ZingTruyen.Asia

[Longfic]{BAEKYEON}{CHANYOON} Ông xã tôi là thú nhân

Chap 141 + 142

Jenny990718

Chap 141. Thật xin lỗi

Nghe hắn bằng lòng thả nàng đi, Yoona vừa vui sướng vừa cảm thấy mất mát khó tả, miễn cưỡng đè nén tình cảm phức tạp này, nghĩ đến phải đợi chín tháng mười ngày mới có thể sinh hạ đứa bé, thời gian này không phải là ngắn, vừa định mở miệng, đã bị Chanyeol ngắt lời nói: “Anh chỉ có một yêu cầu này.”

Tay Yoona không tự chủ sờ xuống bụng mình, từ  sau khi biết mình mang thai, nàng vẫn cảm thấy xúc động nôn nóng trong lòng, nàng sợ bản thân luyến tiếc đứa nhỏ, cho nên vẫn không chịu thẳng thắn thừa nhận sự tồn tại của nó, bây giờ ngẫm lại, sinh nó ra, để lại cho Chanyeol nuôi nấng tựa hồ là lựa chọn tốt nhất, thế là chậm rãi gật đầu.

Chanyeol thấy nàng gật đầu, mặt không thay đổi rút đại nhục bổng từ trong hoa huyệt nàng ra, sau đó lên bờ mặc quần áo, chỉnh trang xong, lẳng lặng đứng trên bờ chờ Yoona.

Không được hắn ôm ấp, Yoona tuy rằng ngâm người trong suối nước nóng những vẫn cảm thấy lạnh lẽo, sự lạnh lẽo từ đáy lòng, làm nàng không nhịn được rùng mình. Ngâm mình trong ôn tuyền một hồi, sau đó lấy tay rửa sạch tinh dịch bên trong, không chút khí lực đi về phía bờ, nàng cố hết sức leo lên bờ, nhưng cơ thể vừa bị hung hăng yêu thương suy yếu vô cùng, đành phải cầu cứu nhìn về phía Chanyeol.

Chanyeol bất đắc dĩ thở dài, vươn tay kéo nàng ra khỏi suối nước nóng, hắn vẫn mãi không thể nhẫn tâm với nàng, cho dù nàng một lòng muốn rời xa hắn.

Nhìn Yoona mặc quần áo chỉnh chu rồi, Chanyeol xoay người đi trước về phía thôn, Yoona nhìn bóng dáng hắn, có chút ủy khuất mếu máo, chạy chậm bước theo.

Thời điểm hai người rời thôn cực kì cao hứng phấn chấn, ngọt ngào nồng nàn, nhưng thời điểm trở về lại thành trầm trầm sặc mùi tử khí, một trước một sau, Taeyeon đang ở trong khu vườn nhỏ nhìn thấy, lấy làm lạ la lớn: “Yoona”.

Yoona nghe thấy có người kêu tên nàng, dừng bước, ngoái đầu nhìn thoáng, thì ra là Taeyeon, quay đầu về hướng Chanyeol, vừa vặn Chanyeol cũng quay đầu nhìn.

Bốn mắt nhìn nhau, mặt Chanyeol lại không chút thay đổi quay đầu đi, tiếp tục bước về nhà.

Đối với thái độ lạnh như băng của hắn, Yoona rất khó chịu. Tuy rằng biết Chanyeol như vậy với nàng cũng là nàng tự tìm, nhưng trong lòng vẫn không khỏi dâng lên cảm giác mất mát tột cùng.

Vì không muốn về nhà đối mặt với thái độ lạnh lùng của hắn, Yoona xoay người đi theo Taeyeon, Taeyeon thân thiết hỏi: “Cô và Chanyeol xảy ra chuyện gì vậy? Thời điểm đi ra ngoài không phải rất thân thiết sao?”

Yoona lắc đầu, nói có lệ: “Không cái gì, anh ấy với tôi không có gì.” Không biết vì sao, chuyện giữa nàng và Chanyeol, Yoona không muốn nhiều lời, có lẽ chính lương tâm nàng cũng cho rằng mình không đúng.

Taeyeon thấy nàng không muốn nói, cũng không truy vấn, trấn an nàng một hai câu, bảo Chanyeol tính tình tốt lắm, nói vài ba câu dễ nghe, là có thể tùy ý sai bảo hắn.

Yoona gật đầu  sau đó chỉ một gốc cây mạ lảng sang chuyện khác hỏi: “Đây là cái gì?”

Nói đến cây mạ kia, ánh mắt Taeyeon lập tức sáng lên, hưng trí bừng bừng giải thích: “Đây là bông mạ, năm trước tôi thu hoạnh được một ít, còn đây là cây bông, năm nay nhiều hơn một ít, nói không chừng đến mùa thu đủ may áo mặc, còn nữa ở đây còn có khoai lang, còn có….”

Nhìn Taeyeon hưng phấn chỉ từng gốc cho nàng xem, Yoona trong lòng xúc động, chín tháng sau nàng phải rời khỏi nơi này, nàng cũng nên cố gắng nổ lực cải thiện cuộc sống nơi này, dù sao tương lai cục cưng nàng cũng sinh sống ở đây, hơn nữa Chanyeol cũng sẽ vẫn sinh sống tại nơi này.

Nói là làm liền, Yoona hỏi Taeyeon nhà thầy thuốc trong thôn ở đâu, Taeyeon hoảng sợ cho là nàng lại có ý bỏ đứa bé, mãi đến khi Yoona giải thích, nhà nàng là trung y thế gia, tuy rằng không được chân truyền, nhưng biết về y dược không ít, chỉ là dược tính thực vật nơi này không rành, muốn đi kiếm thầy thuốc tìm hiểu.

Nghe Yoona giải thích, Taeyeon yên tâm, tự mình dẫn Yoona đi đến nhà Kris.

Kris trùng hợp cũng đang ở nhà, nghe Yoona nói xong, Kris quả thực rất vui sướng. Thú nhân trong thôn rất lười, không người nào muốn cùng hắn nghiên cứu thảo dược thực vật, cho nên y thuật cao thấp trong thôn đều chỉ nhờ hắn, không ai để tham thảo nghiên cứu, quả thực rất buồn chán.

Bây giờ Yoona chủ động yêu cầu thỉnh giáo y thuật hắn, thật sự hắn vui mừng đến phát điên, hai người nhất thời tán gẫu quên thời gian, mãi đến khi tối rồi vẫn chưa dừng lại. Taeyeon ngồi trên ghế bên cạnh nghe ngủ quên mất, vậy mà hai người kia vẫn không hề phát hiện ra, cuối cùng vẫn là Baekhyun về nhà không thấy Taeyeon, tìm đến cắt ngang câu chuyện của hai người.

Taeyeon bị Baekhyun ôm về nhà, Yoona nhìn nhìn sắc trời, cũng không sớm, thế là hẹn Kris mai đến học tập, sau đó đứng dậy về nhà.

Thời điểm về nhà Chanyeol đã nằm trên giường ngủ, cơm chiều để trên bàn, cũng không biết hắn đã ăn chưa. Yoona ăn vội vàng, tắm rửa qua loa rồi leo lên giường, nằm xuống cạnh Chanyeol.

Vòng tay ấm áp nàng mong chờ hằng ngày không còn nữa, Yoona cảm thấy không thích ứng được, cứ thế trằn trọc lăn qua lăn lại không ngủ nổi.

Thế là nàng chủ động dựa vào, ôm lấy thắt lưng hắn, mặt áp sát lưng Chanyeol, lẩm bẩm nói: “Chanyeol, anh đừng như vậy, anh như vậy lòng em buồn bã khổ sở, chúng ta hãy vui vẻ bên nhau chín tháng đi, cho em hồi ức tốt đẹp để sau này nhớ lại.”

Chanyeol nghe vậy vèo một cái, xoay người đè lên nàng, ‘Xoẹt’ một tiếng xé rách quần áo nàng, rống lên: “Em không phải cái gì cũng không cần sao, không cần anh, không cần cục cưng, vậy em còn muốn nhớ lại làm gì, lưu lại làm gì.”

Nói rồi kéo hai chân nàng ra, không hề báo trước động thân mà vào, Chanyeol phẫn nộ đau thương trừng mắt nhìn thân hình nhỏ bé phía dưới, thắt lưng hưng hăng luật động, ra sức va chạm hoa huyệt nàng.

“Ư…” Yoona cảm giác hạ thể đau đớn giống như bị xé rách, đau đến độ chảy nước mắt, đau đớn mãnh liệt làm nàng tỉnh táo, cảm nhận được trái tim Chanyeol so với nỗi đau cơ thể nàng còn đau hơn.

Đau lòng khôn nguôi dâng trào, Yoona cố nén cảm giác đau đớn nơi hoa huyệt, đung đưa vòng eo phối hợp với hắn, vươn cánh tay bám lấy bờ vai hắn, ghé vào lỗ tai hắn nghẹn ngào nói: “Chanyeol, thực xin lỗi, Chanyeol, thực xin lỗi…Thực xin lỗi. . .”

Từng lời xin lỗi nghẹn ngào kia, chậm rãi xua tan cơn tức giận của Chanyeol, động tác hắn dần dần dịu dàng hơn, đôi môi ẩm ướt nóng ấm khẽ hôn lên làn da trắng nõn của nàng, ngón tay ôn nhu vuốt ve hai má nàng, cất tiếng khẩn khoản cầu xin: “Ở lại với anh được không?”

“Em…” Yoona nghẹn lời, giờ này khắc này nàng thật sự rất muốn gật đầu đồng ý, nhưng trong đầu hiện lên hình ảnh ông nội hai mắt đẫm lệ, lại làm cho nàng không thể không cứng rắn.

Chanyeol đợi nửa ngày không thấy nàng trả lời, thất vọng ưỡn thắt lưng, mãnh liệt rút ra chọc vào, động tác mạnh mẽ tra tấn, như muốn phát tiết nỗi thất vọng đau thương trong lòng mình.


Chap 142. Rất rất yêu em

Chanyeol ép buộc nàng suốt một buổi tối, Yoona vừa khóc lại kêu, cuối cùng khí lực kêu khóc không còn, biến thành vô lực hừ hừ, mãi đến khi trời gần sáng, thật sự chịu không nổi ngất đi, Chanyeol mới buông tha nàng.

Ngày hôm sau buổi chiều Yoona tỉnh lại, cổ họng nói không nên lời, toàn thân cũng đau đớn không chịu nổi, quay đầu nhìn, Chanyeol đã không còn ở bên cạnh, phỏng chừng đã ra ngoài đi săn thú.

Miễn cưỡng đến phòng tắm rửa mặt chải đầu, vừa từ phòng tắm đi ra, liền thấy Chanyeol cầm con mồi trong tay từ cửa đi vào.

Yoona theo bản năng co rúm lại, nắm chặt quần áo trên người.

Chanyeol nhìn nàng một cái không nói gì, khiêng con mồi đi đến kho. Sau đó lại cầm nguyên liệu nấu ăn đi ra, làm đồ ăn chiều.

Yoona thấy hắn nãy giờ không nói gì, trong lòng thấp thỏm khôn nguôi, sợ cơn giận hắn còn sót lại chưa tiêu cũng không dám trêu chọc hắn. Ngoan ngoãn lăng xăng quanh hắn phụ giúp.

Chanyeol vẫn không để ý tới nàng, nhưng không đuổi nàng, cơm chiều rất nhanh làm xong, hai người ngồi vây quanh ở bên cạnh bàn im lặng ăn cơm.

Lúc trước Chanyeol đều rất nhiệt tình chăm sóc nàng, thời điểm ăn cơm không ngừng dỗ nàng ăn nhiều một chút, cho dù giận dỗi cũng chưa từng hờ hững với nàng, nay đột nhiên lãnh đạm với nàng, làm cho nàng trong lúc nhất thời không chấp nhận được. Trong lòng Yoona khó chịu, nhịn không được chủ động nhích lại gần bên người Chanyeol, cúi đầu ai oán gọi: “Ông xã…”

Chanyeol ngẩng đầu nhìn nàng một cái, há mồm muốn nói cái gì, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ cúi đầu nói câu: “Ăn cơm.”

Một câu đơn giản lại làm cho Yoona xúc động đến muốn rơi lệ, nhỏ giọng “Vâng” một tiếng, sau đó cúi đầu gắp miếng thịt nướng, cố gắng nuốt, nước mắt trào ra khóe mắt tí tách rơi.

Chanyeol nhìn dáng vẻ nàng ủy khuất lặng lẽ rơi nước mắt đau lòng vô hạn, không khỏi thở dài, sờ sờ đầu nàng, dịu dàng nói: “Vui vẻ ăn cơm đi, chúng ta đều cùng vui vẻ, chín tháng thì chín tháng.”

Yoona “Oa” một tiếng bổ nhào vào trong lòng hắn khóc, nàng có thể cảm nhận được hắn có bao nhiêu ủy khuất, vậy nhưng hắn vì nàng mà đè nén nó xuống, điều này thật sự không thể không làm cho nàng cảm động.

“Được rồi, đừng khóc, đừng khóc.” Chanyeol xoa xoa lưng nàng, ôn nhu dỗ dành. Tuy rằng sự ra đi của nàng làm hắn tổn thương, nhưng hắn không muốn miễn cưỡng nàng, nếu như nàng muốn đ thì để nàng đi, hắn nguyện ý vì nàng thỏa hiệp, ai bảo hắn để ý đến nàng còn hơn chính bản thân, thà rằng để mình khó chịu, cũng không đành lòng làm khó nàng. Cảm xúc này hắn chưa từng có, ngay cả với Chanyeol cũng chưa từng, hắn không biết nên xử lý ra sao, đành thuận theo phản ứng bản năng của bản thân, chẳng lẽ đây là tình yêu sao? Hắn không hiểu, nhưng hắn tin đây chính là tình yêu, hắn yêu nàng, cho nên nguyện ý buông tay.

Rất yêu rất rất yêu em, cho nên nguyện ý từ bỏ để em có thể bay đi đến nơi hạnh phúc hơn. Trong đầu Yoona đột nhiên xuất hiện lời ca ấy, giờ này khắc này nàng cuối cùng cũng đã tin, tin rằng Chanyeol yêu nàng, rất yêu rất rất yêu nàng, chỉ là nàng có yêu hắn hay không, bản thân nàng cũng không biết, mà cũng không dám đón nhận, giờ phút này nàng lại cam tâm tình nguyện muốn vì hắn sinh hạ đứa nhỏ này, nếu nàng không có cách nào khác làm bạn hắn, vậy thì đành nhờ đứa nhỏ bù đắp cho hắn.

Từng ngày từng ngày trôi qua, hai người đối với chuyện Yoona ra đi đều không đá động tới, tình cảm càng lúc càng bền chặt, trong lòng Yoona cũng không còn băn khoăn nữa, nàng muốn bồi thường phần nào đó, đem tất cả nhu tình dồn lên người hắn. Ban ngày vắt óc tìm cách lưu lại cho đứa nhỏ cùng Chanyeol đầy đủ tiện nghi, da thú áo choàng, giày da thú, chuẩn bị một bộ rồi lại thêm một bộ, các loại dược liệu trị thương ngoài da, cảm mạo ho khan linh tinh, nhét đầy vào bao to. Đến buổi tối cũng không bài xích hoan ái cùng Chanyeol, mà là nhiệt tình như lửa đáp lại hắn.

Đến tháng năm thì cục cưng Tiffany ra đời, là một bé trai cực kì dễ thương, Chanyeol nói đó là giống cái, nhưng Yoona lại chẳng nhìn được ra điểm gì khác với thú nhân giống đực. Nàng vẫn rất tò mò không biết đàn ông làm sao sinh con, nhưng thực đáng tiếc cục cưng Tiffany ra đời lúc nửa đêm, đến khi nàng biết được thì cục cưng đã được sinh ra rồi, làm nàng không có cơ hội tìm hiểu.

Sau đó mùa mưa kéo đến, hết mùa mưa chính là mùa thu, Taeyeon nói năm nay rất được mùa, khoai lang, bông, các loại không ít, cộng với số bông thu hoạch năm ngoái, Yoona và Taeyeon cân nhắc cùng nhau gặt những cây bông lớn, sau đó dệt thành tấm vải lớn. Cả hai đều rất vui khi hoàn thành, bèn bàn bạc xem năm sau có nên mở rộng gieo trồng.

Yoona còn đưa ra phương hướng nuôi đông vật có lông để làm len, Taeyeon cũng rất hưởng ứng, bèn khẩn cầu Baekhyun cùng Chanyeol thu thập thêm nhiều lông, để các nàng ở nhà xe sợi.

Hai người cuối cùng cũng làm được hai một chiếc áo lông, đẹp đến độ không dám mặc lên người, mà đem khoe khắp nơi. Thời tiết dần dần trở lạnh, bụng Taeyeon càng lúc càng lớn, bụng Yoona cũng lớn hơn, Baekhyun và Chanyeol cả hai cũng bắt đầu nôn nóng, không đi săn thú nữa, cả ngày canh phòng bên cạnh, cẩn thận chiếu cố.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia