỡi, chuyển đến cái cổ muốn
tập kích xuống đi.
Phương Khảm hừ vài tiếng, ánh mắt mê ly mở
ra.
Keng keng keng keng.
Mơ mơ màng màng , tiếng vang kỳ quái một
tiếng một tiếng đập vào trong lòng, lỗ tai cái
gì cũng nghe không được, thanh âm ngạc
nhiên kia là từ trong thân thể phát ra ,
Phương Khảm mở to hai mắt nhìn.
Bỗng nhiên y một tiếng đốc đứng lên, Ngao
Lan thu tay lại không kịp, nửa người trên
thiếu chút nữa té ngã vào trong chậu.
"Ngươi làm sao vậy?" Mặt Ngao Lan thối thối
mà kéo. Xuất sư chưa hành nghiệp mà thân
chết trước*. Chỉ cần là nam nhân đều đã nhịn
không được nén giận.
_ Xuất sư chưa hành nghiệp mà thân chết
trước : chỉ chuyện chưa bắt đầu đã kết thúc.
"Khát nước." Phương Khảm như cây mà mở ra
khẩu, âm thanh khàn khàn ở chỗ sâu trong cơ
thể truyền đi lên. Ngực kịch liệt mà phập
phồng , hô hấp càng ngày càng dồn dập cũng
vô pháp làm dịu đi loại cảm giác hít thở
không thông này. Thân thể mất đi khống chế
mà xoay người, cứng ngắc mà cúi đầu, cứng
ngắc mà uống nước.
"A? Lại uống?"
Ngao Lan kỳ quái há to mồm , buồn bực mà
nhìn Phương Khảm chậm rãi bước đi thong
thả đến cạnh chậu nước, từng ngụm từng
ngụm mà uống nước. Thịt béo bay đến miệng,
Ngao Lan trở mình xem thường, nhìn bộ dáng
y uống nước như voi . Hắn đợi nửa ngày, xem
Phương Khảm vẫn là nằm ở cạnh chậu, không
kiên nhẫn đứng lên. Chân dài liền một bước,
cánh tay dài duỗi ra đem Phương Khảm dễ
dàng ôm lên.
"Ngươi rốt cuộc làm sao vậy, có phải hay
không nơi đó không thoải mái?" Ngữ khí tuy
rằng hung ác, nhưng hàm xúc ý tứ quan tâm
trong đó tựa như chén trà hương thuần nồng
đậm .
Trái tim Phương Khảm mãnh liệt co rút lại,
ngơ ngác mà nhìn Ngao Lan, như là không
biết hắn .
Mày mặt Ngao Lan nhăn càng sâu , có thể nào
thôn phu này thật sự bị bệnh? Nghĩ đến đây,
cảm giác bối rối tự nhiên nảy sinh. Hắn
không quên Phương Khảm là nhân loại, mà
phàm nhân là yếu ớt nhất ...
Lần sau thượng Thái Thượng Lão Quân kia
đòi một quả tiên đan đến đây đi, ít nhất bọn
họ cùng thọ, không phải sao?
Ngao Lan ôm Phương Khảm, xoay người đi trở
về phòng, nhẹ nhàng mà đem y phóng tới
trên giường, ngồi xuống, cau mày hữu mô
hữu dạng mà bắt mạch.
Phương Khảm buồn ngủ mà nhắm mắt lại,
cảm thấy bụng dưới ẩn ẩn truyền đến trướng
trướng quặn đau , rất là kỳ diệu, như là có cái
gì ở bên trong thống khổ giãy giụa . Chốc lát
nghe thấy, từ loại cảm giác đau đớn kỳ diệu
đáng sợ khí thế đào rào rạt mà thổi quét tới,
xâm chiếm thân thể khắp mỗi ngõ ngách, y
ngay cả rên rỉ cũng phát không ra, chỉ có thể
mỏng manh mà thở phì phò. Thân thể thống
khổ như thế, cơ thể trên mặt lại giống như đã
chết , không thể truyền cảm giác gì ,chỉ còn
lại một mảnh bình tĩnh.
Đau quá ...
Thân thể Phương Khảm run nhè nhẹ .
Ngao Lan kỳ quái mà nhìn hai mắt Phương
Khảm, cái gì cũng không hiện. Tiếp tục vùi
đầu bắt mạch.
Qua hồi lâu, hắn bỗng nhiên mở to hai mắt.
Ngao Lan cả người chấn động, ánh mắt bởi vì
quá mức kinh ngạc mà trừng rất tròn, đầu
hắn cứng ngắc mà chuyển hướng Phương
Khảm. Gắt gao mà nhìn chằm chằm, như là
muốn theo trên người y đào móc ra cái gì.
Tựa như đã qua một đời dài như vậy , môi
chậm chạp mở ra, gian nan mà bài trừ mỗi
một chữ, thanh âm âm trầm giống như theo
dưới nền đất phát ra : " Nghiệt chủng trong
bụng người là của ai !"
Ngao Lan gằn từng tiếng mà nói xong, đột
nhiên hung bạo, một quyền mạnh đánh về
phía ghế dựa bên cạnh, ghế dựa ngay cả tiếng
kêu thảm thiết cuối cùng cũng không kịp
phát ra, liền biến thành một đống bụi. Hắn
nghiến răng một hơn, phượng mắt che kín tơ
máu làm cho người ta sợ hãi, gương mặt xinh
đẹp vặn vẹo tựa như quỷ dạ xoa từ ngục ra
tới.
Phương Khảm đầu choáng váng, trong lúc
nhất thời nghe không rõ ràng lắm, từ chối vài
cái, muốn hỏi, miệng mở mở, một chữ cũng
không phun ra.
Bộ dáng y như vậy chiếu vào trong mắt Ngao
Lan thành chột dạ. Vì cái gì không giả thíchi?
Vì cái gì không áy náy? Cho dù là một câu
cũng tốt... Tuy rằng không biết mình có phải
hay không có thể khoan dung sai lầm này ,
nhưng Ngao Lan hy vọng có thể nghe thấy
người kia mở miệng thổ lộ ra một chữ, cho dù
là lừa gạt cũng tốt. Hắn hy vọng nghe thấy
Phương Khảm giải thích, mà không phải là
loại cam chịu không nói một lời hiện tại này .
Cam chịu như vậy... Khiến người càng tan nát
cõi lòng.
Một hơi đổ lên, mặt Ngao Lan đỏ lên thiếu
chút nữa không bị nghẹn chết, hắn run rẩy
chỉ vào Phương Khảm.
"Ta và ngươi lại phát sinh quan hệ là một
tháng trước, thử hỏi thời gian một tháng có
thể mang bầu đứa nhỏ ba tháng sao! Phượng
ngộ long vi thư*, ngươi là cùng người long tộc
nào lêu lổng !" Trong óc linh quang chợt lóe,
hắn trừng to mắt , môi cũng phát run lên:
"Đúng rồi đúng rồi, cái gì làm công ngắn hạn,
kỳ thật ngươi là đi gặp gian phu!"
_Phượng ngộ long vi thư : phượng gặp long sẽ
làm vợ.
Nào có người hạnh phúc hảo hảo không
hưởng, tình nguyện đi làm đầy tớ người ta .
Thì ra là thế, thì ra là thế!
Ý niệm trong đầu ở trong lòng càng trát càng
sâu, bụi gai ghen tị ở lồng ngực cuồng loạn
mà sinh trưởng , bén nhọn đem tim của hắn
đâm vào chọc thủng trăm lỗ. Trước mắt có cái
gì vậy ở mạn sương mà xoay tròn, Ngao Lan
cảm thấy được ngực sắp nứt ra , tâm quặn
đau kịch liệt. Hắn cắn răng, hận không thể
đem cái gian phu kia chưa thấy qua , xé
thành mảnh nhỏ.
"Ta muốn giết hắn!"
Ngao Lan nửa ngày mới từ phun ra vài từ
này, đồng tử đỏ đậm hóa thành dạng yêu quái
dã man , đằng đằng sát khí.
Hắn đang nói cái gì...
Thật là khó chịu, thật là khó chịu...
Phương Khảm run rẩy môi, nghĩ muốn tập
trung lực chú ý thấy rõ người trước mắt, một
trận mê muội lại đánh úp lại, trong lổ tai âm
thanh keng keng kỳ quái , trong thân thể có
cái gì hoạt động , chung quanh dọc theo
phương hướng duỗi thân tơ máu lưu động,
tiến vào xương cốt tứ chi , xâm chiếm mỗi
khắp ngõ ngách thân thể .
Phương Khảm chỉ cảm thấy toàn bộ kinh
mạch đều thình thịch mà nhảy lên , lăng trì
mỗi một thần kinh, y nghĩ muốn kêu to, nghĩ
muốn giãy giụa, dùng từ nói dùng động tác
truyền ra loại thống khổ tê tâm liệt phế này ,
nhưng thân thể tựa như đã bị nắm trong tay
người khác , không thể càng biện hộ cho
mình, chỉ có nước mắt theo hốc mắt không tự
chủ được từ từ chảy hạ, dọc theo hai gò má
từng giọt chảy xuống tới cổ.
Van cầu ngươi, mau phát hiện đi...
Ta thật là khó chịu...
Thật là khó chịu...
Ngao Lan thoáng nhìn Phương Khảm lóe ra
khóe mắt, càng phát ra oán giận. Ngươi... Là
ở thân gian phu kia cầu tình sao! Ngươi thích
hắn s như vậy ao?
Trong ánh mắt cuối cùng một chút lý trí cũng
đã biến mất. Ngao Lan tức giận thiêu đốt tới
cực điểm, nháy mắt lồng ngực nổ tung .
"Ta muốn ngươi bỏ nó!"
Bàn tay to lớn nhanh như chớp lấy thế lực ,
không chút tình cảm mà hướng bụng Phương
Khảm ấn .
Chương 8 - 9 Thượng
Nguy hiểm!
Nguy hiểm!
Trong đầu choáng váng của Phương Khảm không
ngừng hiện ra hai chữ này, sâu trong óc truyền
đến một tiếng kêu kinh hãi. Cái gì đó trong cơ
thể chuyển động nhanh hơn , mạch toàn thân
thống khổ mà run rẩy , đập một cái một cái.
Bỗng nhiên thân thể có năng lực ! Giống như có
ý thức của mình, tốc độ so với Ngao Lan còn
nhanh hơn, lắc mình, né tránh, xoay người,
quay đầu lại, tay tự động mà nâng lên, bắt
được cái gì đó lạnh lẽo, dùng sức lực hủy núi
phá đá hung hăng đâm đến người Ngao Lan.
Ta đang làm cái gì...
Phương Khảm nhìn chằm chằm màu đỏ tươi
chậm rãi chảy xuôi, sợ hãi cả người run rẩy.
Dao găm sắc nhọn vô tình đâm vào bụng Ngao
Lan, chuôi dao ngắn màu lam càng không ngừng
nhắc nhở Phương Khảm, thân thể y làm cái gì.
Trong phòng khi nào thì xuất hiện dao nhỏ?
Y làm cái gì!
Tại sao có thể như vậy! Tại sao có thể như vậy!
Phương Khảm nhìn chất lỏng đỏ tươi cuồn cuộn
nhỏ giọt không ngừng , tâm thần đại loạn. Trong
đầu không ngừng kêu loạn rồi xuất hiện một
đám vấn đề khó giải. Trên thực tế, y lúc này vô
lực tìm kiếm hết nguyên nhân, bởi vì y cứ như
một người đứng xem, bị bức lui đến góc tối nhất
trong tâm linh. Trơ mắt mà nhìn thân thể của
chính mình, lãnh khốc mà đem dao nhỏ trên
thân thể Ngao Lan rút ra,quay người tát mặt
của đối phương một cái.
Ngao Lan chưa bao giờ nghĩ tới phòng bị Phương
Khảm, thình lình mà bị đâm một đao, lại trúng
một cái tát tai, đầu óc có điểm choáng váng,
nghĩ đến hết thảy bất quá là mộng, nhưng đau
đớn đáng giận trên người lại nhắc nhở hắn,
chuyện này đích xác đã xảy ra!
Sát khí trước kia chưa bao giờ cảm nhận được,
giờ khắc này, xuất hiện thiên chân vạn xác .
Y... Thật là muốn giết chết chính mình.
Ngao Lan cảm giác sâu sắc điều này - miệng
vết thương bắt đầu ẩn ẩn đau, trên mặt một
mảnh đau rát. Tất cả mọi điều này, rõ ràng
người trước mắt muốn đem chính mình đưa vào
chỗ chết.
Hồi tưởng lúc trước khi bọn họ gặp lại, Phương
Khảm cũng là cầm thái đao.
Hắn nghĩ là sau khi trải qua một ít va chạm,
Phương Khảm đã không còn chán ghét mình
như thế, thậm chí... Có chút thích.
Nhưng... Nguyên lai, nguyên lai y lại hận chính
mình như vậy.
"Ngươi..."
Mở miệng ra, lại chỉ phun ra một chữ, Ngao Lan
cảm thấy được ngực nứt ra một cái động lớn,
miệng vết thương đau cũng không bằng đau
lòng. Hắn thua, hơn nữa thua đến thảm thiết
trước nay chưa từng có, thua ở trong tay một
phàm nhân tên là Phương Khảm. Tâm Ngao Lan
không ngừng sa xuống , bụng dưới đau quặn,
chìm vào hắc ám không đáy. Trên mặt lại nhịn
không được cười, thân thể hắn có thể bị thương
tổn, nhưng kiêu ngạo của hắn không cho phép
bị chà đạp!
Ngao Lan mị mị mở to mắt, sống lưng thẳng
tắp, mặc cho máu tươi từ vết thương chảy ra,
nhỏ giọt trên mặt đất.
"Hảo ngươi cái dân đen, cho ngươi nếm thử, cái
giá khi mạo phạm long tộc!" Ngao Lan long uy
đại triển, một tiếng rồng ngâm vang tận mây
xanh. Năm ngón tay biến thành móng vuốt, bí
mật mang theo tiếng gió vù vù đánh vào Phương
Khảm, mắt thấy sắp tiếp cận trước mặt Phương
Khảm , lại cứng ngắt đứng ở giữa không trung.
Hắn...
Luyến tiếc.
Loại cảm tình này làm cho hắn do dự, tay run
rẩy treo ở giữa không trung, trong lúc nhất thời
tiến thối không được. Nhìn bộ dáng bất vi sở
động của Phương Khảm, khuôn mặt bình tĩnh
đến đáng giận, Ngao Lan cảm thấy được mình
uất ức. Thập phần uất ức.
Tất cả phẫn nộ cùng uể oải trong lòng hòa
nguyện một chỗ, tay Ngao Lan cứng ngắc chìa ra
lại lùi, cuối cùng một tiếng thở dài, năm ngón
tay nắm chặt thành quyền, móng tay bén nhọn
cắm vào thật sâu trong thịt .
Ngao Lan thật sâu mà liếc mắt nhìn Phương
Khảm một cái. Xoay người - đi.
Hắc long cao quý bay thẳng tận trời ,âm thanh
rồng rống thê lương, hắn do dự hồi lâu, rốt cục
hướng tới phương xa mà đi.
Ngao Lan... Ngươi đừng đi... Ta không biết...
Cứu cứu ta a...
Phương Khảm bị giam cầm bên trong thân thể
liều mạng cuồng hô , kêu gọi người đang dần
dần đi xa, nước mắt chảy đầy hai gò má. Bỗng
nhiên trước mắt tối sầm, hắc ám bao phủ hoàn
toàn y, từ đó thần thức trở nên vô tri.
Ngao Lan vừa đi, thân thể Phương Khảm tựa
như rối gỗ bị chặt đứt sợi, bùm một tiếng ngã
ngồi trên mặt đất. Ánh mắt của y trống rỗng , vẻ
mặt là chết lặng , tựa như một rối gỗ thật sự,
vẫn không nhúc nhích.
Bỗng nhiên, ngón tay rũ xuống vươn ra, mùi
thơm lạ lùng bốn phía, cây leo từ trong khe hở
chui ra, chậm chạp sinh trưởng , giữa vũng máu
nhỏ giọt của Ngao Lan ngừng lại, lá cây màu lục
nhạt rũ xuống, nháy mắt mặt đất bị máu nhỏ
giọt nhuộm thành màu đỏ, càng không ngừnglan
về phía trước, Ngay sau đó ngay cả thân lá cây
cũng nhiễm đỏ, tựa như một tơ hồng từ đầu
ngón tay Phương Khảm đến vũng máu trên mặt
đất. Vũng máu càng ngày càng nhỏ, cuối cùng
mặt đất lưu lại dấu vết màu nâu khô cạn. Thấy
không còn máu rồng để hút, lá cây khẽ run lên,
chậm rãi lùi về thân thể Phương Khảm. Đợi cho
thu về xong, thân thể đứng lên, cứng ngắc mà
bước chân, thẳng tắp hướng tới chậu nước đi
đến.
Xào xoạt...
Một trận gió qua, mặt nước trong chậu bình tĩnh
nổi lên gợn sóng,dường như có sinh mệnh run
run tạo sóng nước bốc hướng về phía trước.
Phương Khảm lạnh lùng nhìn, lẳng lặng chờ đợi.
Bọt nước càng bốc càng lớn, cuối cùng hóa
thành khuôn mặt một người , sau đó là thân
thể, chỉ chốc lát, Thủy Nguyệt Quân mang theo
tia mỉm cười trên mặt mà xuất hiện trên mặt
nước.
"Con rồng kia đi rồi sao?"
Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Thủy
Nguyệt Quân lộ ra vui sướng, ánh mắt mị thành
một cái khe. Không có người trả lời, một cái
mầm nhỏ lười biếng mà theo lỗ tai Phương
Khảm chui ra, lay động một chút, xem như chào
hỏi. Thủy Nguyệt Quân thấy thế cũng không
giận, hôn hôn tiểu nha mới mộc ra, vẫn vênh
váo vui vẻ mà đông xả tây xả lải nhải , hi hi ha
ha xem một vòng phòng ở, cuối cùng mi hẹp dài
nhắm thành một khôi, có chút nghi hoặc: "Sao
không thấy tên Tiểu Long kia? ... Đáng tiếc ."
Thủy Nguyệt Quân nhún nhún vai, có chút tiếc
hận. Hắn nhẹ nhàng mà nâng Phương Khảm
dậy,giọng nói êm ái: "Cam hoa bảo bối, chúng
ta về nhà đi... Ngươi hôm nay mất nhiều linh lực
lắm ..."
Thanh âm dần dần bay xa, thân ảnh hai người
chậm rãi tiêu tán ở trong gió.
Động phủ Xích Kinh.
Tiên phủ động thiên, vốn là nơi thanh tĩnh.
Nhưng Ngao Lan nhất thời đến đánh vỡ tĩnh
lặng nơi thần thánh này.
"Long quân... Ngươi bị thương!"
Xích Kinh Tử quá sợ hãi mà nhìn bụng Ngao Lan
không ngừng lan tràn vết máu, vội vàng dìu hắn
đến nằm trên ghế, nhảy đi tìm kim sang dược
tốt nhất trong hòm thuốc, bối rối đến nổi làm
ngã mấy bình tiên lộ ở bên trong.
Hắn cúi đầu, yên lặng mà bôi thuốc cho Ngao
Lan, nhẹ nhàng mà quấn băng vải.
"Long quân chuyện gì xảy ra mà?" Xích Kinh Tử
nhịn không được hỏi.
Không đề cập tới thì tốt, nhắc tới Ngao Lan liền
giận tím mặt, tức giận đầy tràn ngập không chỗ
phát tiết, giương tay lên phá hủy cột đá bên
cạnh để tiết khí.
"Tên hỗn đản thôn phu, cư nhiên làm vợ ta còn
ngoại tình !" Mắng câu này sau, Ngao Lan đem
tất cả chân tướng của chuyện đều nói một lần.
Xích Kinh Tử lẳng lặng mà nghe, sắc mặt chợt
xanh chợt trắng, hy vọng sâu trong đáy lòng
cùng tình yêu mãnh liệt nơi đáy mắt biến thành
tro tàn.
"Vậy vì sao ngươi không đi tới chỗ long vương
cáo trạng y? Như vậy ngươi có thể tự do ." Xích
Kinh Tử đột nhiên phát ra một tiếng cười lạnh.
"Ta... Chính là..." Ngao Lan do dự , lúng ta lúng
túng nửa ngày, cuối cùng quay đầu qua một bên
buông tha vấn đề này.
Tâm Xích Kinh Tử đều rét lạnh, hắn biết dự
cảm mình rốt cục ứng nghiệm . Vị long quân
hoa tâm tung hoành thiên địa mấy ngàn năm
này, chưa bao giờ vì ai dừng lại, chờ cho tới
hôm nay rốt cục dừng lại, nhưng người kia lại
không phải là hắn...
Bỗng nhiên cảm thấy thật bi ai,mũi Xích Kinh Tử
đau xót, mất khí lực thật lớn mới đem nước mắt
sắp tràn ra nôi hốc mắt nuốt trở lại bụng. Hắn
mạnh mẽ đứng lên, yết hầu nghẹn ngào cuối
cùng muốn nói chút gì đó, bằng không bi
thương thất ý sẽ phá tan sự kiềm nén, khiến
hắn gục ngã.
"Long quân, thừa nhận đi, ngươi hiện ở trong
này mà không phải tẩm cung long giải thích tất
cả. Ngươi... Không muốn chặt đứt quan hệ với
y." Xích Kinh Tử cường ngạnh mà nói, càng nói
càng nhanh, phảng phất những lời này đã luôn
giữa trong lòng mấy ngàn năm : "Nếu thích...
Liền thành thành thật thật mà thừa nhận."
"Ta mới sẽ không thích loại nông phu lẳng lơ
này!" Ngao Lan nhảy dựng lên.
Xích Kinh Tử trả lời hắn bằng một cái hừ lạnh.
"Các ngươi không phải gần đây mới quen biết
nhau sao, ba tháng trước y vô luận cùng ai thân
mật ngươi có quyền lợi hỏi đến sao. Lại nói,
trong lúc ngươi xen vào người ta, cũng không
phải là gian phu sao ."
Một cái trách móc, làm Ngao Lan nửa ngày đều
nói không nên lời nói, trừng mắt to, tựa như
đang nhìn Xích Kinh Tư đang tiếp tục nói nhưng
người không quen, trên dưới môi lẩm nhẩm,
không lưu tình chút nào mà trêu chọc Ngao Lan.
"Hơn nữa, ngươi còn muốn y sẩy thai. Nếu như
là ta cũng sẽ giống như y ở trên người của ngươi
đâm vài cái động."
Ngao Lan im lặng, nửa ngày mới nghĩ ra một lời
giải thích: "Ta, ta chỉ là giận điên lên."
"Nếu điên rồi cũng đừng trách người khác ở trên
người của ngươi đâm động!" Thanh âm Xích
Kinh Tử đề cao tám lần.
Quá độc ác... Nghe như thế nào càng ngày
càng giống chính mình gieo gió gặt bảo?
Ngao Lan rụt lui cổ, bắt đầu tỉnh lại. Bi phẫn
trong lồng ngực chậm rãi bình tĩnh trở lại, bắt
đầu cẩn thận mà tự hỏi. Nghĩ nghĩ, Ngao Lan
liền không cam lòng đứng lên, chính mình cư
nhiên ngay cả diện mạo gian phu cũng không
thấy được liền chán nãn như vậy mà đi, cái này
cùng với cchó chết chủ có cái gì khác biệt. Kia là
lão bà của hắn, nói đến thứ tự đến trước và
sau, phải là hắn! Khi hắn làm Phương Khảm to
bụng, gian phu còn không biết ở đâu đợi mà.
Không phải là biến mất vài năm sao, cư nhiên
thừa dịp không có hắn mà xen vào? Quả thực
rất gian trá ! Không được, phải đem Phương
Khảm bắt trở về để y biết mình mới là chân
mệnh thiên tử của y !
Ý niệm trong đầu tra tấn Ngao Lan, hắn càng
ngày càng ngồi không yên, ước gì mau trở về,
đoạt lại Phương Khảm, cùng gian phu kia phân
cao thấp .
Nhưng...
Ngao Lan do dự mà liếc mắt nhìn Xích Kinh Tử
im lặng không lên tiếng một cái.
Xích Nhi hôm nay thật sự rất khác, Ngao Lan
nhịn không được đánh giá thật cẩn thận người
vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt: "Xích Nhi,
ngươi hôm nay làm sao vậy?"
Như thế nào... Có thể làm sao vậy? Chúng ta ở
bên nhau hơn một ngàn năm , thời điểm phát
hiện ta cùng người khác lêu lổng chưa từng có
bất mãn, hiện tại ngược lại đối người nọ giận
dữ. Khác biệt như thế... Có thể khiến người
không chết tâm sao?
Đợi ngươi ngàn năm...
Ta quá mệt mỏi , quá mệt mỏi ...
Xích Kinh Tử cười khổ, nắm chặt y phục trên
người, hít một hơi thật sâu, chậm rãi biến trở về
Xích Nhi dịu ngoan kia , "Long quân..." Xích Kinh
Tử cúi đầu mà nỉ non, ngón tay quyến luyến mà
mơn trớn ngũ quan quen thuộc kia , chậm rãi
thu trở về, nhắm hai mắt lại.
"Long quân, Xích Kinh Tử mê mẩn yêu long
quân quá nhiều năm, hiện giờ... Cũng nên tỉnh
mộng..." Xích Kinh Tử bất đắc dĩ mà rũ xuống bả
vai, chậm rãi xoay lưng, không hề nhìn Ngao
Lan.
"Ngươi đừng đến nữa." Câu nói sau cùng, nước
mắt Xích Kinh Tử không thể cầm được mà tuôn
ra .
Ngao Lan nghe vậy khó có thể tin mà mở to hai
mắt nhìn, cảm thấy như trúng một cái gậy, đợi
hắn lấy lại tinh thần, cửa động sớm chậm rãi
khép kín ở trước mặt, không hề vì hắn mà mở
ra.
Ngao Lan buồn bực , lười biếng mà bò lại trên
mây, không muốn về Thủy phủ, tìm chỗ non
xanh nước biếc dưỡng thương, nhàm chán chờ
đợi lỗ thủng trên bụng khép lại.
Đơi một hồi đã qua hai tháng,trong hai tháng
này , Ngao Lan quả thực là sống một ngày bằng
một năm, buồn bực mà ở trong thủy đàm tu
dưỡng lăn lộn, trong lòng không biết tư vị gì, mị
lực của hắn khi nào thì trở nên kém như vậy?
Lại khiến người chán ghét đến thế ? Không chỉ
có bị Phương Khảm đâm một đao, còn bị Xích
Kinh Tử đuổi đi ra...
Cẩn thận lắc lắc đầu, cười vừa lòng. Thổn thức
một phen, lập tức thở dài, suy sụp tinh thần
mà hạ bả vai. Bộ dạng Xích Kinh Tử đẹp có ích
lợi gì... Ngao Lan nhớ tới mặt Phương Khảm,
lạnh lùng có , nổi giận đùng đùng có, khinh bỉ
có , chính là không thấy vẻ mặt vui vẻ vui
sướng.
Quên đi, ngay cả Xích Kinh Tử đều chán ghét ,
Phương Khảm còn thích sao... Vẫn là không quay
về để người ghét.
Ngao Lan chán nản nghĩ, hai tháng này mỗi
ngày đều làm việc theo thông lệ. Nhưng còn
không quay về, để gian phu dâm phu phượng
phượng vu phi?Nói đùa!
Hắn càng nghĩ càng không cam lòng, càng nghĩ
càng tức giận, vung tay lên ầm vang một tiếng ở
trên thạch bích lập tức vỡ nát tạo ra một cái
động lớn.
Trở về hoặc không quay về, đó là một lựa chọn
khó khăn...
Thấp thỏm khó có thể ức chế, Ngao Lan điên
cuồng hét lên một tiếng, ý đồ phát tiết ra, lại
buồn bực lợi hại hơn . Hắn dậm chân một cái,
hóa thành long thân, tựa như phát tiết, bay
múa chung quanh. Vô tri vô giác lại bay đến phụ
cận thảo sơn, Ngao Lan cười khổ, giống như tên
trộm vặt mà đẩy mây mù ra, tham lam mà nhìn
phòng ở quen thuộc phía dưới. Hắn lại do dự,
không biết là có nên đi xuống hay không, xuống
đó rồi nên nói cái gì đây ?
Nói không chừng Phương Khảm ở cùng gian phu
đang tình chàng ý thiếp.
Ý niệm trong đầu giống như một cây kim đâm
vào trái tim đau đớn của Ngao Lan, như hắc xà
ghen tị quấn luyến trong lòng, một đám ý niệm
ác độc trong đầu xông ra, cố chịu đựng một cỗ
khí trong lồng ngực, đến khi hai cái lỗ mũi hóa
thành ngọn lửa, hung tợn mà phun khói.
Đã đến đây, đã không còn lý do không đi xuống!
Ngao Lan hừ lạnh một tiếng, cẩn thận sửa sang
tốt lại ăn mặc, tựa như gà trống ra chiến
trường, hùng dũng oai vệ mà ngẩng đầu lên,
nhảy xuống mây, nghênh ngang mà hướng cửa
chính đi đến.
Một cước đá văng giữ cửa , bên trong không có
một bóng người. Khuôn mặt tốt mà Ngao Lan
chuẩn bị , trong nháy mắt liền biến dạng.
Người đâu ?
Tình cảnh không xuất hiện trong tưởng tượng,
Ngao Lan có chút kinh ngạc, tâm chìm xuống
dưới, chậm rãi che kín cảm giác điềm xấu.
Hắn chạy nhanh đi tới đi lui, tìm lần tất cả
phòng, nơi có thể giấu người trong phòng đều
lục lọi một lần, thậm chí nhảy lên tận trời, cẩn
thận điều tra phạm vi mỗi một tấc trăm dặm
vẫn không thấy người, Phương Khảm tựa như
bốc hơi khỏi thế giới này.
Rốt cục thừa nhận chuyện không thấy Phương
Khảm là thực, Ngao Lan ngã ngồi ở ghế trên,
suy sút mà mất đi tất cả lực lượng. Hắn ngơ
ngác mà chăm chú nhìn chén trên bàn, đều giữ
lại bộ dáng ngày hôm đó , phảng phất tựa như
chủ nhân tùy thời sẽ trở về.
Chương 8 - 9 Hạ
Ngao Lan hít một ngụm khí. Một tầng bụi
mỏng manh trên mặt bàn thong thả mà bay
lên. Ngao Lan nhanh chóng che miệng mũi
lại, hai mi mắt nhăn thành chữ xuyên.
Như thế nào như là thật lâu không ai dùng?
Ý nghĩ này vừa lướt qua, như một tia sét đánh
vào trong óc Ngao Lan.
Có thể nào... Ta vừa mới rời đi, y liền quay lưng
bỏ chạy cùng gian phu sống chung !
Ngao Lan tức giận nhảy dựng lên, vừa hoảng
vừa loạn, bước đi thong thả ở bên trong phòng
qua lại nửa ngày, đột nhiên linh quang chợt lóe,
tựa như mũi tên lao khỏi dây cung hướng phòng
Tiểu Long đi vào, ở góc quen thuộc tìm được cái
vỏ sò tuyết trắng , Ngao Lan nhẹ nhàng thở ra.
Thân hình uốn éo, chui vào bên trong.
Tiểu Long lúc này cũng không biết bên ngoài đã
long trời lỡ đất, bên trong vỏ sò là một chốn đào
nguyên, cung điện trắng tuyết, gió êm sóng lặng.
"Xà xà, chúng ta ra đi xem phụ thân đi, ta
nhớ...y quá!"
Tiểu Long vùi trong lòng một thiếu niên tuổi
chừng mười bảy mười tám tuổi, bỉu môi làm
nũng.
Hoài niệm cha mẹ vốn là chuyện thường tình,
tiểu hài tử cũng không ngoại lệ, mấy ngày nay
Tiểu Long tranh cãi muốn về với phụ thân, kết
quả đều bị xà xà lấy cớ tu luyện mà ngăn cản ,
mà vài ngày gần đây công lực của Trúc Diệp
Thanh đã khôi phục, rốt cục biến thành người.
Dục vọng nhớ nhà của Tiểu Long càng thêm
mãnh liệt .
"Không được!" Trúc Diệp Thanh đã hóa thành
người kiên quyết cự tuyệt, sắc mặt có chút xanh
xao, ôm sát thân thể mềm nhũn của Tiểu Long.
Tiểu Long cười, cọ cọ cái mũi cao thẳng của Trúc
Diệp Thanh.
"Xà xà không thể như vậy nha, ngươi cũng đã tu
luyện thành người a, ta cũng muốn đi gặp phụ
thân ."
Nghe vậy, mặt Trúc Diệp Thanh suy sụp xuống,
có biện pháp nào mới có thể ngăn trở tiểu tổ
tông đi ra ngoài? Hắn khó xử mà nhìn khuôn
mặt tươi cười hồn nhiên của Tiểu Long , thầm
nghĩ muốn dùng cả đời đời để cất dấu.
Chỉ cần ngươi ở tại chỗ này, sóng gió to lớn
cũng sẽ tránh thoát, ta cũng có thể bảo hộ
ngươi.
Hắn yên lặng mà nghĩ, nhịn không được sờ sờ
đầu Tiểu Long.
"Đừng đi ra ngoài, Long Long ta có rất nhiều trò
hay, ngươi muốn học không ?" Trúc Diệp Thanh
đột nhiên nổi lên sắc tâm, phải biết rằng từ sau
khi hóa thành người, hắn luôn luôn suy nghĩ
như thế.
"Trò hay nào ?" Tiểu Long nháy đôi mắt to trong
veo như nước, tràn ngập tò mò. Trúc Diệp
Thanh nhất thời cảm thấy dưới bụng có hỏa tán
loạn. Khắc chế khắc chế... Hắn còn là một đứa
nhỏ! Đại não nghĩ như vậy, thân thể lại tự hành
động .
"Xà xà ngươi sờ tiểu kê kê của ta để làm gì?"
Tiểu Long kêu lên.
"Ta cũng cho ngươi sờ của ta!" Nhìn Tiểu Long
gật đầu, Trúc Diệp Thanh vui vẻ mà cởi khố đầu
ra, để tay nhỏ bé của Tiểu Long dễ dàng mà
cầm phân thân hắn. Cảm giác mềm mại mà
nóng rực vây quanh , phân thân Trúc Diệp
Thanh lập tức nhảy dựng lên, bày ra một phong
thái hoàn mỹ. Thích a...
"Xà xà ngươi làm gì sờ thí thí của ta?" Phụ thân
nói qua nơi đó thực bẩn , thối thối mềm chính
là từ bên trong ra tới, nhưng là vì sao xà xà còn
muốn luồn ngón tay vào, còn một bộ dáng hưng
phấn hai mắt sáng lên ?
Tiểu Long khó hiểu, Trúc Diệp Thanh nuốt một
hơi nướt bọt thật lớn, "Chính là..."
Hắn đang muốn mở miệng tùy tiện lừa một
chút, bỗng nhiên một bóng người chợt hiện ra
trước mắt, Trúc Diệp Thanh cơ hồ sợ tới mức
tam hồn không thấy lục phách.
"Long, long, quân!" Hắn vội vàng buông Tiểu
Long, giấu đầu hở đuôi mà kẹp chặt hai chân,
che dấu phân thân đang mạnh mẽ dựng đứng.
Nằm rạp xuống đất, nói đùa, hắn đối với chuyện
vị long quân này muốn nhổ hàm răng của hắn
trong lòng vẫn còn sợ hãi, để long quân phát
hiện mình đùa bỡn con hắn, cho dù là chín
mạng cũng không đủ ngoạn a.
Đáng tiếc, Ngao Lan căn bản vô tâm phát hiện
tiểu nhân vật như vậy, hắn lo lắng dừng chân
suy nghĩ, rồi trực tiếp tiếp cận Tiểu Long.
"Nhi tử! Nương ngươi đi đâu vậy?" Lòng Ngao
Lan nóng như lửa đốt, nắm tay nắm chặt, hai
chân tùy thời muốn nhảy lên.
"Cha không ở bên ngoài sao?" Tiểu Long không
hiểu ra sao.
"Không có, nơi nơi đều là tro bụi, y đã đi bao
lâu rồi? !"
Tiểu Long vô tội mà lắc lắc đầu. Ngao Lan nhất
thời giận tím mặt, chỉ vào cái mũi Tiểu Long liền
mắng.
"Ngươi như thế nào không nhìn hảo y! Mấy
ngày này ngươi đều lưu lại ở trong này?
Ngươi có dáng làm nhi tử sao !"
"Ta..."
Hốc mắt Tiểu Long nhất thời đỏ lên, lúc hắn
thấy phụ quân hung ác như vậy, hắn ủy khuất
mà chảy nước mắt từng giọt từng giọt, ô ô mà
nức nở.
Tiếng khóc làm Ngao Lan phiền lòng, nguyên
tưởng rằng có thể từ trong miệng tiểu Long biết
được tình hình của Phương Khảm, hiện giờ lại
không thu hoạch được gì, hắn càng nôn nóng
bất an đứng lên. Mày càng xoắn càng sâu, Ngao
Lan nghiến răng, nhịn không được lại dậm chân,
giận dữ: "Khóc khóc khóc, cha ngươi không
thấy ! Còn khóc!"
Âm thanh Tiểu Long gào khóc lớn hơn
nữa .Tiếng khóc thê thảm, âm thanh đánh vào
trong lòng Trúc Diệp Thanh, hắn rốt cục nhìn
không được , có dùng hết dũng khí đời này, che
ở trước mặt Tiểu Long.
"Long Long chỉ là đứa nhỏ, hắn có thể làm cái
gì? Người kia không phải thê tử của ngươi sao,
bảo hộ y là trách nhiệm của ngươi, không thấy
người liền phát hỏa, đem trách nhiệm đổ lên
trên người tiểu hài tử ngươi cũng không thấy
thẹn!"
Trúc Diệp Thanh đỏ mặt, lời nói mặc dù nghiêm
khắc, lại run rẩy giống như lá rụng giữa gió thu.
"Ngươi!" Gần đây liên tiếp bị giáo huấn hai lần,
Ngao Lan thẹn quá thành giận, sắc mặt quả
thực giống với Bao Công mặc đen, nhè nhẹ mà
tản ra nộ khí, phảng phất muốn đem Trúc Diệp
Thanh nuốt sống.
Sát khí mãnh liệt khiến khí thể mạnh mẽ của
Trúc Diệp Thanh nháy mắt lại thấp xuống.
Nhưng tuy rằng đáy lòng hắn sợ tới mức lá gan
run rẩy, nhưng ngoài miệng vẫn cậy mạnh:
"Chính là như vậy, cũng bởi vì ngươi thường
thường lưu luyến bụi hoa, cho nên Thủy Nguyệt
Quân mới có cơ hội thừa dịp..."
Kết quả vì khẩn trương mà nói năng lộn xộn nói
ra lời không nên nói, Trúc Diệp Thanh lập tức
bưng kín miệng mình , đáng tiếc đã quá muộn,
lỗ tai Ngao Lan đã nghe được rõ ràng những lời
quan trọng kia.
"Thủy Nguyệt Quân?" Âm thanh Ngao Lan đột
nhiên cất cao, tiếp theo lập lại một lần.
Gian phu! Hai chữ như ậo tới trên đầu Ngao
Lan. Trán nổi gân xanh, ánh mắt của hắn uy
hiếp mà hiếp lại: "Ngươi biết cái gì rồi phải
không ?"
Trúc Diệp Thanh lập tức sợ tới mức lui lại hai
bước, đầu lắc như bội cổ (1).
"Ta, ta cái gì cũng không biết!"
Đáng tiếc Ngao Lan không phải con nít ba tuổi ,
không phải dễ lừa gạt như vậy.
"Tử yêu quái!" Hắn lạnh lùng mà cười, không khí
chung quanh bắt đầu kết băng, ở trước mặt
Trúc Diệp Thanh, các đốt ngón tay bộc phát ra
âm thanh rắc rắc khủng bố, móng vuốt bén
nhọn từng cái từng cái chậm rãi vươn ra.
Mồ hôi lạnh sau lưng tẩm ướt cả quần áo Trúc
Diệp Thanh, thân thể như bệnh sốt rét, chân
mềm nhũn ngã ngồi xuống trên mặt đất.
"Xà xà!" Thời khắc mấu chốt, Tiểu Long tiến lên ,
khẩn trương mà bắt lấy tay Trúc Diệp Thanh ,
một mặt là sợ hãi phụ quân thương tổn xà xà,
về mặt khác là hắn cũng phi thường muốn biết
phụ thân ở nơi nào.
"Xà xà, phụ thân đi đâu , ngươi nói mau đi. Ta
nhớ...phụ thân quá hu hu!" Tiểu Long lây lây, ,
nước mắt trong suốt khiến người hảo đau lòng.
Trúc Diệp Thanh khó xử, sắc đẹp trước mặt, là
mạng nhỏ quan trọng hay là sắc đẹp quan
trọng? Không chờ hắn suy nghĩ , mặt Ngao Lan
đằng đằng sát khí đã muốn gần ngay trước mắt.
"Nói mau!"
Ách - dường như cả hai đều quan trọng.
Mồ hôi lạnh như hạt đậu dọc theo trán Trúc
Diệp Thanh trượt xuống dưới.
"Còn tưởng rằng Trúc Diệp Thanh là con xà
thông minh... Xem ra..."
Thủy Nguyệt Quân nhìn tình cảnh Trúc Diệp
Thanh trong thủy kính sinh động như thật
hướng Ngao Lan mật báo, lắc lắc đầu.
Trong phòng tỏa ra một mùi hương lạ lùng , một
mảnh ám muội, giữa phòng có một mảnh ánh
sáng , cửa sổ phòng ốc cũ nát, tất cả dương
quang chỉ được chiếu từ nơi này. Thủy Nguyệt
Quân nhẹ nhàng mà hướng mảnh ánh sáng kia
đi lại, hắn dưới ánh mặt trời gần như trong
suốt.
Đây là một đại băng trì, sâu không lường được.
Phía dưới là mạch nước ngầm, nước từ bốn
phương tám hướng tụ tập mà đến, sóng nước
cuồn cuộn chảy về phía trước. Bên cạnh ao bạch
ngọc thạch, một người lẳng lặng nằm, mặt của y
giấu ở dưới bóng râm , thấy không rõ khuôn
mặt. Nửa người ngâm ở trong nước, bộ dáng
giống như tùy thời sẽ ngã xuống, dù tư thế như
thế y ngủ vẫn rár an tường ,điềm tĩnh lạnh
lùng .
Thủy Nguyệt Quân đầu cúi thấp, dừng ở bên
người không nhúc nhích trong hồ. Không phải
hắn xem mặt, mà là xem cái bụng tròn như
chứa cả quả bóng kia .
"Cũng sắp tới lúc gặp lại hắn ." Thủy Nguyệt
Quân giống như nhớ ra chuyện gì đó , đột nhiên
che miệng mà cười khanh khách đến giống như
tiểu cô nương.
"Ánh mặt trời."
Người trong ao mấp máy môi ngắn gọn mà nói
hai chữ.
Thủy Nguyệt Quân lập tức nhảy dựng lên, xuống
hồ, đi đến nơi khuất ánh sáng, khiến cho ánh
mặt trời có thể đều đều mà chiếu vào trên
người người nọ. Lúc này mặt giấu ở giữa bóng
râm rốt cục lộ ra, khuôn mặt kia rõ ràng chính
là Phương Khảm.
"A, thật có lỗi ta ngăn chặn ánh sáng của ngươi
sao." Thủy Nguyệt Quân cúi xuống hôn hôn
bụng tựa như dưa hấu của Phương Khảm .
Ngẩng đầu, hắn nở nụ cười, thật cẩn thận âu
yếm , đối với bụng nhẹ nhàng mà nỉ non: "Cam
Hoa bảo bối, đã đến giờ , ngươi cũng tới lúc
xuất hiện ..."
Ta chờ ngươi đã lâu... Đã lâu...
Thủy Nguyệt Quân nhắm mắt lại, mặt nhu tình
hàng vạn hàng nghìn mà hướng về phía bụng
Phương Khảm.
Phương Khảm không có trả lời, chính là hiếp
ánh mắt, tựa như con rối , cứng ngắc mà vuốt
ve bụng to chính mình ra.
Ngao Lan xoay quanh giữa tầng mây cao cao,
nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện mạch nước
xung quang loạn tớu rối tinh rối mù, khí hậu
cũng khô ráo quỷ dị. Đất nứt nẽ, thực vật hấp
hối,sinh vật̉ sinh tồn nhờ vào nguồn nước sớm
đã biến mất vô tung, như có thứ gì không ngừng
đem tất cả nước của vùng đất này đoạt lấy .
Quả nhiên... Là thứ kia...
Tâm tình Ngao Lan trầm trọng dâng lên , vì cái
gì trước kia không phát hiện?
Ngao Lan hối hận mà nắm chặt tóc, môi bị cắn
mà trở nên trắng bệch.
Hắn nhớ tới chêu chọc của Trúc Diệp Thanh , cái
tên kia là yêu quái Thủy Nguyệt kia cư nhiên
nuôi thứ đó! Còn vọng tưởng...
Ngao Lan hít sâu một hơi, miễn cưỡng làm cho
tâm tình mạnh mẽ tỉnh táo lại. Không thể
hoảng, không thể loạn... Phương Khảm còn đang
chờ hắn...
Ngao Lan nhắm mắt lại, ở trong lòng yên lặng
mà niệm mấy lần.
Bóng trời chiều kim quang , bắn vào ánh mắt,
Ngao Lan không khỏi hiếp hiếp mắt, chậm rãi
tập quen với thứ ánh sáng này. Chẳng bao lâu
sau, Phương Khảm đã ở giữa ánh sáng đi tới
hắn , áo choàng mỏng màu vàng nhu hòa tại
trên thân thể gầy kia hài hòa như vậy, tựa như
thiên thần hiền hòa.
Tim của hắn nháy mắt chấn động.
Nắng chiều như bây giờ vẫn như cũ, nhưng
người giờ ở phương nao ?
Cảm giác chua chát hiện lên khóe mắt, Ngao Lan
nắm chặt nắm tay, nhắm mắt lại cầu nguyện .
Vào giờ khắc này, hắn đã quên chính mình cũng
là thần tiên, chân thành mà cầu nguyện.
Ba tháng ... Hy vọng Phương Khảm có thể không
có việc gì.
Ngao Lan mở to hai mắt, đẩy tầng mây, trên cao
nhìn xuống tìm tì , không buông tha dấu vết
nào. Y theo miêu tả của Trúc Diệp Thanh, rốt
cục, mắt sắc của hắnmà tìm được điểm phát
sáng đáng nghi ở phía tây, lập tức không chút
do dự hướng phía tây bay đi.
Cư nhiên là nơi này!
Ngao Lan kinh hãi long lắng vạn phần, nhất thời
hít một hơi thật sâu, thành thị bình thường
hoàn toàn không có yêu khí này cư nhiên là sào
huyệt của Thủy Nguyệt Quân ? ! Làm sao có thể!
Ngao Lan cảm thấy khó có thể tin, lòng nghi ngờ
không khỏi nổi lên, ở trên bầu trời thành thị
lượn vòng hồi lâu, rốt cục phát hiện cửa ra.
Khá lắm Thủy Nguyệt Quân! Mặc dù không cam
lòng, nhưng Ngao Lan vẫn là không khỏi bội
phục tư tưởng kỳ diệu của Thủy Nguyệt Quân.
Sau đó, sắc mặt Ngao Lan ngưng trọng lên, yết
hầu gian nan mà nuốt một họng nước bọt, trong
lòng bàn tay ẩn ẩn mà toát ra mồ hôi. Hắn biết
mình sắp sửa gặp phải, là một hồi ác chiến. Hừ
lạnh một tiếng, quần áo phiêu phiêu, tự tin mà
đón gió bay lượn, Ngao Lan thần khí mười phần
mà ngẩng cao đầu, chỉ nghe ầm vang nổ rung
trời, một đạo sét đánh rơi xuống mặt đất.
Chương thứ mười -Thượng
Tấn Thành bình tĩnh như thường ngày, chủ
quán cùng người đi đường đều lười biếng,
không có một chút tinh thần.
Ngao Lan vừa đặt chân xuống đất, tay liền bắt
lấy một người qua đường, nâng lên trước mặt.
Tấn Thành khi nào xuất hiện nhân vật hung
thần ác sát như vậy ?
Người chung quanh thấy rủi ro, nhất thời
liên tiếp thét chói tai , chạy chạy trốn trốn,
nhao nhao chạy trốn. Cánh cửa cửa hàng hai
bên lập tức binh lách cách mà chập thành
một mảnh, tất cả đều đóng chặt chẽ, ngay cả
khe hở cũng không có. Gió lạnh cuồn cuộn
thổi qua lá cây chồng chất lên trên mặt
đất ,con đường thoáng chốc trở nên lạnh
tanh, chỉ còn lại người qua đường kia cùng
Ngao Lan.
Người nọ sợ tới mức xanh cả mặt, vừa giãy
giụa âm thanh khàn khàn thét chói tai:
"Buông, ngươi muốn làm gì?"
"Kêu Thủy Nguyệt Quân ra đây!" Ngao Lan
cười lạnh.
Người nọ rõ ràng cứng ngắc một chút, nhưng
vẫn là kiên quyết, giận đỏ mặt.
"Ngươi nói cái gì? Ta nghe không hiểu, ngươi
người man rợ này, hảo buông đi!"
Ngao Lan không giận trái lại còn cười, tóc đen
không gió tự bay, dòng khí màu lam xuyên
thấu qua mỗi một cái lỗ chân lông từ từ tan ra
ở trong không khí.
Tựa như đã bị gọi về, bầu trời phía đông
nhanh chóng tụ tập một đoàn màu đen, tiếng
sấm trong tầng mây ù ù cuồn cuộn mà đến,
thanh âm nặng nề mà lại sắc bén. Không
trung cũng thoáng chốc chuyển biến, cát bay
đá chạy, cuồng phong cuốn bụi đất hiện lên
hình xoắn ốc bay lên,như lưỡi dao sắc bén
thổi mạnh qua hai gò má.
Sát khí tứ hiện, người nọ mềm nhũn chân,
không đợi hắn mở miệng cầu xin, Ngao Lan
mang theo tiếng cười hung tợn, móng vuốt
bén nhọn đã sắp hiện ra trước mặt, mắt thấy
sẽ bị mổ bụng , người nọ quá sợ hãi, thân thể
bất chợt co rút .
Chợt nghe một tiếng giòn vang, Ngao Lan chỉ
cảm thấy đầu ngón tay lạnh lẽo một mảnh,
người trước mắt tựa như ảo ảnh giữa sa mạc,
nháy mắt vô tung vô ảnh, mặt đất lưu đầy các
mảnh nhỏ màu bạch, chỉ còn một con khỉ
chạy trối chết.
Rõ ràng là đã sắp đâm vào trong ngực đối
phương ? Ngao Lan nhìn móng không có một
chút vết máu gì, có chút buồn bực. Cúi đầu,
chậm rãi ngồi xuống, Ngao Lan từ giữa
nhữngmảnh nhỏ nhặt lên một khối lớn. Nó
đặc biệt hiện ra ánh sáng màu thủy tinh ,
phản xạ chút ánh sáng của thái dương, Ngao
Lan nhìn vào trong đó chỉ thấy thân ảnh
mình vặn vẹo.
Ngao Lan bừng tỉnh đại ngộ -
Cư nhiên là kính yêu*!
_Kính yêu: là một loại kính có thể thây mọi
cảnh vật mà ta muốn thấy qua nó.
Ngao Lan cắn chặt khớp hàm, vang khanh
khách .
Khó trách hắn có thể đem sào huyệt tìm ra
nhanh như vậy... Khó trách... Vẫn không phát
hiện...
Ai lại đi chú ý cái bóng trong gương chứ?
Đáng giận!
Một tiếng hét lên điên cuồng,chỉ trong một
thoáng, một đạo lưỡi dao sắc bén theo tầng
mây phía đông nghìn nghịt bổ xuống dưới, xé
rách thành thị kỳ dị này . Mây đen càng áp
càng thấp, thành thị cũng bắt đầu vặn vẹo,
trong bóng đêm đao kiếm giao kích, tiếng sấm
ù ù rống đến tuyết lở đất nứt, từ bốn phương
tám hướng phóng lại đây.
Ánh lửa mờ nhạt gắng gượng bốc cháy lên,
bao quanh toàn bộ thành thị, trên bầu trời
nhất thời chuyển biến dữ dội, sét đánh nổ
vang, như rắn trắng loạn vũ, không bao lâu
bạch hỏa kia liền bị đè ép xuống.
Vô số tia chớp tạo thành đủ loại hình dạng
đánh thẳng vào Tấn Thành, không trung bị xé
rách, thành thị bị cắt phá thành từng mảnh
nhỏ. Bụi đất đầy trời, thanh âm thủy tinh vỡ
vụn liên tiếp, từng tiếng từng tiếng, gạch
ngói vụn thành thị từng chút từng chút mà
tan vỡ, yêu quái đủ loại ùa chạy thoát liền bị
tia chớp hình răng cưa đánh trúng, chỉ một
thoáng kêu thảm thiết một tiếng, âm thanh
cầu xin không dứt bên tai.
Ngao Lan ở giữa tầng mây hờ hững mà nhìn
hết thảy, bất động như núi. Ánh mắt như
chim ưng mà quan sát giữa thành thị dần
biến mất , lẳng lặng chờ đợi.
Bụi trần bay mất, hết thảy ảo ảnh đều quay
về hư vô.
Hắn rốt cục phát hiện nơi Thủy Nguyệt Quân
ẩn nấu ở giữa thành thị , nó sâu không thấy
đáy, tối om không biết thông tới nơi nào, giữa
các tầng mây đen dầy đặt bỗng lóe sáng một
chút, Ngao Lan không cần nghĩ ngợi mà bước
vào một mảnh hắc ám không rõ.
"Cửu Giang long quân."
Trong bóng đêm hiện lên cảnh vật thủy tinh
kiểu xoắn ốc mà xoay tròn, phun ra nuốt và
lẫn nhau, cuối cùng biến thành một cái phòng
hắc ám, trung gian có một cái ao đầy ánh mặt
trời, người ở bên trong tuy rằng nhìn không
rõ ràng, nhưng thân ảnh quen thuộc này làm
cho Ngao Lan một chút khẩn trương lên. Giữ
kích động, Ngao Lan thiếu chút nữa liền vọt
lên, nhưng sau đó lại dừng bước. Hai con mắt
gắt gao mà nhìn chằm chằm nơi nào đó trong
không khí .
Trong bóng đêm phát ra tiếng cười lạnh giá
thất vọng .
"Ngươi hủy thành của ta." Thủy Nguyệt Quân
vân đạm phong khinh mà nói xong, giữa
không trung phiêu nhiên xuất hiện, tựa như
lông chim dừng ở trước cái ao, như chuyện
không liên quan mình mà đùa quạt lông trong
tay.
Ngao Lan cảnh giác đến cơ thể căng thẳng, từ
trên xuống dưới đánh giá hắn một phen, dự
đoán phần thắng của mình .
"Ngươi chính là Thủy Nguyệt Quân kia?"
"Đúng là tại hạ. Long quân đến đây có chuyện
gì?" Thủy Nguyệt Quân biết rõ vẫn cố tình
hỏi, cười đến tựa như hài đồng vui sướng .
"Ít vô nghĩa, đem Phương Khảm trả lại cho
ta." Ngao Lan hừ lạnh, vẻ mặt giận dữ, đồng
tử trợn to hung hăng mà trừng mắt, cơ hồ
muốn đem mặt Thủy Nguyệt Quân đào ra một
cái động , hắc lân dữ tợn hiện lên trên mặt,
cả người có vẻ nguy hiểm mà dã tính.
Thủy Nguyệt Quân mỉm cười nâng má,
thưởng thức, giống như nhìn một món hàng
đang trả giá mà đánh giá .
Ngao Lan bị hắn nhìn có chút sợ hãi, gào thét
một tiếng, cảnh cáo Thủy Nguyệt Quân chớ vô
lễ.
Thủy Nguyệt Quân phốc một tiếng bật cười,
thu hồi ánh mắt, lại làm cho Ngao Lan càng
tức giận.
Ngao Lan tung hoành thiên hạ mấy ngàn năm,
địch thủ cùng hắn quyết đấu người nào cũng
đều phải cẩn thận cùng cẩn thận, bị loại
người nhìn đến độ này vẫn là lần đầu tiên!
Trong mắt Thủy Nguyệt Quân đều lộ ra , trừ
bỏ khinh miệt chính là khinh bỉ.
Ngao Lan trong cơn giận dữ, linh khí màu lam
bắt đầu tụ tập chung quanh tại thân thể .
"Ta là thật cao hứng có người đến cùng ta
chia xẻ giờ khắc này ." Thủy Nguyệt Quân
không nhanh không chậm mà nói, tựa như
không cảm thấy được nguy hiểm trước mặt ,
tiếp tục ung dung mà phe phẩy cây quạt, hắn
đưa lưng về phía Ngao Lan chậm rãi bước đi
thong thả đến bên cạnh cái ao.
Trong lòng Ngao Lan nhất thời quýnh lên,
như tiễn rời cung đuổi theo, năm móng vuốt
bén nhọn nhanh như điện chớp hướng cái ót
Thủy Nguyệt Quân đâm tới.
"Cửu Giang long quân, ta khuyên ngươi vẫn là
không nên hung dữ." Thình lình, Thủy
Nguyệt Quân đã mở miệng, tựa như mắt mọc
ở sau."Nếu ta là ngươi, sẽ hảo hảo nhìn tôn
phu nhân trước."
Tay cứng ngắc mà giằng co ở giữa không
trung, trái tim Ngao Lan co rút , trong mắt
lướt qua một mạt bối rối, rất nhanh liền bình
tĩnh. Nhưng ánh mắt vẫn là nhịn không được
chuyển hướng người đang ngủ say ở bên
trong hồ .
Chỉ thấy Phương Khảm lẳng lặng mà nằm ở
trên mặt nước, tựa như chìm vào giấc ngủ
thật sâu. Nhánh màu xanh biếc từ trong cơ
thể chui ra, một bộ dáng vui sướng đón ánh
sáng, kín không kẽ hở mà quấn quanh, tụ tập
ở bụng Phương Khảm, đan vào thành một cái
lưới lớn, trung thành mà hộ vệ , bộ dáng
người lạ chớ tới gần.
Lúc này, cái bụng lớn của Phương Khảm làm cho
người ta sợ hãi, hơn nữa vẫn còn tiếp tục lớn,
tựa như ngay sau đó sẽ có nguy cơ nứt ra.Thân
thể y gầy yếu tựa hồ không thể chịu đựng như
thế dần chìm xuống, mày bất an mà nhíu lại,
tựa như đang mơ một giấc một không vui.
Bùm bùm, trái tim kịch liệt mà co rút lại,
quấn thành một đoàn, mặc dù có chuẩn bị
tâm lý, nhưng tận mắt thấy, thân thể Ngao
Lan vẫn là nhịn không được run lên.
Lửa giận ẩn ẩn ở da mặt thiêu đốt , gân xanh
ở cổ gắt gao hiện lên biểu thị độ phẫn nộ ,bàn
tay lạnh như băng tràn đầy mồ hôi, nắm chặt
nắm tay.
Bắt buộc chính mình hút vài hơi khí thật sâu,
Ngao Lan gian nan mà vòng trở về, đối mặt
Thủy Nguyệt Quân mà nhướn mắt, khóe
miệng cứng ngắc cười lạnh.
"Không nghĩ tới ta còn có thể nhìn thấy Cam
Hoa trong truyền thuyết . Là ngươi đem thảo
yêu này thả ra ."
"Thật cao hứng ngươi bây giờ còn có thể
thanh tỉnh như vậy."
Thủy Nguyệt Quân vui vẻ mà vỗ tay, như là ở
khen ngợi bình tĩnh của Ngao Lan .
"Ngươi thật to gan!" Ngao Lan tức giận đến cả
người đều run rẩy, ngón tay tràn ngập cừu
hận chỉ về phía Thủy Nguyệt Quân, gào thét :
"Vì làm cho khỏa thảo yêu này sống lại! Ngươi
lại đem chủ ý đánh tới trên đầu chúng ta !"
Thủy Nguyệt Quân lại vẫn là cười, tựa hồ cảm
thấy được cũng không phải chuyện gì ghê
gớm.
"Ha hả, long quân không cần sinh khí như
vậy nha , ta là mượn bụng tôn phu nhân
dùng một chút, đem Cam Hoa đặt ở bên
trong." Sợi tóc hắn quyến rũ di chuyển, con
ngươi cơ hồ trong suốt nở rộ sáng rọi ra : "Dù
sao Cam Hoa xa xưa cũng là thần thảo nổi
danh . Tôn phu nhân cũng không tính chịu
thiệt..."
"Thần thảo? Yêu thảo thì có." Ngao Lan cười
lạnh, sát khí lặng lẽ đem nhiệt độ không khí
chung quanh bức lui đến đáy cốc. Vẻ mặt hắn
chán ghét, cái mũi rút lại, giống như phía
dưới có dán "Cam Hoa? Theo long tộc tộc chí
ghi lại, Cam Hoa vì trời mà sinh, sinh trưởng
thì cần nhiều nước, tạo thành tai họa khô hạn
tứ phương, ghê tởm hơn chính là, loại đồ vật
này dựa vào ký sinh tăng thêm tu hành của
bản thân! Đoạt nhân khí cho chính mình
dùng!"
Câu nói sau cùng, Ngao Lan là điên cuồng hét
lên, ánh mắt căm hận gắt gao trừng mắt Thủy
Nguyệt Quân, móng vuốt chém sắt như chém
bùn phát ra hàn quang màu lam , hận không
thể đem rút gân moi da, xé thành hắn mảnh
nhỏ.
Đối mặt ánh mắt giết người của Ngao Lan,
Thủy Nguyệt Quân bất vi sở động, ngược lại
cười đến thoải mái, thản nhiên vênh váo
không để ý bạo phong đang thổi vào mắt, gảy
quạt lông.
"Ha hả, xem ra hoa hoa công tử ngươi sách
cũng không đọc hiểu sao, trước đây bị phạt
bao nhiêu lần?"
Lời nói cười nhạo khiến Ngao Lan giận không
kềm được.
"Câm miệng!"
Ầm vang, sấm sét giữa trời quang, làm cho lỗ
tai người chấn động ong ong vang lên. Không
gian hắc ám bị xé rách một cái, lam quang
chói mắt, từng góc từng góc đều sáng như
tuyết. Tiếng gió bên ngoài, tiếng mưa rơi rít
gào dội vào, cái ao lập tức bị lay động , mặt
nước đột nhiên bắt đầu gợn sóng, rộn ràng
nhốn nháo mà chen lẫn nhau, vỗ ở trên người
Phương Khảm.
Mưa bay đầy trời, sấm chớp đánh ầm ầm trên
đỉnh đầu. Thủy Nguyệt Quân lại như không
có gì, nói nói cười cười, bĩnh tĩnh đến đáng
hận.
"Long quân, đừng khó khăn . Bộ dáng này,
ngươi nghĩ muốn dọa ai?" Thủy Nguyệt Quân
khinh miệt mà yêu kiều một tiếng, che miệng
thản nhiên cười, môi đỏ mọng mỏng manh
tựa như hút máu đỏ tươi.
"Ngươi nếu đã biết Cam Hoa, như vậy tộc các
ngươi hẳn là đã nói với ngươi đi." Thủy
Nguyệt Quân ngừng lại một chút, ngón tay ở
đôi môi đỏ mọng mê người tao nhã mà lay
động, ngữ khí thần bí , mềm nhẹ nhưng lại
âm ngoan: "Nguyên liệu tốt nhất cho Cam Hoa
tu hành là cái gì..."
"Long thai!"
Ngao Lan từ kẽ răng nói ra hai chữ, thân thể
tựa như ngã vào bên trong vết nứt, lạnh cả
tâm phổi.
Trẻ nhỏ dễ dạy vậy, Thủy Nguyệt Quân vừa
lòng mà gật gật đầu, vui vẻ mở tay, tiếp tục
mặt mày hớn hở: "Đúng! Long thai chỉ có một
tháng úc, bất quá bởi vì Cam Hoa sinh sôi nẩy
nở tương đối nhanh, sẽ làm ngươi nghĩ yđã có
ba tháng."
Thủy Nguyệt Quân mềm nhũn mà nói xong,
môi đỏ mọng kia từng chữ phun ra đều là
cứng rắn uy hiếp vô cùng : "Long quân, ngươi
nếu đánh xuống sẽ dẫn đến kết quả gì nha,
hiện tại đã qua hai tháng đi, tuy rằng long
thai kia theo lý mà nói cũng sắp bị hấp thu
hết rồi, nhưng làm như vậy có hậu quả gì tộc
chí các ngươi có hay không ghi lại sao?"
Thanh âm Thủy Nguyệt Quân linh hoạt kỳ ảo
chậm rãi , đầy nhịp điệu, giống như xen
người trước mặt là một lão già bị lãng tai.
Yết hầu tựa như bị người lập tức đè ép , Ngao
Lan nhất thời hít thở không thông, ngay cả
trái tim cũng đình chỉ đập. Lỗ tai ong ong
vang, âm thanh đủ loại quanh quẩn ở bên
trong, Mỗi một chữ của Thủy Nguyệt Quân
đều hóa thành lưỡi dao sắc bén từng đao mà
lăng trì hắn.
Ngày đó nước mắt Phương Khảm rơi xuống,
lại lần nữa hiện lên ở trước mặt.
Gian phu gì! Nghiệt chủng gì!
Hắn là đứa đại ngu ngốc! Đại ngốc bị người
vui đùa!
Vì cái gì không phát giác, Phương Khảm
thống khổ như thế. Vì cái gì không phát hiện,
kêu cứu của y ?
Lỗ mãng! Độc đoán!
Nếu như mình có thể bình tĩnh mà phân tích,
hết thảy đều sẽ không phát sinh!
Đáng hận, đáng hận!
Cảm giác hối hận một chút như tằm ăn lên
tim của hắn, hắn vì ngu xuẩn của mình ngày
đó mà hối hận, căm hận nghĩ muốn đem
mình thiên đao vạn quả.
Hắn quay sang , trong mắt đỏ đậm bốc cháy
lên liệt hỏa hừng hực. Hắn thê lương , gào
thét to, tựa như hao hết khí lực cả đời, không
khí trong bầu trời cũng kích động , thoáng
chốc sấm chớp điện giật, đất rung núi
chuyển.
"Ta giết ngươi!"
Đang lúc tia chớp vừa vang lên dữ dội , cơ hồ
muốn đem trời đất đánh vỡ. Trong thời gian
ngắn, trong tay Ngao Lan tụ tập lam quang,
vạn mủi tên cùng nhau bắn ra, hướng tởi
điểm yếu của Thủy Nguyệt Quân .
Thủy Nguyệt Quân rũ mi, cười khẽ, ống tay
áo tung bay, thân thể nhoáng lên một cái dễ
dàng mà né tránh một kích mạnh của Ngao
Lan, hắn tựa như cành lá liễu nhẹ nhàng mà
lướt đi trong bầu trời, âm thanh vụt qua bên
tai Ngao Lan khiêu khích .
"Long quân nóng vội như vậy, không sợ sẽ
tổn thương tới tôn phu nhân?"
Thân thể Ngao Lan cứng đờ, giống như con
thú bị thương , luống cuống mà rú lên, trên
mặt đất lưu lại năm vết móng vuốt thật sâu
hắn muốn dùng móng vuốt sắc bén đem thợ
săn to gan lớn mật kia xé thành tám mảnh ,
như thế nào cũng cấu không được tới xiêm y
đối phương .
Trong ngực kịch liệt cao thấp phập phồng ,sát
khí thật mạnh, mỗi khẩu khí Ngao Lan phun
ra đều là hàn băng, bộ lông dựng thẳng lên
phẫn nộ kêu gào, hận ý chứa đầy đỏ mắt tựa
như ác ma từ địa ngục đi ra .
Thủy Nguyệt Quân cao ngạo mà nâng mi,
ngọc thủ* chậm rãi nâng lên, tựa như dòng
nước tuyệt đẹp mà giao nhau ở trước ngực.
Khóe miệng hơi hơi vểnh lên , lạnh lùng mà
nở rộ.
_ngọc thủ : tay ngọc, ám chỉ bàn tay đẹp
Không khí nháy mắt ngưng trọng , sự im lặng
bên trong cơ hồ có thể nghe thấy âm thanh
kim rớt xuống , tình thế hết sức căng thẳng.
Keng keng...
Keng keng.
Âm thanh tinh tế , rất nhỏ, giống như âm
thanh hạt giống nẩy mầm.
Nhưng trong không gian yên tĩnh này lại bị
phóng đại vô hạn , nặng nề mà đánh vào
trong lòng hai người đang đứng.
Hai người đột nhiên cả kinh, nhưng biểu tình
lại hoàn toàn bất đồng.
"Hư, Cam Hoa của ta đã xuất hiện ."
Chương 10 - Hạ
Thủy Nguyện Quân vui mừng quá đỗi, một
chuỗi cười to điên cuồng trong miệng hắn mà
ra.
Mặt mũi Ngao Lan trắng bệch, tái nhợt đến
một chút huyết sắc cũng không có. Hắn ngơ
ngác mà nhìn người trong nước , trời sập địa
hãm, đầu óc mơ hồ trống rỗng. Bỗng nhiên lỗ
tai nghe được một tiếng khẽ yếu ớt .
"... Đau!"
Ngao Lan nhảy dựng lên, vui vẻ biểu thị trên
đuôi lông mày, lập tức nhào vào trong nước.
Móng vuốt bén nhọn cắt qua lưới bảo hộ của
Cam Hoa , thật sâu mà ôm chặt Phương Khảm,
tựa như sợ sẽ đánh mất bảo vật . Ngạc nhiên
chính là, Thủy Nguyệt Quân thấy như vậy
cũng không ngăn cản, mỉm cười mà lơ lửng
giữa không trung, giống như là người xem
kịch dưới sân khấu , hứng thú mà quan sát
màn sinh ly tử biệt trên đài.
Ngao Lan nháy mắt cảnh giác, theo bản năng
dùng thân thể bảo vệ Phương Khảm.
Phương Khảm mắt nhắm, hơi hơi mở , có lẽ là
chịu đau khổ nhiều lắm, mơ mơ màng màng
vừa thấy thân ảnh quen thuộc, nhất thời hốc
mắt y liền đỏ, tựa như nghẹn ngào tan vỡ , lộ
ra vẻ yếu ớt trước nay chưa từng có.
"Ô, ô... Đau..."
Y thống khổ mà lặp đi lặp cùng một chữ,
bụng trướng đau kịch liệt tra tấn y chỉ có thể
ai ai mà khóc thảm.
Tâm thần Ngao Lan đại loạn, vội vàng kiểm
tra tình huống Phương Khảm, còn phải chú ý
từng chuyển động của Thủy Nguyện Quân .
Bỗng nhiên trong nước nổ tung một cái bọt
khí thật lớn, máu nhè nhẹ bắt đầu theo hạ
thể Phương Khảm chảy ra, nhuộm đẫm một
màu đỏ đẹp mắt .
Đồng tử mạnh co rút lại,Phương Khảm giống
như co giật mà run run lên, làn da toàn thân
dần dần mất đi sáng rọi, sau đó bắt đầu khô
nứt.
"Phương Khảm!"
Ngao Lan kêu lên sợ hãi, tâm cơ hồ bị hung
hăng đâm một đao, lo âu tới cực điểm,hơi thở
sôi trào cơ hồ muốn đem ngực chèn ép dữ dội.
Hắn biết, hắn biết Phương Khảm chịu khổ.
Nhưng là có biện pháp nào? Có biện pháp nào
có thể cứu Phương Khảm!
Hắn bối rối, chân tay hắn luống cuống,ở trên
người mình liều mạng cào tróc, tựa hồ như
vậy là có thể giảm bớt thống khổ của Phương
Khảm.
Bên tai, âm thanh Thủy Nguyệt Quân bất ngờ
rõ ràng lên.
"Đáng thương a, long khí không đủ , Cam Hoa
đang hấp thụ tinh khí y." Thủy Nguyệt Quân
giả mù sa mưa mà lắc lắc đầu, rất là tiếc hận
mà nhìn Phương Khảm, tựa như nhìn một
người bệnh gần đất xa trời .
Long khí?
Ngao Lan ngạc nhiên, giữ lúc sấm chớp đá
lửa, hắn cầm tay Phương Khảm , không
ngừng liên tục mà đem lực lượng của chính
mình đưa vào, tình huống căn bản không cho
phép hắn nghĩ nhiều. Có lẽ còn có nguy hiểm
lớn hơn nữa chờ ở phía sau, nhưng Ngao Lan
đã không còn nghĩ ngợi được nhiều như vậy ,
hắn toàn tâm toàn ý truyền thụ linh khí
cường đại của mình , ánh mắt gắt gao mà
nhìn chằm chằm mặt Phương Khảm, nhìn làn
da y từ khô nứt chậm rãi hiện ra vẻ sáng
bóng vốn có, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng linh khí trong cơ thể lại giống như
hồng thủy vỡ đê , như thế nào cũng ngăn
không được , mãnh liệt mà hướng tới Cam
Hoa trong bụng Phương Khảm tụ tập.
Dưới nước mơ hồ có thể thấy bóng dáng màu
xanh biếc, Thủy Nguyệt Quân vươn cổ quan,
khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh vội vã xuất
hiện lo lắng .
Dây leo màu xanh biếc , cùng với máu loãng
đỏ tươi không ngừng từ hạ thể Phương Khảm
mà toát ra. Mồ hôi lạnh lớn như hạt đậu theo
trán Phương Khảm toát ra, y kêu thảm một
tiếng, đầu nghiêng một cái rốt cục ngất đi.
Lá cây cực giống như thủy tiên(1) chậm rãi
duỗi thân, phất phới trên không trung , tựa
như đan thành một bức gấm mềm mại hoa mỹ
chậm rãi tụ tập, tổ hợp, giống như được tay
người làm nên, nặn ra hình thái vạn vật. Tay
người, mặt người, thân thể người chậm rãi
thành hình.
Miệng Ngao Lan thở hổn hển, sức lực toàn
thân cấp tốc xói mòn, Cam Hoa một mặt tham
lam mà cắn nuốt , tựa như là một cái hang
không đáy vĩnh viễn không thể lấp được .
Trước mắt càng ngày càng mơ hồ, Ngao Lan
cố gắng giữ lại một chút sức lực , không dám
ngã xuống , nóng lòng mà chờ cơ hội thoát
khỏi trở ngại.
Giọng cười to đắc ý của Thủy Nguyện Quân
quanh quẩn ở toàn bộ bên trong.
Cam Hoa dây dưa, càng duỗi càng cao, cuối
cùng hoàn toàn thoát ly thân thể Phương
Khảm. Cây dây leo màu xanh biếc càng ngày
càng giống hình dạng con người, da thịt tuyết
trắng , tóc dài đen nhánh... Không đợi Ngao
Lan thấy rõ mặt nó . Thủy Nguyệt Quân
nhanh chóng kéo một cái áo khoác đem Cam
Hoa che đậy .
Hắn cười lớn, nhiệt liệt mà hôn hôn Cam Hoa
trong lòng .
"Ha ha ha, Cửu Giang long quân cám ơn đã hỗ
trợ! Chúc ngươi gặp may mắn!"
Thủy Nguyệt Quân trêu tức mà hướng về phía
Ngao Lan kêu to, tựa như đứa nhỏ đạt được lễ
vật mà cao hứng. Ôm Cam Hoa thay đổi thành
nhân loại bay lên, liền biến mất ở trời cao .
"Hỗn đản..."
Ngao Lan phẫn hận mà gầm nhẹ, nhưng tình
huống người bên cạnh càng làm cho hắn lo âu.
"Phương Khảm tỉnh lại , ngươi chết ta làm sao
bây giờ?"
Chết?
Cái từ này lay động tâm Ngao Lan, long quân
luôn luôn không sợ trời không sợ đất, lập tức
nếm được tư vị sợ hãi rồi .
Nhìn thấy máu tươi ghê người còn đang theo
giữa hai chân Phương Khảm chảy ra, hoàn toàn
không có dấu hiệu dừng lại, Ngao Lan quả thực
muốn điên rồi. Hắn hít sâu một hơi, nghẹn đỏ
mặt, cắn chặt răng, dùng hết một tia sức lực
cuối cùng, ôm Phương Khảm, không ngừng té
ngã, lại đứng lên, cứ như vậy miễn cưỡng mà
điều khiển mây, nghiêng ngả lảo đảo mà hướng
phía nam bay đi.
Xích Kinh động phủ.
"Xích Kinh Tử! Ngươi mau ra đây!"
Ngao Lan ở ngoài động la to, lòng nóng như lửa
đốt. Nhưng mặc cho hắn nôn nóng dậm chân
như thế nào, cửa động vẫn là không chút sứt
mẻ.
"Long quân, không phải kêu ngươi không cần
đến đây sao." Trong động truyền đến âm thanh
trong trẻo nhưng lạnh lùng của Xích Kinh Tử.
Trong lòng Ngao Lan quýnh lên, bất chấp mọi
việc, một cước đá văng cửa động. Ở dưới ánh
mắt kinh ngạc của Xích Kinh Tử, đem Phương
Khảm hạ thân vết máu loang lổ phóng tới trước
mặt của hắn.
"Cứu cứu bọn họ!"
Hao hết khí lực nói xong câu nói sau cùng, Ngao
Lan liền hôn mê .
Lần thứ hai khi tỉnh lại, nhìn đến chính là cái
giường quen thuộc. Xích Kinh Tử đem khay
dược, im ắng mà đi vào phòng. Phát hiện Ngao
Lan tỉnh, vội vàng buông cái khay trong tay,
bước nhanh đi qua .
"Long quân ngươi..." Xích Kinh Tử lo lắng mà
vươn muốn xem mạch Ngao Lan .
Ngao Lan lại đứng lên, ngược lại nắm cổ tay
Xích Kinh Tử, dồn dập mà hỏi.
"Ta hỏi ngươi Phương Khảm thế nào !"
"Long quân ngươi còn chưa có khôi phục..."
"Phương Khảm thế nào !"
Tiếng gầm gừ kịch liệt , khiến Xích Kinh Tử nhất
thời tỉnh mộng, sau một lúc lâu mới cảm giác
được cổ tay như đau đớn như sắp gãy. Hắn do
dự một chút, ở dưới ánh mắt ăn thịt người của
Ngao Lan, ấp a ấp úng mà mở miệng.
"Y... Bị ký sinh... E rằng hạt giống từng tiến nhập
não bộ, ta chưa từng có gặp qua thực vật ký
sinh như vậy. Tuy rằng vật ký sinh đã thoát ly kí
chủ, nhưng ta cũng không biết sẽ có ảnh hưởng
gì..."
Xích Kinh Tử nhìn nhìn thân hình Ngao Lan lảo
đảo, có chút không đành lòng nói lời kế tiếp ,
nhưng trách nhiệm của đại phu thúc giục hắn
cắn răng một cái nói rõ ràng: "Còn có long tử
trong bụng y chỉ sợ... Cho dù giữ được, sinh hạ
cũng là một hài tử dị dạng. Thừa dịp bây giờ
nên..." Xích Kinh Tử hơi hơi làm ra động tác
nện .
"Không cần nói nữa!" Ngao Lan đánh gãy ám chỉ
Xích Kinh Tử, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Hắn ôm đầu thống khổ gào khóc , nắm chặt tóc,
cảm giác hối hận cơ hồ muốn bao phủ hắn.
Xích Kinh Tử chỉ cảm thấy thắt lưng lướt qua
một tia hàn ý, theo bản năng lui lại hai bước.
"Xích Nhi, ngươi có thể, có thể cứu hắn không?
Còn có hài tử của ta?" Trong ánh mắt chờ mong
mang theo một chút cuồng loạn, dừng lại trên
niềm hy vọng trước mắt.
"Ta, ta... đã cố gắng ." Xích Kinh Tử có chút khó
xử.
Ngao Lan biểu tình trên mặt vặn vẹo lên, chợt
giận dữ, nắm chặt hai vai Xích Kinh Tử, mười
ngón cơ hồ muốn đâm vào thịt .
"Ngươi là đại phu giỏi nhất toàn bộ yêu giới ! Mà
ngay cả cổ giả* trên trời cũng không hơn ngươi!
Ngươi không cần nói với ta những lời này!"
*cổ giả : Ở đậy có nghĩa chỉ những người già
dặn kinh nghiệm.
Ngao Lan điên rồi, hung hăng mà lắc lư Xích
Kinh Tử, hướng hắn rống to kêu to.
TBD : đồ khốn ! Huhuhu ta thật thương tiếc Xích
nhi... huhu, dù sao người ta cũng chờ ngươi
1000 năm đó.
Xích Kinh Tử quả thực sợ cháng váng, hắn chưa
từng thấy qua long quân cuồng loạn như vậy .
Chỉ có thể nơm nớp lo sợ mà co người lại , yên
lặng mà nhẫn nại đau đớn của thân thể .
"Xích Nhi... Xích Nhi... Ngươi nhất định có biện
pháp đúng không? Đúng không? Hả? Hả?"
Ngao lan suy nghĩ, không ngừng hỏi Xích Kinh
Tử, hy vọng có thể đạt được câu trả lời khẳng
định , một lần lại một lần, âm thanh của hắn
càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành nghẹn
ngào khàn khàn. Ngao Lan chậm rãi ngừng lại
cơn giận dữ, gục đầu xuống, che miệng lại, hung
hăng mà cắn tay của mình, toàn bộ thân thể co
rút mà co lại, tựa như một đứa nhỏ mãnh mẽ ,
đem tất cả thống khổ cùng hối hận nuốt vào
bụng, không tiếng động mà rơi lệ đầy mặt.
Lòng Xích Kinh Tử tê rần, khóe mắt hiện ra chua
xót, hắn vươn tay vuốt ve người mà hắn yêu say
đắm, cõi lòng tan nát mà trịnh trọng hứa hẹn:
"Long quân... Xích Nhi nguyện ý thử một lần..."
Không biết ngủ bao lâu , đầu Phương Khảm dần
dần thanh tỉnh, run run chậm rãi thức tỉnh.
Không nghĩ tới vừa mở mắt là khuôn mặt tuấn
tú phóng đại của Ngao Lan kia , Phương Khảm
có chút không quen, xê dịch mới bắt đầu đánh
giá cái phòng xa lạ này.
"Nơi này là..."
"Hư, đừng nói ... Ngươi cần nghỉ ngơi." Ngao Lan
si ngốc mà nhìn chằm chằm mặt Phương
Khảm , tựa như một khắc cũng rời không được.
"Ngươi như thế nào ở đây?"
"Ngươi bị bệnh."
"Bệnh?" Phương Khảm nửa tin nửa ngờ mà lập
lại một lần, tìm tòi trong óc, giống như mơ mơ
hồ hồ tìm lại chút ấn tượng: "Đúng rồi, ta giống
như nằm mơ... Rất dài rất dài, ta lại sinh hài
tử?"
Ngao Lan phốc một tiếng bật cười, tiếng cười kia
có chút cứng ngắc.
"Ngươi nghĩ sai rồi, đó chẳng qua là mộng, đứa
nhỏ còn đang ở trong bụng của ngươi."
Thật cẩn thận mà ôn hòa đối đãi với cái bụng
Phương Khảm, Ngao Lan mang theo tươi cười có
chút u buồn, thật dài mà nhẹ nhàng thở ra.
"Ngươi còn ở chỗ này làm cái gì, không phải nói
tình nhân rất nhiều, không thích ta sao!"
Phương Khảm đột nhiên nhớ tới lời nói lúc Ngao
Lan gần đi bỏ lại, trong lòng nhất thời không
biết tư vị, không muốn khiến Ngao Lan thêm
khó xử.
Ngao Lan trầm mặc một chút, nổi trận lôi đình
như dự đoán không có , mà là bình tĩnh mỉm
cười, tựa như trấn an vỗ vỗ đầu Phương Khảm,
thân thể cúi xuống cho y một cái hôn triền
miên.
"Thực xin lỗi... Ta khi đó là giận dữ. Ta không có
tình nhân, chỉ có ngươi."
Lời nói ôn nhu, ánh mắt nóng rực, trong lúc đó
Ngao Lan đột nhiên hé ra cái lưới tên là ôn
nhu . Phương Khảm nháy mắt liền bị hấp dẫn ,
sắp sửa bắt được.
"Ngươi... Không cần rời khỏi ta, vĩnh viễn cũng
không muốn..." Ngao Lan kề sát chôn ở gáy
Phương Khảm , thật sâu mà hít vào hơi thở của
y. Trái tim Phương Khảm đập mạnh, y sao lại
cảm thấy được Ngao Lan gợi cảm như vậy! Mặt
không khỏi khô nóng lên.
"Ngươi... Ngươi, thật kỳ quái." Phương Khảm róc
ruột lục bụng mới nghĩ đến một cái từ thích hợp
để hình dung Ngao Lan bây giờ. Hắn giống
như... Trưởng thành một chút? Còn có chút ổn
trọng? Y lắc đầu đem suy nghĩ kỳ quái này
quẳng ra sau đầu.
"May mắn... Các ngươi không có việc gì." Ngao
Lan mặt mang mỉm cười, cực kỳ thổn thức. Mà
tay giấu ở dưới giường lại gắt gao mà nắm chặt,
hắn thề! Thề nhất định phải đem cái Thủy
Nguyện Quân kia cùng Cam Hoa bắt lấy, sau đó
thiên đao vạn quả!
"Chuyện gì xảy ra?" Phương Khảm mẫn cảm
phát hiện có gì đó không đúng.
Ngao Lan yên lặng nhìn y.
Thật có lỗi , xóa đi đoạn thời gian đã trải qua.
Tin tưởng đây đối với ngươi mà nói, sẽ là loại
hạnh phúc...
Hắn mị mắt lên, uốn thành hai cái hình cung.
"Không có, sau khi ngươi khỏi bệnh, chúng ta
trở về thủy phủ đi, ngươi thích cái dạng sân gì ?
Thích cái dạng phòng ở gì ? Chúng ta có thời
gian vĩnh viễn ở bên nhau. Ngươi muốn làm cái
gì?"
Ánh mắt Phương Khảm mở lớn, có chút giật
mình, nhưng cảm giác ấm áp dễ chịu nổi lên
đầu càng nhiều , tựa như dòng suối mùa xuân
chảy trong sơn cốc , khiến người toàn thân thoải
mái. Có con, có phòng ở, có thể làm chuyện
mình thích... Tương lai cùng con rồng này ở bên
nhau, tựa hồ cũng không kém...
"Người kỳ quái ..."
"Ta là long."
- toàn bộ thư hoàn -
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top