ZingTruyen.Top

Longfic Em Phai Lam Vo Toi Chap 1 End Yulsic

Chap 15

Trong khoảnh khắc cô lại cảm nhận được toàn thân đang chìm dần, mắt không tài nào mở nổi, lồng ngực đau muốn vỡ tung. Nhưng rất nhanh sau đó trong lòng lại cảm thấy bình tĩnh khác thường. Sự thiếu hụt oxy khiến cô mất đi ý thức, tim ngừng đập và bộ não cũng dần tê liệt.

" Yul có biết ngay cả đến lúc cận kề cái chết em vẫn nhìn thấy hình ảnh của Yul không? Yul cũng đừng vì hận em mà quên đi hình ảnh của em có được không? Hãy cho em một góc nhỏ bên trong trái tim của Yul thôi. Dù sau này có bao nhiêu cô gái khác bên cạnh, và em không còn sống nữa nhưng vẫn hiện hữu trong trái tim Yul là em đã mãn nguyện rồi"

...............

Tại bệnh viện

_ Thưa bác sĩ, vừa có một vụ tai nạn xe khủng khiếp. Hai nạn nhân bên trong đã được chuyển tới đây, một nam trung niên và một nữ khoảng 20 tuổi.

_ Vậy sao? Lập tức đưa họ vào phòng cấp cứu tôi ra ngay đây.

Eunjung vội vàng mặc vào chiếc áo blue xanh, đi theo cô y tá vào nơi họ vừa chuyển tới hai nạn nhân. Cô hoảng hốt khi nhận ra người con gái nằm kia là Jessica.

_ Bác sĩ ơi, hình như cô ấy không còn thở nữa, tim đập rất yếu.

_ Đừng ở đó mà suy đoán, đưa cả hai vào trong, tôi sẽ phẫu thuật cho họ cùng một lúc.

_ Dạ vâng thưa bác sĩ.

Vì vết thương của ông Kwon không nặng lắm, nhưng do tuổi tác đã cao se không chịu nổi nếu cứ tiếp tục mất máu nhiều như vậy. Ngoài vết rách lớn ở lưng do bị va đập mạnh thì hầu như những chỗ khác vẫn bình thường. Eunjung quyết định mổ cho ông ấy trước, với những động tác nhanh gọn và chuyên nghiệp, vết rách đã được khâu vào rất cẩn thận, các y tá khác lập tức chuyển ông đến phòng hồi sức khi ca mổ hoàn thành. Công việc của cô vẫn chưa kết thúc, còn Jessica.

_ Bác sĩ mau lại xem, tim cô ấy ngừng đập rồi.

_ Mau mang máy sốc điện lại đây cho tôi, nhanh lên!

Cô lấy tay quệt đi chỗ mồ hôi nhễ nhại trên trán đang cản trở tầm nhìn của mình.

_ Tiêm adenosine, liều bonus 300mg/ 20 phút. cắm điện nguồn 220v nhanh.

Đặt bàn điện cực lên ngực Jessica, cô bấm nút. Cả cơ thể cô ấy co giật liên tục mỗi khi dòng điện cả trăm vôn chạy qua người nhưng trái tim cô ấy vẫn chưa thấy dấu hiệu đập trở lại. Không ai xung quanh nhận ra một vài giọt nước mắt hòa cùng mồ hôi đang chảy trên gương mặt lo lắng của Eunjung.

_ Hãy trở lại đi,làm ơn, tôi van xin em đấy. Đừng có chết trên tay tôi chứ.

Tí...t..ít......!

_ Đã có tín hiệu, tim cô ấy đã đập trở lại rồi thưa bác sĩ.

_ Chưa xong đâu, mau đưa dao mổ cho tôi.

Do lúc chiếc xe va chạm, Jessica là người không đeo dây bảo hiểm, cả thân hình cô chắc chắn đã chịu va đập rất mạnh vào kính trước của xe ô tô, khắp người cô ấy toàn vết thương. Nhưng đáng ngại nhất là trên trán cô ấy có rất nhiều mảnh kính nhỏ gim vào, rất sâu. Sẽ rất khó khăn để lấy chúng ra mà không ảnh hưởng gì. Mồ hôi vẫn đổ ra như tắm, ướt cả bộ quần áo đang mặc và chiếc mũ đội đầu. Cô với tay vứt chiếc mũ xuống để cho trí óc thêm thoải mái, nhẹ nhàng đặt lưỡi dao đầu tiên lên vết thương. Nhịp tim cô đập nhanh và mạnh đến nỗi những người xung quanh cũng nghe thấy. Tất cả đều hồi hộp khi tất cả mảnh kính lần lượt được rút ra và đặt vào chiếc khay bên cạnh, máu chảy ra rất nhiều nhưng nhanh chóng được các y tá bên cạnh cầm lại. Eunjung tiếp tục dùng chỉ để khâu vết thương, đến giây phút mũi kim cuối cùng được cắt , cô không còn trụ vững được nữa mà ngã gục xuống, nhưng vẫn cố dùng chút sức lực còn lại cất tiếng nói yếu ớt.

_ Hãy xem xét tình hình của cô ấy đi, mau lên!

_ Huyết áp ổn định, nhịp tim đã bình thường trở lại, ca mổ đã thành công thưa bác sĩ.

................

Mặc dù đã vắt kiệt sức sau hai ca mổ liên tiếp, Eunjung vẫn không tài nào nghỉ ngơi được vì lo lắng cho Jessica. Trút bỏ bộ quần áo đẫm máu và mồ hôi, cô tắm rửa ngay tại bệnh viện rồi quay lại phòng hồi sức nơi Jessica đang nằm. Cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, cúi xuống đặt một nụ hôn trên trán cô ấy. Nếu hôm nay cô không thể cứu được mạng sống của Jessica thì cô sẽ ân hận đến chết mất.

_ Chuyện gì đã xảy ra mà khiến em trở thành cái xác không hồn như vậy? Tôi ước gì mình có thể thay em hứng chịu những nỗi đau hay những vết thương này. Sica à, nếu bây giờ tôi muốn cướp em về bên mình liệu em có yêu tôi nhiều như yêu Yuri không?

Vẫn nắm chặt lấy bàn tay xanh xao của cô ấy, Eunjung gục đầu xuống giường áp nó vào má mình rồi chìm dần vào giấc ngủ.

...........

Những ngón tay mảnh mai khẽ động đậy làm Eunjung tỉnh giấc. Đôi mắt Jessica chầm chập hé mở, định ngồi dậy nhưng lại ngã xuống vì vết thương chợt đau nhức nhối. Eunjung liền đỡ cô dựa lưng vào chiếc gối trên đầu giường để có thể ngồi dễ dàng.

_ Cẩn thận, vừa mới mổ xong chưa lành ngay được đâu, Sica cứ ở yên đấy.

Jessica giương đôi mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cô, miệng ngập ngừng định thốt lên điều gì đó rồi lại thôi.

_ Sica đợi mình một chút rồi mình sẽ quay lại ngay, mình đi lấy đồ để kiểm tra sức khỏe của Sica đã.

_ Sica??_ Cô ấy nghĩ thầm.

Quay trở vào cùng với túi đồ nghề và chiếc áo blue trắng khoác ngoài. Cô kiểm tra lại vết mổ lần nữa trước khi xem đếm mắt và huyết áp của cô ấy. Trong giây phút cô đang bận rộn với việc của mình thì Jessica lại lên tiếng, tay chỉ thẳng vào người cô.

_ Bác sĩ ư?

_ Tất nhiên rồi, chứ Sica nghĩ mình là ai?

_ Đau quá, chữa đi này.

Jessica liên tục đưa tay chỉ chỉ vào vết thương trên trán cà tất cả những chỗ trên cơ thể mà cô ấy cảm thấy đau. Hành động của cô ấy bây giờ chẳng khác gì một đứa trẻ, Eunjung hơi bàng hoàng. Vấn đề này có vẻ rất nghiêm trọng, hình như bệnh tình của Jessica chuyển biến theo một hướng xấu mà cô đã không lường trước được. Đang mải suy nghĩ lung tung, Jessica bất ngờ tát mạnh vào má cô, rất đau, nó khiến cô phải dùng cả hai tay, vừa ôm vừa xoa vết hằn in trên má.

_ Nói dối, cô không phải là bác sĩ.

_ Đau.. đâu có, mình là bác sĩ của Sica thiệt mà.

_ Vậy tại sao lại ngồi im không nói gì, lại không chịu chữa cho người ta.

_ Ờ ..thì là.. tại mình đang nghĩ phải cho Sica uống thuốc mà không biết Sica thích thuốc đắng hay thuốc ngọt.

_ Thích ngọt, mau đi lấy thuốc đi, nhanh lên!

Eunjung cuống cuồng chạy ra khỏi phòng khi nghe lời nói như mệnh lệnh của cô ấy, công nhận khi giận dữ Jessica thật đáng sợ. Sau khi đem thuốc cho cô ấy uống xong, gương mặt của Jessica dịu lại, không còn vẻ nhăn nhó bực bội khi nãy nữa. Lúc này cô mới dám lên tiếng một cách rụt rè.

_ Sica đã đỡ đau chưa? Một lúc nữa thuốc ngấm hẳn sẽ buồn ngủ lắm đấy. Mìn đỡ Sica nằm xuống giường nha.

Đưa tay lên che miệng, cô ấy ngáp một hơi dài, hai con mắt chớp liên hồi dấu hiệu của cơn buồn ngủ đang tới.

_ Cô gọi tôi là Sica, tên của tôi nghe kì cục vậy à?

_ Sica không nhớ gì hết sao?

_ Không, bây giờ tôi chỉ thấy rất mệt thôi.

_ Vậy..vậy Sica nằm nghỉ đi. Có gì cứ ấn vào nút đỏ đằng kia, mình sẽ quay lại ngay.

_ Uh.

......

Nhận được điện thoại của Eunjung, vừa đặt chân xuống khỏi máy bay Yuri và bà Kwon nhanh chóng báo về cho gia đình, mọi người đi xe tập trung hết ở bệnh viện. Ai cũng nghĩ rằng đó đơn thuần chỉ là một vụ tai nạn, chỉ ngoại trừ một mình Yuri là thấu hiểu toàn bộ nội tình bên trong. Nhìn thấy Eunjung ra tận cửa để đón mọi người vào thăm bệnh nhân của cô, Yuri ôm chặt bạn mình, cô không biết phải nói gì để đền đáp công sức của cô ấy.

_ Cám ơn cậu, nếu không có cậu thì hai người quan trọng nhất với mình đã không còn nữa, mình rất biết ơn.

_ Đừng khách sáo như thế, mình là bạn bè thân thiết. Người thân của cậu cũng là người thân của mình, cứu sống họ là trách nhiệm nặng nề mà mình phải gánh vác.

_ Tình hình của họ như thế nào rồi?

_Bác Kwon rất ổn, bác đã tỉnh lại và đang nghỉ ngơi trong phòng. Còn Jessica thì..mình cũng không biết nữa.

_ Cậu nói thế là sao? Cô ấy.. cô ấy như thế nào cậu mau nói đi.

_ Bình tĩnh lại đi Yuri, giờ chưa chắc chắn. Jessica đang ngủ, khi nào cô ấy thức dậy mình sẽ báo cho cậu sau. Giờ cậu nên đi thăm bác Kwon trước đi đã.

......

Yuri và mẹ mình cùng nhau bước vào phòng bệnh, ông Kwon đang được các y tá cho uống thuốc và kiểm tra lại huyết áp. Bà Kwon ngồi xuống bên cạnh hỏi ông với vẻ vô cùng lo lắng.

_ Mình còn thấy trong người không ổn chỗ nào không?

_ Không sao, dù gì vẫn chưa chết được là may mắn lắm rồi.

_ Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao mình và Jessica lại gặp tai nạn khủng khiếp như vậy?

Ông Kwon liếc nhìn vẻ mặt của Yuri, nhếch mép cười, câu nói như trêu chọc.

_ Điều đó thì phải hỏi con gái yêu của chúng ta, con có gì muốn nói với ta không Yuri?

_ Con ...con xin lỗi.

_ Chuyện này..tôi không hiểu gì hết? Ông và Yuri đang dấu diếm tôi điều gì phải không?

_ Bà hãy im lặng đi, không phải việc mà bà có thể nhúng tay vào, ra ngoài đi tôi muốn nói chuyện riêng với Yuri.

Bà Kwon không cầm được nước mắt, quay mặt bước ra khỏi phòng. Trong mắt ông bà luôn luôn chỉ là kẻ thừa thãi. Đợi cánh cửa được đóng kín, ông Kwon mới nhìn thẳng vào mặt cô nói như ra lệnh

_ Hãy giết chết cả hai đưá chúng nó đi ta sẽ không trách phạt con.

_ Con không thể thưa cha.

_ Vậy hóa ra con muốn nhìn thấy từng đứa một đến lấy mạng lão già này.

_ Không...con không hề có ý đó. Con sẽ tìm mọi cách để ngăn chặn việc đó xảy ra lần nữa.

_Con thật là hết thuốc chữa, Jessica đã làm con mê muội quá rồi, vậy thì để ta tự ra tay vậy.

Yuri nghe thấy thế trong lòng hoảng sợ thật sự, không nghĩ ngợi gì hơn cô quỳ xuống đối diện với ông, đôi mắt đong đầy nước ngước lên van xin chút lòng tốt nào đó còn hiện hữu bên trong ông.

_ Hãy xem như con cầu xin cha được không? Chỉ một lần này thôi, đừng làm tổn hại gì đến hai người họ. Krystal còn nhỏ chưa hiểu việc, còn Jessica, con yêu cô ấy, nếu cô ấy chết con cũng không thể sống nổi . Con xin cha hãy dừng lại đi, bàn tay cha đã nhuốm máu quá nhiều người rồi, cha không sợ quả báo sao.

BỐ..ỐP..P!

Ông Kwon tát mạnh vào mặt Yuri khiến cô ngã lăn ra đất, máu từ khóe miệng chảy dần ra.

_ Mày dám ăn nói như thế với cha mày sao? Cút đi! Ta không có đứa con nhu nhược như thế.

Ông đang tức giận tột độ, đưa tay đuổi thẳng cô ra ngoài, quay đi không thèm nhìn mặt cô thêm lần nào nữa. Đứng thẳng dậy chẳng cần lau đi vết máu dính trên miệng, Yuri chậm rãi quay lưng ra phía cửa.

_ Con nói thật đấy, nếu họ có mệnh hệ gì con sẽ chết trước mặt cha.

_Mày... mày dám thách thức ta sao?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top