ZingTruyen.biz

[Lichaeng - Cover] - Phu nhân tại thượng

Chương 16 Phu nhân ngang ngược

Thich_Soc_Chuot

Vậy hành vi vừa rồi của nàng chẳng phải là rất không thích hợp sao, không thích hợp thì không thích hợp đi, dù sao thì cũng đã làm rồi, nàng không tin ai còn có thể truy cứu lỗi của nàng.

"Ngươi thế nào biết ta ra ngoài?" Lạp Lệ Sa thu hồi ngọc phiến, tựa hồ chuyện vừa rồi đối với nàng một chút ảnh hưởng cũng không có, ngữ khí vẫn là có chút xa cách quen thuộc.

"Đoán thôi." Phác Thái Anh phát hiện thái độ của phu nhân khôi phục bình thường rồi, nàng cảm thấy phu nhân trở mặt thật sự nhanh, cùng dáng vẻ vừa rồi đúng là hai người, bất quá nàng vẫn quen với phu nhân bình thường, tuy rằng nàng rốt cuộc vẫn nghĩ không ra vì sao vừa rồi phu nhân lại đùa giỡn nàng, nàng cũng không dám mở miệng hỏi.

Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng nga một tiếng, Phác Thái Anh ở trong viện của nàng thận trọng một chút thì có thể đoán được cũng không kỳ quái.

Phác Thái Anh nhìn thấy phu nhân không có ý nhiều lời cùng nàng, khiến nàng lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, nhưng nếu bản thân không nói lời nào lại cảm thấy đáng tiếc, nàng nghĩ bản thân là hy vọng cùng phu nhân nói nhiều một chút, nguyện ý thân cận như vậy ngoại trừ thập muội nhà mình, phu nhân vẫn là người đầu tiên.

Lạp Lệ Sa nhìn thấy Phác Thái Anh đứng bất động, cũng không rời khỏi, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm nàng, dáng vẻ muốn nói lại thôi thoạt nhìn thực sự có chút không được tự nhiên.

"Ngươi thế nào vẫn luôn thích chạy đến hậu viện?" Lạp Lệ Sa nghĩ, nàng đại khái là muốn nịnh bợ bản thân, hôm nay tâm tình rốt cuộc không sai, liền đơn giản nhiều phản ứng một chút cũng được.

"Nguyên nhân Phu nhân thích hậu viện, Thái Anh đại khái cũng là như vậy." Phác Thái Anh đã sớm nghĩ đến câu trả lời của phu nhân đối với vấn đề dạng này.

Có đôi khi cảm thấy Phác Thái Anh rất xuẩn, nhưng thỉnh thoảng nàng lại thần kỳ thông minh.

"Nhưng đây là hậu viện của ta, cũng không phải của ngươi, ngươi thích cũng không thể đến." Lạp Lệ Sa bất cận nhân tình nói.

"Phu nhân, ta thực sự không thể đến sao? Ta thực sự rất thích hậu viện......" Phác Thái Anh cắn môi dưới, vô cùng không muốn mà nói, ngữ khí kia, tư thái kia sở sở động nhân.

Trước đó Lạp Lệ Sa cảm thấy Phác Thái Anh còn không biết dùng mỹ sắc của bản thân, nhưng lập tức nàng đã cảm thấy ý nghĩ của chính mình sai rồi, có thể nàng đánh giá thấp Phác Thái Anh rồi. Nếu như nàng là nam tử, mỹ sắc trước mặt, phỏng chừng yêu cầu gì đều sẽ chiều theo nàng rồi, đáng tiếc nàng là nữ nhân, mỹ sắc của Phác Thái Anh cũng vô dụng.

"Không thể." Lạp Lệ Sa ngữ khí không thương lượng nói, nàng không phải là loại người thương hương tiếc ngọc gì.

"Nga....." Phác Thái Anh kéo dài âm cuối, nghĩ thầm, phu nhân thật đúng là không dễ thân cận.

"Vậy còn không đi." Lạp Lệ Sa ra lời đuổi người, nàng nghĩ nàng cũng không đến mức chán ghét Phác Thái Anh xuất hiện tại hậu viện, nhưng lại cảm thấy Phác Thái Anh cũng không có gì đáng để nàng phải phá lệ.

Phu nhân ngữ khí đuổi người thật sự đả thương người, tựa hồ nàng khiến phu nhân rất không bình tĩnh rồi, phu nhân quả nhiên là bởi vì thai nhi trong bụng mới đối tốt với nàng, phu nhân một chút cũng không thích nàng, nghĩ đến đó, tâm tình Phác Thái Anh có chút suy sụp, sau đó nàng giống như cây cỏ nhỏ, cúi đầu theo tiểu lộ về phía tiền viện mà rời đi, như vậy thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Bản thân lại không khi dễ nàng, bày ra bộ dạng đáng thương cho bản thân xem sao? Thực sự là nhu nhược, Lạp Lệ Sa thầm nghĩ.


"Ta đối với nàng dữ sao?" Lạp Lệ Sa đột nhiên hỏi An Nhi bên cạnh.

An Nhi vẫn làm người vô hình cả kinh, thật ra nàng cảm thấy hình thức chung sống giữa quận chúa cùng Mị phu nhân có chút kỳ quái, nhưng lại nói không được kỳ quái chỗ nào, thật ra rất kỳ quái chính là quận chúa hỏi những lời này, quận chúa lúc nào thì lại quan tâm đến cảm thụ của người khác đây?

"Không dữ, ta cảm thấy quận chúa đối với nàng vô cùng tốt." An Nhi lập tức lấy lại tinh thần hồi đáp.

"Ta cũng cảm thấy như vậy." Lạp Lệ Sa cũng hiểu được bản thân đối với Phác Thái Anh rốt cuộc là chí nhân chí nghĩa rồi, Phác Thái Anh dáng vẻ ủy khuất như vậy tất nhiên cùng bản thân không quan hệ, nghĩ như vậy, Lạp Lệ Sa liền yên tâm thoải mái đem Phác Thái Anh tung ra sau đầu.

Phác Thái Anh trở lại trong viện vẫn cảm thấy trong lòng có chút rầu rĩ không vui, bất quá Phác Thái Anh không phải người để tâm vào chuyện vụn vặt, lúc nàng tâm tình không tốt ăn thịt sẽ tốt lên, nàng lập tức bảo Trụ Hiện đi phòng bếp bưng một chút thịt đến. Mang thai chính là có chỗ tốt này, muốn ăn gì, muốn ăn lúc nào đều không cần cố kỵ.

Môi Phác Thái Anh dính đầy dầu mỡ, đỏ tươi trong suốt, dĩ nhiên một chút cũng không tạo cảm giác bất nhã, trái lại có một loại phong tình khác.

Trụ Hiện ở bên cạnh cảm thấy thịt đối với Mị phu nhân mà nói thực sự thần kỳ, vừa rồi Mị phu nhân mặt ủ mày chau, lúc này lại giống như hồ ly tinh mới vừa hút máu người xong, dường như khôi phục tinh khí cả người đều sống lại một nửa.

Phác Thái Anh xoa cái bụng căn tròn, tâm tình quả nhiên tốt lên không ít, không đi hậu viện thì không đi, không có gì không được, có thịt ăn mới là đại sự hàng đầu, Phác Thái Anh lập tức đối với việc này tiêu tan rồi. Phu nhân không thích người khác thân cận nàng, ta sẽ không đi thân cận nàng nữa, nàng mới không cần dán cái mông của người ta, còn có thể dán trên người mà. Dù sao thì nàng hiện tại có việc cần làm, sẽ không vô sự chạy đến chỗ phu nhân. Sau đó Phác Thái Anh một đoạn thời gian dài đều không đi hậu viện nữa, nàng đang chăm chú đọc sách viết chữ, còn có học tập cầm kỳ thư họa.

Dáng vẻ chăm chú kia khiến Khương Sáp Kỳ đều cảm thấy vui mừng, tiểu thư khuê các theo như lời phu nhân thật ra cũng không phải xa xôi như vậy.

Triệu đại phu mỗi tháng đều đến lại đến nữa rồi, các phu nhân của hậu viện vẫn không có tin tức, điều này làm cho Phác Thái Anh cảm thấy kỳ quái, lẽ nào thật sự là nàng rất có thể chất sinh đẻ, nếu không sẽ không phải nàng mang thai rồi mà các phu nhân ở hậu viện lại chưa từng có tin tức. Trong kỳ quái, lại có một chút vui mừng, nàng cảm thấy cách nghĩ này thực sự quá độc ác, cũng quá không nên rồi, nàng không thể thầm nghĩ muốn chiếm lấy quan tâm của bản thân mà hy vọng các phu nhân khác đừng mang thai, vì vậy Phác Thái Anh lập tức đem suy nghĩ tà ác này bóp chết ngay lúc mới vừa nảy sinh, vì ý nghĩ như vậy cảm giác hổ thẹn.

Cũng như lần trước, lúc Triệu đại phu đến, phu nhân cũng đến.

"Thai nhi khỏe mạnh không có gì đáng ngại, bất quá Mị phu nhân gần đây có phải nghỉ ngơi không tốt hay không, xem mạch tượng, thân thể Mị phu nhân tựa hồ có chút mệt nhọc, nếu như kéo dài, sợ là đối với thai nhi sẽ có một chút ảnh hưởng." Triệu đại phu không hổ là đại phu giỏi nhất Bình Âm Huyện.

"Ta sẽ chú ý." Lúc Phác Thái Anh nói lời này vẫn âm thầm quan sát một chút sắc mặt của phu nhân, chỉ là phu nhân thoạt nhìn sắc mặt không có gì khác thường, khiến nàng nhìn không rõ tâm trạng của phu nhân lúc này.

Phu nhân vẫn để An Nhi thưởng cho Triệu đại phu, cùng tiễn hắn xuất phủ.

"Ngươi hiện tại bụng có lớn hơn chút nào không?" Lạp Lệ Sa mở miệng hỏi.

Phác Thái Anh có chút ngoài ý muốn, phu nhân cũng không chất vấn việc thân thể nàng mệt nhọc, bất quá nàng vẫn gật đầu, bụng dường như quả thật lớn một chút, tuy rằng thoạt nhìn cũng rất không rõ ràng.

"Ta sờ thử xem." Lạp Lệ Sa lần thứ hai đề xuất yêu cầu lần trước.

Lần này Phác Thái Anh rất thức thời, trực tiếp nằm trên giường, ngọc thể nằm nghiêng, thiên kiều bá mị, dĩ nhiên Phác Thái Anh không ý thức được bản thân lộ mị thái, trong lòng nàng lúc này lại bắt đầu có chút khẩn trương cùng bất an, nghĩ đến phu nhân lại muốn sờ bụng nàng lại có một chút xấu hổ.

Lạp Lệ Sa nhìn thấy tư thái của Phác Thái Anh, rốt cuộc cảm thấy Phác Thái Anh giống như đang đợi lâm hạnh, chỉ cảm thấy tư thái này của Phác Thái Anh, vẫn luôn làm cho nàng nghĩ đến phương diện không đứng đắn.

Lạp Lệ Sa đến gần Phác Thái Anh, lại ngửi thấy mị hương trên người Phác Thái Anh, trước đó nàng vẫn muốn điều chế ra vị đạo này, nhưng thế nào cũng chế không ra, quả thật dễ ngửi, Lạp Lệ Sa không khỏi đem mũi để sát vào trên người Phác Thái Anh vài phần, muốn ngửi rõ ràng hơn.

Phác Thái Anh chỉ cảm thấy mũi của phu nhân cũng sắp tiến đến giữa cổ của nàng rồi, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, phu nhân lại đang ngửi vị đạo trên người nàng, nàng lại sợ sau khi phu nhân ngửi cảm thấy có mùi lạ, dù sao thì lần trước phu nhân cũng không ngửi lâu như lần này.

"Phu nhân......" Phác Thái Anh nhắc nhở Lạp Lệ Sa. Hy vọng nàng lập tức đem mũi dời đi, bởi vì nàng lúc này cảm thấy bản thân vạn phần không được tự nhiên.

Lạp Lệ Sa khẽ nhíu mày, hiển nhiên bất mãn khi bị quấy rầy nhã hứng ngửi hương.

"Cũng sẽ không ăn ngươi, khẩn trương như vậy làm gì?" Lạp Lệ Sa hơi lạnh nhạt nói, nàng muốn ngửi rõ, trở lại hảo điều phối, mị hương thực sự dễ ngửi.

Phác Thái Anh chỉ cảm thấy phu nhân thực sự ngang ngược không nói lý lẽ, rõ ràng sai chính là nàng, nào có người ngửi vị đạo trên người người khác như vậy, còn không cho người khác không được tự nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz