ZingTruyen.Top

NGAO Ô, SÓI HÓI RẮC RỐI CỦA NGƯƠI THẬT KHÓ HIỂU

Chương 10

Omeoluoi

Edit & Beta: Choco

Lúc đầu không có phát hiện.

Sói tiên sinh vùi đầu uống nước, lại phát hiện vừa cúi đầu vừa sờ sờ đằng sau, mấy bạn nhỏ vây quanh hắn liền cười một tràng – biến thành sói thì đằng sau chính là, hồng nhạt, cái mông rụng một đống lông bị mọi người nhìn chằm chằm, so với cả thân mình hắn thì hoàn toàn không tương xứng.

Ngao ô –!

Bốn chân loạn lên dùng móng vuốt che cái mông không lông, đang lúc cuống lên còn làm lật bát nước trên mặt đất. Mọi người vẫn có thể xuyên qua khe hở móng vuốt mà nhìn thấy cái chỗ đang bị che kia, giống như quả đào hồng hồng.

Lau lau nước ở khóe mắt, Tả Bất Lý lúc này mới nín cười vịn eo mỏi nhừ đi qua, dùng chính mình che ánh mắt mấy đứa nhỏ tò mò, vẫy tay nói,

"Được rồi được rồi, Lang Lang ngượng đó, mọi người đừng nhìn nha."

"Lang Lang" là khi họ xuất hiện trước mọi người, một cô bé năm tuổi đặt cho Sói tiên sinh, dưới sự tán thành của các bạn nhỏ trong nhà liền lan truyền rộng rãi.

...... Nếu như có thể, thật sự muốn cụp tai gục mặt nhắm mắt giả chết.

Chỉ có mấy con chó thối mới làm mấy chuyện dó. Nhất Chích Lang tiên sinh chỉ có thể ngồi dưới đất, lấy móng vuốt gẩy gẩy đằng trước, nỗ lực xê dịch cái mông, cứ như thế rê rê một hồi đến cửa ra vào.

Không đành lòng nói cho hắn biết động tác vừa rồi lại chỉ làm rụng thêm ít lông trên mặt đất, Tả Bất Lý chỉ đành cười cười đi theo ra ngoài.

Cho dù thế nào, chiều tà rồi, đã đến lúc xuống núi, bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ hôm nay.

Viện trưởng cô nhi viện tuy đã từ chối cậu nhiều lần, nhưng vẫn nhận quà cậu mang tới. Lần nào cũng không ngoại lệ, mấy bộ quần áo mới lập tức được chia ra, mấy món bánh kẹo cũng được chia đều cho bọn nhỏ. Phong bì tiền cậu trộm để trong một bộ quần áo của bọn nhỏ, hẳn rất nhanh cũng bị người lớn phát hiện.

Cho nên khi về nhà, Nhất Chích Lang cuối cùng cũng có thể biến trở về thành người cao lớn, nắm tay người mình thích, đi trên con đường ngập ánh nắng vàng cùng lá phong.

"......Bác sĩ,"

Cúi đầu không dám nhìn người bên cạnh, trầm mặc một hồi mới ô ra một câu,

"Cậu cũng, lớn lên như vậy sao?"

"Đúng vậy a,"

Tả Bất Lý nhìn mặt trời đang xuống núi, cười cười nói,

"Điệu kiện so với bây giờ kém một chút, một phòng ngủ có tới 12 người, mùa đông tắm cũng chỉ có một nửa bình nước ấm, hại tôi vài ngày mới có thể tắm một lần."

Kết quả của việc điều kiện hạn chế như vậy, chính là cậu ngày hôm nay có chút mắc chứng bệnh thích sạch sẽ nhẹ.

Nhưng khi nhớ lại, phần lớn đều là vui vẻ cùng cảm kích. Dì phụ trách họ mỗi ngày dưới trời lạnh 5 độ phải dậy sớm  giúp bọn nhỏ múc nước, rửa mặt, cho tới tận ngày được thưởng lương hưu.

"Thật ra,"

Nửa ngày, Nhất Chích Lang cắn cắn môi, còn không nói ra bí mật chôn sâu trong lòng, mà lại đổi sang cái chủ đề khác làm mình ngượng ngùng,

"Bác sĩ...... Cái kia, lông......"

"A, đúng rồi,"

Tả Bất Lý ngẩng đầu nghiêm túc nhìn người đàn ông so với mình cao hơn một cái đầu,

"Tình trạng của anh rất nghiêm trọng a, về nhà nhất định phải kiểm tra lại một cái!"

"Không, không phải,"

Mới không muốn bị xem mông ni, nhỡ mà...... Hắn không dám nghĩ tới. Nam nhân trang thủ thời gian giải thích.

"Không phải là tự nhiên bị rụng, là cha tôi, khụ, vặt xuống...... Về sau tôi lại muốn đi rèn luyện không để cho cậu xem, kết quả kỹ thuật quá kém......" (<~ không rõ Sói thúc đang nói gì... =-=)

Ha ha ha ha ha ha ha ha muốn cười quá đi...... Nhưng, nhưng mà nói ra sẽ không vui a, tuy đã sẽ không bị ăn luôn.

Len lén đánh giá người đang bất an bên cạnh, cảm nhận được cảm giác "sợ bị ghét bỏ" của hắn, Tả Bất Lý nắm tay hắn, vỗ vỗ vào nhau,

"Tay nghề không tồi! Nhưng mà, đề phòng vạn nhất...... Vẫn phải bổ thận cho anh trước a."

"......"

TAT

Đem lời muốn nói nuốt hết vào bụng, hắn chỉ có thể một lần nữa nói sang chuyện khác.

"Khụ, cái kia bác sĩ quyết định đi. A, lại nói, sao bác sĩ lại phải mở một phòng khám như vậy ni?"

Ánh nắng cuối ngày như đuôi cá trong nước, nhảy xuống chân trời, làm bóng cây dạt xuống không ngừng rung động.

Nắm tay cứng ngắc lại một lần nữa nắm chặt.

Tả Bất Lý ngẩng đầu lên, dừng bước sau đó nhìn hắn, nghiêm túc nói,

"Bởi vì thích đầu trọc."

Gì?

Gạt, gạt người!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

"Lừa anh đó, ha ha,"

Quỷ kế của người nào đó thành công, mất hết hình tượng mà ôm lấy cánh tay hắn, sau đó lộ ra nụ cười xấu xa,

"Bởi vì thành tích của tôi quá kém, đạo đức không tốt nên bị viện trưởng viện y học đá đi a. Cho nên chỉ có thể cầm cái văn bằng không học vị, bệnh viện tốt a nhà máy dược lớn đều không muốn nhận ha ha."

Sói tiên sinh thở dài một hơi, bất đắc dĩ lại ôn nhu nhìn tay người kia nắm lấy tay mình kéo về phía trước.

Tuy biết đó không phải lời nói thật, mờ mịt mà tiến gần hơn một bước.

Không, thật ra cũng không phải hoàn toàn không biết gì...... Thật ra, so với "lời nói dối" của bác sĩ Tả, những thứ hắn không nói ra còn nhiều hơn.

Những điều trong quá khứ mà hắn không biết, cho dù phải mất thật lâu, cũng hy vọng người trước mắt mà hắn thích thật sâu này có thể một ngày nào đó tự mình nói ra sự thật. Dù hiện tại điều duy nhất hắn có thể làm là cùng tiếp tục đồng hành người ấy.

Nhưng làm bạn, cũng rất tốt.

Về đến nhà, ăn cơm, mặt trời cũng đã lặn.

Bầu không khí cũng vừa vặn, hai người mặt mày đưa tình cũng đầy không khí tình lữ thân mật.

Biến thành dạng sói con nằm trên đùi ấm, lông được vuốt ve nhẹ nhàng, Sói tiên sinh cả người như đang trên thiên đường, khóe miệng si ngốc phát ra tiếng hừ hừ thỏa mãn.

Người ôm hắn cũng rất thỏa mãn với tình huống trước mắt, sói con trong mùa đông như túi sưởi tự nhiên, bộ lông mềm như nhung làm người không thể kháng cự. Tả Bất Lý xem chương trình hài rồi tin tức cùng một số tiết mục khác, đột nhiên nghĩ tới gì đó, cúi đầu nhẹ nói một câu.

Tiếng thì thào nhỏ nhẹ nói ra, rơi vào tai Sói tiên sinh lại không khác gì sấm dét giữa trời quang.

"...... Hay là cùng tắm chung đi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top