ZingTruyen.Top

[Long fic] Chạm vào giấc mơ [Luhan fictional girl] [NC-17]

Phần 17: Bến Thượng Hải

TomoeNanami2

Vậy là em đã có số điện thoại của Boss rồi sao? Có số của Boss rồi, cảm giác như khoảng cách giữa chúng ta được rút ngắn lại biết bao nhiêu! Boss ơi, từ bây giờ, nếu một lúc nào đó em muốn nghe giọng của Boss, muốn nghe tin về Boss, em có thể gọi cho Boss được chứ? Sẽ không phải lên fansite, phải hỏi qua hết người này đến người khác để biết tin về Boss nữa đúng không?

Cuối cùng kì thi cuối kì của tôi đã kết thúc. Sau kì thi, tôi được nghỉ một tuần, thời gian này tôi dành toàn bộ cho những hoạt động của Luhanbar và concert cuối cùng của Lộc Hàm được tổ chức ở Thượng Hải. Trước hôm diễn ra concert 2 ngày, Boss và tất cả nhân viên Studio chúng tôi sẽ xuất phát đi Thượng Hải. Vì Boss không đi được máy bay, nên Boss sẽ đi bằng tàu cao tốc cùng với Lão Cao, còn lại tất cả chúng tôi sẽ di chuyển bằng đường hàng không!

Đây là lần đầu tiên tôi đến Thượng Hải nên tâm trạng vô cùng hào hứng. Từ lâu tôi đã biết đến Thượng Hải là một thành phố lớn bậc nhất Trung Hoa, nơi giao thoa những nét phương Đông cổ kính xen lẫn nét hiện đại của phương Tây. Nơi đây nổi tiếng với những khung cảnh thơ mộng, đặc biệt là bến Thượng Hải, đó cũng là lí do Thượng Hải luôn là sự lựa chọn số 1 cho bối cảnh của những bộ phim tình cảm và tiểu thuyết ngôn tình nổi tiếng!

Hào hứng là vậy, nhưng vì quá bận rộn với công việc tổ chức concert, nên tôi chẳng có thời gian để đi thăm thú, vui chơi. Buổi tối trước hôm diễn ra concert một ngày, tôi định tranh thủ ra ngoài chơi một chút. Vừa thay đồ xong, thì tôi nhận được một tin nhắn.

"Vân Hà, em có muốn ra ngoài đi dạo một lát không?"

Tin nhắn từ Boss!!! Boss đang rủ tôi đi chơi sao?

"Nhưng Boss ra ngoài đường, không sợ sao?" - Tôi nhắn lại.

"Đừng lo. Em cứ xuống khách sạn đi."

Trời ơi! Tôi hồi hộp chết mất. Nghĩ kiểu gì tôi cũng thấy giống một buổi hẹn hò. Sao Boss lại rủ tôi đi chơi nhỉ? Chắc là Boss muốn đi chơi, nhưng lại không muốn đi một mình, rủ không ai đi cùng nên mới gọi tôi thôi, đúng không? Mà thôi, mặc kệ lí do gì, tôi phải đi theo tiếng gọi của tình yêu thôi!

Khách sạn Boss và chúng tôi ở được giữ bí mật nên có thể yên tâm không có fan đứng chờ ở phía dưới. Xuống dưới sảnh, ngó nghiêng một lúc thì tôi phát hiện ra Boss. Boss ra dấu cho tôi ra khỏi khách sạn trước, tôi bèn ngoan ngoãn làm theo. Tôi hồi hộp đứng chờ Boss ở trước cửa quán cafe gần khách sạn.

- Vân Hà!

Nghe giọng của Boss, tôi quay đầu lại. Boss của tôi, anh ấy đeo khẩu trang, đội Snapback kéo thấp hết cỡ, chỉ để lộ một chút đôi mắt, mặc đồ cũng khác hẳn phong cách thường ngày. Nếu là fan nhìn qua cũng chưa chắc đã nhận ra được, lẽ nào đây là kĩ năng hóa trang trong truyền thuyết của Boss.

- Đi thôi! - Boss nói.

- Dạ! - Tôi ngoan ngoãn trả lời rồi lẽo đẽo đi theo sau lưng Boss.

Tôi đi bên cạnh Boss, sau Boss vài bước chân, vì ngượng nên tôi không dám đi ngang hàng với Boss.

- Boss, sao anh lại rủ em đi chơi? - Tôi lấy hết can đảm hỏi Boss.

- À, vì lâu rồi anh không có thời gian đi dạo ở Thượng Hải cũng thấy nhớ. Nghĩ là em lần đầu đến Thượng Hải chắc cũng muốn đi chơi nên rủ em đi cùng.

À ra thế, vậy là Boss quan tâm đến em. Em hạnh phúc quá! Tôi vừa đi sau Boss vừa mỉm cười:

- Boss ơi, Boss không sợ bị bắt gặp sao?

- Không sao đâu, chỉ cần ngụy trang tốt là ổn thôi. Với lại chỗ mình đến cũng không có nhiều người qua lại lắm.

- Vâng. - Tôi nói - Mà Boss ơi, Boss đội mũ thế có nhìn rõ đường đi không ạ?

- Hả?? - Boss quay lại nhìn tôi.

Ấy chết, em lỡ lời. Coi như em chưa nói gì Boss nhé! >.<

Im lặng một lúc, tôi lại hỏi Boss:

- Boss ơi, mình đi đâu thế ạ?

- Đến bến Thượng Hải, anh biết có một khu phố đi bộ sát bờ sông, chỗ đó rất đẹp, chỉ đi bộ khoảng 10 phút nữa là tới.

- Vâng. - Tôi trả lời.

Hạnh phúc quá, được đi dạo phố với Boss, tôi cảm thấy lâng lâng như trên mây vậy. Được đi cùng Boss thì cảnh xấu cỡ mấy tôi cũng thấy đẹp, thấy toàn một màu hồng như thiên đường vậy.

- Vân Hà, chờ một chút. - Tiếng Boss nói làm tôi giật mình.

Sao Boss lại đòi dừng lại ở giữa đường nhỉ?

- Anh quên mất, em giúp anh chụp một tấm ảnh ở đây để up lên Weibo nhé, hôm nay là thứ 6 mà!

Boss của tôi từ lâu đã có thói quen up Weibo vào mỗi tối thứ 6, đến nỗi thành 1 lời hứa với fan rồi. Boss đưa tôi điện thoại và bảo tôi chụp một tấm Boss đứng với thùng thư bên vệ đường. Rõ khổ, từ lâu Boss đã có niềm đam mê khó hiểu với thùng thư. Hồi còn ở EXO, Boss đã gây náo loạn một nhà hàng chỉ vì check in với cái thùng thư trước cửa nhà hàng đấy! Thể nào ngày mai fan cũng xếp hàng dài ở đây mà check in với em thùng thư này cho mà xem!

- Xong rồi đây ạ! - Tôi đưa Boss điện thoại. Boss cười vui vẻ rồi cầm điện thoại, vừa đi vừa nghịch. Chắc Boss chưa dám post luôn đâu, lộ ra thì chết!

Đi bộ một lúc, cuối cùng thì cũng đến nơi! Bến Thượng Hải kia rồi! Đẹp quá đi mất! Trước mắt tôi là dòng sông Hoàng Phố rộng lớn, thơ mộng. Phía xa xa là những tòa nhà cao ốc chọc trời phát sáng lung linh trong đêm. Những cơn gió mát đem theo mùi hương của dòng sông mơn man trên cơ thể mang lại cảm giác thật kì diệu!

- Boss ơi, đẹp quá! Lần đầu tiên em được đến một nơi đẹp như thế này đấy! - Tôi sung sướng chạy lên phía trước rồi quay lại nói với Boss đang đi phía sau tôi.

Tôi chạy lại gần hơn, bám tay vào hành lang của bờ sông, rồi hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí tuyệt vời của nơi đây. Lộc Hàm đi đến chỗ tôi, anh ấy tháo khẩu trang ra. Đúng như lời anh ấy nói, ở đây rất ít người qua lại, Boss của tôi đúng là đi nhiều có khác, cái gì cũng biết! Tôi quay lại, dường như trái tim tôi đập lỗi một nhịp khi nhìn thấy khuôn mặt mộc nam tính đẹp hoàn hảo của Boss. Đôi mắt nai lấp lánh của anh ấy đang nhìn về phía tôi, khiến tôi nhanh chóng phải quay đi vì ngượng ngùng.

- Lâu lắm rồi anh mới có cơ hội đến đây! - Boss nói.

- Lần cuối Boss đến đây là khi nào ạ? - Tôi hỏi Boss.

- Có lẽ là năm 2014, khi anh còn ở trong nhóm, là hồi tổ chức The Lost Planet ở Thượng Hải.

Nhìn Boss có vẻ trầm tư, có lẽ Boss đang nhớ lại kỉ niệm khi còn trong nhóm chăng?

- Boss đang nhớ mọi người phải không ạ? - Tôi buột miệng hỏi Boss rồi chợt nhận ra mình lỡ lời, nhưng không kịp nữa rồi.

- Ừ, có lẽ vậy... - Boss trả lời, khuôn mặt khá ưu tư.

- Boss ơi - Tôi nói - Quá khứ là hành trang cho tương lai. Boss hãy cứ mỉm cười khi nhớ về những kỉ niệm đẹp ngày xưa, rồi tiếp tục vững bước đến ngày mai. Boss của EXO, em thích vô cùng, nhưng em thích Boss của hiện tại hơn, và trong tương lai, nhất định em sẽ càng thích Boss nhiều hơn nữa! Vì Boss của em ngày càng trưởng thành và hoàn thiện hơn xưa!

Nghe tôi nói, Boss im lặng mấy giây, rồi mỉm cười. Boss đưa tay vén những sợi tóc bị gió thổi tung bay lòa xòa trước mặt tôi! Chúng tôi nhìn vào mắt nhau, rồi bỗng dưng Boss từ từ cúi xuống gần tôi. Tim tôi trong phút chốc đập loạn xạ. Boss định làm gì???

"........." - Tiếng chuông điện thoại của Boss vang lên. Boss giật mình lấy điện thoại ra nghe. Hết hồn chim én luôn!

- A lô, ừ tớ vẫn đang ở ngoài. Một lát nữa tớ sẽ về. - Boss nói chuyện điện thoại.

Hình như là Lão Cao gọi cho Boss. Tôi xấu hổ quá, không biết phải đối diện với Boss thế nào đây. Ơ, hình như có một quán kem dạo ở đằng xa kia, tôi trông thấy, bèn quay lại nói với Boss vẫn đang nghe điện thoại:

- Em ra đằng kia một lát nha!

Nói rồi, tôi chạy lại phía chỗ họ đang bán kem. Vừa chạy, tôi vừa nghĩ về chuyện lúc nãy. Được đến một nơi lãng mạn nhất, cùng với người mình yêu nhất. Tất cả như một giấc mơ vậy! Tôi mua 2 que kem rồi vui vẻ chạy quay lại chỗ Boss đang chờ. Có lẽ vì hạnh phúc quá nên tôi chẳng còn để ý trời đất gì nữa, đang chạy thì vấp ngã oạch một cái trên đường, ngay trước mặt Boss!!!

- Vân Hà! - Boss lập tức chạy đến khi nhìn thấy tôi ngã.

Trời ơi xấu hổ quá đi mất! Sao tôi lại vô ý vô tứ thế cơ chứ?

- Em không sao chứ? - Boss đỡ tôi dậy.

- Em không sao.. - Có sao thì là vì em xấu hổ với Boss thôi, con gái con đứa mà đi đứng không nên hồn.

- Em bị thương rồi kìa!

Hả? Nghe Boss nói tôi mới để ý đầu gối mình đang rớm máu. Đau quá! Phải làm sao bây giờ?

- Mình đi tìm xem có chỗ nào bán bông băng không? - Boss nói - Em có đi được không đó? Hay là anh cõng em nhé?

- Dạ? - Tôi ngạc nhiên - Không cần đâu ạ? Em tự đi được mà!

- Em không phải ngại đâu, mau lên đi! - Boss chủ động ngồi xuống.

Tuy rất xấu hổ vì tình cảnh này, nhưng phúc lợi ngàn năm có một đang ở ngay trước mắt, làm sao có thể bỏ lỡ được? Thế là tôi ngoan ngoãn vâng lời để cho Boss cõng.

Tôi choàng tay qua cổ Boss. Lưng Boss gầy nhưng rộng lắm, vừa ấm áp vừa đem lại cảm giác an toàn, vững chãi. Mái tóc mềm mại của Boss đang ở trước mặt tôi, gáy Boss cũng đẹp nữa! Tôi chỉ muốn vùi đầu vào mái tóc, bờ vai của Boss! Nhưng tôi phải kiềm chế lắm! Tôi có thể ngửi thấy mùi hương nước hoa BLVgari nhẹ nhàng, nam tính mà Boss thường dùng. Tôi chỉ ước sao con đường này dài thật dài, để tôi được Boss cõng trên lưng lâu một chút!

- Kia rồi! - Boss đặt tôi xuống ngồi ở vỉa hè rồi chạy sang bên kia đường nơi có một hiệu thuốc. Lát sau Boss quay lại, Boss nói với tôi:

- Để anh xem vết thương của em!

- Không cần đâu ạ! - Tôi nói - Em tự làm cũng được mà.

- Em cũng đã từng giúp anh chăm sóc vết thương mà. - Boss vừa nói vừa lấy bông thoa thuốc sát trùng lên vết thương ở đầu gối của tôi. Boss làm rất nhẹ nhàng, khiến tôi có cảm giác mình đang được Boss nâng niu hết mực vậy. Xử lí vết thương xong, Boss gọi taxi và chúng tôi lên xe về khách sạn. Tôi không biết hôm nay bị ngã gọi là đen đủi hay may mắn nữa, chỉ biết là tôi rất hạnh phúc! Càng được gần gũi Boss, tôi lại càng yêu anh ấy nhiều hơn!

Tối hôm sau, buổi concert thứ 3 của Lộc Hàm được tổ chức. Lúc concert đang đi vào những phút cuối, Luhanbar chúng tôi đã thực hiện Project bí mật dành riêng cho anh ấy! Vì concert cuối cùng cũng là lúc sinh nhật anh ấy cận kề, nên chúng tôi đã chuẩn bị một kế hoạch với tên gọi "Travelling with Luhan". Chúng tôi kêu gọi Lufans trên khắp thế giới cùng gấp những chiếc máy bay giấy, trên đó viết lời nhắn nhủ tới anh ấy, rồi tự mình quay một clip thả chiếc máy bay ấy lên không trung! Project nhận được sự ủng hộ lớn của Lufans trên khắp thế giới. Chúng tôi chọn một vài clip tiêu biểu của các nước và tổng hợp lại thành 1 video để chiếu trên màn hình lớn vào ngày diễn ra concert tại Thượng Hải! Khi chiếu xong video, tất cả các fans có mặt ở sân vận động lúc bấy giờ sẽ cùng hô vang "Chúc mừng sinh nhật Lộc Hàm" 7 lần. Khỏi nói Lộc Hàm đã xúc động như thế nào! Anh ấy nói:

- Oa, thật tuyệt vời, cảm ơn mọi người. Tôi rất cảm động. Tôi không biết phải nói gì nữa. Có lẽ tôi sẽ nói đơn giản thôi. Tôi yêu các bạn! Cảm ơn mọi người! Tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!

Boss nói tiếp:

- Sau cùng hãy chào đón những người đã đến với chúng ta suốt 3 đêm concert, dancing team, giáo viên vũ đạo... của tôi - Lộc Hàm vừa nói vừa vẫy tay gọi mọi người bước ra từ đằng sau cánh gà - Mọi người vất vả rồi, cám ơn mọi người! Nào, hãy cùng đứng vào giữa nào. - Boss gọi mọi người đứng vào giữa sân khấu rồi nói - Bây giờ, Reloaded Tour concert đã đến hồi kết thúc. Nhưng mọi người đừng lo lắng, sẽ sớm có những concert tiếp theo thôi. Thật sự cảm ơn các fans đã ủng hộ và các staff đã làm việc vất vả. Một lần nữa chúng tôi muốn cảm ơn mọi người. 1,2,3. - Boss hô và tất cả mọi người trên sân khấu cùng cúi đầu cám ơn khán giả.

Lúc Boss và mọi người cúi đầu cám ơn, pháo giấy được bắn lên sân khấu tạo nên một cảnh tượng tuyệt đẹp. Đây cũng là lúc chúng tôi thực hiện project cuối cùng, đó là xếp chữ "Marry me" trên khán đài bằng bảng đèn led chữ Lộc, chính thức khép lại 3 đêm concert thành công mỹ mãn và đầy cảm xúc. Những kí ức về 3 đêm concert, về Lộc Hàm, chắc chắn sẽ là những kí ức khó phai nhất trong suốt tuổi thanh xuân của tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top