ZingTruyen.Top

NEVER PROMISED

🌼 10 🌼

Milan0109


Lisa ngẩn người hồi lâu, lúc định thần lại, phát hiện sắc mặt Jungkook rất khó coi. Cô muốn nhìn rõ hơn nên vội vàng lau nước mắt. Đáng tiếc, anh lại quay đi, như thể đang tránh né điều gì đó.

Không để cô kịp nghĩ rõ ràng, anh đã bật cười: "Lisa, em coi anh là loại người nào? Hử? Là loại đàn ông có vợ còn ra ngoài mua vui sao?"

Lisa cứng họng. Đúng là cô đã tưởng rằng như vậy. Từ sau cuộc nói chuyện với Mina, tựa hồ có một quả bom hẹn giờ trong đầu khống chế mọi suy nghĩ của cô.

Rất nhiều người đều cho rằng, đàn ông dù không có tiền cũng sẽ vay tiền để nuôi tình nhân, những người có quyền thế, địa vị, nuôi tình nhân lại càng là chuyện hiển nhiên.

Suy nghĩ đó khiến Lisa vô cùng ân hận. Cô đem lòng yêu anh, vậy mà không có lấy một chút lòng tin nào đối với anh. Rốt cuộc thì cô sợ điều gì? Sợ anh trở thành loại đàn ông mà cô căm ghét, hay sợ chính mình biến thành loại phụ nữ xấu xa phá hoại hạnh phúc gia đình người khác?

"Xin...xin lỗi..."

"Ồ..."

Lisa chợt xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt. Jungkook không nhìn cô, anh nằm im bên cạnh, trầm tư châm một điếu thuốc.

Động tác nhịp nhàng và đầy thần thái của anh kết hợp với làn khói vấn vít tựa sương mù tạo nên một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.

Lisa cảm thấy anh lúc này vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm. Thời cấp ba, Jungkook là một trong số ít nam sinh không hút thuốc lá.

Cô từng cho rằng thế giới của anh sẽ không bao giờ xuất hiện những thứ đó. Bây giờ tận mắt chứng kiến, thật chẳng rõ cảm giác lúc này ra sao.

Jungkook vứt đầu mẩu thuốc lá đi, ngồi dậy chuẩn bị xuống giường. Hành động của anh khiến Lisa thật sự cảm thấy sợ hãi. Anh đang tức giận ư?

Cô nghĩ về anh như vậy, có phải đã làm tổn thương anh?

Cũng đúng, suy cho cùng thì cái cách cô vội vã quy kết con người anh chẳng khác gì đồng nghiệp trong công ty làm với cô.

Lisa ngồi bật dậy, tóm lấy tay Jungkook.

"Đừng đi!" Cô khẽ nói.

Jungkook chỉ nhìn cô, không lên tiếng, cũng không có biểu hiện gì.

Nếu đã muốn giữ anh lại, cô nên chủ động bày tỏ thành ý đúng không?

Lisa nuốt khan, chậm rãi buông tay rồi tiến lại gần Jungkook, hôn nhẹ lên môi anh. Không có phản ứng. Cô hôn sâu hơn, mãi đến khi ánh mắt của anh bắt đầu tối lại, bàn tay nóng ran của anh ôm lấy lưng cô.

Bấy giờ, nỗi sợ hãi của cô mới tan biến, còn Jungkook trong đầu lại nổi lên một ý nghĩ, đây mới là cảm xúc thật, chứ không phải "công việc" bắt buộc hoàn thành!

Từ sau hôm đó, Lisa rất lâu chưa gặp lại Jungkook. Cô không rõ anh đã hết giận mình hay chưa? Hai người như vậy có thể coi là hoà giải rồi hay không?

Về phần công ty, do có sự quán triệt từ cấp trên mà mọi việc đã lắng xuống. Thi thoảng bị đồng nghiệp ném cho vài cái nhìn đầy ẩn ý, nhưng Lisa đều hiên ngang đón nhận. Dần dà, không còn ai nhắc đến sự việc kia nữa.

Xã hội này là như vậy, bạn càng tỏ ra lo lắng, sợ hãi, thì người khác càng chĩa mũi nhọn về phía bạn. Trái lại, bạn cứ ung dung tự tại thì họ sẽ không còn hứng thú mà quan tâm thêm nữa. Con người ta chỉ thích bắt nạt kẻ yếu hơn mình.

Vừa đi công tác dài ngày trở về, Jungkook liền nhận được điện thoại từ Somin - người đại diện của Yeri. Cô ta nói tâm trạng Yeri lúc này rất tệ, không ngừng uống rượu và gọi tên anh.

Sau khi cúp máy, Jungkook yêu cầu tài xế chuyển hướng đi đến quán bar. Xưa nay anh luôn là người tách biệt công tư rõ ràng, nếu vì công việc mà phải đến những nơi như vậy cũng không sao, nhưng vào thời gian riêng tư thì anh có phần khó chịu.

Anh ghét cái ồn ào và những hành vi cuồng dã thái quá ở hộp đêm. Đối với anh, việc đến quán bar để giải toả áp lực là một điều vô vị.

Bởi lẽ, người thật sự rơi vào đường cùng thì đâu có tâm trí và sức lực để trút sự bất mãn bằng cách đó?

Jungkook tới nơi thì Yeri đã uống say bí tỉ. Nhìn những chai rượu rỗng trên bàn, anh chau mày nói với Somin: "Sao em lại để cô ấy uống đến mức này?".

Là người nổi tiếng mà xuất hiện ở quán bar trong bộ dạng này, ngộ nhỡ bị cánh phóng viên bắt gặp thì đúng là to chuyện.

Somin khó xử, cô chỉ là một chân quản lý bé xíu, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thay thế, sao dám làm gì phật ý Yeri?

Yeri nửa tỉnh nửa say, giơ chai rượu trong tay tới trước mặt Jungkook: "Anh đến rồi đấy à? Em còn tưởng anh không muốn gặp em nữa?".

Thời gian qua, số lần hai người gặp mặt càng ngày càng ít. Cô nhớ anh, thực sự rất nhớ anh, vì thế mới phải dùng cách này để buộc anh đến gặp mình.

Đây là người đàn ông mà cô đã yêu đơn phương suốt mấy năm trời, nhưng anh chưa từng đoái hoài tới tình cảm ấy của cô.

Có đôi khi, chính cô cũng phải tự hỏi bản thân, rốt cuộc mình thích Jungkook ở điểm gì? Chẳng lẽ vì anh luôn cự tuyệt, nên cô mới biến anh thành mục tiêu của cuộc đời mình?

Là như vậy sao?

Jungkook cầm lấy chai rượu trong tay Yeri, đặt xuống bàn.

"Anh đưa em về."

Yeri cười, để mặc Jungkook đưa mình ra khỏi quán bar. Cô thích cảm giác khi ở gần anh, rất bình yên, rất ấm áp. Cô biết, bất cứ lúc nào mình gặp chuyện, chỉ cần gọi một cú điện thoại là anh sẽ xuất hiện, nhất định là thế!

Hai người lên xe của Jungkook. Men rượu dần dần tiêu tán, Yeri đột nhiên nức nở: "Jungkook, anh nói thật đi! Có phải anh rất hận em không? Thế nên mới giày vò em như vậy..."

Chắc chắn là thế! Anh hận cô, nên mới không chịu tiếp nhận tình cảm của cô, khiến cô phải đau khổ? Có lẽ anh muốn dùng cách này để trả thù cô, vì những chuyện năm xưa cô gây ra với anh!

"Em say rồi, bớt lời đi!" Jungkook hờ hững nói.

"Em biết, anh vẫn để bụng chuyện trước đây em ra nước ngoài mà không suy nghĩ đến cảm nhận của anh."

Yeri chưa từng thôi bận tâm về chuyện đó. Cô cho rằng, nếu ngày ấy không đi, có lẽ hiện giờ quan hệ giữa mình và Jungkook đã tốt đẹp hơn. Mỗi lần nghĩ vậy, cô đều cảm thấy tiếc nuối.

"Yeri, em suy nghĩ quá nhiều rồi. Hồi đó em đi hay ở lại đều không ảnh hưởng tới anh. Thật đấy! Kể cả những khó khăn anh gặp phải cũng không liên quan tới em, em không cần nhận hết trách nhiệm về mình."

"Nếu em biết lúc đó mẹ anh bị bệnh, anh phải bỏ học, thậm chí còn phải đi vay nặng lãi...em nhất định sẽ không bỏ đi, nhất định sẽ không để anh rơi vào đường cùng..."

"Đủ rồi! Anh đã nói những việc đó không liên quan tới em!"

Jungkook gằn giọng. Với tính cách của anh, cho dù cuộc sống có khổ cực đến đâu, anh cũng tuyệt đối không cần đến một người phụ nữ "nuôi" mình.

Quãng thời gian ấy đúng là những tháng ngày chật vật nhất trong đời anh, nhưng tất cả đã trôi qua. Quá khứ đầy đau khổ đó không đáng để nhớ đến.

Xe dừng lại, Jungkook bảo Somin dìu Yeri xuống xe. Mới đi được vài bước, cô ta gạt tay Somi ra, rồi nhìn chằm chằm về phía anh.

"Jungkook, em có một điều từ lâu đã muốn hỏi anh!"

Ngay từ khi học cấp hai, cô đã yêu người đàn ông này, yêu tài năng của anh, yêu sự kiên trì của anh. Cô luôn có một niềm tin mãnh liệt rằng, anh nhất định sẽ có một tương lai xán lạn, nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho người phụ nữ của anh.

Cô không biết chính xác bắt đầu từ lúc nào, ánh mắt của mình không chịu di dời khỏi bóng dáng Jungkook. Cô chỉ có thể dùng trăm phương ngàn kế để xuất hiện trước mặt anh, hy vọng một ngày anh chú ý tới mình. Từng ngày, từng ngày trôi qua... Hiện giờ cả hai đã hai mươi sáu tuổi. Đời người liệu có được mấy cái mười mấy năm?

Vì Jungkook, cô đã cầu xin bố sắp xếp cho mẹ anh một công việc, dành tặng anh một suất học bổng thông qua nhà trường. Bởi cô biết anh là một người ưu tú, tất cả những việc cô làm, đều vì anh.

...

Jungkook nhìn Yeri qua ô cửa xe, không lên tiếng.

"Năm đó, vì sao anh không chịu đi cùng em?"

Lúc Yeri sắp xuất ngoại, người nhà cô đã sắp xếp để Jungkook đi cùng, thậm chí còn sẵn sàng trông nom mẹ anh. Cô vì anh mà làm bao nhiêu chuyện như vậy, một người thông minh như anh sao lại không nhìn ra tình ý trong đó? Rốt cuộc là vì lý do gì? Yeri thực sự không hiểu.

Nếu ngày đó chấp nhận đi cùng Yeri thì Jungkook đã không phải trải qua những ngày tháng cơ cực như vậy. Chỉ cần anh đồng ý, anh đã trở thành con rể nhà họ Kim, trở thành chồng của Yeri, sự nghiệp lên như diều gặp gió, chứ chẳng phải một gã đàn ông nghèo không kiếm nổi tiền chữa bệnh cho mẹ.

Jungkook từ chối. Điều đó khiến Yeri phẫn nộ cực điểm, cô nói với anh: "Jungkook, anh sẽ phải hối hận!", rồi lập tức xuất ngoại.

Đến tận bây giờ, Yeri cũng không rõ Jungkook có hối hận hay không. Nhưng có một điều cô biết chắc, đó là bản thân mình đã hối hận, thật sự hối hận.

Jungkook nhìn cô bằng ánh mắt chân thành: "Anh tôn trọng em, đồng thời cũng tôn trọng chính mình!".

Nói xong, anh kéo cửa kính lên.

Nhà họ Kim có khả năng cho anh một cuộc sống tốt đẹp, nhưng cuộc sống đó lại bị khống chế. Danh dự bản thân không cho phép anh chấp nhận việc đánh đổi tình yêu lấy chiếc bánh mì. Anh tôn trọng tâm ý của mình, tôn trọng cô gái mà anh yêu say đắm. Cô xứng đáng được một người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu.

Yeri đứng lặng nhìn theo chiếc xe mỗi lúc một xa dần, ngực đau nhói. Cô nói với Somi: "Em nói xem, có phải tôi rất đáng thương không? Tự dâng mình đến tận cửa mà người ta cũng chẳng thèm."

Somi không dám trả lời.

Yeri lạnh lùng cười, "Nhưng mà không sao! Chỉ cần anh ấy còn độc thân thì tôi còn cơ hội".

Thật kỳ lạ, cô vốn không có hứng thú lâu dài với cái gì, vậy mà lại chấp nhất dành tình cảm cho một người như thế. Đây hẳn là sự ngoan cố duy nhất của cô? Đã vậy, nhất định phải trân trọng!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top