ZingTruyen.Top

[Long fic] Chạm vào giấc mơ [Luhan fictional girl] [NC-17]

Phần 5: Gặp người thương, không dễ!

TomoeNanami2


- Tiểu Mễ, cậu nói thật chứ? - tôi vồn vã hỏi Tiểu Mễ, trong lòng xúc động đến mức chẳng tin nổi nữa, tôi đã đợi ngày này từ rất lâu rồi.

- Ừ, thật 100 % luôn. Cậu còn nhớ vụ Bảo tàng Madame Tussauds dựng tượng sáp của Luhan chứ? 3 tuần nữa anh ấy sẽ tham dự sự kiện khai trương tượng sáp ở Bảo tàng này đấy. Sự kiện này hạn chế fan nên vé rất khan hiếm nhưng tớ sẽ nhờ bạn trong Luhanbar tìm vé giúp cậu.

- Thế còn cậu thì sao? Cậu có đi không?

- Tớ chắc là không đâu. Không phải sự kiện nào của anh ấy tớ cũng theo được, vì giá vé thường rất chát. Cậu chưa được gặp lần nào nên cơ hội đến phải chớp lấy ngay thôi, còn tớ thì đợi dịp khác cũng được. Lần này lễ khai trương diễn ra chắc chỉ trong nửa tiếng là cùng, nhưng cậu sẽ được nhìn anh ấy ở cự li khá gần đấy.

- Vậy trăm sự nhờ cậu nha!

- Ok, cứ yên tâm giao cho tớ!

Mặc dù tất cả mới chỉ là thông tin rất mơ hồ, nhưng không hiểu sao tôi thấy tràn đầy niềm tin và hạnh phúc. Tối hôm ấy, tôi vui tới nỗi không ngủ được.

Suốt nhiều ngày liền, tôi và Tiểu Mễ luôn trong trạng thái chiến đấu 24/24 săn lùng vé. Tiểu Mễ thì ngày nào cũng liên lạc với bạn bè để hỏi thông tin về vé. Còn tôi thì lên mạng tìm kiếm thông tin xem có ai bán vé không. Bạn phải trực tiếp tham gia vào quá trình săn vé gặp thần tượng thì mới biết nó gian nan cỡ nào. Vé thì ít mà người muốn sở hữu thì quá nhiều. Cuối cùng đến ngày thứ 10, Tiểu Mễ cũng giúp tôi mua được vé nhờ sự trợ giúp của một người bạn trong Luhanbar. Giá vé để được gặp người thương trong 30 phút là 1500 tệ, thực ra tôi cũng không quan tâm vấn đề này lắm bởi vì tôi đã chờ đợi cơ hội để được gặp anh từ rất lâu rồi, nên tiền bạc không phải là điều quan trọng.

Có vé trong tay rồi, tất cả những gì tôi phải làm là chờ đợi đến ngày được gặp người thương thôi. Tính ra chỉ còn 10 ngày nữa. Ngày nào tôi cũng đếm ngược từng ngày trong nhật kí.

*Lộc, chỉ còn 9 ngày nữa thôi là em được gặp anh rồi....*

Dường như niềm vui quá lớn nên tôi hầu như quên hết tất cả mọi việc xung quanh. Đến khi chỉ còn 7 ngày, tôi nhận được tin sét đánh. Lịch thi giữa kì của tôi được thông báo. Môn thi đầu tiên, chính là trùng với thời gian diễn ra sự kiện của Lộc Hàm. Đúng, không sai vào đâu được! Chính là giờ ấy, ngày hôm ấy!

- Vân Hà, thế bây giờ cậu tính sao? - Tuệ Lâm lo lắng hỏi tôi.

- Tớ cũng chẳng biết nữa.... Tôi chán nản trả lời

- Vân Hà, khó khăn lắm chúng mình mới giành được cơ hội quý giá này, cậu hiểu rõ hơn ai hết mà. Đánh mất nó, không biết bao giờ mới có lại được nữa. Chuyện thi cử không phải là không có cách giải quyết, cậu có thể viết đơn xin hoãn thi rồi thi lại đợt sau được mà. - Tiểu Mễ dường như không kiềm chế được cảm xúc, nói một mạch không ngừng nghỉ.

- Chuyện này không phải là tớ chưa nghĩ đến, nhưng mà hóa ra nó lại không đơn giản như tớ nghĩ. Đợt thi lại diễn ra sau khi thông báo kết quả thi và xét học bổng. Tức là những ai hoãn môn thi sẽ không có cơ hội xét học bổng. Cậu biết đấy, với những du học sinh như tớ, phải duy trì tên trong danh sách xét học bổng. Tớ đi du học thế này hoàn toàn là ý định của riêng tớ. Tớ không muốn bố mẹ tớ phải nhận được tin tớ sang đây mà lại không chăm chỉ học hành, để mất học bổng, không muốn để bố mẹ thất vọng về tớ.

- Thôi nào Tiểu Mễ, Vân Hà mới là người muốn gặp Lộc Hàm hơn ai hết đấy. - Tuệ Lâm nói.

- Nếu cậu đã quyết định như thế thì tớ sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cậu. Thôi cố gắng ôn thi tốt, lần sau có cơ hội tớ sẽ giúp cậu gặp Lộc ca. - Tiểu Mễ nghe chừng đã xuôi, ra sức an ủi tôi.

- Cám ơn hai cậu! - nói rồi tôi chạy lại ôm lấy 2 người bạn tốt của mình mà mếu máo, mà òa khóc như trẻ con.

*Lộc Hàm, là em không tốt, là em đã bỏ lỡ mất anh rồi...*

Tôi được nghỉ một tuần liền để ôn thi. Hàng ngày tôi đều đặn lên thư viện học, chiều tối thì ra quán làm như thường lệ. Tôi không muốn để bản thân có chút thời gian rỗi nào hết, nếu không, tôi lại nghĩ đến chuyện kia mất. Dạo gần đây, tôi để ý thấy Dương Linh có gì đó không ổn, hơi căng thẳng và lo lắng lúc làm việc. Nhưng khi tôi hỏi, cô ấy chỉ cười và nói "Không sao đâu, mình chỉ hơi mệt một tí thôi".

Thấm thoắt cũng đã đến ngày ấy, có vẻ như tâm trạng của tôi đã khá thoải mái mà đối diện với nó. Buổi sáng tôi làm bài thi khá tốt, ra khỏi phòng thi, tôi lên mạng update thông tin sự kiện của Anh sáng hôm nay. Hôm nay Anh mặc một bộ vest đen trông thật lịch lãm nhưng vẫn không giấu được vẻ đáng yêu. Anh nhí nhảnh tạo dáng với tượng sáp của mình, tâm trạng thực sự rất tốt. Nếu tôi có mặt ở đó, không biết tôi sẽ phấn khích như thế nào nhỉ? Aigoo, lại thế rồi, đã bảo không nghĩ nữa rồi, chỉ cần Anh vui là được rồi, chuyện gì qua thì cứ để cho nó qua đi!

Tối hôm ấy, khi tôi vào phòng thay đồ, tôi bất ngờ khi thấy Dương Linh đứng khóc thút thít trước tủ quần áo. Tôi vô cùng lo lắng hỏi:

- Dương Linh, có chuyện gì thế?

- Không có gì đâu - cô bạn tôi bối rối khi bị tôi phát hiện, vội vàng lau đi dòng nước mắt.

- Rõ ràng là có chuyện gì mà. Mấy hôm nay tớ thấy cậu lạ lắm. Có chuyện gì thì cậu hãy nói ra đi, để trong lòng mệt mỏi lắm, cậu không tin tớ sao?

Gặng hỏi mãi, cuối cùng Dương Linh cũng chịu nói. Hóa ra gần đây Dương Linh bị một người đàn ông quấy rối. Ông ta liên tục rủ rê Dương Linh với những lời lẽ khiếm nhã, nhưng vì ông ta là một người có máu mặt, lại là khách quen của quán nên Dương Linh chỉ dám nhẹ nhàng đối phó, không dám làm to chuyện. Hôm nay, mọi chuyện đã đi quá xa khi ông ta đã động chạm đến Dương Linh. Nghe vậy, tôi thật không thể để yên được! Từ trước đến nay tôi luôn dị ứng với những vụ bắt nạt con gái. Tôi nắm tay Dương Linh ra ngoài, tìm đến bàn vị khách ấy đang ngồi. Tôi nói thẳng vào mặt ông ta:

- Tôi yêu cầu ông phải xin lỗi bạn tôi ngay lập tức về hành vi khiếm nhã với bạn tôi. Và xin ông từ nay về sau hãy bỏ ngay ý định tán tỉnh bạn tôi đi. Tôi đoán ông cũng có gia đình rồi, ông không nên làm thế mới phải.

Ông ta cũng không phải dạng vừa, quát lại tôi:

- Cô là ai mà vu oan cho tôi? Cô có bằng chứng không hả. Tôi sẽ gọi quản lí ra để đối chất!

Cuộc cãi vã dường như gây sự chú ý của tất cả mọi người trong quán. Quản lí vội vàng chạy ra, chẳng cần hỏi rõ ngọn nguồn, anh ta đã vội vàng bắt tôi xin lỗi ông khách kia. Nhưng tôi chỉ nói sự thật, tôi đâu làm gì sai mà phải xin lỗi. Cuối cùng, anh ta phải xin lỗi rối rít ông ta. Ông ta giận dữ bỏ đi, và còn nói thật to rằng sẽ không bao giờ quay lại quán một lần nào nữa vì danh dự ông ta đã bị xúc phạm!

- Tôi cứ nghĩ cô là người hiểu chuyện, có thái độ khiêm nhường, không ngờ hôm nay cô lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy. Cô có biết vị khách đó có mối quan hệ thân thiết với ông chủ của chúng ta không hả? - Anh quản lí mắng xơi xơi vào mặt tôi.

- Em không cần biết ông ta là ai, nhưng hành động của ông ta thì không thể chấp nhận được. Em chỉ cần biết thế thôi!

Sau một hồi đôi co thì cuối cùng lời cần nói cũng đã nói ra, tôi bị buộc phải nghỉ việc. Cũng chẳng sao, tôi chẳng muốn làm việc cho những người chẳng phân biệt phải trái như vậy.

- Nếu anh đuổi việc cô ấy thì em cũng xin phép nghỉ! - Dương Linh lên tiếng

- Các cô đi luôn đi, tôi đâu có thiếu người!

Tranh luận xong, tôi vào phòng thay đồ dọn dẹp đồ đạc.

- Xin lỗi Dương Linh, vì tớ mà cậu bị liên lụy.

- Cậu nói gì vậy. Là tớ mới phải nói câu ấy. Dù sao tớ cũng phải chịu đựng đủ rồi, nghỉ làm thế này coi như được giải thoát đấy chứ! - Dương Linh đáp

- Ừ, chúng mình thế này, thiếu gì chỗ cần!

- Phải đấy, mà tớ hơi bất ngờ đấy. Không ngờ cậu lại mạnh mẽ như vậy. Dám đối đầu với ông khách kia và cả anh quản lí nổi tiếng dễ sợ!

- Có gì đâu. Anh hùng thấy chuyện bất bình không tha mà!

Nói rồi, hai đứa phá lên cười.

Tối hôm ấy, trên đường về, tôi nán lại ở chỗ poster của Anh thật lâu. Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra. Thực ra tôi không can đảm như mọi người nghĩ, nhất là khi đứng trước Anh, tôi lại càng yếu đuối...

- Tiểu Lộc, công việc, tình yêu... Em đều đánh mất hết. Anh nói xem, có phải là em quá vô dụng rồi không?

Kì thi giữa kì đã kết thúc suôn sẻ, may mắn là tên tôi có trong danh sách học bổng. Điểm số của tôi cao thứ nhì lớp, sau bạn học Lập Văn. Dạo gần đây, tôi và Lập Văn khá thân thiết vì thường hay phải đi chung với nhau giải quyết một số việc liên quan đến kì thi của lớp. Quen rồi mới biết cậu ấy đúng là một chàng trai Bắc Kinh thân thiện và nhiệt tình, còn rất thông minh nữa.

- Chúc mừng lớp phó nhé, thứ nhì này! - Giọng Lập Văn làm tôi giật mình, hoá ra cậu ấy đang đứng ngay bên cạnh tôi lúc nào không hay.

- Cám ơn cậu nhé. Mà cậu cừ thật đấy. Môn nào cũng đạt điểm gần tuyệt đối luôn.

- Không đến mức vậy đâu. Nhưng được cậu khen tớ thấy vui lắm - Lập Văn nở một nụ cười thật tươi.

- Ái chà, phát hiện có người đang thể hiện tình cảm chốn đông người này - Giọng nói quen thuộc của Tiểu Mễ vang lên, quay đầu lại, tôi thấy 2 cô bạn cùng phòng, hình nghe họ cũng đang đi xem điểm thi.

- Các cậu nói gì thế....? - Tôi ngượng ngùng - Lập Văn, giới thiệu với cậu, đây là Tiểu Mễ và Tuệ Lâm, bạn cùng phòng của tớ - Tôi quay sang bọn Tiểu Mễ - Còn đây là Lập Văn, lớp trưởng của lớp tớ.

- Biết rồi, khỏi cần giới thiệu. Cậu chẳng kể mãi cho bọn tớ về cậu lớp trưởng đẹp trai, lịch thiệp còn gì! - Tiểu Mễ cười tinh quái.

- Này, tớ nói thế bao giờ hả?? - (Tiểu Mễ này về khác biết tay tôi)

Cả bọn đang nói chuyện thì chuông di động của tôi vang lên. Hoá ra là anh ở Hội sinh viên người Việt gọi, anh ấy nói đã tìm được một vài chỗ phù hợp với tôi, nên gọi tôi lên văn phòng gặp anh ấy một chút. Tôi quay lại nói với bọn Tiểu Mễ:

- Tiểu Mễ, Lập Văn, xin lỗi nhé, tớ có chút chuyện phải đi bây giờ, gặp lại mọi người sau nhé!

- Ừ, Bye bye!!!

Văn phòng hội sinh viên người Việt.

- Em ngồi đi! - Anh Huy, hội trưởng phụ trách bộ phận tư vấn việc làm cho sinh viên, đây là lần thứ 2 tôi gặp anh. Lần đầu tiên là khi tôi lên văn phòng nhờ anh giúp đỡ tìm việc làm.

- Thật ra, mất lâu thời gian tìm việc như vậy, là do anh muốn tìm cho em một công việc tốt, vừa có thể làm lâu dài, vừa có thể nâng cao chuyên môn. Chứ công việc tạm thời thì lúc nào cũng có. Đây, trước mắt có 3 chỗ này anh thấy hợp lí, em thử xem sao!

- Dạ, em cám ơn anh - Tôi lễ phép trả lời rồi nhận lấy tờ giấy anh Huy đưa. Tôi đã nhờ anh tìm cho công việc liên quan đến chuyên môn của tôi: tài chính và kế toán.

- Uhm... - Tôi đưa mắt lướt qua tờ giấy- .... Và tim tôi như ngừng đập khi nhìn thấy dòng chữ "Luhan Studio"- Tôi không nhìn nhầm đấy chứ???

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top