ZingTruyen.biz

Namjin The Last Rose I Give You

Seokjin nghe giọng nói quen thuộc bên kia mới hạ điện thoại trên tay xuống xem tên người gọi, sau cùng liền nhoẻn miệng cười thật tươi

- Thật sao? Sao em về sớm vậy

" Vì em học quá giỏi đó, em về Hàn Quốc để khoe mẽ tấm bằng thạc sĩ này đấy"

- Vậy để anh ra đón em!

Seokjin quên mất mình còn đang vờn yêu với Namjoon mà chạy thẳng lên tầng thay quần áo, để lại hắn ở giữa nhà nheo mắt khó hiểu

Ai mà nói chuyện với anh ấy ngọt xớt vậy?

Lại còn đón đưa nữa

Không lẽ là thấy Jinie của mình đẹp quá nên muốn cướp sao?

Một lúc sau anh mặc một bộ đồ đơn giản mà bước xuống dưới tầng, chỉ thấy hắn đang khoanh hai tay trước ngực đứng dưới chân cầu thang, mắt nhìn chằm chằm anh

- Đi đâu?

- Hỏi làm gì? Hứ!

Seokjin quay ngoắt đi ra ngoài cửa, không thèm quay lưng lại nhìn Namjoon dù chỉ một cái

Này thì bày trò không quan tâm mình.

Ta cho ngươi ăn bơ đến phát ngấy

- Anh bướng với em đấy à ?

- Này bỏ ra....hahaha....đừng nhột

Namjoon đưa tay vào bên trong áo anh mà liên tục chọc lét, làm Seokjin nhột mà uốn éo người liên tục, hai tay cố giữ chặt cánh tay to lớn kia của hắn.

- Anh đi đón ai? Không nói là em cù tiếp đấy!

- Kệ em chứ!

Namjoon thu hồi bàn tay hư hỏng của mình, úp úp mở mở gì chứ? Cái biểu tình này có phải rất giống với người đang có nhân tình hay không?

- Này có phải....anh đứng lại!!!

Seokjin nhân lúc hắn còn đang chìm trong vòng lẩn quẩn nghĩ suy mà chạy thẳng ra gara lấy xe lái đi, chưa kịp để Namjoon hoàn hồn thì bóng của chiếc xe đó cũng đã mất dạng.

_____

Sân bay Incheon

- Jungkook à!!

Seokjin rạng rỡ đưa tay lên vẫy cậu em trai nhỏ đang láo liên đứng giữa sảnh thủ tục mà tìm người, Jungkook người được lớp áo dày cộm bao lấy, trông vô cùng đáng yêu.

Cậu nghe tiếng anh mình gọi vọng đến, đầu nhỏ cũng không tự chủ nhìn theo, sau cùng liền tay nọ tay kia kéo vali mà chạy về phía Seokjin

- Anh Seokjin

- Kookie....sao em về sớm vậy? Tính ra là còn 2 tháng nữa đấy

- Em đã cố gắng để hoàn thành bài luận mà được đặc cách thi trước đó, để còn về nước với....

- Taehyung?

Seokjin nhéo lấy chóp mũi hồng hồng của cậu trai trước mặt mà cưng chiều, anh biết lúc này Jungkook đang hồi hộp như thế nào khi mà bản thân về trước thời hạn thế này, chắc hẳn sẽ rất bất ngờ đây. Nhìn biểu tình của em trai nhỏ cúi thụp đầu mà vân vê hai bàn tay với nhau, anh khẽ cười

- Lên xe đi, về nhà nghỉ ngơi chút rồi chúng ta sang nhà Taehyung, có được hay không?

- Vâng....

Jungkook tâm tình cực kì khẩn trương, tay vẫn xách hành lí túi nhỏ túi lớn mà lạch bạch chạy theo anh. Cậu nhớ Taehyung quá, từ lúc bản thân quay lại Anh quốc đến bây giờ, đúng là rất ít liên lạc với nhau.

Chiếc xe đen bóng chẳng mấy chốc mà dừng tại dinh thự Kim gia, nơi cửa nhà hôm nay lại điểm tô thêm một gã đô con đang nhíu mày chặt hết cỡ lại khi nhìn thấy Seokjin mở cửa xe bước ra, trông giống như đang bắt gian vậy

- Em biểu tình thái độ gì vậy Namjoon?

- Người trong xe kia là ai?

Hắn luồn tay qua eo anh mà kéo lại sát mặt mình, bày ra tư thế thập phần ám muội kia khiến người trong xe kia một phen đứng hình không biết nói gì. Jungkook chỉ chậm rãi mở cửa xe bước ra, cậu khúm núm nhìn anh trai và anh rể của mình.

- Anh....anh rể

Mặt mày cậu nhìn hắn co rúm lại, dù bình thường Jungkook có thể thấy một mặt rất vui vẻ của Namjoon đối với gia đình và anh trai mình, nhưng hiện tại gương mặt nhăn nhó cùng hàn khí tức giận kia đúng hẳn khiến cậu sợ sệt.

Namjoon ngớ người nhìn Jungkook tay bấu bấu mép tay cầm vali nhìn mình, hắn cười xoà

Hoá ra là Jungkook, vậy mà Jinie còn làm ra vẻ bí bí hiểm hiểm

Lừa mình sao? Anh chết chắc!

- Jungkook về nước sớm vậy sao? Lên phòng nghỉ ngơi chút đi, anh có chuyện muốn nói với anh trai em một chút

Cậu nghe anh rể gấu bự của mình nói xong như nhận lệnh mà tay xách nách mang hành lí đi lên phòng, còn không thèm ngoảnh đầu nhìn lại hai người đang ôm nhau trước cửa nhà kia. Anh rể của cậu thật đáng sợ.

Quay lại với hai nhân vật đang ôm cứng nhau dưới nhà, Namjoon nhìn Seokjin với ánh mắt tràn ngập trìu mến và yêu thương.

- Anh cố tình bày ra bộ dáng như sáng nay để đánh lừa em?

- Anh lừa gì chứ? Anh đón người thì có vấn đề gì- Anh ngờ cực gỡ tay hắn ra, mắt bắt đầu dò xét suy nghĩ của Namjoon- Em....có phải nghĩ gì bậy bạ hay không?

Được rồi, Namjoon chính thức cứng miệng. Hắn hiện tại đang là bị nói trúng tim đen rồi, bản thân thế mà lại để bị anh nắm thóp. Seokjin nhìn hắn mắt đảo qua đảo lại, anh cười khẩy mà đẩy Namjoon ra

- Yo....em nghĩ anh có người khác đấy à?

- Em...không có- hắn ho khan mấy cái

- Chà....anh không ngờ em lại nghĩ anh như vậy đấy- Seokjin bộ dáng nữ vương khoanh hai tay vào nhìn hắn

- Em chẳng nghĩ gì cả

- Không thèm chấp em nữa!

Seokjin xoay gót bước lên trên phòng làm việc, Namjoon hồi phục gần xong rồi, đương nhiên cuộc sống vẫn tiếp tục và công việc vẫn tiếp diễn, anh vẫn là không bỏ bê lâu được.
.

Namjoon mở cửa thư phòng ra, hắn bước đến bàn làm việc mà bóp vai cho anh, mắt nhìn chằm chằm vào từng số liệu thống kê trên màn hình máy tính

- Nghỉ ngơi chút đi, em làm nốt phần còn lại cho

Seokjin dựa lưng vào ghế bành lớn, hưởng thụ cái bóp vai từ hắn, anh cầm lấy bàn tay to lớn kia mà khoé miệng nhoẻn lên

- Em mới là người nên nghỉ ngơi, dù sao thì em cũng chỉ vừa mới bình phục.

- Anh còn nghi ngờ sức khoẻ của em sao?

Đoạn hắn chuẩn bị cởi chiếc áo ngủ trên người ra cùng với vẻ mặt phúc hắc hiện hữu, Seokjin sượng trân cười trừ

- Được rồi được rồi, em rất khoẻ, là anh nhầm..... haha

Sau đó anh ra nằm bên góc sofa đối diện mà để hắn làm nốt phần việc còn lại của mình. Namjoon cười yêu chiều nhìn anh, chỉ một thoáng số liệu thống kê trên màn hình máy tính đã hoàn thành xong.

Đúng là văn kiện khá nhiều lại còn vô cùng quan trọng, xem ra ngày sang Pháp lại phải lùi rồi.

_____5 ngày sau tại Iraq

Viên đạn cuối cùng bắn ra và ghim vào bức bia đã chi chít lỗ và vỏ đạn văng tung toé khắp nơi, Taehyung lúc này vẫn chưa kìm được sự bực tức trong lòng, y thở dồn dập mà ngồi xuống bên ghế trước mặt

- Lão đại muốn giết em sao? Jungkook bảo em ấy sẽ về sớm hơn dự kiến, nếu để Jungkook chờ lâu thì phải làm sao đây?

- Jungkook của cậu chờ, vậy Yoongi của anh không phải chờ sao?

Hoseok cầm lấy khăn lông mà lau đi mồ hôi trên người, tháo găng tay đấm bốc ra, nó với lấy chai nước mắt trên bàn mà uống một ngụm lớn

- Em không phục!

Taehyung vứt khẩu súng trên tay mình sang một bên, y nằm vật xuống dưới ghế mà liên tục giận lẫy. Y công việc chính là chữa bệnh, là phụ trách sức khoẻ chứ đâu phải đi đàm phán chứ, nếu Jungkook về nước mà không thấy y ra đón, vậy có phải là rất tổn thương không?

* Rừm....Rừm*

Tiếng chuông điện thoại rung lên trong túi áo Taehyung, chỉ thấy sau khi nhìn vào màn hình thì mặt y bắt đầu tái lại, nuốt nước bọt một cái rồi bắt máy

" Taehyung à"

- À....ừm....sao vậy Kookie? Anh đây

" Em về Hàn rồi, sao em gọi anh không nghe máy?"

- Em về rồi sao?!!Sao lại sớm đến như vậy?

" Ý anh là sao? Em về sớm làm anh không vui hả"

Taehyung lớn giọng thành công trở thành một biểu tình khác qua tai Jungkook, cậu đã cố gắng hoàn thành bài luận mà thi bằng sớm để về Hàn thực tập, đúng thật là thấy biểu tình khác thường của y làm cậu có chút hụt hẫng

- Không có...không phải, chỉ là....

" Là gì? Anh đang ở đâu vậy?"

- Anh...hiện tại không ở Hàn Quốc, xin lỗi em....anh Namjoon yêu cầu anh đi đàm phán bên nước ngoài, còn rất lâu nữa mới có thể trở về

Y bặm bặm môi mà thú thực với Jungkook, thực sự rất ngại khi phải nói ra thế này, y sợ người yêu mình phải mất hứng, cũng sợ cậu vì sau 1 năm cùng y yêu xa mà trở về nước lại không thể gặp nhau ngay lập tức.

" Vậy....vậy anh giữ sức khoẻ, em đợi anh. Nhé?"

- Được, được, anh sẽ cố gắng trở về sớm với em! Sẽ không để em phải chờ đợi lâu...

" Taehyung à"

- Ơi? Anh đây

Y nói chưa hết thì đã bị cậu chặn miệng, cậu không muốn thấy Taehyung phải quá khẩn trương vì mình, suy cho cùng thì bản thân và y cũng đã trưởng thành, công việc là thứ không thể tránh khỏi. Cậu nhoẻn miệng cười, thủ thỉ nói ra một câu tình cảm

" Em yêu anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz