ZingTruyen.Asia

Long Do An Tiep Theo Q15

CHƯƠNG 743: QUAN HỆ THÙ ĐỊCH

EDITOR: ROSALINE

BETA: MINH ANH ANH


Tiểu Lương Tử đi làm vỏ đao, kết quả thợ làm da lại là sư phụ oan nghiệt của Tắc Tiếu, trong sân một trận náo loạn.

Chờ Tắc Tiếu đánh xong, lão đầu mập bò dậy đến bên cạnh bàn ngồi xuống, liền đuổi mọi người đi như đuổi chó vậy, "A đi đi đi! Cẩu Cung ta không thu người của Ma Cung!"

"Ai người của Ma Cung, tìm ngươi làm đồ da đấy!" Yểu Trường Thiên xách Tiểu Lương Tử lên.

Lão đầu mập ôm cánh tay, bĩu môi "Hừ" một tiếng, "Sao ta phải làm đồ chơi cho đứa nhỏ chớ."

"Ai tìm ngươi làm đồ chơi, tìm ngươi làm vỏ đao." Tiểu Lương Tử đưa tay lấy cái rương cõng sau lưng ra, mở ra cho lão đầu nhìn.

Lão đầu liếc nhìn Di Cốt Đao một cái, tựa hồ là ngẩn người, sau đó quay đầu lại nhìn cẩn thận, lại nhìn cái rương một chút, hỏi Tiểu Lương Tử, "Đao này ngươi từ đâu mà có? Một đứa nhỏ như ngươi có thể sử dụng sao?"

Tiểu Lương Tử bĩu môi, "Ngưng..."

Vừa dứt lời, Yểu Trường Thiên khoát tay vứt đồ tôn ra ngoài.

Tiểu Lương Tử nhảy lên giữa không trung hất Di Cốt Đao một cái, Cốt Đao lập tức mở ra trở nên lớn hơn.

Chờ thời điểm đao biến hóa hình thái hoàn thành, Tiểu Lương Tử trên không trung nghiêng người, giơ tay chém xuống, ở trên tường viện để lại một lỗ thủng lớn... Cùng lúc đó, soạt một tiếng, một đạo Bạch Diễm dấy lên.

Tiểu Lương Tử trên không trung lộn người hai vòng rơi xuống, thu đao.

Tiểu Tứ Tử và một đám bạn tốt nhỏ ở bên cạnh vỗ tay —— khen ngợi Tiểu Lương Tử!

Lão đầu mập hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc, quan sát Tiểu Lương Tử trên xuống dưới một chút, hỏi Bạch Quỷ Vương, "Tôn tử của ngươi sao?"

Bạch Quỷ Vương đưa tay sờ đầu Tiểu Lương Tử đang thu đao, "Đồ tôn nhà ta."

"Ngươi lại có đồ tôn?" Trên mặt lão đầu mập lập tức viết lên đầy vẻ không cam lòng, quay đầu liếc Tắc Tiếu một cái.

Tắc Tiếu liếc hắn một cái —— nhìn cái rắm chứ mà nhìn! Ngươi cái gì cũng không có, trả tiền lại!

Lão đầu mập làm bộ không nhìn thấy, quay đầu Tiểu Lương Tử ngoắc ngoắc tay, để cho nhóc mang cây đao tới xem một chút.

Cẩn thận nghiên cứu Di Cốt Đao một hồi, lão đầu mập gật đầu một cái, " Ừm... Ta đích xác là có thể làm, cái vỏ đao này cũng chỉ có ta mới làm được, chẳng qua ... Có thể không rẻ."

"Bao nhiêu tiền?" Tiểu Lương Tử hỏi thăm.

"Không thu tiền, nhưng phải giúp ta làm chuyện này!" Lão đầu một bộ biểu tình gian thương.

Phía sau Tắc Tiếu liếc mắt nhìn trời, lại muốn giơ chổi đánh lão đầu, chẳng qua bị Hỏa Phượng cản lại.

Tiểu Lương Tử còn thật nghiêm túc hỏi muốn làm chuyện gì?

Lão đầu nhi đưa tay chỉ Bạch Long Vương đứng bên kia một cái, "Làm cho chủ thượng rời khỏi Ma Cung!"

Bạch Long Vương liền bắt lấy đầu ngón tay hắn bẻ ra!

Lão đầu "Ai ai ai" lớn tiếng rụt tay lại.

Tiểu Lương Tử lui về phía sau một bước hỏi sư công nhà mình, "Chủ thượng là ai? Ân Hậu sao?"

Bạch Quỷ Vương gật đầu một cái.

"A... Vậy làm sao có thể." Tiểu Lương Tử xua tay a xua tay, bày tỏ không làm được!

"Vậy thì đổi cái khác..." Lão đầu mập ngồi xuống thương lượng với Tiểu Lương Tử, "Để cho thiếu chủ rời khỏi Ma Cung! Như thế nào?"

Tiểu Lương Tử lại nhìn sư công nhà mình —— thiếu chủ? Triển đại ca sao?

Bạch Quỷ Vương tiếp tục gật đầu.

Tiểu Lương Tử có chút bất đắc dĩ hướng về phía lão lắc đầu, "Đó là càng không thể nào, cẩn thận bị đòn!"

"Hừ..." Lão đầu lại suy nghĩ một chút, cuối cùng đưa tay chỉ Tiểu Tứ Tử nói, "Vậy đứa Nhỏ kia phải làm đồ tôn ta... Ai nha!"

Lời còn chưa dứt, Tiểu Tứ Tử liền bị Tiểu Lương Tử cướp trở về, Tắc Tiếu ở phía cuối hướng về phía cái mông của lão đầu chính là tung một cước, lúc này Hỏa Phượng ngược lại là chẳng buồn ngăn cản hắn.

Bên này đang nháo, liền nghe phía sau truyền tới giọng nói, "Ồn ào chết đi được, ngươi đang làm gì vậy, bảo ngươi đi lấy bình rượu mà lâu như vậy sao ..."

Đang nói chuyện, bên ngoài cửa hậu viện đi vào một người.

Người này là nữ nhân, nhìn tương đối trẻ tuổi, nhưng tướng mạo lại hết sức kỳ quái... Da có màu xám trắng, dưới ánh mặt trời gần như là trong suốt.

Cặp mắt đặc biệt lớn, hai mắt đen thui, vùng da chung quanh hốc mắt là một vòng màu sắc cháy vàng, cũng may, lúc này là ban ngày nhìn thấy, nếu như buổi tối nhìn thấy người này e sẽ tưởng ngay là nữ quỷ.

Nhìn tuổi không tới hai mươi, một đầu tóc vàng khô, trên đầu choàng khăn lụa màu trắng, có phần giống với khăn lụa chống gió mà Hỏa Phượng ngày thường hay dùng.

Cô nương này mở miệng giọng nói và âm điệu, nghe giống như Hắc Thủy Bà Bà các nàng vậy, cũng là lão nhân.

Nàng đi vào trong viện nhìn thấy nhiều người như vậy, cũng sửng sốt một chút.

Song phương đứng đối mặt như vậy sau một hồi, cô nương đột nhiên ngồi xuống, đưa ra một đầu ngón tay, tựa như gọi tiểu cẩu vậy, hướng về phía Tiểu Tứ Tử, "Chậc chậc chậc."

Tiểu Tứ Tử yên lặng dời hai bước đi đến sau lưng Tiểu Lương Tử.

Cô nương kia nhìn bé liền vui vẻ, đứng lên, liếc Bạch Long Vương một cái, mở miệng, "Chủ thượng một năm cũng chỉ tới Xuân Viên một hai chuyến như vậy, làm sao, các ngươi còn phải theo tới giám thị a?"

Bạch Long Vương và Lục Thiên Hàn nhìn nhau một cái —— Xuân Viên?

Hai người cũng theo bản năng ngẩng đầu nhìn quanh, đây không phải là một tiểu trạch trong ngõ hẻm sao, Xuân Viên theo lý thuyết phải rất lớn mới đúng...

Hỏa Phượng trước kia thật giống như nghe sư phụ hắn nhắc tới Xuân Viên, hình như chính là một mộ viên...

Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử cũng ngửa mặt nhìn Bạch Quỷ Vương —— Xuân Viên là cái gì viên?

"Mộ viên, là nơi an táng một ít bộ hạ cũ của Ân Hậu, dường như rất lớn, bên trong còn có nhà, những người gọi Ân Hậu là chủ thượng khi không có việc gì cũng tới tụ họp một chút." Bạch Quỷ Vương đưa tay chỉ nữ tử ốm yếu như "nữ quỷ" kia nói, "Nàng là Băng Quỷ tộc, tên Đinh Ảo."

"Băng Quỷ?" Tiểu Tứ Tử liền tò mò, "Có quan hệ gì với Băng Ngư sao?"

"Băng Quỷ là dòng thứ của Băng Ngư." Đinh Ảo tiếp tục ngoắc ngoắc Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử phát hiện phần da trên cánh tay nàng duỗi ra ngoài, tựa hồ có dáng kết cấu lân phiến, liền tò mò chạy tới, cẩn thận nhìn cánh tay nàng... Thật sự là có đồ án tương tự lân phiến.

Tiểu Tứ Tử đưa tay sờ một cái, phát hiện không nhấp nhô, cảm giác hẳn là hình xăm các loại đi... Mặc dù đoàn tử cũng đã gặp không ít hình xăm, nhưng kiểu này lại là lần đầu tiên nhìn thấy!

"Đây không phải là hình xăm, là trời sinh." Đinh Ảo lấy ra một túi ăn vặt, vừa chia cho Tiểu Tứ Tử, vừa ngoắc ngoắc tay với mấy đứa nhỏ khác.

Bọn nhỏ cũng vây tới, quan sát lân phiến trên người nàng, cảm thấy khó hiểu, hình dáng và kiểu dáng đích xác có chút giống với Yêu Yêu.

Đinh Ảo tựa hồ rất thích bạn nhỏ, chỉ huy mọi người, "Ngồi xuống!" Sau đó lần lượt phát đồ ăn.

Hỏa Phượng yên lặng nhìn Câm cùng nhau ngồi xuống theo... Luôn cảm thấy nơi nào không đúng lắm.

"Bộ hạ cũ trong Ưng Vương triều có một bộ phận rất lớn đều là dòng thứ của các tộc duệ." Bạch Quỷ Vương nói với Lâm Dạ Hỏa, "Những người này phần lớn không chịu ở Ma Cung, cũng không nhận Đại Tống, chẳng qua đều rất nghe lời Ân Hậu, cơ bản đều sống trên đảo ngoài biển hoặc sống ẩn cư ở một số sân nhỏ kín đáo trong thành."

"Như vậy a..." Lâm Dạ Hỏa đánh giá Đinh Ảo đang chơi với bọn nhỏ, còn có lão đầu mập một bên đang nhìn sắc mặt Tắc Tiếu...

Hỏa Phượng lòng nói, hai người này đều là cao thủ có nội lực cao hơn mình, lão nhân gia này thoạt nhìn có vẻ tùy hứng nhưng mỗi một việc lão làm đều có tính toán không ít, dù sao, có thể sống tới ngày nay nội lực nhất định không thấp.

"Quy mô Xuân Viên so sánh với Ma Cung..." Hỏa Phượng thử hỏi dò, "Cái nào lớn hơn a?"

Bạch Quỷ Vương ôm tay suy nghĩ một chút, " Ừm... Không kém bao nhiêu đâu, Ma Cung bên kia Phật một chút, trạng thái dưỡng lão, bên này thì sao, ai nấy cũng bận rộn a~."

Hỏa Phượng trợn to hai mắt nhìn Bạch Quỷ Vương, "Thiệt hay giả? Ma Cung thì có ba trăm cao thủ a! Xuân Viên bên này chẳng lẽ cũng ẩn núp ba trăm cao thủ sao?"

Bạch Quỷ Vương gãi gãi đầu nói, "Nhân số cụ thể không biết được, chẳng qua a... Trong ấn tượng của ta thủ hạ năm đó của Ân Hậu cũng không ít người, hẳn đều còn sống a."

Hỏa Phượng trực tiếp vỗ ngực —— Ai ya, khó trách lão gia tử có khí chất đế vương trời sinh.

"Vậy Triển Chiêu nói một cách nghiêm khắc, coi như là Thái tử Ưng Vương triều sao?" Hỏa Phượng cảm thấy chuyện này trở nên thú vị.

Bạch Quỷ Vương để cho hắn bỏ chữ "coi như là" đi, đương nhiên chính là vậy rồi, nếu không thế nào lại gọi thiếu chủ.

"Di?" Hỏa Phượng phân tích với Bạch Quỷ Vương, "Vậy, Bạch lão ngũ coi là thái tử phi sao? Bạch lão ngũ không phải là tân đế của Bạch Quỷ tộc sao, vậy Triển Chiêu coi là hoàng hậu sao? Cho nên hai người bọn họ quan hệ này làm sao tính đây?"

Bạch Quỷ Vương có chút không biết nói gì mà nhìn Lâm Dạ Hỏa mặt đầy e sợ thiên hạ không loạn, "Ngươi là ngại chuyện còn chưa đủ loạn a... Đám bộ hạ cũ này không chỉ ồn ào với Ma Cung, có lẽ còn muốn đi Tây Nam ầm ĩ với bộ hạ Bạch Quỷ tộc ta..."

"Xuân Viên có ồn ào qua với Ma Cung sao?" Hỏa Phượng cảm thấy không hợp lý a, cho tới bây giờ không nghe Triển Chiêu tán gẫu qua.

"Trước kia ầm ĩ tương đối ác, chính là hồi khuê nữ của Ân Hậu mới sinh ra không bao lâu, hai bên đều cướp tiểu công chúa, mỗi ngày đều cãi nhau đốp chát." Bạch Quỷ Vương nhớ lại một chút, cũng lắc đầu, "Sau đó khuê nữ hắn không phải đã lập gia đình rất sớm sao, người của hai bên dần dần tuổi tác cũng lớn, cũng không ầm ĩ. Theo ta biết, người của Xuân Viên hẳn là chưa tiếp xúc qua với Triển Chiêu, Triển Chiêu hoàn toàn là do Ma Cung nuôi lớn."

"Tại sao?" Hỏa Phượng không hiểu, lại không phải chia đều ra nuôi?

"Nghe nói là bởi vì dáng dấp Triển Chiêu rất giống ngoại mẫu hắn." Bạch Quỷ Vương ý bảo với Hỏa Phượng —— Ma Cung cho tới nay cũng chỉ là địch nhân thứ hai của đám người này, đại địch chân chính là...

"Nga..." Hỏa Phượng hiểu ý, đương nhiên là ngoại mẫu của Triển Chiêu hoàn toàn bắt cóc Ân Hậu đi.

"Hơn nữa mấy năm trước, con mèo kia không phải là chưa thừa kế Ma Vương Nhãn sao, trên người cũng không có bao nhiêu đặc thù của Bất Tử Vương Tộc, tính cách cũng tương đối giống ngoại mẫu hắn."

"Ngoại mẫu Triển Chiêu có tính cách gì?" Hỏa Phượng lần trước ở trong mộng ra mắt một lần, dáng dấp là rất giống với Triển Chiêu, mắt to rất trắng, nhưng cụ thể là tính cách gì thì không biết.

"Thích xen vào chuyện của người khác, làm người rất cơ trí, miệng mồm lanh lợi, lương tâm rất tốt, nhưng sẽ không bị lừa." Yểu Trường Thiên nhớ lại một chút, "Thỉnh thoảng phạm xuẩn, thời điểm ở bên cạnh Ân Hậu thoạt nhìn là không thông minh."

Lâm Dạ Hỏa suy nghĩ một chút, "Đó không phải là Triển Chiêu sao..."

Bạch Quỷ Vương buông tay —— cho nên mới nói đó a.

"Chẳng qua..." Bạch Quỷ Vương suy nghĩ một chút, "Ân Hậu năm đó có thể làm được Ma Cung và Xuân Viên hai bên, không huyên náo thiên hạ đại loạn, cũng có hơn một nửa công lao là Bạch Mao kia."

"Thiên Tôn sao?"

"Ừm." Bạch Quỷ Vương tựa hồ còn thật thưởng thức, "Ta cho rằng đám người này ít nhiều gì đều có chút tật xấu, dây dưa lằng nhằng, có lúc ngược lại là Bạch Mao kia bình thường nhất, quản hắn là ai, đánh một trận không phải là được rồi sao, còn nói nhảm cái gì..."

Đang trò chuyện, đầu kia Bạch Long Vương đánh nhau với lão đầu mập, một đám nhỏ đuổi theo khuyên can.

Bạch Quỷ Vương lắc lắc đầu.

Lâm Dạ Hỏa nhìn chằm chằm một hồi, nhỏ giọng hỏi, "Vậy nếu như, để cho người của Ma Cung đụng phải với Xuân Viên, sẽ còn đánh sao?"

Bạch Quỷ Vương cau mày suy nghĩ một chút, "Vậy thật là có thể... Chẳng qua Ân Hậu và Thiên Tôn đều ở đây, phỏng đoán đụng phải cũng không sao."

Lâm Dạ Hỏa gật đầu một cái, cũng không nói tiếp, đứng đó trầm tư.

...

Trong nha môn, Triển Chiêu một trận nhõng nhẽo đòi hỏi, cũng chưa thuyết phục được Khách Mạc Kiệt mang mình lên đảo đi dạo, vị này hết sức cố chấp.

Ngũ Gia bưng ly trà ở một bên nhìn, thấy Triển Chiêu tựa hồ là bế tắc, liền hỏi Khách Mạc Kiệt, "Vậy, nếu như Ân Hậu để cho các ngươi mang Miêu Nhi lên đảo, các ngươi cũng không mang sao?"

Một câu nói, liền chế trụ mấy người.

Khách Mạc Kiệt há miệng sửng sốt một lúc lâu, cũng không nói ra chữ "không".

Triển Chiêu liền híp mắt lại, "Nga! Nguyên lai chỉ nghe ngoại công ta..."

Triển Chiêu đắc ý, "Ngoại công sủng ta nhất, các ngươi mau chuẩn bị một chút, nghênh đón thiếu chủ lên đảo a!"

Khách Mạc Kiệt nhìn chằm chằm Triển Chiêu có chút nghịch ngợm liền bắt đầu thất thần, hắn ngay cả giọng điệu nói chuyện, cũng rất giống ngoại mẫu hắn...

"Ai..." Khách Mạc Kiệt đột nhiên thở dài một tiếng.

Triển Chiêu nghi ngờ mà nhìn hắn —— làm gì than thở lớn như vậy, có cái gì bất mãn sao?

Lão đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh một chút, hơi bất đắc dĩ lẩm bẩm một câu, "Phục quốc vô vọng..."

Triển Chiêu không có nghe rõ, nhìn Bạch Ngọc Đường —— hắn nói cái gì vậy?

Ngũ Gia thờ ơ lắc đầu một cái, xoay mặt hỏi Khách Mạc Kiệt, "Lão gia tử, trên đảo ngươi có trứng rồng sao?"

Khách Mạc Kiệt tựa hồ có chút nghi ngờ, "Trứng rồng là đồ Băng Ngư tộc, trên đảo ta tại sao có thể có..."

"Vậy các ngươi lúc ấy cũng không lưu lại dù chỉ một quả trứng rồng sao?" Ngũ Gia cảm thấy đáng tiếc, một hòn đảo lớn như vậy, nhưng chỉ có hai con rồng.

Khách Mạc Kiệt liếc nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, cười nói, "Trứng rồng không có, trứng trùng có rất nhiều, hoặc là?"

Ngũ Gia sắc mặt lập tức biến đổi.

"Ai!" Triển Chiêu vội vàng ngăn cản Khách Mạc Kiệt —— sao lại nói chuyện như vậy? Đây là người của thiếu chủ các ngươi a! Mau gọi thái tử phi!

Triển Chiêu đang đắc ý, bị Bạch Ngọc Đường đặt tay ở dưới bàn bấm một cái.

Công Tôn lại cảm thấy rất hứng thú lại gần hỏi, "Trứng trùng gì vậy?"

Triệu Phổ ở một bên yên lặng kéo ống tay áo Công Tôn —— ai, Vương phi a, không phải cùng một nước, chúng ta khiêm tốn chút...

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia