ZingTruyen.biz

[Lichaeng - Cover] - Phu nhân tại thượng

Chương 6 Dọn vào viện phu nhân

Thich_Soc_Chuot

Trụ Hiện vẫn chìm đắm trong thiên đại chuyện vui này, phải biết rằng thời đại này là mẫu bằng tử quý, nữ nhân có con, đó là một thiên đại chuyện, đặc biệt là hài tử đầu tiên trong Hầu gia phủ này, nếu là nam hài thì đó là trưởng tử, phu nhân lại coi trọng như vậy, đó chính là trưởng tử dưới trướng phu nhân, có thể kế thừa tước vị. Vừa nghĩ đến khả năng này, Trụ Hiện liền kết luận Mị phu nhân vận khí thật sự là quá tốt.

Triệu đại phu đã sớm rời đi, hắn đi đến viện của phu nhân, đại khái phải đi báo hỉ rồi. Duy chỉ có Phác Thái Anh trong lòng phiền muộn, nàng ngay cả thiếp thất làm còn chưa quen, thoáng chốc đã phải làm mẫu thân rồi, thật ra cũng không phải mẫu thân, chỉ có thể là di nương, đây cũng là một việc rất bi ai khi làm thiếp.

Nghe được tin tức Phác Thái Anh có thai, Lạp Lệ Sa cảm thấy giống như vừa định đi ngủ liền có người đến kê gối, trái lại vô cùng thư thái, Phác Thái Anh này thực sự là có thể sinh đẻ a.

"Sau này tiền tiêu vặt hàng tháng của Mị phu nhân tăng gấp đôi, nàng thiếu cái gì, ít cái gì, đều thỏa mãn nàng, coi như là bản phu nhân mà hầu hạ nàng." Lạp Lệ Sa nói với những người phía dưới, thậm chí đem Vương ma ma bên cạnh đến chăm sóc, có thể thấy được Lạp Lệ Sa đối với thai nhi trong bụng Phác Thái Anh rất coi trọng.

Phác Thái Anh lập tức phát hiện bản thân vốn dĩ đãi ngộ không kém nay càng thẳng tắp bay lên, nàng vốn không phải người cao quý, mới hơi thích ứng cuộc sống mọi việc đều phải có người hầu hạ, hôm nay lại được hầu hạ càng cẩn thận. Kẻ hầu hạ trong viện càng nhiều, nàng lại càng không được tự nhiên, đặc biệt là ngay cả thân tín bên cạnh phu nhân đều phái tới, Vương ma ma kia mặc dù không nghiêm khắc giống Trương má má nhưng cũng thân thiết không được chỗ nào.

Phác Thái Anh nhớ kỹ mẫu thân nàng nói, sinh một hài tử, cũng giống như đẻ trứng, thực sự không cần chú ý nhiều như vậy, mẫu thân nàng lúc hoài thai huynh trưởng còn tự mình cầm dao mổ heo. Mẫu thân nàng nói, càng là các phu nhân cao quý, sinh hài tử càng là khó khăn, các phu nhân cả ngày thêu hoa, viết chữ, thân thể đều là mảnh mai, không giống dân phụ cường tráng quanh năm làm việc, đẻ như lợn mẹ, lợn mẹ khỏe mạnh sinh đẻ mới dễ dàng, không khỏe mạnh thì sẽ không dễ dàng, chính là con sinh ra đều suy yếu, Phác Thái Anh cảm thấy mẫu thân nàng nói rất có đạo lý. Nhưng Phác Thái Anh biết, chuyện này đại khái không thể nói cùng phu nhân đi, nếu như làm mất con thừa tự của Hầu gia phủ thì nguy rồi.

"Trụ Hiện, phu nhân coi trọng hài tử này như vậy, nhất định là thích hài tử, nàng thế nào không cùng Hầu gia sinh một đứa đây?" Cho dù tất cả hài tử Hầu gia sinh đều thuộc về phu nhân trên danh nghĩa, nhưng tóm lại có huyết thống sẽ thân thiết hơn một ít, Phác Thái Anh thực sự không giải thích được.

Trụ Hiện lập tức che miệng Phác Thái Anh, còn nhìn xung quanh một chút xem có hay không những người khác.

"Mị phu nhân, lời này không thể nói lung tung, phu nhân sở dĩ coi trọng thừa tự như vậy là bởi vì phu nhân từ trong bụng mẹ thân thể đã thương tổn, không thể sinh nở, đây là cố kỵ trong lòng phu nhân, không ai dám nói đến." Trụ Hiện đem giọng nói ép đến cực thấp, sợ người chung quanh nghe được.

Phác Thái Anh nghe vậy sửng sốt, phu nhân nhìn như mọi phương diện đều hảo, dĩ nhiên cũng đáng thương như vậy, mẫu thân nàng nói qua, nữ nhân quan trọng nhất là có thể sinh nở, nữ nhân không thể sinh nở đều là người đáng thương, rất nhiều nữ tử không thể sinh đẻ đều sẽ bị nhà phu quân thôi, dù cho không bị bỏ, trong nhà cũng luôn kém một bậc. Mẫu thân nàng sở dĩ bưu hãn như vậy thậm chí đi đường đều có thể đi ngang, không người dám khi dễ cũng bất quá là dựa vào bản thân phía sau đông đảo nhi tử, hô lên một tiếng, thì có một hàng nam nhân người cao ngựa lớn, rất là dọa người. Huynh trưởng nhà nàng hơn một nửa vóc dáng đều giống phụ thân, cao to cường tráng, mỗi người đều biết mổ lợn, cho dù lục ca là người đọc sách cũng buộc phải mổ lợn, phải hiểu được, đây là nghề gia truyền, Phác gia tuyệt đối không cho phép nam nhân không biết cầm đao giết lợn, nếu không thì thật sự xin lỗi dòng họ, đây là phụ thân Phác Thái Anh đã nói.

Cho nên phu nhân một nhân vật tựa như thiên tiên vốn dĩ có thể gả cho phu quân càng thêm quyền quý, càng thêm anh tuấn càng thêm tài khí, một phu quân có thể cùng nàng cử án tề mi, cầm sắt hòa minh lại hạ giá gả cho Hầu gia. Thật ra Phác Thái Anh mơ hồ cảm thấy Hầu gia không xứng với phu nhân, chỉ vì phu nhân không thể sinh nở, cho nên chấp nhận Hầu gia, thực sự là đáng tiếc cho phu nhân, nàng vốn có thể tìm một chỗ rất tốt. Phác Thái Anh thiện tâm đối với phu nhân đều là nữ tử có vài phần thương tiếc, phu nhân lãnh đạm cùng bất cận nhân tình, nàng tựa hồ có thể lý giải rồi.

Mà ngay cả Hầu gia Phó Thận Hành luôn luôn sa vào nữ sắc đối với chuyện đó cũng rất quan tâm, phải hiểu được Phó Thận Hành đã hai mươi tám tuổi rồi, nam tử ở tuổi này đều đã là phụ thân có một vài hài tử rồi. Cho nên một thai đầu, Phó Thận Hành cũng là cực kỳ vui vẻ, còn tự mình đến viện của Phác Thái Anh, mặc dù ngại Phác Thái Anh có chút không thú vị, nhưng nhìn thấy Phác Thái Anh xinh đẹp lại cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, bất quá bởi vì Phác Thái Anh có thai, Phó Thận Hành lại đè xuống tà niệm trong lòng, dù sao thì hậu viện có rất nhiều người thay thế.


Có thể nói Phác Thái Anh có thai là một kiện đại sự ở Hầu gia phủ, ngay cả lão phu nhân cũng kinh động, còn ban thưởng một ít thứ cho Phác Thái Anh, bất quá phần thưởng này so với những thứ Lạp Lệ Sa đưa tới, thực sự không đáng nói đến.

Lạp Lệ Sa đưa đến ăn, mặc, dùng, đều là một đẳng cấp với bản thân nàng, bực này đãi ngộ, người bên ngoài chưa bao giờ có được, cho nên hậu viện liền có người đỏ mắt.

"Mị phu nhân này thật là hảo phúc khí, mới nạp không được vài ngày liền có thai rồi, đãi ngộ cũng sắp ngang hàng với phu nhân rồi, chúng ta đều phải đứng sang một bên." Tứ phu nhân Hồ Cấm chua chát mười phần nói.

"Nếu là sinh một nam đinh, vậy đó là trưởng tử của Hầu gia phủ, nếu là phu nhân ôm đi, vậy đó là con thừa tự rồi, vậy Mị phu nhân thực sự là mẫu bằng tử quý, lấn lướt người bên ngoài." Tam phu nhân Diêu Huệ dáng vẻ ước ao nói.

Khương Sáp Kỳ nghe vậy hơi nhướng mày, ánh mắt nhìn Diêu Huệ ý vị thâm trường, người này trái lại đánh thức mọi người, ai sinh hài tử trước, thì người đó có thể chiếm hết tiên cơ, những người bị thức tĩnh này làm sao cam tâm đây? Nhất chiêu giết người không thấy máu độc mỹ nhân, nữ tử đã đọc sánh chính là không giống người thường, thích mượn đao giết người.

"Vậy cũng chưa chắc, ai biết hài tử đó có phải của Hầu gia hay không, Hầu gia ở trong viện của nàng bất quá chỉ có ba ngày, đúng dịp như vậy sao? Người khác ở trong hầu phủ lâu như vậy, sao lại không có động tĩnh đây?" Lục phu nhân Tôn Bình Bình âm dương quái khí nói, lời này tựa như độc xà phun ra nọc độc, ác độc vô cùng, phải biết rằng danh tiết đối với nữ tử có thể sánh bằng tính mệnh, phỏng đoán ác ý như vậy, nếu là Hầu gia nghe được Phác Thái Anh sẽ không được tốt đẹp gì.

Phác Thái Anh nghe vậy sắc mặt tái nhợt, nàng vẫn luôn không muốn nghĩ người khác quá xấu, có thể muội muội nói rất đúng, có một số người nhân sinh tính chính là ác.

"Lục phu nhân, ăn có thể ăn bậy, nói cũng không thể nói bậy, Mị phu nhân nhà ta mới vào đêm đó còn có lạc hồng, trong lòng Hầu gia nhất định biết Mị phu nhân trong sạch." Trụ Hiện oán giận nói.

"Người vả miệng, một nha đầu có tư cách gì nói xen vào!" Tôn Bình Bình sai ma ma bên cạnh động thủ.

"Lục phu nhân, Trụ Hiện là người trong viện của ta, cái gọi là đánh chó phải nhìn mặt chủ, cho dù nàng không hiểu quy củ, bản thân ta mang về trong phòng xử phạt là được, không nhọc lục phu nhân động thủ." Phác Thái Anh dùng thân thể của chính mình che ở trước mặt Trụ Hiện, lạnh lùng nói với Tôn Bình Bình, muội muội nói qua người hiền bị người khi dễ, nàng bị người khác khi dễ cũng thôi đi, người bên cạnh nàng, cũng không thể bởi vì nàng mà bị khi dễ.

"Chặc chặc, còn chưa làm phu nhân, mà đã lên mặt phu nhân, quên đi, ai bảo bụng chúng ta kém cõi, để một hạ nhân bò đến trên đầu chủ tử rồi...." Tôn Bình Bình âm dương quái khí nói.

Trụ Hiện tức giận đến mặt đỏ bừng, lại không thể tránh được mang cái danh ác nô trên lưng.

Thực sự là một xuẩn mỹ nhân, Khương Sáp Kỳ đánh giá Tôn Bình Bình, ra mặt làm khó Phác Thái Anh chính là một chuyện ngu xuẩn không thể nghi ngờ, cũng không xem người khác có tâm tư xem náo nhiệt. Cũng không ngẫm lại, Phác Thái Anh là người phu nhân nạp vào phủ, nếu như danh dự Phác Thái Anh thực sự có tổn hại, vậy chính là tát vào mặt phu nhân, hơn nữa phu nhân đối với hài tử này lại coi trọng như vậy, Tôn Bình Bình này sợ là không được tốt lành gì.

Chuyện hậu viện, dĩ nhiên cũng truyền tới tai Lạp Lệ Sa, nàng không thích quản hậu viện, đó là bởi vì việc này không liên quan đến nàng, chút thủ đoạn nhỏ nàng chưa bao giờ để vào mắt, nhưng hôm nay có người tát vào mặt nàng, thật đúng là muốn chết rồi.

"Phác Thái Anh bên kia chú ý một chút." Lạp Lệ Sa căn dặn, hiện tại người nhắm vào Phác Thái Anh cũng không ít, phải đề phòng.

Còn chưa chờ An Nhi rời khỏi, Lạp Lệ Sa liền sửa lại chủ ý.

"Quên đi, để nàng dọn vào đây đi." Chuyện xấu ở Hậu viện, Lạp Lệ Sa thấy rõ, có đôi khi thật đúng là khó lòng phòng bị, năm đó mẫu thân không phải là bị người ám toán mới khiến thân thể nàng bị tổn hại đó sao, nàng cảm thấy hay là đem Phác Thái Anh đặt ở trong viện của mình sẽ tương đối yên tâm, dù sao thì trong viện phần lớn là lão nhân mang đến từ thân vương phủ, bàn tay của những người kia cũng không thể vương đến trong viện của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz