ZingTruyen.biz

Najun Rainbow After Rain

Thì ra là một nữ sinh. Mái tóc đen dài rũ xuống như thác nước, đôi mắt to tròn long lanh khiến khuôn mặt mồ hôi nhễ nhại của bạn ấy càng trở nên thật xinh đẹp.

Nhưng Na Jaemin vẫn không lên tiếng, chỉ nhướng mày lên tỏ ý khó hiểu.

"Em có thể nói chuyện riêng với anh một chút được không?"

Bạn nữ ngại ngùng nhìn về phía Renjun. Cậu hiểu ý, vỗ nhẹ lên tay bạn.

"Vậy hai người từ từ nói. Tớ ra đằng kia trước."

Cậu cố tình đi khuất tầm mắt bọn họ, chọn một tảng đá có vẻ sạch sẽ ngồi xuống đợi Jaemin. Có điều, khoảng cách mà cậu nghĩ rằng đủ lịch sự để cho hai người họ không gian riêng lại không có hiệu quả cách âm tốt lắm thì phải. Hoặc có thể vì đoạn đường này vắng người, cho nên cậu vẫn nghe loáng thoáng những câu rời rạc như "...thích anh" hay "hẹn hò nhé" gì đó.

Na Jaemin được yêu thích ghê.

Renjun cũng không còn lạ gì cảnh này. Nghe nói vì tình đồng chí của bạn và Lee Jeno không còn, cho nên hầu như tuần nào Jaemin cũng sẽ nhận được vài ba lời tỏ tình, cậu thỉnh thoảng thấy được khi đi cùng bạn. Nhưng tính tình tên này quái dị, luôn luôn từ chối bất kể là em gái khoá dưới xinh xinh, bạn học tràn đầy năng lượng hay chị gái khoá trên quyến rũ. Cho nên hiện tại, chắc cô bé xinh đẹp này phải thất vọng quay về rồi.

"...đáng yêu lắm."

Tông giọng trầm thấp này không thể nhầm lẫn vào đâu được, là của Na Jaemin! Renjun quay ngoắt người sang, nhìn chằm chằm như muốn xuyên thủng bụi cây trước mắt. Cậu ta nói cái gì?!

Đồ đểu!

Thì ra đối với ai cậu ta cũng nói câu này được. Suốt ngày lải nhải bên tai cậu "bạn nhỏ đáng yêu" cái gì chứ!? Huang Renjun ơi là Huang Renjun. Rõ ràng là vì quen thói dẻo miệng ngọt xớt với các em gái như thế này, vậy mà cậu cũng tin? Thậm chí còn có lần cậu ta nói trông thật đến mức cậu đỏ bừng cả mặt, khiến Lee Jeno cùng Lee Donghyuck cười muốn xỉu nguyên ngày hôm đó nữa kìa.

Đồ khốn Na Jaemin!

À nhưng mà cũng có thể cậu ta khen nữ sinh kia thật. Nghe giọng dịu dàng thế cơ mà. Cô bé đó trông xinh xắn như búp bê, chắc là đúng gu cậu ta rồi. Trai tài gái sắc, đứng cùng nhau rõ đẹp đôi, cho nên Renjun cậu với tư cách là bạn...

"Renjunie ơi."

Cậu chớp mắt mấy cái, thấy bạn Na huơ huơ tay trước mặt mình.

"Bạn nhỏ sao vậy? Mệt lắm hả?"

"Ừ, mệt."

Cậu cố gắng kiềm chế để không gào thẳng vào mặt Na Jaemin, nhưng vẫn không nhịn được lườm cậu ta một cái sắc lẻm, đứng lên phăm phăm đi về phía trước.

Jaemin vội vàng đuổi theo, sóng bước bên cạnh cậu, không dám hó hé tiếng nào. Chết rồi, hình như bạn nhỏ đang... giận thì phải?!

Mỗi lần tập bóng hay học bài xong vào buổi tối như thế này, bạn Na đều vô cùng chu đáo đưa Renjun đến tận cửa phòng mới chịu về. Thế nhưng hôm nay, vừa mới đến cổng ký túc xá, bạn nhỏ đã xoay mặt lại, lạnh lùng nói.

"Đến đây được rồi, tôi tự đi được."

"Renjunie, cậu... có chuyện gì sao?"

"Không."

"Rõ ràng bạn nhỏ đang khó chịu đó~"

Cậu ta lại dùng ánh mắt đó mê hoặc mình. Không được, Huang Renjun mày phải tỉnh táo!

"Cậu về đi."

Dứt lời, cậu quay người sải bước về phía thang máy. Nguy hiểm quá! Chỉ chậm vài giây thôi, cậu sẽ bị đôi mắt như sao trời của cậu ta làm cho xiêu lòng mất.

Na Jaemin thật đáng ghét!

Renjun đóng cửa "rầm" một tiếng, lại quăng balo cái "bịch" lên bàn, chạy ào đến nằm phịch lên giường không động đậy. Lee Donghyuck quay ngoắt sang thằng bạn, nhăn nhó.

"Huang Renjun, mày mắc chứng gì vậy hả? Hết Park Jisung rồi đến mày, riết rồi cái phòng này có mỗi tao là bình thường á."

"Jisung sao vậy em?"

Giọng cậu nghèn nghẹt qua lớp chăn mềm dày cộm.

"Yêu rồi."

"Cái gì? Lee Donghyuck, mày nói lại tao nghe coi!"

Renjun bật dậy như cái lò xo, tóc tai dựng đứng lên, cao giọng hỏi.

"Tao nói, Park Jisung - thiên tài Park Jisung nhà chúng ta ấy - biết yêu rồi... Ê mà tao có điện thoại, đợi chút."

Donghyuck vừa mới đứng lên, cậu đã nhanh như một cơn gió ào đến bên giường đối diện - nơi cậu em út phòng 305 đang ngồi thừ người, đội nón áo hoodie trùm kín đầu. Renjun giữ lấy hai vai cậu em, mắt mở lớn.

"Là ai? Trường nào? Bao nhiêu tuổi? Xinh không? Hai đứa gặp nhau khi nào? Tình hình hiện tại sao rồi?"

"Anh Renjun à, anh ấy, à không, cậu ấy cũng học trường mình..."

Khoan đã! Dừng lại khoảng chừng là hai giây!

"'Anh ấy' á? Người đó là nam?"

"...dạ."

"Thằng đó là thằng nào? Bao nhiêu tuổi? Đẹp trai không? Hai đứa gặp nhau khi nào? Tình hình hiện tại sao rồi?"

Bạn Huang tuôn thêm một tràng dài như bắn rap y chang hồi nãy, vẫn nhìn chằm chằm Jisung không chớp mắt.

"Đáng yêu lắm ạ."

Con mẹ nó, lại đáng yêu! Bộ không còn từ nào khác để miêu tả người ta nữa hả?! Bị nói trúng chỗ đau, Renjun đánh bốp một phát rõ kêu vào thằng em vô tội, càu nhàu.

"Đáng yêu rồi sao nữa?"

"Thật ra... anh Donghyuck bảo em chờ anh về để hỏi thêm, về chuyện... người em thích là nam đó. Ảnh nói hồi đó người giúp ảnh hiểu rõ về chuyện này nhất là anh Renjun."

"Ừ, anh đang nghe đây."

Trong lúc anh trai Huang đang nghiêm túc mở lớp học bê đê vỡ lòng cho em út Park, người anh còn lại của phòng 305 - bạn Lee Haribo - đã chạy ra ban công, còn cẩn thận đóng cửa lại, chán ghét nói qua điện thoại.

"Rồi rồi, tao ra ngoài rồi đây. Na Jaemin mau sủa."

"Renjun sao rồi mày? Ý tao là... hôm nay cậu ấy tự dưng lạ lắm."

"Hồi nãy như sắp bốc khói đến nơi. Giờ thì..."

Donghyuck len lén quay người lại nhìn vào trong, hạ giọng.

"...đang nói chuyện với Jisung. Mà có chuyện gì? Mày chọc giận Renjunie nhà tao đúng không?"

"Tao không làm gì cả. Quay đi quay lại một hồi đã thấy cậu ấy như vậy rồi, lại còn lườm tao nữa. Trời ơi tao thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì luôn. Mày thử dò hỏi Renjun giúp tao đi mà Donghyuckie~"

"Đậu má cái thằng này, mày làm tao sợ nha. Thôi được rồi, để tao từ từ tìm cơ hội hỏi thử xem, chứ bây giờ thì hơi khó, hôm nay phòng tụi tao có việc. Với lại..."

Ngừng lại một lúc, Donghyuck khẽ cười, khiến Na Jaemin ở bên kia đầu dây cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết - cậu bạn Gấu Haribo đọc hết tâm trí mình rồi.

"...liệu mà đối xử với Renjunie cho tốt."

"Ừ, tao biết mà."

"Ngoan. Tao phải vào với tụi nó đây, bấm nút."

"Ok. Nhớ lời mày hứa đó."

—-------------------------------------------------------------

Ký túc xá đại học N, phòng 718. 00:39 AM.

Na Jaemin lăn qua lăn lại trên giường mấy (chục) vòng, hết cầm điện thoại lên lại bỏ xuống, vò đầu bứt tóc mãi mà vẫn không chịu ngủ. May cho bạn là sau buổi tập thể lực điên cuồng, hai cầu thủ họ Lee đã ngáy o o, nếu không hẳn bạn Na đã bị bọn họ cuộn lại như bánh cuốn rồi tống ra khỏi phòng cũng nên.

Ting.

Âm thanh tin nhắn như tiếng chuông nhà thờ lảnh lót đánh thẳng vào trái tim đang thấp thỏm của Jaemin.

Najaem: Ngày mai cậu vẫn đến phòng tự học đúng không? 🥺

Bạn nhỏ: Bận rồi

Najaem: Sáng nay Renjunie bảo cả tuần không có tiết nào mà

Najaem: Cậu giận tớ thật sao? 😭

Bạn nhỏ: Tôi đến sân vận động gặp mọi người

Bạn nhỏ: Không liên quan đến cậu

Xong đời Na Jaemin rồi. 

---------

Đùa hong dui, tui đã căng

Anh nói ai đáng iu? Ngon nói lại lần nữa coi?

 - Hoàng Lỏn Chún 😠

Thíc biểu cảm em Chún thời này quá nên phải spam cái hình dưới đây =)))) 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz