ZingTruyen.Top

MĐTS - Lam Trạm Nguỵ Anh [ Nguyên tác Vĩnh Viễn không rời xa]

LÃO TỔ, TỪ KHI NÀO NGÀI ĐÃ PHẢI LÒNG HÀM QUANG QUÂN? 4

A_Ly9420



Phần 3: Cầu độc mộc (tiếp theo và hết)

CÙNG KỲ ĐẠO (Phần này không liên quan đến tình cảm của NVT nhiều lắm, nhưng nó là cảm xúc đau khổ đến tận cùng của NVT, nên mình nói kỹ một chút)
Lần đầu tiên đọc truyện, tôi bàng hoàng về cái chết của Kim Tử Hiên, không hiểu vì sao hắn chết. Cái chết này của Kim Tử Hiên chính thức khiến cho cuộc đời của Ngụy Vô Tiện trở nên đen tối.
Trước cái chết của KTH, dù bách gia có chê trách hay nghĩ gì về hắn đi nữa, hắn cũng không coi là gì, vẫn coi chuyện mình làm là đúng. Nhưng sau chuyện này, hắn đau khổ tột cùng.
Chính hắn đã giết chồng của sư tỷ, qua trăm cay ngàn đắng sư tỷ mới đạt được hạnh phúc của đời mình, vậy mà hắn lại đoạt đi cái hạnh phúc đó. Chúng ta đều biết NVT yêu quý và trân trọng sư tỷ của hắn như thế nào. Thế mà giờ hắn đoạt đi hạnh phúc của người mà hắn yêu thương nhất. Làm sao có thể? Hắn biết làm sao bây giờ?
"Giết ai cũng được, sao lại giết hắn?"
"Ta biết làm sao bây giờ?"
Hắn hỏi một câu mà biết thừa sẽ chẳng ai có thể trả lời cho hắn.
Thực ra, cái chết của KTH đúng là oan uổng. Từ xưa đến nay cảm xúc của NVT đối với KTH đúng là ghét bỏ, vì những gì hắn đã gây ra cho sư tỷ. Nhưng hắn đâu có muốn KTH chết! Cái chết của KTH đúng là oan uổng mà, oan uổng cho KTH, cho cả NVT, cho cả Giang thị (Mà suy rộng ra nữa là cho cả Lam thị nữa).

Khi hắn đến Bất Dạ Thiên, người người nhà nhà không ai dung hắn, kết tội, mắng chửi, bày mưu tính kế. Cái chết của KTH, cái chết của Ôn Tình, Ôn Ninh, sự đau khổ của sư tỷ sau cái chết của chồng, mọi người sỉ vả hắn, tâm tính hắn tất loạn, loạn không phải vì tu quỷ đạo, mà vì cái thế nhân này không dung được hắn, hắn thấy ai ai cũng hận hắn, ghét hắn, kinh tởm hắn, hắn cũng hận tất cả, ai lên hắn cũng không sợ. Lam Vong Cơ đến, không cần biết là y vì cái gì, hắn cũng hận cả y, đối với hắn, chẳng còn gì quan trọng nữa. Khi LVC đến giơ Tị Trần muốn chém đứt Trần Tình, hắn cười nói: "Cuối cùng sẽ có ngày chúng ta sẽ phải đao thật thương thật mà đánh nhau một trận. Dù sao thì ngươi vẫn luôn ngứa mắt ta mà!" – Đao thương đâm thẳng vào trái tim của hai con người này. Ngụy Vô Tiện thì trăm cay ngàn đắng thừa nhận rằng, cuối cùng thì ta với y cũng phải chia làm hai chiến tuyến, là kẻ thù, đao thật thương thật mà đánh nhau. Y vẫn coi ta là hạt sạn trong mắt, có khi nào y vừa ý ta? Lam Vong Cơ khựng lại kêu hai tiếng Ngụy Anh, y là đang đau thương vô cùng, làm sao ta có thể chia đôi chiến tuyến với ngươi được. Đứng cạnh ngươi mà chiến đấu, cầu còn chẳng được. Tác giả viết "Tuy một tiếng này quát ra, thế nhưng đổi sang bất cứ ai tỉnh táo đến nghe, cũng đều nghe ra, tiếng ấy rõ ràng đang run rẩy"
Còn ai có thể đánh ai? Chỉ lời nói thôi cũng là trăm đao ngàn kiếm đang chém vào người.

Nghe tiếng sư tỷ gọi, hắn bàng hoàng sợ hãi, không còn lý trí để làm gì nữa. Sao sư tỷ lại đến đây? Một màn chém giết này diễn ra rất nhanh, nhanh đến nỗi có ba người đàn ông võ nghệ cao cường xuất thế cũng chẳng bảo vệ nổi sư tỉ. Đao kiếm vô tình. Tị Trần cứu được sư tỷ lần thứ nhất, nhưng sau cùng vẫn không cứu được sư tỷ. Tât cả đều là lỗi của hắn.
Người ta tham lam muốn âm hổ phù là lỗi của hắn
Người ta độc ác muốn giết hắn để cướp âm hổ phù, hắn chống lại cũng là lỗi của hắn
Sư tỷ đến Bất Dạ Thiên, bị hung thi chém vào vai, là lỗi của hắn
Khi hắn dừng đám hung thi lại, người ta đến đâm trộm hắn một kiếm, sư tỷ đem thân ra đỡ mà chết, cũng là lỗi của hắn.
Hắn không thiết sống nữa, hắn mất tất cả rồi, hắn còn gì mà giữ gìn nữa?
Huyết tẩy Bất Dạ Thiên! Hắn hận cả cái thế giới này, hắn sẽ giết hết để bồi táng cho sư tỷ, rồi hắn cũng sẽ chết, hắn không thiết sống...
Vậy mà hắn lại không chết, không biết được rốt cuộc hắn đà làm thế nào để an toàn rút lui, trở lại Loạn Táng Cương! Đến hắn cũng không nhớ nữa.

Hắn không nhớ, nhưng có những người không quên, là Lam gia
Lam Vong Cơ đầy mình thương tích, vẫn cõng hắn mê man rời đi, đem hắn đến Di Lăng Loạn Táng Cương
Lam Vong Cơ giấu hắn trong một hang động, vận chuyển linh lực, nói gì đó với hắn, nhưng từ đầu tới cuối, hắn đối với y chỉ có một chữ "Cút"
Lam Vong Cơ một mình chống lại hơn 30 tiền bối Lam gia để bảo vệ Ngụy Vô Tiện, đưa hắn về điện Phục Ma rồi trở về chịu tội, hơn 30 vết giới tiên, 3 năm (*) không thể ra khỏi nhà.
Những cái đó, hắn là đều không nhớ gì hết.

3 tháng sau, (*) bách gia tụ tập vây quét Loạn Táng Cương, tiêu diệt mầm mống ôn thị , cũng diệt trừ luôn kẻ thù của bách gia, Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện tẩu hỏa nhập ma. Đó là ngày vui của Tu chân giới.

Notes: (*) Có hai dấu sao mà mình thắc mắc, ở chỗ, sau trận Bất Dạ Thiên 3 tháng thì người ta vây quét Loạn Táng Cương, giết sạch người Ôn thị, giết cả Ngụy Vô Tiện. Dấu (*) thứ hai là 3 năm sau (cũng kể từ Bất Dạ Thiên), Lam Vong Cơ sau khi bị phạt 30 roi giới luật mới đứng dậy được mà ra khỏi nhà. Lúc đó y mới nghe tin Ngụy Vô Tiện bị giết, mới đến Loạn Táng Cương tìm kiếm, và tìm thấy Ôn Uyển. Mình tự hỏi, Ôn Uyển làm sao để sống sót trong khoảng thời gian gần 3 năm ấy, ở Loạn Táng Cương? Phải chăng chỗ này có nhầm lẫn của tác giả hay của người dịch? 3 tháng với 3 năm là cả một vấn đề đó nha. Bạn nào biết tiếng Trung thử check lại hộ mình coi, cái lỗi này ở đâu? Do người dịch hay do tác giả?

Thêm một chút:
- Nhiều người đã đọc Vấn linh 13 năm, có người còn không phân biệt được đó là fanfic. Các bạn đọc văn của Mặc Hương xong đọc văn của người khác không thấy tính chất của nhân vật, cách viết của tác giả hoàn toàn khác à? Nói thật là mình đã tò mò muốn đọc như nào, nhưng đọc xong thì nghĩ: lẽ ra mình không nên đọc vì nó khiến nhân vật của mình trở nên tầm thường quá! Nên nói lại một lần nữa là trong bài này chỉ có nguyên tác thôi nha! Nên quyết định không đọc thêm một đồng nhân nào nữa, đọc xong thấy nhân vật của mình như bị sỉ nhục. :))

- Về đoạn hội thoại mà LVC nói với NVT, cái đoạn trong vấn linh 13 năm ấy nghe thì có vẻ hay ho và mùi mẫn, nhưng xin lỗi là nó chẳng giống với LVC của tôi chút nào. LVC của tôi không thể biết nói những lời như thế, đấy là giọng của NVT. Tôi xin phép được "suy đoán" nội dung của nó: LVC sẽ lại rủ NVT về VTBTX, với nội dung kiểu như: hãy về VTBTX với ta, hãy tĩnh tâm, rồi hãy tu lại kiếm đạo, hãy ngừng tu quỷ đạo, hãy ở lại VTBTX, ta sẽ bảo vệ ngươi, ngươi ở lại đó ta đảm bảo sẽ không ai làm gì được ngươi hết, ngươi nhất định phải sống. (Cái này chắc chắn ảnh hưởng rất lớn bởi Lam tông chủ tiền nhiệm). Những lời ngọt ngào nhất của LVC cũng chỉ được đến thế là cùng. Mặc dù y yêu NVT hơn cả tính mạng mình thì y cũng không cách nào nói được hơn. Bởi sau đó 13 năm, bao nhiêu nhớ thương chất chứa với NVT, y còn chẳng nói được câu nào ra hồn nữa là. Y là con người của hành động, y không biết nói những lời ngọt ngào.

NVT thì sao? Mất hết cả mọi thứ rồi, hắn còn muốn sống không? Sư tỉ quan trọng như tính mạng của hắn, sư tỉ là người duy nhất luôn luôn bảo vệ và cưng chiều hắn, vậy mà chính tay hắn phá hủy gia đình, phá hủy hạnh phúc gia đình của tỉ, hắn muốn chết. Từ lúc chia tay nhau ở Di Lăng, hắn đã không còn hy vọng gì với Lam Vong Cơ, đau khổ cũng đau khổ rồi, tuyệt vọng cũng tuyệt vọng rồi. Những lời LVC nói có là gì đi nữa, thì còn đâu ý nghĩa? Hắn mất trí rồi, điên loạn rồi!

Bàn luận thêm về Ngụy Vô Tiện và những gì cậu ấy có thể làm, nếu diễn biến có gì đó thay đổi:

- Thứ nhất là sau khi bị ném đến Loạn Táng Cương trở về, Ngụy Vô Tiện đã bắt đầu nhận ra cảm xúc khác thường của mình đối với Lam Vong Cơ. (Hint là từ cuối phần 2, sau khi giết Đồ Lục Huyền Vũ ở Mộ Khê sơn hắn đã nhận ra, chỗ đó mình cũng đã phân tích là tâm tư hắn có thay đổi). Nhưng vấn đề là sau khi mất kim đan, hắn tu quỷ đạo, và hắn không thể bỏ con đường này, bởi hắn vẫn còn nhiều người cần bảo vệ, nên hắn không dám "thích" vì nếu thích, thì làm gì có kết quả, chẳng thà đừng thích còn hơn. Bởi khi nói với sư tỷ, hẳn đã bảo "Đệ chẳng thích ai đâu. Đó chẳng phải là tự buộc dây cày vào cổ mình hay sao." – Là nói chuyện với sư tỷ, nhưng lại chính là nói với bản thân mình. Giả sử như lúc đầu hắn biết, hắn đã nói những lời thật lòng với LVC, biết đâu đấy?

- Thứ hai, nếu lúc hai người gặp nhau ở Di Lăng Loạn Táng Cương, Lam Vong Cơ quyết định ở bên cạnh hắn, không đề cập đến con đường tu luyện của hắn, ở bên cạnh hắn, đừng nói những lời khó nghe với hắn, có khi hắn đã không tuyệt vọng đến mức ấy. Ở Bất Dạ Thiên, đối với hắn, sư tỷ là người cuối cùng ôn nhu và thấu hiểu nuông chiều hắn, đã chết đi, thì bản thân hắn không còn gì vương vấn trên đời nữa, hắn chết không cần ai phải giết, là tự hắn muốn chết. Vậy nên hắn chẳng cần sự bảo vệ của LVC.

- Thứ ba, hắn đã yêu thích LVC như thế, hắn thực tâm là không muốn y phải chịu thiệt thòi, không muốn thanh danh của y phải tổn hại (cái này luôn là nỗi lo của hắn từ đầu tới cuối nè), hắn lại vốn không phải là người ích kỷ ham sống sợ chết. Hắn nghĩ nếu LVC mà đứng bên cạnh mình, thì nhất định y sẽ thảm hại. Mình thảm quen rồi thì được, y cả đời được sung sướng, cả đời không vướng bụi trần, làm sao nỡ để cho y phải vì mình mà sa chân vào đau khổ thảm hại. Con đường này vốn chẳng tốt đẹp gì, muốn tránh còn chẳng kịp, y có nguyện ý hắn cũng không đồng ý cho y bước vào. Điển hình cho tính cách này của NVT là trước đó, NVT đã "rũ bỏ" cả Vân Mộng chỉ là vì không muốn Giang Trừng và Giang thị bị hắn ảnh hưởng. Hắn thảm một mình đủ rồi, không cần kéo theo Giang Trừng và cả Liên Hoa Ổ. Thế nên, hắn kêu LVC "cút" đi nữa, đó cũng là điều bất đắc dĩ mà thôi. Nếu hắn chưa đi đến bước này, thì có thể họ sẽ có một kết cục khác.

Cuộc đời của Ngụy Vô Tiện, một chàng trai minh tuấn, với khuôn mặt đầy dương quang, khí sắc vui vẻ đáng yêu, phong thái gần gũi, là kẻ dám đứng lên vì chính nghĩa, vì kẻ yếu, nhưng vì mang ngọc đắc tội, hắn đã bị toàn bộ các huyền môn thế gia nảy lòng tham, muốn cướp âm hổ phù và Ôn Ninh (quỷ tướng quân) của hắn.
Và cuộc đời hắn trở nên bất hạnh.
Đến cuối cuộc đời, hắn đã chết, cho dù là do tẩu hỏa nhập ma, hay là bị giết bởi người khác, thì cuộc đời hắn đã hết. Hắn không luyến tiếc cuộc sống nữa. Và quyết định chết một cách an ổn...

Tôi từng viết, và tôi cũng nghĩ, Ngụy Vô Tiện chính là thiên sứ, không phải là con người. Cậu ấy đẹp và lạc quan, lương thiện từ bên trong tâm hồn. Hắn luôn nhìn thấy ánh sáng dù trong đường hầm đen tối nhất. Và hắn cũng chính là ánh mặt trời chiếu sáng cho những người xung quanh. Lam Vong Cơ chính là coi NVT như ánh sáng ấy. Khi tôi đọc đến đoạn LVC nhìn thấy NVT lúc trả thù Ôn Triều, đã cảm thấy được sự bàng hoàng của y. Bàng hoàng vì Ngụy Vô Tiện không còn như cũ nữa, không còn vẻ minh tuấn xuất thần, chiếu rọi tâm hồn người khác nữa, mà đầy lệ khí, mặc dù hắn vẫn đẹp, nhưng lại tà mị và đen tối. Có lẽ đấy là lý do mà y cứ chấp niệm về con đường tu luyện của NVT.

Nhưng cậu ấy đã chết, kết thúc một cuộc đời dương quang xán lạn, nhưng cũng là một cuộc đời tối tăm u ám. Mong rằng kiếp sau của cậu ấy sẽ tốt hơn, thật tốt.

(Hết phần 3)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top