ZingTruyen.Asia

Long Do An Tiep Theo Q15

CHƯƠNG 734: NỬA CÂY ĐAO

EDITOR: ROSALINE

BETA: MINH ANH ANH


Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vốn muốn tìm ra bí mật từ giấc mơ, mới chạy đi tìm Hồng Minh, hỏi Thanh Trủng Lân chuyện liên quan tới bí ẩn liên quan đến thân thế của Thiên Tôn. Nhưng ai biết lại bị dẫn vào trong rừng mưa Tây Nam, gặp Hạ Vãn Phong, còn tìm được manh mối vụ án đang điều tra.

Ân Hậu lắc đầu thở dài, ngoại tôn hắn vẫn phát huy ổn định như trước, càng tra càng có, càng đi càng lệch.

Nhưng trong giấc mơ có thể gặp được Hạ Vãn Phong cũng không dễ, coi như niềm vui ngoài ý muốn, Triển Chiêu quyết định thăm dò tường tận, liền hỏi hắn nghi thức này có liên quan gì tới Tân Đình Hầu, còn nói với hắn những văn tự chéo nhau được tìm thấy trên hung khí giống với những văn tự Bạch Quỷ Vương tìm thấy trong mộ đao.

Nhưng căn cứ theo thời gian, Hạ Vãn Phong vào lúc này còn chưa mang theo Bạch Quỷ Vương đi tìm Tân Đình Hầu, hơn nữa Triển Chiêu nằm mơ cũng không biết rõ thời gian, mơ mơ hồ hồ, hỏi đến mức khiến Hạ Vãn Phong mặt đầy ngơ ngác.

Ân Hậu và Yểu Trường Thiên ở một bên nhìn lại cảm thấy thật sự rất hả hê, tên Hạ Vãn Phong thời trẻ lúc nào cũng đào hố người khác kia, lúc này lại bị một tiểu tử chỉnh đến ngơ người.

Chẳng qua Hạ Vãn Phong chỉ thoáng chút nghi ngờ ngắn ngủi, là một người thông minh tuyệt đỉnh, hắn rất nhanh đã tìm được đầu mối rõ ràng.

"Có một vài lúc, tuy mục đích giống nhau, nhưng hành vi có thể sẽ khác nhau." Hạ Vãn Phong nêu ví dụ nói, "Giống như việc cầu mưa thuận gió hòa, có nhiều nơi là tế trời, có nhiều nơi lại tế long vương."

Triển Chiêu chớp chớp đôi mắt to, nghe thì nghe hiểu, nhưng lại không lĩnh hội được hắn muốn nói gì.

"Tương tự, cũng có lúc, hành vi như nhau, nhưng mục đích lại khác nhau." Hạ Vãn Phong chỉ chỉ nghi thức đang được cử hành phía trước, "Giống như nghi thức tế thiên này, có nhiều nơi là vì cầu trời mưa, mà có nhiều nơi lại để cầu mưa ngừng lại."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau —— mấy lời này, có lý nhưng cũng chẳng có nghĩa gì.

Yểu Trường Thiên ôm tay vẻ mặt đầy ghét bỏ —— mùi vị quen thuộc này...

"Ý của ta là, gặp bất cứ chuyện gì thì có thể từ hai phương diện này để suy nghĩ." Hạ Vãn Phong giơ một đầu ngón tay quơ quơ trước mặt Tiểu Triển Chiêu, "Cùng một dấu hiệu, xuất hiện ở trường hợp khác nhau, sử dụng những đồ vật khác nhau, như vậy có khả năng mục đích của bọn họ là giống nhau..."

Nói xong, chỉ chỉ nhóm quỷ bà đang tế tự.

Triển Chiêu mở to hai con mắt, nhìn chằm chằm vào ngón tay của Hạ Vãn Phong.

Hạ Vãn Phong chắc cảm thấy hắn đáng yêu, ở trước mắt hắn búng ngón tay, Triển Chiêu chớp chớp mắt, vỗ bàn tay nhỏ bé, "Bên này là tế tự, vậy bên kia có thể có chút liên quan tới tế tự, một bên là quỷ bà một bên là vu bà, nhưng chuyện này có liên quan gì tới đao?"

Hạ Vãn Phong khe khẽ mỉm cười, "Vậy phải xem xét từ hai phía. Ta từng chứng kiến không ít các lễ tế tự, các ngươi có từng nghĩ tới, tại sao chỉ có vài nghi thức tế tự, lại có thể kéo dài nhiều năm như vậy? Mấy trăm năm, thậm chí hơn ngàn năm?"

"Bởi vì linh nghiệm..." Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trăm miệng một lời, nói xong cười tủm tỉm liếc mắt nhìn nhau một cái.

Ân Hậu và Yểu Trường Thiên đều gật đầu —— cùng quan điểm.

"Những người không tin lúc nào cũng có câu cửa miệng, 'Chưa có ai từng gặp thần tiên', đúng không?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.

"Vậy, có khi nào, người có đức tin sẽ thật sự gặp được thần tiên không?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều tò mò nhìn Hạ Vãn Phong —— thần tiên là cái gì? Để chúng ta gặp thử xem.

Hạ Vãn Phong nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ một hồi, hỏi Yểu Trường Thiên, "Hai nhóc này đều là thân thích nhà ngươi hả? Đều đần đần."

Yểu Trường Thiên ôm tay thở dài —— thật mệt...

Triển Chiêu ôm Ân Hậu không vui —— ai đần chứ?!

Ngũ Gia cũng cảm thấy được đây là trái nghiệm hoàn toàn mới, hôm nay không chỉ bị nói là hài tử ngốc, còn bị nói là đần...

"Nói cái khác vậy!" Hạ Vãn Phong vươn ra một đầu ngón tay, chọt chọt đầu mình, nói với hai đứa nhỏ, "Trọng điểm không phải là bọn họ từng gặp thần tiên thật, mà là bọn họ tin tưởng thứ mình nhìn thấy thật sự là thần tiên! Chính là loại đồ vật không nên tồn tại ở nhân gian, vượt quá phạm vi hiểu biết của bọn họ, ví dụ như, khí linh."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt.

Ân Hậu nghĩ ngợi, liền nhìn về những quỷ bà phía trước đang nghiêm túc tiến hành nghi thức, "Các nàng đang cầu xin, khả năng cũng không biết mình đang cầu xin cái gì, có lẽ là đao linh của một loại vũ khí nào đó?"

Hạ Vãn Phong gật đầu, "Phong thiếu chủ không phải tha thiết nhờ ta ba chuyện sao, một chuyện trong đó chính là tìm một bảo đao khát máu nhất thế gian... Đao tốt đều có đao linh, cho nên ta liền tìm một số địa phương có tập tục tế tự, kết hợp với tư liệu lịch sử, sau đó phát hiện vài điểm giống nhau."

Mọi người đều nhìn chằm chằm Hạ Vãn Phong, "Điểm giống nhau?"

"Thứ nhất, địa phương kia có một phong tục tế tự từ lâu đời, ít cũng trên trăm năm nhiều thì đã kéo dài hơn ngàn năm. Thứ hai, nơi đó còn có tin đồn về thần tiên hoặc thần thú nào đó, hơn nữa còn có người nhìn thấy, đặc biệt là mấy đứa trẻ con đã từng gặp qua. Thứ ba, theo tư liệu lịch sử, có một võ tướng trứ danh từng tới đó, hoặc có mối liên hệ nào đó. Cuối cùng, vùng kia nhất định sẽ có một bí cảnh hoặc cấm địa, người tiến vào phần nhiều là có đi mà không có về. Nơi có tất cả bốn điều trên, vô cùng có khả năng, chính là mộ đao."

Yểu Trường Thiên vậy là đã rõ năm đó Hạ Vãn Phong làm sao tìm được mộ đao, ra là có chuyện như vậy.

Ân Hậu cũng như có điều suy nghĩ, hắn nghĩ chính là —— Hồng Minh tại sao lại dẫn bọn họ đến nơi này còn vô tình gặp được Hạ Vãn Phong chứ? Hơn nữa nghi thức độ nha này là vì cầu đao linh, Thanh Trủng Lân tại sao cũng có thể uốn cong thành đồ hình độ nha?

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cau mày suy nghĩ —— trong cửa hàng quan tài kia, mũi tên đóng vào đầu thi thể của mấy vị vu nữ, cùng nghi thức cầu đao linh trong bìa rừng mưa Tây Nam, liệu có liên quan gì không?

Thấy mọi người trầm tư mãi vẫn không tìm được điểm đột phá, Hạ Vãn Phong lại nhắc một câu, "Vẫn là hai phương hướng ta vừa nói, hành vi giống nhau nhưng có thể không cùng một mục đích, cùng một mục đích cũng có thể là không cùng hành vi. Bên này là cầu đao linh, bên kia nhìn giống như cũng đang cầu đao linh, nhưng có thể là đang cầu thứ khác."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngây ngốc gật đầu với Hạ Vãn Phong, vẫn là câu nói kia—— cảm giác nghe qua rất dễ hiểu, nhưng suy nghĩ kĩ thì lại thấy rối rắm vô cùng.

Hai tiểu tử nhìn nhìn nhau, lần đầu tiên sinh ra hoài nghi với trí thông minh của chính mình —— chẳng lẽ mình thật sự là đứa nhỏ ngốc?

...

Bên trong sơn trang, Lục Thiên Hàn mới vừa mơ mơ màng màng muốn đi vào giấc ngủ, liền nghe được thanh âm loạt xoạt, trong phòng các loại phốc phốc, sau đó lại truyền tới tiếng rương va đập vào nhau "thình thịch thình thịch thình thịch".

Lục Thiên Hàn bất đắc dĩ, mở hai mắt ra, xoay người... Chỉ thấy Thiên Tôn đang lật qua lật lại cái rương đựng Tuyết Lĩnh đao, rung rung lắc lắc, chuẩn bị giũ khối băng ở bên trong ra ngoài.

Cuối cùng, "rầm rầm" một tiếng, một khối băng vuông vức, long lanh trong suốt sáng loáng từ trong rương rớt ra ngoài, còn "lạch cạch" trượt trên mặt đất một chút đến bên giường Lục Thiên Hàn.

Thiên Tôn giơ tay kéo khối băng kia lại, vững vàng để giữa phòng, sau đó giơ ngọn đèn dầu trên bàn lên, bắt đầu xoay vòng quanh khối băng mà nhìn chằm chằm, chốc chốc lại cầm đèn chiếu một cái.

Lục Thiên Hàn bất đắc dĩ nhìn trời, hắn muốn quay vào ngủ lại mà không có cách nào, đành phải ngồi dậy hỏi Thiên Tôn, "Ngươi hơn nửa đêm... Làm gì mà lại không ngủ?"

Thiên Tôn nhìn chằm chằm khối băng kia nói thầm, "Lão quỷ và Lão Yêu, đều bị Triển Tiểu Miêu và Ngọc Đường nhà ta mang vào trong giấc mơ rồi!"

"Sau đó thì sao?" Lục Thiên Hàn dụi mắt, tựa vào trụ giường cho tỉnh ngủ.

"Dựa vào cái gì không mang theo ta chứ?" Thiên Tôn quay đầu, vẻ mặt đầy khó chịu, "Ngươi không cảm thấy quá kỳ quái sao? Không chỉ mang theo lão quỷ còn mang theo cả Lão Yêu, nhưng không mang theo chúng ta!"

Lục Thiên Hàn "chậc" một tiếng, "Chắc là tra án, hơn nữa, nội lực của Chiêu Chiêu và Ân Hậu khác nhau một trời một vực, cảm giác như Chiêu Chiêu là mèo mù vớ phải chuột chết, có hời nha..."

Thiên Tôn còn rất ủy khuất, "Lão quỷ kia cũng vậy, từ trước tới nay không bao giờ mang ta theo... Hừ!"

Lục Thiên Hàn không nói gì, "Đó chẳng phải là do ngươi làm việc không hiệu quả à!"

Thiên Tôn sâu kín quay đầu nhìn hắn.

Lục Thiên Hàn xua xua tay với Thiên Tôn như đang đuổi mèo —— mau mau đi ngủ đi! Hoặc là đi chỗ khác nhanh lên! Ta còn muốn ngủ!

Xua tay xong, lão gia tử liền muốn nằm xuống, đầu còn chưa dính vào gối, Thiên Tôn "vèo" một cái ngồi xuống bên giường, hỏi, "Ngươi đoán xem, Tiểu Tứ Tử có giúp được gì hay không?"

Lục Thiên Hàn gật gật đầu —— đúng, mau mau đi quấy rầy tiểu đoàn tử, ở ngay sát vách ấy, đừng làm phiền giấc ngủ của ta!

Nhưng Thiên Tôn lại không đi, ngồi ở bên giường lắc đầu, "Vậy sao được, tiểu đoàn tử ngủ ở trong phòng Tiểu Công Tôn và Phổ Tử, nếu ta đi vào sẽ bị phát hiện..."

Lục Thiên Hàn liếc nhìn hắn một cái —— bị phát hiện, sau đó thì sao? Triệu Phổ còn có thể đánh ngươi một trận chắc?

Thiên Tôn cũng liếc nhìn hắn một cái —— đương nhiên ta không sợ Triệu Phổ!

Lục Thiên Hàn tưởng tượng một chút, nếu Thiên Tôn chạy vào phòng cách vách, chắc chắn sẽ bị Công Tôn mắng cho một trận, "Một người hơn trăm tuổi nửa đêm không ngủ mặc áo mỏng chạy khắp nơi? Muốn biết thuốc đắng thế nào đấy hả?!"

Lão gia tử không hiểu sao cảm thấy rất hả hê, liền giật dây Thiên Tôn mau mau đi.

Thiên Tôn tiếp tục lắc đầu, "Tính toán một chút, ngộ nhỡ tiểu đoàn tử bị đánh thức không ngủ đủ giấc, không ngủ đủ giấc lại không cao lên, lúc đó ta lại bị mắng."

Lục Thiên Hàn vỗ vỗ gối đầu nằm xuống, miệng nói thầm, "Sợ Công Tôn thì sợ Công Tôn, đừng dùng Tiểu Tứ Tử mượn cớ, hơn nữa, tiểu đoàn tử ngủ nhiều hay ít, cũng không ảnh hưởng nó lớn lên cao hay thấp đâu."

Thiên Tôn đưa tay chọt chọt hắn một chút —— ngươi vậy mà lại không suy nghĩ cho tiểu đoàn tử.

Lục Thiên Hàn che chăn tiếp tục đẩy hắn ra —— phiền chết mau mau trở về phòng ngủ đi!

Sau đó cảm giác bên giường "vèo" một cái, Thiên Tôn tựa hồ đã rời đi, nhưng không có thanh âm chốt cửa rồi đóng cửa lại, vậy mà trong phòng cũng không có tiếng.

Lục Thiên Hàn kéo chăn xuống, ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Thiên Tôn đang ngồi xổm bên cạnh khối băng kia, nhìn Tuyết Lĩnh đao trong băng.

Nhìn hồi lâu, Thiên Tôn đột nhiên mở miệng hỏi, "Có khi nào, đây là nửa thanh đao không?"

Lục Thiên Hàn vốn dĩ cũng sắp chìm vào giấc ngủ, nghe Thiên Tôn nói vậy, liền mở mắt, "Nửa thanh?"

Thiên Tôn gật đầu, "Tuyết Lĩnh không có vỏ đao nhỉ?"

Lục Thiên Hàn ngồi dậy, Tuyết Lĩnh đao cũng không phải không có vỏ đao, mà là bề ngoài thân đao luôn có một tầng sương lạnh, không khác với vỏ đao mấy, nên Tuyết Lĩnh không cần rút ra khỏi vỏ, chỉ cần vung đao lên, vỏ đao sẽ biến mất.

"Đúng là, cảm giác có khác biệt..." Thiên Tôn nâng cằm quan sát cây đao kia, "So với chuôi đao, thân đao có vẻ nhỏ dài, bình thường bên ngoài bọc một tầng sương giá nhìn khá tốt, bây giờ đông cứng trong băng, cũng cảm giác có chút không hoàn mỹ."

Lục Thiên Hàn cũng xuống giường, đứng chung một chỗ tỉ mỉ quan sát Tuyết Lĩnh đao với Thiên Tôn, "Nhìn như này, đúng là trông hơi nhỏ hơn, hơn nữa, khuyết điểm duy nhất của cây đao này, chính là trọng lượng nhẹ hơn."

"Đúng không!" Thiên Tôn càng xem càng cảm thấy một cây đao xinh đẹp như vậy, nhưng hình thái lại có chút không hoàn mỹ, luôn cảm giác thiếu gì đó.

"Gặp phải Tân Đình Hầu sẽ tự đóng băng mình lại sao?" Thiên Tôn hỏi.

"Ừm... Cũng không hẳn." Lục Thiên Hàn nói, "Thời điểm Tân Đình Hầu ở trong tay Triệu Phổ hình như cũng không phải vậy, nhưng nếu như ở chỗ Lão Yêu, thì sẽ vậy."

Thiên Tôn không hiểu, chỉ chỉ gian phòng ngoài —— Yểu Trường Thiên nằm ngay gian phòng bên ngoài, đang bơi trong mơ với Triển Tiểu Miêu Ngọc Đường, Tân Đình Hầu hẳn là ở chỗ Triệu Phổ cách vách mới đúng.

Lục Thiên Hàn buông tay —— này ta cũng không biết.

Thiên Tôn đẩy đẩy Lục Thiên Hàn —— vậy ngươi sang cách vách hỏi Triệu Phổ thử đi, tiện thể ôm tiểu đoàn tử ra!

Lục lão gia tử gật gật đầu, xoay người muốn ra ngoài, đột nhiên ý thức được điều gì không đúng, quay đầu liếc nhìn Thiên Tôn —— ngươi đang lừa ta đúng không?

Thiên Tôn lắc đầu —— đương nhiên không phải vì sợ bị Công Tôn mắng mới kêu ngươi đi, mà là đang giúp ngươi nghiên cứu đao!

Lục Thiên Hàn nghĩ nghĩ, liền ra cửa sang cách vách gõ cửa.

Thiên Tôn ôm tay đi theo ra tới cửa chờ.

Kỳ thật, Triệu Phổ ở cách vách sớm đã tỉnh, Thiên Tôn và Lục Thiên Hàn ở chỗ này ầm ĩ hồi lâu, làm sao Cửu Vương gia có thể không nghe tiếng khối băng kia rơi ra ngoài được.

Chẳng qua Công Tôn quá mệt mỏi, nên ngủ rất sâu.

Triệu Phổ nghe thấy tiếng Lục Thiên Hàn đi tới cửa, liền đi xuống giường, không đợi lão gia tử gõ cửa, liền mở cửa ra.

Triệu Phổ tò mò nhìn hắn —— lão gia tử chuyện gì?

Lục Thiên Hàn vươn hai ngón tay ra —— muốn Tân Đình Hầu và tiểu đoàn tử.

Triệu Phổ chợt lách người trở về phòng, chỉ chốc lát sau, một tay nhấc Tân Đình Hầu, một tay ôm tiểu đoàn tử bọc trong chăn ngủ say vù vù, nhón chân ra cửa.

Thật cẩn thận đóng cửa phòng lại, Triệu Phổ đi theo Lục Thiên Hàn đến cách vách.

Thiên Tôn vươn tay nhận lấy tiểu đoàn tử, còn hỏi Triệu Phổ một câu, "Bọn họ nằm mơ cũng không kêu ngươi đi theo à?"

Triệu Phổ không hiểu, "Nằm mơ?"

Vừa hỏi, Cửu Vương gia vừa nhìn thoáng qua sư phụ nhà mình nằm trên giường ở gian phòng ngoài, Bạch Quỷ Vương ngáy rất to... Là đi vào trong mộng cùng Triển Chiêu sao?

Lục Thiên Hàn nhận lấy Tân Đình Hầu từ Triệu Phổ, nhìn Thiên Tôn.

Thiên Tôn đang nghiên cứu làm sao lơ đãng đánh thức tiểu đoàn tử, nếu vậy chẳng phải sau đó sẽ chọc tiểu tử này mất hứng sao... Thấy Lục Thiên Hàn nhìn mình, liền vươn một ngón tay chỉ gian phòng trong, đặt Tân Đình Hầu xuống bên cạnh Tuyết Lĩnh đao.

Lục Thiên Hàn cầm đao vào phòng, Triệu Phổ hai tay nhét vào trong tay áo, tò mò đi theo xem náo nhiệt.

Lúc này, cửa gian phòng ngoài thình lình mở ra, một bóng đỏ nhanh như chớp tiến vào.

Là Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa Phượng đang ở đối diện, nghe được nơi này có tiếng ra ra vào vào vội vàng.

Tắc Tiếu mới vừa rồi mang theo bình rượu, lên núi uống rượu ngắm trăng với Trâu Lương, tựa hồ có chuyện gì muốn nói, Hỏa Phượng cũng không đi theo.

Chẳng qua hắn một mình ở trong phòng cũng không ngủ được, rốt cục không nhịn được, chạy tới nhìn rõ ngọn ngành.

Thiên Tôn nhìn thấy hắn, tỏ vẻ vừa vặn, ngoắc tay muốn hắn tới giúp.

Hỏa Phượng chạy vào trong phòng, chỉ thấy Thiên Tôn một tay ôm tiểu đoàn tử, một ngón tay chỉ cục đá trên đất—— tới! Đốt lửa, làm tan băng đi!

===---0o0o0o0---===

*có táo hay không đánh thử ba gậy 有枣没枣打三杆子: tục ngữ Người Bắc kinh thế hệ trước để lại, một câu lời nói cổ vũ, ý tứ là có một số việc mặc kệ bạn có lòng tin hay không, nhưng nhất định phải tự mình thử xem, chỉ có thử qua mới có khả năng thành công, nếu như không thử vậy thì nhất định sẽ không thành công.

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia