ZingTruyen.biz

Moon Tell Me If I Could

"mày là cái máy à?"

tôi gào lên với chiếc điện thoại đã đổ chuông đến lần thứ bảy trong một buổi sáng đầu tuần, thế mà đáp lại tôi chỉ có giọng cười nham nhở của lee seokmin vọng sang từ đầu dây bên kia:

"chào buổi sáng, mày còn ba mươi phút để lết thân xuống sảnh chung cư"

"mày đùa tao đấy à? còn một tiếng nữa mới đến giờ hẹn cơ mà?"

hình như tần số âm thanh tôi phát ra cao hơn tưởng tượng, nên chẳng mấy chốc ngoài cửa phòng đã vọng vào mấy tiếng hỏi han của anh jeonghan:

"minghao, em ổn chứ?"

"vâng, không sao ạ"

"được rồi, chuẩn bị nhanh còn ra ăn sáng đấy nhé"

tôi ngoan ngoãn đáp lại anh một tiếng vâng, chờ anh an tâm rời đi rồi mới tiếp tục âm thầm gào lên với lee seokmin đang ra sức nhịn cười.

"cười cái khỉ gì? tao có mọc thêm ba đầu sáu tay thì cũng không chuẩn bị xong trong ba mươi phút được"

"lúc trước mười lăm phút thôi cơ mà?"

"lúc trước khác" lúc trước cứ mở mắt ra là có sẵn quần áo tươm tất đặt trên giường, chỉ việc với tay choàng vào là xong. nhiều khi không cần phải mở mắt, mà mặt mũi đầu tóc đã sớm gọn gàng.

"mày thì lắm lúc, bốn lăm phút, nhanh lên"

"đội ơn đại ca" bỏ qua tiếng rõ to ở đầu dây bên kia, tôi lê lết cơ thể rệu rạo vào phòng tắm với chiếc chăn dày sụ vẫn còn quấn quanh thân.

lee seokmin thừa biết tôi chỉ xuống nước trở mặt với nó mỗi khi có việc cần nhờ, mà việc hôm nay thì không thể không nhờ. thôi mặc kệ nó, dù sao đây cũng chỉ là mối quan hệ hợp đồng.

ôi kinh khủng, tôi thầm than thở. thật sự là quá lâu rồi tôi mới thấy được cái bọng mắt vừa thâm vừa sưng của mình rõ đến mức này. không phải trước đây tôi không bị mất ngủ, chẳng qua tần suất ở ba năm vừa rồi ít tới nỗi tôi tưởng nó biến mất hoàn toàn rồi, thành ra giờ nhìn mình trong gương lại thấy có chút giễu cợt.

bốn lăm phút lẽ ra sẽ đủ nếu tôi không cần phải loay hoay với việc làm sao hoá trang cho giống một con người bình thường tràn trề năng lượng, trước khi lee seokmin bóp chết bạn thân nó vì dám ném lời nó nói ra sau đầu.

"mày ngủ thêm giấc nữa đấy à?"

"giờ mày có nhét thuốc ngủ vào mồm đại ca thì đại ca vẫn tỉnh như sáo nhé"

tôi đóng cửa phòng lại, chậm rãi đi đến bàn ăn ngồi xuống cạnh anh jeonghan. lee seokmin - người mới nãy còn giục tôi xuống sảnh chung cư nhặng hết cả lên, giờ đã ngồi trước mặt tôi ra điều tặc lưỡi một cái, sau đó lại tiếp tục với món súp thơm lừng của nó.

nói gì được nữa bây giờ, tôi chỉ giải trình sự thật thôi, mà nó thì chẳng cần tôi giải trình cũng thừa biết rồi ấy chứ.

"hai đứa đi đâu mà sớm thế?" anh jeonghan hỏi.

"minghao nhờ em đứa n-"

tôi vội vã nhét vào mồm lee seokmin miếng bánh mì to bằng cả nắm tay, giả vờ nhắc nhở:

"đang ăn thì đừng nói chuyện"

đặc lợi của việc quá thân thiết là hai đứa có thể hiểu ý nhau chỉ qua một cái liếc mắt, lee seokmin nghe xong liền nở nụ cười thương mại, bịa đại một lý do chống chế:

"bọn em có chút việc riêng thôi ạ"

"nhớ về đúng giờ nhé" anh dặn sau khi kết thúc bữa sáng để tiễn chúng tôi ra khỏi nhà.

.

"mày chưa kể với anh ấy à? dù sao ảnh cũng là anh họ mày"

"ừ, anh ấy dễ lo lắm" tôi chui vào trong xe, vừa nói vừa thắt dây an toàn. không thể mạo hiểm phó mặc tính mạng mình vào tay lái của cái thằng này được.

"anh jeonghan tinh ý mà, sớm muộn gì cũng nhận ra thôi"

"đến lúc đấy hẵng tính"

"nhà báo mà hay delay thế không biết" nó đảo mắt, đạp chân ga, chẳng thèm chấp cái tính lì lợm của tôi nữa.

tôi nhún vai, khép mi tựa đầu vào cửa sổ, cố gắng bù đắp cho khoảng thời gian mất ngủ kéo dài suốt đêm qua.

đâu phải cứ nhà báo thì lúc nào cũng sẽ có đặc trưng của nhà báo chuẩn mực. chẳng hạn việc tôi có thể tìm hiểu toàn bộ thông tin về sự vụ bất kì chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, nhưng lại không cách nào tìm ra câu trả lời cho những dấu chấm hỏi trong lòng.

giả như anh đang làm gì?

anh đã ăn uống gì chưa?

hay vắng tôi lâu vậy rồi anh cảm thấy thế nào, mà sao mãi vẫn chưa có lấy một lời hỏi thăm?

tôi không thể hiểu nổi, cũng không dám tìm hiểu. sợ nếu cố chấp tọc mạch, sẽ phát giác ra câu trả lời khiến mình cảm thấy rất đau lòng.

chúng tôi dừng lại trước một cửa hàng sim số sau hai mươi phút lăn bánh. tôi tháo dây an toàn, xuống khỏi xe, đứng đợi lee seokmin đỗ vào bên lề đường.

chưa đến giờ cao điểm nên xung quanh vắng vẻ, không mất quá nhiều thời gian để seokmin quay trở lại và khoác lấy vai tôi.

"nghĩ kĩ chưa đấy?" nó hỏi.

"không kĩ cũng phải kĩ"

"nghiêm trọng đến vậy à?"

"ừ" tôi cúi đầu, nhìn chằm chằm túi áo chứa chiếc điện thoại cũ. thật sự rất nghiêm trọng.

"được rồi, cứ làm những gì mày muốn"

và dù lee seokmin đã nói như thế, nhưng khi bàn giao điện thoại cho nhân viên, tôi lại có chút do dự. tôi lo lắng về những điều lẽ ra phải lãng quên.

kim mingyu có thể tự tìm thấy thuốc đau đầu trong tủ thuốc y tế, cũng có thể tự mình pha cà phê mỗi đêm thức khuya làm việc. anh có thể tự nấu những món ngon, cũng có thể tự mình khám phá đó đây, mà không cần bất kì cuộc điện thoại nào tìm đến sự hiện diện của tôi.

thế thì rốt cuộc tôi đang nuối tiếc điều gì đây?

.

"minghao"

"hả?" tôi giật mình sau cái vỗ lưng của lee seokmin. nó khó hiểu nhìn tôi, xen lẫn đâu đây còn thoáng chút muộn phiền.

"đến rồi"

"à, đợi tao một lát" tôi khẽ dụi mắt. cơn buồn ngủ khiến nhãn cầu như bị kéo căng ra, có cảm giác hơi đau nhức đặc trưng của việc thiếu ngủ.

tôi xuống xe, điểm đến là một cửa hàng hoa nhỏ ngay bên kia đường, chuông cửa vang lên giòn tan như chào mời, mùi hương thơm ngát khiến tâm tình tôi dịu lại.

tôi mon men gần những chậu lưu ly nhạt màu, cô bé nhân viên vẫn luôn đi theo giới thiệu về cái tên và ý nghĩa của chúng.

"hoa lưu ly đại diện cho tình yêu vĩnh cửu và lòng chung thuỷ sắt son"

"à" tôi trực tiếp bỏ qua chúng.

cuối cùng, tôi chọn vài cành hướng dương đang độ bung nở sau một hồi lượn lờ khắp cửa hàng, trả tiền và quay lại xe với bó hoa được gói cẩn thận trong giấy nến xanh rờn.

"sao tự nhiên muốn mua hoa thế?" lee seokmin nhướn mày nhìn tôi hỏi.

"thì đấy, tự nhiên muốn thôi"

"sảng rồi à?"

"cỡ mày sao hiểu được" tôi vờ nhếch môi, vặn lại nó.

"hiểu cái quái gì trong khi mày còn không nói mục đích rõ ràng"

tôi xua tay quay mặt đi không thèm đôi co với nó nữa. thật ra là tôi có mục đích rõ ràng đấy chứ, chẳng qua là nhìn mặt lee seokmin tức giận mắc cười quá, tôi phải đánh trống lảng ngay trước khi nó cắt đứt cái tình bạn 'hợp đồng' bạc tỉ này.

cửa hàng hoa nằm chung một tuyến đường với cơ quan của tôi. lee seokmin còn có công việc của nó nên thay vì chờ đợi, tôi quyết định đuổi nó đi ngay sau khi đến nơi và hứa sẽ tự mua đậu tương hầm cho bữa trưa.

"ăn uống cho đàng hoàng không tao mách anh jeonghan đá mày ra khỏi nhà tự sinh tự diệt"

"biết rồi, lớn đầu còn chơi trò tiểu nhân"

tôi đấm vào kính cửa xe nó một cái nhẹ hều, để lee seokmin càu nhàu xong về việc tiền kính đắt như thế nào rồi giận dỗi phóng xe đi khuất dạng, tôi mới lên phòng làm việc.

về tới đây đã gần mười một giờ trưa, tôi không nghĩ việc thay sim đổi số và chọn hoa mất nhiều thời gian đến vậy.

hình như từ sau đêm qua, mọi việc tôi làm đều chậm hơn bình thường thì phải.

hiện tại văn phòng không còn mấy ai vì mọi người đều ra ngoài ăn trưa cả. tôi ngồi xuống bàn làm việc của mình. tiếng gõ bàn phím bên cạnh dường như đã trông thấy tôi, em ngừng tay, ló đầu khỏi vách ngăn hỏi:

"anh không đi ăn trưa ạ?"

"à anh ăn trước khi đến đây rồi" thật ra là tôi ăn đủ mấy cái lườm sắc lẹm của lee seokmin rồi nên giờ thấy cũng không đói lắm.

"còn chan thì sao? em không đi với mọi người à?" đến lượt tôi hỏi em.

"dạ? em đang dở tay nên định ăn sau ạ"

"chan thích đậu tương hầm không?"

"cũng khá thích, sao thế ạ?"

em thắc mắc ngước mắt lên nhìn tôi, tôi liền mỉm cười rồi đặt xuống trước mặt em hộp đậu tương hầm còn nghi ngút khói, đọng nước đầy cả nắp hộp.

"đây, ăn đi"

"của anh mà sao em lấy được"

"cứ ăn đi anh no lắm rồi"

"ơ vâng ạ, vậy em cảm ơn anh"

lee chan ngoan ngoãn mở hộp canh ra ăn ngon lành sau khi tôi bắt em hứa gần trăm lần không được phép nói chuyện này với bất cứ ai.

lee seokmin còn quen thân với đồng nghiệp của tôi hơn cả tôi, nếu để lộ ra hộp đồ ăn mà nó cất công giám sát tôi đi mua bằng được giờ đang nằm trong tay thằng nhóc khác, chắc chắn nó sẽ giở cái trò tiểu nhân mách lẻo để tặng cho tôi một khoá học đời sống sức khỏe tại gia cùng thạc sĩ yoon jeonghan mất.

tôi để chan ngồi lại còn mình thì đi vào nhà vệ sinh lấy nước cắm hoa. ban đầu tôi vốn không mặn mà với mấy trò này lắm, nhưng có người từng nói rằng đặt hoa trên bàn làm việc sẽ giúp ngày hôm đó năng suất hơn. tôi chẳng biết người ta dựa vào đâu mà dám khẳng định như thế, vậy rồi tôi vẫn nghe theo, lâu dần cũng thành quen.

"vãi mình không ăn nên hoa mắt rồi à" tôi lắc đầu mấy cái, ngó lại xung quanh hành lang một lần nữa. chắc là nhầm thật.

"minghao, nghĩ gì mà mặt hoang mang thế?"

tôi giật mình hết nhìn người trước mặt lại luống cuống với lọ hoa cắm dở xiêu cắm vẹo của mình, vội đáp lời anh:

"anh soonyoung ạ? anh đi ăn về rồi à?"

"ừ vừa mới thôi, mà anh hỏi mày đấy, nghĩ gì thế?"

"không có gì đâu ạ, tự nhiên em nhớ mấy chuyện linh tinh thôi"

"à được rồi, để anh giúp mày, cắm lệch hết cả này"

tôi nhanh chóng đứng gọn sang một bên nhường chỗ cho anh. anh soonyoung tuy không hỏi nữa nhưng vẻ mặt vẫn có chút ngờ ngợ. ừ tin làm sao cho được, chính tôi còn chẳng dám tin những gì vừa xảy ra cơ mà.

kim mingyu làm việc ở công ty khác cách đây hai mươi ki-lô-mét, nhưng hình như tôi vừa gặp ảo giác thì phải?
.
.
.
.
happy new year 🎆

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz