ZingTruyen.Asia

[Minga/ver] Lie

Chương 47

iamtranday07

Cậu và hắn nằm ngủ trên giường đến gần tối mới tỉnh dậy. Cậu xoay nhẹ người khi đang nằm trong lòng hắn rồi ngẩng mặt lên hôn vào má hắn một cái. Hắn nhận cái hôn bất ngờ của cậu thì vô cùng ngạc nhiên, tâm trạng hắn tốt lên trông thấy.

Cậu sau khi hôn hắn thì mỉm cười hất chăn ra rồi bước xuống giường mặt quần áo vào. Hắn nằm trên giường nhìn thấy cậu đang mặc quần áo thì lấy tay dụi liên tục vào mắt mình.

"Em đi xuống nấu bữa tối, anh thay đồ đi rồi xuống sau nhé!" Cậu nói rồi mở cửa phòng bước ra.

"..."

"Jimin, sao anh không trả lời em?"

Cậu đứng ngoài cửa quay đầu vào hỏi khi không nghe thấy tiếng hắn trả lời. Cậu nhìn vào trong, thấy hắn đang đưa đôi mắt lên nhìn cậu chằm chằm thì có chút khó hiểu.

"Em... vào phòng tắm lấy áo choàng tắm ra cho tôi được không?" Hắn từ từ lên tiếng.

"A... em quên mất anh không nhìn thấy, em xin lỗi" Cậu chợt hiểu ra thì cười cười nói rồi chạy vào nhà tắm lấy áo choàng tắm cho hắn.

Khi bước vào nhà tắm, cậu nhìn thấy tấm gương thì có chút lo sợ nhưng rồi cũng tự mình chấn tĩnh lại, đem áo ra đưa cho hắn.

"Áo này, anh mặc đi" Cậu cười nói.

Hắn ngẩng người hướng mắt về phía cậu một lúc lâu, từ từ đưa tay cầm lấy áo nhưng lại cố ý nắm lấy tay cậu rồi kéo cậu lại gần mình.

"Á, anh làm gì thế Jimin?" Cậu đỏ mặt la lên một tiếng khi hắn bất ngờ chồm dậy đưa mặt tới gần cậu, chiếc chăn rơi từ ngực hắn xuống chỉ che đi phần thân dưới của hắn.

"Yoongi" Hắn lên tiếng.

"Ừ, sao?" Cậu lắp bắp trả lời hắn.

"Tôi nhìn thấy em" Hắn nói, gương mặt cực kỳ nghiêm túc.

"Ừ, ừ. Không phải anh nói rằng anh luôn nhìn thấy em à?" Cậu nói, hai mắt vô thức nhìn vào phần ngực trần của hắn làm cậu có chút bối rối.

"Tôi nhìn thấy em đỏ mặt" Hắn nói, đôi môi nở một nụ cười.

Cậu ngẩng người ngạc nhiên trước câu nói của hắn, hai mắt cậu mở lớn nhìn hắn.

"Anh... anh nhìn thấy thật sao?" Cậu lắp bắp hỏi, hai tay đưa lên giữ lấy gương mặt của hắn, cười rạng rỡ rồi lấy hai tay ôm chầm lấy cổ hắn.

"Tốt rồi, tốt quá rồi" Cậu vui vẻ nói.

Hắn bị cậu ôm lấy thì có chút bất ngờ nên nằm ngã ra giường, hai tay theo quán tính ôm lấy eo cậu. Hắn nhíu mày khi cậu nằm đè lên người hắn.

"Yoongi..." Hắn trầm giọng lên tiếng.

"Vâng" Cậu vui vẻ nhìn hắn rồi trả lời.

"Em mà còn thế... thì tôi không biết sẽ làm gì em đâu đấy" Hắn gằn từng tiếng nói.

Cậu nghe hắn nói thế thì nhìn hắn khó hiểu. Một lát sau cậu cảm thấy cả người hắn có chút run rẩy, hai tay hắn nắm chặt thì liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cậu từ từ đưa mắt nhìn hắn, thấy hắn đang mỉm cười với mình thì cậu cảm thấy có chút nguy hiểm. Cậu hít một hơi thật sâu rồi đứng bật dậy.

"Em đi làm đồ ăn tối, anh thay đồ đi" - Cậu giả vờ như không biết chuyện gì rồi quay người đi ra nhưng chưa kịp bước đi thì đã bị hắn kéo lại đè xuống giường.

"Em đừng hòng bỏ trốn" Hắn nói rồi hôn vào cổ của cậu.

"Ư.. Jimin à...em mới thay đồ xong mà" - Cậu vừa nói vừa chặn bàn tay đang cởi đồ cậu của hắn.

"Lát xong việc tôi mặc lại cho em" - Hắn nói rồi kéo tay cậu ra.

Hắn và cậu vật lộn với nhau trên giường đến khi kết thúc thì đồng hồ đã điểm 12h tối.

"Em ghét anh" Cậu vừa thở vừa nói khi đang nằm trong lòng hắn.

"Còn tôi thì yêu em" Hắn cười nói khi thấy bộ dạng giận dỗi của cậu rồi hôn lên đỉnh đầu cậu.

"À mà sao anh lại nhìn thấy được?" - Cậu thắc mắc hỏi.

"Thực ra tôi không nhìn thấy được là vì có một cục máu đông đè lên dây thần kinh. Hôm qua Jungkook nói với tôi khoảng 1 tuần nữa thì tôi có thể nhìn thấy lại được, tôi định ngày mai sẽ nói cho em nhưng không ngờ hôm nay đã thấy lại rồi" Hắn trả lời cậu.

"..."

"Em làm sao vậy Yoongi?" Hắn hỏi khi thấy cậu nhíu mày bực tức.

"Em đang cảm thấy em bị lừa" Cậu bĩu môi nói.

"Bị lừa?" Hắn nhướng mày khó hiểu.

"Jungkook nói với em là anh không nhìn thấy được nhưng không nói với em là có thể khỏi" Cậu phụng phịu nói.

"Vậy nên giờ em giận sao?" Hắn có chút thích thú hỏi.

"Nhưng nếu đã biết thì vì sao ngày đó...bộ dạng của anh lúc ngồi trong phòng..." Cậu thắc mắc hỏi.

"Lúc đó với tôi nhìn thấy hay không đã không còn quan trọng nữa rồi" - Hắn không đợi cậu nói hết câu mà trả lời ngay lập tức - "Kể từ ngày tôi đứng ngoài cửa nhà em, đôi mắt tôi chỉ muốn nhìn thấy mình em"

"Em đã nghe thấy những lời anh nói" - Cậu nói.

"Thật sao?" Hắn nhướng mày hỏi.

"Ừ, xin lỗi anh" Cậu trả lời.

"Không. Là tại tôi không biết tình yêu là gì, cho nên ngay cả lúc tôi yêu em tôi cũng không biết rồi vô tình đối xử không tốt với em" Hắn nhớ lại gì đó rồi nói.

"Không phải em muốn bào chữa cho mình đâu, nhưng lúc đó đuổi anh đi em cũng rất đau lòng. Chỉ là em sợ hãi quá nên..." Cậu nói.

"Tôi chưa từng trách em" Hắn lên tiếng - "Có thể em không biết, nhưng tôi thực sự rất thích nụ cười của em"

Cậu nghe hắn khen mình thì vô thức nở nụ cười, hai má đỏ lên.

"Em có thể trở về vui vẻ như ngày đầu thế này với tôi đó quả là một điều kỳ diệu" Hắn ôm cậu vào lòng rồi nói.

"..."

"..."

"Rột rột" Tiếng bụng cậu réo lên trong không gian im lặng. Cậu nghe thấy tiếng bụng mình biểu tình thì cười cười ngước lên nhìn hắn, ánh mắt đầy hối lỗi.

"Em thật biết cách phá bầu không khí" - Hắn cốc nhẹ lên đầu cậu rồi kéo cậu ngồi dậy.

Cả hai người sau khi mặc quần áo vào thì đi xuống nhà bếp. Vì trời đã khuya mà cậu cũng thấy mệt nên cậu và hắn quyết định đổ mì ăn.

"Đây. Xong rồi ăn thôi" Cậu vui vẻ đặt nồi mỳ xuống trước mặt hắn rồi ngồi xuống.

"Tôi không biết là em dễ thương như vậy đấy" Hắn chăm chú nhìn cậu rồi nói.

"Em cũng không biết anh sến sẩm vậy đấy. Ăn thôi" Cậu nhại theo câu nói của hắn rồi bắt đầu ăn.

Hắn thấy cậu hì hụp vừa ăn mỳ vừa thổi thì bật cười rồi cũng bắt đầu ăn.

"Đến bây giờ tôi không thể tin rằng em lại là người làm trái tim tôi khổ sở" - Hắn nói rồi gắp mỳ lên ăn.

"Vậy giờ anh nên tin đi, đừng quên em đã từng đánh anh, đồ tồi" Cậu vừa nói vừa ăn.

"Nhưng em yêu cái đồ tồi này mà" - Hắn trêu chọc cậu.

Cậu ngước mắt lên nhìn hắn một chút rồi lại tiếp tục cuối xuống ăn. Hắn thấy cậu không nói gì nữa thì cũng cho qua.

"..."

"..."

"Anh nói đúng, em yêu một đồ tồi" - Cậu bất chợt lên tiếng, nở một nụ cười rạng rỡ rồi nhìn vào ánh mắt đối diện mà cậu biết ánh mắt đó sẽ chỉ thu nhận duy nhất hình ảnh của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia