ZingTruyen.Asia

(Newtmas) Fireworks & Team Spirit

Chapter 11

Mingngocng20_12

Sau hàng giờ liền vò đầu bứt tóc Newt vẫn không thể tin rằng Thomas cuối cùng cũng thuộc về mình.Cậu lại dành cả một ngày để mơ mộng về Thomas.

Cậu mỉm cười như một kẻ ngốc má đỏ bừng khi nghĩ đến Thomas, tất cả những gì cậu muốn bây giờ là vòng tay ôm lấy Thomas để cậu ta không bao giờ rời xa cậu.Newt cảm thấy luôn có một khoảng trống mỗi khi ở bên Thomas vì sự đối lập giữa hai người và cách đa số tất cả mọi người biết đến hình tượng của cậu ta nhưng cậu không bận tâm.

Hẹn hò với Thomas giống như trên chín tầng mây vậy.Cậu không bao giờ phải cau mày khi có Thomas ở bên hoặc khi nói chuyện với nhau,Thomas như liều thuốc bổ hàng ngày của Newt.Là lý do khiến nụ cười luôn nở trên môi cậu, điều hiếm thấy ở Newt.

Cả Newt và Thomas đều không có thời gian để gặp gỡ nhiều trên trường vì cả hai chỉ học chung có hai lớp hay ngay cả khi đi ngang qua nhau trên hành lang cứ như thể không hề quen nhau vậy. Đôi khi Thomas vẫn mỉm cười với Newt đôi khi Newt cũng mỉm cười đáp lại, nhưng chưa bao giờ nhiều hơn thế. Bất cứ khi nào có người ở xung quanh,cả hai gần như vô hình với nhau.

Đôi khi Thomas nhắn tin cho cậu trong giờ học, Newt lén giấu điện thoại dưới gầm bàn để nhắn lại với nụ cười thảm hại hiện rõ trên khuôn mặt.Thomas sẽ gửi cho Newt một dòng tin nhắn sến súa trong bữa trưa bất cứ khi nào trông Newt có vẻ buồn chán, khi cậu ngước lên nhìn Thomas,cậu ta sẽ nhe răng cười toe toét với cậu.Những điều nhỏ bé này khiến trái tim cậu thổn thức.

Mặc dù hầu như không nói chuyện khi đi học nhưng hai đứa đã dành cả cả cuộc đời mình cho nhau bất cứ khi nào có cơ hội gần nhau. Newt cảm thấy an toàn khi ở cùng Thomas, đó là lý do cậu không bao giờ muốn rời xa bạn trai mình .

Chỉ đợi đến hết ngày để gặp mặt Thomas , ngay sau khi chuông rep kết thúc giờ học, bụng Newt cồn cào hồi hộp cậu chạy ngay ra khỏi lớp.Cậu đã chờ quá lâu rồi.

Bỗng thấy Winston đang đi dọc hành lang với quai túi trên tay ra khỏi phòng,Newt chậm lại một chút,cả hai cùng tản bộ khi bắt gặp nhau.

"Này anh bạn," Winston mỉm cười khi Newt dừng lại trước mặt. "Tớ vừa mua bản sao của bộ phim mà ta nói đến tối hôm trước.Cậu có muốn qua xem không?"

"À không được rồi," Newt nói, cau mày, nụ cười của Winston dần tắt.

"Để tớ đoán," Winston ngơ ngác, "Đi dạy kèm à?"

Newt gật đầu. "Tớ sẽ xem cùng cậu sau, hứa đấy."

Winston chông có vẻ không tin nhưng vẫn gật đầu, cười thất vọng. Newt vỗ vai Winston cười với cậu lần cuối trước khi hẹn gặp nhau vào ngày mai. Winston thở dài nặng nề, nhưng Newt không nghe thấy vì tâm trí cậu đang ở nơi khác.

Sự lo lắng của cậu tăng lên khi đến gần thư viện hơn,mở cửa, nhìn thấy Thomas đang ngồi ở chỗ ngồi quen thuộc,cậu bỗng thấy một cảm giác mãn nguyện tràn ngập. Thomas ngước nhìn và mỉm cười, đứng dậy kéo Newt vào một cái ôm thật chặt, hôn lên môi cậu sau khi buông ra và chắc chắn rằng không có ai khác ở xung quanh.Chỉ có đúng Newt và Thomas trong thư viện, Newt hy vọng sẽ không có bất kỳ ai bước vào,chỉ cậu và Thomas.

"Cậu thế nào-" Thomas cố nói nhưng Newt ngắt lời.

"Không nói chuyện phiếm đâu. ta đến đây để học, nhớ chứ?" Newt nói, đặt túi của mình lên ghế và lôi sách ra. "Hơn nữa tớ cũng có việc phải làm nên hôm nay chúng ta cần tập trung."

Thomas rên rỉ. "Nào, Newt. Cả ngày nay tớ không gặp cậu rồi."

"Tớ cũng có công việc riêng của mình.Nên phải tiết kiệm thời gian."

"Nói chuyện xíu thôi.Tớ chỉ muốn biết ngày hôm nay của cậu diễn ra như thế nào," Thomas nói, nắm lấy tay Newt giữ chặt chúng. Newt không thể không thể dấu đi nụ cười khi nhìn vào mắt Thomas,cậu biết mình không nên nhìn chằm chằm vào chúng quá lâu,chúng luôn làm cậu phân tâm, nhưng không thể.

"Tớ ổn mà, Tommy. Cảm ơn vì hỏi thăm. Còn cậu?"

Thomas mỉm cười. "Tuyệt vời."

Nụ cười của Newt rộng hơn khi nghe điều đó. Nhưng không nán lại lâu vì cậu cảm thấy má mình nóng lên.Nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay của Thomas, mặc dù chẳng muốn chút nào.

"Học đi Thomas,"Newt ra lệnh với nụ cười vẫn còn trên môi, Thomas vui vẻ đảo mắt rồi ngồi xuống. Newt ngồi yên tại chỗ cho đến khi Thomas rút cuốn sổ ra để làm bài trước khi bước đến trồng sách để tìm một cuốn sách giáo khoa lịch sử. Lẽ ra cậu có thể đến lớp của thầy Cooper để mượn một cuốn nhưng có lẽ cậu sẽ chết vì chán ngay khi bước chân vào lớp học.

Newt thậm chí còn không rõ chính xác mình đang cần tìm cuốn nào tất cả những gì cậu biết là một cuốn sách có thể giúp cậu viết một bài luận dài 500 từ về quyền phụ nữ trong đầu thế kỷ 20. Việc học về lịch sử nước Mỹ không hề thú vị chút nào khi Newt dành nửa cuộc đời mình để tìm hiểu lịch sử châu Âu, nhưng dù sao thì cậu học rất giỏi luôn đạt thành tích cao trong tất cả các môn chỉ để có cửa vào được một trường đại học tốt.

Sau một lúc,Newt quyết định chọn ngẫu nhiên một cuốn sách giáo khoa nặng gần 20 pound kéo nó trở lại bàn Thomas đang ngồi, ngồi xuống lật đến mục lục để tìm ra trang nào cậu cần đọc. Khi ngước nhìn Thomas,cậu ta đang nhìn chằm chằm vào tờ giấy trước mặt, má tựa vào lòng bàn tay khuỷu tay đặt trên mặt bàn.

"Cậu làm được không?"Newt hỏi, Thomas nhìn lên.

"Tớ đang rối.Tớ tính đúng hết rồi nhưng khồn ra đáp án."Thomas giải thích ,Newt thở dài.

"Nếu cậu nhìn không có đáp án cậu vừa tính ra ở đề tức là làm sai ở đâu rồi đấy," Newt trả lời, nhìn xuống tờ giấy và xem xem có lỗi gì không. Đó là một lỗi sai ngớ ngẩn nhưng tất nhiên Newt không hề trách Thomas vì không phải ai cũng giỏi toán.Cậu lấy bút chì của Thomas và chữa một chút ở bài làm của cậu ta.

"Số 4 đó là dương."

Thomas nhìn chằm chằm vào tờ giấy như một chú cún con bị lạc trong trước khi có thứ gì đó lóe lên trong đầu khuôn mặt hiện rõ sự ngạc nhiên,nhận ra lỗi sai của mình. Newt mỉm cười với cậu.

"Tớ sẽ ra sao nếu không có cậu đây?" Thomas vừa nói vừa làm bài tập về nhà, mặc chỉ là câu nói vu vơ nhưng Newt cảm nhận được nhịp tim tăng tốc trong lồng ngực.

Cậu biết mình sẽ không thể làm được việc gì nếu Thomas ở quá gần, nhưng vẫn cố gắng hết sức để tập trung. Ngay cả khi Thomas im lặng thì việc ở cạnh cậu ta cũng làm Newt khó tập trung nổi. Hầu như lúc nào cũng vậy, nhưng vì lý do nào đó theo thời gian nó càng ngày càng bất ổn.

Newt đã cố gắng,cậu thực sự đã cố gắng tập trung viết bài luận đó, nhưng tất cả những gì cậu muốn làm ngay bây giờ là nói về những điều vô nghĩa với Thomas như mọi khi vẫn thường làm để phá vỡ bầu không khí yên lặng này. Nghỉ giải lao năm phút không mất gì đâu đúng không?

"Tommy, tớ không thể-"

"Tập trung?"Cả hai nói cùng một lúc. "Ừ, tớ cũng vậy."

"Chúng ta giải lao được không?" Newt hỏi và đặt bút xuống.

"Sao không nghỉ luôn nhỉ? Ý là tớ có thể tự học ở nhà," Thomas nói bắt đầu cất cuốn sách của mình đi. "Với cả tớ không muốn lãng phí thời gian ở cùng Newt vào bài tập toán."

"Hả?" Newt cười lớn, đứng dậy để trả cuốn sách lại.Cậu không ngạc nhiên khi thấy Thomas cũng đứng dậy, cùng đi về phía giá sách.

"Đã đến giờ rồi," Thomas nói "Tớ muốn dành thời gian cho bạn trai đáng yêu của tớ hơn," Thomas thì thầm, vòng tay qua eo Newt từ phía sau,cậu cố gắng đặt cuốn sách trở lại kệ.Xém đánh rơi nó xuống chân khi Thomas hôn nhẹ lên gáy cậu, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tay Newt run rẩy.Thomas khẽ cười phả hơi nóng vào gáy Newt.

Cậu cười khúc khích khi Thomas đặt vài nụ hôn ngắn lên đôi má đỏ bừng của cậu, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Thomas, nhưng cậu ta chỉ giữ chặt hơn.

"Thôi ngay!"

"Bắt anh dừng lại đi Rosy," Thomas trêu chọc,cười mãn nguyện trong khi Newt tiếp tục vùng vẫy.

"Được rồi.Không có nụ hôn nào cho Tommy cho đến hết ngày," Newt đe dọa, Thomas hổn hển.

"Không !"

"Có đấy," Newt nhếch mép cười, quay lại nhìn Thomas,cậu ta cũng đang mỉm cười với ánh mắt ngây thơ giả tạo.Cả hai nhìn chằm chằm vào đối phương thử thách sự kiên nhẫn của nhau trước khi Thomas cố tiến tới cướp lấy môi Newt. Nhưn cậu lùi xa, Thomas vẫn cứng đầu nhưng Newt vẫn chống cự.

Cho đến khi Thomas kéo Newt lại gần hơn để cậu không đi đâu được, nâng cằm lên. Newt biết rằng mình sẽ không thể nào lại đôi mắt nâu vàng đó,Thomas bắt đầu nghiêng người về phía trước, đôi mắt Newt nhắm nghiền lại, chờ đợi.Và rồi một nụ hôn nhẹ như lông hồng hạ xuống môi cậu.

"Tớ thắng," Thomas thì thầm, Newt cười tít mắt.

Cậu yêu Thomas đến phát điên,cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới. Không còn nghi ngờ gì nữa, Thomas chính là lý do khiến Newt luôn nở nụ cười trên môi,cậu rất may mắn vì có Thomas bên cạnh.

Newt ghét phải nói lời tạm biệt nhưng sau đó hai đứa có thể sẽ thức cả đêm để nói chuyện điện thoại bù đắp cho khoảng thời gian thiếu vắng nhau. Không quan trọng cậu và Thomas đã dành bao lâu bên nhau vì Newt luôn cảm thấy chưa bao giờ là đủ. Theo đúng nghĩa đen,cậu có thể nói chuyện với Thomas hàng giờ cảm thấy như có bạt ngàn điều muốn nói đó là lí do cả hai luôn cảm thấy khó khăn trước khi cúp máy chào tạm biệt.

Đến mức cả hai không còn nói lời tạm biệt nữa mà tán gẫu cho đến khi người kia đi ngủ. Đó chính xác là những gì đã xảy ra khi Thomas gọi điện cho Newt đêm hôm đó, Newt đã ngủ thiếp đi khi đồng hồ điểm 2 giờ sáng.

Khi Newt thức dậy vào sáng hôm sau, cậu nhận ra cuộc gọi vẫn chưa ngắt cậu thậm chí còn nghe thấy tiếng Thomas ngáy ở đầu dây bên kia. Một lần nữa Thomas phải chịu trách nhiệm về nụ cười trên môi Newt vào sáng sớm, nụ cười đó vẫn sẽ tươi tắn như thế chừng nào Thomas còn tồn tại trong tâm trí Newt.

————————————————

Thả ảnh bún riel vì t thèm 😋

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia