ZingTruyen.Asia

Long Do An Tiep Theo Q15

CHƯƠNG 719: VÔ TÌNH GẶP ĐƯỢC

EDITOR: ROSALINE

BETA: KEN


Mọi người Khai Phong đi trên đoạn đường ngắn từ bến tàu Lâm An phủ đến Quái Trân lâu, đã cảm thụ được bầu không khí khác biệt với mấy ngày trước...

Tiến vào Quái Trân lâu, bởi vì gần giờ cơm trưa, cho nên trong lầu rất náo nhiệt, đã ngồi đầy.

Mọi người cân nhắc có nên đổi chỗ khác hay không, nhưng giờ này ở Lâm An phủ, quán cơm tốt chút cũng đã bị ngồi đầy.

Đang do dự, có một người trẻ tuổi ăn mặc cầu kỳ vừa lúc từ trên lầu hai đi xuống, lúc đi ngang qua mọi người đột nhiên dừng bước, "Thần y!"

Tất cả mọi người quay đầu nhìn, thì thấy người trước mắt này chừng hai mươi tuổi, nhìn hẳn là một người đọc sách.

Thông thường, vẻ mặt kích động hướng về phía mọi người Khai Phong hét "Thần y", cơ bản đều là bệnh nhân của Công Tôn, hoặc là thân nhân của bệnh nhân.

Công Tôn còn chưa nhận ra được, lòng nói người nào đây? Tiểu Tứ Tử ngược lại nhận ra, "Khưu Khưu!"

Người trẻ tuổi kia cười chào hỏi Tiểu Tứ Tử, "Ai nha, mấy năm không gặp Tiểu Tứ Tử lớn như vậy rồi sao!"

Mọi người yên lặng liếc mắt nhìn Tiểu Tứ Tử vui vẻ ra mặt, gật đầu —— vị này biết cách nói chuyện!

Công Tôn vừa nghe chữ "Khưu" ngược lại nhớ tới cái gì, "Nga, ngươi là đại công tử của nhà Khưu phu tử đi..."

Người trẻ tuổi vội vàng gật đầu, nhìn nhìn nhiều người như vậy đứng ở ngoài cửa Quái Trân lâu, lại nhìn nhìn trong lầu, vội vàng gọi chưởng quỹ qua đây, nói lầu hai thêm một bàn.

Chưởng quỹ không nói hai lời để cho tiểu nhị thêm một bàn trước cửa sổ, mời mọi người lên lầu.

Bọn Triển Chiêu đều tò mò, Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử lên lầu, vừa hỏi đoàn tử, "Ai vậy?"

Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa đều tới gần nghe.

Tiểu Tứ Tử nói là con trai của bệnh nhân của cha trước đây.

"Tại hạ Khưu Tử Ích, cha ta là Khưu Thiện." Người trẻ tuổi tự giới thiệu, "Mấy năm trước gia phụ nhiễm bệnh nặng, cũng may có Công Tôn tiên sinh diệu thủ hồi xuân, thần y là đại ân nhân của nhà ta."

"Khưu Thiện..." Bạch Ngọc Đường cảm thấy tên này nghe quen, Khưu Thiện dược đường lớn nhất của Lâm An phủ chính là nhà hắn mở. Khưu Thiện là phú hào một phương, bản thân cũng là lang trung rất có tiếng, mở rất nhiều dược đường chẩn đường... Hoá ra lang trung bị bệnh cũng phải tìm tiên sinh xem bệnh a...

Tiểu Tứ Tử ôm cổ Triệu Phổ nói cho hắn tình huống năm đó, có một lang trung rất nổi danh trong thành Hàng Châu bị bệnh, phái xe ngựa tới mời cha đi xem, chính là vị Khưu gia này.

Bởi vì Tiểu Tứ Tử còn nhỏ, cho nên đoạn thời gian đó Công Tôn đến chỗ nào cũng mang theo đoàn tử bên mình, lúc tiên sinh xem bệnh, người nhà của Khưu gia giúp chăm sóc đoàn tử một tay. Tiểu Tứ Tử nhớ kỹ Khưu Tử Ích lúc ấy luôn chơi cùng bé, về sau Khưu Thiện trị hết bệnh, lão gia tử gặp người thì gọi thần y, cha bé danh khí cũng càng lúc càng lớn, rất nhiều lang trung tụ họp hoạt động gì gì đó, tất cả mọi người đều vui vẻ mời cha bé cùng nhau tham gia.

Khưu Tử Ích xem ra ở thành Hàng Châu danh khí cũng không nhỏ, rất nhiều thực khách vừa rồi còn nghị luận "Vu nữ chiêu hồn", lúc này đều sửa thành "Thần y".

Mọi người một đường lên lầu, Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa đều hỏi Tiểu Tứ Tử, "Cha ngươi ở Lâm An phủ cũng nổi danh như vậy a?"

Tiểu Tứ Tử ngửa đầu một cái —— cha ta là thần y a!

Khưu Tử Ích vốn ăn cơm chung với bạn, đã ăn xong, nhưng nhìn thấy Công Tôn thì không đi, đặc biệt nhiệt tình ở lại, chưởng quỹ của Quái Trân lâu cũng tự mình tới tiếp đãi.

Mọi người Khai Phong ngoan ngoãn ngồi xuống, thường thường liếc Triệu Phổ một cái.

Triệu Phổ nhìn đại thiếu gia Khưu gia "Không việc cứ xum xoe" liền có chút cảnh giác.

Triển Chiêu và Hỏa Phượng ôm Tiểu Tứ Tử cùng nhau gọi món, một người nói muốn cá chua ngọt*, một người muốn mứt ngó sen*, một người muốn tôm chua ngọt, nghe đến tất cả mọi người cảm thấy trên không đều là mùi dấm chua.

Khưu Tử Ích hàn huyên trong chốc lát, rồi nói với Công Tôn, "Thần y tới thật đúng lúc a, chốc lát có thể đến nhà ngồi một chút hay không?"

Mắt Triệu Phổ nheo lại —— ngồi cái gì mà ngồi? Nơi này nhiều ghế như thế, làm gì phải tới nhà ngươi ngồi?

Một bên, Bạch Ngọc Đường rót cho hắn ly rượu, để hắn bình tĩnh đừng nóng, nhìn xem tình huống rồi hãy nói.

Vương gia đang khó chịu, chỉ nghe Khưu Tử Ích nhỏ giọng nói, "Không dối gạt tiên sinh, vợ ta có thai, gần đây còn bị chút sợ hãi, đã nhiều ngày vẫn luôn không thoải mái, cho nên ta muốn mời tiên sinh đến xem..."

Triệu Phổ vừa rồi biểu tình còn không thoải mái trong nháy mắt thì dịu lại, bưng ly rượu lên uống cả một ngụm, Trâu Lương lại rót đầy cho hắn.

"Nga..." Công Tôn gật đầu nói vậy lát nữa ta đi xem sao, còn hỏi hắn Khưu phu tử thân thể có khỏe không?

Khưu Tử Ích gật đầu, nói thân thể khá tốt, mấy ngày nay mỗi ngày đều cùng người ta đánh nhau.

Công Tôn nghe có chút buồn cười, hắn nhớ kỹ Khưu Thiện rất nho nhã nha, vì sao mỗi ngày đều cùng người ta cãi nhau?

"Ôi..." Khưu Tử Ích hướng về phía ngoài cửa sổ chép miệng.

Mọi người nhìn theo hướng hắn nhìn, thì thấy dưới lầu vừa lúc có một nhóm người đi qua, đều mặc quần áo của vu nữ, cầm buồm trong tay, còn treo lục lạc, vừa đi vừa coong lang vang, người qua đường đều né tránh.

Công Tôn gật đầu, trong lòng hiểu rõ, Khưu Thiện đặc biệt ghét vu y, lang trung ghét vu y có thể hiểu, bản thân Công Tôn cũng ghét. Nhưng vu nữ và vu y là hai chuyện khác nhau, những vu nữ này cũng không xem bệnh cho người khác, không phải chỉ hoạt động thờ cúng cầu phúc các loại sao?

Đang nói chuyện, Khưu Tử Ích nhìn Lâm Dạ Hỏa mấy lần, hình như có chút lưu ý, thế nhưng lại ngượng ngùng hỏi.

Lâm Dạ Hỏa và Triển Chiêu đang nhìn thực đơn, Tiểu Tứ Tử đột nhiên chỉ vào bảng hiệu treo trên tường.

Hai lớn một nhỏ còn cười hì hì nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia nghi ngờ quay đầu lại nhìn thoáng qua, cũng cười, ra hiệu với tiểu nhị —— muốn món này!

Mấy lão gia tử cũng đều che miệng cười, liếc mắt nhìn Thiên Tôn một cái.

Thiên Tôn quay đầu lại nhìn thoáng qua, bĩu môi —— Tiểu Tứ Tử chỉ là nồi súp Thiên Tôn lớn.

Tiểu nhị cũng không biết mọi người đang vui vẻ cái gì, còn ra sức giới thiệu món, "Nồi lớn Thiên Tôn này của bọn tôi nga! Không phải là ta thổi phồng a! Nồi lớn của toàn bộ Lâm An phủ cộng lại cũng kém xa! Chúng ta dùng đều là nguyên liệu nấu ăn cấp bậc Thiên Tôn, cua nấu canh rất lớn!"

Tiểu nhị còn nói tiếp, "Còn có hàu tươi lớn..."

Tiểu nhị giới thiệu đến mặt mày hớn hở, mọi người Khai Phong nhịn cười đều sắp nghẹn hỏng.

Thiên Tôn bĩu môi uống rượu, nghe tiểu nhị, "Blah blah nồi lớn Thiên Tôn, blah blah, nồi Thiên Tôn!"

Lão gia tử để ly xuống oán giận —— ai là nồi lớn của ngươi!

Bạch Ngọc Đường đúng lúc mà cắt đứt tiểu nhị, biểu thị —— muốn nồi Thiên Tôn này, món ăn cấp bậc Thiên Tôn trong tiệm các ngươi, đều lên một phần! Tôm Thiên Tôn có không?

Tiểu nhị gật đầu vui vẻ hớn hở đi dọn thức ăn lên.

Chọn món ăn xong bầu không khí rất tốt, Khưu Tử Ích đại khái cũng cảm thụ được mọi người hình như rất vui vẻ, lấy dũng cảm hỏi Lâm Dạ Hỏa, "Ách, vị này chính là..."

Cánh tay Hỏa Phượng đẩy đẩy Trâu Lương, hỏi, "Ban nãy bọn họ nói như thế nào ấy nhỉ?"

"Quan tế tự của ba tộc vu nữ lớn." Trâu Lương bưng ly rượu chậm rãi trả lời một câu.

Hỏa Phượng ôm cánh tay hướng về phía Khưu Tử Ích gật đầu, còn vỗ vỗ bản thân mình —— chính thống nga!

Tất cả mọi người có chút bất đắc dĩ mà nhìn Lâm Dạ Hỏa, vị này cũng không kiêng kỵ gì, giả mạo còn lớn lối như vậy.

Quả nhiên, bên cạnh không ít thực khách hiếu kỳ đều nhìn sang, có người chỉ nghe được một chút không rõ ràng, nói "Không sai! Quả nhiên là một nhà ba vu kia! Thảo nào vẻ ngoài quái dị như vậy! Nghe nói hậu nhân của bộ tộc kia đúng là ở Hãm Không đảo! Lợi hại!"

Công Tôn cho rằng Khưu Tử Ích kiêng kị vu nữ, rất sợ lát nữa đi chung sẽ bị cha hắn nhìn thấy lại khiến ông nổi giận, đang muốn nói lát nữa để hắn đi là được, những người khác về Bạch phủ trước.

Nhưng ai biết Khưu Tử Ích thi hành một lễ với Hỏa Phượng, ngôn từ khẩn thiết mà nói, "Pháp sư... Đợi chút nữa có thể đi chung với thần y hay không?"

Tất cả mọi người sửng sốt.

Lâm Dạ Hỏa chớp chớp mắt, chỉ chỉ bản thân mình hỏi, "Ý ngươi là cũng muốn ta tới nhà ngươi một chút?"

"Xin pháp sư nể mặt!" Vẻ mặt Khưu Tử Ích nghiêm túc, "Tức phụ ta... Cô ấy bị sợ hãi, có thể không phải là bệnh, mà là dính phải vật không thuần khiết, nếu như thần y không có biện pháp, vậy kính xin pháp sư ra tay giúp đỡ. Mọi người hai mặt nhìn nhau, Triển Chiêu hiểu rõ, hỏi, "Ngươi nói tôn phu nhân hoảng sợ do bị hù dọa, không phải do người, mà do quỷ sao?"

Khưu Tử Ích bất đắc dĩ gật đầu.

"Cụ thể là chuyện gì xảy ra?" Công Tôn nhịn không được hỏi.

"Ôi... Không phải gần đây Trần gia có tang sự sao?" Khưu Tử Ích lắc đầu nói, "Lão gia tử nhà ta với Trần lão gia tử là bạn tốt, chẳng qua, bởi vì vấn đề vu thuật và y thuật, hai người không có việc gì vẫn sẽ ầm ỹ. Cha ta là nghĩ sao nói vậy, ngày hôm trước đi phúng viếng, nghe nói bà cụ có thể do trúng tà mới chết, chắc chắn không phải do người gây ra... Ông ấy không tin, nói với người ta căn bản không có quái lực loạn thần, nguyên nhân cái chết có gì kỳ lạ thì báo quan điều tra rõ, dứt khoát tìm một ngỗ tác tới khám nghiệm tử thi!"

Mọi người dở khóc dở cười, đây không phải là hết chuyện nói rồi sao?

"Ầm ĩ một trận trở về, cha ta còn đang không vui, buổi tối, con trai nhỏ của ta đột nhiên nói với ta, ông nội hôm nay không phải về một mình, phía sau còn có một chị gái tóc dài mặc đồ trắng đi theo." Khưu Tử Ích lắc đầu, "Đồng ngôn vô kỵ, ta cấm thằng bé không được nói càn, lúc đầu cũng không quan tâm. Nhưng ai biết hơn nửa đêm bà nhà đột nhiên bị ác mộng làm cho giật mình tỉnh giấc, nàng nói lúc nửa tỉnh nửa mê có nhìn thấy một nữ quỷ tóc dài mặc đồ trắng, trang phục kia giống như một vu nữ, chẳng qua trên người ướt sũng, đứng bên giường nhìn nàng chằm chằm, nàng bị dọa sợ nên hét lên một tiếng rồi ngồi dậy. Cũng không biết có động thai khí hay không, mạch tượng không có vấn đề gì, nhưng nàng cứ nói không thoải mái, không thở nổi còn đau nhức cả người."

Mọi người tưởng tượng tình cảnh kia một chút, đúng là có chút dọa người, Tiểu Tứ Tử cũng không đoái hoài tới pha trò về nồi Thiên Tôn nữa, mà ra sức chui vào lòng Triệu Phổ.

Kỳ thực mọi người ngồi đây không ai tin những chuyện này, cảm thấy có thể là do con trai nhỏ Trần gia ban ngày nói một câu khiến mẹ nàng nhớ kỹ, nên buổi tối liền mơ thấy ác mộng, ngày suy nhiều đêm nằm mơ thấy...

Công Tôn sờ cằm, thở không nổi và cả người đau nhức, cũng không phải là triệu chứng của động thai khí a, không chừng là bệnh gì khác đi...

Công Tôn cũng rất lo lắng, nói dùng xong bữa thì đi tới nhà hắn nhìn một cái.

Khưu Tử Ích cám ơn trời đất, nói hôm nay lúc đầu mời bằng hữu ăn cơm, là muốn hỏi thăm một vị pháp sư tới giúp một tay, cho nên nói tới sớm không bằng tới khéo a, gặp được thần y và pháp sư!

Tất cả mọi người yên lặng nhìn Lâm Dạ Hỏa —— thần y là thật, nhưng pháp sư này chính là giả a, lát nữa làm sao bây giờ?

Hỏa Phượng cũng gãi đầu, hắn lúc đầu chỉ muốn đùa giỡn một chút, trăm triệu không nghĩ đến lại có chuyện thật a...

Chẳng qua, có gì khó khăn, cứ đối mặt thôi!

Lâm Dạ Hỏa là ai a? Hỏa Phượng Đường chủ còn có thể bị chút chuyện nhỏ này làm khó sao?

Lâm Dạ Hỏa lay trên người mình một chút, rút ra một quyển sách nhỏ.

Triển Chiêu ở bên cạnh hắn, cùng với Bạch Ngọc Đường nhìn cuốn sách trong tay hắn.

Trước đó Viên gia mời Hỏa Phượng giả trang vu nữ, đã đưa tới rất nhiều tài liệu văn hiến, bản sách này tựa hồ là một quyển tập tranh vũ đạo của vu nữ, phía trên vẽ không ít bức tranh về vũ đạo, còn có một ít động tác nghi thức tiêu chuẩn.

Lâm Dạ Hỏa lật một cái, thật là có phần trừ tà, cảm giác cũng không khó, trong chốc lát dựa theo nhảy một đoạn!

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều có chút bội phục mà nhìn hắn tràn đầy tự tin —— ngươi bây giờ mới học a? Không sao chứ?

Hỏa Phượng lật hai trang sách, tổng cộng cũng không có mấy động tác, cũng không có vấn đề đi, chuyện nhỏ.

Lúc này, bốn tiểu nhị nâng một nồi lớn lên, lực chú ý của mọi người lập tức bị hấp dẫn, lòng nói cừ thật —— quả nhiên là nồi lớn Thiên Tôn!

Thiên Tôn cầm đũa liếc nồi nấu kia một cái, lòng nói nồi là nồi lớn, hải sản bên trong cũng rất lớn, nhưng còn không đủ trình độ cấp bậc Thiên Tôn! Nhiều lắm tính là một nồi địa tôn mà thôi.

Đang oán giận đấy, tiểu nhị bỏ vào một dĩa tôm lớn trước mắt hắn.

Thiên Tôn ngậm đũa nhìn chằm chằm tôm lớn như cánh tay Tiểu Tứ Tử, liền có chút dao động.

Ngũ Gia gắp một tôm lột vỏ cho hắn, lột xong chấm chấm giấm đặt vào trong bát hắn.

Thiên Tôn cắn một cái, thoả mãn gật đầu —— ừm! Tôm này quả nhiên là cấp bậc Thiên Tôn!

Ân Hậu nhìn Tiểu Tứ Tử bên cạnh ăn hàu sống, vỏ hàu sống này so với mặt đoàn tử còn muốn lớn hơn.

Đang nhìn chằm chằm, trong bát được bỏ vào một tôm lớn đã lột vỏ.

Ân Hậu xoay mặt nhìn một cái, thì thấy Triển Chiêu đang cười tủm tỉm nhìn hắn.

Ân Hậu gắp tôm lên cắn một cái, thưởng thức bình phẩm, gật đầu —— thảo nào lão quỷ rất thích ăn tôm do đứa nhỏ lột cho, đích xác là so với tự mình lột ăn ngon hơn nhiều!

Mọi người thật vui vẻ dùng bữa, cũng không chú ý tới, lúc này trên đường cái ngoài cửa sổ, có hai sóng người đang đi tới Quái Trân lâu.

===---0o0o0o0---===

* cá chua ngọt 糖醋鱼

*mứt ngó sen 糖藕

*糖醋大虾 tôm chua ngọt

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia