ZingTruyen.Asia

Ngài Jeon, cùng em về nhà nào?

Chap 10

ginchannn

Hầu tước bối rối nắm lấy tay Park thiếu, gương mặt lạnh lùng bỗng dưng phừng lên, sắc đỏ lan đến tận mang tai. Ngài hoảng loạn và có chút khó hiểu, như vẫn chưa tiêu hóa được lời của phu nhân của mình.

"Em–em say rồi sao?"

"Em không có." Jimin lắc đầu, bàn tay bị nắm chặt vẫn không ngăn nổi cơn xung động của Park thiếu.

Anh cúi người hôn lên đôi môi lạnh lẽo của người kia, từng chút từng chút một day cắn môi dưới của hầu tước. Người đàn ông lạnh lùng bình tĩnh là thế, nhưng đứng trước Park thiếu lại như cừu nhỏ, không dám dùng sức, không dám phản kháng, ngài cứng đờ người mặc cho phu nhân làm loạn.

"Em chắc chứ?" Jeon hầu gia hỏi lại, ánh mắt ngài lấp lánh sâu thẳm như sao trời. Chỉ bằng một ánh mắt, Park thiếu gần như chìm cả vào biển trời mênh mông ấy. "Em có biết chính mình đang làm chuyện gì không?"

"Em biết." Park thiếu đáp khẽ, anh nhẹ nhàng hôn lên vầng trán rộng, cái mũi cao và dừng lại nơi đôi mắt của ngài hầu tước. "Em đang làm chuyện thân mật nhất với hầu gia của mình."

Như chỉ trông chờ có thế, ngài Jeon bật hẳn người về phía trước, ôm lấy Park thiếu rồi lật cả người phu nhân mình lại. Lồng ngực ngài Jeon phập phồng, cho rằng hành động này của ngài quá lỗ mãng, nhưng đâu ai biết được hầu tước đã trông chờ ngày này từ rất lâu rồi.

"Ta rất thích em." Hầu tước nói. "Ta, thực sự, rất rất thích em."

Park thiếu ngước đầu nhìn hầu tước, nhưng anh lại chỉ mỉm cười, đôi tay trắng nõn vòng lên ôm lấy cổ ngài hầu tước, sau đó thì thầm thật khẽ.

"Em cũng, thực sự, rất rất thích ngài."

Và ngài Jeon cũng chỉ trông chờ có thế.

Với Park thiếu, đêm đó là một kỷ niệm khó quên, anh biết lần đầu tiên trao thân, dù có chuẩn bị và cẩn thận bao nhiêu vẫn không tránh khỏi đau đớn. Nhưng mọi đau đớn đó vẫn chẳng thấm vào nỗi ngọt ngào trong cõi lòng anh bây giờ.

Khi hai người vẫn chìm trong cơn đê mê mà tình sự mang lại, khi anh vẫn còn quay cuồng trong nỗi tê tái và khoái cảm đan xen, những giọt nước mắt nóng hổi của hầu tước lại rơi xuống. So với sự dũng mãnh trên chiến trường, giờ đây ngài lại dịu dàng đến kỳ lạ, từng chút từng chút quan sát biểu cảm của Park thiếu để khiến anh cảm nhận được khoái cảm ít ỏi trong lần đầu tiên.

"Sao ngài lại khóc chứ?" Park thiếu vươn tay lau đi những giọt nước mắt vươn trên khóe mắt, vừa cười an ủi. "Người nên khóc phải là em mới đúng."

"Ta—" Hầu gia nghẹn ngào. "Ta rất hạnh phúc, Jimin."

"Em là khát vọng của ta." Là nỗi niềm được ta giấu kín, là khao khát từ niên thiếu đến trưởng thành.

"Cho đến bây giờ, ta vẫn không nghĩ rằng mình xứng đáng với em." Ngài giãi bày. "Ta vẫn chưa thể tin rằng ta có thể có được em."

Jimin với lấy tay của ngài Jeon rồi đặt lên vùng bụng dưới của mình, khàn giọng nhắc nhở. "Cảm nhận được chứ? Rằng ngài đang ở sâu bên trong em như thế nào?"

"Đầu gỗ của em ơi, ngài đã luôn có được em mà." Park thiếu nhìn ngài Jeon đầy ngọt ngào.

Từ khoảnh khắc ngài đến cầu hôn em ở dinh thự công tước, em đã biết rằng đời này của em, sẽ luôn thuộc về ngài.

"Em sẽ sống cùng ta mãi mãi chứ?"

"Em sẽ." Em sẽ mãi mãi sống cùng ngài.

Đêm đã muộn, mặt trăng đã lên cao, nhưng với bọn họ, chuyện tình ngọt ngào chỉ vừa mới bắt đầu.

Người hầu và binh lính không biết từ bao giờ, mà mối quan hệ của ngài Jeon và Park thiếu lại trở nên vô cùng khắng khít và thân mật đến thế. Rõ ràng bọn họ cũng như trước đây, cùng dùng bữa, cùng dạo phố, rảnh rỗi lại mang phu nhân lại đến thao trường, nhưng bọn họ có cái đó đó, cái đó đó nhỏ xíu nhưng chẳng thể giải thích được.

"Em thích nuôi chó mà nhỉ?" Ngài Jeon bỗng nhiên phát hiện ra một vấn đề, bỗng kéo tay Park thiếu định rẽ vào cửa hàng thú cưng.

"Thôi không cần đâu." Park thiếu lắc đầu. "Có mấy con sói ở nhà là đủ rồi."

Không hiểu sao, mặc dù đứa nào cũng là sói, nhưng vào tay anh nuôi lại ngáo hệt như mấy con chó kéo xe ở Biên thành vậy, Jimin nghĩ, có lẽ mình không thích hợp với việc nuôi chó đâu.

"Thế Jimin, chúng ta về nhà nhé?"

"Vâng." Phát hiện Jeon hầu tước có nỗi niềm khác nhưng chẳng thể nói, Park thiếu đành nén cười, thủ thỉ thật nhỏ vào tai ngài hầu tước. "Muốn gì hở, hầu tước của em?"

"Về nhà." Hầu tước ngại ngùng đáp lời. "Về nhà rồi chúng ta cùng yêu yêu, được không em?"

Thật ra nhu cầu của ngài Jeon khá cao, nhưng khổ nỗi, ngài lại siêu cấp ngại ngùng, thỉnh thoảng ôm hôn nếu Park thiếu không đồng ý, ngài cũng vô cùng tủi thân dừng lại, chẳng hó hé thêm điều gì. Mà Park thiếu cũng vô cùng chiều chuộng ngài Jeon, nhưng một lần hai lần thì vẫn ổn, nhưng càng về sau ngài Jeon càng dai sức, nói thật thì, với thân thể bệnh tật ốm yếu đấy của mình, Jimin không hy vọng mình chịu nổi nếu ngài Jeon làm đến khi tận hứng.

"Dừng lại–" Park thiếu nức nở. "Đủ rồi kia mà!"

"Một lần, chỉ một lần nữa thôi." Ngài Jeon dịu dàng an ủi bạn đời.

Nhưng làm gì có người đàn ông nào có thể làm một lần rồi dừng lại chứ? Đùa đấy, ngài Jeon chắc hẳn thuộc vào phần trăm ít ỏi còn lại của thế giới, vô cùng bản lĩnh mà dừng lại. Với ngài, một lần thì là một lần, là một người đàn ông, nói được làm được. Chà, quả là hảo hán trời sinh.

Jungkook ngắm nhìn dung nhan của bạn đời một lúc lâu, Park thiếu thường sẽ ngủ rất say sau khi làm mấy loại vận động vượt sức này, nên bây giờ ngài Jeon có làm gì, người kia cũng chẳng hề hay biết.Nhưng ngài Jeon chẳng làm điều gì khác, ngài im lặng nhìn Park thiếu, rồi bỗng dưng bật cười.

Không phải là mơ, cuối cùng thì ta cũng có được em rồi.

Ngày xửa ngày xưa có một chiếc chìa khóa nhỏ, ngày ngày tìm đường đến với chiếc ổ khóa có thể làm nó mở ra tâm hồn mình. Tìm mãi tìm mãi, cuối cùng cũng tìm được một ổ khóa nho nhỏ. Nhưng lại phát hiện ra, cả hai chẳng thể phù hợp.

Thế là chìa khóa nhỏ cố gắng mài dũa bản thân, trở thành một chiếc chìa khóa màu vàng sáng chói, lực hấp dẫn tăng lên rất nhiều, nhưng lòng của chìa khóa nhỏ vẫn giá băng, chỉ nhất kiến chung tình với ổ khóa nhỏ. Vượt qua bao nhiêu khó khăn, cuối cùng cũng gặp được nhau.

Chìa khóa nhỏ cố gắng làm bản thân sáng chói để đến được với ổ khóa, mà chẳng biết được, ổ khóa vì muốn được hòa hợp với chìa khóa nhỏ, nỗ lực làm bản thân mình trông thật giản dị.

Mọi nỗ lực của họ đều được đền đáp xứng đáng, cuối cùng chìa khóa nhỏ cũng có được ổ khóa của riêng mình rồi. Hy vọng rằng thời gian sau này, bọn họ sẽ ngày càng, ngày càng hòa hợp và hạnh phúc.

Chà, câu chuyện cổ tích nào, cũng nên có một cái kết thật đẹp, đúng không?

End.

29.12.2021

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia