ZingTruyen.Asia

LuchiNor - Little thing called love

15

Revilo_UwU

Gần đây, nhờ cơn mưa mà trang viên trở nên u ám một cách lạ thường, nếu là vài ngày trước thì những tiếng cười nói vẫn rôm rả ở chốn đây. Nhưng rồi bất chợt bầu trời xám xịt, cơn mưa lớn xối nước xuống trần gian. Đáng lẽ phải mang đến sự mát lành, tươi mới, nhưng mà những thứ mọi người nhận được từ cơn mưa đó chỉ là một bầu không khí trầm mặc.

Những cơn mưa liên tục không ngớt làm ảnh hưởng rất nhiều đến các trận đấu, đất hóa bùn lầy làm việc di chuyển trở nên khó khăn hơn, những tòa nhà nhỏ cũ kĩ hay những cái bây thỉnh thoảng rung lắc dữ dội có thể gây nguy hiểm với mọi người, chưa kể máy mã hóa cũng thường xuyên bị trục trặc và mất thời gian khá lâu để khởi động lại. Mà thợ săn cũng không có hứng truy đuổi trong điều kiện thời tiết như vậy, quá khó khăn và trơn trượt. Vậy nên, chủ trang viên quyết định sẽ tạm dừng việc thi đấu cho đến khi cơn mưa dài miên man tưởng chừng như vô tận này qua đi. 

Tất nhiên trong khoảng thời gian đó, hầu hết mọi người sẽ tụ họp để nói chuyện với bạn bè, hoặc cùng tình nhân rải cẩu lương khắp trang viên. Nhưng trong khi đó, thì Norton lại dùng chút thời gian rảnh rỗi ấy làm con heo lười biếng đóng đinh trên giường cả ngày trừ giờ ăn. Khi mà hầu hết mọi người cho rằng cậu bị thiếu sức bởi những trận đấu hàng ngày cùng với sức khỏe vốn khá yếu bởi từng làm việc trong hầm mỏ một thời gian dài, nhất là khi đó cơ thể còn đang ở lứa tuổi còn đang phát triển (từ 0-25 tuổi, và Nỏ tham gia game vào năm 27 tuổi).

Trong đám anh em cây khế của cậu, chỉ có Aesop và Naib là thường xuyên đến thăm để xem tình trạng của cậu có bình thường không, cơ thể có bị vết thương nào đó không, nhưng mọi thứ đều rất bình thường, ít nhất là về thể xác. Dù Eli chẳng đến bao giờ, nhưng cậu lại rất rõ về tình trạng của người anh em thân thiết lúc này, Norton không muốn ra ngoài không chỉ vì cậu muốn dành thêm thời gian để nghỉ ngơi, mà còn là để cậu nằm chờ tâm hồn mình mục nát và thối rữa. Riêng hai người còn lại chỉ có thể tiếp tục quan sát dù Eli đã khuyên họ rằng: "Những vẫn đề về tinh thần như vậy, thì cậu ấy chỉ có thể tự giải quyết". 

Cho dù có đôi mắt nhìn thấu mọi thứ ở hiện tại và một khoảng trong tương lai, nhưng khi nhìn vào Norton thì Eli chỉ thấy được một làn bóng đêm sâu thẳm, u tối cứ như nó có thể nuốt trọn mọi thứ khi lỡ chạm vào. Nhưng thật tệ quá đi mà, có phải thế không? Khi Norton đang quằn quại trong cơn đau đớn được toát ra bởi sự dầy vò của lương tâm thì những người bạn thân thiết lại không thể làm gì để có thể giúp đỡ cậu. 

Norton vẫn thường xuyên mơ về vùng đất đầy kí ức đẹp đẽ lẫn bi ai đó, vẫn gặp những con người mà cậu cố gắng dành cả đời để quên đi. Đến những nơi xa xăm mà lại rất quen thuộc, tất cả mọi thứ đó, chỉ đơn giản là xuất phát từ tâm hồn lạnh lẽo đến ghê người của cậu. Đôi mắt cậu trở nên mù tịt về phương hướng và cơn hoảng loạn đã khiến cơ thể cậu run rẩy vì sợ hãi không ngừng. Norton vẫn đang chờ một vị cứu tinh, hoặc thứ gì đó giống vậy có thể cứu rỗi tâm hồn đang nứt nẻ và sưởi ấm cho trái tim đen tối của cậu. 

Bất chợt Norton tỉnh dậy khỏi cơn mơ, khóe mi vẫn còn ngân ngấn nước. Giấc mơ hôm nay của cậu không phải là về quá khứ, cũng chẳng mang đến sự hoảng loạn. Mà nó lại nhẹ nhàng, êm ái, yên bình làm sao. Cậu đã thấy một bóng dáng quen thuộc vừa quen vừa lạ. Nhưng lại loáng thoáng đâu đó một nỗi buồn khó tả, Norton mơ hồ nhìn về tứ phía, vẫn là căn phòng u ám quen thuộc đó, cậu không hiểu những cảm giác vừa rồi là gì, nhưng cậu biết rằng, đã có một sợi chỉ thần kì nào đó giúp cậu vá lại những vết nứt của trái tim.

Nhưng cậu kiệt sức rồi, chẳng muốn cố gắng nữa, Norton yếu ớt nằm rên rỉ trên giường. Lại một lần nữa, cậu chỉ lỡ chợp mắt chút thôi mà những cơn ác mộng đó lại đến, nhưng lần này có gì đó không đúng cho lắm, phải không nhỉ? Vẫn là những người đó, câu nói đó nhưng chỉ có điều là giọng của họ khang khác, chắc là do tưởng tượng thôi. Bóng đêm vẫn chưa bao giờ biến mất, nó chỉ thú mình lại một chút để lần sau có thể lan rộng ra một cách mãnh liệt hơn, liệu có phải thứ đó ngày một dày đặc hơn không? Nhưng thứ khiến Norton rối bời nhất chính là một tên nào đó tự nhiên nói lời yêu giả dối với cậu ngày hôm qua, không thể nào được, cậu đã có người trong lòng rồi, không đời nào cậu lại đi yêu tên đó. Norton càng ngày càng héo mòn rồi. 

Sau gần một tuần, kịch bản của cơn ác mộng cũng chẳng khác là bao, nhưng nó càng ngày càng chân thực làm cậu dần mất đi nhận thức về cuộc sống. Sự trách móc của những linh hồn lang thàng, tiếng kêu gào thảm thiết cùng với tiếng nổ của bom mìn khi hầm bị sập xuống. Norton có chút kinh ngạc khi đang ở trên một hố sâu vô tận, nhưng cậu lại đang nắm tay một ai đó, trông khá là quen mặt. Nhưng lạ lùng thay, người đó không có vẻ gì là muốn trả thù cậu. Anh ta đã kéo cậu lên khỏi hố sâu tuyệt vọng trong giấc mơ đó, dù không thấy rõ mặt, nhưng trong mơ hồ cậu đã thấy được một khuôn mặt nửa người nửa thằn lằn đang cố kéo cậu lên. 

Nhưng chiếc vảy cứng đâm phải tay Norton làm cậu cảm thấy thật đau đớn, hoặc Norton nghĩ như vậy. Vì suy cho cùng, đây cũng chỉ là một giấc mơ thôi mà, cậu thậm chí còn không biết vì sao người này muốn kéo mình lên khỏi hố đen kia, nhưng cuối cùng người kia vẫn không thể giúp Norton, cậu rơi xuống hố sâu trải dài vô tận, không một tiếng hét nào được cất lên, chỉ có sự lặng im. Trong lúc rơi cậu đã nhìn lên phía người đó, trông thật ớn lạnh, thứ cậu rõ nhất chỉ là một đôi mắt vô cảm, không bộc lộ chút cảm xúc hay lo lắng gì, nhưng mà sao trông nó lại ngấn nước thế kia? 

-Ê! NORTON. MÀY CÓ NGHE THẤY TAO NÓI GÌ KHÔNG? *Naib

Norton giật mình tỉnh lại thì phát hiện mình đang cùng ăn tối với mọi người, chả nhẽ chuyện đã đến mức này rồi sao, cậu hoàn toàn không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thật nữa. Những giấc mơ đã ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống của cậu rồi, khi cậu nhìn sang thì thấy Naib đang lo lắng lấy tay huơ trước mặt mình. Cậu "hừ" một tiếng rồi gạt tay Naib ra, quay lại về phía bàn ăn rồi ăn một cách nhanh chóng để xong bữa, ăn xong thì cậu chạy nhanh về phòng. Trên đường về, cậu đã bị Luchino chặn lại, anh lo lắng hỏi thăm cậu:

-Norton này, dạo này cậu có ổn không vậy? Tôi thấy đầu óc cậu dạo này lạ lắm. *Luchino

-Lại là anh sao...? Hức... *Norton

Khi Luchino thấy Norton quỳ sụp xuống đất rồi bắt đầu khóc, anh nhanh chóng chạy đến ôm cậu vào lòng rồi vỗ về "Đừng khóc Norton à, bình tĩnh đi, có tôi ở đây rồi". Cứ thế một lúc, Norton đã ngủ thiếp đi trong vòng tay ấm áp của Luchino lúc nào không hay.



16

Jack : Naib ui

Naib : Có gì không? Nói lẹ.

Jack : Anh phải đi công tác một tuần, nên là mấy con cá cảnh của anh nhờ em trông hộ nhá. Có 10 con thôi à.

Naib : Oke

_3 ngày sau_

Naib : Ê Jack, anh mua cá ở đâu mà đẹp thế.

Jack : Em hỏi làm chi?

Naib : Hỏi chơi à 

Jack : Đừng vòng vo nữa, bể cá còn lại mấy con

Naib : 1 con...

Jack : Gì mà chết lắm thế, bộ em ăn hay gì?

Naib : Đúng rùi...


P17

Hastur : Eli à, em có thể làm người yêu của anh không?

Eli : Tại sao?

Hastur : Anh rất thích em. 

Eli : Vậy anh đợi em chút.

Hastur : Đợi em chuyện gì cơ?

Eli : Đợi em yêu xong người này đã

Hastur : ???

Eli : Em là một người có quy tắc, phải yêu xong người này mới đến người tiếp theo.


P18

Naib : Ê Nỏ.

Norton : Gì nữa mày?

Naib : Nghe nói mày bán rẻ vé Blackpink đúng không, bán tao hai vé để tao với lão Jack đi chơi cái.

Norton : 17 triệu

Naib : Vãi, đắt thế

Norton : Một vé từ 10 triệu tao giảm còn 8 triệu, vị chi 2 vé là 16 triệu. Còn 1 triệu kia là mày nợ tao.

_Naib đã chuyển cho Norton 17 triệu_

_Norton đã chuyển cho Naib 16 triệu_

Naib : Ủa tại sao mày chuyển lại?

Norton : Tại tao không có vé Blackpink ó :)))


P19

Joseph : Ê Luchino, tao đang muốn mua nhà, nhưng mà còn thiếu chút tiền cọc. Mày cho tao vay được không? 

Luchino : Được thôi, 10 triệu đủ không?

Joseph : Quá đủ luôn, mày được phết đấy.

Luchino : Chuyện nhỏ ý mà

Joseph : Mà mày làm ở đâu mà có nhiều tiền thế?

Luchino : Tao đang làm chủ của một ngân hàng đây, chuyên cho vay tiền, mày xem lúc nào cần thì mang chứng minh thư đến đây tao làm thủ tục cho.


P20

Jack : Hôm nay trả lương được 50 triệu. Đi ăn với đi chơi cùng Naib hết 49 triệu rồi. Nhưng mà quan trọng là rất vui. 

Josehp : Lương mày 50 triệu, mà mày dùng một bữa hết luôn đó hả? Không muốn sống nữa hay gì? Mà lại đi tiêu tiền như thế?

Jack : Đúng vậy á, trước giờ vẫn buồn phiền vì không biết tiêu tiền như nào, giờ thì tốt rồi. Tao nghĩ kĩ rồi, 50 triệu ngày mai tao cũng tiêu như này. 


P21

Naib : Anh Jack à, mình chia tay đi

Jack : Norton à cậu đừng nghịch điện thoại của Naib nữa

Norton : Vãi chưởng sao anh biết hay vậy?

Jack : Naibu không bao giờ gọi tôi là anh, toàn gọi là thằng l*n thôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia