ZingTruyen.Asia

Neu Mac Quan Son Bong Nhien Khoc Khong Tu Chu Denxcam 19 Days Fanfic Dich



Mạc Quan Sơn có gì đó không đúng.


Đây là suy nghĩ trong đầu của Hạ Thiên khi hắn vừa đặt mông xuống ghế trong lớp tự học... 


Kết luận này được đưa ra là bởi vì mỗi khi Mạc Quan Sơn nhìn thấy Hạ Thiên liền quay đầu bỏ chạy ngay lập tức, chân dài sải rộng, tốc độ biến mất chỉ trong chớp mắt.


Rõ ràng tối hôm qua khi hắn cùng Mạc Quan Sơn về nhà mọi chuyện vẫn còn rất bình thường.


Mạc Quan Sơn bình thường này chính là nhăn mặt cau mày trong miệng hùng hùng hổ hổ trên tay leng keng loảng xoảng, nấu cơm xong môi liền chu lên dỏng dạc đầy khẩu khí: "Xong rồi, ăn lẹ đi!"


Đáng yêu, nhìn rất muốn hôn.


Hạ Thiên bắt đầu suy tư, chẳng lẽ lúc ngủ hắn mộng du làm cái gì chọc Mạc Quan Sơn tức giận sao?


Suy nghĩ hơn nửa tiết học cũng không thông suốt, liền mở điện thoại muốn trực tiếp hỏi nguyên nhân, kết quả phát hiện Mạc Quan Sơn đã chặn hắn.


Khó chịu, lại có chút bất an. (Đen bên này hông điên giống Cuồng ghen đâu nhen =)))))


Sau khi tiết tự học kết thúc, Hạ Thiên đầu tiên đến quầy bán quà vặt mua một cái bánh sandwich, sau đó thẳng hướng lớp 7 đi tìm Mạc Quan Sơn.


Hắn như thường lệ tươi cười chào hỏi với nữ sinh xung quanh, mới vừa đứng ở truớc cửa lớp 7, liền nhìn thấy người mình muốn tìm đang lén lút chuồn ra ngoài bằng cửa sau lớp.


Hạ Thiên "......"


Không kịp nghĩ nhiều, Hạ Thiên liền cất bước muốn đuổi theo, nhưng nửa đường bỗng bị một cái tấm bia ngăn lại.


Hạ Thiên nhìn cái "tấm bia" đầu trọc vẻ mặt tỏ vẻ ta đây anh dũng hy sinh đứng ở trước mặt hắn, Hạ Thiên tuy rằng trong lòng đang nóng vội nhưng trên mặt vẫn rất bình thường "Có việc gì?"


"Đại ca nói hai ngày này không muốn nhìn thấy mày hay muốn mày xuất hiện trước mặt ảnh nữa!! Hết!!"


Đầu trọc nói xong thở ra vài hơi, thật cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thiên, mặt hắn vẫn vô biểu tình, lúc này rõ ràng nên tẩu vi thượng sách.


"Mày có biết nguyên nhân không?"


Trong lòng đang tính toán nên tiến hay lùi, thình lình nghe được Hạ Thiên hỏi như vậy, đầu trọc cảm thấy càng khó khăn, hoài nghi chính mình kiếp trước có phải chết khi làm toán.


Buổi sáng mới đến còn chưa tới được lớp đã bị đại ca nhanh chóng kéo vào trong WC, bảo nói với Hạ Thiên vài câu giúp đại ca, lúc ấy đại ca đôi mắt hồng hồng, giống như mới vừa khóc xong... 

Lúc nói tới tên của Hạ Thiên, đôi mắt đại ca chớp chớp vài cái liền nổi lên một tầng hơi nước...


Đầu trọc cả người nghi ngại "Đại ca, có phải là Hạ Thiên bắt nạt anh không?"


Mạc Quan Sơn vừa nghe đến tên Hạ Thiên, cảm giác chua xót lại xông thẳng lên chóp mũi, cậu nỗ lực ngăn lại nước mắt nhưng không thành, cúi đầu dùng sức chớp chớp mắt, mãi cho đến khi một giọt nước mắt sượt qua má rơi vuông góc xuống đất, Mạc Quan Sơn mới ngẩng đầu lên, lông mi ướt át: "Không có, là tao mới có vấn đề, mày giúp tao nói với nó vài câu là được rồi."


Thẳng nam đầu trọc mặt không hiểu được: "Anh nhắn cho nó qua WeChat không phải tiện hơn sao?"


"Tao chặn nó rồi, nói cái lòn gì được." Mạc Quan Sơn lại bồi thêm một câu: "Nếu nó tới lớp tìm tao, mày giúp tao cản lại nó, để tao đi xin nghỉ về nhà."


"Đại ca anh rốt cuộc làm sao vậy? Có chuyện gì vậy, anh không cần phải luôn tự mình chịu đựng đâu."


Mạc Quan Sơn nghĩ nói cho đầu trọc biết chắc cũng không sao, xoa xoa cái mũi ngăn không được nước mắt rơi xuống mà nghẹn ngào mở miệng: "Chính là... Tao mới sáng nay phát hiện, chỉ cần tưởng tượng đến Hạ Thiên liền muốn khóc... Nhìn đến nó càng nhịn không được chảy nước mắt, cho nên muốn trốn nó hai ngày."


Đầu trọc: ??? 


ĐM... Chuyện này là sao....


Thấy đầu trọc hoá đá, Mạc Quan Sơn lại nói: "Không được kể cho người khác biết, Hạ Thiên cũng không cho!" Vừa nói xong một giọt nước mắt lại lăn xuống gò má, đôi mắt nóng ẩm đỏ bừng.


Đầu trọc trong tim như có một làn đạn xuyên qua: Đại ca như vậy một chút cũng không hề hung dữ. Biểu tình này quá là ủy khuất đi. Nhìn còn rất đáng yêu. Ta có phải hay không sẽ bị diệt khẩu......


Hồi tưởng buổi sáng lại xẹt qua một lần ở trong đầu, đầu trọc phủ nhận: "Tao cũng không biết nguyên nhân, nhưng mày có thể đến nhà đại ca tìm ảnh, ảnh xin nghỉ về nhà."


Nói xong đầu trọc vẻ mặt trưng ra kiểu "Ta hiểu mà", dị thường biến thái cười cười, vừa vặn chuông vào học vang lên, đầu trọc mỉm cười chuồn lẹ vào lớp, chỉ dư lại Hạ Thiên đứng ở hành lang trống trải còn đang suy tư cái gì.


Mạc Quan Sơn có điểm muốn mắng người.


Ai có thể nói cho cậu biết, vì cái gì sáng sớm mới vừa tỉnh dậy mở ra điện thoại nhìn thấy Hạ Thiên gửi tin nhắn tới Mạc Quan Sơn liền khống chế không được mà bật khóc?


Hơn nữa trong đầu nghĩ tới Hạ Thiên cũng khóc?


Hai mắt đẫm lệ mơ hồ bấm chặn Hạ Thiên, cưỡng bách bản thân không nghĩ tới hắn trong một lúc, quả nhiên không khóc.


Tâm tình phi thường buồn bực, lúc đi ra gần đến cổng trường, một tiếng "Nhóc Mạc!" làm cậu lập tức dừng lại bước chân, chóp mũi lại bắt đầu thấy chua chát, phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên, nhìn thấy cách đó không xa Hạ Thiên kia mặt mày rạng rỡ như đang tắm mình trong gió xuân, Mạc Quan Sơn nhấc chân bỏ chạy, một hơi không nghỉ chạy tới WC trên tầng cạnh một lớp học, quay đầu lại thấy Hạ Thiên không có đuổi theo, mới thở ra nhẹ nhàng, lại ẩn giấu đâu đó chút mất mát.


Nghĩ đến Hạ Thiên hầu hết đều là đỏ mũi đỏ mắt, nước mắt vẫn chỉ là âm ẩm ở trong con ngươi đảo quanh qua lại mà thôi, kết quả nhìn thấy Hạ Thiên khi đó, nước mắt lập tức trào ra, phảng phất tuyến lệ đều hỏng cả rồi.


Cảm giác này đúng là thứ phá hoại.


Ánh nắng mặt trời buổi sớm đông không quá mạnh mẽ, nước mắt còn chưa kịp lau khô, liền bị cái lạnh thấu xương đến gió rét gào thét vào không trung, nước mắt ấm nóng chảy ra cũng nhanh chóng trở nên giá lạnh nơi gò má.


Mạc Quan Sơn vừa đi vừa đem khăn quàng cổ buộc chặt cao lên tới gần dưới mí mắt, trước kia tại sao lại không biết mỗi ngày cậu có thể nghĩ tới Hạ Thiên nhiều như vậy?


Khi chỉ có một người yên tĩnh, liền sẽ nghĩ tới Hạ Thiên đang làm cái gì.


Đi học nghe được bài tập thầy giáo đưa, liền sẽ nghĩ tới đề bài này Hạ Thiên khẳng định sẽ biết.


Buổi sáng ra cửa đã muộn giờ, liền sẽ nghĩ Hạ Thiên hẳn là vẫn đang ở cổng trường chờ cậu.......


A....


Phục hồi tinh thần lại liền kinh ngạc phát hiện ra, Hạ Thiên ngoại trừ giờ ngủ ra đã chiếm cứ toàn bộ thời gian của cậu.


Mạc Quan Sơn tự ngược lau nước mắt nghĩ tới Hạ Thiên, cậu có chút sợ hãi, nếu Hạ Thiên cứ luôn là lý do khiến cậu rơi nước mắt thì phải làm sao?


Mất trí nhớ thì không thực tế lắm, hay là về sau sẽ không gặp lại nhau nữa?


Càng nghĩ nước mắt rơi càng nhiều, Mạc Quan Sơn cố gắng làm cho chính mình không thèm nghĩ chuyện này nữa, bước chân nhanh hơn hướng về nhà.


Trên mặt bởi vì rơi nước mắt quá nhiều quả thực không thoải mái, về đến nhà đang muốn đi rửa cái mặt, liền nghe được một trận tiếng đập cửa.


Mạc Quan Sơn bị dọa nhảy dựng, bởi vì đã khóc, giọng nói có chút đờ đẫn: "Ai?"


"Là Hạ Thiên... Nghe nói mày xin nghỉ, tao mới đến xem mày."


Thanh âm ngoài cửa không ổn định lắm, mang theo hơi thở hổn hển sau vận động, Mạc Quan Sơn nước mắt lại ướt át trở lại.


Trong thanh âm mang lên âm điệu khóc nức nở: "Tao... Tao không có chuyện gì hết, mày về đi."


Hạ Thiên sửng sốt, ngay sau đó sốt ruột hỏi: "Mày khóc sao nhóc Mạc? Đã có chuyện gì? Mày mở cửa ra có được không."


Mạc Quan Sơn nước mắt đều ngăn chặn không được, đôi bàn tay ướt sũng, trên áo khoác lông vũ cũng đều là nước mắt: "Tao không có chuyện gì hết... Mày đi đi... Tao nhìn thấy mày mới có chuyện..."


Nghe thấy bên ngoài trầm mặc, Mạc Quan Sơn mới phản ứng lại chính mình vừa nói cái gì, Hạ Thiên chính là quan tâm cậu nên mới tới... Muốn nói cái gì đó để bù đắp một chút, người ngoài cửa lại mở miệng: "Vậy mày trước tiên mở cửa để tao nhìn mày một cái đi, không có chuyện gì tao liền đi."


Nước mắt chảy quá nhiều, nước mũi cũng là nghẹn ngào, Mạc Quan Sơn lấy vài tờ khăn giấy lau qua nước mắt nước mũi, hanh xong cái mũi rốt cuộc dễ chịu hơn một chút, nhưng nước mắt vẫn là mãnh liệt mà rơi không ngừng, mở miệng thanh âm đã là thở hổn hển: "Tao... Tao không cần, nhìn thấy mày tao sẽ càng khó chịu..."


Hạ Thiên vô thố nghe tiếng khóc của Mạc Quan Sơn, trong tim như có một nhát dao cắt vào, phảng phất lại nhớ về lúc hắn biết tin Mạc Quan Sơn bị vu hãm đuổi học.


Cảm giác đó làm Hạ Thiên sợ hãi, hiện giờ hắn cảm nhận được lần thứ hai.


Hơn nữa lần này là Mạc Quan Sơn nói chính là do hắn khiến cậu khó chịu.


Hạ Thiên gian nan mở miệng: "Là tao làm chuyện gì khiến cho mày khó chịu sao... "


Phía bên trong cánh cửa thanh âm vẫn như cũ tiếp tục nức nở, Hạ Thiên lại nói: "Nhóc Mạc, mày cứ nói ra, tao sẵn sàng sửa..."


Mạc Quan Sơn sắp bị nước mắt bức điên rồi, nếu hôm nay phải chọn lựa giữa phải đánh Hạ Thiên và khóc lóc như thế này, cậu chọn đánh tới khi Hạ Thiên không thể mở mồm luôn.


Cửa bị mở ra, Mạc Quan Sơn mặt đầy nước mắt khóc nức nở đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, Hạ Thiên trong nháy mắt thất thần, hắn có từng gặp qua dáng vẻ này của Mạc Quan Sơn?


Thất thần qua đi ngay sau đó là tràn đầy đau lòng, nhấc chân muốn tiến lên ôm cái túi mít ướt nhỏ này, lại phát hiện Mạc Quan Sơn còn khóc đến ác liệt hơn, đã bắt đầu nấc lên.


Hạ Thiên không biết làm thế nào cho phải: "Tao không chạm vào mày... Mày để tao vào nhà, trước tiên uống cốc nước từ từ đã."


Mạc Quan Sơn một bên nấc lên một bên hướng phòng khách đi tới, khăn giấy mới vừa lau xong một đợt nước mắt, lại có thêm hàng lệ mới tuôn trào ra, tiếp diễn mãi khiến Mạc Quan Sơn tức giận vô cùng.


Hạ Thiên lấy từ trên bàn cái ly màu vàng rót nhẹ nước vào đưa cho Mạc Quan Sơn: "Uống một miếng, đừng khóc."


Mạc Quan Sơn lại dỗi: "Hức ~ mày nói đừng khóc liền... liền ngừng khóc được sao, hức ~ chính là hức~  nhìn thấy mày mới khóc, mày như thế nào... Hức ~ thật phiền phức."


Hạ Thiên cảm thấy Mạc Quan Sơn như vậy đáng yêu cực kỳ, nãi hung nãi hung*, để ly nước sát vào tới bên môi Mạc Quan Sơn, dỗ dành cậu: "Được được được, là tao phiền phức, vậy mày có thể nói cho tao nguyên nhân gì khiến mày trốn tránh tao, hơn nữa nhìn thấy tao liền khóc như vậy?"

*Ngôn ngữ mạng, chỉ những người ra vẻ tức giận nhưng lại rất đáng yêu.


Mạc Quan Sơn gấp gáp uống nước, nhiễu ra vài giọt từ khoé miệng rơi xuống tay Hạ Thiên: "Tao cũng không biết... Hức ~ vừa cảm nhận được... Một giấc ngủ dậy phát hiện nghĩ tới mày liền... Liền khóc, nhìn thấy mày càng khóc dữ hơn..."


Hạ Thiên "......"


Này mẹ nó là như thế nào? Chẳng lẽ bây giờ nên lập tức biến mất tại chỗ sao?


Trầm mặc trong chốc lát, Hạ Thiên mở miệng nói: "Mạc Quan Sơn, mày biết tao rất ích kỷ đúng không?"


"A?" Mạc Quan Sơn có điểm ngốc, Hạ Thiên lần đầu tiên nghiêm túc gọi tên cậu đầy đủ như vậy.


Hạ Thiên nâng tay lên dùng khăn giấy xoa đi nước mắt trên mặt Mạc Quan Sơn, cử chỉ dịu dàng, ánh mắt quyến luyến: "Ích kỷ đến mức muốn đem mày chiếm làm của riêng, làm trên người mày có dấu hiệu chỉ thuộc về tao, người khác không thể nhìn mày, càng không cho chạm vào mày."


Tiếp xúc quá mức gần gũi, Mạc Quan Sơn có điểm không thích ứng kịp, nhưng nước mắt cũng chưa từng ngừng rơi. Khóc đến không thể thốt lên một câu hoàn chỉnh, đều nói không nên lời.


Đôi môi mỏng của người trước mắt lại mở ra: "Khi người ta yêu, họ luôn nói ra những câu đầy vẻ văn học: Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm*, mới đầu tao cảm thấy người viết ra những lời này chỉ tỏ vẻ mà thôi."

(*Tình không biết từ bao giờ, chỉ hướng về một người mà yêu say đắm)

Hạ Thiên một lần nữa đổi mới tờ khăn giấy, từ đôi mắt Mạc Quan Sơn một đường di xuống, ngón trỏ xuyên thấu qua khăn giấy ấn ấn ở trên môi Mạc Quan Sơn: "Nhưng là, giờ đây tao nhận ra bản thân đã thật kiêu ngạo."


Mạc Quan Sơn bị Hạ Thiên nói nhiều như vậy tra tấn mau điên rồi, khóc thở không nổi: "Mày... Mày rốt cuộc... Hức ~ muốn nói... Cái gì..."


Hạ Thiên đem người kéo vào trong lòng ngực vòng ôm chặt lấy: "Tao nói tao thích mày, cho nên không thể biến mất khỏi cuộc sống của mày được, chúng ta nhất định sẽ có cách khác."


"Hức ~ mày... Gạt người... Tao nhìn thấy... Mày nhận... nhận rất nhiều... Hức ~ thư tình... Mày... Mày còn đối với bọn họ... Hức ~ cười..." Mạc Quan Sơn theo bản năng phản bác lại, cậu nghĩ nếu Hạ Thiên thật sự thích mình, mỗi ngày mình khóc lóc như vậy cũng không phải là có thể chịu được.


"Tao từ đây về sau sẽ không đối với người khác cười." Hạ Thiên lùi lại, mở ra khoảng cách: "Chỉ cười với một mình mày. Nhóc Mạc, mày cũng thích tao, đúng không?"


Mạc Quan Sơn phương thức biểu đạt tình cảm thì hành động thứ nhất, sau đó liền không có thứ hai.


Luôn xấu hổ dùng miệng biểu đạt cảm tình, đúng là khẩu thị tâm phi.


Tiếng nấc làm run rẩy đôi vai Mạc Quan Sơn, từ "Thích" kia ngay bên miệng bị khớp hàm ngăn trở thoát ra không được.


Hạ Thiên nhìn người trước mắt khóc làm đau lòng, đứng lên chuẩn bị đi rót tiếp một ly nước ấm cho Mạc Quan Sơn. Quần áo lại bị người nọ nhẹ nhàng giữ chặt, quay đầu lại liền thấy được người nọ cúi gằm đầu: "Hức ~ mày không cần... Hức ~ đi... Ta... Tao... Ông đây... Hức ~ thích mày..."


Càng nói đầu càng cúi thấp đến tàn nhẫn, lại giấu không được hai bên tai đang đỏ dần lên.


Hạ Thiên cúi xuống thật gần, tay chống lên sô pha, đem người giữ ở trong lòng ngực chính mình, trong ánh mắt là vui sướng cùng khiếp sợ, khó kìm lòng nổi dùng môi nhẹ đụng vào cánh môi của Mạc Quan Sơn.


Mới đầu là nhẹ nhàng thử, thấy Mạc Quan Sơn không có phản kháng, ngược lại thực ngoan ngoãn mà nhẹ mở ra môi, thỏa mãn cùng khát vọng che trời lấp đất thổi quét toàn thân, sự nóng bỏng sinh ra từ bên trong như thiêu đốt.


Triền miên hôn càng ngày càng sâu, đầu lưỡi dây dưa, nước bọt theo khóe miệng trượt xuống, Hạ Thiên tay cũng với vào áo lông vũ của Mạc Quan Sơn, cách hơi mỏng một tầng áo lông qua lại vuốt ve ở phần lưng eo.


Ngay cả lúc nào đã ngừng khóc nức nở cũng không biết, mở miệng thanh âm đã là hơi khàn khàn, thân mình nghiêng về phía sau trốn tránh, Mạc Quan Sơn nương theo khe hở mở miệng: "Hmn... Đừng có sờ eo... ngứa quá..."


Hạ Thiên không hài lòng với sự né tránh của người dưới thân, hai cánh môi mở hờ, vẫn dính sát vào đôi môi kia, thân mình cũng đi theo đè ép xuống, gắt gao dán sát vào Mạc Quan Sơn.


Mãi hôn cho đến khi phải ngẩng đầu lên lấy hơi, Hạ Thiên ngón tay cái vuốt ve đôi môi bị hôn đến đỏ tươi của Mạc Quan Sơn: "Mày... Mày không rơi nước mắt."


"Giờ mày mới phát hiện sao!" Mạc Quan Sơn duỗi tay đẩy ra người trên thân: "Bố mày bị mày hôn tới hít thở không thông!"


Hạ Thiên liếm môi: "Là do mày quá ngọt."


Mạc Quan Sơn "......"


Nên làm gì bây giờ...


"Thật tốt quá, nhóc Mạc, tao bây giờ đặc biệt thỏa mãn." Hạ Thiên đem mặt chôn sâu ở trong cổ Mạc Quan Sơn, thanh âm rầu rĩ, lại giấu không được niềm vui sướng: "Sớm biết vậy vừa vào cửa liền hôn mày rồi, còn để mày khóc lâu như vậy."


Mạc Quan Sơn cong cong khóe môi, cười như nắng ấm.


"Vậy bây giờ mày có thể bù vào."



END



Thật sự chap mới nhất thấy Cam khóc tui nghĩ ngay tới fic này nên để ảnh minh họa luôn =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia