ZingTruyen.Top

Longfic Nhan Duyen Chanbaek Krisho


– Thả tôi ra tên khốn nạn nhà anh muốn làm gì vậy hả?

Bạch Hiền ngay khi thấy đã ra bên ngoài thì liền kháng cự không ngừng quẫy đạp, cùng kêu gào. Nhưng cậu chỉ là không ngờ cậu càng làm như vậy bụng cậu càng va sát vào bờ vai vững chãi của hắn.

– Ưm..đau...

Và cuối cùng vẫn là cậu nhận lại hậu quả, à không phải nói là cục cưng trong bụng. Vì bị va chạm mà bắt đầu khó chịu

– Không phải đóng kịch, tôi sẽ không tin đâu.

Hắn cứ nghĩ là cậu lại bày trò để thoát thân cho nên nhất quyết không tin, vẫn duy trì trạng thái đó mà mang cậu đi.

– Tên khốn khiếp nhà anh, nếu còn muốn thấy mặt con mình thì nhanh thả ông đây xuống.

Đau đớn ở bụng cùng tức giận khiến cậu không còn nghĩ được gì nữa. Hiện tại muốn cứu cục cưng thì chỉ có cách này, mong rằng hắn sẽ không quá ngu ngốc mà cho là cậu bịa chuyện.

– Bảo bối em nếu muốn thì phải nghĩ ra lý do gì đó hợp lý hơn chứ.

Bảo bối của hắn đúng là trẻ con mà, ai đời lại lôi một việc phi lý như thế ra để lừa hắn chứ. Bảo bối à chuyện đó đến đứa trẻ lên ba cũng không tin đâu.

– Anh...khốn khiếp nếu không thả tôi xuống thì đừng có hối hận...a~

Ngu ngốc, cái kẻ ngu ngốc này mà là Phác tổng gì chứ là Phác đầu bò thì. Đau quá, cục cưng à đừng xảy ra chuyện gì nha.

Hắn thấy cậu kiên quyết như vậy cũng bắt đầu do động, dù sao người đã ở trong tay hắn cũng không thể thoát được. Cho nên liền đem cậu đặt xuống chỉ là ngay sau đó hắn đã phải hối hân. Hối hận không phải vì để bảo bối chạy mất mà vì người trong lòng mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt tái nhợt đến dọa người. Hai tay thì ôm lấy bụng bộ dạng vô cùng khổ sở, lẽ nào hắn đã sai khi không tin lời cậu.

– Nhanh tới bệnh viện gần nhất.

Hắn ra lệnh cho tài xế trong khi ôm chặt cậu trong lòng, không hiểu sao hắn cảm thấy nếu không nhanh hắn có thể sẽ mất đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng.

– Không...tới bệnh viện...L...tới...L

Bạch Hiền dù đau đớn nhưng cũng đã thanh tỉnh phần nào vừa nghe hắn nói vội nắm lấy áo hắn khó khăn nói. Cậu nhất định không thể để người khác biết được mà cũng chỉ có Nghệ Hưng hyung mới có thể giúp cậu được.

– Được tới đó đi.

Hắn nhìn cậu bộ dạng khổ sở vẫn cố chấp nhất quyết tới bệnh viện L thì cũng đành chiều theo mà hướng người tài xế ra lệnh, hắn tin cậu hẳn là có lý do dù sao nó cũng ở gần đây.

– Tới chỗ Nghệ Hưng...viện trưởng...

Cậu mơ mơ hồ hồ thấy hắn bế mình xuống đoán là đã tới nơi liền cố dùng chút sức lực cuối cùng nói với hắn. Nhìn cậu cứ thế lả đi trong vòng tay mình hắn lần đầu tiên biết được cảm giác sợ hãi. Lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm hắn không ngờ cuối cùng lại vì một người mới gặp hai lần mà lo lắng tới phát điên.

– Bạch Hiền.

Nghệ Hưng vừa rời phòng định tới khám cho bệnh nhân thì thấy một người đi tới mà trên tay người đó lại là người mà anh gần đây vô cùng thân thuộc – Bạch Hiền, em trai của Tuấn Miên. Khi đến gần thì liền giật mình.

– Nhanh đưa tới phòng cấp cứu.

Nghệ Hưng ra lệnh rồi đẩy người kia, mặc kệ người trước mặt này là ai trước hết phải cứu đứa bé nếu không sẽ không kịp mất.

Hắn nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại mà trái tim không ngừng đập liên hồi, chuyện này là sao tại sao lại như vậy. Hắn phát hiện hai bàn tay mình đang run lên. Chết tiệt!

..........

Điên mất, anh thề anh mà gặp được tên tiểu nhân đó anh sẽ nóc thịt hắn cho cá ăn. Cư nhiên dám bắt tiểu Bạch đi đúng là không sợ chết mà.

Tuấn Miên đang ngồi nghe đội trưởng Lộc Hàm " thuyết giáo " thì Chung Đại điện thoại hỏi về Phác Xán Liệt, anh đã cảm thấy có gì lạ rồi, quả nhiên...Sau khi nhờ Thế Huân tìm địa chỉ anh vội lái xe tới nhà hắn, nhất định hiện tại hắn sẽ mang tiểu Bạch về nhà.

Nhìn đám người áo đen đứng ngay ngắn bên ngoài, anh dù đã chuẩn bị trước nhưng vẫn không khỏi bất ngờ. Đúng là không phải dạng tử tế gì nếu không sao cần nhiều người bảo vệ như vậy. Nhưng anh là ai chứ sẽ không vì mấy thứ đó mà lùi bước đâu, anh nhất định phải đem tiểu Bạch về nhà.

– Xin hỏi ngài...

– Tên tiểu nhân, mau mang Bạch Hiền ra đây.

Người áo đen thấy Tuấn Miên hùng hổ đi tới chưa kịp hỏi đã bị anh đẩy ra, lớn tiếng mắng người.

Mà người trong nhà vốn đang thưởng trà cũng bị làm kinh động khẽ nhăn mày, làm cho mấy người đứng cạnh không khỏi sợ hãi.

– Phác Xán Liệt, tên tiểu nhân nhà ngươi mau ra đây.

Tuấn Miên với công phu ít hỏi học được từ trường cảnh sát cuối cùng thành công vào đến phòng khách, vừa vào không thèm để ý xung quanh mà lại tiếp tục dùng chất giọng cao vút của mình hét lớn. Nếu như là Tuấn Miên của thường ngày nhất định sẽ nhận ra không khí không bình thường trong phòng, cũng sẽ không lỗ mãn như vậy.

– Thật vô dụng một thằng nhóc con cũng không đối phó nổi.

Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế đen sang trọng từ tốn đặt tách trà lên bàn liếc nhìn đám người áo đen đang chạy vào. Dù chỉ là một cái nhìn thôi nhưng lại khiến cho người ta phải run sợ: sắc lạnh, băng lãnh đến ghê người.

– Tên kia ngươi là ai? Nhất định là đàn em của Phác Xán Liệt bảo hắn thả Bạch Hiền ngay.

Vâng có một người vẫn không phát hiện ra sát khí đang lan toả trong phòng mà chỉ thẳng vào người đang ngồi trên ghế.

– To gan, bắt tên đó lại.

Người áo đen đứng phía sau người đàn ông thấy vậy liền lên tiếng, đám người nãy giờ bị dọa sợ nghe thế lao vào bắt lấy Tuấn Miên. Tuấn Miên đâu chịu đầu hàng dễ dàng như vậy bắt đầu chạy loạn khắp nơi đem đồ đạc ném vào người họ. Mà mảnh vỡ của chiếc bình hoa bị ném đi lại vô tình xoẹt qua gương mặt người đàn ông để lại một vết xước vô cùng đẹp mắt.

Người áo đen khi nãy lên tiếng nhìn cảnh đó dường như đã tới giới hạn lao tới sau vài quyền đã khiến Tuấn Miên quỳ trên đất trước người đàn ông.

– Thiếu gia, tôi cho người gọi bác sĩ.

Người áo đen cúi đầu lên tiếng quay qua định nói với đám người xếp hàng dài bên cạnh thì bị người đàn giơ tay ngăn lại, vì thế vội lui về phía sau.

Người đàn ông đưa tay sờ vết thương trên mặt sau đó hướng về phía Tuấn Miên nhìn và ngay khi chạm phải khuôn mặt người kia trái tim Y không tự chủ được bất giác rung lên.

JunMyun

Y thiếu chút nữa đã thốt lên cái tên mà Y hằng mong nhớ nhưng lý chí của Y mách bảo Y người này nhất định không phải JunMyun của Y. Cho nên Y rất nhanh đã lấy lại vẻ lạnh lùng lãnh đạm vốn có.

– Tôi nhớ mình không hề đắc tội với cậu.

Y để mặc cho người bên cạnh đang xử lý vết thương trên mặt mình mà một cái nhăn mày cũng không có.

– Không đắc tội, vậy ai bắt em trai tôi.

Tuấn Miên không chịu lép vế dùng miệng lưỡi sắc sảo của một nhà tâm lý đáp trả.

– Bắt em trai cậu, tôi thậm chí còn không biết là ai sao phải bắt?

Như có như không trả lời. Y cảm thấy bản thân hôm nay thật kiên nhẫn nếu là thường ngày người này đã bị đánh cho sống dở chết dở rồi. Phải chăng vì ở người này Y nhìn thấy hình ảnh người ấy trong đó.

– Phác Xán Liệt, đừng nói là ngươi không biết hắn.

Không từ bỏ Tuấn Miên tiếp tục chất vấn.

– Phác Xán Liệt gì đó tôi không biết, em trai cậu tôi lại càng không. Nếu không tin cậu có thể tự tìm.

Y hất tay đám người áo đen liền buông tay Tuấn Miên.

– Vậy...vậy đây không phải biệt thự của Phác gia sao?

Tuấn Miên bắt đầu lung lay, sau khi bình tĩnh lại anh cũng biết là mình vì lo lắng cho Bạch Hiền mà quá nóng vội.

– Đây là biệt thự của Ngô gia, nếu cậu không tin có thể ra ngoài xem.

Y nhìn bộ dáng lúng túng của người trước mặt tự dưng lại nhớ đến người ấy. JunMyun của Y của khi tức giận cũng vậy như chú mèo nhỏ vừa nhe lanh vuốt vào người, biết sai lại như chú cún con vội cụp tai hối lỗi vậy.

– Tôi...tôi nhầm...xin lỗi.

Tuấn Miên biết là mình nóng vội, trưng ra bộ mặt vô cùng thành khẩn cúi đầu, lần này anh lại gây họa rồi. Trong 36 kế chuồn là thượng sách, chỉ có điều chân chưa bước được ba bước đã bị giọng nói lạnh băng của người kia làm cho phải dừng lại. Thôi xong!



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top