ZingTruyen.biz

NEVER PROMISED

🍊 16 🍊

Milan0109


Trên máy bay, Jungkook chăm chú đọc báo, không nói nửa lời, cũng không đoái hoài gì đến người ngồi bên cạnh. Lisa tự hỏi vì sao anh lại quyết định đưa cô theo? Chẳng lẽ anh muốn thấy cô khó chịu? Nếu đúng là như vậy thì mục đích của anh đã đạt được rồi.

Ra khỏi sân bay, hai người lên chiếc ô tô đợi sẵn bên ngoài, đi thẳng tới khách sạn đã đặt trước. Lái xe tỏ ra rất kính cẩn với họ, chỉ là không nhìn Lisa lấy một cái. Cô không quá bận tâm về chuyện này, dẫu sao ở đây cũng không đến lượt cô lên tiếng.

Về tới khách sạn, Jungkook để cô ở lại phòng một mình, rồi ra ngoài cũng với một đám người khác.

Khung cảnh nơi này rất đẹp, cửa sổ nhìn thẳng ra một hồ nước lớn, những cành liễu xanh rủ xuống khẽ đong đưa trong gió. Bên trong khách sạn được bày trí theo phong cách lịch lãm với những thiết bị hiện đại, tạo cảm giác thoải mái tối đa.

Chỉ có điều, một mình ở trong căn phòng sang trọng này, Lisa thấy thật trống trải. Cô không có tâm trạng đi đâu hay làm gì, bèn đứng ngoài ban công ngắm cảnh.

Chiều tối, Jungkook mới trở lại. Anh bước vào cửa, liếc cô một cái rồi nói: "Đi ăn thôi!"

Đây là câu thứ hai trong ngày anh nói với cô.

Lisa vội vàng đi theo Jungkook. Cô biết anh rất bận rộn, cô còn tưởng anh đã quên mất sự tồn tại của mình.

Hai người xuống nhà hàng nằm ở tầng trệt của khách sạn. Căn phòng VIP được trang trí theo phong cách khá lãng mạn, không chỉ tường vẽ họa tiết hoa hồng, mà trên bàn cũng có vài nhánh hoa.

Những thứ này hẳn là không phải do anh yêu cầu.

Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên, Jungkook cầm đũa, động tác dứt khoát mà tao nhã. Bàn tay anh vẫn đẹp như xưa.

Trước kia, mỗi lần anh lên bảng giải bài tập, cô đều say sưa nhìn theo những ngón tay của anh. Sợ bị phát hiện, nên cứ nhìn được một lát thì cô lại chuyển ánh mắt đi nơi khác.

Hiện giờ, anh đang ngồi trước mặt cô, nhưng cô không muốn nhìn đôi tay ấy thêm một giây nào cả.

"Mấy ngày tới anh đều bận."

Giọng nói trầm ấm của Jungkook vang lên trong căn phòng nhỏ.

"Ừm." Lisa gật đầu, thầm nghĩ, biết là nhiều việc sao còn đưa tôi đi cùng?

Jungkook nhìn cô giây lát, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn. Trước giờ, vào những ngày bận rộn, anh thậm chí còn không có thời gian ăn cơm, nói gì đến việc chạy về đây ngồi ăn cơm cùng cô như hôm nay. Có lần, Jaehyun phải thốt lên, anh làm việc như một cái máy, chẳng trách đại ca lại coi trọng anh như thế.

Ăn cơm xong, Jungkook không đi ngay, mà lên phòng cùng Lisa.

Ngồi trên giường, cô chợt cảm thấy mình tới đây không có nhiều tác dụng. Nếu như ngay cả giá trị duy nhất cũng không được phát huy thì cô thực sự đã thẹn với cái gọi là "kỹ năng nghề nghiệp" kia rồi.

Jungkook đứng cạnh giường, nhíu mày nhìn cô bắt đầu cởi áo. Trong mắt anh không lộ ra bất cứ biểu cảm nào, không thích thú, cũng không có thèm muốn. Thế nhưng, những ngón tay cô lại đang run lên. Cô ghét cảm giác này, vô cùng ghét!

Jungkook vẫn bất động.

Lisa ngẩng đầu, phóng ánh mắt về phía anh như thể đang chờ đợi phản ứng tiếp theo. Không có! Cô mím môi, không biết lúc này anh đang nghĩ gì. Đã đến bước này, cô cũng chỉ có thể tiếp tục. Cô rời giường, tiến lại gần Jungkook, cởi nút thắt trên áo ngủ của anh.

Đi công tác còn được phục vụ đặc biệt như vậy, đúng là quá xa xỉ! Nhưng cái cảm giác xa xỉ này cũng không tệ lắm.

Jungkook để mặc cô một lát, rồi bất chợt tóm lấy bàn tay cô.

Lisa ngước lên, bắt gặp cái nhìn của anh.

Từ trước tới giờ, anh mắt của anh khi nhìn cô luôn sáng rõ như vậy, chưa từng xuất hiện bất kỳ nét vẩn đục hay ý muốn chiếm giữ nào. Cứ mỗi lần đối diện với nó, trái tim cô lại đau thắt. Bởi nó mang lại một thứ cảm giác mà cô tin chắc không hề tồn tại trong mối quan hệ giữa mình và Jungkook – tình yêu.

Anh đột ngột hôn lên môi cô. Cơ thể anh không ngừng run rẩy theo nụ hôn ngọt ngào ấy.

...

Những ngày ở đây trôi qua rất thư thái. Thư thái đến nỗi, Lisa chẳng biết phải làm gì để giết thời gian. Jungkook sáng sớm đã rời khỏi khách sạn, đi đâu, làm gì, anh không bao giờ nói, cô cũng không khi nào hỏi.

Có điều, nhìn bộ dạng uể oải của anh, cô cũng ý thức được anh đã vất vả thế nào. Vậy mà mỗi ngày, anh đều trở về vào giờ cơm tối, ăn cùng cô, sau đó lại hấp tấp rời đi, mãi tận nửa đêm mới xong việc.

Anh bận rộn đến mức ngồi ăn một bữa cơm với cô dường như đã trở thành điều xa xỉ.

Cứ kéo dài như vậy suốt một tuần lễ, mãi đến hôm nay, trong lúc ăn cơm, Jungkook mới chủ động lên tiếng: "Muốn ra ngoài dạo phố không?"

Lisa kinh ngạc nhìn anh, lát sau mới đáp: "Anh xong việc rồi à?"

"Ừ, xong rồi."

Tuy nhiên, thời gian rảnh không nhiều, ngày mai anh phải lập tức trở về để báo cáo tình hình với Yoongi. Nếu như những chuyến công tác trước đây, hẳn là giờ này anh đã ở sân bay rồi. Cuộc sống của anh, cơ hồ luôn vội vàng như vậy.

Lisa gật đầu. Một tuần ở đây, cô vẫn chưa đi đến đâu, mặc dù ban ngày Jungkook đều không ở khách sạn.

Ăn tối xong, hai người liền ra khỏi khách sạn.

Thành phố này rất đặc biệt, mặt đất không hề bằng phẳng mà có những đoạn nhấp nhô lên xuống. Nhìn thật xa phía trước, sẽ thấy con đường uốn lượn mềm mại như dải lụa óng ánh giữa màn đêm. Địa hình đặc biệt giúp cho phong cảnh thiên nhiên và các công trình xây dựng ở nơi này khoác lên mình một vẻ đẹp hiếm có.

Hai người rảo bước thong thả trên hè phố, mặc kệ dòng xe cộ đang tấp nập ngược xuôi. Gió đêm khẽ lướt qua mặt, Lisa cảm thấy lòng bình thản hơn bao giờ hết.

"Anh có thường tới đây không?"

"Thỉnh thoảng." Anh đáp, khẩu khí nhẹ tênh như làn gió.

"Nơi này rất tốt."

"Sao?"

"Nhịp sống chậm rãi, không quá nhiều áp lực, tạo cho người ta cảm giác thư thái."

Đúng vậy, thành phố này có tốc độ phát triển khá nhanh, nhưng nhịp sống lại không nhanh như thế. Trong cái hối hả, người ta vẫn cảm nhận rõ cái nhàn nhã.

"Em thích à?"

"Ừm."

"Sau này có thể tới đây sinh sống."

Cô lắc đầu. Thích là một chuyện, ở lại là chuyện khác. Cô nghĩ mình sẽ không bao giờ rời xa được An Xuyên, nơi cô sinh ra và trưởng thành. Tình cảm mà cô dành cho mảnh đất ấy không đơn giản chỉ là thích, nó như một sự tất yếu, ăn sâu vào xương tủy của cô.

"Thích không có nghĩa là phải có được."

Lời vừa thốt ra, Lisa lại cảm thấy lòng mình nặng nề trở lại.

Đi được một đoạn xa, bỗng xuất hiện khá nhiều ngã rẽ. Con ngõ nào cũng rộng và đông vui, những người bán hàng nướng bên rìa đường không ngớt tay quạt bếp, từng tốp khách ngồi quây quần vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Ánh lửa hồng rực chiếu lên những gương mặt tươi cười.

Lisa đột nhiên dừng bước. Jungkook nhìn cô: "Sao thế?"

"Không có gì, tự dưng nhớ lại thời đại học. Em và Mina cũng thường xuyên ra ngoài ăn thế này. Dù biết rõ đồ nướng vỉa hè không tốt nhưng vẫn cứ ăn."

Nghĩ tới cô bạn thân, Lisa lại cảm thấy hổ thẹn. Ngày ấy, khi điền nguyện vọng vào phiếu, Mina chép y hệt cô. Lực học hai người tương đương nhau, như vậy có thể tiếp tục học chung. Thế nhưng sau đó, cô lại không đến trường làm thủ tục nhập học, khiến Mina giận suốt một năm ròng.

Nghe Lisa nói xong, Jungkook liền quay đi, trong mắt anh xuất hiện một thứ cảm xúc phức tạp.

Lisa không phát hiện ra sự khác thường của anh, tiếp tục nói: "Hình như gần trường đại học nào cũng có một con phố ăn vặt, trường anh...".

Ý thức được mình nói những điều không nên nói, nụ cười trên mặt cô vụt tắt.

Trái lại, Jungkook tỏ ra khá bình thản: "Anh không học đại học". Ngừng một lát, anh nói tiếp: "Cũng chưa bao giờ biết hình dạng cái trường đại học nó ra sao, chứ nói gì đến trong ngoài nó có cái gì."

Ấn tượng duy nhất của anh về đại học là tìm việc làm thêm. Trong khi những người khác vừa trở thành tân sinh viên liền đăng ký tham gia vào các câu lạc bộ, hoạt động ngoại khóa, thì anh lại tìm hiểu về chương trình học, lên kế hoạch và sắp xếp thời gian đi làm.

Thấy vẻ lúng túng của cô, Jungkook cười, "Sao phải xị mặt ra như thế? Cứ như anh nghỉ học là vì em không bằng."

"Thế vì sao anh bỏ học?"

Đây là điều mà cô luôn muốn biết.

"Anh không thể bỏ học sao?" Jungkook nhướng mày.

"Không phải. Ý em là ..."

Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó...

Jungkook lẳng lặng nhìn cô. Cô đang hỏi anh vì sao anh bỏ học. Vì sao ư?

"Mất hứng! Cảm thấy học cũng không có tác dụng nên bỏ. Nếu tiếp tục học thì đã không có anh bây giờ." Anh hờ hững nói.

"Vừa nãy em ăn ít, có đói không? Muốn ăn gì không?"

Anh đang cố tình lảng sang chuyện khác.

Cô đành gật đầu.

Hai người ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ của quán nướng gần đó. Nếu đây là thời điểm của nhiều năm trước, Lisa chắc chắn sẽ cảm thấy hạnh phúc đến phát điên. Còn bây giờ, cô hoàn toàn không có cảm giác ấy.

Cô nhận ra bản thân càng ngày càng trở nên thực dụng. Những mộng mơ thời thiếu nữ đã bị thời gian cuốn đi sạch sẽ.

Khi cô bắt đầu có quyết tâm học tập thật sự, Mina nói với cô, học nhiều để làm gì, học giỏi cũng chưa chắc thành đạt.

Nhưng cô vẫn kiên trì, bởi cô muốn thi vào cùng một trường đại học với anh, muốn được ngày ngày nhìn thấy anh, muốn cùng ngồi ăn với anh như lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz