ZingTruyen.biz

Muon Thay Nu Cuoi Tren Moi Em

Cũng đã mấy năm rồi kể từ khi qua Mỹ, Lập không còn đi viếng mộ ba mình nữa. Khi còn sống ba đối xử rất tốt với hai mẹ con cậu. Thậm chí còn thương cậu hơn cả Duy, lúc nào cũng bênh vực cậu, đáp ứng những điều kiện vô lý mà cậu đưa ra. Nhưng ba không ngờ mình lại bị giết bởi chính người vợ mà ông hết mực yêu thương, công ty cũng rơi vào khốn đốn bởi đứa con như cậu. Chính vì vậy mà ba đã mất lòng tin ở cậu, đem công ty giao lại cho anh trai.

Lập không cảm thấy điều đó có gì là không tốt. Công ty kia vốn dĩ không phải của cậu, thực chất nó là do mẹ ruột của Duy thành lập, chỉ có điều sau này rơi vào tay ba thôi.

Hôm nay cũng chính là ngày giỗ của ba vừa tròn 7 năm ông qua đời. Lập đã điện thoại xin nghỉ việc ở siêu thị một hôm để đi viếng mộ ba. Cậu cũng dắt theo Bảo và hai đứa con trai của mình.

Lập nói với Bảo: " Hôm nay chúng ta đi đến mộ để thăm ba nhé! Anh cũng nên cho ba thấy mặt một lần. Nếu ông ấy còn sống, nhất định sẽ rất yêu thương anh."

Bảo gật gật đầu: " Được! Anh sẽ hỏi thăm ba! Anh không biết ba trông ra sao em dẫn anh đi đi."

Lập bế Khang trên tay, còn Lâm thì được Bảo bế. Bốn người lên xe buýt đi đến nghĩa trang nơi chôn cất ông.

Đến nơi, Lập dẫn anh trai tới trước mộ phần ba. Cậu để Khang xuống và kêu Bảo cũng đặt Lâm xuống luôn.

Cậu nhìn tấm ảnh trên bia mộ quỳ xuống nói: " Ba, hôm nay con đưa anh trai và hai đứa con của con đến đây thăm ba. Con xin lỗi vì không đến đây suốt mấy năm qua. Con mong ba tha lỗi cho con."

Cậu kéo Bảo quỳ xuống nói tiếp: " Đây là Huỳnh Bảo, anh trai song sinh với con, cũng là đứa con thất lạc nhiều năm của ba. Ba nhìn anh ấy đi, tuy anh ấy không như bao người khác về trí óc nhưng anh ấy rất tốt, chắc chắn anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời ba hơn con nhiều."

Cậu quay sang Bảo nói: " Anh nói gì với ba đi! Chắc là ba đang rất vui đó!"

Anh thuận theo nói: " Chào ba! Con là Huỳnh Bảo. Ba dưới kia có sống tốt không? Con không biết ba lúc còn sống như thế nào. Nhưng con nghĩ ba chắc cũng thương con lắm. Ba ở dưới kia yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tiểu Lập thật tốt không để em ấy buồn đâu. Con xin hứa đó!"

Lập hốc mắt đỏ lên, vuốt ve tóc anh trai, rồi cậu nắm tay Khang và Lâm đến cho ông xem, cậu cho hai đứa nhóc quỳ xuống xong nói:

" Ba, đây là Hồng Khang, còn đây là Huỳnh Lâm cháu nội của ba đó. Ba có vui không? Hai nhóc con này kháu khỉnh đáng yêu lắm. Ba nhớ phù hộ cho chúng được khỏe mạnh nha ba!"

Khang lanh lẹ lau lau nước mắt trên mặt Lập nói:

"Ông nội! Con là cháu ông đây. Ông yên tâm nhé con sẽ yêu baba nhiều mà. Con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ăn thật nhiều để baba không tét mông. Hihi"

Lâm cũng bắt chước lau mắt cho cậu, nói: " Ông...ông nội. Con cũng là cháu của ông đó nha. Con cùng anh hai sẽ bảo vệ baba. Baba không tét mông. Ông yên tâm ngủ ngon nha!"

Bày đồ cúng, thắp nhang cho ba xong xuôi Lập chuẩn bị đi về. Cậu vừa mới đứng lên đi được vài bước thì thấy có bóng dáng người đang đi tới. Người đó không xa lạ gì chính là Huỳng Duy anh trai lớn của cậu. Hai người mặt đối mặt nhau có chút bất ngờ cùng xấu hổ. Cậu cúi đầu lúng túng chào rồi định đi thì Duy gọi lại:

" Cậu chờ tôi một chút. Thắp nhang cho ba xong chúng ta nói chuyện đi, cũng đã lâu không gặp rồi còn gì."

Cậu gật đầu, đứng đó chờ anh. Sau khi thắp nhang xong hai người tìm một băng ghế đá ngồi nói chuyện.

Duy hỏi trước: " Huỳnh Lập ! Cậu dạo này sống có tốt không? Tôi trông cậu có vẻ xanh xao, ốm đi nhiều rồi đó!"

Lập cười cười đáp: " Em vẫn ổn. Cuộc sống rất tốt. Không có gì đâu, anh yên tâm đi."

Anh hỏi tiếp, chỉ chỉ về phía Bảo đang nghịch cát cùng hai nhóc:

" Người kia có quan hệ gì với chúng ta?"

Lập chậm rì rì đáp: " Đó là anh trai song sinh của em. Anh ấy cũng là em của anh tên Bảo. Lúc mới sinh ra mẹ đã bỏ anh ấy vì đầu óc anh không được bình thường. Em tìm được anh ấy cũng mấy năm rồi!"

Duy như đã hiểu, nói:

" Ra là vậy. Cũng thật tội nghiệp cho cậu ta. Mà tôi cũng không ngờ cậu lại cưới vợ rồi còn có hai đứa con đáng yêu như vậy nữa. Vợ cậu hôm nay không đến đây à?"

Lập ngập ngừng, không biết nên nói thế nào đây vì vậy nói dối anh:

" Ừm thì! Vợ em đã qua đời rồi. Do sinh khó nên không qua khỏi được. Em một mình nuôi con. "

Duy tỏ vẻ hối lỗi nói:

" Xin lỗi! Tôi không biết đã xảy ra chuyện như vậy! Xin chia buồn cùng cậu"

Cậu lắc đầu đáp:

" Không sao! Em mới là người xin lỗi anh mới đúng. Suốt bao nhiêu năm qua mẹ con em đã gây quá nhiều phiền phức cho anh, còn tranh giành ba cùng công ty với anh nữa."

Duy cười nói:

" Chuyện cũng qua lâu rồi không cần nhắc lại làm gì. Bây giờ tôi sống rất hạnh phúc bên Hồng Vương và hai đứa con bốn tuổi của mình. Tuy là nhờ mang thai hộ nhưng chúng giống như tự tôi sinh ra vậy. Cậu cũng thay đổi nhiều rồi. Con người ai ai cũng có lỗi mà, biết sai là tốt. Cậu bây giờ nên chăm sóc tốt cho Bảo và hai đứa con trai mình đi!"

Lập không khỏi rơi nước mắt nói: " Cám...ơn anh"

Ngồi nói chuyện một hồi thì Duy nói: " Cũng trễ rồi! Tôi phải về nếu không anh Vương sẽ rất lo lắng. Tôi vẫn xem cậu và Bảo là em trai của mình cùng với hai đứa cháu kia nữa. Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì liên lạc với tôi. Tôi luôn luôn sẵn sàng giúp cậu. Tôi cũng là người thân của cậu mà, cậu có thể dựa dẫm tôi bất cứ lúc nào cũng được.... Em trai của anh!"

Nói rồi anh ôm lấy cậu, sau đó chào Bảo và hai nhóc rồi ra về.

Lập vui mừng trong lòng giảm đi được một phần tội lỗi. Cuối cùng anh cũng tha thứ cho mình. Còn gọi mình là em trai. Có người thân quan tâm mình thật tốt. Cậu chúc anh luôn hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình.

Nhờ cuộc gặp gỡ tình cờ này mà Lập có thể một lần nữa gặp Tú sợi dây liên kết họ ngày một xuất hiện trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz