ZingTruyen.Top

[neuvithesley] tuyết phủ

end.

mocsagyun

- ...Vì vậy, toà tuyên án anh có tội.

Neuvillette gõ búa hai lần, cho thấy phán quyết cuối cùng của mình. Phạm nhân trước mắt chỉ cúi gằm mặt, không chống cự, có lẽ vì đã sớm biết trước số phận của mình.

Anh đặt búa xuống, đưa mắt ra nhìn bầu trời. Vài đám mây xám xịt kéo tới, nhưng không phải mưa, là tuyết.

Tháng đầu năm, và những bông tuyết đầu tiên của mùa đông.

Ngài thẩm phán thở dài một tiếng trong lòng, phiên toà đã kết thúc, tới giờ tan làm rồi.

Neuvillette rời khỏi toà án, chầm chậm bước trên đường phố Paris dưới bầu trời của tuyết đầu mùa. Vị thẩm phán cởi bỏ găng tay, thao tác trên điện thoại. Anh lướt tới cái tên duy nhất trong mục ưu tiên của danh bạ điện thoại.

Tiếng chuông điện thoại kéo dài, Neuvillette kiên nhẫn chờ đợi người ở đầu dây bên kia nhấc máy.

[Alo?]

- Wriothesley.

[Chuyện gì thế?]

Người đàn ông ở bên kia điện thoại hít vào một ngụm khí trời, chờ đợi người nọ cất lời.

- Có nhớ mình đã nói gì không?

Wriothesley nhướng mày, đừng nói là gọi điện chỉ vì muốn hỏi câu này?

[Nói gì là nói gì?]

- Lời em nói trước khi đi công tác.

[Hửm? À, lời hứa của em?]

- Ừm.

[Có chuyện gì sao?]

- Tuyết đầu mùa của Paris tới rồi.

[Ồ?]

- Và, em đâu? Em nói em sẽ về trước khi tuyết rơi.

[À... Thành thật xin lỗi ngài thẩm phán, quả thật em rất bận nên khó có thể về trước khi tuyết rơi... Cơ mà em cũng không ngờ tuyết tới sớm vậy.]

- Cảnh sát trưởng, em nói em là người giữ chữ tín mà.

[Anh không thể nào coi như đây là sự cố ngoài ý muốn sao?]

- Tôi không.

[Ngài Neuvillette... À, tôi tới ngay đây. Xin lỗi, em có việc rồi.]

Neuvillette nghe tiếng tút dài, anh bỏ máy vào túi áo khoác, tiếp tục rảo bước quay trở về nhà.

Wriothesley cúp máy xong lại thấy có chút tội lỗi, đành gửi cho Neuvillette vài tin nhắn dỗ dành.

Xin lỗi nhé ngài Neuvillette.
Em sẽ cố về sớm.
Ngài chịu khó chờ em một chút được không?
Nhớ giữ ấm, Neuvil.

Anh cảnh sát thở dài, chạy vào trong hiện trường tiếp tục giải quyết công vụ.

Hai ngày sau, Neuvillette tiếp tục những tiếng thở dài sau khi tan sở.

Đêm qua khi anh gọi điện cho người thương ở cách xa mấy chục cây số, anh nghe tiếng Wriothesley đang ăn tối, lúc mười một giờ tối.

Đó là lí do anh không thích công tác, Wriothesley không có thời gian vào bếp trổ tài, nấu những món đầy đủ dưỡng chất để lấp đầy bụng và giờ giấc ăn uống cũng không hợp lý.

Neuvillette lo sợ mấy hôm nữa đón em sói về nhà thì em sẽ sụt mất mấy cân, xót lắm.

Khi ngài thẩm phán vừa về tới nhà, anh nhận được hai dòng tin nhắn của Wriothesley.

Neuvil.
Ngày mai em về.

Khoé môi Neuvillette cong lên nụ cười.

Trời sập tối, Wriothesley mở cửa bước vào nhà, phủi tuyết phủ trên vai áo.

- Neuvil?

Quanh nhà không thấy người kia đâu, Wriothesley khó hiểu.

Neuvillette thường về nhà rất sớm, tan sở ngay sau khi hết giờ hành chính.

- Ngài Neuvillette?

Lúc này Wriothesley mới để ý tới tiếng tắt vòi nước trong phòng tắm.

- Neuvil?

Ngài thẩm phán ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy người thương đã đứng đợi ở chân cầu thang.

- Nhớ em không? Em về rồi đây.

- Wrio, muộn bốn ngày.

- Pff, ngài thẩm phán, anh khó tính quá.

- Do em thất hứa.

Neuvillette lại gần, vuốt nhẹ lấy gò má ửng hồng lành lạnh của người kia.

- Lạnh không?

- Cũng bình thường.

- Đi thay quần áo đi, tôi chuẩn bị bữa tối.

- Cảm ơn anh.

Wriothesley thưởng thức bữa tối trong yên lặng, nhưng đôi mắt của Neuvillette cứ dán chặt vào anh.

- Ừm... Neuvil?

- Sao vậy?

- Anh nhìn em mãi thế, có chuyện gì?

- Không gì, em mau ăn đi.

Neuvillette rời tầm mắt, Wriothesley cũng chỉ đành im lặng ăn nốt bữa tối của mình.

Ăn tối, dọn dẹp xong xuôi, Wriothesley đứng chống nạnh ở sau sofa nhìn Neuvillette ngồi trầm ngâm.

- Neuvil, anh giận em sao?

- Tôi không giận. Đó là công việc của em.

- Vậy cơ đấy? Thế mà ai đó lại không thèm nhìn về phía này?

Wriothesley bật cười, đi tới trước mặt ngài thẩm phán, dùng hai tay đè chặt người kia lên sofa.

- Đừng giận.

- Tôi không.

- Anh xạo kìa.

- Bằng chứng đâu mà nói tôi không trung thực vậy ngài Wriothesley?

Wriothesley thả lỏng cơ mặt, cúi xuống hôn Neuvillette một cái.

- Ngài thẩm phán, em sẵn sàng nhận mọi phán quyết, nên ngài đừng giận nữa nhé.

Neuvillette nhìn lên, thở dài.

- Xét theo thái độ thành tâm hối lỗi của bị cáo, thì toà xin phán em vô tội.

Wriothesley đứng dậy, kéo theo Neuvillette đi về phòng ngủ.

- Vất vả rồi, mau đi nghỉ thôi.

Bonus:

- Này, ban nãy lúc em kéo anh đi, mắt anh để đâu đấy?

Neuvillette né tránh ánh mắt của Wriothesley, khẽ hắng giọng.

- Không gì.

- Sao nào? Tia tới chỗ nhạy cảm mà anh lại chối?

- Không dám.

- Không muốn?

- Là lo cho em. Làm việc liên tục cả tuần trời, ăn uống không điều độ, sức khoẻ của em giảm sút.

- Em vẫn khoẻ mà?

- Quầng thâm mắt kìa, mau ngủ đi. Mấy hôm nữa em khoẻ lên rồi tính.

Wriothesley được người kia kéo vào lòng, Neuvillette xoa sống lưng anh, giúp nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Mắt Wriothesley díu lại, trước khi chìm vào cơn mơ còn lẩm bẩm.

- Anh cũng dịu dàng thật đấy.

Neuvillette cười, hôn lên trán người thương.

Dịu dàng này, chỉ dành cho người đặc biệt quan trọng thôi.

[]

vã quá rồi thì đành tự thân vận động thôi chứ sao nữa🥹

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top